Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Hoàn] Lưỡi Dao Và Chim Yến

[Đm/Hoàn] Lưỡi Dao Và Chim Yến
Chương 30: Tội lỗi và Trừng phạt tại Nhà hát lớn Basilica (3)


Chương 30: Tội lỗi và Trừng phạt tại Nhà hát lớn Basilica (3)

Có người đã bắn phát súng đầu tiên.

Tựa như một tín hiệu mở màn, tiếng súng liên tiếp vang lên, sau đó là một tràng bắn loạn như mưa đạn trút xuống.Người của Thủ Vọng Nhân giơ cao thiết bị chỉ thị trong tay — một chiếc đèn hiệu nhấp nháy.

Đó là dấu hiệu cuối cùng mà Đỗ Á Sâm từng được huấn luyện để hiểu rõ: mục tiêu tối cao đã xuất hiện, bằng mọi giá phải tiêu diệt Cain.Anh khép mắt trong thoáng chốc, rồi lại lao về phía Yến Hỉ Thần.Tất nhiên, không chỉ mình anh lao về phía Yến Hỉ Thần — tất cả lực lượng chiến đấu của Thế Giới Khác cũng lao lên, từng người nối tiếp nhau xông pha không sợ hy sinh.Tất cả những viên đạn bắn như điên cuồng đều bị Phương Thước đang đứng sau Yến Hỉ Thần chặn lại giữa không trung.

Hắn vẫn giữ vẻ mặt hứng thú, lạnh lùng và trào phúng, thưởng thức màn bi kịch đẫm máu này như thể đó là một buổi diễn hài của nhân gian.Hắn đứng ngay đó, rõ ràng là mục tiêu, nhưng tất cả đạn dược đều vô dụng.

Muốn giết người đàn ông đang đứng dưới ánh đèn sân khấu kia, chỉ còn cách cận chiến.Vì vậy, nhiều người vứt bỏ súng, lao thẳng về phía sân khấu rực sáng ấy.Trong cơn hỗn loạn như địa ngục, Yến Hỉ Thần đứng trên sân khấu, có thể nhìn rõ mọi thứ dưới khán đài.

Trên những gương mặt tràn ngập oán hận, đau thương tột cùng, tê liệt hoặc cuồng loạn, cậu nhìn thấy đủ mọi loại người.Thậm chí trong một khoảnh khắc, Yến Hỉ Thần nhìn thấy Rawson, cũng nhìn thấy Đoạn Minh Dật, thấy cả Đoạn Vân.

Còn có lão Giang, ngài Vu...

Và tất nhiên, người ấy, thân ảnh nổi bật kia, đang bất chấp tất cả lao về phía cậu.Đỗ Á Sâm lao về phía cậu như lao tới một người đang chìm xuống biển, sợ rằng chỉ cần chậm một giây thôi sẽ không kịp nắm lấy bàn tay ấy.

Đạn của Đỗ Á Sâm nhanh, dao của anh sắc bén, nhưng không gì sắc bén bằng ánh mắt anh nhìn Yến Hỉ Thần.Ánh mắt ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu, chưa hề rời đi dù chỉ một khắc, phá vỡ mọi chướng ngại, máu vương khắp người anh cũng không quan tâm.

Anh lao đi như một mũi tên, nhanh đến mức chỉ vài giây sau đã đứng dưới sân khấu.Quạ Đen cùng đám sát thủ tràn vào từ cửa bên, lực lượng chiến đấu thật sự của phe địch chính thức nhập cuộc, chiến trường càng thêm hỗn loạn.

Không biết ai đã tắt hết đèn trong nhà hát, bóng tối phủ trùm, xen lẫn tiếng thét, tiếng rên rỉ và mùi máu tanh đặc quánh.

Tất cả lực lượng của Nội Giới đang cố bò lên sân khấu nhưng đều bị quân của Quạ Đen chặn lại giữa đường và giết chết ngay tại chỗ.Sự gia nhập của thế lực mới phá vỡ thế cân bằng cũ, đẩy cảnh hỗn loạn lên đỉnh điểm.Thế nhưng Phương Thước vẫn đứng đó, không hề động đậy, trên gương mặt là nụ cười quái dị đầy ẩn ý.Hắn rõ ràng nhìn thấy Đỗ Á Sâm, kẻ xưa nay luôn thong dong, giờ phút này lại lảo đảo xông lên sân khấu, nhưng không phải để giết hắn mà là đứng trước mặt Yến Hỉ Thần, người đang giương dao chắn ngang, rồi thu lại tất cả súng đạn và lưỡi dao của chính mình.Giống như một con mãnh thú, thu móng vuốt lại trước người bạn đời mình yêu thương."

Đi với tôi."

Đỗ Á Sâm nắm chặt lấy tay Yến Hỉ Thần đang cầm dao, ánh mắt kiên định nhìn cậu."

Không."

Yến Hỉ Thần đáp, dứt khoát.Đỗ Á Sâm nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm, rồi bất ngờ anh giật lấy con dao trong tay cậu, lưỡi dao đặt thẳng vào cổ Yến Hỉ Thần.

Lực đạo của anh không cho phép đối phương kháng cự, nhưng chỉ cần Yến Hỉ Thần vẫn còn chút lý trí và để ý, ắt sẽ nhận ra — cánh tay Đỗ Á Sâm đã run lên ngay từ đầu.Đỗ Á Sâm lại một lần nữa nhìn thẳng vào mắt cậu, gằn giọng: "Đi với anh!"

Yến Hỉ Thần vẫn lắc đầu, lần nữa từ chối."

Vậy thì giết tôi.

Nếu không, tôi sẽ lập tức kéo em đi."

Giọng anh trầm thấp, tay cũng không ngừng giữ chặt tay Yến Hỉ Thần, ép lưỡi dao xoay ngược lại, cắt ngang cổ chính mình.Yến Hỉ Thần đau đớn nhìn anh: "Đừng ép tôi... làm ơn."

Đỗ Á Sâm cụp mắt, lặng lẽ nhìn Yến Hỉ Thần chìm trong đau khổ, rồi nói: "Hắn đang đùa giỡn em.

Hắn là một mệnh lệnh của không gian này, một loại ý chí!

Hắn không cần sự bảo vệ của em!

Nhìn xuống dưới kia đi— bao nhiêu người đã chọn chiến đấu?"

Phía sau họ, dưới khán đài, các thế lực của Nội Giới cùng Ngoại Giới đang chém giết nhau một cách tàn khốc.Trong một khoảnh khắc ánh mắt lướt qua, Yến Hỉ Thần nhìn thấy Rawson đang nghiến răng nghiến lợi, cố gắng thoát khỏi vòng vây sát thủ của Quạ Đen; thấy Đoạn Minh Dật cùng Đoạn Vân đứng tựa lưng vào nhau, cậu ta vừa nổ súng điên cuồng vừa gần như lấy thân che chắn cho Đoạn Vân, giết sạch mọi kẻ địch tới gần; Lão Giang hiếm khi mặc đồ tác chiến, cũng vừa kịp xông lên tuyến đầu, không kịp rút súng đã dùng tay không bắt lấy một lưỡi lê đang bổ xuống...Và còn rất, rất nhiều người khác nữa, những người bạn mà Yến Hỉ Thần từng quen biết ở cả Khu An Định và Khu Hỗn Loạn.

Có người run rẩy, có người liều chết xông lên, nhưng bất kể là ai, trên khuôn mặt họ đều có thể nhìn thấy sự sợ hãi.Yến Hỉ Thần trước kia từng hỏi Đỗ Á Sâm rằng: Ở khu Hỗn Loạn, anh đã chứng kiến bao nhiêu câu chuyện, giết bao nhiêu kẻ thù, có bao giờ cảm thấy mơ hồ, không còn biết con người căm hận nhau là vì điều gì chưa?Về sau Đỗ Á Sâm nói cho cậu biết: Có lẽ vì thế giới chân thật đó cách chúng ta quá xa.

Những hy vọng, ước muốn, thậm chí khao khát chân tướng... trước cái chết đều chẳng là gì.

Vì thế, nhiều người chỉ còn biết dựa vào thù hận để có lý do tiếp tục sống."

