Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] Nhìn Em (Full)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
112317302-256-k460221.jpg

[Đm] Nhìn Em (Full)
Tác giả: kawaiired
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Một chuyện tình thầy trò, niên hạ công bình dị.

Bạn học Dương Lạc rất thông minh, suy nghĩ mạch lạc, trình tự rõ ràng, rất giỏi chăm sóc cho bản thân cũng như người khác.

Thẩm Hàm là thầy giáo, đáng tiếc vì một sự cố ngoài ý muốn mà hai mắt không thể nhìn được nữa, mang theo khiếm khuyết khiến người khác phải hoài nghi đi giảng môn Cơ Học Đàn Hồi ở trường Đại học.

Thẩm Hàm toả sáng rực rỡ, dõng dạc nói trên bục giảng, về nhà lại khôi phục bộ dáng vốn có, vẫn là một tên nhóc hết sức trẻ con.
-
Copyright © 2019 by Sherry134 / Red de Ed
All rights reserved Tags: 1x1blbìnhdịdammydanmeihiệnđạiniênhạvườntrườngấmáp​
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Giới thiệu


Nhìn Em

Tác giả: Sherry134

Người dịch: Red de Ed (kawaiired)

Thể loại: Đam mỹ, niên hạ, vườn trường, bình dị, ấm áp

Link WordPress: https://socconvera.wordpress.com/nhin-em/

*

Bản dịch đã được tác giả cho phép

Copyright © 2019 by Sherry134 / Red de Ed

All rights reserved

(Bảo lưu mọi quyền)

*

Giới thiệu

Nếu em có gãy cánh

Rồi ngã vào giếng sâu

Em sẽ quyết chẳng cầu

Bay lên nhờ sức anh.

Biên tập đánh giá

Một chuyện tình thầy trò, niên hạ công bình dị.Bạn học Dương Lạc rất thông minh, suy nghĩ mạch lạc, trình tự rõ ràng, rất giỏi chăm sóc cho bản thân cũng như người khác.

Thẩm Hàm là thầy giáo, đáng tiếc vì một sự cố ngoài ý muốn mà hai mắt không thể nhìn được nữa, mang theo khiếm khuyết khiến người khác phải hoài nghi đi giảng môn Cơ Học Đàn Hồi ở trường Đại học.

Thẩm Hàm toả sáng rực rỡ, dõng dạc nói trên bục giảng, về nhà lại khôi phục bộ dáng vốn có, vẫn là một tên nhóc hết sức trẻ con.Có lẽ phần vì yêu từ cái nhìn đầu tiên, phần vì từ thương hoá yêu, Dương Lạc và Thẩm Hàm bắt đầu mối quan hệ trao đổi đơn giản giữa thầy và trò.Bất kể bắt đầu từ đâu thì trong quá trình này, chiếm chỗ trong tim nhau, sẽ lo lắng cho đối phương, sẽ để đối phương quan tâm mình.

Cảm giác này mạnh dần từng chút, đủ sâu nặng để có thể trừ tận gốc đau thương trong Thẩm Hàm.Nhân vật và bối cảnh trong truyện có mối liên quan rất thú vị.

Thẩm Hàm không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài, anh sẽ lợi dụng những điều kiện sẵn có bên người để bảo vệ mình.

Hiệu quả rất chu toàn, cũng rất thành công.

Dương Lạc cũng không phải người toàn năng, chuyện gì cũng có thể giải quyết dễ dàng.

Khi cậu yếu ớt mê man, ngay đến mẹ cậu còn nhầm lẫn vị trí công thụ của cậu.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 1


Chương 1

Tốt lắm, Dương Lạc, tôi nhớ em rồi.

***

Lúc đến lớp thì chuông đã vang lên rồi.

Từ cửa sau đi lên phía trước, thấy Sầm Thành ngồi bàn đầu chỉ vào chỗ trống bên cạnh vẫy tay với mình.

Chậm rãi lướt tới.

Huyên náo vẫn bao trùm lớp học.

"Thầy giáo chưa đến à?"

Dương Lạc vừa ngồi xuống vừa hỏi, Sầm Thành nhún vai, "Ai mà biết?"

Qua thêm mấy phút nữa, cửa trước của phòng học bị đẩy ra, một cây gậy dài bằng kim loại tiến vào.

Theo sau là một người đàn ông thoạt trông còn rất trẻ.

Mặc chiếc quần jeans xanh nhạt hơi phai bạc vì giặt giũ, trên người là chiếc sơ mi caro cộc tay nhạt màu.

Mang theo gương mặt trắng trẻo của người chẳng hay làm việc ngoài trời.Lớp học lập tức im ắng."

Chào mọi người.

Tôi là giảng viên môn Cơ học đàn hồi năm nay của các em, Thẩm Hàm."

Anh dừng lại giây lát, "Như các em thấy đấy, tôi là một người mù trăm phần trăm."

Hàn Nghị huých nhẹ khuỷu tay vào Sầm Thành ngồi bên trái, nhỏ giọng lên tiếng: "Mày xem liệu có phải thầy đang lừa bọn mình không.

Chờ sau này lúc bọn mình cúp học, lại bắt từng đứa từng đứa mình một."

Sầm Thành nhìn cậu cười một cái trấn an, sau đó làm động tác suỵt.

Mấy cô bạn ngồi sau cũng thấp giọng thì thầm, "Giỏi quá đi mất!"

"Nhưng tiếc thật đấy, hiếm khi học viện công lập mới có một thầy giáo đẹp trai như thế..."

Nghe xung quanh không ngạc nhiên thì cũng là xì xào tán thán, Dương Lạc thoáng cau mày.

Học viện đang làm gì vậy?

Một thầy giáo như thế sẽ khó mà chuẩn bị tài liệu giảng dạy, viết bài lên bảng cũng không thuận tiện.

Chẳng lẽ chỉ giảng bài miệng thôi ư?

Cơ học là môn bắt buộc, mà tài liệu là mục tiêu quan trọng nhất.

Không phải mình có thành kiến gì với người khuyết tật, nhưng chí ít thì cũng làm mấy việc trong khả năng thôi chứ.

Thôi, cùng lắm thì mình mua thêm ít sách tham khảo về đọc là được.Chờ nồi lẩu bàn tán sôi sục bên dưới trở lại bình thường, Thẩm Hàm nói tiếp: "Có lẽ các em sẽ lo lắng về chất lượng học trên lớp.

Tôi cũng không phủ nhận lúc giảng bài sẽ khiến các em thấy khó khăn và bất tiện.

Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ làm việc vượt quá khả năng cho phép của mình.

Nhất là công việc truyền dạy kiến thức này, tôi nào dám đến làm hại những mầm non tương lai.Mọi người trong lớp đồng loạt bật cười.

Dương Lạc cũng phải nhếch môi.

Hừm, thầy giáo đáng yêu thật."

Xin lỗi, hôm nay là lần đầu tiên đi qua khu giảng đường mới của khoa Kĩ Thuật nên đến muộn mấy phút.

Sau này sẽ không thế nữa.

Đầu tiên nói qua một số yêu cầu nhỏ khi lên lớp của tôi với các em, tôi mong rằng mỗi tiết sẽ có một người trực nhật, lau bảng giúp tôi, thi thoảng vẽ vài hình vẽ.

Như vậy lớp chúng ta sẽ có thể gắn bó hơn.

Thêm nữa, vì tôi là người khiếm thị, không thể nhìn thấy mặt mũi các em, thế nên, bất kể là trên lớp hay tan học, mong các em có thể trao đổi và nói chuyện với tôi."

"Như vậy, ít nhất tôi cũng có thể nhớ được giọng nói của các em."

"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu học."

Sau đó, anh vỗ tay lên đầu, "Đúng là không quen với phòng học mới này lắm, có thể nói cho tôi biết bảng ở đâu được không?"

Lớp trưởng nhanh chóng chạy lên, đỡ anh đến gần chiếc bảng nhất, cũng đặt luôn phấn vào tay anh.Thẩm Hàm đưa tay trái chậm rãi sờ dọc theo mép bảng, khi chạm tới góc trên được nẹp kim loại, tay phải cầm viên nam châm hình tròn đính cách vào chỗ tay trái đang giữ.

Sau đó viết vào bên cạnh hai chữ "Mở đầu", lại dịch viên nam châm xuống dưới một khoảng, trên một hàng khác, viết chữ nhỏ hơn một cỡ: "Một, khái lược lịch sử Cơ học đàn hồi".Toàn bộ quá trình không nhanh, nhưng hết sức trôi chảy.

Dù rằng khoảng cách giữa các chữ trên bảng lớn hơn bình thường, song cấu tạo kiểu chữ và thứ tự các nét đều có vẻ đẹp tự nhiên.

Trong lớp tuyệt nhiên không một tiếng nói, như thể đều bị rung động cả rồi.Khi viên nam châm trong tay đã chạm tới mép bảng, Thẩm Hàm xoay người lại: "Tôi có viết hết một nửa bảng không?"

"Viết đến rồi ạ."

"Chưa mà.

Bên phải còn trống kia kìa."

"Cậu dốt thế, không phải lau bớt đi tẹo là được rồi à?

Việc gì phải làm khó thầy."

"Rõ ràng thầy muốn tự mình làm xong việc mà.

Thế mới là giúp thầy đấy."

"Cậu giúp có thấy mệt không, không phải viết được như thế đã là tốt lắm rồi à?"...Bên dưới bục giảng tranh cãi ầm ĩ, song vẫn chẳng mảy may một câu trả lời mang tính xây dựng nào cả.

Thẩm Hàm đan chéo hai tay, hơi luống cuống đứng đó, nghiêng tai gắng sức phân biệt ra thông tin có thể giúp đỡ mình."

