Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm] [Hoàn] Người Hầu Của Quý Ông

[Đm] [Hoàn] Người Hầu Của Quý Ông
Phiên ngoại 10 : Người yêu lòng dạ hẹp hòi (1)


Trang viên mới thuê một đầu bếp nữ.Một người đàn bà chưa tới bốn mươi nhưng tóc đã thưa thớt, lại sún răng, vì người chồng quá cố họ Water nên người ta cũng thuận miệng gọi bà là bà Water.Tính tình của bà Water hiền lành rộng rãi, thích đùa giỡn với đám thanh niên, chỉ là có một chút khuyết điểm là thích uống rượu, nếu lỡ uống nhiều quá thì đôi khi sẽ làm những chuyện khiến người ta dở khóc dở cười.Tựa như ngày trong thôn tổ chức lễ hội mừng thu hoạch vụ thu.Một đêm trời đầy sao, người trong thôn và trên trấn kéo tới rất đông, bọn họ đốt một đống lửa lớn trên một mảnh đất trống ở nông trường.Những người đàn bà bưng rượu và đồ ăn lên, trời chưa tối hẳn mà lễ hội đã bắt đầu, cả trai lẫn gái vừa hát vừa nhảy múa quanh đống lửa trại, những người nông dân dùng những thứ nhạc cụ thô sơ tự chế đàn những bản nhạc đồng quê vui tươi.Ngài Tử tước cũng nhận được lời mời của mọi người, vì thân phận cao quý nên chàng không thể cùng nhảy múa với những người tá điền, nhưng là chủ nhân trang viên, chàng phải lên nói vài lời chúc mừng vì thu hoạch vụ thu thuận lợi.

Sau đó chàng có thể ngồi xuống uống một chút rượu hoặc cứ thế mà đi, sẽ chẳng ai để ý cả.Tôi đã ở trong thôn suốt một tháng để trông chừng rất nhiều việc trong vụ thu hoạch này, người trong thôn lôi kéo tôi ra đó nhảy múa cùng họ.Khi không khí lễ hội đang sôi trào thì bà Water chen vào, thế chỗ cô gái trẻ tuổi đứng đối diện tôi.Bà rõ là đã say khướt, bà cười sang sảng chồm tới ôm tôi và nhéo lên mông tôi một cái.Tuy rằng ở nông thôn cổ hủ, nhưng ở những dịp lễ hội như vậy mọi người thường sẽ rất khoan dung với những hành vi phóng đãng, sẽ không chỉ trích những đôi nam nữ có hành vi thân mật quá mức, ngược lại một người đàn bà quá lứa như bà đùa giỡn với những thanh niên trẻ tuổi còn bị mọi người trêu chọc.Quả nhiên có người hô lớn: "Bà Water, mông của cậu Eric sờ êm không ?"

"Mẩy cực kỳ, tôi chưa từng sờ qua cái mông nào mẩy như vậy."

Bà cười ha hả, không những nhéo thêm mấy cái mà còn vỗ bồm bộp lên mông tôi nữa.Giữa tiếng cười vang của mọi người, tôi cũng xấu hổ cười theo."

Mụ già thúi này đứng có ý đồ với cậu Eric đấy, da thịt cậu ấy mềm như vậy nhất định bị bà gặm đến xương cũng không còn."

Có người cười nói."

Đâu nào, có gặm cũng còn dư lại cái mông chứ, rắn chắc như vậy cắn một cái chắc răng tôi cũng mẻ hết mất."

Người đàn bà người đầy mùi rượu trêu đùa."

Cắn đi, cắn đi nào."

Mọi người ồn ào kêu to."

Nhanh lên, nhóc con, còn thất thần gì nữa ?"

Không còn cách nào, tôi đành cúi đầu hôn lên mặt bà Water một cái."

Ôi chao, thằng nhóc hư đốn này."

Bà Water lại phát hai cái vào mông tôi rồi bỏ đi tìm người khác để uống rượu.Đêm đó quá náo nhiệt, tôi gần như bị chuốc cho say khướt.Sau khi trở lại lâu đài, chuyện gì cũng không màng, vừa ngã xuống giường tôi đã ngủ không biết trời trăng gì.Kết quả sáng hôm sau vưa mở mắt đã thấy ngài Tử tước ngồi trước giường mình.Chàng bất mãn trừng mắt nhìn tôi: "Tỉnh rồi hả ?

Đêm qua chơi vui quá nhỉ ?"

Tôi đưa tay day cái trán nhức bưng bưng, nói với chàng : "Em xin lỗi, tối qua em say quá."

Chàng hừ một tiếng, không thèm trả lời tôi mà đi luôn.

Người yêu của tôi trên một vài phương diện tương đối nhỏ nhen.Có đôi khi tôi nói nhiều một câu với cô hầu nào đó cũng sẽ bị chàng trừng tới trừng lui mấy cái.Đêm qua tôi lại bị người ta ôm tới ôm lui sờ soạng đủ kiểu, có điều người kia cũng đáng tuổi mẹ tôi, chắc là không sao đâu nhỉ.Tôi nghĩ vậy rồi cố chịu đựng cơn đau đầu để tiếp tục làm việc.Ngờ đâu tôi mới đến phòng bếp đã nghe thấy tiếng khóc sướt mướt, mấy người đầu bếp nữ đang vây quanh an ủi bà Water.Bà bị quản gia sa thải rồi.Quản gia nói trang viên không cần một người nghiện rượu."

Tôi phải làm sao bây giờ ?

Khó lắm mới vào đây làm việc được, con cái tôi còn đang chờ tôi gửi tiền về, tôi quả thực không nên uống rượu mà, không nên mà..."

Bà Water khóc bù lu bù loa.Tôi đứng ở cửa nhìn thấy, cảm thấy đầu càng đau tợn.Chứ không phải là đêm qua bà chơi đùa có hơi quá mức với tôi nên mới bị Oscar lệnh cho quản gia đuổi người đi hả.Lòng dạ người đàn ông này... quả thực mảnh như sợi chỉ vậy.Tôi bưng trà vào thư phòng Oscar, chàng đang ngồi bên bàn đọc sách, nhìn thấy tôi đi vào cũng chỉ liếc mắt một cái rồi không thèm để ý nữa.Tôi đi qua, rút quyển sách trong tay chàng xuống.Chàng lại liếc tôi một cái, rồi cầm một quyển khác lên xem tiếp, không thèm nói lời nào với tôi.Đúng là đang giận thật rồi.Tôi chỉ đành lấy lòng chàng nói: "Tối qua em không nên chơi đùa quá trớn như thế, đừng giận em mà."

