1.Năm rưỡi sáng, tôi trở mình, vừa mở mắt ra thì thấy khuôn mặt bự chảng của Lạc Đoan Diệc.Mới mưa mấy ngày trước nên chưa nóng đến độ phải bật điều hòa, tôi mở hé cửa ban công cho gió lùa vào, ai ngờ Lạc Đoan Diệc cũng vào theo.Tôi và Lạc Đoan Diệc đã quen nhau mười mấy năm, hắn bằng tuổi tôi, nhà ở kế bên.
Ban công nhà chúng tôi gần nhau, đều là dạng mở nên hắn hay trèo qua ban công tìm tôi.Ngoại hình hắn khôi ngô tuấn tú, mày rậm mắt to, rất nổi tiếng ở trường.
Nếu tôi crush hắn thì chắc giờ này đã ngất xỉu vì hạnh phúc.Tiếc là tôi không có.Tôi trở mình, lờ đi sự có mặt của hắn.
Còn một tiếng nữa chuông báo thức mới reo, phải tranh thủ ngủ bù đã.Mà sao hắn khỏe thế không biết, từ sáng đến tối cứ như chó bị tăng động vậy.Lạc Đoan Diệc thọc lét tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi, rủ tôi lên sân thượng ngắm mặt trời mọc với mình.Tôi huých hắn ra rồi kéo chăn trùm kín đầu, sau đó giơ ngón giữa lên.2.Lạc Đoan Diệc phiền chết đi được, tôi cảm thấy nếu hắn yêu đương sẽ bớt phiền hơn, nhưng lại không muốn hắn quen ai.Dù sao hắn cũng là cây tài lộc của tôi mà.Tôi chuyên bán tin trong trường, miễn là trả tiền thì tin gì tôi cũng săn được.Những thông tin về chiều cao, cân nặng, sở thích, thói quen, tình trạng yêu đương của Lạc Đoan Diệc đều có thể bán.
Hắn biết tôi đang cần tiền nên mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ yêu cầu tôi đừng bán thông tin riêng tư của hắn, chẳng hạn như độ dài.......
Ai lại hỏi cái này chứ!?
Nó cũng đâu thuộc phạm vi săn tin của tôi!3.Để săn được nhiều tin hơn, tôi xin làm thư ký hội học sinh để moi tin về các học sinh khác, mặc dù phải làm đủ thứ việc vặt nhưng lại đạt thành quả ngoài mong đợi.Hội trưởng hội học sinh Mẫn Xuyên Thanh cũng rất nổi tiếng ở trường.Anh học cực giỏi, tính tình điềm đạm như anh trai dịu dàng nhà bên, thuộc kiểu người càng nhìn càng thấy đẹp.Khác với tôi, Mẫn Xuyên Thanh thật lòng quan tâm các bạn học.
Có lần biết tôi bị tụt huyết áp, anh tự bỏ tiền túi ra mua kẹo để ở hội học sinh.Nhưng sự ân cần này vẫn không ngăn được tôi bán thông tin của anh.Trong lúc trò chuyện, tôi luôn vô tình hay cố ý moi tin từ Mẫn Xuyên Thanh rồi bán lại cho người khác.
Anh tốt thế cơ mà, chắc không thèm để ý chuyện cỏn con này đâu.4.Tôi không chỉ bán tin mà còn viết hộ thư tình, đưa thư và quà tặng, làm chân chạy vặt cho mọi người.Thịnh Thành Tố học dưới tôi một lớp giàu nứt đố đổ vách, có khi một tháng tôi nhận được hai mươi mấy đợt chuyển khoản từ hắn, khi thì trực nhật giùm, khi thì mua bữa sáng, khi thì làm bài tập—— Mặc dù hắn chỉ muốn sai bảo tôi, nhìn tôi thở hồng hộc chạy tới chạy lui, nhưng chỉ cần trả tiền là tôi xí xóa hết.Thịnh Thành Tố thuộc câu lạc bộ bơi lội, da trắng dáng chuẩn, vừa nhập học chưa bao lâu đã lọt vào top hot boy.Hắn đẹp trai nhưng rất xấu tính, miệng lưỡi độc địa, các bạn học muốn theo đuổi hắn chỉ có thể nhờ tôi đưa quà giùm."
Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không nhận."
Thịnh Thành Tố đứng cạnh bể bơi lau mặt, lạnh lùng nói: "Anh còn tới vì chuyện này nữa thì tôi sẽ đá anh xuống hồ đấy."
Tôi giữ khoảng cách an toàn với hắn rồi nói: "Tôi chỉ làm vì tiền thôi mà."
Thịnh Thành Tố hỏi: "Bao nhiêu?"
Tôi nói giá, hắn mở điện thoại ra add nick tôi, chuyển cho tôi gấp đôi rồi nói: "Phắn đi, bảo bọn họ đừng làm phiền tôi nữa."
Biết trước hắn hào phóng như vậy thì lúc nãy tôi đã nâng khống giá rồi.
Ảnh đại diện của Thịnh Thành Tố là một chú sói con màu đen, tôi nhìn khung chat, nghĩ thầm chắc nick của hắn cũng bán được nhỉ?Hình như hắn đọc được suy nghĩ của tôi thì phải, đột nhiên tôi thấy trời đất quay cuồng, phát hiện hắn đã vác mình đến cạnh hồ bơi: "Hạ Trân, anh mà dám bán nick tôi thì tôi quăng anh xuống thật đấy."