Xoay người, sang phải năm bước, từ đó viết thẳng xuống."

Thanh âm không lớn, nhưng rõ ràng, mạnh mẽ, chẳng chút dông dài.

Thẩm Hàm vừa nghe chỉ dẫn bèn làm theo ngay.

Ngoảnh lại lần nữa, hướng về phía âm thanh vừa truyền đến: "Cảm ơn em, em tên là gì?"

Mái tóc mềm mại của anh rủ xuống, rợp trước trán, gương mặt thanh tú sạch sẽ hiện lên nụ cười tưởng có thể đưa tay bắt được.

Dù biết anh không nhìn thấy, Dương Lạc vẫn mỉm cười đáp lại: "Dương Lạc, em tên Dương Lạc."

"Tốt lắm, Dương Lạc, tôi nhớ em rồi.".Cái này dịch lâu rồi, post chơi thôi, chứ bộ chính của mình vẫn là Ân Hữu Trọng Báo ._.Bộ này vườn trường, thầy trò, niên hạ công, được tác giả viết vào năm 2005 và hoàn thành vào năm 2006, giờ nó đã 11 tuổi rồi...
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 2


Chương 2

Em không còn là trẻ con nữa.

Tiểu Hàm ạ.

***

Lần thứ hai Dương Lạc gặp Thẩm Hàm là trong phòng trưng bày khoa học tự nhiên của thư viện.

Thẩm Hàm nhờ viên quản lí tìm hộ gì đó, hình như đã tìm rất lâu, giọng nói của chị gái kia mang theo chút bất nhẫn.

Thẩm Hàm lại tốt tính, cứ giải thích với chị ta mãi.

Bình thường Dương Lạc không thích qua lại nhiều với giảng viên.

Tình huống kiểu này cùng lắm cũng chỉ nhìn thêm mấy lần rồi cầm sách mình tìm, định rời đi.

Bỗng nhiên chị gái kia giở giọng oán trách rất to: "Anh cứ như thế thì bao giờ mới tìm được đây?

Còn để người khác làm việc nữa không?

Bên kia tôi còn bận nhiều lắm đấy!"

Thẩm Hàm đặt nhẹ mẫu vật trên tay lên bàn: "Ừ nhỉ, tôi quên mất đấy.

So với người mù thì, người không hiểu thuật ngữ chuyên ngành làm việc càng khó khăn hơn.

Thật ngại quá."

Giọng nói chẳng mang tức giận hay khiêu khích, nghe như thể đang lẩm bẩm một mình.

Vẻ mặt chị gái kia không khỏi tức giận, ngượng nghịu bỏ đi.

Dương Lạc ở bên cạnh nhìn, mỉm cười tán dương, sau đó đi tới: "Thầy Thẩm, thầy muốn tìm gì.

Em tìm giúp thầy là được."

Thẩm Hàm ngoảnh lại: "Một ít bê tông mẫu, kiểu hình phức tạp chút là được."

Anh ngừng một lát, "Dương Lạc phải không?"

"Vâng.

Trí nhớ thầy tốt quá.

Là kiểu hình nào ạ?"***

Dù sao cũng là sinh viên chuyên ngành loại xuất sắc, rất quen thuộc với các kiểu quy cách thuật ngữ, chẳng bao lâu Dương Lạc đã tìm được hết.

Nhìn đồng hồ một lát, đã là năm rưỡi chiều rồi."

Thầy đi ăn cơm không ạ?"

"Nhà ăn à?"

Thẩm Hàm hỏi ngược lại.Dương Lạc thoáng ngẩn ra.

Ừ nhỉ, thầy thế này thì sao mà đến nhà ăn gọi món được?

Ngay cả thẻ bị quẹt bao nhiêu tiền cũng không biết."

Tôi không hay đến nhà ăn lắm."

Thấy cậu không đáp, Thẩm Hàm tiếp lời một cách tự nhiên, "Trong nhà có thuê một dì.

Cơm đều do dì ấy nấu.

Chốc nữa em có hẹn không?

Nếu không có, thì đến nhà tôi ăn đi."

Dương Lạc chớp chớp mắt: "Em thì tối nào cũng ăn một mình.

Đến sẽ không làm phiền quá chứ ạ."

Thẩm Hàm bật cười thoải mái: "Sao lại thế được?

Dì thích nhất là có người đến nhà ăn cơm đấy.

Tới đó em cứ khen mấy câu cơm nước thơm ngon vừa miệng là được."

Lần này anh cười, biểu tình trên mặt bỗng hoá sinh động tức khắc.

Dương Lạc cúi đầu nhìn anh, trong lòng không khỏi nảy sinh suy nghĩ, nếu mắt anh còn lành, chẳng biết sẽ có thần thái thế nào!***

Thẩm Hàm ở trong khu kí túc đời đầu của trường, căn nhà nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách.

Vừa vào cửa là phòng khách nối liền nhà bếp, một dì phúc hậu mặc tạp dề đang bận rộn nấu ăn.

Nghe họ mở khoá đi vào, cũng không ngoảnh đầu lại mà nói to: "Tiểu Hàm, buổi sáng mi lại cất canh bồ câu trong tủ bát đúng không.

Thật tình, lần nào cũng thế.

Mi thử nhìn người ngợm gầy như con gà của mi xem..."

Thẩm Hàm vội ngắt lời bà: "Dì à, con có sinh viên đến."

Mặt đã đỏ một mảng to.Dương Lạc nén cười: "Chào dì.

Con là Dương Lạc, sinh viên mới của thầy Thẩm ạ."

Bấy giờ Vương Nhã Mai mới xoay người, thấy Dương Lạc cao hơn Thẩm Hàm một cái đầu đang đứng sau lưng anh: "Ôi chao, con xem thầy Thẩm của con, không thèm ho he câu nào mà đã dẫn con về.

Trong nhà cũng chẳng có gì ngon để chiêu đãi hết."

Lại ngoảnh nhìn Thẩm Hàm, "Bây giờ thì biết ngại rồi đấy.

Dì còn chưa nói vụ mi đổ sữa vào bồn cầu đâu nhỉ?

Mi xem, sinh viên của mi cao hơn mi bao nhiêu.

Tại mi không chịu ăn uống hẳn hoi tử tế đấy."

Lúc này Dương Lạc cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Thẩm Hàm nín thinh ngồi lên ghế con, cắm đầu thay giày.

Đôi dép kia cũng do dì mua.

Bên trên là hình gấu Pooh ngố tàu.

Chờ anh đi xong đứng dậy, Dương Lạc nghe anh nhỏ giọng hỏi mình: "Em cao hơn tôi nửa cái đầu à?"

Dương Lạc không lên tiếng, cầm tay anh khoác lên vai mình.Nhiệt độ nơi bờ vai lan qua áo phông truyền vào lòng bàn tay.

Thẩm Hàm thu tay về, ảo não nói: "Tôi cứ tưởng em là một cậu chàng lùn lùn béo béo cơ.

Sao lại cao to lực lưỡng thế chứ?"

Sau đó gọi cậu ra bàn ăn ngồi đối diện với mình.***

Rất nhanh cơm đã nấu xong.

Bày ra một bàn thơm ngào ngạt: một bát cải trắng nấu thịt bò, một khay trứng vịt xào hương xuân, một đĩa váng đậu trộn rau, cộng thêm một tô canh cải thảo.

Dì kéo tay Thẩm Hàm để anh sờ mỗi khay một tí, nói cho anh biết đó là món gì, sau cùng mới giao bát cơm và đũa vào tay anh.Ba người ăn chung, dù sao cũng sẽ náo nhiệt hơn.

Dương Lạc vừa cười nói với họ, vừa để ý động tác của Thẩm Hàm, chẳng bao lâu thì nhận ra dường như anh chỉ toàn gắp thức ăn trong bát trước mặt mình.

Lát sau, dì lên tiếng: "Tiểu Hàm, mi xem củ cải nấu thịt bò trước mặt mi, Dương Lạc cũng chưa ăn được mấy miếng, chúng ta đổi chỗ món ăn đi."

Thẩm Hàm thoáng ngẩn ra, sau đó nói một cách trêu chọc: "Đổi thì đổi.

Thật là, người ngợm cao thế, mà ngay đến thức ăn cũng không gắp nổi."

Dương Lạc cũng không phản bác, thản nhiên đổi chỗ món ăn, trước mặt Thẩm Hàm biến thành đĩa trứng chiên.

Ở bên cạnh, dì Vương đưa mắt nhìn, hiểu ý cậu cười một tiếng.***

Ăn cơm xong, dì dọn bát đũa, mang nước mơ muối ướp lạnh lên.

Thẩm Hàm và Dương Lạc ngồi nói chuyện phiếm bên bàn ăn."

Thật ra đã nghe người ta nói về em từ lâu."

"Ồ, em nổi tiếng thế ạ?"

"Tất nhiên.

Dương Lạc năm ba, hội trưởng Hội sinh viên trường, xếp hạng trung bình đứng nhất toàn học viện, hơn nữa."

Thẩm Hàm tự cười một tiếng, "Chuyên đối nghịch với giảng viên, lúc nào cũng ngoan ngoãn lễ phép không bới móc được tật xấu nào, nhưng nói chuyện lại có thể khiến người ta tức gần chết."

"Vậy thầy Thẩm thấy sao?"

"Tôi hả?"

Thẩm Hàm bưng cốc lên uống một hớp, "Rất có chính kiến, làm việc quyết đoán.

Có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác, nhưng có muốn thấu hiểu hay không, e còn phải xem tâm trạng để quyết định.

Tôi nói có đúng không?"

Dương Lạc nhìn bộ dáng anh nghiêng đầu hỏi mình, không kìm được đưa tay xoa đầu anh một cái.

