Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
414,763
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
399166886-256-k8224.jpg

[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: W Tòng Tinh
Nhân vật chính: Hạ Trân
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
1


1.Năm rưỡi sáng, tôi trở mình, vừa mở mắt ra thì thấy khuôn mặt bự chảng của Lạc Đoan Diệc.Mới mưa mấy ngày trước nên chưa nóng đến độ phải bật điều hòa, tôi mở hé cửa ban công cho gió lùa vào, ai ngờ Lạc Đoan Diệc cũng vào theo.Tôi và Lạc Đoan Diệc đã quen nhau mười mấy năm, hắn bằng tuổi tôi, nhà ở kế bên.

Ban công nhà chúng tôi gần nhau, đều là dạng mở nên hắn hay trèo qua ban công tìm tôi.Ngoại hình hắn khôi ngô tuấn tú, mày rậm mắt to, rất nổi tiếng ở trường.

Nếu tôi crush hắn thì chắc giờ này đã ngất xỉu vì hạnh phúc.Tiếc là tôi không có.Tôi trở mình, lờ đi sự có mặt của hắn.

Còn một tiếng nữa chuông báo thức mới reo, phải tranh thủ ngủ bù đã.Mà sao hắn khỏe thế không biết, từ sáng đến tối cứ như chó bị tăng động vậy.Lạc Đoan Diệc thọc lét tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi, rủ tôi lên sân thượng ngắm mặt trời mọc với mình.Tôi huých hắn ra rồi kéo chăn trùm kín đầu, sau đó giơ ngón giữa lên.2.Lạc Đoan Diệc phiền chết đi được, tôi cảm thấy nếu hắn yêu đương sẽ bớt phiền hơn, nhưng lại không muốn hắn quen ai.Dù sao hắn cũng là cây tài lộc của tôi mà.Tôi chuyên bán tin trong trường, miễn là trả tiền thì tin gì tôi cũng săn được.Những thông tin về chiều cao, cân nặng, sở thích, thói quen, tình trạng yêu đương của Lạc Đoan Diệc đều có thể bán.

Hắn biết tôi đang cần tiền nên mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ yêu cầu tôi đừng bán thông tin riêng tư của hắn, chẳng hạn như độ dài.......

Ai lại hỏi cái này chứ!?

Nó cũng đâu thuộc phạm vi săn tin của tôi!3.Để săn được nhiều tin hơn, tôi xin làm thư ký hội học sinh để moi tin về các học sinh khác, mặc dù phải làm đủ thứ việc vặt nhưng lại đạt thành quả ngoài mong đợi.Hội trưởng hội học sinh Mẫn Xuyên Thanh cũng rất nổi tiếng ở trường.Anh học cực giỏi, tính tình điềm đạm như anh trai dịu dàng nhà bên, thuộc kiểu người càng nhìn càng thấy đẹp.Khác với tôi, Mẫn Xuyên Thanh thật lòng quan tâm các bạn học.

Có lần biết tôi bị tụt huyết áp, anh tự bỏ tiền túi ra mua kẹo để ở hội học sinh.Nhưng sự ân cần này vẫn không ngăn được tôi bán thông tin của anh.Trong lúc trò chuyện, tôi luôn vô tình hay cố ý moi tin từ Mẫn Xuyên Thanh rồi bán lại cho người khác.

Anh tốt thế cơ mà, chắc không thèm để ý chuyện cỏn con này đâu.4.Tôi không chỉ bán tin mà còn viết hộ thư tình, đưa thư và quà tặng, làm chân chạy vặt cho mọi người.Thịnh Thành Tố học dưới tôi một lớp giàu nứt đố đổ vách, có khi một tháng tôi nhận được hai mươi mấy đợt chuyển khoản từ hắn, khi thì trực nhật giùm, khi thì mua bữa sáng, khi thì làm bài tập—— Mặc dù hắn chỉ muốn sai bảo tôi, nhìn tôi thở hồng hộc chạy tới chạy lui, nhưng chỉ cần trả tiền là tôi xí xóa hết.Thịnh Thành Tố thuộc câu lạc bộ bơi lội, da trắng dáng chuẩn, vừa nhập học chưa bao lâu đã lọt vào top hot boy.Hắn đẹp trai nhưng rất xấu tính, miệng lưỡi độc địa, các bạn học muốn theo đuổi hắn chỉ có thể nhờ tôi đưa quà giùm."

Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không nhận."

Thịnh Thành Tố đứng cạnh bể bơi lau mặt, lạnh lùng nói: "Anh còn tới vì chuyện này nữa thì tôi sẽ đá anh xuống hồ đấy."

Tôi giữ khoảng cách an toàn với hắn rồi nói: "Tôi chỉ làm vì tiền thôi mà."

Thịnh Thành Tố hỏi: "Bao nhiêu?"

Tôi nói giá, hắn mở điện thoại ra add nick tôi, chuyển cho tôi gấp đôi rồi nói: "Phắn đi, bảo bọn họ đừng làm phiền tôi nữa."

Biết trước hắn hào phóng như vậy thì lúc nãy tôi đã nâng khống giá rồi.

Ảnh đại diện của Thịnh Thành Tố là một chú sói con màu đen, tôi nhìn khung chat, nghĩ thầm chắc nick của hắn cũng bán được nhỉ?Hình như hắn đọc được suy nghĩ của tôi thì phải, đột nhiên tôi thấy trời đất quay cuồng, phát hiện hắn đã vác mình đến cạnh hồ bơi: "Hạ Trân, anh mà dám bán nick tôi thì tôi quăng anh xuống thật đấy."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
2


5.Nói xong Thịnh Thành Tố duỗi tay ra, cố ý đung đưa tôi trên mặt nước như sắp ném tôi xuống thật.Tôi hoảng sợ nắm chặt điện thoại rồi thề với hắn: "Tôi không nói ai biết đâu!

Thả, thả tôi ra trước đi......

Tôi không biết bơi, ngã xuống sẽ chết đuối đó."

Cuối cùng hắn cũng thả tôi xuống."

Sợ cái gì?

Nước có sâu lắm đâu," Thịnh Thành Tố khinh bỉ nhìn tôi: "Với lại tôi sẽ vớt anh lên, chẳng chết đâu mà sợ."

Tôi không chết nhưng điện thoại sẽ chết.