Em đã nghĩ kỹ lý do mình đứng ở đây chưa?"

Trong đôi mắt luôn mang vẻ bất cần đời kia của Đỗ Á Sâm giờ đây lại viết đầy nghiêm túc: "Rốt cuộc vì điều gì mà em đến Nhà hát Basilica?

Em còn nhớ không?"

Yến Hỉ Thần lúc này mới thu lại ánh nhìn cay xè, chậm rãi xoay tròng mắt một cách cứng ngắc.Cậu nhìn Đỗ Á Sâm với đôi mắt gần như tuyệt vọng: "...Tôi nhớ ra rồi... tất cả!"

Đỗ Á Sâm lặng lẽ nhìn cậu, không nói gì.Yến Hỉ Thần như thể đang nhìn lại một con người hoàn toàn xa lạ, dùng ánh mắt đầy nghi hoặc và xa cách để đánh giá Đỗ Á Sâm.Ngay khi ánh mắt ấy chạm đến, Đỗ Á Sâm bất giác cảm thấy đau nhói.

Anh nhớ rõ ánh mắt ấy — nhiều năm về trước, khi anh chĩa súng vào Yến Hỉ Thần để ngăn cản cậu quay về Kiev, Yến Hỉ Thần cũng đã nhìn anh bằng ánh mắt như thế.Anh không biết rằng ánh mắt đó có thể khiến mình đau lòng đến vậy."

Năm 1993, thảm kịch Kiev, Phương Thước..."

Yến Hỉ Thần bỗng ngẩng đầu, trong mắt hiện lên tia hận thù, lưỡi dao trong tay đặt ngay trên cổ Đỗ Á Sâm: "Cain là người thay tôi trở về Kiev thực hiện nhiệm vụ đó...

Không ai nói với tôi rằng đó là một cái bẫy."

"Lý do anh ấy thay tôi đi, là bởi vì anh nói anh cần tôi.

Và tôi đã không chút do dự đi theo anh đến Somalia."

Đó là chuyện đã rất xa xưa rồi, vậy mà giờ đây Yến Hỉ Thần vẫn còn nhớ rõ như in.Ngay trong tuần lễ trước thảm kịch ở Kiev, lẽ ra Đỗ Á Sâm đang ở Mỹ lại đột ngột xuất hiện trước mặt Yến Hỉ Thần, nói rằng mình được điều đến Somalia chấp hành nhiệm vụ, và vô cùng cần sự hỗ trợ của cậu.Khi ấy Yến Hỉ Thần còn trẻ, chưa đủ từng trải để hiểu rõ ẩn ý đằng sau.

Chỉ cảm thấy người đàn ông này lần đầu tiên cúi đầu nhờ vả mình, điều đó mới mẻ đến khó tin.

Vì vậy cậu hủy bỏ nhiệm vụ đã được giao, với tư cách cá nhân cùng Đỗ Á Sâm đến Somalia.

Nhiệm vụ mà lẽ ra cậu phải nhận, đã được Phương Thước tiếp quản, để rồi đến Kiev.Rất nhiều chuyện khi ấy cậu không nhìn ra, nhưng giờ đây ngoảnh lại, mọi thứ đã quá rõ ràng.Vì sao Đỗ Á Sâm đột nhiên đưa cậu rời Kiev trước một tuần vụ rò rỉ hạt nhân?

Vì sao hai tuần ở Somalia họ hoàn toàn không liên lạc được với bên ngoài?

Vì sao khi Kiev xảy ra đại biến, cậu lại không nhận được bất kỳ tin tức gì trong suốt một tuần lễ?Có lẽ Đỗ Á Sâm đã biết từ sớm rằng Kiev sẽ xảy ra chuyện, nhưng không thể nói với cậu điều gì cả.

Vì vậy, anh chỉ có thể dùng cách của một lính đánh thuê — mạnh tay giữ Yến Hỉ Thần lại.Anh không thể để Yến Hỉ Thần ở lại Kiev trong khoảng thời gian đó.

Cũng không thể để cậu lập tức quay về trong khoảnh khắc thảm họa hạt nhân nổ ra.

Dù rằng anh biết rõ ở Kiev còn có một người vô cùng quan trọng với Yến Hỉ Thần.Khi Yến Hỉ Thần nhận được tin tức thì đã muộn mất năm ngày.

Ngay lúc cậu bất chấp tất cả muốn quay về Kiev, Đỗ Á Sâm dùng mọi cách có thể nghĩ ra, cưỡng ép giữ cậu lại nơi hoang vu khô cằn của Somalia.Bầu trời và mặt đất của Somalia trơ trụi suốt một năm, y như chính tâm hồn Yến Hỉ Thần vào thời điểm đó.Mãi đến khi Đỗ Á Sâm xác nhận rằng các lính đánh thuê còn lại của Ưng Nhãn đã chuyển hết những người ở trung tâm bão phóng xạ đi cách ly an toàn, anh mới trả lại tự do cho Yến Hỉ Thần.Chỉ là, khi Yến Hỉ Thần chạy về muốn gặp lại Phương Thước, thứ cậu nhìn thấy... chỉ còn là một vũng máu lạnh.Cảnh tượng rùng rợn trong ảo cảnh bệnh viện Liên Xô, hóa ra từ đầu tới cuối không phải ảo ảnh mà là một ký ức thật được tái hiện lại.Phương Thước —— hoặc là Cain, lúc này đột nhiên vỗ tay đứng sau lưng hai người đang đối đầu.

Hắn vỗ tay không chút chân thành, trong nụ cười là sự độc địa không thể che giấu."

Cuối cùng em cũng nhớ ra rồi sao?"

Phương Thước bước chậm tới sau lưng Yến Hỉ Thần, ghé sát, nhìn Đỗ Á Sâm từ sau vai cậu.Ánh mắt ấy đầy oán độc, lạnh lẽo, phảng phất sự căm hận không thể kiềm chế."

Anh luôn chờ đợi em đấy, em trai à.

Anh xem em là người thân duy nhất.

Thế còn em thì sao?"

Giống như rắn độc đang lè lưỡi, từng câu từng chữ rỉ đầy độc tố.

Yến Hỉ Thần không quay đầu lại, nhưng toàn thân cậu run rẩy không kiểm soát.Cậu lẽ ra nên quên...Quên đi những dằn vặt, những hối hận nặng nề từng đè gãy lưng cậu, những tiếc nuối, áy náy, tất cả...Không hiểu sao, cậu lại chợt nhớ đến Rio ở khu S — một người đã chết từ lâu.

Thậm chí trong khoảnh khắc đó, cậu như hiểu được Rio, chỉ là Rio còn có người để hận, còn cậu... cậu biết hận ai đây?Ngoài chính mình, cậu chỉ có thể hận Đỗ Á Sâm của năm đó.Phương Thước lại ghé sát vào tai cậu: "Khi anh thay em gánh vác tất cả những thứ này, em đang ở đâu?

Em đang ở Somalia giúp 'người tình nhỏ' của em tiêu diệt vài tên thổ phỉ chẳng mấy quan trọng sao?

Hửm?"

Đỗ Á Sâm híp mắt lại, lúc này anh hoàn toàn phớt lờ con dao đang kề trước cổ mình, lạnh lùng liếc sang — rút súng và nổ một phát.Viên đạn không bị ngăn lại, dường như là do Cain cố tình để nó bay qua xuyên thủng đầu hắn một cách hoàn hảo, để lại một lỗ máu trống hoác giữa trán.Ngay giây tiếp theo, Phương Thước lại xuất hiện sau lưng Đỗ Á Sâm, tay cầm dao chém xuống, ánh mắt găm chặt vào Yến Hỉ Thần đứng đối diện."

Đừng!"

Con ngươi Yến Hỉ Thần co rút mạnh, nhưng đúng lúc cậu thốt ra tiếng hét ấy, Phương Thước đã biến mất.Ý chí hóa thân của hắn xuất hiện phía trên Nhà hát, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống bi kịch trần ai dưới chân, rồi nhìn hai người đứng trên sân khấu."

Đây mới chính là màn kịch tuyệt nhất... không phải sao?"