Thẩm Hàm đập tay cậu cái bốp, có vẻ hơi giận cao giọng: "Trẻ con sao lại không có phép tắc như thế!

Bắt nạt lên tận đầu thầy rồi."

Thu tay về, Dương Lạc bật cười lơ đễnh: "Em không còn là trẻ con nữa.

Tiểu Hàm ạ."

Đúng như dự đoán, mặt Thẩm Hàm lập tức đỏ bừng.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 3


Chương 3

Cậu không thích nhìn thấy người đó lúng túng đứng trên bục giảng rồi rơi vào trầm tư.

***

Năm nay giám đốc học viện mới mời một vị giáo sư trẻ du học ở nước ngoài về giảng dạy, có bằng MBA[1] của Đại học danh tiếng, nghe nói rất tài giỏi.

Đến trường làm việc cùng lắm cũng chỉ trên danh nghĩa mà thôi.

Mỗi tuần dạy năm tiết, thời giờ còn lại đều nhận dự án ở công ti lớn.

Đúng lúc Hội sinh viên dự định tổ chức toạ đàm về lĩnh vực tài chính, bèn mời hắn đến làm cố vấn.[1] MBA (Master of Business Administration): Bằng Thạc sĩ quản trị kinh doanh.Mấy bộ trưởng từng tiếp xúc với hắn đều nói giáo sư Lý Gia Thiên vừa giỏi giang vừa hiền lành.

Nhưng Dương Lạc lại cảm thấy người đàn ông cao ráo nho nhã và từ tốn này còn lẩn khuất tiềm lực đằng sau, đầy bí ẩn và hùng mạnh, tốt hơn là nên tránh mâu thuẫn trực tiếp với hắn.Mấy hôm trước, bọn Dương Lạc muốn mời một doanh nghiệp mới nổi trong giới đến làm khách quý nên đi tìm Lý Gia Thiên nhờ giúp đỡ.

Không ngờ, hắn lại từ chối thẳng thừng.

Mắt thấy thời gian ngày một tới gần, cán sự phụ trách bộ phận đối ngoại buồn bã nhìn tấm áp phích đã dán: Tên đã viết hết lên rồi, người không đến thì còn ra thể thống gì nữa.

Người tới nghe toạ đàm có ai là không vì nghe danh mới đến?

Dương Lạc và mấy uỷ viên bàn bạc đến trưa cũng không có kết quả, cuối cùng cả lũ cứ thế giải tán, bản thân ôm nỗi phiền muộn chạy đến nhà Thẩm Hàm.***

Từ ngày ăn cơm ở nhà Thẩm Hàm hôm đó, số lần gặp mặt của Dương Lạc và anh ngày một tăng lên.

Tuy mắt của Thẩm Hàm không nhìn thấy, nhưng trước giờ tinh thần nghiên cứu học tập luôn rất nghiêm túc và cẩn thận.

Vốn là chương trình học khô khan, lại được anh giảng giải liền mạch lưu loát, cũng tiếp thu dễ hơn rất nhiều.

Đôi khi gặp phải ma trận Toán Học khó nhằn, Thẩm Hàm sẽ lặng lẽ suy nghĩ trong một thời gian, sau đó sẽ viết bài giải ra.

Thỉnh thoảng làm sai, được sinh viên chỉ ra, khẽ khàng cau mày cẩn thận nghĩ lại, xác nhận bản thân làm sai rồi, thì sẽ ngại ngùng nói xin lỗi.Rất nhiều khi, Dương Lạc ngồi dưới sẽ đưa ra một ý tưởng phá cách cho anh.

Lúc nào Hàn Nghị cũng cười cậu là chỉ có tiết Đàn Hồi mới chiếm chỗ ngồi bàn đầu, nghe thầy giáo giảng từng câu từng chữ.

Dương Lạc cũng không phản bác.Cậu không thích nhìn thấy người đó lúng túng đứng trên bục giảng rồi rơi vào trầm tư, bộ dáng càng lúc càng ngỡ như đang xa rời thế giới văn minh – vừa cô độc vừa mạnh mẽ.Cậu muốn kề vai anh, gắng sức giúp đỡ anh.

Cậu biết, nội tâm Thẩm Hàm rất ít hi vọng người khác làm việc gì đó vì mình, nên mỗi lần cậu chủ động chìa tay ra, Thẩm Hàm sẽ hiện lên biểu tình như gặp niềm vui ngoài ý muốn.

Dương Lạc không hề có chút kháng cự với nụ cười của Thẩm Hàm những khi như thế.

"Lúc nào cũng cười ngu như một thằng khờ vậy" (trích lời Hàn Nghị), hoàn toàn quên mất Thẩm Hàm vốn không hề nhìn thấy nụ cười mình đáp lại anh...***

Uống nước ngọt dì pha, Dương Lạc kể lại rắc rối với Lý Gia Thiên cho Thẩm Hàm nghe.

Không thêm nếm phiền muộn của mình, nhưng lại thổi phồng giọng điệu từ chối thẳng thừng, chả thèm lưu lại đường sống của Lý Gia Thiên khi ấy.

Trong lời lẽ lơ đễnh toát lên vài phần trẻ con hiếm thấy.Thẩm Hàm im lặng ngồi cạnh nghe cậu kể xong, thản nhiên lên tiếng: "Thầy ấy không đáp ứng em cũng là có nguyên nhân.

Mấy năm trước công ti nhà vợ của thầy ấy bị Triệu Tín đốn hạ.

Thầy ấy muốn tránh là bình thường."

Dương Lạc ngẩn ra: "Các thầy quen nhau ạ?"

Thẩm Hàm cười: "Học chung Đại học A, thầy ấy hơn tôi một khoá.

Nhưng mà đã rất lâu không liên lạc rồi."

Dương Lạc hỏi tiếp: "Thầy ấy đến đây, thầy cũng không đi gặp một lần ạ?

Hồi xưa chắc các thầy thân nhau lắm, ngay cả những việc thế này cũng biết."

Thẩm Hàm ngoảnh đi: "Bây giờ thầy ấy giỏi như thế, tôi thì vẫn chả tiến bộ gì, sao có thể không biết xấu hổ cơ chứ?"

Dương Lạc thấy trên mặt và trong giọng anh hoàn toàn không có sự đùa cợt, dáng vẻ không muốn nhắc lại nữa.

Nhớ đến dạo trước, việc nhà trường thuê Lý Gia Thiên đã được lan truyền hết sức xôn xao, cậu cũng chẳng còn hứng thú.

Mặc kệ mối nghi vấn trong lòng, thôi không miễn cưỡng anh nữa, chuyển sang đề tài khác.Lúc sắp đi, bỗng nhiên Thẩm Hàm gọi cậu: "Em đi tìm Ngải Bình đi, cô ấy là vợ của Lý Gia Thiên, bây giờ nhận thỉnh giảng ở khoa Tiếng Anh.

Em cứ nói với cô ấy.

Cô ấy hiểu chuyện lắm, hơn nữa một lòng giúp chồng, nhất định sẽ có cách."

"Còn nữa."

Thẩm Hàm ngừng một lát, nhỏ giọng nói, "Đừng bảo là tôi xui.

Cũng đừng nhắc gì đến tôi.

Nhớ chưa hả?"

Chuyện cô Lý được thỉnh giảng, ngay cả Dương Lạc cũng không biết.

Nghe Thẩm Hàm tiết lộ, trong lòng Dương Lạc càng kì lạ hơn.

Rõ ràng chỉ mong tránh càng xa càng tốt, lại hiểu rõ về họ đến vậy, chẳng hề giống như đã rất lâu rồi không liên lạc nhau.

Ngoài miệng đáp vâng một tiếng, bảo anh buổi trưa phải ngủ một giấc, bấy giờ mới đóng cửa đi xuống dưới nhà.***

Buổi chiều, Dương Lạc tìm thấy Ngải Bình trong phòng làm việc của khoa Tiếng Anh.

Không lớn hơn Thẩm Hàm là bao, trong cử chỉ toát lên cao ngạo và thanh nhã.

Dương Lạc cười thầm trong bụng: Người phụ nữ này rất xứng đôi với Lý Gia Thiên, thông minh xinh đẹp, hơn nữa rất khó đối phó.Nói rõ mọi chuyện một cách khéo léo, cố ý nhấn mạnh sự coi trọng của nhà trường với hoạt động lần này, ý đồ của công ti tài trợ.

Hai bên đều là người thông minh, khi ấy Ngải Bình ra ngoài gọi điện cho Lý Gia Thiên, lúc vào thì nói với cậu, bên kia đã đồng ý.

Sau đó khen Dương Lạc một phen, bảo cậu sau này nhất định phải đến nhà chơi.

Từ nhỏ Dương Lạc đã lớn lên trong nhà toàn người tinh khôn, cũng không nói nhiều, lát sau đứng dậy chào từ biệt.***

Có sự giúp đỡ của Lý Gia Thiên, chuyện sau đó đều thuận lợi một cách dị thường.

Người trong Hội sinh viên đều cảm thấy Dương Lạc quả không đơn giản, tình huống như vậy mà cũng thành công.

Trong lòng Dương Lạc, thật ra từ sớm đã ném công chuyện sang bên cạnh.

Cậu đang nghĩ, hành động mất tự nhiên của Thẩm Hàm, kiểu gì cũng thấy có chỗ sai sai.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 4


Chương 4

Dương Lạc ở sau lưng anh, bàn tay nắm rồi buông, nắm rồi buông.

Sau cùng, rốt cuộc gấp rút chạy lên.

***

Giảng viên mà Dương Lạc không ưa nhất trong học viện, e chỉ có thầy Lâm Cương dạy họ môn Bê Tông.

Ngay tiết học đầu tiên đã nói một lô một lốc chuyện ngoài lề.