"Tôi không có giận."

Chàng mất tự nhiên nói."

Không giận sao lại đuổi bà Water đi ?

Bà là một góa phụ còn phải nuôi con, tìm được công việc tốt cũng không phải dễ."

"Bị đuổi à ?

Đó là do bà ta tự làm tự chịu, trang viên của tôi không cần mấy con quỷ nghiện rượu."

Chàng trừng mắt liếc tôi một cái."

Đừng vậy mà, đêm qua là lễ hội, mọi người chỉ là vui vẻ quá nên mới đùa như thế."

"Cứ cao hứng quá là có thể làm loại chuyện phóng đãng như thế sao ?

Em cứ để mặc người đàn bà kia ôm ấp sờ soạng, em còn hôn bà ta nữa, nếu là một cô gái trẻ thì em có phải sẽ cưới cô ta luôn không?"

Tôi không ngờ chàng giận đến như vậy, tôi biết chàng không thích việc tôi thân cận với phái nữ cho lắm, bởi biết chàng không thích nên tôi luôn rất chú ý, nhưng bà Water cũng đã xấp xỉ bốn mươi, nhìn cũng xấu, tôi cứ nghĩ chàng sẽ không để ý chứ.Vì thế mà tôi phải hôn hôn sờ sờ dỗ dành mất nửa ngày, hứa hẹn vô số chuyện mới dỗ được người yêu lòng dạ mảnh như sợi tơ này.Bà Water không bị đuổi đi nữa, nhưng tôi phải hứa là sau này không cho phép bất kỳ ai tùy tiện sờ vào mông mình nữa.Chúa biết là khi tôi bị chàng trịnh trọng bắt hứa cái chuyện kỳ quặc này, tôi có bao nhiêu bất đắc dĩ.

Sau khi nghe được yêu cầu của chàng, tôi thẹn đến mức cả người muốn bốc khói, nhưng tiếc là cái người buộc tôi phải hứa lại chẳng có nửa điểm ngượng ngùng.Đêm đó ở trên giường, chàng còn cắn lên cái nơi xấu hổ kia vài cái, sau khi để lại một loạt dấu răng mới oán giận nói với tôi: "Tôi thử xem có bị mẻ răng hay không đó mà."

Thực là quá mức hẹp hòi, tôi vùi đầu vào trong gối nằm, không dám nhìn mặt chàng nữa.

Sau khi thu hoạch vụ thu kết thúc thì trời cũng dần chuyển lạnh.Công việc trong trang viên cũng ít dần, hai người chúng tôi mỗi ngày đều ngồi trong thư phòng đọc sách và nói chuyện phiếm.Nhưng sáng sớm hôm nay, có một người hầu tới tìm tôi, nói bên ngoài có một cô gái trẻ muốn gặp tôi.Tôi rất ngạc nhiên, sao lại có người con gái nào muốn gặp tôi nhỉ ?Không thể là tụi Angil được, bởi các cô đã là những quý cô, tuyệt đối sẽ không có chuyện đứng ở cổng lớn chờ người khác.Tôi vừa bước ra đã thấy, hóa ra là Betty.Cô gái đó đã cao hơn nhiều so với ba năm trước, người cũng nở nang không ít, đã trở thành một cô gái rất xinh đẹp.Cô ôm một cái rổ, cười tủm tỉm: "Anh Eric, chào anh."

"Betty, em khỏe không ?"

Tôi vui vẻ nói.Betty đã từng là đầu bếp nữ ở trang viên Monteir, nhưng lúc Tử tước Bruce quá cố phá sản thì toàn bộ người hầu đã bị sa thải, Betty cũng thế, không ngờ hôm nay cô bỗng nhiên lại tới đây."

Em khỏe lắm, em nghe người ta nói anh đang ở đây, cho nên cố ý tới tìm anh một chuyến."

Cô cười nói."

Ồ, cái này...

Em khỏe mạnh là tốt rồi..."

Tôi không biết nên nói gì cùng cô nữa, cô gái này vẫn luôn say mê tôi, sợ rằng đến bây giờ vẫn còn vương vấn.Chúng tôi đứng ở cửa, chẳng có chuyện gì để nói.Không lâu sau một người hầu chạy đến gọi tôi: "Cậu Eric, ngài Tử tước cho gọi cậu."

"Được, tôi tới ngay."

Tôi đáp.Sau đó tôi nhìn Betty, cô cũng nhìn tôi, bỗng nhiên cô nói: "Em...

Em sắp kết hôn rồi, anh Eric."

Sau đó cô vội vàng nói thêm: "Là hàng xóm của em, cha em gả em cho hắn, hắn là một người nông dân có nghề thợ mộc, lớn hơn em ba tuổi..."

Nói xong cô nhìn tôi, trong ánh mắt có chút chờ mong, cũng có chút hồi hộp.Có thể được người khác thích là một chuyện rất hạnh phúc, cô gái này vẫn luôn thích tôi, tuy tôi thực lòng không biết rốt cục cô thích tôi ở điểm nào, nhưng trong lòng cô quả thực có tôi, thậm chí còn gom hết dũng khí chủ động tới tìm tôi như thế.Nói thực lòng thì tôi rất cảm động, thậm chí còn muốn ôm cô một cái, nói một câu cảm ơn với cô, cảm ơn cô vẫn luôn tốt với tôi như thế.Nhưng tôi lại không thể để cô tiếp tục ôm hi vọng mà sống, cho nên tôi nói với cô: "Thực sự tốt quá rồi, anh phải nói một tiếng chúc mừng nhỉ, anh chúc em được hạnh phúc nhé."

Chút mất mát lóe qua đôi mắt cô, sau đó cô nở một nụ cười rạng rỡ, gật đầu nói với tôi: "Hôm nay được gặp anh em thấy rất vui, vậy em về nhé."