Hắn cười lớn, cơ thể dần chìm vào bóng tối.Dao trong tay Yến Hỉ Thần vẫn kề ở cổ Đỗ Á Sâm, vì kích động mà lưỡi dao run rẩy không ngừng.

Đỗ Á Sâm cười giễu chính mình, tiến thêm một bước — lưỡi dao lập tức rạch một đường máu trên cổ anh."

Hóa ra là hắn... hóa ra Cain chính là người mà em luôn cố gắng cứu."

Anh bước từng bước về phía Yến Hỉ Thần, buộc cậu phải lùi lại từng bước."

Tôi vẫn chỉ muốn nói một điều.

Hãy nghĩ kỹ lý do vì sao em đứng ở đây, nghĩ xem rốt cuộc em vì điều gì mà chiến đấu.

Tiểu Yến, đi với tôi."

Đỗ Á Sâm một lần nữa vươn tay về phía cậu.Yến Hỉ Thần phải thừa nhận đây là lần đầu tiên cậu thấy Đỗ Á Sâm chân thành đến vậy.

Đôi mắt nâu sẫm kia sáng lên một cách bất định, như thể đang sợ hãi sự từ chối của cậu."

Anh nói tôi làm sao có thể?"

Yến Hỉ Thần hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp vô cùng, nhưng bản thân lại không hề hay biết, chính ánh mắt ấy đang làm ai đó đau đớn: "Anh bảo tôi sau khi biết hết mọi chuyện... làm sao còn có thể đi theo anh như chưa từng có chuyện gì xảy ra?"

Đỗ Á Sâm dừng bước, nở một nụ cười đầy chua chát: "Bây giờ... em đang trách tôi sao?"

"Anh không nên làm vậy.

Dù là ngàn vạn lần cũng không nên..."

Trong đôi mắt đau khổ của Yến Hỉ Thần, hiện rõ bóng dáng của Đỗ Á Sâm.Nỗi đau của cậu, sự mơ hồ, những hối hận và tội lỗi tràn ngập, từng chút một, toàn bộ đều rơi vào mắt Đỗ Á Sâm.Đỗ Á Sâm vẫn không lùi bước, ánh mắt sắc lạnh như cái chết nhìn chằm chằm vào cậu: "Đúng vậy.

Bởi vì tôi yêu em."

Yến Hỉ Thần lại nhớ về đôi mắt của Đỗ Á Sâm nhiều năm trước.

Đôi mắt luôn lạnh như băng đó từng có thời lóe lên ánh sáng, rồi chính vì cậu mà vụt tắt.Giờ đây, sau ngần ấy năm, cùng một sự lựa chọn, cùng một đôi mắt, ánh sáng trong mắt lại một lần nữa lụi tàn.Yến Hỉ Thần run rẩy dữ dội, con dao trong tay như trở nên bỏng rát.Cậu bật khóc."

Anh ấy đã đợi tôi đúng 18 ngày, là 18 ngày đấy!"

Yến Hỉ Thần gần như sụp đổ: "Anh có biết người ta nói với tôi anh ấy chết như thế nào không?

Đầu tiên là da bắt đầu tróc ra, sau đó là nội tạng và xương dần tan chảy, anh ấy nằm đó, chậm rãi nhìn chính mình hóa thành một vũng máu!

Phần lớn mọi người đều chết trong vòng 10 ngày, nhưng anh ấy cố sống tới 18 ngày!

Anh ấy vẫn luôn chờ tôi!"

"Anh ấy bỏ lỡ cơ hội được 'Ưng Nhãn' cho một cái chết nhân đạo chỉ vì muốn được gặp tôi một lần.

Tôi còn có em gái, còn có cha mẹ, còn có anh...

Dù không được gặp họ, tôi vẫn còn nhiều điều để sống."

"Nhưng Phương Thước... anh ấy chỉ có tôi, chỉ xem tôi là người thân duy nhất...

Anh ấy đã chờ tôi 18 ngày!

Nhưng đến lúc tôi trở lại, anh ấy... thậm chí đã không còn là con người nữa!"

Yến Hỉ Thần khóc đến mức không cầm nổi con dao, kể từ cái ngày tận mắt chứng kiến cái chết của Phương Thước năm xưa, cậu chưa từng yếu đuối và rối loạn đến vậy."

Tại sao?

Tại sao anh không để tôi gặp anh ấy sớm hơn một chút?

Tôi đã cầu xin anh!

Nhưng anh cứ nhất quyết không thả tôi!

Tại sao anh lại không thả tôi đi?"

Đỗ Á Sâm đứng trước mặt Yến Hỉ Thần, cảm thấy toàn thân đau đớn cũng không bằng nỗi đau trong lòng.

Anh thấy người mà mình đã tìm kiếm bao năm trời đang đứng trước mặt, lại nói với anh rằng "Tại sao anh không chịu thả tôi đi?"

Giọng Đỗ Á Sâm khàn đặc, ánh mắt nhìn Yến Hỉ Thần đầy nghiêm túc: "Vậy là bây giờ em đã nhớ lại tất cả, rồi lại muốn bỏ rơi tôi sao?

Vậy tất cả là lỗi của tôi đúng không?"

Không phải lỗi của anh ấy.

Trong lòng Yến Hỉ Thần có một giọng nói vang lên.Không phải chuyện gì cũng có đúng – sai rõ ràng.Anh ấy yêu mày.

Giọng nói ấy lại vang lên.Vì vậy anh ấy không thể để mày gặp nguy hiểm, không muốn thấy mày cũng nằm trên giường, tan rã thành một vũng máu ngay trước mắt anh ấy."

Nhưng tôi thà rằng anh đừng cứu tôi."

Nước mắt Yến Hỉ Thần không ngừng tuôn rơi, cậu ép mình nhìn vào mắt Đỗ Á Sâm: "Anh biết anh ấy quan trọng với tôi thế nào mà... anh biết mà..."

"Tôi không biết!"

Đỗ Á Sâm đột ngột ngắt lời cậu.Trên gương mặt anh vẫn không biểu cảm, nhưng Yến Hỉ Thần có thể cảm nhận được — anh đã nổi giận."

Tôi chưa từng biết hắn là Cain, chưa từng biết hắn là Phương Thước!

Em chưa bao giờ nói với tôi người đi thay em là ai!

Nếu tôi biết, tôi đã chẳng phải quanh đi quẩn lại trong Thế Giới Khác nhiều năm như vậy, càng không đến mức vẫn còn ảo tưởng về em.

Nếu tôi biết, tôi đã bảo em đưa hắn cùng đi.

Nếu tôi biết cái chết của hắn sẽ khiến em thành ra thế này, tôi thà người chết là tôi, để hắn đưa tôi đến gặp em lần cuối."

"Em giấu hắn kỹ đến thế, chưa từng cho tôi biết hắn là ai...

Và em cũng chưa bao giờ thực sự tin tưởng tôi."

Con dao trong tay Yến Hỉ Thần sắp không giữ nổi nữa.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy nỗi đau trong mắt Đỗ Á Sâm.Đó không phải sự khuất phục, mà còn thấp hèn hơn cả khuất phục — là sự tan vỡ trần trụi.Bỗng nhiên, Đỗ Á Sâm siết chặt lấy lưỡi dao, máu trào ra theo kẽ tay anh từng dòng đỏ rực.Ánh mắt đã lụi tàn ấy, đột ngột bùng lên một nỗi bi thương dữ dội."

Đúng vậy!

Nhưng tôi biết!

Tôi biết nếu em đi, thì chỉ có chết, hoặc sống tàn tật cả đời trong bệnh viện!"

Đỗ Á Sâm gào lên trong đau đớn, đôi mắt trong ánh sáng trông như ngập máu, đỏ gạch đáng sợ: "Tôi còn biết em sẽ hận tôi, trách tôi.

Nhưng rồi sẽ có một ngày em hiểu ra, quay về Kiev cũng chẳng mang lại gì ngoài việc cùng hắn chôn vùi!"

Đỗ Á Sâm xông lên một bước, nắm chặt lấy tóc Yến Hỉ Thần, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình."

Em mù quáng, bốc đồng, sống cảm tính — em luôn hy sinh cả đời vì người khác!