Lời ra thì toàn "Ít nhất tôi cũng phải là thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ rồi đấy", "Nếu học viện làm như tôi nói" thì sẽ ra sao các kiểu.

Lên lớp ngay cả PowerPoint cũng không có, chỉ dùng một chiếc máy chiếu.

Hình chiếu, còn giống y sì đúc cuốn "Kết cấu bê tông và kết cấu gạch" trên tay bọn Dương Lạc nữa chứ.May mà mỗi tuần chỉ có hai tiết, lần nào hắn cũng vội hơn sinh viên, trước khi hết tiết mười mấy phút đã tan lớp.

Bản thân Dương Lạc không có hứng thú với môn học rắc rối đúng y chuẩn trong giáo trình, ngặt nỗi thầy giáo giảng bài lại chẳng có bất cứ nội dung bên ngoài nào khác, lòng càng thêm chán.

Thế nên vào giờ học đều sẽ mang thêm mấy cuốn sách, đề phòng lãng phí thời gian.***

Hôm ấy tan học, tất cả bạn học đã đi về hết, một mình Dương Lạc ở chỗ ngồi định tự học.

Lâm Cương đi đến bên cậu, hỏi cậu tình huống tiết học của các giảng viên khác.

Dương Lạc buột miệng bảo, thầy Thẩm giảng bài rất kĩ rất sát với cuộc sống, khá dễ hiểu.

Lâm Cương cười mỉa mai: "Kiến thức cũng được.

Nhưng mắt có vấn đề, sau này trình độ cũng chỉ đến vậy mà thôi."

Dương Lạc chỉ thấy trong lòng như có lửa đốt.

Song trên mặt vẫn thản nhiên như không.Lâm Cương tiếp tục nói chuyện với cậu, hỏi cậu có muốn theo làm dự án hay không.

Dương Lạc kiềm chế bảo, bây giờ đang phiên dịch bài luận nước ngoài với thầy Thẩm, tạm thời không muốn vào viện thiết kế.

Lâm Cương hơi cúi người tới gần cậu, hạ giọng: "Tôi muốn tốt cho em nên mới nói, em đừng kể cho người khác.

Em nên cách xa Thẩm Hàm thì hơn.

Thầy ấy là hạng người 'đó đó'.

Em đừng có dây vào sâu quá, đến lúc đó..."

Dương Lạc đứng lên, lạnh lùng nhìn hắn.Lâm Cương bị doạ hết hồn, vỗ vai cậu: "Em không tin tôi thì thôi.

Tôi cũng chả có ác ý gì."

Ngừng một lát, "Tôi với thầy ấy đều tốt nghiệp Đại học A, sẽ không lừa em đâu.

Chứ em nghĩ vì sao mắt thầy ấy lại mù?

Còn không phải tại trước đây đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, bản thân lại bị bệnh, không có bác sĩ giỏi, mới trở thành bộ dạng ngày hôm nay..."***

Dương Lạc chỉ cảm thấy trên đầu như có sét đánh, cũng không biết mình đã đuổi Lâm Cương đi thế nào.

Một mình khoác túi lảo đảo trong sân trường.

Đầu óc tưởng bị gột trôi, trống rỗng.

Trong lòng từng chút đớn đau.Khi tỉnh táo lại, phát hiện đứng ở hành lang kí túc xá của Thẩm Hàm.

Ngẩng lên, hoa lan trồng trên bệ cửa sổ lầu ba, dưới ánh mặt trời càng thêm tươi xanh mơn mởn.

Dương Lạc hướng thẳng về phía ánh sáng nhắm mắt, mặt trời giữa trưa tạo thành một bóng râm ảm đạm dưới chân cậu.***

Toạ đàm tổ chức tối đó, khi tiến hành được một nửa, ngoài trời giáng xuống trận mưa tầm tã.

Dương Lạc cất lẵng hoa mà mấy nhân viên làm việc mang vào dưới hiên.

Cất xong, Dương Lạc nhân lúc đang ở bên ngoài thở dài.

Lúc quay người định vào, không ngờ lại thấy Lý Gia Thiên ngậm điếu thuốc đứng sau mình mấy bước."

Có chuyện gì ạ?"

Dương Lạc đi thẳng đến."

Làm sao em biết?"

"Người quen biết thầy nhiều lắm."

"Người nói cho em là ai?"

Dương Lạc bước sượt qua vai hắn, vào trong không hề ngoảnh lại."

Tôi đã điều tra danh sách giảng viên của trường, trong đó chỉ có một người có thể biết chuyện này."

Lý Gia Thiên cũng không cản cậu.Dương Lạc dừng bước: "Nếu thầy đã biết thì việc gì phải hỏi em nữa?"

Lý Gia Thiên dụi tắt điếu thuốc trên tường, ném vào thùng rác."

Cậu ấy sống tốt không?"

Giọng hắn trầm, mang vẻ bình thản hơi kiềm chế.Dương Lạc gật đầu: "Thầy ấy sống rất tốt."

Đẩy cửa đi vào.

Lòng bất giác tràn dâng thoải mái.

Cậu biết cái câu mình vừa nói kia, có nguyên nhân cực lớn là từ tư tâm.

Cậu chẳng có bất cứ cách nào thiện cảm được với người đàn ông, từng có quan hệ khó hiểu với Thẩm Hàm này.***

Sau khi toạ đàm kết thúc, quản lí học viện lại tự mình tổ chức buổi toạ đàm khác, người chủ trì vẫn là Lý Gia Thiên.

Trong sân trường dán đầy áp phích nhiều màu liệt kê những thành thích rực rỡ của hắn bắt đầu từ khi Đại học.

Buổi toạ đàm tối hôm ấy, trong giảng đường lớn đã chật ních người từ lâu.

Dương Lạc được mời đến, xếp ngồi ở ghế đại biểu hàng hai.

Cả buổi toạ đàm hết sức đặc sắc, Lý Gia Thiên đưa đẩy điều khiển không khí trong hội trường, khi bông đùa khi trào phúng, hết sức thoả đáng.

Bên dưới không ngừng có tiếng vỗ tay và tiếng cười vang lên.Cuối cùng đến phần đặt câu hỏi, Dương Lạc phải tiếp một cú điện thoại nên đi ra.

Trên ban công bên ngoài vừa nói vừa ung dung cất bước.

Nói xong, lúc chuẩn bị quay về lại bất ngờ nhìn thấy, Thẩm Hàm đang dựa vào sau một cây cột lớn ngoài giảng đường, đứng yên không nhúc nhích.Bấy giờ, trong phòng rõ ràng truyền ra lời kết của Lý Gia Thiên:"Cuối cùng, phải cảm ơn một người, cảm ơn cô ấy đã giúp đỡ và tiếp sức cho tôi vào lúc tôi khó khăn nhất, cảm ơn cô ấy đã ở bên tôi đến bây giờ.

Cô ấy chính là vợ tôi, Ngải Bình."

Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt nhất, có người còn lớn tiếng huýt sáo.Thẩm Hàm cười nhẹ, nước mắt vụt trôi khỏi mặt.

Anh lục tìm cây gậy bên người, cầm được rồi, lạch cạch mò mẫm trên đất, chậm rãi đi về phía bậc thang.Dương Lạc ở sau lưng anh, bàn tay nắm rồi buông, nắm rồi buông.

Sau cùng, rốt cuộc gấp rút chạy lên.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 5


Chương 5

Nhưng khi anh gặp lại cậu ấy...

Cậu ấy đã mù rồi."

***

Cửa cầu thang, Thẩm Hàm nghe tiếng bước chân dồn dập đằng sau, dừng lại, một tay vịn lan can, đề phòng người ta đụng phải.

Nhưng người đó lại dừng bên cạnh anh: "Thầy Thẩm, đến khu giảng đường có việc gì không ạ?"

Thẩm Hàm ngẩn ra, không ngờ sẽ gặp Dương Lạc ở đây, vì thế cố tỏ ra ung dung bảo: "Buổi tối đi lung tung, thoắt cái đã đến đây rồi."

Lát sau mới nghe giọng nói có phần thất vọng của Dương Lạc, "Vậy em đưa thầy về nhé."

Sau đó tự ý lấy cây gậy đi, đỡ anh bằng tay phải.

Thẩm Hàm cũng không phản đối, kệ cậu đưa mình về nhà.Dọc đường đi, Dương Lạc chẳng nói một câu, chỉ khống chế bước chân không để mình đi nhanh quá.

Mà Thẩm Hàm thì ngỡ như đắm mình trong thế giới riêng, hoàn toàn không để ý thấy bất thường của cậu.Rốt cuộc, vẫn là Dương Lạc phá vỡ yên lặng: "

Sau này trong lòng có tâm sự, thầy đừng đi một mình khắp nơi.

Tìm chỗ nào đứng lại suy nghĩ, nghĩ thông rồi hãy đi tiếp."

Thẩm Hàm vẫn nín thinh, mãi đến khi Dương Lạc đưa anh lên lầu, lúc chuẩn bị rời đi, mới nhỏ giọng nói câu cảm ơn.

Dương Lạc thở dài trong lòng, bảo anh đừng khách sáo, sau đó đóng cửa rồi đi.***

Hôm sau trên lớp, Thẩm Hàm giảng về nhựa thuỷ tinh, nói nhựa thuỷ tinh không phải cứng như thuỷ tinh trong suốt, mà là một loại chất dẻo.

Cả nửa lớp bật cười.

Dương Lạc nhìn anh rạng rỡ trên bục giảng, không kìm được cau mày, cúi đầu xuống, ép bản thân tập trung vào bài.***

Buổi chiều trong văn phòng Hội sinh viên, Dương Lạc xem báo cáo xin kinh phí của các câu lạc bộ năm nay, đúng lúc ngoài phòng tiếp khách có người tìm cậu.