Nói xong cô chạy đi mà không hề quay đầu nhìn lại.Tôi dõi mắt theo bóng dáng của cô, trong lòng có chút buồn bã, cứ nhìn theo cho đến khi bóng dáng cô biến mất ở đường chân trời.Sau đó khi tôi xoay người lại, đã thấy Oscar không biết đứng đó từ bao giờ.
 
[Đm] [Hoàn] Người Hầu Của Quý Ông
Ngoại truyện 11 : Người yêu lòng dạ hẹp hòi (2)


"Thưa ngài...

Sao ngài lại ở đây ?"

"Ai vậy ?"

Chàng hỏi tôi."

Là Betty, cô ấy từng là nữ đầu bếp ở trang viên, cô ấy đi ngang qua nên mới ghé thăm em."

Oscar nhìn tôi một lúc, bỗng nói: "Cô ta nhất định rất thích em."

Tôi bất đắc dĩ cười, trêu chọc chàng: "Đương nhiên, phụ nữ luôn rất thích em, ngài đã biết từ lâu rồi cơ mà ?"

Chàng không như bình thường tranh cãi với tôi, bỗng nhiên chẳng nói gì mà bỏ đi một nước.Suốt buổi sáng hôm đó chàng cưỡi ngựa chạy vào rừng, đến lúc trở về lạnh tới mức hai tai cũng đỏ bừng.Sau đó chàng vào thư phòng, một mình kéo đàn violon bên trong.Ngài Tử tước đã rất lâu không kéo đàn violon, tôi không biết là có chuyện gì khiến chàng phiền não nữa.Nếu chỉ vì tôi đã nói chuyện với một cô gái trẻ tuổi thì cũng hơi kỳ quặc.

Bình thường tôi cũng hay nói chuyện với những cô hầu trẻ trong trang viên, chàng tuy rằng sẽ chua lòm nói vài ba câu nhưng cũng chỉ thế mà thôi.Tôi đẩy cửa thư phòng bước vào, người đang đưa lưng về phía tôi kéo đàn bỗng ngưng bặt, sau đó chàng đặt cây violon vào hộp, đóng nắp lại, nhẹ nhàng vuốt ve những hoa văn tinh tế được khắc trên hộp đàn."

Anh có điều gì buồn lòng ư ?"

Tôi hỏi chàng."

Tôi không có chuyện gì buồn cả."

Chàng kiên cường nói."

Thế sao lại một mình kéo đàn ở đây ?"

"...Tại tôi thích."

Người yêu lòng dạ hẹp hòi của tôi lại giở chứng, tôi đành phải tới dỗ dành chàng.Hết ôm lại hôn hít nửa buổi, chàng mới quanh co nói: "Cái người tên Betty tốt vậy sao ?

Em đứng nhìn cô ta đến mất cả hồn vía."

Vại giấm nhà tôi lại bị đổ rồi.Tôi vội nói: "Không tốt chút nào, huống chi cô ấy sắp lấy chồng rồi, chỉ nhận tiện tới chào hỏi em một tiếng thôi."

Oscar nhìn tôi với vẻ sâu xa: "Thật vậy sao ?"

"Phải, thưa ngài, em với cô ấy không nói được mấy câu.

Cô ấy với những hầu gái khác có khác gì nhau đâu ?

Nếu chỉ vậy mà ngài còn thấy không ưng dạ thì chắc phải đuổi hết hầu gái trong trang viên đi mất thôi."

"Cô ta với hầu gái khác dĩ nhiên không giống nhau, những hầu gái kia đâu nhìn em bằng ánh mắt đó ?"

Chàng rầu rĩ nói.Ngài Tử tước cũng không phải người dễ bị lừa, rõ là chàng đã biết chuyện gì đó.Chàng hỏi thẳng: "Cô ta yêu em đúng chứ ?"

Sau đó không đợi tôi trả lời, chàng lại nói: "Vì tôi cũng yêu em, nên tôi biết mà."

Tôi cười một cách xấu hổ, không giải thích gì mà chỉ nói: " Anh đừng như thế, anh biết em yêu anh mà, trừ anh ra em không quan tâm tới ai hết."

Oscar im lặng trong chốc lát, đột nhiên chàng hỏi: "Owen, em yêu tôi từ bao giờ thế ?"

Chàng cúi đầu nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt không cho phép tôi được từ chối trả lời vấn đề này.Câu hỏi này làm tôi hơi sửng sốt.Bao giờ ư ?Là từ bao giờ nhỉ ?Tôi nhìn chàng, đủ thứ ký ức trong quá khứ hiện lên trong đầu.Oscar không chờ tôi nói ra đáp án, chàng tiếp tục hỏi: "Em cũng trời sinh thích đàn ông giống tôi sao ?"

Tôi không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, bởi có một thời gian rất dài, tôi mang lòng áy náy và tình yêu đối với chàng hòa vào một chỗ, rốt cục tôi yêu chàng từ bao giờ đến chính tôi cũng không biết.Hơn nữa giới hạn của sự áy náy và tình yêu cũng không rõ ràng, hai loại tình cảm này đều mãnh liệt đến mức có thể khiến tôi vì chàng trả giá hết thảy.

Nếu thực sự phải nói thì từ giây đầu tiên tôi gặp lại chàng ở đời này, hai loạn cảm xúc đó đã hoàn toàn lẫn lộn.Không cần phân cái gì mà áy náy, hay là tình yêu gì đó.Chàng đối với tôi quan trọng hơn hết thảy, chàng chiếm lấy toàn bộ tâm trí của tôi, tình cảm mãnh liệt như thế nếu đem so với tình yêu thì có kém gì đâu ?Vì thế tôi âu yếm nhìn chàng và nói: "Lần đầu tiên gặp anh, em đã phải lòng anh rồi."

Mặt chàng lập tức đỏ bừng, cúi đầu lắp bắp: "Sao...

Sao lại thế...

Tôi...

Tôi chẳng những bị còng lưng, bề ngoài cũng chẳng nổi bật, sao có thể khiến người ta vừa gặp đã yêu được chứ ?