Khó khăn lắm tôi mới để dành đủ tiền mua nó, lỡ bị vô nước thì được không bù mất.6.Đã một tháng trôi qua từ khi Thịnh Thành Tố hăm dọa tôi.Mỗi lần thấy gương mặt khó ở của hắn thì tôi lại sinh lòng kính nể đám người theo đuổi hắn, còn hoài nghi họ có máu M.Làm xong việc của hội học sinh, tôi lại nhận được lệnh của Thịnh Thành Tố, sai tôi mua nước tăng lực cho hắn.Máy bán hàng tự động ở ngay bên ngoài bể bơi, hắn chỉ đang kiếm cớ hành hạ tôi thôi.

Lần trước cũng vậy, tôi mua bánh mì theo yêu cầu của hắn, nhưng hắn chê không hợp khẩu vị nên nằng nặc bắt tôi tới căn-tin mua lại ổ khác, còn phải chạy về đúng thời gian quy định làm tôi mệt gần chết.Tôi đang cáu thì chợt nghe Mẫn Xuyên Thanh hỏi mình: "Hạ Trân, có ai bắt nạt em đúng không?"

Tôi thoáng sửng sốt rồi lắc đầu nói: "Đâu có."

Mẫn Xuyên Thanh lại hỏi: "Em và Thịnh Thành Tố là bạn à?"

Tôi ấp úng: "Tạm cho là vậy đi."

Lần trước tôi mua cơm trưa cho Thịnh Thành Tố, vì chạy xuống cầu thang nhanh quá nên ngã lăn quay, không bị thương mà chỉ bầm đầu gối.Đúng lúc bị Mẫn Xuyên Thanh bắt gặp, anh đòi đưa tôi đến phòng y tế nhưng tôi từ chối, sau khi đứng dậy thì hấp tấp chạy đi mua cơm.Chắc Mẫn Xuyên Thanh phát hiện tôi làm chân chạy vặt cho Thịnh Thành Tố nên mới hỏi tôi có bị bắt nạt không.Thịnh Thành Tố là gương mặt đại diện cho câu lạc bộ bơi lội, Mẫn Xuyên Thanh biết hắn cũng là lẽ thường tình."

Có chuyện gì cứ nói với anh," Mẫn Xuyên Thanh nhìn tôi rồi đẩy kẹo sữa tới trước mặt tôi, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi: "Đừng làm mình mệt mỏi quá."

7.Nếu để tôi xếp hạng thì chắc chắn Mẫn Xuyên Thanh sẽ đứng đầu bảng.Mẫn Xuyên Thanh luôn quan tâm đến cảm nhận của người khác, dù nhận thư tình hay được tỏ tình trực tiếp đều nghiêm túc trả lời.

Hễ gặp rắc rối thì tôi lại đến tìm anh, anh còn đáng tin hơn cả tên bạn chí cốt Lạc Đoan Diệc của tôi, luôn đưa ra những giải pháp khả thi.Nhìn thế nào anh cũng là ứng cử viên sáng giá nhất để hẹn hò.8.Uống nước xong, Thịnh Thành Tố đã không thèm cảm ơn mà còn ném khăn lông ướt nhẹp vào mặt tôi.Tôi nói: "Vứt cho tôi thì tôi có quyền bán đấy nhé."

Thịnh Thành Tố giật khăn lại.Hắn chỉ mặc quần bơi, vai rộng, bắp tay, lưng và đùi đẹp tuyệt, trên mái tóc đầu đinh và lông mi còn đọng nước, nhìn như người mẫu ảnh bìa tạp chí.

Hầu hết mọi người đều bị ngoại hình của hắn hớp hồn nên mới quyết tâm theo đuổi hắn.Tôi liếc trộm cơ bụng hắn, nghĩ thầm ảnh chụp lúc hắn đang bơi chắc sẽ bán được bộn tiền."

Hạ Trân, anh đúng là chết vì tiền mà," Thịnh Thành Tố hỏi: "Anh cần tiền đến vậy sao?"

Tôi lờ đi câu hỏi của hắn: "Có ai chê tiền nhiều quá đâu."

Hắn quay phắt lại nhìn tôi rồi giật lấy điện thoại của tôi: "Anh lại chụp lén tôi chứ gì?"

Album ảnh bị hắn mở ra, bằng chứng rõ rành rành ngay trước mắt.Tôi nhìn lảng đi chỗ khác: "Tôi chỉ xem một mình thôi mà."

Thịnh Thành Tố vừa xóa ảnh vừa nói: "Định lừa ai thế?

Cái tên tham tiền này......"

Hắn đột nhiên im bặt.Tôi quay đầu sang, phát hiện hắn đang nhìn bức ảnh selfie tôi chụp cạnh Mẫn Xuyên Thanh.
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
3


9.Mẫn Xuyên Thanh dễ tính hơn Thịnh Thành Tố nhiều, phát hiện tôi chụp lén còn cười với ống kính chứ không hề để bụng.

Tất nhiên là tôi không nói cho anh biết mình bán ảnh của anh."

Hội trưởng, anh đã bao giờ chụp ảnh selfie chưa?"

Tôi hỏi anh.Mẫn Xuyên Thanh lắc đầu: "Anh ít khi chụp hình lắm."

Đẹp trai thế mà không chụp chẳng phải phí của trời lắm sao?

Tôi chớp lấy cơ hội này, kéo ghế lại gần anh nói: "Em thấy mấy bạn hay chụp kiểu này lắm, tụi mình cũng chụp một tấm nhé?"

Mẫn Xuyên Thanh cười: "Được thôi."

10.Thịnh Thành Tố vào phòng thay đồ, tôi đứng ngoài chờ hắn.Dáng chuẩn đúng là có khác, mặc đồng phục mà cứ như biểu diễn thời trang.

Tôi khom lưng xách túi đồ bơi của hắn lên rồi vội vàng đuổi theo hắn.

Thịnh Thành Tố vứt chai nước bị bóp méo vào thùng rác, im lặng đi một hồi mới miễn cưỡng nói: "Chỉ được chụp một tấm thôi."

Hắn không nhìn tôi, nếu không phải trên đường chỉ có hai chúng tôi thì tôi sẽ nghĩ hắn nói chuyện với người khác.Tôi hớn hở lấy điện thoại ra, hắn liếc xéo tôi rồi nói thêm một câu: "Đừng có bán cho ai đấy."