Đẩy cửa đi vào, bất ngờ phát hiện, người đó lại là Triệu Tín mà mãi mới nhờ được Lý Gia Thiên mời đến toạ đàm lần trước."

Hi!"

Thấy cậu đi vào, Triệu Tín chào cậu một cách phô trương, "Nhìn cái mặt ông cụ non của chú ngạc nhiên, đúng là làm người ta thấy sướng mà!"

Tiếp xúc với gã một lần, cũng biết tính gã dễ thân người khác, Dương Lạc cũng chả khách sáo với gã, kéo chiếc ghế đối diện ra ngồi xuống, "Anh đến chỉ vì việc này thôi à?"

Triệu Tín tỏ ra nghiêm túc: "Tất nhiên là không rồi.

Chúng ta ra ngoài nói đi."

Dương Lạc nhướn mày: "Được, anh mời khách."***

Cứ tưởng Triệu Tín sẽ ra quán cà phê, nào ngờ gã quẹo tới quẹo lui lại lái đến quán sủi cảo Đông Bắc, vừa vào đã gọi hàng loạt các món thịt chua ngọt.

Dương Lạc kệ gã làm trò, cuối cùng Triệu Tín cũng ngưng: "Chú giống Lý Gia Thiên thật đó."

Dương Lạc nhét miếng sủi cảo vào miệng, nói một cách ậm ờ không rõ: "Anh với thầy ấy thân lắm à?"

Triệu Tín gật đầu: "Anh cũng tốt nghiệp Đại học A.

Là bạn cùng phòng với hắn."

Dương Lạc bỏ đũa xuống, nhìn gã."

Trước giờ thằng nhóc đó vẫn chọc người khác thấy ghét.

Từ hồi còn ở kí túc, anh đã chả chủ động nói chuyện với hắn bao giờ rồi.

Có lần một đàn em sang gặp hắn, mang theo cả đống đặc sản quê nhà.

Thấy anh ngồi một mình trên giường mới cho anh một túi.

Hắn sống chết lôi kéo người ta, cướp hết đồ về.

Thiệt tình, không phải chỉ là mấy quả táo khô thôi à, làm như báu vật không bằng ý?"

"Nhưng đàn em kia thì hiểu chuyện lắm, thấp hơn bọn anh một cái đầu, rất ưa nhìn, đỏ mặt áy náy xin lỗi anh.

Lý Gia Thiên đau lòng, lúc sau thì kéo cậu ấy ra ngoài luôn."

"Tên nhóc đó chính là Thẩm Hàm."

Triệu Tín cười với Dương Lạc, gắp đồ ăn vào miệng, "Chú biết anh nói chuyện này cho chú là có ý gì đúng không?"

Dương Lạc gật đầu.***

"Năm tư Đại học, chuyện của họ bị người nhà biết.

Quê Thẩm Hàm ở Nam Kinh, cũng coi như con nhà gia giáo, hoàn toàn không chấp nhận được chuyện này, cuối cùng cắt đứt quan hệ với cậu ấy.

Lý Gia Thiên bên kia mồ côi cha, được mẹ một tay nuôi lớn.

Mẹ hắn là người bản lĩnh, thấy tình hình thành ra như thế, cũng không đi cản hắn ngay.

Chỉ chặn hết tất cả nguồn tài chính của hắn, cho hắn ra ngoài sống, sống được thì sẽ tuỳ ý họ.

Sau cùng cũng không đến nỗi căng thẳng lắm.

Thành tích học của hai người họ đều rất tốt, cũng đều xin được học bổng của Đại học nước ngoài, cứ nghĩ rằng ra nước ngoài là được."

"Nhưng mà họ túng quẫn dần.

Ra nước ngoài cũng phải tự chuẩn bị một khoản tiền.

Thẩm Hàm học ngành Kĩ Thuật, làm một luận văn tốt nghiệp thôi cũng đủ tốn công tốn sức lắm rồi, Lý Gia Thiên lại không nỡ để cậu ấy ra ngoài làm thêm.

Vì thế bản thân nhận hơn mười cái dự án cùng lúc ở công ti.

Khổ lắm.

Hồi đó ngày nào Lý Gia Thiên cũng sáng đèn đến bốn năm giờ, làm anh bực mình khôn tả.

Tám chín giờ sáng đã dậy rồi, lại làm tiếp.

Người gầy đến mức, anh vừa nhìn đã nghĩ, giờ mà cho hắn một cú, chắc chắn sẽ đánh ngã hắn ngay."

Triệu Tín đổ thêm ít trà vào cốc của mình, bưng lên uống một hớp."

Buổi trưa buổi tối Thẩm Hàm đều sẽ hầm canh mang đến, tiện thể đối chiếu số liệu giúp Lý Gia Thiên.

Lý Gia Thiên sẽ ôm cậu ấy ngồi trước máy vi tính, dựa vào lưng cậu ấy ngủ gật."

Triệu Tín ngừng một lát, "Đến tận bây giờ anh vẫn cảm thấy, họ như vậy, không có gì không tốt cả."***

"Là Thẩm Hàm trở mặt trước."

Triệu Tín gõ ngón tay trên mặt bàn, "Đầu tiên cậu ấy mất tích mấy hôm, sau đó để một bức thư ở trước cửa kí túc của bọn anh, nói mình đi nhận công việc ở một công ti trong miền Nam.

Hôm đó Lý Gia Thiên lên cơn sốt trong kí túc, sốt đến mức nói năng linh tinh không bò dậy nổi, uống thuốc ngủ cũng không ngủ yên.

Lôi kéo anh, không ngừng dúi tiền vào tay xin anh đuổi theo Thẩm Hàm."

"Hắn nghĩ Thẩm Hàm chịu ấm ức gì nên mới bỏ đi.

Rất sợ cậu ấy trốn đi đâu đó khóc một mình không có ai biết."

"Cuối cùng hắn rơi vào hôn mê.

Mẹ hắn đưa hắn vào viện, cô gái từng chơi cùng hắn một khoảng thời gian – chính là Ngải Bình – cũng theo chăm sóc hắn."

Dương Lạc nhìn cốc trà trước mặt mình chăm chăm, không nói nên được cảm xúc trong lòng."

Chờ hắn khỏi bệnh, cả người càng lạnh lùng hơn trước, nhìn những thứ xung quanh cũng hời hợt hơn.

Về sau Thẩm Hàm có gọi điện đến, hình như hỏi hắn có khoẻ hay không, nói xin lỗi hắn, hắn chả nói hai câu đã cúp máy.

Sau đó thì hắn ra nước ngoài."

"Lá thư ấy của Thẩm Hàm anh từng đọc rồi.

Cậu ấy nói mình là người nhát gan, không có dũng khí sống tiếp cuộc sống bí bách chẳng có bất cứ hi vọng nào như thế.

Anh nghĩ cuối cùng Lý Gia Thiên quyết định buông tay cũng là bởi điều này.

Bởi vì Thẩm Hàm đã huỷ hoại tất cả những gì họ từng có trước đây, huỷ hoại đến mức ngay cả anh cũng thấy không chấp nhận nổi."

Triệu Tín hung hăng nhai gân bò nướng trong miệng: "Khi ấy anh từng nghĩ, thằng nhóc Thẩm Hàm này đúng là không đơn giản!

Ngay cả nhân vật như Lý Gia Thiên mà nói đá là đá, đá một cái còn trúng ngay tử huyệt nữa chứ."

"Nhưng khi anh gặp lại cậu ấy..."

Triệu Tín nhắm nghiền hai mắt, "Cậu ấy đã mù rồi."

"Chính là sau khi Lý Gia Thiên đi chưa được mấy hôm, cậu ấy chống gậy đến kí túc xá.

Trong Đại học A có rất nhiều người biết chuyện của họ, ai cũng cảm thấy bị giày xéo thành bộ dạng sa sút thế này đều là báo ứng của cậu ấy, dọc đường đi khó tránh bị chỉ trỏ.

Lúc đến cửa, sắc mặt còn trắng hơn cả giấy.

Tóc hơi dài, chạm qua mắt.

Mặc chiếc áo phao cũ vừa dày vừa to, tay chỉ xách một chiếc túi nhỏ.

Nói với anh, cậu ấy biết Lý Gia Thiên đi rồi, cậu ấy chỉ muốn ngủ một đêm trên giường của hắn là được.

Giường của Lý Gia Thiên đã thu dọn từ lâu, bên trên chỉ còn ván giường trống tuếch.

Anh không kìm nổi, giúp cậu ấy trải mấy tờ rơi lên trên, cho cậu ấy thêm một chiếc chăn.

Ngay cả cơm cậu ấy cũng không ăn, thu dọn qua loa một chút, đánh răng rửa mặt xong thì leo lên ngủ luôn.

Anh còn tưởng cậu ấy sẽ khóc lóc gì đó, nào ngờ cậu ấy vừa lên là đã ngủ ngay.

Anh chỉ nghĩ cậu ấy mệt, yên tâm làm việc của mình.

Mãi đến khi anh lên giường ngủ được một giấc, hơn ba giờ sáng dậy đi vệ sinh, mới nghe thấy tiếng cậu ấy nhỏ xíu.

Cẩn thận lắng nghe, phát hiện cậu ấy gọi tên của Lý Gia Thiên nhẹ ơi là nhẹ."

"Âm thanh nhỏ lắm, như con mèo nhỏ đang trốn bên trên nức nở tìm mẹ vậy..."

"Chúng ta gọi bia đi."

Dương Lạc ngẩng đầu lên bảo gã.

Triệu Tín gật đầu, gọi phục vụ cho hai chai bia, mình và Dương Lạc mỗi người một chai.Nốc một hơi nửa chai xuống bụng, Triệu Tín lau miệng nói tiếp: "Sáng hôm sau, trời còn rất sớm cậu ấy đã dậy rồi.