Cả hai chẳng hiểu biết gì về nhau, không thể nào..."

Lòng tôi nóng ran, tôi nói với chàng: "Đương nhiên không phải chẳng biết gì mà có thể vừa gặp đã yêu được, không biết người kia thế nào thì sao mà yêu được ?

Nhưng mà khi em chưa gặp anh, em đã biết về anh rồi."

Chàng nghi hoặc nhìn tôi: "Em biết gì về tôi ?"

Tôi nắm lấy tay chàng: "Em nghe người khác nói về anh...

Em biết chuyện anh rất giỏi đầu tư, biết anh là một người tốt, biết anh rất thông minh, rất nhiều chuyện về anh..."

Oscar nhìn tôi thật lâu, sau đó bỗng chàng cười rộ lên: "Cho nên ngay từ đầu quả nhiên là em cố ý quyến rũ tôi đúng không ?

Tôi biết ngay mà, cảm giác của tôi đâu có sai."

Sau đó chàng lại tự lẩm bẩm: "Đầu tiên là em bò lên giường của tôi, lại suốt ngày lượn qua lượn lại trước mặt tôi, chẳng những cố ý đọc thơ tình cho tôi nghe, còn nhìn lén tôi suốt, nhân lúc tắm rửa quyến rũ tôi, còn...

Cái lúc mà tôi đi cưỡi ngựa ngang chỗ em ấy, chỉ chặt củi thôi mà em còn cởi sạch quần áo..."

Nói xong, chàng lại nổi giận."

Em cứ luôn quyến rũ tôi, sau đó lại hành hạ tôi."

Nghe những lời này tôi vừa tức vừa buồn cười.Sao tôi không nhớ nổi mình đã đọc thơ tình cho chàng lúc nào, còn chuyện lúc tắm rửa quyến rũ chàng thế nào nữa ?

Còn cái gì mà cởi sạch quần áo lúc chặt củi nữa...Chàng tưởng tượng hơi nhiều rồi..."

Vậy được, chắc em nhớ lầm rồi, em nghĩ chắc là rất lâu rất lâu về sau em mới yêu anh."

Tôi thở dài.Chàng thở phì phì ôm lấy tôi, hôn tôi một cái thật mạnh: "Vậy tôi cũng quá đáng thương rồi, tôi từ lần đầu gặp mặt đã yêu em mất rồi, tôi..."

Chàng nhìn tôi, ngây ngốc nói: "Tôi...

Khi ấy tôi mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy em nằm bên người tôi, em thật là đẹp, đẹp như một thiên sứ vậy...

Tim của tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn..."

Lời thổ lộ của chàng làm lòng tôi như bị thiêu đốt, tôi bình tĩnh nhìn chàng.Chàng nói: "Nên em không thể nhớ lầm được, em nói em đã yêu tôi từ lâu, tôi vui lắm..."

Giờ phút này thực sự rất ấm áp, chúng tôi ôm hôn nhau một lúc thì chàng đã quên hết những chuyện khác, bấy giờ chàng bắt đầu trở nên tràn trề đắc ý, bắt lấy chuyện tôi cố ý quyến rũ chàng nói mãi không ngừng, thậm chí nhân dịp này đưa ra một đống yêu cầu không hợp lý, ví dụ như muốn tôi mặc mấy cái sợi dây tình thú kỳ quặc mà tôi vẫn luôn từ chối thử.Không thể để chàng tiếp tục được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, người yêu gian xảo của tôi chơi trò này rất nhuần nhuyễn, nếu cứ mặc cho chàng đắc ý thì nhất định sẽ bị chàng gài cho một đống hiệp ước bất bình đẳng, có mấy cái yêu cầu có thể khiến người ta chết vì xấu hổ, mệt cho chàng nói mà không vướng chút chướng ngại tâm lý nào.Tôi lạnh nhạt nói: "Thưa ngài, có thực là lần đầu thấy em ngài đã yêu em rồi ư ?"

Chàng đỏ mặt nói: "Bé ngốc này, em còn muốn tôi nói thêm bao nhiêu lần nữa chứ hả ?"

"Nhưng mà...

Lần đầu chúng ta gặp nhau cũng không phải lúc em chăm sóc ngài khi ngài ngã bệnh đâu."

Chàng kỳ quái hỏi: "Không phải hả ?

Vậy chúng ta gặp nhau khi nào ?

Trước đây em có tới trang viên Delman rồi ư ?"

Tôi nhìn chàng: "Lần đầu chúng ta gặp nhau là ở phòng ăn ở trang viên Monteir, em còn tự tay bưng đồ ăn lên cho ngài."

Tôi sấn tới hỏi chàng: "Cho nên ngài nói em xinh đẹp như một thiên sứ, làm cho tim ngài đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực, thực ra là ngài đang nói dối em hửm ?

Lần đầu tiên ngài thấy em thực ra hoàn toàn chẳng có chút ấn tuợng nào về em cả, còn dám không biết xấu hổ nói là vừa gặp em đã yêu rồi."

Oscar lập tức sửng sốt, chàng há miệng thở dốc, hoảng loạn nói: "Sao lại thế ?

Tôi đương nhiên có ấn tuợng chứ, tôi chỉ là..."

Chàng do dự một chút rồi giở chiêu cãi chày cãi cối: "Chúng ta khi ấy chớ hề nói với nhau lời nào, không được tính là gặp gỡ chính thức."

"Chúng ta dĩ nhiên có nói chuyện chứ, em bưng đồ ăn đứng trước mặt ngài, hỏi ngài có muốn dùng hay không, hỏi mấy lần mà mí mắt ngài còn không buồn nhấc lên, cả liếc cũng không liếc nhìn em một cái."

Chàng bị tôi nói đến cứng họng, bối rối nhìn tôi.Qua nửa ngày chàng mới cúi đầu: "Tôi không thể yêu ai đó chỉ bởi vẻ bề ngoài của họ dược, xin lỗi em, tôi ở cùng em một thời gian mới dần dần nảy sinh tình cảm, em có trách tôi không ?

Bởi tôi đã không chú ý tới em trong lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta."