Nhưng tôi, mẹ nó, là vì tôi yêu em!

Tôi con mẹ nó yêu em!"

Anh siết chặt tóc cậu, đầy đau đớn nhìn từng giọt nước mắt rơi xuống: "Hắn ngoài em ra chẳng có gì cả...

Em tưởng tôi thì khác sao?"

Yến Hỉ Thần nhìn anh qua đôi mắt đỏ hoe và đầy nước, muốn nói gì đó nhưng chỉ phát ra vài tiếng khàn khàn vô lực."

Em tưởng chỉ mình em là đau khổ sao?

Mỗi giọt nước mắt em rơi năm đó đều chứa chất độc, nó ăn mòn từng tạng phủ trong người tôi.

Khi ấy nhìn em khóc, tim tôi cũng nát tan rồi."

Yến Hỉ Thần đưa tay ra, nhưng lại không biết mình nên níu lấy cái gì: "Xin lỗi..."

Đỗ Á Sâm lắc đầu, anh quay mặt đi, chậm rãi chớp mắt một cái, thu lại toàn bộ cảm xúc vừa trào ra quá mức của mình.Anh buông Yến Hỉ Thần ra, bắt đầu lùi về sau."

Trước kia tôi không cho em lựa chọn, lần này tôi cho em chọn."

Phía sau anh, đám người đang chém giết ngày càng tới gần, có tiếng súng, có tiếng gào thét.

Mọi người đều đang tìm Cain ở đâu, tất cả đều đã phát điên.Toàn bộ Nhà hát lớn Basilica đã trở thành địa ngục Tu La, nơi nơi đều là máu, là mùi tanh tưởi của thù hận và máu chảy.

Vũ khí và đạn dược không mang theo độ ấm, nhưng lại cướp đi những sinh mạng ấm nóng.Mọi người đều điên rồi, giây phút này thế giới không còn tín ngưỡng, tất cả đều là tín đồ của tử thần.Đạn bắn tóe bên chân Đỗ Á Sâm, nhưng anh không hề ngoái đầu lại lấy một lần."

Đi với tôi, hoặc ở lại."

Anh vẫn giữ khoảng cách không xa không gần với Yến Hỉ Thần.

Dáng đứng của anh thẳng tắp như chưa từng có lúc nào kiên định hơn.Yến Hỉ Thần lảo đảo, buông lỏng tay đang cầm dao.Đỗ Á âm luôn giữ khoảng cách ấy, trong khoảng cách không gần không xa ấy, anh bình tĩnh nói: "Bước cuối cùng trong kế hoạch hôm nay là cho nổ tung toàn bộ nhà hát lớn Basilica.

Bất kể nơi này có bí mật gì của Cain có thể làm hắn tổn thương nghiêm trọng, sau vụ nổ cũng sẽ bị hủy diệt hết.

Thông đạo có thể sẽ mở, cũng có thể không, ý chí của hắn có thể bị phá hủy, cũng có thể không."

"Sẽ có rất nhiều người chết."

Yến Hỉ Thần lau nước mắt, lại siết chặt con dao trong tay."

Chúng ta sẽ sơ tán người dân trước."

Đỗ Á Sâm nhẹ giọng nói."

Nơi này sẽ bị hủy sạch sao?"

"Sức công phá của vụ nổ là rất lớn."

Đỗ Á Sâm trả lời không nhanh không chậm, như thể chỉ đơn thuần đang giải đáp thắc mắc của Yến Hỉ Thần."

Tôi không thể đi."

Yến Hỉ Thần cúi đầu, tay nắm dao đến trắng bệch: "Tôi không muốn hắn chết."

Sau khi nói xong câu đó, Yến Hỉ Thần gần như không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Đỗ Á Sâm.

Trong lòng cậu chỉ vang vọng câu nói đầy giận dữ "Tôi yêu em", chân thành, tha thiết, như thể muốn mổ bụng móc tim ra cho cậu xem.Lúc ấy, khi thổ lộ ở khu A với Đỗ Á Sâm, rốt cuộc là vì sao lại thấy ấm ức vì dâng ra tấm chân tình của mình?

Rõ ràng người này, thì ra đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để mổ bụng phơi lòng vì cậu rồi.Phía đối diện không có tiếng động, chỉ có tiếng súng đạn càng thêm chói tai.

Yến Hỉ Thần còn nghe thấy tiếng hét của Đoạn Minh Dật, cùng với tiếng Rawson đang gọi "Sếp" ở không xa.Đỗ Á Sâm vẫn dịu dàng nhìn cậu: "Được thôi."

Yến Hỉ Thần mờ mịt ngẩng đầu lên.Cậu suýt tưởng rằng Đỗ Á Sâm không nghe rõ, định lặp lại một lần nữa.

Nhưng cậu không nhận được sự chế nhạo như tưởng tượng, không có lời lạnh nhạt nào, cũng không có kiểu bạo lực lính đánh thuê quen thuộc của anh.Điều anh dành cho cậu, lại là sự dịu dàng.Đỗ Á Sâm dùng hai ngón tay đặt lên môi, thổi ba tiếng còi sắc bén.

Người của Thủ Vọng Nhân đồng loạt nhìn về phía anh, trên mặt mỗi người là một biểu cảm khác nhau, mà ở phía trước nhất, Rawson sau khi xác nhận nội dung tiếng còi thì lập tức ngỡ ngàng nhìn Đỗ Á Sâm.Đỗ Á Sâm không để ý đến Rawson, anh lại dùng còi lặp lại mệnh lệnh của mình.

Mệnh lệnh chính xác, biểu đạt rõ ràng, người của Thủ Vọng Nhân thu ánh mắt lại, ngay sau đó bắt đầu tổ chức toàn bộ lực lượng chiến đấu rút lui.Có người trông như trút được gánh nặng, có người thì mặt mày không cam tâm.Cho đến khi phần lớn lực lượng của Nội Giới đã rút khỏi nhà hát lớn, Quạ Đen vẫn chưa kịp phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì.

Đợi hiểu rõ tình hình, Quạ Đen xác nhận Cain không còn ở đó nữa, liền phất tay, cũng mang theo đám sát thủ của gã rút lui.Trong Nhà hát lớn Basilica, những vật chất méo mó, hỗn loạn dần dần bình ổn lại.

Những đường nét trở nên thẳng tắp và sắc bén, màu sắc tan chảy được tái cấu trúc thành những mảng màu, cuối cùng hình thành vật chất cụ thể.Thế giới trở về trật tự, mọi thứ bị xáo trộn đang dần khôi phục.Những người già yếu bị thương lẫn đám trẻ dìu dắt lẫn nhau, người của Thủ Vọng Nhân che chắn cho người chiến đấu rút lui, bóng dáng Đoạn Minh Dật đang đỡ Đoạn Vân cũng lướt qua.Trong đám đông, có một bóng người không rời đi, anh ta siết chặt nắm tay, cúi đầu, đứng yên tại chỗ như thể muốn đứng mãi ở đó."

Rawson, đi thôi."

Đỗ Á Sâm xoay người lại."

Sếp, Rose làm sao bây giờ?"

Rawson trầm giọng hỏi."

Đi!"

Đỗ Á Sâm nhảy xuống sân khấu, rời khỏi vùng ánh sáng bao phủ lấy người kia.Anh không hề liếc nhìn Yến Hỉ Thần thêm một lần nào nữa.
 
[Đm/Hoàn] Lưỡi Dao Và Chim Yến
Chương 31: Tội lỗi và Trừng phạt tại Nhà hát lớn Basilica (4)


Chương 31: Tội lỗi và Trừng phạt tại Nhà hát lớn Basilica (4)

Rất nhanh, người trong Nhà hát lũ lượt chen chúc ra ngoài như dòng nước, khán phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình Yến Hỉ Thần.

Cậu phản ứng chậm nửa nhịp, đến khi nhận ra thì tất cả mọi người đều đã rời đi, ngay cả Đỗ Á Sâm cũng đi rồi, không thèm nhìn cậu lấy một lần.Yến Hỉ Thần ném con dao, ném khẩu súng, cởi áo chống đạn cùng dây đeo súng...