Lúc xuống giường trượt chân, ngã ra đất.

Anh đỡ cậu ấy dậy, mới phát hiện, cơ thể trong bộ quần áo đã gầy đến da bọc xương.

Ôm nhẹ một cái là đã có thể nhấc lên."

"Anh vội vàng đến căng tin mua cho cậu ấy mấy chiếc bánh bao, để cậu ấy mang đi ăn trên đường.

Sau đó đưa cậu ấy ra ga tàu.

Lúc sắp đi, cậu ấy nhỏ giọng cảm ơn anh hệt như trước đây.

Nhưng bên cạnh đã không còn tên đáng ghét nào vừa kéo cậu ấy ôm vào trong lòng, vừa càm ràm 'Cảm ơn cái gì, cậu ta chả có ý tốt' các kiểu nữa.

Đó là một lần duy nhất, anh hi vọng thấy Lý Gia Thiên xuất hiện ngay trước mặt mình.

Một lần duy nhất."

Triệu Tín ngửa cổ nốc thêm một ngụm bia."

Đây là những chuyện anh biết.

Chuyện còn lại, chắc chú cũng thấy cả rồi.

Công ti của nhà Ngải Bình là anh thu mua vào bốn năm trước."

Triệu Tín lắc đầu tự mỉa, "Có lẽ Thẩm Hàm vẫn tưởng anh ghét Lý Gia Thiên, nên cũng không thích cậu ấy.

Thật ra, trùng hợp là chính vì cậu ấy, anh mới gây với Lý Gia Thiên như vậy."

Gã cười một cách bất đắc dĩ, "Lần đầu tiên đến kí túc xá, cậu ấy trẻ hơn bây giờ nhiều.

Thấy dáng dấp anh còn to con hơn Lý Gia Thiên, động tác thô lỗ, giọng nói lại to, cậu ấy rụt rè trốn sau lưng Lý Gia Thiên như con thỏ trắng nhỏ vậy.

Nào có giống bây giờ, khoa các chú hơn một trăm người, không phải lên lớp đều phải ngoan ngoãn vâng lời cậu ấy đấy sao."

Vừa nói, chai bia kia vừa cụng vào chai của Dương Lạc: "Chú cứ từ từ, anh cạn trước."

Uống xong thì đặt chai xuống, hơi trách móc nhìn Dương Lạc, hỏi cậu, "Anh nói nhiều như thế, mà chú chả cảm thấy gì à?"

Dương Lạc cũng giải quyết nốt phần bia còn lại của mình, không nhanh không chậm hỏi ngược lại gã: "Cảm thấy thế nào về cái gì cơ?

Muốn em thương cảm mối tình đơn phương chết yểu của anh hả?"

Triệu Tín bật cười đứng dậy, đưa tay vỗ vai cậu: "Nhóc con, khoản này thì chú được hơn Lý Gia Thiên đó.

Trước giờ hắn không biết đùa thế này đâu, ngay cả nói đùa một tí mà hắn cũng chả hiểu."***

Trả tiền xong, Triệu Tín đưa Dương Lạc về trường.

Trước khi đi, bỗng nhiên nghiêm túc hỏi cậu: "Nếu cậu ấy vẫn chưa quên được Lý Gia Thiên thì chú định làm sao?"

Dương Lạc dang rộng hai tay, duỗi sang hai bên hết cỡ:"Vậy hãy để thầy ấy nhớ em trước đi."

Gió từ đối diện cậu thổi tới, chiếc bóng dưới chân, thoạt trông hệt một chú ưng đang muốn vỗ cánh bay cao.
**Từ bây giờ mình sẽ tập trung làm bộ này nhé.

No.1 vườn trường thầy trò trong lòng mình, tin chắc nội dung sẽ không làm những ai thích thầy trò, thích niên hạ thất vọng. ...Hoạ chăng thất vọng thì cũng do mình nông cạn, không truyền tải được nội dung của nó mà hoy~ 😂😂 (╥﹏╥)
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 6


Chương 6

Lý Gia Thiên về rồi.

Rốt cuộc cũng về rồi.

***

Thẩm Hàm biết tin Lý Gia Thiên về nước, là khi đang ở bên cạnh hồ sen trong trường.Tối hôm đó, dì đỡ anh đi dạo.Dì đối với anh cứ như một đứa trẻ.

Xách theo bên mình chiếc túi, trong có mấy quả táo sạch sẽ.

Đi đến bên hồ, để anh ngồi xuống ghế đá nằm giữa bãi cỏ cạnh bên, lấy một quả ra đưa anh ăn.Ở nhà Thẩm Hàm đã bị chuốc một tô canh gà rồi mới ra đây, cắn một miếng táo nuốt xuống, chỉ cảm thấy đồ ăn trong dạ dày như muốn cuộn trào.

Vì thế kiểu gì cũng không chịu ăn thêm miếng thứ hai.

Dì hết cách, đành mặc kệ anh.Bấy giờ, trên con đường lát đá cạnh hồ có mấy cô gái đi tới, cười nói ríu rít không ngừng."

Các cậu nghe nói về giáo sư mới đến học viện tụi mình chưa?"

"Có phải tên là Lý Gia Thiên không?"

"Trời ơi, thật hả?"

"Chắc là thật đấy.

Hôm trước đi đến văn phòng, mấy thầy cô đều nói chuyện này hết mà."

"Tốt quá..."

Chờ thanh âm họ dần mất hút, dì ở bên cạnh lên tiếng: "Con gái bây giờ, thiệt tình!

Tối ngày ngồi lê đôi mách, chả có lúc nào ngừng.

Không phải chỉ là một giáo sư thôi à?

Nếu không phải Tiểu Hàm của chúng ta chưa đủ tuổi, thì đã được từ lâu rồi."

Thẩm Hàm cười ngắt lời bà: "Dì à, dì đừng suốt ngày nhắc chuyện này nữa."

Sau đó cầm quả táo đưa lên khoé môi cắn một miếng.

Nụ cười trên mặt dần tắt, Thẩm Hàm đứng dậy, "Mình về thôi dì ơi."***

Về đến nhà, dì gấp quần áo cho ngày mai mặc, đặt trên đầu giường, lại dặn đi dặn lại Thẩm Hàm là bánh mì ăn sáng để ở ngăn thứ ba trong tủ lạnh.

Chờ sau khi kiểm tra trên ban công không còn then cửa nào chưa cài, bấy giờ mới đóng cửa rời đi.

Nghe tiếng khoá cửa, Thẩm Hàm vịn vào bàn chậm rãi ngồi xuống.Lý Gia Thiên về rồi.Rốt cuộc cũng về rồi.Mấy năm nay đã mơ biết bao lần, mỗi lần tỉnh giấc lúc nửa đêm, lòng đều gọi cái tên ấy...

Thẩm Hàm run rẩy đứng lên, va trái va phải đi vào phòng ngủ, lần mò mở ngăn kéo tủ đầu giường ra.

Anh quỳ bên mép giường, cẩn thận lấy ra một vật giống như chiếc khung, ôm chặt trước ngực.Từng giọt nước mặt rơi tí tách trên chăn, Thẩm Hàm không kìm được nức nở."

Gia Thiên, Gia Thiên..."

Thẩm Hàm dụi mặt lên chiếc chăn mềm, bật ra cái tên bản thân chỉ có thể gọi khi ở một mình.Gia Thiên, em không nhìn được nữa.Gia Thiên...
**Ước gì chương nào cũng ngắn như chương này...
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 7


Chương 7

Giọng cậu trầm thấp mà rõ ràng, bên trong trộn lẫn thanh âm nhấp nhô của thanh niên chưa chín muồi, vẳng trong căn phòng chẳng được rộng rãi là bao, tạo nên sức hấp dẫn khó tả.

***

Thẩm Hàm đã viết trùng hai hàng chữ đến lần thứ hai.

Dưới bục giảng có rất nhiều người đã để bút sang bên cạnh, bài giảng như thế căn bản không có cách nào ghi chép được.Sầm Thành thở dài, lấy cuốn sách đang bày bên cạnh tới, chuẩn bị tự mình đọc.

Hàn Nghị nhìn Dương Lạc đang cau mày bên cạnh, bỗng nhiên đứng dậy: "Thầy Thẩm, thầy lặp lại những gì vừa nói được không ạ, em nghe không hiểu ạ?"

Bấy giờ Thẩm Hàm vẫn đang viết chữ này đè lên chữ kia mới ngoảnh lại, dường như bởi một thoáng thất thần ban nãy mà đỏ mặt: "Là phương trình cân bằng lực à?"

"Vâng.

Phiền thầy ạ."

Thẩm Hàm gật đầu: "Đúng là phần này hơi khó hiểu thật.

Các em có câu hỏi gì thì cứ nói hết trên lớp, cũng nên dành thời gian cho vấn đề quan trọng."

Anh kéo phần bảng chưa dùng bên trên xuống, vừa viết vừa giảng lại lần nữa.Lần này anh rất tập trung, đưa ra mấy ví dụ thú vị, viết bảng cũng khôi phục thành thạo như trước.

Dương Lạc giơ ngón cái với Hàn Nghị, Hàn Nghị phất tay một cách thoải mái, cắm đầu vào chép bài.***

Vì vấn đề thị lực của Thẩm Hàm nên chiều thứ tư nào cũng cần ba sinh viên giúp anh phê chữa bài tập tuần.

Sinh viên lần lượt lấy theo số thứ tự.

Chờ đến nhóm của Dương Lạc thì đã là bảy tuần sau khai giảng rồi.

Hai người này từ khoa Điều Chế đến, không có hứng thú gì với Vật Lý, Toán Học và Tin Học cả.

