Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi

[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
100


348.Tịch Số bị đấm hai cú làm bể kính cận, gò má cũng bầm tím.

Thịnh Thành Tố là dân thể thao, một con mọt sách chỉ biết vùi đầu học hành như Tịch Số đương nhiên sẽ đánh không lại.

Sau khi kịp phản ứng, hắn mới tạm tránh được cú đấm thứ hai, động tác hết sức vụng về.Tôi quay lại nhìn, trong lòng vừa áy náy vừa thấy đáng đời hắn, ai bảo hắn nói lung tung làm gì.Hy vọng là Tịch Số không bắt đền tôi.Lạc Đoan Diệc mặc đồ tử tế rồi quay đầu chà xát môi tôi bằng ngón cái, một lần nữa nhắc lại quan niệm bảo thủ của mình: "Không được hôn người mình không thích."

Tôi lẩm bẩm: "Chỉ là tùy cơ ứng biến thôi mà."

Tôi định kéo Lạc Đoan Diệc chạy trốn, nhưng khi chạy ra cửa hồ bơi thì phát hiện bên ngoài đang mưa như trút.Mưa to thế này có che dù cũng bị ướt nửa người, biết vậy lúc nãy khỏi mặc đồ......

Mà thôi, nếu chỉ mặc mỗi quần bơi chạy long nhong trong trường thì thể nào cũng bị bảo vệ tóm cổ cho xem."

Không sao, ướt thì về nhà tắm."

Lạc Đoan Diệc cất dù vào túi rồi chìa tay ra trước mặt tôi, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười tươi tắn, đôi mắt sáng ngời như có một tia chớp lóe lên, "Chạy trốn với tớ đi."

349.Tôi quyết định chuồn trước, ngày mai tới trường khó tránh khỏi đụng mặt hai người kia, nhưng lúc đó đông người, ai cũng sĩ diện nên sẽ không tra hỏi tôi trước mặt bạn học.

Giờ chưa cần nghĩ cách ngay, tôi sẽ nói chuyện riêng với hai người kia, cứ tùy cơ ứng biến là được.Lạc Đoan Diệc nắm chặt tay tôi, sải chân hắn dài nên chạy rất nhanh, tôi cảm thấy như mình sắp bay lên, nước mưa thi nhau trút xuống chúng tôi, đằng xa có tiếng sấm đì đùng, chúng tôi hệt như hai con chim bay lượn giữa mưa bão và sóng biển.Mới chạy một hồi chúng tôi đã ướt như chuột lột, may mà mang dép, nếu không về nhà lại phải phơi giày.Hắn dẫn tôi rẽ vào một con hẻm rồi quẹo tới quẹo lui, cuối cùng dừng lại ở một tiệm bánh.Tôi ngoái đầu nhìn, sau lưng không có ai đuổi theo cả.Lạc Đoan Diệc đẩy cửa tiệm ra, mua cho tôi một chiếc bánh trứng gà non nóng hổi, còn gọi thêm hai ly trà sữa ấm.

Hắn vuốt mái tóc ngắn ướt sũng, đập tay với tôi rồi cười nói: "Hồi hộp ghê, cảm giác như đang chạy trốn để khỏi bị giết vậy."

Tôi cắn một miếng bánh trứng, lúng búng nói: "Tớ nghĩ họ sẽ giết tớ thật đó."

"Cậu đừng qua lại với họ nữa," Lạc Đoan Diệc chồm sang ngoạm một miếng to ở chỗ tôi vừa cắn rồi nói: "Tớ thấy hai người họ đều không phải người tốt, cái tên Tịch Số kia còn đổ thêm dầu vào lửa nữa."

Tôi gật gù: "Cậu ta đúng là xấu tính thật, sau này tớ sẽ bơ cậu ta luôn."

Lạc Đoan Diệc ngạo nghễ ngẩng đầu lên nói: "Hạ Trân, tớ tốt nhất luôn đó."

Tôi nói: "Đương nhiên là cậu tốt nhất rồi."

Hắn nhếch miệng cười rồi yên lặng nhìn tôi, thì thầm nói: "

Sau này tớ sẽ kiếm thật nhiều tiền để cậu khỏi lo chuyện tiền nong nữa."

"Nếu cậu có nhiều tiền," tôi nhét miếng bánh trứng cuối cùng vào miệng rồi nắm tay hắn lắc lắc, "Thì rót vốn cho tớ khởi nghiệp đi."

Góc nhìn thứ ba

350.Tịch Số hít sâu một hơi, chống tay lên thành bồn rửa rồi nhìn vết bầm trên mặt mình trong gương.Lẽ ra hắn phải biết trước nụ hôn của Hạ Trân dành cho mình không phải thật lòng mà chỉ muốn vu oan giá họa cho mình thôi.Hắn nói những lời kia là để giúp Hạ Trân thoát khỏi vận đào hoa nát, ai ngờ đối phương không hiểu lòng hắn mà còn lấy oán trả ơn, đúng là một con mèo lừa đảo vô lương tâm mà!Tịch Số vừa ra khỏi toilet thì đột nhiên bị Thịnh Thành Tố đã thay đồ xong gọi lại: "Ê, anh có thấy gì không?"

Tịch Số phớt lờ hắn.Thịnh Thành Tố hỏi tiếp: "Anh nhìn kỹ lắm đúng không?

Trên mông anh ấy có vết gì không?"

Tịch Số đẩy mắt kính bị vỡ một bên, cầm cây dù của mình lên rồi xụ mặt nói: "Tôi nhắm mắt lại chứ đâu có xấu xa như mấy người."

Nói xong hắn che dù bỏ đi.351.Đêm đó Tịch Số nằm mơ, trong mơ Hạ Trân là thiên thần có vầng hào quang trên đầu bay tới trước mặt hắn, mặc áo choàng trắng ngắn ngủn để lộ cặp mông căng tròn.Hắn run rẩy cầm thánh giá, đỏ mặt xua đuổi đối phương: "Sao cậu lại được làm thiên thần chứ!?"

Hạ Trân chớp mắt, lấy chứng chỉ thiên thần ra cho hắn xem rồi bảo hắn sờ đôi cánh lông vũ của mình, còn chổng mông lên cho hắn xem: "Cậu nhìn đi, tớ không có đuôi nên không phải ác quỷ mà là thiên thần thật đó!"

Tịch Số chưa kịp sờ chỗ thịt căng mẩy kia thì đã bừng tỉnh khỏi mộng.

Hắn đờ đẫn nhìn lên trần nhà, lông mày nhíu lại, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở.Không được, hắn không nên nghĩ về kẻ tà ác kia nữa!352.Hắn rất buồn ngủ nhưng không tài nào ngủ được, đến ba giờ sáng thì chịu hết nổi, nhắn tin cho thiếu niên: "Hạ Trân, cậu đúng là ác quỷ mà!"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
101


352.Đại hội thể thao diễn ra vào thứ Tư, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, đạo cụ cần thiết cũng được giao tới.

Các bạn trong hội giúp tôi hoàn thành khâu cuối cùng của sách tuyên truyền, hiệu quả in ấn vượt ngoài mong đợi, biết đâu hôm đó còn có thể bày quầy để bán.Qua giai đoạn này sẽ không còn nhiều việc phải lo nữa.

