Cố Thanh Từ bước vào biệt thự, không quá ngạc nhiên khi thấy Du Thiên đang ngồi vắt vẻo trong phòng khách.
Bác sĩ Lý là người phụ trách sức khỏe cho Du Nhiên và các bạn đời, chuyện lớn như vậy xảy ra với Diệp Phàm, chắc chắn không thể giấu được gia đình."
Anh Thanh Từ!"
Du Nhiên chạy ra đón, gương mặt đầy lo lắng."
Anh không sao."
Cố Thanh Từ xoa nhẹ đầu em, giọng nói dịu đi vài phần.Nhưng thiếu niên không tin lắm, quay ra nhìn đặc trợ Cao đang theo sau."
Ngài Cố hoàn toàn ổn."
Đặc trợ Cao gật đầu, rồi bổ sung, "Chỉ tiếc là... hai chú rể thì không được may mắn như vậy."
"Chậc chậc chậc~" Du Thiên híp mắt trêu ghẹo, "Em nhìn chồng em xem, người khác bị thằng nhỏ nhìn một phát đã sợ đến ướt quần rồi."
Nữ Alpha cao gầy nửa nằm nửa ngồi trên sofa, ánh mắt có chút ghét bỏ nhìn em trai và em rể.
Cô lo cho mấy đứa vội vàng chạy về, cuối cùng lại bị đút cho cả tô cơm chó ngập họngDu Nhiên bĩu môi, bật lại:"Chị nhỏ hơn Thanh Từ hai tuần đấy, gọi thằng nhỏ nghe chướng tai chết được."
Du Thiên trợn tròn mắt, nhảy bật dậy định xử em.
Omega nhỏ thấy tình hình không ổn, vội vàng co giò bỏ chạy.Trong lúc hỗn loạn ấy, Cố Thanh Từ đã đưa USB cho nhân viên kỹ thuật sống ở khu nhà phụ.
Sau đó một tay ôm chặt thiếu niên né tránh đòn phạt, một tay đẩy nhẹ chị chồng khiến Du Thiên suýt ngã."
Giỏi lắm!"
Cô lấy lại thăng bằng rồi chống nạnh, chỉ vào Du Nhiên đang trốn trong lòng người ta mà còn dám lè lưỡi, "Phí công tôi lo lắng cho mấy người, hốt hoảng chạy đến."
Không khí náo nhiệt tạm lắng xuống.
Cố Thanh Từ khẽ cau mày, hỏi thẳng:"Xa thị và Bách thị có gì khác thường không?"
"Xa thị vẫn thế, lỗ nhiều hơn lời."
Trả lời y là Hoắc Vân Thâm, vừa từ thư phòng đi ra.
Giọng hắn trầm ổn, không nhanh không chậm:"Không biết bà Xa đã bòn rút bao nhiêu tiền của chú Cố và dì Diệp để lấp cái động không đáy đó."
Xa Chấn Hưng và mẹ gã vẫn luôn gọi nó là "tập đoàn".
Nhưng trong mắt giới kinh doanh, nó còn chẳng bằng một vài công ty mới nổi.
Nếu không có hai Alpha bạn đời giàu có chống lưng, e rằng Xa thị đã phá sản từ lâu.
Cha con nhà họ Xa, từ trên xuống dưới, không ai có đầu óc làm ăn.Cố Thanh Từ không bất ngờ.
Y hơi nghiêng đầu, nhìn Hoắc Vân Thâm hỏi tiếp:"Còn Bách thị?"
Hoắc Vân Thâm ngồi xuống, tự tay rót cho mình và bạn đời mỗi người một chén trà, ngón tay chạm nhẹ qua lưng bàn tay Du Nhiên như để trấn an, rồi mới đáp:"Vẫn đang gồng mình.
Dược phẩm là ngành cần có nền tảng, nhưng hiện tại nhà họ Bách lại bị các công ty trẻ tuổi, linh hoạt hơn đánh bật khỏi nhiều thị phần."