Nhưng nhân cách rất ngay thẳng, tiết học nào cũng điểm danh đúng giờ chưa từng về sớm, vẫn luôn yên vị ở mấy hàng ghế sau cùng, lặng lẽ đọc sách của mình.

Dương Lạc cũng chỉ có thể coi như quen biết họ mà thôi.Bình thường cũng chả nói với nhau mấy câu, gần như không có qua lại gì.Phòng làm việc của Thẩm Hàm ở tầng một, bên cạnh nhà vệ sinh.

Có lẽ học viện sắp xếp như thế để giúp đỡ anh.

Gõ cửa đi vào, thấy Thẩm Hàm đang ngồi trước máy vi tính đánh chữ, có một giọng nữ điện tử không ngừng báo cáo những câu anh đánh ra."

Các em ngồi xuống trước đã.

Mấy phút nữa là tôi xong ngay."

Thẩm Hàm ngoảnh lại xin lỗi, sau đó xoay người bận rộn trước máy vi tính.Ba người họ ngồi xuống chiếc sô pha nằm bên trái cửa.

Đinh Triệu Tường, Châu Quảng Lục lần đầu tiên đến văn phòng của Thẩm Hàm, không khỏi quan sát đây đó, nhỏ giọng nói chuyện với nhau."

Sắp xếp đơn giản ghê!"

"Chắc là sợ thầy bất cẩn vấp ngã đấy.

Cơ mà đúng là nhìn trống vắng quá."

Dương Lạc không tham gia cuộc thảo luận của họ.

Lúc đến đây lần đầu tiên cậu cũng phát hiện những điều này – Phòng làm việc của Thẩm Hàm có thể nói là giản dị quá đáng.

Bên trái cửa ra vào, đặt một chiếc sô pha có thể ngồi bốn người.

Bên phải là bàn làm việc kê sát cửa sổ, phía trên đặt một chiếc máy vi tính.

Bình thường Thẩm Hàm cũng để ít giáo án, tài liệu, vở bài tập ở trên.

Ngoài ra trong văn phòng cũng tỉnh lược giá sách, cạnh bàn cũng chẳng có chậu cây.

Tuy Dương Lạc biết đây là để Thẩm Hàm ra vào dễ dàng hơn, nhưng cứ cái nào lược được thì lược thế này không khỏi khiến người khác thấy khó chịu.

Dương Lạc cảm thấy, đúng là có mấy phần chèn ép trong đó."

Xin lỗi đã để các em phải chờ."

Bấy giờ Thẩm Hàm đứng dậy, quay lại đẩy ghế xoay đến chỗ sô pha.

"Thầy Thẩm."

Dương Lạc bước nhanh đến, đỡ tay anh, kéo ghế xoay về phía mình, "Để em đỡ thầy qua."

Thẩm Hàm thoáng ngẩn người, sau đó bật cười: "Không cần cẩn thận như thế.

Căn phòng này có ngày nào tôi không đi đến mười lần tám lần đâu."

Nhưng dưới chân vẫn bước theo Dương Lạc.Phê bài tập, thật ra chính là để sinh viên tóm tắt cách làm khác nhau của mỗi bài ra, sau đó Thẩm Hàm đưa ra nhận xét, cuối cùng sinh viên căn cứ theo lời phê chữa của Thẩm Hàm mà chấm điểm.

Lực đàn hồi học phần lớn bao gồm các chữ cái Hi Lạp phát âm kì lạ và định thức, hệ phương trình phải viết năm sáu hàng mới xong, còn cả các phương trình, định lý đặt tên dài ngoằng theo người nước ngoài nữa.

Bình thường mỗi bài, có thể viết đến mấy trang giấy.

Muốn trình bày rõ ràng, bản thân không có nền tảng vững chắc, là hoàn toàn bất khả thi.Hai người Đinh Triệu Tường, Châu Quảng Lục thấy mấy kí hiệu đặc biệt thì bắt đầu lắp bắp, dưới tình huống này tất nhiên mọi thứ đều đẩy hết lên vai Dương Lạc.Dương Lạc cũng chẳng từ chối, ôm một chồng bài tập, lật quyển này tới quyển khác, thấy lời giải khác biệt thì sẽ nói cho Thẩm Hàm nghe.

Giọng cậu trầm thấp mà rõ ràng, bên trong trộn lẫn thanh âm nhấp nhô của thanh niên chưa chín muồi, vẳng trong căn phòng chẳng được rộng rãi là bao, tạo nên sức hấp dẫn khó tả.

Trước khi trở thành thương nhân bố cậu từng xuất thân từ kĩ sư cao cấp, giáo dục con trai rất chú ý dạy cách tư duy logic.

Thế nên khả năng tổng hợp tổng kết, phân chia sắp xếp của Dương Lạc hết sức mạnh mẽ.

Trước nay Thẩm Hàm vẫn học ngành Kĩ Thuật, gặp nhiều vấn đề rắc rối, cấu trúc phức tạp vừa vào tay là có thể hiểu được tám chín phần mười, nhưng suy luận lí thuyết thì phải sau khi học nghiên cứu sinh mới bắt đầu chú tâm.

Vừa thấy khâm phục cũng thấy khó mà đuổi kịp những sáng tạo độc đáo và mạch suy nghĩ nghiêm túc của người đi trước.

Mà cậu sinh viên trước mặt này, giọng nói không nhanh không chậm, não bộ hoạt động với tốc độ cao, không ngừng suy nghĩ và phân tích tổng hợp, tất cả mọi thứ toát lên học vấn sâu sa mà mạnh mẽ, lại không hề khoe khoang.

Thẩm Hàm không kìm được thở nhẹ trong lòng.***

Dẫu sao vẫn là một người làm công việc của ba người, hôm nay họ kéo dài đến gần sáu giờ mới kết thúc.

Ra khỏi toà nhà làm việc, Đinh Triệu Tường và Châu Quảng Lục tìm cớ đi trước.

Dương Lạc đỡ Thẩm Hàm về kí túc xá."

Có lẽ dì sẽ chờ đấy ạ.

Có cần gọi điện cho dì ấy không?"

Thẩm Hàm xua tay: "Không cần đâu.

Hôm nay dì có việc phải về nhà.

Thầy tự về hâm nóng cơm ăn."

Họ bước thêm mấy bước về trước.

Bỗng nhiên Dương Lạc lên tiếng: "Thầy Thẩm ơi, hay là em mời thầy ra ngoài ăn cơm nhé.

Thầy thấy có được không?"

Thẩm Hàm dừng lại: "Được.

Dù sao cũng lâu lắm rồi tôi không ăn cơm bên ngoài."

Sau đó anh hơi trách cứ giảm âm lượng, "Nhưng mà tôi mời mới phải.

Tôi mới là thầy cơ mà.

Tất nhiên phải để tôi mời rồi."

Dương Lạc buồn cười hỏi ngược anh: "Tại sao làm thầy thì phải mời ạ?"

Thẩm Hàm tỏ vẻ kinh hãi một cách phô trương: "Lấy đâu ra chuyện trẻ con bỏ tiền bao giờ!"

Hai người đồng loạt mỉm cười."

Nhưng mà tôi không biết em thích gì, hơn nữa cũng không biết chỗ nào mới ngon.

Em cứ đưa tôi đến quán em hay ăn là được."

Thẩm Hàm thật thà bảo Dương Lạc.Dương Lạc dùng tay trái đỡ tay trái của anh, tay phải thì vòng qua lưng anh, cứ như anh em tốt, vỗ vai anh một cách thân thiết: "Thầy yên tâm, nhất định em sẽ ăn thoả một bữa cho thầy đau lòng."

Thẩm Hàm cảm thấy tư thế như này có hơi lạ, nhưng cũng chỉ lùi sang bên cạnh một chút.

Phát hiện anh kháng cự, Dương Lạc rụt tay, đỡ tay anh như trước, đi về phía cửa Tây.***

Ngoài cửa Tây của trường là một trung tâm thường mại mới xây.

Giữa toà nhà và sân trường có con đường nhỏ rộng năm sáu mét, bình thường đầy rẫy quán vỉa hè bị quản lí đô thị đuổi đi là sẽ nhốn nháo cả lên.

Hầu hết sinh viên Đại học C mời khách ăn cờm, cải thiện bữa ăn đều sẽ chọn nơi này – Hương vị ngon, suất ăn nhiều, chỉ là hơi bẩn.

Nhưng thanh niên khoẻ mạnh cũng chẳng thấy có gì to tát, nên bắt đầu từ trưa đến tận đêm khuya rạng sáng, nơi này đều hết sức náo nhiệt, người đến người đi.Thẩm Hàm cũng coi như hâm mộ danh tiếng của con đường này từ lâu, nhưng vẫn không có cơ hội đến.

Anh không tìm được người đi chung, đi cùng giảng viên ngang tuổi trong học viện thì cứ cảm thấy làm phiền người khác, dì thì chê đồ ăn ở đó không sạch, thà hầm canh gà táo đỏ ở nhà cho anh còn hơn là đưa anh đi.

Dương Lạc nhận ra điều này nên mới đưa anh đến đây.

Cậu cảm thấy nhất định Thẩm Hàm sẽ thích.Lòng Thẩm Hàm nghĩ Dương Lạc sẽ đi đến căng tin nào đó, chỉ tập trung đi theo cậu.

Chờ ra khỏi cửa Tây, bên tai truyền đến âm thanh ồn ã của chợ thức ăn, hoà lẫn với tiếng rào rào cho thức ăn vào chảo, xộc vào mũi là mùi khói thuốc và hương thức ăn thơm ngon, bấy giờ mới ngẩn người ra, đôi chân đứng yên tại chỗ.
 