11.Tin tốt là Thịnh Thành Tố không xóa ảnh trong thùng rác nên vẫn có thể lấy lại ảnh chụp trước đó.Hôm nay bội thu rồi.Tôi vừa hăng hái đạp xe vừa nghĩ: Không bán được cũng chẳng sao, mấy ngày trước tôi đã cược với mấy đứa bạn trong lớp, nếu tôi có được một tấm ảnh của Thịnh Thành Tố (không phải ảnh chụp lén) thì tụi nó sẽ bao tôi ăn trưa một tháng.Vì vụ cá cược này, dù Thịnh Thành Tố có cục súc cỡ nào tôi cũng ráng nhịn.Thịnh Thành Tố nói đúng, tôi là một kẻ tiểu nhân hám tiền.12.Tôi và Lạc Đoan Diệc học khác lớp.

Thứ Ba và thứ Năm học xong tôi phải đến hội học sinh, ba ngày kia tôi cũng bận việc, còn Lạc Đoan Diệc phải đến tiệm sửa xe phụ giúp cha mình nên hai chúng tôi mỗi đứa một ngả.Thấy tôi tới, Lạc Đoan Diệc đứng dậy tháo đôi găng tay lấm lem dầu nhớt ra rồi nở nụ cười tươi rói: "Tớ đói rồi, tụi mình ăn cơm niêu đi."

13.Trong lúc ăn, Lạc Đoan Diệc hỏi tôi hôm nay mọi việc có suôn sẻ không."

Tháng sau có cơm ăn rồi."

Tôi cho hắn xem ảnh chụp Thịnh Thành Tố đang xụ mặt: "Không uổng công tớ cố gắng bao lâu nay."

Lạc Đoan Diệc liếc nhìn bức ảnh rồi lại vùi đầu gặm sườn, lẩm bẩm nhận xét: "Không đẹp trai bằng tớ."

Cả hai đều đẹp, nhưng mỗi người đẹp một kiểu.Lạc Đoan Diệc sáng sủa vui tươi, khi cười khoe ra hàm răng trắng tinh, nhìn rất dễ gần.

Còn Thịnh Thành Tố thanh tú hơn, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng, nickname là hoa ăn thịt người.Thấy bảng giá của tôi, Lạc Đoan Diệc tỏ vẻ bất mãn: "Sao giá của nó lại cao hơn tớ chứ?"

Tôi nói: "Vì cậu thân thiện nên độ khó thấp chứ sao."

Lạc Đoan Diệc phụng phịu: "Cứ thân thiện là sẽ biến thành hàng rẻ tiền à?"

Tôi gắp mấy miếng thịt còn dư cho hắn rồi an ủi: "Cậu là hàng xịn giá rẻ mà."

14.Tôi có thể chụp ảnh Lạc Đoan Diệc thỏa thích, nhưng tôi chẳng có chút hứng thú nào.

Biết sao được, mỗi ngày mở mắt ra lại thấy mặt hắn, đẹp thì đẹp nhưng nhìn mãi cũng chán.Lâu lâu tôi mới chụp hắn vài tấm, tên tự luyến này lại quấn lấy tôi, bắt tôi cài ảnh hắn làm hình nền điện thoại."

Không được sao?"

Lạc Đoan Diệc nằm phịch xuống giường tôi nói: "Tớ cũng cài ảnh cậu làm hình nền còn gì."

Tôi nói: "Không được.

Cậu mau đổi cái khác đi, gớm chết."

Hình như Lạc Đoan Diệc đang trả thù tôi, tôi chụp lén hắn, hắn cũng chụp lén tôi, còn lấy ảnh tôi phơi bụng ngủ khò khò làm hình nền.

Hắn ngồi dậy trên giường, ôm tôi từ phía sau rồi cười nói: "Cậu cài ảnh tớ làm hình nền đi rồi tớ đổi."

Tôi chọn bừa một tấm của Lạc Đoan Diệc rồi đổi hình nền của hắn thành ảnh chụp ngón giữa của tôi, "Được chưa?

Tớ làm bài tập đây, đừng quấy rầy tớ nữa."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
4


15.Sau khi cha mẹ tôi ly dị, cậu bạn thân Lạc Đoan Diệc đã giúp tôi rất nhiều, tôi cảm thấy cứ dựa vào hắn cũng không phải là cách, tự kiếm tiền nuôi thân vẫn hơn.Mới đầu tôi chỉ chép bài tập và trực nhật giùm người ta, sau này mới kiêm thêm việc bán thông tin.Có bạn học thấy tôi thân với Lạc Đoan Diệc nên nhờ tôi đưa giùm thư tình, tôi buột miệng nói "Trả tiền thì tôi mới giúp", kết quả đối phương trả thật."

Thư tình à?"

Lạc Đoan Diệc cầm bì thư ngắm nghía rồi nói: "Nhưng giờ tớ chưa muốn yêu đương."

Tôi nói: "Tớ nhận tiền rồi, cậu trả lời đại đi."

Mới đầu Lạc Đoan Diệc vừa sốc vừa tổn thương, hắn nói không ngờ tôi lại xem hắn là công cụ kiếm tiền, còn nói hắn cảm thấy mình giống như con chó bị ép nhảy qua vòng lửa.

Tôi khoác vai hắn nói: "Đừng nghĩ vậy mà, đợi tớ kiếm được tiền sẽ mua quà sinh nhật cho cậu."

Lạc Đoan Diệc do dự giây lát rồi quàng tay ôm eo tôi, trên môi lại nở nụ cười: "Được thôi."

16.Miệng thì nói tự lực cánh sinh nhưng tôi vẫn ké fame của Lạc Đoan Diệc.

Hắn có khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, toát lên một vẻ đẹp hoang dã, còn hơi giống chó khiến người khác chú ý.

Nếu tôi bày quầy bán hàng sẽ đặt hắn bên cạnh làm chó chiêu tài, thể nào cũng bán đắt như tôm tươi.Tôi mà cao to đẹp trai như hắn thì đã làm streamer từ lâu rồi.Nghe tôi nói vậy, Lạc Đoan Diệc hoảng hốt ngăn cản: "Đừng làm streamer, trên mạng lừa đảo nhiều lắm, nếu cậu cần tiền thì cứ nói với tớ."

Với gương mặt này hắn có thể thay bồ như thay áo, nhưng tính hắn lại rất thật thà bảo thủ, từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ thấy hắn mập mờ với ai.

