[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 79,963
- 0
- 0
[Đm/Np/H] Bia Đỡ Đạn Dẫn Đường Bị Nhóm Kẻ Điên Nhòm Ngó
C60. Không liên quan gì đến cậu ta
C60. Không liên quan gì đến cậu ta
Giọt nước đập xuống đất phát ra tiếng tách tách.Một giọt rơi xuống,Rồi từng giọt liên tiếp tí tách rơi dày đặc, tạo thành một bức màn nước rào rào.Hơi nóng tràn ra từ dưới cánh cửa phòng tắm.Chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường đang rung.Ánh nắng rọi lên màn hình, hiển thị rõ tên người gọi đến: Thời Phong.Tiếng rung liên tục vang vọng trong phòng.Sau một lúc thì ngừng lại, rồi lại tiếp tục rung.Trong phòng tắm, Quý Dược bị đè trên tường cọ xát.Giọt nước không ngừng rơi xuống từ trên đỉnh đầu, hơi nóng khiến cậu chẳng thể mở mắt.Xung quanh hầm hập, cơ thể cũng hầm hập.Cậu dang rộng hai chân quấn quanh hông người đàn ông, vùng nhạy cảm giữa đùi hoàn toàn phơi bày trước Mạc Hành, đón nhận dương vật ra vào vừa dồn dập vừa mãnh liệt yêu chiều trong cơ thể mình.Mạc Hành túm lấy tóc cậu, cúi đầu hôn sâu, lòng bàn tay ghì chặt hông đối phương, điên cuồng đưa đẩy hông.Bọt nước vẩy tung tóe tứ phương, tầm nhìn trước mắt chao đảo hỗn loạn.Lưng Quý Dược dính vào bức tường ướt trơn, nhấp nhô lên xuống kịch liệt, tiếng nước dâm mỹ không ngừng vang vọng bên tai, kích thích thần kinh.Mạc Hành gắt gao đè cậu, gần như không muốn cho cậu cơ hội thở.Những nụ hôn liên tiếp kèm theo từng cú thúc sâu như những hạt mưa dày đặc rơi xuống khuôn mặt và cổ Quý Dược.Bên ngoài vẫn vang tiếng chuông điện thoại, khoé mắt Quý Dược liếc thoáng qua ngoài cửa, khẽ nghiêng đầu, lúc này mới tìm được cơ hội mở miệng."
Đợi, ưm... ah!
Điện, điện thoại, đang reo...
ứm!
Lâu rồi...
ức..."
Ngón chân phía sau gắng sức bám chặt, cơ thể bất chợt rùng mình, điểm G bị tấn công mãnh liệt liên hoàn, khoái cảm dâng lên từng lớp, bắp chân buông thõng bên hông săn chắc vô lực đung đưa.Quý Dược đẩy lồng ngực rắn chắc của người đàn ông đang vùi đầu hôn cổ mình.
Cơ bắp nóng bỏng dưới tay khiến đầu ngón tay cậu run rẩy.Cổ bị đốt cháy bởi những nụ hôn, nhiệt tình lan tràn khắp cơ thể, đến nỗi cậu chẳng thể thở được.Mạc Hành vẫn đang xỏ xuyên cơ thể cậu, nghe thấy lời nói kia cũng chỉ đưa tay khóa lấy cổ tay đối phương ấn lên tường, mười ngón tay đan vào nhau."
Đừng quan tâm."
Hơi thở khàn đặc bao trùm dục vọng nồng đậm, không cho cậu cơ hội phản bác.
Cùng với lời nói là nụ hôn sâu gấp gáp.Môi lưỡi bị xâm chiếm mạnh bạo, Quý Dược bất lực ngửa đầu, nghênh đón nụ hôn từ hắn.Cơ thể dính sát rạt vào nhau, sóng tình nóng rực như muốn đốt cháy không khí xung quanh.Giọt nước bốc hơi thành sương mù trong không khí, hòa quyện với tiếng thở dốc và rên rỉ ngập tràn phòng tắm...."
Tôi tự làm được."
Quý Dược thấy hắn ngồi xuống muốn giúp mình mang giày liền rụt chân lại, vội vàng giơ tay ngăn cản."
Được."
Mạc Hành không ép, chỉ là khi đứng thẳng người lại, khóe mắt cong lên, nhân lúc Quý Dược lơ đãng liền đặt lên môi cậu một nụ hôn bất ngờ.Quý Dược đỏ mặt, theo phản xạ che miệng, bước chân loạng choạng muốn lùi lại, nhưng đã bị Mạc Hành ôm lấy eo, kéo trở lại vào lòng.Lòng bàn tay đặt trên cánh tay rắn rỏi của người đàn ông, hơi ấm chạm vào khiến cậu kìm chẳng được mà nhớ đến cảnh quấn quýt trong phòng tắm vừa rồi.
Tai cũng dần dà nong nóng, Quý Dược lùi về đôi chút, hành động thân mật quá đỗi tự nhiên của Mạc Hành vẫn khiến cậu có chút không đối phó nổi.Cậu ngẩng đầu nhìn Mạc Hành, đối phương cũng trùng hợp cúi xuống.