Cậu lần lượt trút bỏ từng món trang bị, cho đến khi toàn bộ gánh nặng được rũ xuống, mới chậm rãi ôm lấy đầu gối ngồi bệt xuống đất, biến trở lại thành cậu bé trong ký ức.Rất kỳ lạ, con người khi ở một mình luôn tỏ ra can đảm, cứ như thể việc gì cũng có thể gánh vác được, nhưng chỉ cần nghĩ đến ai đó là lại hóa thành đứa trẻ nhỏ bé yếu ớt.Trong bóng tối, một bóng người chậm rãi hiện ra, là Phương Thước đã biến mất suốt khoảng thời gian vừa rồi.

Hắn như một cái bóng trầm lặng giữa màn đêm, toàn bộ sự tàn khốc và tử khí trong nhà hát đều đổ lên người hắn.

Có lẽ bất kỳ ai cũng sẽ thấy sợ hắn, ngoại trừ Yến Hỉ Thần.Phương Thước âm thầm hiện thân phía sau Yến Hỉ Thần, với vẻ thích thú đi vòng quanh cậu hai lượt, cuối cùng ngồi xổm xuống trước mặt, nhìn cậu ngang tầm mắt.Yến Hỉ Thần vẫn ôm lấy đầu gối, cúi gằm mặt, âm thanh rầu rĩ phát ra từ sau cánh tay đang che mặt: "Anh... tại sao vậy?"

"Có phải em đang nghĩ rằng, đuổi hết mọi người đi rồi thì anh sẽ mãn nguyện chứ gì?"

Phương Thước bật cười ác ý: "Phải, đúng vậy, thật sự mãn nguyện lắm.

Vẻ mặt của em ban nãy thật xuất sắc, anh ngồi trên ghế khán giả không nhịn được mà muốn vỗ tay cho em mấy cái."

Yến Hỉ Thần không nói gì, chỉ càng cuộn mình nhỏ lại, ôm bản thân chặt hơn."

Xin lỗi."

"Tại sao?"

Phương Thước nghiêng đầu, hỏi."

Vì tất cả mọi chuyện."

Phương Thước vươn tay vuốt nhẹ mái tóc cậu.

Nếu có người thứ ba ở đây, nhìn thấy gương mặt hắn dịu dàng như gió xuân thế kia, e là sẽ rợn tóc gáy vì kinh hãi."

Nói cái gì vậy?"

"Xin lỗi... lúc đó, em đã không thể đến bên anh kịp thời."

Yến Hỉ Thần cuối cùng cũng ngẩng đầu ra khỏi cánh tay, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Ngoài cậu ra, không ai biết được những giày vò và đau đớn trong lòng cậu.

Hàng ngàn ngày đêm bị dằn vặt, mỗi một giây phút thống khổ trong ký ức, giờ đây lại một lần nữa ập về trên thân thể này.Phương Thước mặt không biểu cảm nhìn cậu, như thể đang dò xét xem lời cậu nói là thật hay giả.

Gương mặt hắn dần dần trở nên dữ tợn và méo mó, những cơn giận và thù hận bị đè nén quá lâu, cuối cùng bộc phát, trút xuống người Yến Hỉ Thần một cách mãnh liệt."

Em có biết 18 ngày đó anh sống ra sao không?"

Hắn nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng toát, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thủng Yến Hỉ Thần: "Da thịt rữa nát chẳng đáng gì cả, vì lúc ấy anh đã biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Nhóc Yến của anh trước giờ là con yến bay nhanh nhất, anh nghĩ dù thế nào em cũng sẽ bay đến bên anh.

Chỉ cần một cái liếc nhìn, chỉ cần em đến nhìn anh lần cuối trước khi anh chết, thì anh chẳng còn gì để oán trách nữa."

"Ngày thứ 3 da anh bắt đầu rữa ra, ngày thứ 5 da bắt đầu bong tróc, anh như một miếng pho mát mốc meo đang phân hủy, lúc ấy anh sợ hãi đến cực độ.

Anh nghĩ, nhóc Yến của anh thích đẹp là thế, mà giờ anh lại xấu xí, thê thảm như vậy, liệu em có chán ghét anh không?

Tại sao em còn chưa đến?

Anh nghĩ chắc là do trên đường có việc trễ nải thôi.

Anh chỉ mong trước khi da anh rữa hết, có thể gặp em một lần, như vậy anh có thể yên tâm mà chết, hình ảnh cuối cùng của anh trong lòng em sẽ mãi là một Phương Thước đẹp đẽ như xưa."

Đôi mắt Yến Hỉ Thần ngần ngật nước, trừng to đầy sửng sốt, cậu siết chặt vạt áo trước ngực, như thể đau đớn đến mức không chịu nổi.Cậu nhớ đến Phương Thước của nhiều năm về trước, người đã từng chắn đạn, đỡ dao vì cậu, thậm chí còn chịu phạt dưới tay Đoàn trưởng Ưng Nhãn.

Hắn chỉ cắn răng chịu đựng, nói không sao cả, thậm chí không cho Yến Hỉ Thần nhìn vết thương của mình, sợ cậu sẽ tự trách.Tổn thương và thời gian thật sự có thể thay đổi một con người, Yến Hỉ Thần chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày Phương Thước cũng có thể nhẫn tâm đối xử với cậu như thế này.Thấy vẻ mặt đau đớn của Yến Hỉ Thần, Phương Thước dường như trở nên hưng phấn hơn, hắn tiến lại gần, giống như đang tận hưởng nỗi đau của cậu lúc này."

Nhưng anh đã không đợi được nhóc Yến của anh.

Nó đang ở tận Somalia xa xôi, bên người tình nhỏ theo đuổi nó."

Yến Hỉ Thần bịt tai lại: "Không phải... không phải như vậy..."

"Ngày thứ 7, anh bắt đầu ho ra máu từng ngụm lớn, thứ anh ho ra toàn là nội tạng của chính mình."

"Thuốc đối với anh không có tác dụng, nhưng anh vẫn cố gắng chống đỡ.

Anh muốn cố sống để gặp em một lần cuối cùng, anh còn rất nhiều điều muốn nói với em."

"Đến ngày thứ 12, anh thật sự không chịu nổi nữa.

Những người cùng đợt lần lượt chết dần.

Những người còn sống, dưới sự sắp xếp của Ưng Nhãn, đều bắt đầu sử dụng thuốc trợ tử mà họ chuẩn bị sẵn."

"Anh là người duy nhất từ chối đề nghị của Ưng Nhãn, mọi người rất ngạc nhiên.

Họ nói với anh rằng anh chẳng còn sống được bao lâu nữa, nhiều lắm chỉ vài ngày, có thần tiên cũng không cứu nổi.

Họ khuyên anh nên chấp nhận, như vậy sẽ không phải chết trong đau đớn.

Anh từ chối.

Họ hỏi tại sao.

Lúc ấy mắt anh đã thối rữa, lưỡi không còn, thực quản cũng đang mục nát, chỉ còn tai là nghe được chút ít.

Họ hỏi anh có đang đợi ai không, anh gật đầu.

Có người vừa khóc vừa hỏi anh có phải đang đợi em không, anh lại gật đầu.

Sau đó họ nói với anh rằng em sẽ không đến đâu, bảo anh đừng đợi nữa."

Yến Hỉ Thần há to miệng, ngửa mặt lên trời, từ từ nhắm mắt lại."

Đừng nói nữa..."

Cậu run môi, sắc mặt sụp đổ, "Xin anh..."

Hắn đột ngột đứng bật dậy, Phương Thước từ trên cao nhìn xuống gương mặt tuyệt vọng ấy, ánh mắt hắn rực sáng vì phấn khích."

Nhưng những điều họ nói cũng không hoàn toàn đúng.

Anh cố gắng sống sót là vì anh muốn trong giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, tự nói với bản thân: "Anh sống không phải vì không có ai yêu mình.

Tất cả những người đã chết, tất cả — dù họ rất đau đớn, nhưng bên cạnh họ đều có người thân, bạn bè, hay vợ con."

"Anh tự nhủ không sao cả, anh có thể đợi được em.

Dù thân thể có thối rữa hết cũng không sao.

Nhưng đến cuối cùng, cả trái tim anh cũng mục ruỗng theo."

