- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
20
20
82.Nghe tiếng kêu của tôi, rốt cuộc họ không nhắc chuyện ảnh chụp nữa.Lạc Đoan Diệc đòi theo chúng tôi tới thư viện nhưng Mẫn Xuyên Thanh nói: "Anh muốn nói chuyện riêng với Hạ Trân, lần sau tụi mình cùng đi nhé."
Để ngăn Lạc Đoan Diệc làm xằng làm bậy, trước khi đi tôi ra ban công tìm hắn rồi bảo hắn đừng phá chuyện làm ăn của mình, nếu không hôm nay tôi sẽ ngó lơ hắn.Hắn cúi đầu nhìn tôi với vẻ tủi thân: "Sao được nghỉ mà còn phải làm việc nữa chứ?"
Tôi nói: "Biết sao được, có hẹn đột xuất mà."
Lạc Đoan Diệc hỏi tôi: "Anh ta hẹn cậu à?"
Tôi gật đầu: "Hiếm có lắm đấy.
Quen nhau bao lâu rồi mà giờ anh ấy mới rủ tớ đi chơi."
Lạc Đoan Diệc nhìn cửa kính ban công rồi hỏi tôi: "Ở cạnh anh ta cậu vui lắm à?"
"Chứ sao."
Tôi nói: "Giá trị kinh tế của Mẫn Xuyên Thanh cực cao, chỉ cần làm thân với anh ấy thì khỏi cần lo thiếu hàng."
Tôi có thể hiểu được tâm trạng của Lạc Đoan Diệc.
Trước đây cuối tuần nào tôi cũng ở cạnh hắn, thử đặt mình vào vị trí của hắn, nếu Lạc Đoan Diệc bỏ tôi đi chơi với bạn chắc tôi cũng cay lắm.Chúng tôi ở cạnh nhà nhau, đã quen biết mười mấy năm nên không hề giữ kẽ với nhau.
Quan hệ giữa người với người một khi quá thân thiết sẽ sinh ra tính chiếm hữu.Tôi nghĩ ngợi một lát rồi vỗ vỗ cánh tay hắn: "Được rồi, mai tớ sẽ mời cậu đi xem phim."
"Thật không?"
Đôi mắt ảm đạm của Lạc Đoan Diệc lập tức sáng lên, "Khỏi ra rạp cũng được, sang nhà tớ xem TV đi.
Cậu muốn ăn gì?
Để tớ ra siêu thị......"
Hắn đang nói nửa chừng thì cửa kính phía sau đột nhiên bị gõ hai cái.
Mẫn Xuyên Thanh nhìn tôi qua kính rồi nói: "Trời sắp mưa rồi, tụi mình đi thôi."
84.Được Mẫn Xuyên Thanh phụ đạo một kèm một, lẽ ra tôi phải nghe như nuốt từng lời anh nói, nhưng hôm nay tôi dậy sớm học bơi, buổi trưa cũng không ngủ nên khi vào thư viện đầu óc cứ lâng lâng.Anh vừa giảng hai công thức toán thì tôi đã gục đầu xuống bàn.Tiếng giảng bài rì rầm của Mẫn Xuyên Thanh quả thực rất buồn ngủ."
Ưm!"
Chẳng biết ngủ bao lâu, tôi giật mình tỉnh lại, trong miệng ngọt lịm, có một viên kẹo sữa đã sắp tan hết.
Chiếc áo khoác mỏng của Mẫn Xuyên Thanh đắp trên người tôi, anh ngồi cạnh đỡ lưng tôi bằng tay phải, ôn tồn hỏi tôi: "Có chỗ nào khó chịu không?"
Tôi dụi mắt, nhịn không được ngáp một cái, đầu vẫn hơi choáng: "Xin lỗi, em buồn ngủ quá......"
Mẫn Xuyên Thanh dịu dàng nói: "Vậy ngủ thêm lát nữa đi."
Tôi đặt báo thức rồi lại nằm bò ra bàn, ngái ngủ nói: "Hội trưởng cứ học đi, đừng để ý tới em."
Trong cơn mơ màng, tôi cảm nhận được Mẫn Xuyên Thanh vuốt tóc mình, từ đỉnh đầu đến đuôi tóc, ngón tay ấm áp xoa nhẹ vành tai tôi rồi lướt qua gáy, cuối cùng đặt lên lưng tôi.Tôi được anh xoa dễ chịu nên không mở mắt ra.Trên cổ áo khoác vẫn còn vương vấn mùi hương của anh, tựa như mùi lá cây bị vò nát.Tôi mơ thấy mình bán tài liệu của hội trưởng, kiếm được bộn tiền nên cười khúc khích trong mơ.Hình như có thứ gì đó âm ấm chạm vào má, tôi muốn gãi má nhưng khi đưa tay lên lại sờ trúng môi Mẫn Xuyên Thanh.Chẳng lẽ là mơ sao?
Lòng bàn tay tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, chúng tôi đối mặt nhau, anh nhìn tôi, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười dịu dàng: "Hạ Trân, em mơ thấy anh à?"
Tôi ngơ ngác vâng dạ.Xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay dần trở nên rõ rệt, hàng mi rũ xuống của Mẫn Xuyên Thanh phủ bóng mờ dưới mắt, động tác của anh như được quay chậm.Một lát sau anh mới ngẩng đầu lên hỏi tôi: "Tuần sau có rảnh thì đến nhà anh chơi nhé?"