Tôi tắt đồng hồ báo thức, ngái ngủ mặc đồng phục rồi cúi đầu lạy chú mèo chiêu tài trên bàn học một cái, còn cúng ba đồng xu.Tiền tới đi, tiền tới đi, tiền tới đi!Gần chung cư tôi ở có tiệm in nên tôi hay nhận in tài liệu giùm bạn bè, nhân tiện mua bữa sáng cho họ luôn.

Nếu không phải nhà cách trường quá xa thì buổi sáng tôi đã đạp xe đi học rồi.Nửa đêm Tịch Số nhắn tin nói tôi là ác quỷ.Đi ngang lớp 11/4, tôi nhìn vào trong, trông thấy Tịch Số đứng trên bục giảng phát tài liệu.

Hắn đã thay kính mới, trên má trái dán cao thuốc.Cảm nhận được ánh mắt tôi, hắn quay đầu sang, tôi cười tít mắt vẫy tay với hắn: "Hello!"

Tịch Số đặt tài liệu xuống rồi đi nhanh tới trước mặt tôi, kéo tôi ra lan can hành lang, nghiến răng hỏi tôi: "Hạ Trân, cậu lại tới chọc tức tớ chứ gì?"

"Đâu có?

Tớ đến thăm cậu mà."

Tôi giả bộ bấm đốt tay tính toán rồi nói: "Thưa quý khách, tôi thấy ấn đường của ngài biến thành màu đen, chắc bị trúng tà rồi, trả tôi năm chục tệ đi, tôi sẽ tiêu tai giải nạn cho ngài."

Hắn tức quá hóa cười: "Cậu còn tống tiền tớ nữa à?"

Tôi nói: "Tôi làm ăn đàng hoàng mà, xin quý khách đừng suy bụng ta ra bụng người.

Nếu không trả nổi năm chục tệ thì năm tệ cũng được."

Tịch Số cau mày nhìn tôi một lát, sau đó móc túi lấy ra năm mươi tệ đưa cho tôi thật.Tôi cầm tiền rồi mở túi đựng hàng lấy bình giữ nhiệt đưa cho hắn: "Cảm ơn sếp!

Đây là nước cam tươi do Hạ Trân tự tay vắt, uống xong sẽ được ban phước lành......

Không tặng bình giữ nhiệt đâu nha, cậu rửa sạch đi rồi trả lại tớ."

353.Thờ mèo chiêu tài quả là linh nghiệm, mới sáng sớm đã có thu nhập rồi.Tôi ngắm nghía tờ tiền trong tay dưới ánh nắng, đúng là tiền thật, sao hắn lại hợp tác thế nhỉ?354.Khi lên lầu đưa tài liệu photo cho các anh chị lớp trên, tôi lại đụng phải Mẫn Xuyên Thanh.

Nhìn thấy tôi, anh cười vẫy tay với tôi, đợi tôi chạy đến trước mặt, anh lấy từ bao đựng thẻ học sinh ra một tấm ảnh - Chính là ảnh chụp tôi nằm ngủ trong bộ đồ hình thỏ, sao anh lại in nó ra chứ!?"

Dễ thương cực," anh vừa cười vừa cất ảnh vào bao đựng thẻ rồi nói: "Mang theo bên mình chắc sẽ hên lắm đây."

Lỡ bị người khác thấy thì sao!

Tôi đỏ mặt định ngăn anh đem theo ảnh mình, nhưng ngẫm lại tôi cũng bỏ ảnh của anh vào túi bùa rồi rao bán khắp nơi, thế là đành thôi.Hàn huyên mấy câu, Mẫn Xuyên Thanh nhìn xuống bồn hoa dưới lầu rồi nhắc đến Thịnh Thành Tố: "Hạ Trân, nếu người kia còn quấy rầy em nữa thì cứ lên lầu tìm anh, để anh giải quyết cho."

355.Tôi thầm so sánh vóc dáng Thịnh Thành Tố và Mẫn Xuyên Thanh, hội trưởng không vạm vỡ bằng Thịnh Thành Tố nhưng cũng không hề yếu đuối, anh có thể chơi chiêu, nếu đánh nhau thật e là cả hai sẽ thương tích đầy mình.Xem ra gọi Tịch Số vẫn hơn, nếu vậy người bị thương chỉ có mình hắn thôi.Góc nhìn thứ ba

356.Tịch Số mở bình giữ nhiệt in hình mèo vàng ra ngửi thật kỹ, cứ cảm thấy Hạ Trân sẽ đầu độc mình.

Sao hắn lại bỏ ra năm mươi tệ để mua thứ này cơ chứ?

Chẳng lẽ hắn bị trúng tà thật sao?Đối phương lấy oán trả ơn, hại hắn bị đánh, còn lừa tiền hắn, có điểm nào đáng thích đâu?Trong bình đúng là nước cam ngọt lịm, còn có đá viên, hương vị khá ngon.Có thấy phước lành gì đâu.

Tịch Số hậm hực nghĩ, nhưng trên mặt lại không kìm được nụ cười.

Uống chung một bình, làm tròn lên là hôn gián tiếp......

Hắn vội vàng ngăn mình suy nghĩ vẩn vơ rồi xoa mũi ho khan mấy tiếng.Đây là lần tha thứ cuối cùng, Hạ Trân mà còn làm chuyện xấu nữa thì hắn sẽ thẳng tay trừng trị mèo hư.
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
102


357.Vì nhu cầu công việc, tôi phải tạo ấn tượng tốt với thầy cô nên không thể học hành chểnh mảng.

Học chỉ tổ lãng phí sức lực, giữ mức trung bình là được rồi, tôi còn cả đống việc quan trọng hơn phải làm.Làm bài tập xong, tôi lấy sổ thu chi ra, vừa ghi chép vừa mơ mộng về tương lai.

Ừm......

Tốt nhất là lấy tiền tiết kiệm mở một cửa hàng chuyên cung cấp các dịch vụ đặc biệt, chẳng hạn như thay các bậc cha mẹ bận rộn đi họp phụ huynh, tới nhà cho mèo ăn, tư vấn cách giải quyết vấn đề với giá phải chăng, v.v.Đến lúc đó cha tôi cũng ra tù rồi, có thể phụ tôi trông tiệm.Lạc Đoan Diệc nhiệt liệt ủng hộ kế hoạch của tôi, còn tự nguyện cung cấp nhân lực và vật lực cho tôi.

Nói xong hắn chỉ vào mặt mình, nhìn tôi với ánh mắt tha thiết trông mong: "Thưởng cho người ủng hộ trung thành chút xíu được không?"

Ngày nào Lạc Đoan Diệc cũng đòi tôi hôn, mới đầu tôi còn thấy kỳ cục nhưng giờ đã quen, quay sang hôn hắn một cái lấy lệ.Hôn xong tôi lập tức đuổi hắn ra ban công tưới nước cho mấy luống rau mới trồng kẻo hắn lại được voi đòi tiên.Hai ngày nay rất yên bình, Mẫn Xuyên Thanh và Thịnh Thành Tố đều không đòi chia tay tôi, cũng chẳng có vẻ gì là muốn đánh nhau.