"Trái tim anh rữa nát rồi đấy, nhóc Yến à, thế mà anh vẫn không gặp được em."

"Anh chết một mình trong căn phòng bệnh tanh tưởi đó.

Người ta bảo, trước khi chết con người thường thiện lương.

Anh cũng nghĩ, đời này của anh, tâm địa đâu đến nỗi tệ.

Ít nhất là với em, anh chưa từng phụ, chưa từng."

"Nhưng em đã không đến.

Cuối cùng anh chết thành một đống rác rưởi, họ dùng túi chống phóng xạ lớn để bọc xác anh lại, rồi đặt vào túi thủy tinh, sau đó bỏ vào quan tài.

Họ chôn anh sâu hàng trăm mét dưới lòng đất như xử lý rác thải.

Sau này, trong Thế Giới Khác, Đỗ Á Sâm lại cho nổ tung di hài anh, như thể đang phân hủy rác."

"Đủ rồi!"

Yến Hỉ Thần đột ngột đứng bật dậy: "Đừng nói nữa!"

Cậu nhặt khẩu súng lên, chĩa nòng súng về phía mình, tay còn lại đưa khẩu súng kia cho Phương Thước: "Mạng này vốn dĩ là anh cho em.

Nếu ngày đó anh không chắn đạn cho em, em đã chết từ lâu rồi!

Anh hận em thì bây giờ cứ giết em đi."

Ánh mắt cậu trống rỗng, là sự rỗng không sau một nỗi đau quá lớn, tựa như Kiev sau sự cố rò rỉ hạt nhân năm nào — hoang tàn, đổ nát, không một cọng cỏ mọc lên."

Anh đã cứu mạng em, làm sao có thể lấy lại được nữa?"

Phương Thước bỗng bật cười, như gió xuân ấm áp, hắn nhìn Yến Hỉ Thần bằng ánh mắt dịu dàng nhất, vươn tay vuốt nhẹ gương mặt cậu: "Em biết tại sao bọn họ không tìm thấy gì trong Nhà hát Basilica không?

Biết điều gì đã khiến tất cả mọi thứ ở đây bị bóp méo không?"

Con ngươi của Yến Hỉ Thần xoay chuyển một cách máy móc nhìn về phía Phương Thước.Phương Thước nở nụ cười đầy ác ý, hắn lại vòng quanh Yến Hỉ Thần một vòng nữa, động tác và giọng điệu khoa trương như thể đang thật sự biểu diễn trên sân khấu: "Là ký ức của em đó!"

"Em không nhớ nổi nữa rồi.

Chính em đã tự tay chôn vùi ký ức của mình, còn anh thì giấu nó ở nơi này.

Vậy nên bọn họ chẳng tìm được bí mật gì hết, em sẽ phải trả lại tất cả ký ức thuộc về anh ngay khi nhìn thấy anh!

Không ai, không ai có thể mãi mãi tìm được mảnh xương sườn giết thần của em đâu!"*"mảnh xương sườn giết thần" có thể là một cách diễn đạt biểu tượng cho việc tự làm suy yếu bản thân hoặc phá vỡ một sức mạnh mà mình phụ thuộc vào.

Nó có thể ám chỉ một hành động tự hủy hoại hoặc một sự phản bội đối với điều gì đó cao cả, thiêng liêng."

Anh muốn gì?"

Yến Hỉ Thần cúi đầu hỏi."

Anh muốn em sống!

Sống thật tốt, sống cùng anh!"

Đồng tử của Phương Thước đột nhiên co lại, hắn gần như phấn khích mà nhìn Yến Hỉ Thần: "Chẳng phải em muốn bù đắp cho anh sao?

Không phải em cảm thấy ấy náy sao?

Vậy thì hãy mãi mãi ở lại Thế Giới Giả Tưởng với anh, có được không?"

Yến Hỉ Thần nhìn hắn trân trối với ánh mắt trống rỗng, môi cậu khẽ động.

Chữ "được" gần như đã chạm đến môi, nhưng lại không thể thốt ra thành lời.Cậu nghĩ đến rất nhiều người — Đoạn Minh Dật tính tình nóng nảy, Đoạn Vân thích làm bánh ngọt, Rose cùng Rawson, và cả Đỗ Á Sâm, người mỗi lần nhìn cậu trong mắt đều chứa đầy tình yêu.Nếu nói ra chữ "được", cậu cảm thấy như thể có điều gì đó thật sự không thể cứu vãn nữa.

Họ sẽ biến mất ư?

Sẽ chết sao?

Hay sẽ mãi mãi bị mắc kẹt ở nơi đây với lòng thù hận không bao giờ nguôi?"

Không gian này còn đang giam giữ rất nhiều người."

"Nhưng bọn họ chỉ là có chút mong muốn rời đi thôi, rất nhiều người thậm chí cũng chẳng muốn đi, đúng không?"

Phương Thước phản bác.Yến Hỉ Thần không nói nên lời, cổ họng dâng lên một mùi tanh của máu khiến chính bản thân cậu cũng thấy ghê tởm với ván cờ mà mình đã tự giăng ra.Phương Thước nắm lấy vai Yến Hỉ Thần, gần như dí sát vào mặt cậu: "Em đã quên trước đây anh từng đối xử với em như thế nào sao?

Chính anh mới là người duy nhất dù cả thế giới muốn giết em, anh cũng sẽ chắn trước mặt em.

Nhìn em bây giờ đi, em tưởng vứt bỏ mọi thứ liên quan đến anh, rồi tự cho rằng trốn đi là xong à?

Anh nói cho em biết, Yến Hỉ Thần — em không thể thuyết phục được anh đâu!

Anh sẽ mãi mãi nhớ rõ ngày đó, cái ngày anh chết đi, cái ngày anh bị chôn vùi như rác rưởi dưới lòng đất!"

Bất chợt, trong không khí vang lên một âm thanh sắc bén như gió xé qua, ngắn ngủi nhưng rõ ràng, ngay lập tức cắt ngang tiếng gào thét của Phương Thước.Vẻ mặt đầy phấn khích còn chưa kịp tan trên gương mặt hắn, thì động mạch ở cổ đã bị loạt đạn bắn trúng chính xác.Máu bắn cao tới ba mét, thân xác rách nát ấy đổ gục xuống, nhanh chóng hòa vào mặt sàn của sân khấu, bằng phẳng như chưa từng tồn tại.Yến Hỉ Thần hoàn hồn lại, cậu nhìn về cánh cửa ở cuối nhà hát đang bị đẩy ra.

Luồng ánh sáng lọt vào rất hẹp, trong ánh sáng ấy có một người đang đứng chặn lại.Đỗ Á Sâm chắn lấy ánh sáng, bóng anh đen kịt, không nhìn rõ nét mặt.

Anh bắn xong thì tiện tay vứt khẩu súng đi.Anh nhìn vào khoảng không tối đen, nói: "Ngươi không phải thần, không cần mượn danh thần để giả vờ.

Ngươi chỉ là một con giòi bọ phẫn nộ và xấu xí."

Yến Hỉ Thần dán chặt mắt vào ánh sáng ấy, như thể nhìn thấy được ánh sáng thật sự trong màn đêm tối tăm.Cậu vươn tay ra, cơ thể bất giác chạy về phía trước hai bước, như muốn đuổi theo ánh sáng đó.Nhưng người trong ánh sáng ấy lại không bước tới gần cậu, anh chỉ đứng ở cửa, không có ý định lại gần.

Nghe thấy tiếng động Yến Hỉ Thần phát ra, đầu anh chỉ hơi nghiêng đi một chút, có lẽ là đã nhìn về phía cậu.Yến Hỉ Thần có vô số điều muốn nói với anh, thế là cậu lại bước thêm hai bước nữa, nhưng còn chưa kịp xuống khỏi sân khấu, ngẩng đầu lên thì bóng dáng ở cửa đã biến mất.Lần này, trong nhà hát trống vắng thực sự chỉ còn lại một mình Yến Hỉ Thần.Cậu hoảng hốt nhìn quanh, gọi hai tiếng Đỗ Á Sâm, không có hồi âm, chỉ có tiếng vọng lại.