Hắn hơi dừng lại một chút, ánh mắt hơi trầm xuống:"Đặc biệt là mảng công nghệ sinh học và dược phẩm kỹ thuật số.
Mấy công ty mới nổi đầu tư rất mạnh vào R&D*, còn Bách thị thì vẫn đi theo lối cũ."*R&D: là viết tắt của Research and Development - tức là Nghiên cứu và Phát triển.Trong các tập đoàn dược phẩm, bộ phận R&D cực kỳ quan trọng và tốn kém, vì nó quyết định khả năng cạnh tranh về công nghệ, sáng chế độc quyền, cũng như tốc độ đưa ra thuốc mới hoặc liệu pháp điều trị mới.Cố Thanh Từ im lặng một lúc rồi nhẹ giọng:"Không chịu thay đổi, thì sớm muộn cũng bị thay thế."
Du Nhiên ngồi giữa hai Alpha, cảm giác được không khí dần ngưng trọng.
Thiếu niên hơi cụp mắt, yên lặng dựa vào Cố Thanh Từ, ngón tay khẽ nắm lấy gấu áo người kia."
Có cần em nhúng tay vào không?"
Em hỏi nhỏ.Cả hai Alpha đồng loạt quay sang nhìn, ánh mắt mang theo một chút bất đắc dĩ."
Em chỉ cần sống vui vẻ, những chuyện còn lại để tụi anh lo."
Hoắc Vân Thâm đưa tay xoa nhẹ tóc em, giọng trầm ấm nhưng đầy chắc chắn.Hắn bỏ tay xuống, lấy điện thoại đưa cho Du Nhiên.
Du Thiên ngồi ở đối diện cùng chồm sang để đọc tin tức.
Cô lẩm bẩm:"Kha Dật, nam Alpha, 30 tuổi, quê ở tỉnh Y.
Đây là gã đã bỏ bánh có chứa thuốc vào chỗ Diệp Phàm hay lấy?"
"Vâng.
Gã là y tá khoa pheromone, hiểu rõ lịch làm việc và nghỉ ngơi, thói quen và khẩu vị của A Phàm."
Giọng Hoắc Vân Thâm lạnh tanh, nói tiếp, "Không chỉ vậy, gã còn là tình nhân của Xa Chấn Hưng.
Hai người bên nhau được hơn ba năm rồi."
Cố Thanh Từ lướt nhanh bản điều tra.
Kha Dật là phần tử cực đoan.
Gã đang tham gia một nhóm kín chuyên cổ súy "bình đẳng hóa" bằng cách kéo Alpha cấp cao xuống bùn.
Trong các bài viết gã đăng, có không ít ngôn từ kỳ thị, đặc biệt nhắm vào các Alpha từng trải qua huấn luyện quân sự.
Và Diệp Phàm từng có một khoảng thời gian ngắn là bác sĩ quân y.Du Nhiên cũng đọc được những thông tin này.
Ngón tay em niết chặt lấy điện thoại đến đỏ ửng.
Pheromone vì quá tức giận, không thể kiểm soát trào ra ngoài.
Mùi cacao đắng ngắt tràn ngập trong không khí.Lý do Diệp Phàm bị nhằm vào quá đơn giản và dễ đoán.
Ganh ghét.
Những kẻ vô dụng và yếu kém, không tìm lỗi sai ở bản thân mà đi đổ lỗi cho cái gọi là gen cấp cao và gia thế giàu mạnh.Cố Thanh Từ gỡ điện thoại khỏi tay Du Nhiên.
Hoắc Vân Thâm xoa nhẹ những vết hằn đỏ.
Mùi rượu gin và hương cam bao bọc lấy em, nhẹ nhàng vỗ về."
Gã sẽ không kết cục tốt.''Cố Thanh nói bằng giọng đều đều.