Sau khi uống nước cam của tôi, Tịch Số không đến quấy rầy tôi nữa, lúc trả bình giữ nhiệt còn tặng tôi một quả cam to, trên đó vẽ nguệch ngoạc một cái đầu mèo bằng bút bi.358.Hôm diễn ra đại hội thể thao, trời quang mây tạnh, gió thổi hiu hiu, nắng lớn nhưng không gắt, thời tiết vô cùng thích hợp cho các hoạt động thể thao.

Các lớp lần lượt cầm cờ đi qua đường chạy, tôi mặc mascot đi sau các bạn học, vụng về nhảy múa theo họ.May mà hôm nay không nóng lắm nên tôi chỉ đổ chút mồ hôi.Sau khi buổi lễ kết thúc, tôi gọi Lạc Đoan Diệc đến phụ mình đẩy xe hàng ra ngoài.Hôm nay đông đúc như vậy thể nào tôi cũng tìm được khách hàng mới.

Vì không thể bán công khai nên tôi đặt sách tuyên truyền của hội học sinh lên trên để làm bình phong.Tôi bán quà vặt, nước uống, còn bán dụng cụ cổ vũ, cần gì có nấy, đồ ngon bổ rẻ, giá mềm hơn cả căn tin.Lạc Đoan Diệc đi kéo co nên tôi trông quầy một mình, chỉ đường tới chỗ thi đấu cho bạn học đi ngang qua, đồng thời lén lút chào hàng với họ.Bày quầy gần một tiếng, Tịch Số đột nhiên đi tới, hắn đã gỡ cao dán trên má nhưng vẫn còn hơi bầm.Hắn đến cạnh tôi rồi nhìn thùng hàng dưới chân tôi.

Tôi sợ hắn mách giáo viên nên vội vàng ôm hắn rồi xun xoe nói: "Hoan nghênh quý khách!

Quý khách là vị khách thứ ba mươi bốn của quầy chúng tôi nên sẽ được tặng quà miễn phí."

Nói xong tôi đưa cho hắn một gói bánh quy hình thú.Tịch Số hỏi: "Ba mươi bốn có gì đặc biệt?"

Tôi nói: "Vì ngài là vị khách thứ ba mươi bốn nên ba mươi bốn mới đặc biệt đó."

Hắn đẩy kính rồi liếc tôi một cái, vừa đi vừa lầm bầm: "Chỉ giỏi thả thính."

359.Đúng như dự đoán, tôi thu hoạch rất khá, hàng trên xe bán hết 70-80%, sách tuyên truyền cũng bán được mấy cuốn.Tôi tặng một thùng nước ngọt ướp lạnh cho các bạn trong lớp, còn chạy chung với họ đoạn cuối cùng trong vòng chạy 1200m, dù sao họ cũng là những khách hàng đầu tiên của tôi ở trường.Buổi trưa nhiệt độ tăng lên.Chạy ngược chạy xuôi cả buổi sáng làm chân tôi mỏi nhừ, áo thun ngắn tay ướt đẫm mồ hôi.

Tôi ngồi dưới gốc cây, cởi mũ ra thở dốc, đầu váng mắt hoa.Nắng chiếu qua kẽ lá, những đốm vàng óng ánh dưới đất đung đưa theo gió.

Học sinh trên sân tập lục tục đi ăn, xung quanh dần yên tĩnh lại, đường nhựa sơn đỏ tỏa hơi nóng nhè nhẹ.Sáng nay chẳng thấy Thịnh Thành Tố đâu, hắn không thích náo nhiệt, chắc lại tới bể bơi tập luyện rồi.Ngồi một hồi, chiếc mũ hình đầu mèo tôi để trên ghế dài đột nhiên bị ai đó cầm lên.Là Mẫn Xuyên Thanh.Mẫn Xuyên Thanh quay sang nhìn tôi, đôi mắt đẹp cong lên, đưa cho tôi một cái khăn ướt.Đợi tôi lau mồ hôi xong, anh lại lấy ra một hộp bánh mochi kem xoài như làm ảo thuật, đưa cho tôi nói: "Hôm nay vất vả rồi."

"Cảm ơn hội trưởng!"

Tôi cảm ơn anh rồi chén sạch hộp mochi, kem mát lạnh, xoài cũng ngọt lịm, ăn ngon cực kỳ."

Hạ Trân, ở đây dính kem nè."

Anh nhìn tôi rồi mỉm cười chỉ vào má trái.Tôi vừa định đưa tay lên lau thì Mẫn Xuyên Thanh giơ mũ lên trước mặt tôi rồi chồm tới gần, mang theo một làn gió nhẹ.Mượn chiếc mũ che chắn, anh hôn lên môi tôi.Thình thịch, thình thịch.Tôi mở to mắt, vô thức nín thở.Giờ là cuối hè, hơi thở Mẫn Xuyên Thanh tựa như làn gió thu mát mẻ đến sớm.Tôi trấn tĩnh lại, tim đập loạn xạ, lắp bắp hỏi: "Không, không phải kem dính trên má sao ạ?"

Mẫn Xuyên Thanh ngước mắt lên, đôi mắt màu trà phản chiếu hình bóng tôi.

Anh tiếp tục hôn lên hai má tôi rồi nói: "Để anh xem nào......

Bên kia cũng có, phải lau sạch mới được."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
103


359.Mặt tôi nóng bừng, may mà đang vắng nên không bị bạn học bắt gặp.

Không ngờ hội trưởng gan thế, chỗ này sát bên sân tập nên rất dễ bị người khác thấy.Mẫn Xuyên Thanh đặt mũ xuống ghế rồi cười nói: "Có thấy cũng không sao, nếu bị giáo viên gọi lên thì anh sẽ giải thích."

Tôi tò mò hỏi: "Anh định giải thích thế nào?"

Chối bỏ quan hệ của chúng tôi sao?Anh nhặt một chiếc lá rụng lên rồi thu lại nụ cười: "Nói anh đã suy nghĩ kỹ, cũng đã về gặp gia đình chứ không phải quyết định bồng bột."

Nói xong Mẫn Xuyên Thanh quay sang nhìn tôi, đôi mắt lại cong lên, dịu dàng nói: "Hạ Trân, em đừng áp lực quá, tụi mình chỉ mới hẹn hò, còn rất nhiều thời gian để làm quen mà."

360.

"Làm quen với cái gì?"

Giọng Thịnh Thành Tố đột ngột ập tới như mưa đá làm tôi giật nảy mình, trông thấy hắn đeo túi bơi đứng cách đó không xa, bóng cây đổ xuống khiến sắc mặt hắn càng thêm u ám.Hắn sải chân đi tới trước mặt tôi rồi liếc Mẫn Xuyên Thanh bên cạnh, nhìn như sắp đánh người đến nơi.Thịnh Thành Tố cúi đầu nhìn tôi, kéo tay tôi nói: "Ê, mua cơm đi."

Tôi ngơ ngác một hồi mới nhớ ra tối qua hắn có nhắn tin bảo tôi trưa nay ăn chung với hắn.Sáng nay bận quá nên quên khuấy đi mất.Mẫn Xuyên Thanh đứng dậy nói: "Đàn em, đã bị chặn mà còn bám dai thì mất giá lắm."

Thịnh Thành Tố nói: "Anh chặn chứ có phải Hạ Trân đâu."

