[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 79,129
- 0
- 0
[Đm] [Np] Bảo Bối Nhỏ
Chương 58
Chương 58
Workshop Gâu Gâu.Trong góc tiệm nhỏ đầy sắc màu và mùi hương của sơn, đất sét và nhựa thông, mái tóc đỏ rực của Lục Thần Hi lại trở nên nhạt nhòa đến lạ.
Cậu ngồi thu mình bên chiếc bàn gỗ, đôi tay múa phím giết địch trên trò chơi, lúc này đang run run cố nặn một món gì đó... trông gần giống một chiếc lọ đựng bút.
Nhưng tiếc thay, "chiếc lọ" ấy cứ siêu vẹo nghiêng hẳn về một bên, như sắp ngã nhào bất cứ lúc nào.Alpha trẻ tuổi đưa tay quệt mồ hôi, để lại trên gương mặt điển trai một vệt xám nhòe nhọ nhem.
Cặp mày xếch nhíu lại, nhìn đống đất sét trên tay như thể đang đối diện với một bài toán không tìm ra lời giải.Chó Mực, chàng chủ workshop, da trắng, gò má lấm tấm tàn nhang và đeo cặp kính dày cộp, sau khi hướng dẫn xong mấy vị khách khác, chậm rãi tiến lại gần."…
Tôn thượng, thứ đó… là gì vậy?"
Hắn hỏi, giọng mang theo sự hoài nghi thẳng thừng.
Rõ ràng lúc nãy Lục Thần Hi nói sẽ nặn một chiếc lọ đựng bút cơ mà?
Cái này… hình như hơi lạc đề."
Là… lọ đựng bút đó…"
Lục Thần Hi chột dạ đáp, giọng nhỏ dần.Chó Mực nhớ rõ mình từng gợi ý cậu chỉ cần nặn trụ tròn đơn giản, sau đó vẽ họa tiết trang trí là được.
Nhưng Alpha nóng tính này lại cứng đầu, quyết tâm thử thách bản thân, nặn thành hình… phi thuyền, món quà mà Nhiên thiếu gia hay dùng để đánh thưởng trên livestream.Vấn đề ở chỗ là trí tưởng tượng thì bay xa, nhưng tay nghề thì… chưa kịp cất cánh.
Đôi tay Lục Thần Hi run lẩy bẩy, nhào nặn ra một hình thù kỳ quái, méo mó đến mức những người tinh mắt tinh ý nhất cũng khó mà nhận ra rốt cuộc nó là thứ quái gì."…"
Chó Mực đứng im vài giây, như đang đấu tranh nội tâm, rồi rón rén đề xuất."
Hay… anh thử đổi sang làm lót ly?
Hoặc giá đỡ điện thoại?
Móc khóa nhựa co nhiệt cũng đẹp lắm.
Hoặc… trang trí ốp điện thoại bằng keo kem, dễ hơn nhiều."
Hắn không dám nói thẳng là "phi thuyền" này nhìn còn kém xa bài tập thủ công của học sinh tiểu học.
Nhất là nghĩ đến chuyện thiếu gia kia vốn học mỹ thuật, e rằng cậu ấy sẽ bị sốc văn hóa nặng nếu nhìn thấy chiếc lọ đựng bút… có một không hai theo trường phái "tự do" này."
Xấu đến vậy cơ à...?"
Lục Thần Hi hỏi lại, giọng lưỡng lự như thể chính cậu cũng không có lòng tin vào tác phẩm của mình, muốn tìm sự cổ vũ từ người khác.
Thanh niên lóng ngóng đỡ thành tường sắp đổ, cố gắng dựng nó thẳng lên nhưng vô dụng.
Rồi cậu nhìn xung quanh và dừng lại chỗ một cô bé khoảng chín, mười tuổi đang nặn một cái giá đỡ điện thoại hình con mèo, trông rất thật đáng yêu và sống động.
Được rồi, tác phẩm của cô bé đẹp bỏ xa cậu cả mấy con phố.Chó Mực nhìn theo ánh mắt cậu, nuốt lời an ủi vừa tới bên miệng vào trong.
Hắn ta thở dài, kéo ghế ngồi xuống tự tay cứu vớt chiếc phi thuyền độc lạ của tôn thượng nhà mình."
Em nặn cho đứng hình lên thôi.
Còn lại dành anh."
Như biết đối phương định nói gì, hắn bồi thêm.Chiếc lọ siêu vẹo không tài nào đứng lên được vào tay nhân viên chuyên nghiệp cuối cùng cũng không tiếp tục đổ rạp ra bàn.
Lục Thần Hi tiếp nhận lại, lấy những miếng đất sét khác vá chỗ này may chỗ nọ với mong muốn tạo thành hình phi thuyền.Chó Mực nhìn, rồi thở dài đi ra chỗ khác.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
Mong Nhiên thiếu gia sẽ thích tấm lòng của tôn thượng, còn hình thức... thôi bỏ qua đi.Ở một góc phố gần trường, Ninh Hiên vừa trả xe giao hàng cho công ty, còn đang chỉnh lại quai balo để quay về thì bị một người đàn ông lớn tuổi chặn lối.
Ông ta mặc áo vest sờn cổ, dáng người đã hơi còng, trên gương mặt khắc nghiệt nở ra một nụ cười gượng gạo, tự cho là hiền từ."
Tiểu Hiên giờ lớn quá nhỉ?"
Ninh Hiên khựng lại, ánh mắt thoáng qua nét nghi hoặc rồi nhanh chóng trở nên lạnh nhạt.