Đó không phải một lời hứa suông hay an ủi thông thường, mà là một câu khẳng định.Thiếu niên hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, em nhìn thẳng vào ánh mắt của bạn đời, hỏi:"Kha Dật lấy thuốc ở đâu?
Là kế hoạch của một mình gã hay hợp tác hoặc bị ai sai sử?"
"Theo điều tra thì thuốc được cung cấp từ hội kín kia.
Anh đã cho người lần theo đường dây đi tìm đầu nguồn."
Cặp mày sắc bén của Hoắc Vân Thâm hơi nhíu lại, ngón tay gõ nhẹ trên đầu gối, "Đồng thời, cách đây ba tháng gã đã nhận được một số tiền lớn từ nước ngoài.
Thời gian trùng hợp với lần đầu tiên Diệp Phàm trúng thuốc mà bác sĩ suy đoán."
Du Thiên xoa cằm, suy đoán: "Vậy là có khả năng cao gã bị sai khiến.
Nhưng lấy tính cách và việc Kha Dật tham gia hội "bình đẳng hóa cực đoan" thì nếu bị bại lộ, có thể thành con tốt thí."
Nói rồi cô cười khẩy.
Kẻ đứng đằng sau quá tự tin, hay cho rằng Du gia và Diệp gia sẽ dễ dàng chấp nhận với kết quả của tòa án.
Đấy còn chưa kể đến nhà họ Cố là người trong quân đội.
Đề cập đến thuốc cấm, họ sẽ tra đến cùng.Đúng lúc này, nhân viên kỹ thuật được giao nhiệm vụ quay lại, sắc mặt nghiêm trọng.
Hắn nhìn về phía Du Nhiên, giọng điệu vô cùng nghiêm túc:"Thiếu gia, cho phép tôi cả gan đề nghị, ta cần phải báo cảnh sát."
Bốn người đầu loạt nhíu máy.
Vệ sĩ phục vụ của nhà họ Du sẽ không tùy tiện xen vào các quyết định của chủ nhân.
Trừ khi sự việc cực kỳ nghiêm trọng.Ba Alpha lập tức bật dậy và giật lấy cái laptop trong lòng nhân viên kỹ thuật.
Du Nhiên cũng vội vàng chạy đến, kéo tay Cố Thanh Từ thấp xuống để nhìn vào màn hình.Hiện ra trước mắt họ là những bảng thống kê số liệu hàng hóa, các giao dịch, một vài tấm bản đồ bị đánh dấu.
Có cả văn bản đánh máy và ảnh chụp.
Những bức ảnh hơi mờ, chỗ tối chỗ sáng như bị người lén lút chụp vội.
Ngoài ra, còn có một đoạn ghi âm.Hoắc Vân Thâm nhấn chuột, tiếng xè xè vang lên, cắt ngang không gian im ắng.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sự chờ đợi dâng lên như thấm vào từng hơi thở trong phòng.
Tiếng bật lửa kêu lách cách rồi im bặt, không gian lại chìm trong sự căng thẳng lạ lùng.
Một hồi lâu sau, một giọng nói trầm, hơi quen thuộc vang lên."...
Đợt vừa rồi cậu vội vã quá.
Đừng để cớm sờ gáy."
Đáp lại là một tiếng xuy dài, âm thanh mang theo sự khinh miệt rõ rệt khiến bốn người đang nghe sửng sốt:"Tôi tính cả rồi.
Phú quý chỉ đến với kẻ dám chơi trò mạo hiểm.
Ông Bách, giờ có tuổi rồi nên sợ hả?"
"Giờ chúng ta đang trên một thuyền, tôi không muốn chết chung với cậu!"
Giọng Bách Triển có phần không vui, sự lo lắng không thể che giấu, "Vụ đó thì sao?
Thằng kia cậu tính xử trí thế nào?"
"Ông lo lắm thứ thế."
Gã thanh niên kia đáp lại hờ hững, "Có gì cái hội kia gánh hết.