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Anh là bạn trai cậu ấy nên có quyền cắt đứt những mối quan hệ không trong sáng của cậu ấy."

Không, không phải chứ?

Sao lại gây nhau nữa rồi?

Tôi muốn chạy trốn, nhưng bộ mascot trên người rất cồng kềnh, e là chưa chạy bao xa đã bị bắt trở lại.Làm sao bây giờ?Họ vẫn đang cãi nhau, tôi hấp tấp cởi mascot ra, thầm cầu nguyện họ đừng làm ầm lên nữa, nếu không mối tình tay ba này sẽ trở thành tin hot nhất trường hôm nay.Tôi nhìn quanh, đang tìm đường chạy trốn thì cổ tay bị Thịnh Thành Tố nắm lấy.

Hắn nhìn tôi chằm chằm rồi hỏi: "Chẳng phải anh thích em hơn à?

Sao anh chưa chia tay với anh ta......"

Mẫn Xuyên Thanh ngắt lời hắn: "Đàn em à, đừng nên tự tin quá."

"Ai tự tin hả?"

Thịnh Thành Tố nói: "Chính miệng Hạ Trân thừa nhận thích tôi nhất mà."

"Thích nhất?"

Mẫn Xuyên Thanh nhướng mày quay sang nhìn tôi.Tôi chỉ biết câm nín, bầu không khí trở nên sượng trân, sau đó bụng tôi lên tiếng thay tôi: "Ọc ọc."

361.

Sao lại biến thành ba người ăn chung thế này?Haizzz, cả hai cùng ngồi đối diện thì làm sao tôi ăn nổi đây......

Mà thôi, lúc đói đâu quản được nhiều như vậy, tôi vùi đầu ăn cơm thịt kho, khẩu vị không hề bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng.Tôi hì hục ăn hơn nửa tô, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt hung tợn của Thịnh Thành Tố làm tôi suýt sặc cơm."

Hạ Trân rất sợ em," Mẫn Xuyên Thanh đặt đũa xuống nói: "Nên mới đồng ý hẹn hò với em, cũng không dám chia tay em."

Thịnh Thành Tố phớt lờ Mẫn Xuyên Thanh rồi tiếp tục trừng tôi: "Hạ Trân, anh có biết anh ta đã làm gì không?"

Mẫn Xuyên Thanh thản nhiên cười hỏi: "Ý em nói video hay ảnh?

Anh đã xin phép Hạ Trân rồi."

Thịnh Thành Tố hỏi tôi: "Anh đồng ý à?"

Ừm......

ý hắn nói bức ảnh tôi mặc đồ ngủ sao?

Đúng là tôi đã đồng ý cho hội trưởng chụp.

Thấy tôi gật đầu, Thịnh Thành Tố nghiến răng nói: "Anh......

Sao anh chẳng có chút cảnh giác nào hết vậy?

Còn chủ động tới nhà anh ta cho anh ta ngắm mông nữa!"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
104


363.Thịnh Thành Tố vừa thốt ra ba chữ cuối cùng thì tôi lập tức bịt miệng hắn theo phản xạ.

Đang giữa bàn dân thiên hạ mà hắn nói gì vậy chứ!Trong quán rất ồn, giọng hắn cũng không lớn nhưng vẫn có nguy cơ bị người khác nghe thấy.Tôi thì thầm giải thích: "Đâu có, anh chỉ đến nhà hội trưởng chơi chứ không hề cho anh ấy ngắm......

Sao em nhắc chuyện này hoài vậy?

"Ai mà chẳng có mông, mông tôi cũng bình thường chứ đâu có gì nổi bật, sao hắn lại để ý thế chứ.

"Tại em có ý xấu với Tiểu Hạ nên mới nghĩ xấu."

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Cậu ấy chỉ đến nhà anh học bài thôi."

Tôi gật đầu hùa theo: "Đúng đúng, chỉ học bài thôi."

Thịnh Thành Tố gỡ tay tôi ra khỏi miệng mình rồi cắn đốt ngón tay cái của tôi.

Hắn ngước mắt lên, nắm chặt cổ tay tôi, ánh mắt hung dữ hết sức đáng sợ: "Hạ Trân, anh theo phe ai hả?"

"Anh......"

Tôi lấm lét nhìn quanh, sợ bàn nào đó bên cạnh có bạn học quen biết mình, "Tụi mình tới chỗ nào vắng vẻ nói chuyện được không?"

Trước kia tôi cảm thấy Thịnh Thành Tố rất chảnh, lúc nào cũng tỏ vẻ kênh kiệu trước mặt người khác, nhưng sau này thân nhau rồi mới biết không phải hắn chảnh mà là thật sự không quan tâm cái nhìn của người khác.

Thế nên hắn mới đổi ảnh đại diện đôi với tôi, ôm tôi trước mặt bạn học, lúc chất vấn tôi cũng không quan tâm mình đang ở đâu......Vậy chẳng phải càng khó xử hơn sao?Lựa chọn A: Lấy lý do đi khiêng hàng để chạy trốn.Thôi, tôi đã trốn mấy lần rồi, lần này ở lại nói rõ mọi chuyện vẫn tốt hơn.Lựa chọn B: Nhờ "Đội giải cứu Hạ" giúp đỡ.Lạc Đoan Diệc khá hữu ích, còn Tịch Số chỉ đến để gây thêm họa cho tôi thôi.

Càng đông người càng khó đối phó, thôi đành tự thân vận động vậy.Sau khi ra khỏi quán thức ăn nhanh, Mẫn Xuyên Thanh đi bên trái tôi hỏi Thịnh Thành Tố: "Đàn em, em hay đe dọa Hạ Trân kiểu này lắm à?"

"Đe dọa?"

Thịnh Thành Tố nhíu mày, véo nhẹ tay tôi rồi trầm giọng hỏi: "Hạ Trân, em đe dọa anh lúc nào?"

Tôi nói: "Không...... không có."

Mẫn Xuyên Thanh kéo tôi lại gần anh hơn, giọng nói lạnh lùng hẳn đi: "Đừng lén véo cậu ấy.

Thịnh Thành Tố, anh biết em từng bắt nạt Hạ Trân, chẳng lẽ em không thấy hành động của mình đáng ghét lắm sao?"

Thịnh Thành Tố phớt lờ Mẫn Xuyên Thanh, cúi đầu xuống gần mặt tôi hỏi tiếp: "Hạ Trân, em có bắt nạt anh không?"

"Hội, hội trưởng hiểu lầm rồi, lúc đó em chỉ chạy việc vặt kiếm tiền chứ không bị bắt nạt đâu ạ."

Tôi bắt đầu toát mồ hôi, tay trái kéo Thịnh Thành Tố, tay phải kéo Mẫn Xuyên Thanh, cố giữ cán cân thăng bằng: "Đàn em Thịnh hào phóng lắm, là một ông chủ rất tốt bụng chu đáo."

May mà ở đây vắng vẻ nên không sợ bị mọi người chú ý.Thịnh Thành Tố nhìn chằm chằm mặt tôi, lực nắm mạnh đến nỗi suýt bóp gãy xương tay tôi, "Hạ Trân, em ghét anh ta, giờ anh chia tay với anh ta ngay đi."