Sau khi xem xét đánh giá, tôi bảo hắn: "Cậu rất hợp làm bạn trai đấy."

Lạc Đoan Diệc gãi gãi vành tai đỏ ửng rồi hỏi tôi: "Thật không?"

Tôi nói tiếp: "Nhưng tốt nhất là đừng yêu sớm."

Nếu không tôi đâu còn lợi dụng được hắn để kiếm tiền nữa.17."

Hạ Trân giỏi ghê!"

Đám bạn đánh cược với tôi xúm xít quanh bàn học nhìn ảnh chụp Thịnh Thành Tố mà tôi đưa ra: "Cậu có thể kết bạn với cậu ta luôn sao?"

Tôi đắc ý vênh mặt lên, cho tụi nó xem ảnh đại diện của Thịnh Thành Tố trong danh sách bạn bè: "Không ai mà tớ không giải quyết được cả."

Tụi nó sợ Thịnh Thành Tố nên không dám hỏi thẳng hắn, vì vậy tôi có thể chém gió trong phạm vi nhất định.Thịnh Thành Tố không xem tôi là bạn cũng chẳng sao, chỉ cần người khác tưởng vậy là đủ rồi.Lợi dụng thông tin sai lệch, tôi có thể làm cáo mượn oai hùm.Để tụi nó tin hơn, tôi xuống lầu gọi Thịnh Thành Tố ra.

Tôi kéo hắn đến một góc rồi năn nỉ hắn cho tôi mượn thẻ học sinh: "Chỉ mấy phút thôi, lát nữa tôi sẽ trả lại ngay."

Quả nhiên Thịnh Thành Tố không cho, hắn ngờ vực nhìn tôi: "Anh định bán thẻ học sinh của tôi chứ gì?"

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, giả bộ tội nghiệp để làm hắn mủi lòng: "Chút xíu thôi mà, năn nỉ cậu đó.

Nếu mượn không được tôi sẽ bị người ta cười thúi mũi.

Đổi lại tôi sẽ làm miễn phí cho cậu một việc......

Ba việc cũng được!"

Hắn dựa vào tường, nhíu mày nhìn các học sinh đi ngang qua, đến khi chuông vào lớp sắp reo mới lấy thẻ học sinh ra: "Đừng cho ai mượn đấy."

18.Mặc dù Thịnh Thành Tố hơi xấu tính nhưng vẫn khá tốt bụng.Sau khi chuông tan học reo, tôi giơ thẻ học sinh lên trước mắt mọi người: "Tin chưa?

Tiết trước tôi vừa mượn cậu ta đấy."

Đây chính là bằng chứng đanh thép, trừ khi tôi là cao thủ, nếu không còn lâu mới cướp được thẻ học sinh của Thịnh Thành Tố mà không bị sứt mẻ gì.Tháng sau tôi có thể ăn uống thỏa thích rồi.

Tôi cất phiếu ăn mà đám bạn đưa cho, đột nhiên nghe thấy giọng Thịnh Thành Tố.Hắn xụ mặt đứng trước cửa, không thèm để ý ánh mắt của các học sinh khác mà hỏi: "Xong chưa?

Trả thẻ cho tôi."

Sau khi trả lại thẻ, tôi ôm hắn một cái rồi cười nói: "Cảm ơn cậu nhé."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
5


19.Cái ôm này là để củng cố ấn tượng của mọi người rằng "Tôi và Thịnh Thành Tố rất thân nhau."

Tôi vội vàng quay lại chỗ ngồi, tim đập thình thịch, cầu mong hắn đừng đánh mình trước mặt mọi người.Thịnh Thành Tố không đánh tôi.Hình như hắn vẫn chưa kịp phản ứng, sau khi đứng sững một lát thì im lặng bỏ đi.20.Tôi làm việc vặt cho rất nhiều bạn học, Thịnh Thành Tố là khách sộp nhất.Tôi xách hộp cơm, đeo chiếc ba lô căng phồng chạy lên chạy xuống, vừa đưa cơm vừa đưa thư cho mấy cặp đôi hẹn hò bí mật.Vì làm lâu rồi nên hầu như lớp nào cũng có khách quen của tôi, giúp tôi nghe ngóng tin tức dễ hơn.Đưa xong hộp cơm cuối cùng, tôi mới bắt đầu ăn trưa.

Tôi ngồi trên bậc thang, tháo kính ra rồi giơ mu bàn tay lên quệt mồ hôi sắp chảy vào mắt, hôm nay tôi chạy nhanh hơn bình thường nên ăn xong có thể ngủ một lát.Vì bận chạy việc vặt nên tôi bảo Lạc Đoan Diệc đừng chờ mình, bữa trưa mạnh ai nấy ăn.

Trên má bỗng nhiên lạnh buốt, tôi quay đầu sang, trông thấy Mẫn Xuyên Thanh ngồi xổm bên cạnh.

Anh dúi chai trà xanh ướp lạnh vào tay tôi rồi nói: "Uống đi."

Mẫn Xuyên Thanh ngồi xuống cạnh tôi, chẳng có vẻ gì là muốn đi.Anh im lặng một lát rồi nói: "Sắp xếp giấy tờ cũng rất vất vả, anh sẽ xin thầy phân bổ một phần kinh phí của hội học sinh cho thư ký."

"Cảm ơn hội trưởng," tôi cúi đầu nói: "Nhưng anh không cần lo cho em đâu ạ."

Mục đích của tôi là lợi dụng chức thư ký để xem thông tin học sinh, nhận thêm tiền sẽ cắn rứt lương tâm lắm.Mẫn Xuyên Thanh tỏ vẻ thương cảm tôi.Mỗi lần trò chuyện với anh tôi rất ít khi nói về mình, nhưng mấy lần đem cơm cho bạn học đều bị anh nhìn thấy, anh không rõ nội tình nên cứ tưởng tôi bị bắt nạt.

"Em không bị bắt nạt đâu."

Tôi lấy danh thiếp tự tạo ra rồi cười nói với anh: "Tại em muốn kiếm tiền tiêu vặt nên mới làm thêm thôi, hội trưởng cần gì cứ tìm em nhé, em sẽ giảm giá cho anh."

"Phục vụ mau lẹ, gọi là có mặt......"

Mẫn Xuyên Thanh đọc hàng chữ trên danh thiếp rồi bật cười: "Anh không biết em đang làm dịch vụ này, hay thật đấy."