Chúng ta một mũi tên trúng hai đích, vừa bớt đối thủ cạnh tranh, vừa lật đổ Diệp gia."
Du Nhiên mím chặt môi, cảm giác tức giận của em dâng lên như một cơn sóng ngầm.
Ba Alpha đứng cạnh em cũng khó giữ được bình tĩnh.
Họ nhận ra giọng của hai kẻ trong đoạn ghi âm: Bách Triển, người nắm quyền tập đoàn dược phẩm Bách thị và Xa Chấn Hưng.Đoạn hội thoại vẫn tiếp tục."
Mà ông còn lô hàng loại đó không?"
Giọng Xa Chấn Hưng nghe có chút khó chịu.Bách Triển im lặng, giọng điệu lộ rõ sự do dự:"Thuốc đó dùng nhiều cũng bị nghiện.
Đừng để thằng nhãi họ Dư-""Dư Quân Tịch là cái thá gì!!!
Omega chỉ nên nằm dưới thân kẻ khác..."
Du Nhiên chưa kịp nghe hết, tai em đã bị Cố Thanh Từ bịt kín.
Mặt anh tối sầm lại, sự tức giận bừng bừng, không giấu nổi sự căm phẫn.
Chị gái Du Nhiên cũng không thể che giấu vẻ mặt đen kịt của mình.
Chắc chắn đoạn đối thoại đã đi quá giới hạn.Tiếng ghi âm tiếp tục, chuyển sang một vấn đề khác.
Giọng Xa Chấn Hưng có vẻ càng lúc càng tức giận:"Ông sợ thì cút đi, tôi làm một mình!
Đừng quên ai là người đưa ra vụ đưa lô hàng thất bại về vùng quê tiêu thụ.
Mới bị cớm tra một lần đã sợ run vòi."
Gã lầm bầm, không dừng lại: "Không lằng nhằng nữa, ngày kia nhớ chuẩn bị hàng cho tôi."
Đoạn ghi âm xè xè, rồi đột ngột dừng lại.
Không gian trong phòng lập tức chìm vào im lặng.
Du Nhiên cảm nhận được sự căng thẳng trong từng hơi thở của các Alpha.
Sự im lặng như kéo dài không dứt, một sự bức bối, khó chịu bao trùm lấy họ.Không biết qua bao lâu, em nghe thấy mình lên tiếng:"Chiếc USB này anh lấy ở đâu?"
Du Nhiên không hỏi về tính chân thực nội dung, các nhân viên sẽ đảm bảo đây đều là sự thật trước khi đưa lên.
Em chỉ muốn biết tại sao Cố Thanh Từ có nó sau khi trở về từ đám cưới.Y ăn trộm nó sao?
Có nguy hiểm không?
Một nỗi lo khác trào dâng trong lòng em.Cố Thanh Từ tỏa pheromone vuốt phẳng những suy nghĩ không tốt đó, từ từ giải thích:"Bách Tiếu đã đưa cho tôi."
Y cũng đoán việc cậu ta nhào ra vào lòng y rồi liếc mắt đưa tình là để đánh lạc hướng mọi người.Không biết Bách Tiếu đã thu thập chứng cứ bằng cách nào."
Dù thế nào thì chúng ta vẫn phải báo cáo việc này cho cảnh sát và Hiệp Hội Bảo Hộ Omega."
Hoắc Vân Thâm hít một hơi thật sâu, chốt hạ.Vấn đề không còn là ân oán cá nhân hay một vụ cố ý gây thương tích bình thường, mà đã trở thành một vụ án mang tính chất xã hội.
Nếu không nhanh chóng ngăn cản, sẽ tạo thành hậu quả khôn lường.Du Nhiên không phản đối, em nhìn ra ngoài sân.
Chiều tà buông xuống những bồn hóa, ánh nắng vàng cam trải dài trên mặt đất.Mong ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp.---7/4/2025Sắp trở về cuộc sống ngọt ngào hằng ngày rồi ;;;v;;;