"Em dọa cậu ấy như vậy sẽ gây áp lực rất lớn cho cậu ấy đó."

Mẫn Xuyên Thanh nói với Thịnh Thành Tố rồi vỗ nhẹ mu bàn tay tôi, thì thầm trấn an: "Đừng lo, anh sẽ chờ em quyết định, không xen vào kế hoạch kiếm tiền của em đâu."

Góc nhìn thứ ba

364.Thịnh Thành Tố cứ thấy Mẫn Xuyên Thanh thì lại điên tiết.Đối phương cũng để bụng như hắn mà lại ra vẻ rộng lượng nói: "Tạm thời Tiểu Hạ hẹn hò hai người cũng không sao, cứ xác định rõ tình cảm của mình rồi hẵng quyết định, anh không ngại đâu", còn nói gì mà "Nếu đàn em Thịnh không chịu thì chia tay luôn bây giờ đi."

Sao hắn có thể chia tay được chứ?Giằng co suốt buổi trưa, rốt cuộc họ đã đạt được một thỏa thuận ngắn hạn: Hạ Trân có thể hẹn hò với cả hai người cùng một lúc, điều kiện duy nhất là không được thiên vị, có chuyện gì phải giải quyết công khai.Sau khi đạt được thỏa thuận, vẻ mặt Hạ Trân vừa nhẹ nhõm vừa bất an.

Vì căng thẳng nên cậu đổ mồ hôi đầm đìa, tóc dính bết vào gò má đỏ ửng, nút trên cùng của áo đồng phục không cài để lộ xương quai xanh nho nhỏ.Thịnh Thành Tố hậm hực nghĩ vừa lấy tiền vừa lừa tình, còn nói hắn bắt nạt Hạ Trân nữa à?

Rõ ràng Hạ Trân bắt nạt hắn thì có.Hắn liếc nhìn thiếu niên đang lau mồ hôi bên cạnh, đối phương tháo kính ra rồi vuốt ngược tóc mái ướt đẫm để lộ khuôn mặt đáng yêu.

Mặt Hạ Trân nhỏ hơn các nam sinh khác, cằm hơi nhọn, thân hình gầy gò, nhìn là biết không ăn uống đầy đủ, nhưng vì hay chạy lên chạy xuống nên đôi chân rắn chắc, mông...... mông cũng rất mẩy, khi bóp ngón tay sẽ lún vào, mềm nhưng vẫn săn chắc.Không được nghĩ nữa.

Thịnh Thành Tố quay mặt đi chỗ khác, cảm thấy thích Hạ Trân là một điều sai lầm.Hắn ghét người đeo kính, ghét người thấp bé, ghét người hòa đồng, ghét người hám lợi......

Tập hợp mọi điều hắn ghét, báo hại hắn không thể nào quên được."

Tha lỗi cho anh/em nha."

Hạ Trân đeo kính vào rồi hôn lên má hắn một cái, sau đó lại quay sang hôn Mẫn Xuyên Thanh, "Cảm ơn hai người."

Sau khi hôn lên má cả hai, thiếu niên nở nụ cười ngọt ngào với họ, nói mình phải đi khiêng hàng buổi chiều rồi nhanh chóng biến mất trước mặt họ.
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
105


365.Thật là một phen hú vía, tôi đã chuẩn bị tinh thần bị họ hè nhau tấn công, thế mà cuối cùng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.Mẫn Xuyên Thanh cực kỳ bao dung với tôi, hình như anh đã biết tôi lén bán ảnh mình từ lâu nhưng không vạch trần, anh hiểu nỗi khổ tâm của tôi nên không để bụng chuyện tôi lừa gạt người khác trước đây, thậm chí còn cho phép tôi ngoại tình nữa.Nghe Mẫn Xuyên Thanh nói xong, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Thịnh Thành Tố lộ ra vẻ hung hãn, tôi cứ tưởng hắn không đời nào chấp nhận đề nghị hoang đường này, nhưng hai phút sau hắn lại đồng ý.Ơ......

Có thật không vậy?Mọi việc diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi khiến tôi hoài nghi đây là một âm mưu.

Có khi nào họ bàn nhau trước không?

Muốn đợi thời cơ chín muồi rồi mới làm tôi thân bại danh liệt sao?Thôi kệ, họ đã đồng ý cho tôi ngoại tình thì sau này đâu thể đổ lỗi cho tôi được.

Trước khi họ đổi ý, tôi sẽ nhanh chân bỏ chạy.366.Lạc Đoan Diệc là trụ cột của lớp trong các môn thể thao, ngoài kéo co hắn còn đăng ký chạy bộ, sáng nay đã thuận lợi vượt qua vòng loại.Trận chung kết diễn ra vào buổi chiều, tôi định đi chụp cho hắn mấy tấm hình rồi về trông quầy.Lạc Đoan Diệc đang khởi động bên vạch xuất phát, trên trán đeo đai đỏ.

Lâu rồi hắn không cắt tóc nên mái tóc đầu đinh tự do sinh trưởng, giờ mọc lỉa chỉa như con nhím.Xung quanh có rất đông bạn học đến cổ vũ, Lạc Đoan Diệc vẫn chưa nhìn thấy tôi trong đám đông.Tôi tìm một chỗ có thể chụp được hắn, hướng ống kính vào hắn rồi phóng to tiêu cự, khuôn mặt Lạc Đoan Diệc dần hiện rõ trong khung ngắm mang lại cho tôi một cảm giác lạ lẫm khó tả.Hắn có khuôn mặt góc cạnh, xương mày và sống mũi rất cao, toát ra vẻ đẹp sắc sảo, làn da rám nắng vừa phải, vóc dáng cao ráo, đôi chân dưới quần đùi rất dài, vừa gồng lên đã lộ rõ cơ bắp săn chắc.Lạc Đoan Diệc luôn toét miệng cười ngốc trước mặt tôi, còn làm ra những hành động ngây thơ, lúc nào cũng giống như chú cún con vẫy đuôi chạy quanh tôi.

Nhưng trong máy ảnh hắn lại khác xa với ấn tượng của tôi, trên mặt chẳng có lấy một nụ cười, ánh mắt hung hãn hệt như thú hoang sắp sửa lao tới xé xác con mồi.Hình như cảm nhận được ánh mắt tôi nên hắn quay đầu nhìn về hướng tôi đang đứng.

Khi ánh mắt hắn lướt qua đám đông, tôi lùi lại sau các bạn học khác.Cậu bạn thân ngày xưa luôn nấp sau lưng nhờ tôi che chở dường như đã vụt lớn thành một chàng trai chững chạc.Đến khi tiếng súng xuất phát vang lên, tôi mới định thần lại.Chân Lạc Đoan Diệc đúng là gian lận, hắn chạy chẳng tốn sức chút nào, dễ dàng bỏ xa đám người phía sau, tôi nín thở bấm máy lia lịa, nhìn hắn trong ảnh giống như đang bay trên đường đua vậy.Khi hắn chạy vòng cuối cùng thì tôi đến vạch đích chờ sẵn.Lạc Đoan Diệc từ từ chạy tới gần, rốt cuộc cũng nhìn thấy tôi đeo đai đỏ trên trán giống hắn.Một tay tôi cầm máy ảnh, tay kia giơ cao lightstick, hò reo cổ vũ hắn.Trong ảnh hắn lại nở nụ cười rạng rỡ.Lạc Đoan Diệc lao qua vạch đích rồi tươi cười ôm chầm mấy người bạn cổ vũ mình."