Để tránh rủi ro, danh thiếp chỉ ghi hai mục đưa cơm và trực nhật thay chứ không có mục bán thông tin.Tôi vừa ăn cơm vừa lí nhí: "Hội trưởng giữ bí mật giùm em được không?

Đừng để thầy cô biết."

"Anh sẽ giữ bí mật."

Mẫn Xuyên Thanh cầm danh thiếp của tôi rồi xoa đầu tôi: "Hạ Trân, đừng làm quá sức nhé."

21.Mẫn Xuyên Thanh là ánh trăng sáng của rất nhiều người.Tôi biết mình không phải ngoại lệ, nhiệt độ điều hòa trung tâm rất dễ chịu, nhưng lại không dành riêng cho ai cả.

Mẫn Xuyên Thanh hỏi tôi: "Em gửi cho anh bức ảnh chụp chung lần trước được không?"

"Giờ em gửi liền."

Tôi lấy điện thoại ra, nhưng trước khi mở quên đổi hình nền, thế là ảnh chụp Lạc Đoan Diệc đang cười ngốc hiện ra trên màn hình.Tôi hít sâu một hơi, vội vàng ấn vào khung chat, không muốn để Mẫn Xuyên Thanh hiểu lầm: "Đây là bạn thân từ nhỏ của em, cậu ấy tự luyến lắm, tối qua cứ nằng nặc bắt em đổi hình nền thành ảnh cậu ấy."

Mẫn Xuyên Thanh không trả lời, chắc anh cũng chẳng quan tâm.Tôi mở album ra tìm ảnh chụp chung, nhưng một sự cố tai hại hơn ập tới: cơ ngực trắng nõn của Thịnh Thành Tố chiếm hết nửa trang, tối qua khôi phục ảnh xong tôi ngủ thiếp đi nên quên chuyển vào album riêng tư.Tôi vội vàng bịt kín màn hình, hy vọng Mẫn Xuyên Thanh chưa nhìn thấy gì.Mẫn Xuyên Thanh vẫn im lặng.Cuối cùng tôi cũng tìm được ảnh gửi cho anh, thái dương lấm tấm mồ hôi.

Nếu chuyện bán ảnh vỡ lở thì kế hoạch kiếm tiền của tôi sẽ đi tong.

Một lát sau, Mẫn Xuyên Thanh hỏi tôi: "Hạ Trân, em thích người nhiều cơ bắp à?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
6


22.Tôi không muốn thú nhận, cũng không muốn bị Mẫn Xuyên Thanh hiểu lầm nên chỉ có thể bịa ra lời giải thích thứ ba: "Đây......

đây là ảnh tuyên truyền câu lạc bộ bơi lội nhờ em chụp giùm đấy ạ."

Mẫn Xuyên Thanh hỏi tôi: "Trợ lý của họ đâu?

Sao lại giao việc này cho em?"

"Thịnh Thành Tố nóng tính nên trợ lý sợ lắm," tôi trấn tĩnh lại, đeo kính vào để che đi vẻ chột dạ, "Em quen cậu ấy nên họ nhờ em chụp giùm."

Mẫn Xuyên Thanh im lặng một hồi, hình như đang cân nhắc độ tin cậy của lời tôi nói.

Không khí như đông lại, tôi nín thở, thầm mong anh đừng hỏi thêm gì nữa.

"Hạ Trân, hội học sinh cũng chụp ảnh đi."

Anh quay sang nhìn tôi rồi nghiêm túc nói: "Năm sau anh ra trường rồi, nhân lúc rảnh rỗi chụp mấy tấm làm kỷ niệm."

23.Tôi bỏ ảnh thẻ của Mẫn Xuyên Thanh vào túi bùa, tuyên bố nó sẽ phù hộ thi đậu rồi bán ra trước các kỳ thi, mấy bạn học đều hăng hái trả tiền.Nói ra thật xấu hổ, tôi còn lén bán cây bút của anh cho người khác với giá cao (để tránh bị phát hiện, tôi đã mua một cây khác thế vào).Mẫn Xuyên Thanh là hình mẫu hoàn hảo nhất, giống như bật hack vậy.

Đám học sinh lớp dưới còn kháo nhau rằng hôm nào thấy Mẫn Xuyên Thanh ở hành lang sẽ gặp may mắn cả ngày.Anh có khóe miệng cười và gương mặt hiền lành khiến người khác lơ là cảnh giác.

Anh còn toát ra khí chất thư sinh, đặc biệt thu hút những người có học thức.Mẫn Xuyên Thanh còn được công nhận là nam thần, chụp ở góc độ nào cũng đẹp vô bờ bến.

Anh học trên tôi một lớp nên sang năm sẽ ra trường.Nếu anh đậu vào trường tốt thì năm sau tôi sẽ mở bán đồ lưu niệm có ảnh của anh cho các bạn học.Giọng Mẫn Xuyên Thanh kéo suy nghĩ đang bay xa của tôi về lại: "Em sẽ nhớ anh chứ?"

"Tất nhiên rồi," tôi gật đầu lia lịa rồi chân thành nói: "Cứ nghĩ đến chuyện hội trưởng tốt nghiệp là em lại buồn."

Không có anh tôi sẽ mất đi một khoản thu nhập đáng kể.Nghĩ đến đây tôi lại rưng rưng.Thứ Năm sau khi tan học, các thành viên khác trong hội học sinh lục tục ra về, chỉ còn Mẫn Xuyên Thanh và tôi ở lại nửa tiếng."

Hạ Trân," Mẫn Xuyên Thanh rút hồ sơ ra khỏi tay tôi rồi cúi đầu nhìn tôi: "Em chụp cho anh đi."

24.Nắng chiều rọi qua cửa sổ, vì chưa bật đèn nên có thể nhìn thấy đám bụi lơ lửng trong không khí.

Ánh hoàng hôn có khí chất rất giống Mẫn Xuyên Thanh, anh dựa vào cửa sổ, góc nghiêng hơi mờ.

Tôi chọn mấy góc chụp, cuối cùng ngồi xuống bàn, ống kính hướng thẳng vào anh, chụp liền tù tì mấy chục tấm.Cổ áo Mẫn Xuyên Thanh bay nhè nhẹ trong gió, tựa như một chú chim màu xanh đang vỗ cánh.