Tôi không nói thêm gì, chỉ choàng tay ôm chàng, lẳng lặng hưởng thụ giây phút bình yên này.Có điều sau đó chàng lại bắt tôi làm một chuyện hết sức mất mặt."

Tôi muốn em đi nói với cô ta, rằng giờ em đã có người yêu, hơn nữa còn đang rất hạnh phúc."

Chàng nói."

Cái này cũng kỳ cục quá đó, có ý nghĩa gì chứ ?

Huống chi chúng em chắc gì đã gặp lại, sau phải cố ý đi tìm cô ấy để nói cái chuyện xấu hổ như thế."

Tôi quả thực cạn lời với chàng."

Nếu em không đi thì tôi sẽ phái Billy đi nói."

Chúa ơi, xin ngài đừng có vô cớ gây chuyện nữa, tôi đau đầu nói: "Chẳng lẽ ngài không sợ mất mặt hả ?"

"Nếu không nói tôi sẽ không ngủ yên được."

Chàng cau mày, nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc."

Đêm nào em cũng ngủ bên cạnh ngài, một cô gái chuẩn bị kết hôn sao có thể khiến ngài lo lắng như thế ?

Lòng em chỉ có một mình ngài thôi, rốt cục là ngài thấy không yên tâm ở chỗ nào hả ?"

"Tôi không muốn...

Có một ngươi cũng yêu em giống như tôi, vẫn luôn nhớ mong em như thế...

Trừ tôi ra, không ai được yêu em hết!"

Chàng không những muốn tôi không được yêu người khác, mà người ta yêu tôi cũng không được luôn.Người yêu lòng dạ hẹp hòi của tôi, thực sự là lòng chàng mảnh như tơ luôn.Bởi nói sao tôi cũng không viết nổi cái thư mất mặt như thế, ngài Tử tước cao quý tự tay chắp bút viết cho Betty một phong thư, trong đó lưu loát viết chuyện tôi sa vào ái tình với một người phụ nữ vô danh, tôi yêu người nọ đến chết đi sống lại, rất giống tình thánh trong thơ ca vẫn luôn được ca ngợi.Không màng tới sự ngăn cản của tôi, chàng bất chấp gửi phong thư này đi.Tôi đã đoán được khi người ta nhận được thư sẽ có phản ứng thế nào, khoan tính tới việc trong thôn liệu có người biết chữ hay không, nếu có thể đọc được những từ ngữ hoa mỹ phức tạp trên bức thư mà ngài Tử tước tự tay viết kia, đại khái mọi người sẽ coi tôi thành kẻ bị bệnh tâm thần mất.Ôi, sau khi bôi nhọ thanh danh của tôi xong, ngài Tử tước cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc yên ổn.
 
[Đm] [Hoàn] Người Hầu Của Quý Ông
Ngoại truyện 12 : Hạnh phúc lứa đôi


Xưởng dệt mà Oscar đầu tư càng làm càng lớn, bởi tài chính hùng hậu, máy móc tiên tiến, sản phẩm của chàng khi đưa ra thị trường được tiêu thụ khá tốt.

Những xưởng dệt khác lại không được như thế, bởi Oscar vốn là người đầu tư hàng hải, những chiêu trò mà chàng biết thương nhân bình thường chẳng bì nổi.

Rất nhiều thương lái tới xin gặp mặt, nhưng đại đa số thời điểm đều uống no trà miễn tiếp khách của ngài Tử tước.Nhưng hôm nay có một vị khách đặc biệt tới, là chủ nhân trước kia của tôi, ngài Gabriel.Nghe thấy tên người này, Oscar hơi nhíu mày, sau đó thẳng thừng từ chối gặp mặt.Chàng dặn người hầu: "Nói tôi ra ngoài rồi."

Cái cớ này dĩ nhiên ai cũng không tin.

Nếu là ngày thường thì Oscar cũng không để ý tới việc gặp những thương nhân lạ mặt, nhưng thẳng thừng từ chối gặp Gabriel thì cho thấy hiển nhiên ngài Tử tước cũng có ấn tượng không mấy tốt với người này.Đáng tiếc ngài Gabriel không am hiểu lắm những đạo lý đối nhân xử thế của các quý tộc, ngày đầu không gặp được, hôm sau hắn lại tới, lại không đợi được, hắn bèn ngày nào cũng tới, thực là phiền không chịu nổi.Nguyên nhân Oscar chán ghét ngài Gabriel có cả đống.Không phải bởi vì hắn là một thương nhân, Oscar có rất nhiều bạn bè là thương nhân, ngược lại với những quý tộc luôn xem thường giới thương nhân, Oscar cho rằng giai cấp thương nhân còn tốt hơn so với những gã quý tộc thối nát, có rất nhiều người cực kỳ khôn khéo, đến mức có thể khiến người khác phải ngã mũ kính trọng.Nhưng Gabriel hiển nhiên không được xếp vào hàng ngũ này, lúc mới mang tôi về trang viên, chàng đã từng oán giận nói với tôi."

Gã chủ xưởng dệt đó làm giàu bất nhân, nghe nói mấy năm nay số lượng phụ nữ trẻ em chết trong xưởng của gã cũng phải hơn năm chục người, công việc nặng nhọc đến mức có thể ép chết một người trưởng thành khỏe mạnh."

Tôi rất ngạc nhiên khi thấy Oscar tức giận như thế.Bởi vì đại đa số nhà xưởng đều là như thế, bất kể là khai thác mỏ, xưởng sắt thép, xưởng dệt, có cái nhà xưởng nào không ép khô công nhân như thế đâu ?

Tất cả mọi người đều im lặng chấp nhận loại áp bức này, bởi vì nếu không đi làm thì cũng không ai ép uổng gì, rất nhanh sẽ có người mới vào thế chỗ, trong xã hội thiếu gì người không có việc làm, cơm cũng không có mà ăn, cho nên có thể tìm được công việc là đã phải tạ ơn Chúa, có ai dám mở miệng trách móc chủ xưởng keo kiệt chứ ?Nhưng Oscar hiển nhiên rất coi thường hắn."