Cậu nhận ra người trước mặt, ông ngoại ruột của mình.
Chuyện năm đó giữa mẹ và gia đình, ai đúng ai sai, không đến lượt một thằng nhóc như cậu bình luận.
Nhưng đối mặt với ông, cậu cũng khó thân thiết nổi.Cậu cúi đầu, giọng điệu lễ phép nhưng xa cách."
Con chào ông."
Ông Ninh quan sát đứa cháu trai lần đầu tiên gặp lại sau hai mươi năm, trong lòng chỉ dâng lên cảm giác khó chịu và khinh miệt.
Một đứa con trai ngu xuẩn và mềm yếu như mẹ nó.
Nếu không phải đường cùng, ông ta tuyệt chẳng muốn nhận lại đứa cháu này, mối nhục nhã sống sờ sờ trước mắt.Nhưng nghĩ đến thứ mình đang cần, ông ta đành nuốt cục đắng xuống, giọng cố nặn ra vẻ thân tình."
Cháu học ở Đại học Mỹ Thuật phải không?"
"Dạ vâng."
Ninh Hiên đáp, thái độ lịch sự nhưng lạnh lẽo.
Cậu có thể thấy rõ ánh nhìn tính toán sau nụ cười của ông ta, chẳng có chút hơi ấm của người thân.Ông Ninh thu lại nụ cười giả tạo, mắt hơi nheo lại dò xét."
Vậy chắc cháu cũng nghe đến cậu tư nhà họ Du?
Học giỏi, lại có tiếng trong trường, phải không?"
"Có nghe bạn học nói đến ạ.
Đàn anh rất nổi tiếng."
Giọng Ninh Hiên vẫn bình thản, không tỏ rõ hứng thú.Ông Ninh khoanh tay, nhìn xoáy vào cậu."
Vậy…
ông nghĩ, cháu có thể làm quen gần gũi hơn với cậu ta không?
Du gia rất giàu và có thế lực.
Nếu cháu khéo léo một chút, sau này chắc chắn sẽ có chỗ dựa tốt."
Ninh Hiên khẽ siết quai balo, cơ thể căng ra.
Một cảm giác khó chịu và nhục nhã trào lên."…Ý ông là?"
Ông ta cười nhạt, giọng khàn khàn."
Cháu cũng là Alpha trẻ, tướng mạo không tệ, học nghệ thuật, lại nhỏ tuổi…
Du Nhiên chắc cũng không ghét đâu.
Chỉ cần cháu chịu chủ động, không chừng sẽ lọt vào mắt xanh cậu ấy.
Vì gia đình, cháu nên biết hi sinh một chút."
Ninh Hiên lặng người đi, trong lòng dâng lên nỗi chua chát.
Không phải cho mình, mà là cho mẹ.
Liệu đây có phải lý do mẹ bỏ chạy ra nước ngoài chỉ vì vài lời ngon ngọt của người lạ, đến khi về nước cũng thà vất vả chứ nhất quyết không trở về nhà xin giúp đỡ.Cậu biết có thể nhà họ Ninh không thích cậu.
Mẹ vì một người phụ nữ, bỏ nhà ra đi, cậu là con của họ, bị không ưa cũng chẳng lạ gì.
Nhưng cậu không thích bị lợi dụng, bằng thứ tình cảm giả tạo ấy."
Nhưng mà ông này, cậu Du cũng đâu thiếu Alpha.
Có biết bao nhiêu người tốt hơn cháu, sao cháu có được sự chú ý từ cậu ấy được."
Ninh Hiên đáp với sự trào phúng không hề giấu diếm, "Với cả, một công ty muốn vực dậy đâu chỉ cần tiền, liệu bác cháu có chèo chống được không?"
Mười năm trước, Ninh gia phá sản, có một phần không nhỏ của bác trai cậu.
Một kẻ có tham vọng nhưng không có khiếu làm ăn.Ông Ninh suýt chút nữa không duy trì được biểu cảm giả dối của mình.
Nhưng chưa để ông nói tiếp, Ninh Hiên đã ngắt lời, giọng bâng quơ như thể lời cậu nói nhẹ tựa bông hồng."
Thật tiếc quá.
Có thể ông không biết, nhưng cháu đã lỡ chọc cậu Du không vui.
Nếu nhà họ Du biết chuyện đó, và cả việc ông muốn cháu tiếp cận cậu ấy với ý xấu, không biết công ty còn trụ được mấy ngày nhỉ?"
Không để ông ta kịp phản ứng, Ninh Hiên nói xong liền chạy mất.
Đến tận khi đã đi xa, cậu mới chậm lại bước chân.Cậu Alpha mới lớn ngồi thụp xuống giữa đường phố đông người qua lại.
Cặp mắt đen láy thẫn thờ nhìn ra đường, xe cộ đi lại tấp nập.Thật ra cậu thường xuyên nhìn thấy Du Nhiên.
Có thể là vì chỗ học của hai khoa gần nhau, không ít lần cậu nhìn thấy đàn anh đi qua phòng học mình.Cậu vẫn luôn lặng lẽ quan sát.
Đặc biệt sau lần cậu giúp đàn anh bê đồ, quan hệ hai người không còn đông cứng như trước, ánh mắt cậu càng hướng về phía Omega xinh đẹp đấy hơn.Du Nhiên quả thực dễ khiến cho người khác thích."
Lọt vào mắt xanh sao..."
Ninh Hiên lẩm bẩm."
Nếu được sóng vai cùng anh ấy... thì thật tốt nhỉ..."
---11/7/2025