Anh quay sang nhìn tôi, trên môi vẫn nở nụ cười dịu dàng cố hữu: "Hạ Trân, giờ đến lượt anh chụp cho em."

Tôi lắc đầu: "Em không......"

Mẫn Xuyên Thanh ngắt lời tôi: "Anh cũng muốn giữ ảnh em làm kỷ niệm mà."

25.Khi Mẫn Xuyên Thanh chụp tôi, tôi bồn chồn bất an đến độ cười không nổi.

Tôi hít sâu một hơi rồi tháo kính ra, nghĩ thầm: Không nhìn vào mắt anh chắc sẽ đỡ căng thẳng hơn.Tôi rất giỏi chụp người khác nhưng lại không quen nhìn vào ống kính."

Nhìn anh này."

Mẫn Xuyên Thanh cúi xuống, tôi cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh trên mặt mình.Anh xoa má tôi rồi nhẹ nhàng nói: "Vẻ mặt em hơi cứng đấy."

Tôi né tránh ống kính, tim đập loạn xạ.

Thì ra đây là cảm giác khi bị ai đó chụp cận mặt, hèn gì Thịnh Thành Tố không thích.Để giúp tôi thả lỏng cơ mặt cứng đờ, Mẫn Xuyên Thanh tiếp tục xoa má tôi như vò đất sét, tôi nắm cổ tay anh cười nói: "Hội trưởng chụp đại mấy tấm là được rồi."

Khi tôi ngước nhìn anh mới phát hiện mặt chúng tôi kề sát nhau, nhưng vì trong phòng hơi tối, tôi lại không đeo kính nên không thấy rõ biểu cảm của anh.Chụp anh từ góc độ này chắc sẽ đẹp lắm.26.Tiếc là tôi vừa cầm điện thoại lên thì Mẫn Xuyên Thanh đã đứng thẳng dậy rồi nhích ra xa.
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
7


27.Lạc Đoan Diệc đem cho tôi một phần cơm giò.Tôi đang gỡ đũa thì hắn ngồi đối diện hỏi tôi: "Sao hôm nay về muộn thế?

Tớ còn định tới trường tìm cậu nữa."

"Có thu hoạch bất ngờ," tôi bỏ một miếng thịt to vào miệng rồi giơ tay chữ V với hắn: "Chắc sẽ bán chạy lắm đây."

"Của ai thế?"

Lạc Đoan Diệc hỏi tôi: "Thịnh Thành Tố?

Mẫn Xuyên Thanh?

Hay là người khác?"

"Mẫn Xuyên Thanh."

Tôi nói: "Lần này có lý do chính đáng, tớ sắp làm tài liệu tuyên truyền cho hội học sinh rồi."

Tôi cho Lạc Đoan Diệc xem điện thoại của mình, dù sao hắn cũng hiểu tôi như lòng bàn tay, chẳng có gì phải giấu cả.Lạc Đoan Diệc lật xem album ảnh của tôi, lông mày hơi nhíu lại, không bình phẩm gì.Tôi hỏi hắn: "Lần này bầu không khí tốt lắm đúng không?"

Lạc Đoan Diệc nói: "Không khí thì tốt, còn người thì bình thường thôi."

Theo thang điểm của Lạc Đoan Diệc, ngoài hắn ra ai cũng có ngoại hình trung bình, chắc do ghen ăn tức ở với mấy anh chàng đẹp trai khác ấy mà.28.Lạc Đoan Diệc đang định trả lại điện thoại cho tôi thì Mẫn Xuyên Thanh đột nhiên gửi tới một bức ảnh.[Mẫn Xuyên Thanh] (Ảnh)[Mẫn Xuyên Thanh] Cho tấm này vào tài liệu tuyên truyền luôn nhé.Bức ảnh Mẫn Xuyên Thanh gửi cho tôi chính là bức chụp anh sờ mặt tôi, vì không đeo kính nên mắt tôi nhìn hơi dại.Chắc anh chỉ nói đùa với tôi thôi.Tôi sững sờ một lát rồi vội vàng tắt màn hình, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lạc Đoan Diệc chống tay lên bàn, chồm sang nhìn chằm chằm điện thoại của tôi.Lạc Đoan Diệc hỏi tôi: "......

Sao anh ta lại sờ mặt cậu?"

Nếu tôi nói đó là mát-xa mặt chắc hắn sẽ không tin đâu nhỉ?

Tôi vùi đầu ăn cơm, nghĩ ra một lời giải thích: "Đây là hot trend chụp mèo con chó con trên mạng, chụp cho vui thôi."

Nói xong tôi chìa tay ra cho Lạc Đoan Diệc tì cằm lên.Tôi nói: "Giống vậy nè, nhìn cũng hơi dễ thương."

Lạc Đoan Diệc cụp mắt nhìn tôi: "Chỉ hơi thôi hả?"

Lạc Đoan Diệc vừa tự luyến vừa ngây thơ, để thỏa mãn lòng hư vinh của hắn, tôi đành phải gãi cằm hắn rồi tâng bốc hắn lên tận mây xanh: "Cún ngoan cún ngoan cún ngoan, cậu dễ thương siêu cấp vô địch, đáng yêu nhất vũ trụ luôn á."

Hắn cười thẹn thùng, còn bắt chước tiếng chó sủa.Lỡ ngày nào ngủ dậy thấy Lạc Đoan Diệc biến thành chó thật, chắc tôi cũng chẳng ngạc nhiên đâu.29.Ăn cơm xong, tôi và Lạc Đoan Diệc xuống lầu đổ rác.Đến tận mười rưỡi đêm, hắn vẫn còn càm ràm về bức ảnh kia, cảm thấy tôi phân biệt đối xử, không cho hắn chụp mà lại cho Mẫn Xuyên Thanh chụp.Để Lạc Đoan Diệc ngừng lải nhải, tôi cam chịu ngồi xuống giường nói: "Chỉ được chụp một tấm thôi đấy."

Lạc Đoan Diệc cò kè mặc cả: "Tớ muốn quay video cơ."

Tôi do dự một lát rồi nói: "Vậy chỉ được quay một lần thôi."

Người Lạc Đoan Diệc lúc nào cũng nóng hổi nên tôi không thích ngủ chung với hắn vào mùa hè, nằm cạnh hắn cứ như nằm cạnh một túi chườm to đùng.