Hôm nay cậu đẹp trai ghê!"

Tôi chạy tới đưa khăn lau mồ hôi và nước cho hắn, "Tớ chụp cho cậu quá trời hình luôn!"

Lạc Đoan Diệc không nhận đồ từ tay tôi mà cúi đầu ôm tôi.

Cái ôm nóng hổi, mang theo mùi hương của nắng hòa lẫn mồ hôi.Hắn nói với tôi: "Tớ tìm cậu mãi."

"Tớ đến lâu rồi, tại tớ cố tình trốn đấy."

Tôi nói: "Cứ thấy tớ chụp ảnh là cậu lại làm dáng, chụp lén mới tự nhiên."

Lạc Đoan Diệc đổ mồ hôi như tắm, mặt, cổ và ngực đều đầm đìa mồ hôi làm ướt cả áo tôi.Hắn không thả tôi ra mà càng ôm chặt hơn rồi lẩm bẩm: "Nhưng......

Nhưng tớ chỉ muốn thấy cậu thôi, cậu đừng trốn mà."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
106


367.Lạc Đoan Diệc chưa nói với tôi mấy câu đã được bạn bè xúm lại khiêng lên bục nhận giải.

Tôi ngửi áo mình rồi nhăn mặt: Nãy giờ hắn ôm chặt quá làm người tôi ám đầy mùi mồ hôi của hắn.Tối nay hắn đi liên hoan với các bạn học nên tôi về nhà một mình.Hầu hết các trận đấu đã kết thúc, trên bãi cỏ sân tập vẫn còn rất đông bạn học chụp ảnh, tôi mặc mascot vào rồi chạy về quầy hàng, tranh thủ bán nốt số hàng còn lại.Bán hết chai nước cuối cùng, tôi cởi mũ ra rồi ngồi hóng mát trên khung sắt cạnh đường chạy, bắp chân nhức nhối, thể nào ngày mai cũng đau cả ngày cho xem.Những đám mây lãng đãng dần tụ lại trên trời, màn đêm buông xuống, gió mát thổi khô mồ hôi trên người tôi.

Ngồi một hồi, tôi nghe tiếng reo hò cách đó không xa, nhìn tới thì thấy Tịch Số cài băng đô tai mèo và đeo găng tay mèo đen mà tôi chọn cho lần hắn trước, không ngờ hắn lại chịu mặc, sau quần còn gắn một cái đuôi lủng lẳng.Hắn không đeo kính, chẳng biết trên mặt bị ai quệt mấy vệt thuốc màu, đồng phục cũng dính tèm lem.Các thành viên hội học sinh vây quanh hắn, bảo hắn nhảy một điệu dễ thương."

Nhảy đi!

Nhảy đi!"

Tôi mau chóng hòa vào đám đông rồi reo hò chung với họ.Ngày thường Tịch Số luôn xụ mặt, nghiêm nghị đến mức không ai dám đùa nên rất hiếm khi mọi người có cơ hội trêu chọc hắn.

Vẻ mặt hắn hết sức miễn cưỡng, nhưng vì mọi người đang chơi vui nên hắn không tiện từ chối thẳng.Tôi mới hò hét mấy tiếng đã bị Tịch Số nhận ra, hắn quay sang trừng tôi: "Hạ Trân!"

Rõ ràng người khác chọc hắn trước mà, sao chỉ gọi mỗi tên tôi vậy?

"Nhảy chút xíu thôi."

Tôi "meo" một tiếng, giơ máy ảnh lên chụp hắn rồi nói, "Cậu dễ thương thế cơ mà, cho tớ chụp mấy tấm đi."

Tịch Số hít sâu một hơi rồi khó nhọc giơ tay lên làm động tác mèo cào, trong tiếng hò reo của mọi người, hắn tiếp tục trình diễn điệu nhảy đáng yêu đang hot gần đây, tuy vẻ mặt gượng gạo nhưng nhảy rất đẹp.Qua ống kính, tôi và hắn nhìn nhau mấy giây, hình ảnh phóng to để lộ những giọt mồ hôi lấm tấm trên má hắn, nốt ruồi nhỏ ở khóe môi và vành tai đỏ ửng.Lúc nhảy tóc mái của hắn bay lên để lộ khuôn mặt tuấn tú và đôi mày hơi nhíu lại.

Vết bầm lần trước đã phai, thay vào đó là mấy vệt thuốc màu rực rỡ.

Động tác vung tay của hắn rất dứt khoát, cứ như từng tập luyện bài bản vậy.Trong tiếng hò reo và cười đùa của các thành viên, hắn còn miễn cưỡng hát một ca khúc có giai điệu vui nhộn, giọng hát trong trẻo êm tai hoàn toàn khác xa với hình tượng của hắn.Bộ nhớ máy ảnh đã đầy, tôi vừa cười vừa cúi đầu xóa bớt ảnh, định chụp hắn thêm mấy tấm nữa.Vừa có được chút không gian trống, tôi chưa kịp ngẩng đầu lên thì đột nhiên bị ai đó quệt mấy cái vào mặt."

Còn cười tớ nữa à......"

Tịch Số thu lại ngón tay dính màu đỏ cam rồi hậm hực trừng tôi, "Giờ cậu cũng giống như tớ thôi."

Tôi tức giận trừng lại hắn: "Uổng công tớ chụp cậu đẹp trai như vậy, cậu đúng là lấy oán trả ơn mà!"

Hắn liếc nhìn máy ảnh rồi lại cụp mắt nhìn tôi, nói lảng sang chuyện khác: "Hoạt động kết thúc rồi, lát nữa mọi người đi liên hoan, cậu cũng phải đi."

368.Tôi lấy khăn giấy chà đi chà lại, chẳng những không sạch mà còn làm mặt lem luốc hơn.

Liên hoan hơi tốn kém nên tôi không muốn đi, định bụng sau khi đại hội thể thao kết thúc sẽ về thẳng nhà.Tôi chạy ra cổng trường, xui sao bị Tịch Số bắt gặp.Hắn túm lấy tay tôi, nhét tôi vào ghế sau xe rồi ngồi xuống cạnh tôi: "Liên hoan bằng tiền quỹ mà."

Được ăn chùa sao?

Thế thì tốt quá.

Tôi háo hức hỏi hắn: "Thật không?

Sao hồi trước không có chuyện tốt này nhỉ?"

Hắn không nhìn tôi mà quay đầu nhìn ra cửa xe rồi nói: "Tớ trả cho cậu, cứ xem như tiền quỹ đi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
107


369.Tôi vừa bước vào quán thì lập tức trông thấy Mẫn Xuyên Thanh, sau lúc hoảng hốt, tôi trốn sau lưng Tịch Số rồi thì thầm hỏi hắn: "Sao cậu không nói hội trưởng cũng ở đây hả?"

"Anh ấy là hội trưởng, đi liên hoan với tụi mình chẳng phải bình thường lắm sao?"

Tịch Số nói: "Cậu ngồi cạnh tớ đi."