Cậu lại quay đầu, gọi hai lần tên Phương Thước, cũng không có ai trả lời.Nơi Phương Thước vừa ngã xuống khi nãy, đến cả xác cũng không còn.Càng không có ai đáp lại cậu.Đầu gối Yến Hỉ Thần mềm nhũn, chính cậu cũng không biết mình đã ngồi bệt xuống sàn từ lúc nào.Cậu lặng lẽ nhìn vào bóng tối rất lâu, ngồi trong nhà hát trống rỗng ấy, cho đến khi hai chân tê rần, vẫn không có ai quay lại.Phương Thước không quay lại, Đỗ Á Sâm cũng không.Nếu không phải vết máu vẫn còn trên sàn, cậu gần như sẽ cho rằng tất cả những gì mình vừa thấy chỉ là một ảo giác.

Cậu lại ngồi thêm một lúc lâu nữa, cho đến khi mặt trời lặn, cảm thấy buồn ngủ, rồi cứ thế gục xuống sàn nhà hát mà thiếp đi.Trong mơ, cậu thấy chính mình trong Thế Giới Thực, có Đỗ Á Sâm, có Phương Thước, khi ấy mọi thứ vẫn còn rất ổn.Khi bóng nắng nghiêng đổ về phía tây, Yến Hỉ Thần bước ra khỏi nhà hát.

Bầu trời xám chì và những tầng mây nặng nề từ trên cao ép xuống, như muốn nuốt chửng cả mặt đất.Cậu nhìn thấy khung cảnh thảm bại, khắp nơi toàn là xác chết.

Những thi thể ấy, cùng với cây cối, nhà cửa, mặt đất — tất cả những gì có thể thấy — đã hòa vào làm một.Yến Hỉ Thần cảm thấy buồn nôn, thế giới trước mặt cậu đã thay đổi đến mức không nhận ra.

Cậu quay lại nhìn những công trình xung quanh, tất cả dường như đều được xây dựng từ xương trắng và đầu lâu người chết.Cuối cùng, cậu đã hiểu nguồn năng lượng dồi dào không ngớt của thế giới này đến từ đâu, và tại sao lại có biết bao người không ngừng rơi vào Thế Giới Giả Tưởng.

Thế giới này nuôi dưỡng chính nó bằng huyết nhục của con người, đúc nên một thành trì vĩnh viễn không thể phá vỡ.Có người muốn thoát ra, có người mãi nằm lại đây, trở thành dưỡng chất nuôi sống nó.Yến Hỉ Thần vịn vào một cái cây bên cạnh, bắt đầu nôn khan một cách dữ dội.

Nôn mãi đến khi không còn nôn ra được gì, gương mặt cậu đỏ ửng, dạ dày co thắt dữ dội, nhưng cậu vẫn thấy ghê tởm vô cùng.Đầu đau, thân đau... khắp nơi đều đau.Một mùi khói thuốc thoảng qua, Yến Hỉ Thần vịn cây đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên.

Lúc này cậu chẳng còn chút gì gọi là đẹp nữa, ngay cả ánh mắt cũng đầy mỏi mệt và suy sụp.Một bóng người dựa vào thân cây phía bên kia, chậm rãi hút một điếu thuốc."

Tôi đến nơi này từ năm năm trước, khi gặp cô ấy, cô ấy vẫn chưa như bây giờ."

Người đàn ông kẹp điếu thuốc, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn những vì sao vừa lấp ló trên bầu trời, "Cô ấy khi đó giống như bất kỳ một cô gái nhà bên nào — biết mỉm cười ngượng ngùng với người khác, còn làm bánh phô mai rất ngon."

Yến Hỉ Thần lảo đảo đi đến trước mặt người đàn ông, ngồi xuống, ngồi ngay trong cái bóng của anh ta.

Đó là một tư thế của kẻ im lặng lắng nghe."

Về sau, một người bạn thân của cô ấy chết, còn bị người ta phân thây.

Nguyên nhân là vì bọn họ lúc đến khu vực kiểm soát của thế lực Ngoại Giới, đã đùa giỡn rằng muốn quyến rũ Cain xuất hiện, không ngờ bị một kẻ bệnh hoạn nghe thấy.

Cô ấy sợ đến mức phải trốn trong thùng rác suốt một đêm.

Khi ra ngoài, bạn cô ấy đã không còn nữa.

Cô ấy gần như lục tung tất cả các con hẻm, vẫn không tìm thấy thi thể của bạn mình."

"Rồi sau đó thì sao?"

Yến Hỉ Thần mệt mỏi hỏi."

Thứ cô ấy quên ngày một nhiều, đến một ngày, ngay cả tên của mình cũng quên mất."

Người đàn ông nói đến đây thì phả ra một làn khói, ánh mắt theo làn khói ấy trôi nổi, như tâm trí cũng bay đến một nơi rất xa, "Nhưng con người thì luôn cần một cái tên.

Cô ấy bảo tôi đặt cho một cái.

Tôi nói, vậy thì gọi là Rose đi.

'Tặng người hoa hồng, tay lưu hương thơm.' Một cái tên rất đẹp."

"Rồi sau đó, không nhớ rõ từ lúc nào, cô ấy bắt đầu cầm lấy dao, dùng súng cũng rất giỏi, thân pháp ngày càng thành thạo."

Rawson ngừng lại hai giây, "Chỉ là cô ấy không còn mỉm cười ngại ngùng với ai như trước nữa, cũng không làm bánh phô mai đáng yêu nữa rồi."

Rawson kẹp điếu thuốc chỉ tay về bốn phía, giọng khàn khàn nói: "Thế giới này đáng sợ và tàn nhẫn như vậy đó.

Cậu có thể không biết, ngay cả khi trước kia cậu vào khu hỗn loạn, lão đại vẫn luôn âm thầm để mắt đến cậu.

Có lẽ cậu đã thật sự chứng kiến rất nhiều điều tàn nhẫn, nhưng trong những lúc cậu không biết, vẫn luôn có người đứng phía sau cậu.

Cậu không biết, chỉ vì cậu được người ấy nuông chiều quá thôi."

Rawson lẳng lặng hút hết điếu thuốc, không nói lời từ biệt, xoay người rời đi.Yến Hỉ Thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy vầng hoàng hôn khổng lồ đang trôi nổi nơi rìa thành phố, mặt đất như được sinh ra từ vòng tròn đỏ rực ấy, giống như đã âm thầm bốc cháy suốt nửa thế kỷ.
 
[Đm/Hoàn] Lưỡi Dao Và Chim Yến
Chương 32: Thất tình song phương


Chương 32: Thất tình song phương

Yến Hỉ Thần lang thang vô định suốt một ngày một đêm, cuối cùng là do Lão Giang phái người đến đưa cậu về.

Hiện giờ cậu là mục tiêu quá rõ ràng, thân phận lại quá nguy hiểm.

Cứ như vậy thất tha thất thểu đi ngoài đường suốt một ngày mà còn chưa bị người ta giết, đúng là mạng lớn.

Điều khiến Yến Hỉ Thần thấy an ủi là lão Giang không lập tức cho người tra khảo cậu hay tổ chức "tam đường hội thẩm"* gì đó sau khi đón cậu về, tuy rằng có rất nhiều người — bao gồm cả những người trong nhóm Thủ Vọng Nhân— ánh mắt nhìn cậu đã thay đổi.Trước đây khi cậu còn nằm viện, tin đồn về việc cậu thân thiết với Cain đã lan truyền khắp nơi, chính Đỗ Á Sâm là người giúp cậu giữ vững lòng tin của những Thủ Vọng Nhân.

Nhưng lần này, Yến Hỉ Thần biết mình không còn may mắn như thế nữa.Lão Giang sắp xếp cho cậu ở lại chỗ cũ tại Khu Z, nơi trước đây cậu từng sống cùng Đỗ Á Sâm.

Căn phòng ấy vẫn rất sáng sủa, thậm chí còn đón nắng, có thể thấy rõ dấu vết của sự chăm chút tỉ mỉ khi xưa như một cách quan tâm không lời.Ví dụ như đèn ngủ trong phòng, hành lang và nhà tắm, có lẽ là vì sợ Yến Hỉ Thần lại gặp ác mộng.