Nhiệt độ lòng bàn tay hắn cũng rất cao, khi hắn sờ mặt tôi, cảm giác như có một đốm lửa đang cháy vậy.Tôi tì cằm lên lòng bàn tay to rộng của hắn, ngón tay chai sần cọ vào cổ tôi hơi ngứa, tựa như có một con sâu nhỏ đang bò trên người tôi."

Hạ Trân," quay video xong Lạc Đoan Diệc đặt điện thoại xuống rồi ôm trọn mặt tôi bằng hai tay, sau đó nhìn tôi cười khúc khích: "Nhìn cưng ghê."

Tôi liếc xéo hắn: "Hài lòng chưa?

Đừng ca cẩm trong phòng tớ nữa, tớ đi ngủ đây."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
8


30."

Áp phích tuyên truyền?"

Thịnh Thành Tố nói: "Mấy người khác thích chụp lắm đấy, anh đến hỏi bọn họ đi."

Tôi đã xin phép chủ nhiệm câu lạc bộ bơi lội, các thành viên khác cũng vui vẻ cho tôi quay chụp quá trình tập luyện của họ, chỉ có Thịnh Thành Tố là bất hợp tác.Tôi nhìn quanh một vòng, biết chắc không có ai xung quanh mới thì thầm nịnh nọt hắn: "Nhưng dáng cậu chuẩn nhất, cũng đẹp trai nhất nữa."

Thịnh Thành Tố vẫn làm thinh, vẻ mặt không hề thay đổi.

Hắn đứng dậy liếc tôi một cái: "Nói xong chưa?

Tôi đi đây."

Xem ra chiêu này chỉ hiệu quả với Lạc Đoan Diệc thôi.Phải nghĩ cách khác mới được.

Tôi níu tay hắn nói: "Cậu cứ tập luyện bình thường đi, còn tôi ở cạnh chụp hình......

Lần trước cậu cho tôi mượn thẻ học sinh nên tôi biết cậu cực kỳ tốt bụng, giúp tôi thêm lần nữa đi mà."

Thịnh Thành Tố cụp mắt nhìn tôi rồi giơ tay kia lên cốc trán tôi: "Hạ Trân, anh tưởng tôi là đồ ngu chắc?

Lợi dụng tôi để lừa tiền thì thôi đi, còn lợi dụng tôi để ra oai nữa à?"

Hắn cốc rất mạnh, tôi che vùng trán đau nhói rồi lẩm bẩm ngụy biện: "Tôi có lợi dụng cậu đâu, chỉ muốn làm bạn với cậu thôi mà."

"Xạo."

Hắn nhặt túi đồ bơi lên, không thèm đoái hoài đến tôi nữa."

Thật đó."

Tôi đi theo Thịnh Thành Tố rồi giơ tay lên thề: "Tôi muốn làm bạn với cậu lắm."

Thịnh Thành Tố đột ngột dừng lại làm tôi suýt đâm sầm vào lưng hắn.

Hắn quay đầu nhìn tôi, nhét túi đồ vào tay tôi rồi nói: "Anh còn nợ tôi ba ân tình, đợi trả xong rồi tính."

31.Tôi cũng chẳng trông mong Thịnh Thành Tố đồng ý ngay bây giờ.Tôi hỏi mượn máy ảnh của cố vấn hội học sinh rồi dành ra hai ngày cuối tuần để học các thao tác cơ bản.Các thành viên trong câu lạc bộ bơi lội đều rất hợp tác, chẳng mấy chốc đã gần quay chụp xong.Chỉ có Thịnh Thành Tố không cho tôi chụp, còn các bạn học khác đều năn nỉ tôi chụp họ nhiều một chút.Họ xúm quanh máy ảnh nói ríu rít: "Hạ Trân, cậu chụp đẹp ghê."

"Tớ muốn chụp một mình."

"Gửi cho tớ một file được không?"

Tôi ngẩng đầu nhìn, trông thấy Thịnh Thành Tố bơi xong leo lên bờ, những giọt nước lấp lánh chảy dọc tấm lưng vạm vỡ, hắn vuốt tóc ra sau, cánh tay cuồn cuộn cơ bắp.

Hắn đi tới chiếc ghế dài đặt khăn tắm, chẳng thèm liếc tôi lấy một cái.

"Chẳng phải chỉ bơi nhanh thôi sao, có gì mà lên mặt chứ?"

Cậu bạn ngồi cạnh thấy tôi nhìn Thịnh Thành Tố thì lầm bầm: "Suốt ngày xụ mặt cho ai nhìn không biết."

"Đúng đấy, dù gì cũng ở chung cậu lạc bộ mà đố bao giờ chào hỏi một tiếng."

"Tính cậu ta vậy đấy, ai bắt chuyện cũng làm ngơ."

Chủ nhiệm câu lạc bộ thở dài dặn tôi cẩn thận một chút, coi chừng Thịnh Thành Tố nổi điên đánh người."

Cậu ấy chỉ lười giao tiếp thôi," tôi nghĩ ngợi rồi quyết định nói đỡ cho Thịnh Thành Tố: "Chứ cũng tốt tính lắm."

32.Trưa hôm sau, Thịnh Thành Tố "tốt tính" gọi tôi lên sân thượng rồi bắt tôi làm ghế, ngồi trên lưng tôi ăn trưa.Lưng, lưng sắp gãy đến nơi rồi......

Tôi mới bò nửa phút đã cắn răng đầu hàng.Thịnh Thành Tố quá nặng so với tôi, cảm giác như bị núi đè vậy.

Tôi lồm cồm bò dậy xoa đầu gối rồi hỏi hắn: "Cái này có tính là trả một ân tình không?"

Hắn nói: "Không tính.

Đã đủ một phút đâu."

Tôi hít sâu một hơi rồi dứt khoát nói: "Vậy cậu ngồi thêm nửa phút nữa đi, cộng lại là đủ một phút rồi."

"Thôi."

Thịnh Thành Tố mở hộp cơm ra nói: "Ngồi tròng trành khó chịu lắm."

Còn chê tôi nữa chứ.Tôi đang cầu cạnh hắn nên phải ráng nhịn, tự an ủi mình: Có công mài sắt, có ngày nên kim.Tôi đon đả cười hỏi: "Sếp Thịnh còn gì sai bảo nữa không?"

Thịnh Thành Tố ngước nhìn tôi: "Há miệng ra."