Mẫn Xuyên Thanh cũng nhìn thấy tôi.Hình như anh không ngờ tôi sẽ đến nên lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cười với tôi rồi kéo chiếc ghế bên cạnh ra nói: "Hạ Trân, em ngồi đây đi."

370.Đây là lần đầu tiên tôi dự tiệc liên hoan đông người như vậy, vỉ nướng trong quán kêu xèo xèo, tóc và quần áo đều ám mùi thịt nướng thơm lừng.

Tôi rất thích khung cảnh đông vui này, các thành viên cười nói rôm rả, cảm giác được chơi đùa với các bạn học ở ngoài trường hết sức kỳ diệu.Bầu không khí rất vui vẻ nhưng thần kinh tôi vẫn căng như dây đàn, không sao thả lỏng được—— Ngồi bên trái tôi là Mẫn Xuyên Thanh, bên phải là Tịch Số, hệt như hai quả bom không hẹn giờ khiến tôi bồn chồn bất an.Haizz, quả nhiên cơm chùa không dễ ăn mà.Mẫn Xuyên Thanh quay sang, giơ ngón trỏ xoa nhẹ má tôi rồi hỏi: "Sao lại bôi cái này?"

Ý anh nói vệt thuốc màu đỏ cam trên mặt tôi.Tôi liếc nhìn Tịch Số bên cạnh rồi nói: "Hội phó tưởng em cười nhạo mình nên trả đũa em ạ."

"Trả đũa?"

Tịch Số đặt thực đơn xuống để lộ khuôn mặt cũng dính đầy thuốc màu, lạnh lùng nói: "Tớ đâu có nhỏ nhen thế, tớ chỉ đùa thôi."

Có ai đùa mà mặt mũi bí xị vậy không?

Rõ ràng hắn nhỏ nhen thì có!

Tôi nhìn chằm chằm Tịch Số bằng ánh mắt trách móc, hắn không nhìn tôi nhưng lúc gọi món lại gọi thêm cho tôi một chén thạch dưa hấu.Thiên vị như vậy có kỳ quá không?

Tôi sợ các bạn học khác phân bì nên kéo áo Tịch Số dưới gầm bàn rồi nháy mắt với hắn, ra hiệu cho hắn đừng thiên vị mình."

Cậu làm nhiều việc nhất, được thưởng cũng hợp lý mà."

Tịch Số đẩy kính nói khẽ: "Tớ trả tiền, người khác có thể nói gì chứ?"

Ờ ha, nghe cũng có lý.Tôi hồi hộp nhìn Mẫn Xuyên Thanh, anh đang tán gẫu với các thành viên khác, chắc không nghe Tịch Số nói gì đâu.Không đúng, sao tôi phải hồi hộp chứ?

Tịch Số chỉ thưởng cho thành viên xuất sắc thôi mà, đâu có nghĩa chúng tôi có quan hệ mờ ám với nhau.Nghĩ vậy tôi thở phào nhẹ nhõm, yên tâm múc một muỗng thạch dưa hấu vào miệng, đá chưa tan hết nên mới đầu hơi ê răng.Cơm chùa ngon lạ thường, mỗi loại thịt bưng ra đều ngon tuyệt, tôi vừa ăn hết một đĩa thì Mẫn Xuyên Thanh lập tức nướng xiên khác đặt vào đĩa tôi.Sự chăm sóc của Mẫn Xuyên Thanh là phổ độ chúng sinh, anh cũng nướng thịt cho các thành viên khác chứ không thiên vị tôi lộ liễu.

Anh ân cần quan tâm, đáp ứng kỳ vọng của mọi người về mẫu đàn anh lý tưởng, nhắc đến chuyện anh sắp ra trường, các thành viên đều khóc sướt mướt vì không nỡ xa anh."

Hôm nay anh chính thức rút khỏi hội, bữa cơm này để anh mời nhé."

Mẫn Xuyên Thanh đứng lên cười nói: "Đừng buồn, sau khi tốt nghiệp anh sẽ về trường thăm các em."

Tịch Số nhíu mày, cũng đứng dậy nói: "Để em mời......"

Hắn còn chưa nói hết đã bị Mẫn Xuyên Thanh ngắt lời: "Tịch Số, giờ chưa tới lượt em mời đâu."

Tôi nín thở ngồi giữa họ, cố giảm bớt cảm giác tồn tại của mình kẻo bị liên đới biến thành tâm điểm chú ý."

Còn một chuyện nữa anh muốn nói cho các em biết," Mẫn Xuyên Thanh đột nhiên cúi xuống nắm lấy tay tôi đang để trên bàn, anh nhìn tôi rồi lại nhìn các thành viên khác, đôi mắt màu trà cong lên, "Anh đang hẹn hò với Hạ Trân."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
108


371.Chỉ một câu nói của Mẫn Xuyên Thanh đã biến tôi thành tâm điểm bàn tán, tôi lơ ngơ đứng dậy, ngượng ngùng gật đầu với các thành viên khác rồi lí nhí thú nhận: "Tụi mình hẹn hò được một thời gian rồi......"

Sai quá sai rồi!

Tôi ôm đầu gào thét trong lòng, nhưng ngẫm lại chúng tôi không có thỏa thuận cấm công khai quan hệ, thỏa thuận ngắn hạn ký kết hôm nay cũng nhấn mạnh "phải công khai minh bạch" nên hành động của anh chẳng có gì đáng trách cả.Tôi khóc không ra nước mắt, còn phải cố gượng cười.Các thành viên khác cũng sốc nặng, lời Mẫn Xuyên Thanh nói hệt như một cục natri thả vào nước, cả bàn im lìm mấy giây, sau đó tiếng trầm trồ xuýt xoa vang lên không ngớt.Họ bắt đầu hò hét đòi tôi kể chuyện yêu đương khiến tôi thẹn đỏ mặt.

"Tiểu Hạ đang mắc cỡ đấy, các em đừng trêu bạn nữa."

Sau khi gây ra sóng to gió lớn, Mẫn Xuyên Thanh bình tĩnh ngồi xuống cười nói: "Chính anh là người tỏ tình trước."

Các thành viên không hẹn mà cùng ồ lên, mồm năm miệng mười nói: "Thảo nào tớ cảm thấy hội trưởng đối xử với Tiểu Hạ không giống những người khác."

"Nghe vậy là biết có điềm từ lâu rồi......"

"Hèn gì lúc họp hội trưởng cứ nhìn Tiểu Hạ mãi."

"Một thời gian là bao lâu?

Một năm à?"

Họ thi nhau kể chuyện về Mẫn Xuyên Thanh, chẳng hạn như hộp kẹo dán tên tôi để trong phòng sinh hoạt, chẳng hạn như tấm chăn đắp khi ngủ trưa xếp trong tủ.

Tôi cứ tưởng đó là của chung, nhưng họ nói chỉ có tôi ngủ trưa trong phòng sinh hoạt thôi, đó là Mẫn Xuyên Thanh chuẩn bị riêng cho tôi.Tôi cúi đầu, mặt vẫn còn nóng bừng, bàn tay bị Mẫn Xuyên Thanh nắm rịn đầy mồ hôi."

Được rồi."

Tịch Số lên tiếng ngăn họ buôn chuyện tiếp, "Đừng bàn tán chuyện riêng của người khác nữa."