Gã có thể tùy tiện vung tay một lần mấy ngàn bảng mua một bức tranh, nhưng nhà xưởng của gã mỗi năm ép chết nhiều người như thế, không chỉ vậy, những công nhân chết hoặc bị thương tới tìm gã, gã không những không bồi thường mà còn sai người đuổi đi, thậm chí cười nhạo nhục mạ những con người đáng thương đó.

Chẳng lẽ có chút tiền là sẽ trở nên cao quý sao ?

Giàu có là mất đi lòng thương hại ư ?

Ác độc với người khác cuối cùng sẽ bị vận mệnh tàn nhẫn đáp trả."

Oscar nói: "Tôi biết nhà xưởng gã có vấn đề tài chính, nhưng tôi không muốn gặp gã."

Sau đó chàng hung hăng trừng mắt nhìn tôi: "Lúc ấy em rời khỏi tôi chẳng lẽ là vì muốn tới tìm chết ở cái chốn đó ư ?

Do em may mắn mới không bị nhiẽm bệnh lao phổi hoặc sốt cao đột ngột, cái loại nhà xưởng như thế công nhân thậm chí không sống nổi qua ba mươi tuổi, toàn chết trẻ vì bệnh tật."

Kỳ thực thì tôi cũng không làm việc quá lâu ở nhà xưởng, chưa được mấy ngày đã bị ngài Gabriel dẫn về làm quản gia cho hắn, nhưng Oscar vẫn luôn canh cánh việc này trong lòng."

Nếu ngài không muốn hắn quấy rầy thì để tôi mời hắn đi."

Tôi ra ngoài trang viên, gặp được ngài Gabriel đã lâu không gặp.Hắn nhìn sơ rất có thể diện, so sánh với trước kia thì rõ là việc ăn mặc và lễ nghi ngoài mặt tiến bộ không ít."

Owen, là cậu ?"

Hắn mừng rỡ nói: "Ngài Tử tước có ở nhà sao ?

Ngài muốn gặp tôi hả ?"

"Thực xin lỗi ngài, ngài Tử tước không tiện tiếp khách."

Tôi nói với hắn: "Sắp tới ngài ấy rất bận, chắc sẽ không có thời gian tiếp ngài."

"Ồ, ra là vậy."

Hắn nói với vẻ mất mát.Cho dù là ngài Gabriel chậm tiêu mấy thì cũng hiểu những lời này, Tử tước Oscar vốn dĩ không muốn gặp hắn."

Vì sao vậy ?

Trước kia tôi với ngài Tử tước chơi rất thân với nhau mà, cậu biết nguyên nhân không Owen ?"

Hắn nóng nảy hỏi tôi.Oscar thực ra chưa từng thân thiết với hắn...

Chàng luôn rất có lệ với Gabriel, quả thực là phải nhịn sự chán ghét trong lòng để qua loa với hắn.Gabriel ngồi phịch xuống bãi cỏ ngoài cổng lớn ôm đầu.Một lúc sau, hắn bỗng khóc lớn."

Tôi xong rồi, tôi phải làm sao bây giờ ?"

"Thưa ngài, đã xảy ra chuyện gì à ?"

"Cậu còn nhớ con điếm Lily kia không ?"

Hắn nói.Tôi dĩ nhiên nhớ rõ, là một gái điếm cao cấp ở nhà thổ, ngài Gabriel từng say đắm cô ta muốn chết."

Ả lừa tôi, ả nói giúp tôi móc nối chuyện buôn bán với một quý tộc già, kết quả chúng là kẻ lừa đảo, cầm tiền của tôi xong rồi bỏ trốn, toàn bộ tài sản của tôi mất hết, nhà xưởng cũng phải đóng cửa."

Hắn nói với đôi mắt đỏ ửng.Tôi không ngờ một người khôn khéo như ngài Gabriel cũng bị lừa, quả nhiên những người đàn ông khi yêu đều mù quáng hết cả."

Không ai giúp được tôi..."

Cuối cùng, hắn ngồi xe ngựa rầu rĩ rời đi.Khi tôi về lại thư phòng, Oscar hỏi: "Đi rồi à ?"

"Vâng, nhìn hắn thất vọng lắm."

Tôi nói.Sau đó không lâu, nhà xưởng của Gabriel bị người khác thu mua lại, sau đó có người nói nhìn thấy hắn làm công nhân ở một xưởng dệt khác....Chuyện này chỉ là một nốt nhạc đệm nho nhỏ, không ngờ có một ngày khi tôi đang hầu hạ Oscar tắm rửa, bỗng chàng hỏi: "Khi em làm người hầu của ngài Gabriel, em cũng hầu hạ hắn tắm rửa thay đồ hả ?"

"Dĩ nhiên, đó là công việc của hầu cận mà."

Tôi nói.Chàng quay đầu trừng tôi nửa ngày, nổi giận nói: "Em ở bên hắn chắc vui sướng lắm nhỉ, lúc tôi cầu xin em, em còn nhất định không chịu trở về với tôi."

Chàng đối với chuyện tôi rời đi vẫn luôn mang khúc mắc trong dạ, mỗi lần nhớ tới là mất hứng, nhắc tới là lại giận dỗi khó chịu vô cùng,"Đúng thế, không những rất vui vẻ, em còn ngủ cùng giường với hắn, tắm chung một bồn tắm nữa, lúc rời đi cũng đáng tiếc thật."

Tôi cố ý nói.Chàng căm giận hừ một tiếng: "Vậy em đi đi, ngài Gabriel của em bây giờ nghèo túng rồi, rất cần em ở bên an ủi đó."

"Em đi rồi thì ngài làm sao bây giờ ?"

Tôi cười."

Tôi không cần em, cái đồ ngốc nhẫn tâm vô tình, đã biết mà cứ cố tình chọc tôi giận, cứ thích moi tim tôi ra để đùa giỡn."

Chàng quay mặt không nhìn tôi nữa.Tôi bước đến ôm chàng nhưng lại bị đẩy ra."

Thế nhưng em luyến tiếc ngài, trên đời này trừ ngài Oscar ra thì đâu còn ai đối xử tốt với em như thế?"

Tôi hôn hôn lên môi chàng: "Ngay cả khi ngài đuổi em đi, em cũng dựng một cái lều ở bên ngoài trang viên, mỗi ngày đứng từ xa nhìn ngài."