[Đm] Nhìn Em (Full)
Chương 8


Chương 8

Ngắm gương mặt người ấy, bạn sẽ nghĩ: Phải đối xử với người ấy thật dịu dàng.

***

Dương Lạc nhìn Thẩm Hàm khẽ há hốc, gương mặt vừa hơi giật mình vừa hơi sợ hãi, bàn tay đỡ anh thoáng níu chặt: "Thầy Thẩm chưa đến cửa Tây bao giờ ạ?"

"Cửa Tây?"

Thẩm Hàm ngẩng đầu, nét ngạc nhiên dần bị vui mừng thay thế."

Đây là cửa Tây thật à?"

Thẩm Hàm không kìm được hỏi lại lần nữa.

Dương Lạc cười cúi đầu xuống, "Thầy phải theo sát em đó nha.

Đi lạc là hết đường về luôn đó."***

Người trên đường rất đông, hai bên vỉa hè đều dựng đầy bàn ghế.

Lúc chen chúc quá, Dương Lạc bèn đưa tay vòng qua hông Thẩm Hàm từ phía sau, giữ chặt anh bên mình.

Rõ ràng Thẩm Hàm hết sức hào hứng, tuy bị người khác bất cẩn đụng phải nhiều lần nhưng cũng chẳng hề để tâm, nơi nào hương thơm nức mũi thì kéo Dương Lạc dừng lại, ngửi chỗ này đụng chỗ kia.Suốt một đường, Dương Lạc vẫn không hề lên tiếng gọi món.

Thẩm Hàm đứng hồi lâu cạnh lò nướng, cối cùng vẫn bị Dương Lạc kéo đi: "Chờ thêm một lát, đồ ngon còn ở sau cơ ạ."

Thẩm Hàm hoàn toàn chẳng nghe vào tai, ngoảnh đầu, không muốn đi tiếp cùng Dương Lạc tẹo nào hết.

Có điều, kháng nghị bằng cách im lặng chỉ giữ được trong đoạn đường mấy bước chân.

Bỗng nhiên, một lò nổ bỏng ở bên cạnh đoàng một tiếng, cửa lò đen sì trào ra bỏng ngô xốp phồng trắng muốt, nhất thời trong không khí ngập mùi tinh bột ngọt ngào."

Bỏng ngô, có phải bỏng ngô không?"

Thẩm Hàm vui mừng trong kinh ngạc đến muốn nhảy cẫng lên.

Đó là quà vặt ngày bé mình vẫn ăn mà!"

Vâng, vâng."

Dương Lạc dùng tay đè lại đôi vai anh, muốn anh bình tĩnh lại.

Nhưng trên mặt lại tràn đầy vui mừng bị anh lây nhiễm."

Muốn ăn không ạ?"

"Muốn.

Tất nhiên muốn rồi."

"Vậy thầy mau giao tiền ra đây."

Dương Lạc gắng sức giả giọng uy hiếp, "Thầy đã bảo thầy mời khách mà."

Thẩm Hàm bật cười ha ha, thoải mái cả người, tưởng như anh của hiện tại, mới là bản thân anh chân thực nhất.

Anh ngoan ngoãn lấy ví trong túi quần ra, đặt vào tay Dương Lạc.Dương Lạc nhìn ví tiền bằng nhung hình chữ nhật, còn thêu hình đầu mèo trong tay đến ngẩn người mấy giây, sau đó nén xuống xúc động muốn phì cười, để Thẩm Hàm đứng vịn vào tường ngay ngắn, mình thì cầm tiền đi mua bỏng ngô tiện thể xả ra.Mấy phút sau, trong tay Thẩm Hàm nhiều thêm một túi giấy đựng bỏng, vẫn còn bốc hơi nóng hổi.

Dương Lạc đỡ anh, đưa anh đi về phía trước.Hàng quán hai bên đường ít dần.

Lúc sắp đi đến cuối hẻm, Dương Lạc nhìn thấy thứ mình vẫn luôn tìm kiếm."

Đến rồi."

Cậu dừng lại, để Thẩm Hàm đứng ra trước mình."

Cái gì thế?"

Thẩm Hàm cảm thấy trước mặt nóng rực, có mùi hành thoảng thơm nức.Dương Lạc cười với cặp vợ chồng chủ quán: "Cảm phiền cho hai cái bánh rán."

Theo đó, tiện thể miêu tả quá trình chế biến với Thẩm Hàm.Bếp lò được tái chế từ thùng xăng bằng sắt, miệng thùng đặt một tấm sắt hình tròn.

Đầu tiên đổ bột đã khuấy lên trên dàn thành một lớp mỏng, rồi đánh một quả trứng gà trên lớp này, dùng tấm gỗ cán qua; sau đó phết đều tương ớt, rắc đều gừng và hành băm.

Sau đó rán giòn một miếng bánh hình chữ nhật, cuốn lại bằng bánh tráng mới làm xong, bỏ vào túi.

Hoàn thành.Dương Lạc lấy túi bỏng trong tay Thẩm Hàm, đưa bánh rán cho anh.

Thẩm Hàm cúi đầu cắn một miếng, ngoài mềm trong giòn, hương thơm nức mũi.

Cũng không để ý trong miệng còn đồ ăn, nhồm nhoàm bảo Dương Lạc: "...Ngon quá...

May là ăn ở ngoài...

Trong nhà, chưa biết chừng dì sẽ ngâm vào canh gà cho tôi ăn mất..."

Cầm phần bánh kia trong tay, Dương Lạc trả tiền, đi về cùng Thẩm Hàm.

Bấy giờ người trên phố ngày càng đông.

Bên đường hầu như bàn nào cũng có người.

Sắp đến cửa Tây, một chiếc xe tải chở hàng màu trắng lái vào từ đầu hẻm thông với đường lớn.

Xe lái qua cửa Tây một cách chậm rãi, dừng ở quầy hàng cách nó gần nhất.

Từ trên xe, nhảy xuống mấy người mặc đồng phục xám, đội mũ kê pi."

Quản lí đô thị!

Quản lí đô thị đến rồi!"

Không biết là ai kêu lên, cả con đường đồng loạt nhốn nháo.

Chủ quán cũng không để ý đã thu tiền hay chưa, nhanh chóng tắt bếp, thu dọn bàn ghế chất lên xe đẩy, kéo chạy ra một cửa khác.

Lò nướng bất cẩn bị mở ra, cục than nóng đỏ lăn ra từ trong; bát đĩa không kịp dọn rơi xuống đất, dầu nóng lênh láng khắp nơi.

Mấy đứa bé bán hoa quả, đẩy xe hộc tốc chen về trước, quýt táo chất đầy xe rơi xuống dọc đường.

Học sinh đi ăn cơm lại nhào ngược lại để về trường, hi vọng có thể rời khỏi chốn hỗn loạn này một cách nhanh chóng.Dương Lạc kéo Thẩm Hàm đứng sát vào tường rào bên đường.

Xung quanh họ, tiếng quản lí đô thị gào thét, tiếng đồ đạc rơi xuống đất, tiếng bánh xe đẩy lăn ầm ầm trộn lẫn nhau.Đám đông ngày càng chen chúc, dần dà tản cả sang hai bên đường.

Dương Lạc xoay người đứng trước mặt Thẩm Hàm, đưa lưng về phía biển người chật chội, hai tay chống lên tường qua bả vai anh, cố gắng không để anh bị người khác đụng vào.Cậu cúi đầu xuống, sợi tóc của Thẩm Hàm bất chợt chạm vào gò má."

Là quản lí đô thị ạ.

Lát nữa sẽ đi."

Thẩm Hàm miễn cưỡng cười: "Làm như ngoại xâm vào làng không bằng."***

Trong khoảnh khắc hỗn loạn, có người đụng phải họ, bánh rán chưa cắn được mấy miếng trong tay và cả bỏng ngô chưa hề động tới đều rơi xuống đất.Dương Lạc nhẹ nhàng nói xin lỗi: "Em không nên đưa thầy đến đây."

Nãy giờ lòng cậu vẫn rất lo, rất sợ Thẩm Hàm có sơ xuất gì.Thẩm Hàm nghe ra hối hận và áy náy trong giọng cậu, đưa tay vỗ về bờ vai rộng vững chãi của cậu, tựa như dỗ trẻ con ngủ: "Em lo cái gì?

Tôi cũng mạnh lắm đó.

Đừng có xem thường người khác chứ."

Dương Lạc theo đà dựa đầu lên vai anh, như đứa trẻ làm sai tìm kiếm an ủi từ người lớn.Chờ chiếc xe chở quản lí đô thị rời đi, trên đường đã là một mảnh hỗn độn.

Mặt đất lênh láng canh cặn dầu thừa, đâu đâu cũng thấy thức ăn và hoa quả rơi đầy.

Gần như không còn chỗ nào có thể đặt chân.Dương Lạc cẩn thận đỡ Thẩm Hàm, đi dọc bên đường về trường.

Khoảng cách tầm hai mươi mét mà đi hơn mười phút mới tới.

Vì nhường đoạn đường sạch sẽ cho Thẩm Hàm, ống quần Dương Lạc đã nhiều hơn mấy vết bẩn.

Đến cổng trường, trên trán Thẩm Hàm đã lấm tấm mồ hôi."

Mệt không ạ?"

"Vẫn tốt."

Thẩm Hàm ung dung nói, "Lâu lắm rồi không sôi nổi như thế."

Mồ hôi chảy trên mặt anh, đơn giản là cảm thấy thoả mãn.Dương Lạc nhìn anh chăm chú, không khỏi nhớ đến một câu từng đọc trước kia..."

Ngắm gương mặt người ấy, bạn sẽ nghĩ: Phải đối xử với người ấy thật dịu dàng."
 
Back
Top Bottom