Hắn nghiêm mặt nhìn rất đáng sợ khiến cả đám lập tức im bặt.

Các thành viên im lặng một lát rồi lại xì xào bàn tán: "Khi nào hội phó mới hẹn hò nhỉ?", "Hội phó đã thích ai chưa?"

Phù......

Hình như tâm bão đã chuyển sang hắn rồi.

Tôi cảm kích nhìn Tịch Số, hắn nhíu mày nhưng vành tai đỏ ửng, chẳng biết vì tức giận hay thẹn thùng nữa.Tịch Số im lặng hồi lâu rồi lặp lại điệp khúc muôn thuở: "Trường cấm yêu sớm."

Hắn vừa dứt lời thì Mẫn Xuyên Thanh bật cười: "Tịch Số nói đúng, yêu sớm không tốt đâu.

Nể tình chúng ta cùng một hội mà mắt nhắm mắt mở cho qua nhé."

372.Về nhà hai tiếng rồi mà tôi vẫn còn choáng.Tắm xong tôi nằm ngay đơ trên giường Lạc Đoan Diệc như cá khô, tuyệt vọng nói: "Biết thế về nhà ăn mì gói cho xong."

"Anh ta không thèm bàn bạc với cậu luôn à?"

Nghe tôi kể hết đầu đuôi mọi chuyện, Lạc Đoan Diệc phẫn nộ nói: "Làm cậu khó xử trước mặt bao nhiêu người, đúng là đồ gian xảo!"

Tôi ngồi dậy lẩm bẩm: "Nhưng cũng hợp lý thôi, hội trưởng có quyền nói cho người khác biết mà."

Tại tôi chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền rồi chia tay, mục đích yêu đương không trong sáng nên mới ngại công khai.Phản ứng của cậu bạn thân còn mạnh hơn cả tôi: "Mẫn Xuyên Thanh xem cậu là vật sở hữu của mình, anh ta giở chiêu này để kiểm soát cậu đấy."

Hắn dừng lại giây lát rồi nằm xuống cạnh tôi nói tiếp: "Nếu là tớ thì không đời nào làm chuyện khiến cậu khó xử vậy đâu."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
109


373.Đêm đó tôi lại gặp ác mộng, mơ thấy mình biến thành một cái bánh hấp trong nồi, hơi nước nóng hổi bao trùm lấy tôi, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc tắt bếp, nắp nồi mở ra, tôi vừa ngẩng đầu lên thì thấy Mẫn Xuyên Thanh cầm dao mỉm cười nhìn mình: "Bánh hấp nở to ghê, cắt ra ăn được rồi."

Tôi hét toáng lên rồi bừng tỉnh khỏi mộng, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn còn tối mịt, trong phòng không bật máy lạnh nên cực kỳ oi bức.Thì ra cái nắp nồi nhốt tôi trong mơ là Lạc Đoan Diệc.Hắn mặc áo ba lỗ, tay gác lên ngực tôi, chân trái gác lên đùi tôi, gần nửa người nằm đè lên tôi, làn da rám nắng nóng hổi như lò nướng công suất cao."

Xích qua bên kia đi."

Tôi đẩy hắn ra, ngồi dậy lau mồ hôi trên cổ rồi bật quạt đầu giường thêm một nấc."

Sao thế?"

Lạc Đoan Diệc ngáp một cái, nhắm mắt nhích sang bên cạnh, "Chuông báo thức reo rồi à?"

"Mới năm giờ thôi."

Tôi nhìn màn hình điện thoại rồi nằm xuống giường bảo hắn: "Nóng quá, cậu đừng nằm gần tớ nữa, báo hại tớ mơ thấy mình biến thành bánh hấp."

"Bánh hấp?"

Lạc Đoan Diệc lại nhích sang ngửi tôi như chó rồi cười khúc khích, "Thơm quá, ngửi mùi là biết ngon rồi."

Nói xong hắn há miệng định cắn cánh tay tôi nhưng bị tôi chặn lại.Tôi kéo chiếc chăn sắp rơi xuống đất rồi đạp hắn một cú: "Thơm gì mà thơm, tại cậu nên toàn mùi mồ hôi......

Lát nữa dậy nhớ đi mua đồ ăn sáng đấy."

374.Tôi ngồi trên xe buýt, tay cầm bánh hấp táo đỏ và sữa đậu nành mà Lạc Đoan Diệc mua.Trời nóng thế này tốt nhất là đừng ngủ chung với hắn, lần nào ngủ dậy tôi cũng nhễ nhại mồ hôi, mới sáng sớm đã phải đi tắm.Ăn sáng xong, tôi xem điện thoại tiếp.Thịnh Thành Tố vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi, hy vọng hôm nay hắn sẽ không nổi điên chạy đến tìm tôi.Trong thỏa thuận ngắn hạn có nói tôi phải đối xử bình đẳng với hai bạn trai, nhưng có bình đẳng cỡ nào cũng không thể công khai cả hai mối quan hệ này được.Tối qua có rất nhiều thành viên đi liên hoan, e là chuyện này sẽ sớm lan rộng."

Thôi kệ."

Tôi dựa vào cửa sổ xe thở dài, "Chắc mọi người cũng không bàn tán về mình lâu quá đâu."

Miễn sao không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của tôi là được rồi.375.Số người hóng hớt nhiều hơn tôi tưởng, sau giờ học bàn tôi bị một đám người vây quanh, đòi tôi kể chuyện yêu đương cho họ nghe.Tôi cố ra vẻ bình tĩnh ngồi dựa vào ghế, đột nhiên liếc thấy bản in mẫu của sách tuyên truyền trong hộc bàn."

Mua cái này sẽ được khuyến mãi chuyện tình của tớ."

Tôi hất cằm, giơ sách lên rồi nói: "Tớ cũng đâu thể kể miễn phí được."

Bọn họ bĩu môi nói tôi chỉ biết có tiền, cái gì cũng bán được hết.

Tôi lại lấy tài liệu ôn tập Mẫn Xuyên Thanh tặng mình ra nói: "Thế các cậu có nghe không?

Ở đây còn có tài liệu ôn tập do anh Mẫn soạn nữa, siêu hữu ích luôn, dạo này tớ học hành tiến bộ là nhờ nó đấy, nếu nhiều người mua thì tớ in thêm.

Mua hai cuốn sẽ được giảm giá."

Nếu Mẫn Xuyên Thanh đã biết tôi bán đồ của anh từ lâu thì giờ tôi có thể bán công khai rồi nhỉ?Bọn họ bị tài liệu học tập làm phân tâm nên không tò mò chuyện của tôi nữa.Lần này chào hàng rất thành công, chỉ chốc lát sau tôi đã nhận được mười mấy đơn hàng.Hehe, công khai cũng tốt đấy chứ.

Tôi hết sức đắc ý, vừa hát ngâm nga vừa dọn dẹp bàn học, vừa quay đầu lại thì trông thấy Thịnh Thành Tố đứng ngoài cửa sổ.Ánh mắt chúng tôi giao nhau, hắn nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng như thể một khắc sau sẽ lao tới giết tôi.Chuông vào lớp reo lên, hắn trừng tôi thêm một lát rồi xụ mặt bỏ đi.
 
Back
Top Bottom