Thấy cậu đang nhìn mình, Mạc Hành khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng 'hửm?' một tiếng.Ngón tay đặt trên cánh tay hắn khẽ co lại, Quý Dược mím môi, nuốt những lời sắp buột ra miệng trở lại vào bụng.Vừa nãy suýt nữa đã mất kiểm soát mà muốn hỏi Mạc Hành, liệu hắn có đối xử tốt và chu đáo như vậy với những dẫn đường khác không?Ôn hoà dỗ dành, nới rộng nhẹ nhàng, lễ phép tôn trọng, vệ sinh sau khi xong việc, còn giúp cậu lau khô tóc, mặc quần áo, rõ ràng chỉ là mối quan hệ lính gác - dẫn đường, nhưng lại ân cần như một người bạn trai.Thực sự là dịu dàng đến tận xương tủy,Trong lòng vô cớ nảy sinh so đo, cậu có chút mất khống chế mà muốn hỏi Mạc Hành, muốn hỏi liệu hắn lúc riêng tư cũng dịu dàng như vậy với Thường Ngọc chăng?Lời đã đến bên miệng nhưng chung quy vẫn chẳng thể nói ra.Bởi chăng ngẫm lại thấy bản thân hỏi thế không thích hợp chút nào.Có thì sao, mà không thì sao.
Ra khỏi cánh cửa này, mối quan hệ giữa bọn họ sẽ trở lại thành hai đường thẳng song song không liên quan đến nhau.Cậu không có tư cách hỏi, cũng không có lập trường để hỏi, dẫu sao Thường Ngọc mới là dẫn đường chính thức của hắn, nếu cậu thực sự hỏi ra những lời đó, cũng chỉ là tự chuốc lấy khó xử và phiền não mà thôi.Quý Dược thầm cười khổ.Dường như mỗi lần đối mặt với những chuyện liên quan đến Thường Ngọc, cậu đều trở nên mất tư cách, mất lập trường.
Giống như nhân vật chính và nhân vật phụ trong một vở kịch, cậu mãi mãi chỉ có thể bị che khuất dưới ánh hào quang của đối phương.Trước kia, việc chất vấn trước mặt Yến Thăng là như vậy, và bây giờ, những lời không thể nói ra trước mặt Mạc Hành cũng chẳng qua là điều tương tự.Cậu rũ mắt, ánh mắt rơi trên bàn tay mình đang đặt trên cánh tay Mạc Hành.Một tay Mạc Hành vẫn vững vàng nâng cánh tay cậu, tựa hồ nếu cậu không buông, đối phương cũng sẽ không chủ động buông.Quý Dược thoáng thất thần, lòng bàn tay hơi nhích xuống dưới, ấn lên xương cổ tay rắn chắc của người đàn ông.Ánh mắt khẽ động, nhìn vào những ngón tay thon dài rõ ràng.
Bàn tay đối phương lớn hơn cậu, khớp xương thon dài thẳng tắp.Mỗi lần đan tay trên giường, Mạc Hành luôn bao bọc tay cậu chặt chẽ trong lòng bàn tay, không cho cơ hội né tránh, cũng không cho phép nảy sinh bất kỳ ý định muốn chạy trốn nào.Rõ ràng rất dịu dàng, nhưng lại toát ra sự giam cầm mãnh liệt đến tận xương tủy.Như một người từng mất đi thứ gì đó, một khi nắm được lại trong tay thì dù chết cũng không buông.Mười ngón tay đan vào nhau, một hành động thân mật biết bao.
Dù với danh nghĩa là liên kết, trên giường bọn họ cũng không nên làm vậy.Mười ngón nối liền trái tim, Mạc Hành làm vậy khiến cậu sinh ra ảo tưởng rằng đối phương muốn nắm trọn trái tim mình trong tay.Đầu ngón tay Quý Dược ấn lên xương cổ tay Mạc Hành co lại, kèm theo chút động tác vuốt ve mập mờ.
Thêm một chút nữa, sẽ có thể đan mười ngón tay vào nhau lần nữa.Ngoài việc liên kết mà làm động tác này, ý nghĩa sẽ hoàn toàn thay đổi.Đều là người trưởng thành, trong lòng cả hai đều hiểu.Nhưng Mạc Hành vẫn luôn âm thầm dung túng cậu, không từ chối, càng không biểu hiện chút kháng cự nào.
Dường như bất kể cậu muốn làm gì đều có thể nhận được sự cho phép từ đối phương.Nhịp tim trong khoảnh khắc ấy trở nên rất nhanh, nhanh đến mức khiến cậu mơ hồ cảm thấy quặn thắt trong lòng.Đầu ngón tay chỉ cách một khoảng rất nhỏ, đối phương thậm chí còn chủ động mở lòng bàn tay ra, như thể đang chờ đợi cậu chủ động đến gần.Quý Dược cắn môi thật mạnh.Nhưng tay vẫn dừng lại ở chỗ đó, không tiến thêm một milimet nào nữa.Sau đó, là hoàn toàn buông ra.Cậu ham muốn sự dịu dàng này nhưng phải nhìn nhận thực tế.Mạc Hành không phải lính gác, càng không phải là người gì khác của cậu.Cậu muốn sống ổn định, không muốn tham gia vào chuyện giữa hắn với Thường Ngọc cùng Tiết Nguy, Yến Thăng."