Tôi làm theo lời hắn, hắn nhét một miếng thịt xốt chua ngọt to tổ bố vào miệng tôi rồi cau có nhìn tôi: "Được mọi người vây quanh vui lắm đúng không?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
9


33.Thịnh Thành Tố không đuổi tôi đi nên tôi ngồi xuống cạnh hắn rồi bắt đầu ăn trưa.Nhờ phúc của hắn mà tôi được bao ăn cả tháng, có thể cải thiện chất lượng bữa ăn, múc một vá thịt to lên cơm.Tôi chia hai miếng sườn cho Thịnh Thành Tố rồi nói: "Có qua có lại."

34.Ăn xong Thịnh Thành Tố nhét túi sữa chua vào tay tôi—— Chính là túi mà hắn sai tôi đi mua."

Mấy bạn khác đều nghĩ cậu chảnh," tôi vừa hút sữa chua vừa bảo hắn: "Tôi nói với họ cậu chỉ không thích đám đông và lười giao tiếp chứ không phải coi thường......"

Thịnh Thành Tố ngắt lời tôi: "Coi thường thật đấy."

Tôi khựng lại một lát rồi nói tiếp: "Cậu là người ngoài lạnh trong nóng, thật ra cậu đáng yêu lắm, càng hiểu cậu lại càng thích cậu."

Thịnh Thành Tố làm thinh.

Một lát sau, hắn hỏi tôi: "Hạ Trân, anh mở to mắt nói dối mà không thấy ngại à?"

"Không, vì tôi nhắm mắt mà."

Tôi nói: "Cậu là đồ máu lạnh vô cảm."

35.Chẳng biết Thịnh Thành Tố mắc chứng gì mà tự dưng tịch thu cặp kính của tôi, hắn không hiểu khiếu hài hước của tôi chút nào.Hắn giơ kính của tôi lên cao lắc lắc, tôi nhảy lên mấy lần đều với không tới, hệt như con khỉ bị hắn trêu chọc.Thịnh Thành Tố nhét kính của tôi vào túi rồi nói: "Tan học tới chỗ tôi lấy lại."

May mà tôi chỉ bị cận nhẹ nên không đến mức mù lòa, ngồi hàng đầu vẫn tạm thấy được bảng đen.Tôi không nói nhảm với hắn nữa mà kéo áo hắn hỏi: "Khi nào tôi trả ơn xong cậu sẽ chịu chụp ảnh đúng không?"

Thịnh Thành Tố nói: "Chưa chắc."

Tôi nói: "Nếu cậu chịu hợp tác thì tôi sẽ cho cậu sai bảo miễn phí thêm một lần, làm gì cũng được."

Cùng lắm thì làm ghế cho hắn ngồi thêm mấy lần nữa vậy.

Thịnh Thành Tố nhíu mày nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên hỏi một câu lạc quẻ: "Anh không biết bơi à?"

Tôi gật đầu: "Hễ xuống nước thì tay chân tôi lập tức quíu lại."

Hắn cúi xuống nhặt ba lô lên, không nhìn tôi nữa mà nói: "Vậy anh học bơi đi, tôi sẽ hợp tác với anh."

36.Rõ ràng hắn đang làm khó tôi mà.Tôi vừa sợ nước vừa không giỏi thể thao.Nếu đầu tư và lợi nhuận không tương xứng thì tìm một anh chàng đẹp trai dễ tính khác là được rồi, tội gì phải đâm đầu vào ngõ cụt chứ.Tôi đang nghĩ chuyện Thịnh Thành Tố thì nghe thấy ai đó gọi mình ngoài cửa sổ: "Hạ Trân, ra đây một lát."

Là Mẫn Xuyên Thanh.Đứng cạnh anh là một nam sinh mặt mũi bí xị - Tịch Số, bạn học cùng khối với tôi, ứng cử viên cho chức hội trưởng.Tôi biết Mẫn Xuyên Thanh đang bàn giao công việc cho Tịch Số, hắn làm việc đâu ra đấy, còn giỏi lập kế hoạch, nhưng tôi chê hắn cứng nhắc khó gần.

Trên sống mũi cao vút là cặp kính gọng sừng, khóe môi có một nốt ruồi nhỏ, mỗi lần nói chuyện với hắn tôi đều nhìn chằm chằm nốt ruồi kia, nghĩ thầm tính cách nhàm chán như vậy thật là uổng phí nhan sắc.Tịch Số cũng chẳng ưa tôi, chỉ gặp tôi để bàn giao công việc chứ không bao giờ nói chuyện ngoài lề.Hắn đẩy kính lên rồi bảo tôi: "Tôi là người phụ trách hoạt động giữa kỳ, ngày mai họp."

Chờ Tịch Số nói xong, Mẫn Xuyên Thanh hỏi tôi: "Kính của em đâu?"

Tôi xoa cổ cười: "Em mới ngủ dậy, đang để trên bàn ấy."

Mẫn Xuyên Thanh không hỏi gì nữa, chỉ nhìn tôi một lát rồi đưa cho tôi viên kẹo: "Hạ Trân, có chuyện gì cứ nói với anh nhé."

37.Chuông tan học reo, tôi đang định đi tìm Thịnh Thành Tố thì gặp Tịch Số giữa đường.Hắn chặn tôi lại, bảo có chuyện cần nói.

"Tôi đang tìm người," tôi nói: "Để sau đi."

Chẳng biết Tịch Số kiếm đâu ra túi bùa "Hội trưởng phù hộ" do tôi làm, giơ lên hỏi tôi: "Sao cậu có thể bán cái này trong trường chứ?"

Tôi nói: "Bộ trường có quy định cấm bán à?"

Chính vì hắn cản trở việc làm ăn của tôi nên tôi mới không ưa hắn.

Tôi cố lách qua cánh tay hắn nhưng bị hắn níu lại.Tịch Số kéo tôi đến một góc vắng rồi hỏi: "Cậu lén bán ảnh của hội trưởng Mẫn đúng không?"

Liệu hắn có đi mách lẻo không nhỉ?

Tôi ra vẻ bình tĩnh nói: "Hội trưởng cho tôi chụp mà."

Tịch Số thẳng thừng vạch trần: "Nhưng anh ấy đâu cho cậu bán."

"Biết sao được, tôi cần tiền."

Tôi nắm cổ tay hắn rồi hung dữ trừng hắn: "Nếu cậu giúp tôi kiếm tiền thì tôi sẽ không bán hội trưởng nữa."
 
Back
Top Bottom