Kỳ thực ngài Tử tước cũng dễ dỗ dành lắm, nói vài ba lời ngon tiếng ngọt là chàng sẽ vui vẻ lại ngay.

Đương nhiên lúc này chàng vẫn mặt lạnh như tiền không chút tươi cười, nếu cố ý xem nhẹ khóe môi đang cực lực nhịn xuống đắc ý của chàng."

Quỷ mới tin lời em."

Chàng vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo."

Vậy làm sao ngài mới bằng lòng tin em ?"

"Làm sao cũng không thèm tin..."

Tôi lại hôn hôn chàng, sau đó cởi quần áo bước vào bồn tắm, khiến ngài Tử tước trong ngoài bất nhất đỏ mặt thở hổn hển nói mình tin rồi.Sau đó chàng lại ôm chặt lấy tôi, như thể thật sự sợ hãi chúng tôi sẽ chia xa.Nhưng một lát sau chàng lại ngốc nghếch hỏi tôi: "Em đâu có ngủ cùng giường tắm chung bồn tắm với hắn đúng không ?"

Ngài Oscar có lúc đứng đắn tới mức không thể đùa cái kiểu này với chàng được.Tôi đau đầu hỏi chàng: "Thế nếu em nói là thật thì anh có tin không ?"

Chàng xụ mặt, ra vẻ chua xót vô cùng, lẩm bẩm: "Nếu em nói là thật thì tôi tin là thật, nhưng em biết nói như thế sẽ khiến tôi đau lòng thì sao phải cố ý nói thế làm chi."

Ôi chao, đáng thương quá, sự áy náy lại dâng trào trong lòng tôi."

Em sai rồi, em không nên đùa với anh như thế."

Tôi nói."

Tôi yêu em, Owen."

Chàng nắm lấy tay tôi: "Em có hiểu chăng ?

Tôi thực sự rất yêu em, dẫu chỉ là một lời đùa bỡn cũng có thể khiến tôi đau khổ khôn nguôi."

Tim tôi như bị bóp nghẹn, tôi nắm lấy tay chàng, nghiêm túc nói: "Em cũng yêu anh, cho nên vể sau em sẽ không bao giờ nói những lời đùa giỡn như thế nữa đâu."

Vài ngày sau, trận tuyết đầu tiên của mùa đông đã bắt đầu rơi.Oscar lên xe ngựa đi Thủ đô tham gia một buổi tiệc, lần này tôi không đi theo, bởi ngài quản gia đã giao rất nhiều công vụ ở trang viên cho tôi xử lý, tuổi tác của ông đã lớn, đã vài lần ông muốn để tôi tiếp nhận chức vụ của ông rồi.Tôi dặn dò bọn hầu nhóm lửa lò sưởi, chuẩn bị đồ ăn thức uống nóng hổi, trước khi xe ngựa của ngài Tử tước về đến nơi thì cùng đứng ở cổng lớn chờ chàng.Xe ngựa chầm chậm lăn bánh vào trang viên, vết bánh xe hằn trên mớ tuyết trắng phủ kín trên mặt đất.Xe ngựa ngừng ở trước lâu đài, người hầu mở cửa xe, ngài Tử tước mặc một chiếc áo choàng đen bước xuống xe ngựa.Có lẽ bởi đang giữa mùa đông giá rét mà còn phải ra ngoài nên chàng rất mất hứng, nhưng khi chàng ngẩng đầu nhìn thấy tôi, gương mặt lạnh lùng chợt nở một nụ cười dịu dàng.Chàng đứng ở cửa hỏi tôi: "Hôm nay lạnh quá chừng, phòng bếp đã chuẩn bị món gì thế ?"

"Là những món ngài thích ăn, thưa ngài, mau vào đi thôi."

Tôi nghiêng người chào đón chàng."

Đừng cho nhiều người như thế ra đón tôi, bên ngoài thực sự rất lạnh."

Chàng vừa đi vào trong vừa nói.Tôi nhìn chàng cởi áo choàng, bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng mấy năm trước khi chàng lần đầu bước vào trang viên Monteir, lúc ấy tôi đứng từ xa nhìn chàng, mà chàng cũng giống như lúc này, trên người khoác một cái áo choàng đen thật dày, gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi do bôn ba đường dài."

Tôi mới mang mấy quyển sách mới xuất bản ở Thủ đô về này, là bản dịch của Pháp..."

Chàng vui vẻ bàn về một loại học thuyết mới.Tôi chậm rãi đồng hành bên cạnh chàng.Có lẽ đã có chút gì đó thay đổi, người đàn ông nghiêm nghị ít khi nói cười kia, hiện giờ có phải đã vui vẻ hơn xưa rất nhiều ?Không cần phải đi đâu xa tìm đáp án, bởi đáp án đã ở trong lòng tôi.Tôi là người đeo mang thù hận đến với thế giới này, đã từng bị áp lực và đau khổ vây kín.Mà hiện tại tôi đã được giải thoát rồi, mỗi một phút giây trong cuộc sống tôi đều thấy rất ấm áp và hạnh phúc.Tôi nhìn Oscar, nghĩ thầm hết thảy đều là chàng cho tôi, chỉ cần là nơi có chàng, thì đó chính là chốn bình yên của tôi.

Hoàn thành 12 ngoại truyện.

Bonus 1 :Mấy ngày sau khi Owen cho Oscar nếm thử mùi vị trái cấm, ngài Nam tước dính lấy cậu người hầu nhỏ như sam vậy.Có khi cả một ngày dài chàng cứ lôi kéo cậu người hầu nằm trên giường, không chịu cho người ta đi đâu cả.Tuy rằng đại đa số thời gian đều dính chặt lấy nhau ân ân ái ái, nhưng có đôi khi sẽ làm vài chuyện đứng đắn.Ví dụ như dạy cậu người hầu đọc sách nè."

Em biết đáp án của câu này không ?"

Chàng ôm chặt người ta và hỏi."

Cái này ngài mới dạy...

Tôi còn chưa hiểu lắm..."

Cậu người hầu nhỏ khó khăn gãi đầu."