Vết thương của anh ổn rồi, về sau...", giọng Quý Dược ngập ngừng, định nói về sau để Thường Ngọc điều trị tiếp cho anh là được, nhưng môi hơi động đậy, lời nói lại chẳng tài nào thốt ra, cuối cùng chỉ có thể khô khan chuyển sang nói, "Chăm sóc tốt vết thương chắc sẽ hồi phục nhanh thôi."
Cậu nói mà luôn cụp mắt, không nhìn mặt Mạc Hành, tất nhiên cũng không để ý khi tay mình trượt qua tay đối phương, ánh mắt Mạc Hành xuất hiện một thoáng khác lạ."
Quý Dược, em muốn làm dẫn đường của tôi không?"
Quý Dược vừa định ngẩng đầu chào tạm biệt, một giọng nam trầm thấp đã vang lên bên trên đầu.Một câu hỏi đột ngột khiến Quý Dược ngẩn ra.Cậu không dám tin mà ngẩng đầu lên, như muốn xác nhận xem điều mình vừa nghe có phải ảo giác không, nghi hoặc 'hửm?' nhẹ một tiếng."
Tôi muốn em."
Một khoảng lặng kỳ lạ, song lại khiến tim đập nhanh hơn, từ đó sinh ra ảo tưởng và hy vọng không nên có.Quý Dược theo bản năng tránh ánh mắt hắn, bàn tay buông bên hông siết chặt, bên tai toàn là tiếng tim đập của chính mình.Rõ ràng bề ngoài là người ôn hòa dễ gần, nhưng những chiếc gai vô hình trong lòng lại đâm đau người khác.Mạc Hành nhìn cậu, âm thầm thở dài, rồi nghiêm túc mở miệng thỉnh cầu, "Làm dẫn đường của tôi."
Lời đề nghị trực tiếp rơi vào tai Quý Dược, khiến trong lòng mơ hồ có chút thất vọng nhưng lại vô cớ thở phào nhẹ nhõm.Cậu khẽ thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn Mạc Hành, cười lắc đầu, "Đừng đùa nữa."
Bọn họ đều có tổ đội riêng, yêu cầu như vậy rõ ràng xa vời thực tế."
Tôi đi đây," cũng không đợi Mạc Hành mở miệng lần nữa, cậu đã cười chủ động chào tạm biệt.Mặc dù cảm thấy lời Mạc Hành xa vời, nhưng trái tim vẫn không tránh khỏi rối loạn.Mạc Hành nhíu mày, đưa tay giữ cậu lại.Quý Dược vừa quay đầu lại, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ.Giọng Thường Ngọc truyền vào, "Mạc Hành, anh có ở trong không?"
Quý Dược nhìn về phía cửa, sắc mặt khẽ biến, bàn tay bị Mạc Hành nắm hệt như bị lửa thiêu, theo bản năng muốn rút về.Cậu giật cổ tay nhưng không rút ra được.Ngẩng đầu nhìn Mạc Hành, lại thấy đối phương đang cúi đầu, áp sát mặt mình.Một nụ hôn đột ngột ập đến, môi nóng lên, Quý Dược vô thức muốn ngửa đầu về sau, cơ thể lùi lại liên tiếp mấy bước.Song gáy đã bị bàn tay người đàn ông giữ chặt, lưng tựa vào tường, chưa kịp mở miệng đã bị nụ hôn của đối phương chặn lại."
Tôi biết em đang nghĩ gì."
Kèm theo lời nói gấp gáp, Mạc Hành kề môi cậu cắn khẽ, không cho đối phương nửa phân cơ hội chùn bước.Lòng bàn tay Quý Dược đặt trên ngực hắn, cơ mà chẳng thể đẩy nổi.Bên tai truyền đến loáng thoáng tiếng gõ cửa và giọng nói của Thường Ngọc.Quý Dược muốn mở miệng, nhưng lại bị ép vào tường hôn đến nghẹt thở.Một nụ hôn đầy tính xâm lược, môi răng kề cận quấn quýt, đối phương không cho cậu nửa điểm cơ hội né tránh."
Không liên quan gì đến cậu ta."
Mạc Hành cắn nhẹ môi dưới Quý Dược, đồng tử vàng nhạt u ám sâu thẳm, đáy mắt mang tia tàn nhẫn khiến lòng người kinh hãi."
Quý Dược,""Tôi muốn em, Quý Dược."
Cửa bị đập mạnh từ ngoài vào, 'rầm' một tiếng vang dội, đổ ầm xuống đất, sàn nhà cũng bị rung theo.Quý Dược giật mình trong lòng, khóe mắt lướt qua mấy sắc mặt khó coi ngoài cửa, đồng tử chợt co lại.
____【 Lời tác giả: 】Miêu Địch lau dao: Tôi đã rất lâu không xuất hiện rồi, có ai còn nhớ tôi không?Tác giả chui xuống đất chạy trốn!
____400 vote up tiếp nha~