Xem không hiểu cũng không sao, tôi có thể dạy lại cho em hiểu, nhưng mà trước mắt phải phạt em một chút."

Ngài Nam tước đè cậu người hầu ra nhấp nhô một trận.Sau khi xong việc chàng vẫn nằm trên người người ta, tiếp tục hỏi câu tiếp theo.Cậu người hầu đỏ mặt nói ra đáp án chính xác."

Thông minh quá, trả lời đúng rồi, phải khen ngợi em mới được."

Ngài Nam tước lại đè người ta ra mà nỗ lực 'khen thưởng'.Hôm nay Oscar mỹ mãn hoàn thành một tâm nguyện, chàng đã muốn làm vậy làm vậy lúc dạy cậu người hầu bé nhỏ kia học từ lâu rồi, thậm chí còn ảo tưởng thế này thế kia trên bàn làm việc trong thư phòng, tuy rằng lần này thực hành trong phòng ngủ, nhưng lần sau nhất định có thể chiến đấu một trận ở trong thư phòng ~\(≧▽≦)/~

Bonus 2:Billy bị chủ nhân của mình sai đi mua một cái áo ngủ trong suốt.Hắn đứng trước cửa hàng bách hóa đi qua đi lại suốt cả buổi, cho đến khi người ta chuẩn bị đóng cửa hắn mới che mặt chạy vào cửa lớn, sau đó liều mạng già đưa ra yêu cầu với nhân viên cửa hàng.Đến khi mang cái hộp đựng áo ngủ về nhà, Billy đã thẹn tới mức muốn khóc, tưởng tượng đến ánh mắt của nhân viên cửa hàng đó mà hắn suýt chết lặng, hắn nào phải loại người không đứng đắn thế kia, người không đứng đắn là chủ nhân hắn cơ mà.Từ khi phát hiện chủ nhân của mình có quan hệ như thế với một người hầu nam, Billy cảm thấy cuộc sống mỗi ngày của mình đều rất mới mẻ.Nhìn thấy vết cào sau lưng chủ nhân, xử lý những tấm khăn trải giường, sô pha, thảm bị vấy bẩn đã không còn là chuyện hiếm lạ gì, ngay cả việc sau khi hai người 'tắm' xong trong phòng như bị lũ lụt quét qua hắn cũng có thể coi như không nhìn thấy.Nhưng việc tra tấn nhất hiện giờ là chủ nhân của hắn lại muốn hắn đi mua những thứ đồ không đứng đắn này, quả thực là ép người quá đáng mà.Kết quả hôm nay khi hắn về tới nhà, vợ hắn bỗng đỏ mặt đánh yêu hắn một cái."

Anh thật không đàng hoàng chút nào, vậy mà lại mua cái loại đồ này."

Sau đó cô vén váy lên và hỏi: "Có đẹp không ?"

Sau đó Billy đã trải qua một đêm thần tiên.Kỳ thực thì loại đồ không đứng đắn này cũng có công dụng kỳ diệu thật, quả nhiên chủ nhân của hắn là một người có văn hóa, biết hưởng thụ hơn hắn rất nhiều.Sau đó Billy lại đi mua những món tình thú khác nhau cho chủ nhân nhà hắn, nhân tiện cũng để lại vài món cho mình.

Hơn nữa hắn còn chăm chỉ đi thăm cái cửa hàng kia, chỉ cần nhìn thấy có món gì mới lại thì chẳng những mua về cho mình, mà còn báo cho chủ nhân mình hay nữa.Chỉ là gần đây ánh mắt của Owen lúc nhìn hắn lại có chút u ám, hơi đáng sợ.Rõ ràng vợ của hắn rất thích cơ mà, chủ nhân đã cố tình mua cho Owen, sao cậu ta lại không vui nhỉ ?Ài, thực khó hiểu, chủ nhân của hắn khi nhìn thấy mấy kiểu nội y tình thú chỉ toàn dây nhợ kia không phải thấy hài lòng lắm sao ?

Còn dặn hắn phải cập nhật kiểu dáng mới nữa kìa.Billy không thèm nghĩ nhiều nữa, hắn hưng phấn đi ra khỏi cửa hàng, đêm nay vợ yêu vẫn còn đang chờ hắn về nhà đó.

Bonus 3:Sáng sớm hôm nay, cậu người hầu nhỏ hầu hạ Oscar mặc quần áo.Trong bầu không khí ngọt ngào, người hầu nhỏ giúp chàng mặc quần áo, chàng lại giúp người hầu nhỏ của mình cởi quần áo, cuối cùng ai cũng không mặc nữa, lăn thẳng lên giường náo loạn suốt cả buổi.Hai người tốn mất một buổi sáng trong phòng ngủ, không ra ngoài cưỡi ngựa, cũng không thèm dùng điểm tâm.Xong việc, người hầu nhỏ hối hận vô cùng, mắc cỡ tới mức không dám ra cửa, Oscar đành tự mình xuống lầu.Nhưng ở cầu thang chàng gặp được quản gia, quản gia vô cảm hỏi xin chỉ thị của chàng."

Thưa ngài, tôi cần cậu Owen đi coi sóc chuyện thu hoạch trong thôn, cho hỏi khi nào cậu ta có thể đi được ?"

Không ổn, mỗi lần quản gia hỏi tới là người yêu nhỏ da mặt mỏng của mình lại rất nhiều ngày không cho mình gần gũi nữa.Oscar bèn qua loa nói: "Chút nữa em ấy sẽ xuống."

Sau khi đuổi được quản gia, chàng vội chạy ngược trở về phòng ngủ.Dù sao cũng sẽ bị người yêu ghét bỏ, trước đó cứ hưởng thụ cho đã đi rồi tính.Vì thế người yêu nhỏ vốn phải ra ngoài làm việc lại bị chủ nhân của mình lăn lộn suốt cả ngày trên giường.Tuy rằng sau đó quả thực bị người yêu nhỏ ghét bỏ, nhưng một lần này ngài Oscar cảm thấy rất thỏa mãn, còn tự thấy bản thân quá lanh trí nữa ~\(≧▽≦)/~

Hết thật rồi ạ ♡\( ̄▽ ̄)/♡
 
Back
Top Bottom