Cũng như những gói cà phê trắng pha sẵn trong tủ bếp, đúng hiệu mà Yến Hỉ Thần thích nhất.

Mỗi góc phòng đều có liên quan đến cậu, nhưng cũng không nơi nào không gợi nhớ đến sự hiện diện của Đỗ Á Sâm.Anh ấy đã rời đi, nhưng cảm giác hiện hữu vẫn mạnh mẽ đến thế.Yến Hỉ Thần ngồi trước cửa sổ bằng kính của căn phòng đón nắng ấy, mỗi khi nhớ lại câu cuối cùng mà Đỗ Á Sâm nói trước khi đi, tim cậu lại đau nhói.Cậu không làm gì cả, cũng không muốn làm gì, cảm thấy mọi thứ đều vô nghĩa.

Khi không làm gì, đầu óc sẽ lại nghĩ ngợi lung tung, những suy nghĩ ấy cứ dày vò cậu mãi.

Thế nên cậu chỉ biết ngủ, ngủ thì sẽ không còn ý thức, không cảm nhận được nỗi đau.

Nhưng cậu cứ lặp đi lặp lại những giấc mơ về Phương Thước, về Cain, và cả Đỗ Á Sâm.Trước đây cậu không hay mơ nhiều như vậy, cũng không yếu đuối đến thế.

Ban đầu có khi còn khóc tỉnh khỏi mộng, sau đó thì chẳng khóc nữa, chỉ thức dậy rồi ngồi ngây ra đó, trái tim âm ỉ đau, cứ thế ngồi cả nửa ngày trời.Cậu cũng biết mình không thể tiếp tục như vậy, nếu không sẽ tự giam mình trong tuyệt vọng và cảm xúc, rồi vĩnh viễn không thể thoát ra.Trước đây luôn có người kéo cậu ra khỏi bóng tối.

Còn giờ, chỉ còn một mình cậu.

Cảm giác trống rỗng ấy dường như len lỏi đến từng dây thần kinh.Không cần phải nói, Đỗ Á Sâm đã không quay lại tìm cậu.

Phương Thước cũng chưa từng xuất hiện.

Đoạn Minh Dật và Đoạn Vân cũng không hề đến tìm cậu.

Yến Hỉ Thần hoang mang vô cùng, cứ cảm thấy mọi chuyện cứ như vậy mà xảy ra rồi ——Cậu đã biết hết mọi thứ, biết được nguồn gốc của sự đau khổ, và cậu đã lựa chọn.

Thế nhưng sau khi lựa chọn rồi, cậu lại không biết phải bước tiếp thế nào.

Không ai hồi đáp lựa chọn ấy, đến cả Phương Thước cũng biến mất không chút dấu vết.

Cậu gần như nghi ngờ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ hoang đường.Tình trạng như vậy chỉ kéo dài mấy ngày, rồi cảm giác trống rỗng to lớn cuốn lấy cậu.

Yến Hỉ Thần biết mình không thể tiếp tục như thế nữa, cậu phải hành động.Cậu nhìn vào gương thấy quầng thâm dưới mắt, gương mặt tái nhợt, đôi mắt giăng đầy tơ máu, bỏ ra nửa tiếng đồng hồ để chỉnh trang lại bản thân sao cho tạm chấp nhận được, rồi chủ động đến tìm lão Giang.Yến Hỉ Thần hỏi lão Giang về Đoạn Minh Dật."

Chẳng lẽ cậu không biết?"

Vẻ mặt lão Giang ban đầu rất kinh ngạc, sau đó dần dần trở nên bình tĩnh, ông nhìn Yến Hỉ Thần bằng ánh mắt đầy tiếc thương, như không nỡ nói ra: "Đoạn Vân chết rồi."

Trong vài giây, Yến Hỉ Thần như mất đi thính giác hoàn toàn, biểu cảm trên mặt đông cứng trong giây lát, rồi hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"

"Hôm rời khỏi nhà hát, trên đường rút lui đã xảy ra xung đột với người của Ngoại Giới.

Ông ấy vì bảo vệ Đoạn Minh Dật mà trúng đạn lạc.

Không chết ngay tại chỗ, nhưng cũng không trụ được đến cuối cùng."

Yến Hỉ Thần cảm thấy đôi chân mềm nhũn, cậu vịn lấy bàn rồi ngồi xuống, tự nhủ với bản thân: Đừng hoảng, đợi một chút, hãy bình tĩnh.Từ sau khi rời tiệm bánh mì, mỗi ngày Yến Hỉ Thần đều chứng kiến rất nhiều người chết đi, chính cậu cũng đã giết không ít người.

Nhưng cái chết của Đoạn Vân là điều cậu chưa từng nghĩ tới.Đoạn Vân giống như một bến cảng, ông không phải kiểu người gan góc dữ dội, nhưng tuyệt đối cũng không yếu đuối.

Ông cứ thế mà tồn tại ở đó, như một sự hiện diện vĩnh hằng.

Từng có lúc Yến Hỉ Thần nghĩ rằng, cho dù bao lâu đi nữa, dù là cậu hay Đoạn Minh Dật có mệt mỏi, bị thương hay không gượng nổi nữa, thì họ vẫn luôn có một đường lui đó là trở về bên ông nội.

Nhưng đường lui ấy giờ đây lại đổ sụp như một bức tường cũ kỹ.Khi cậu còn ở Khu Hỗn Loạn, cái chết chưa bao giờ ngừng xuất hiện.

Nhưng những người gần gũi bên cậu, lại luôn khiến cậu sinh ra một loại ảo giác rằng họ sẽ không dễ dàng rời đi.

Cho dù có một ngày sức cùng lực kiệt, bị thương hay xảy ra chuyện gì, thì trong quá trình chiến đấu với cái chết ấy, ít nhất cũng sẽ có sự hiện diện của cậu, hoặc là cậu có thể ở bên cạnh họ.

Chứ không phải bị người ta nhàn nhạt nói một câu: Ông ấy chết rồi.Lão Giang đã nói với Yến Hỉ Thần rất nhiều điều, nhưng cậu chỉ ngồi đó ngẩn ngơ, không có phản ứng gì quá rõ ràng.

Thật ra cậu thấy tất cả quá nực cười, cảm giác này có phần giống với lần đầu tiên cậu đến Thế Giới Khác, khi nghe thấy Đoạn Vân ngồi đối diện trò chuyện cùng mình.Yến Hỉ Thần rất khó tin rằng Đoạn Vân lại đột ngột ra đi như thế.

Lý trí thì ra sức thuyết phục bản thân phải phản ứng, nhưng mặt cảm xúc lại không ngừng phản kháng, cậu không thể chấp nhận nổi.Lão Giang từng nghe Đỗ Á Sâm kể về quá khứ của Yến Hỉ Thần, biết rằng trong Thế Giới Thực cậu từng là lính đánh thuê, nên sau khi khuyên bảo hồi lâu mà thấy Yến Hỉ Thần vẫn bị đả kích quá lớn, người như mất hồn, ông chỉ biết lắc đầu than thở: "Lạ thật, từng là lính đánh thuê kia mà."

Yến Hỉ Thần lúc này mới có chút phản ứng, cúi mắt nhìn lòng bàn tay ướt mồ hôi và lạnh lẽo của mình, sững sờ.Cậu nghe hiểu những lời này của lão Giang.

Bỗng nhiên cậu nhớ lại quá khứ của mình, những tháng ngày đầy máu tanh, tàn khốc và bạo lực ấy, cái chết là chuyện thường ngày, chia ly và tử biệt là bài học bắt buộc với lính đánh thuê.

Giống như bác sĩ hay y tá tiếp xúc quá nhiều với tử vong, dù đau lòng đến đâu, theo thời gian thì cảm xúc trong sáng đó cũng bị mài mòn đến mức tê dại.

Đúng vậy — Yến Hỉ Thần nghĩ — nhưng dường như cậu lại không hoàn toàn như thế.Cậu không thể chấp nhận cái chết của Phương Thước, nhất là khi người ấy chết theo cách đó.

Cậu cũng không thể chấp nhận việc Đỗ Á Sâm rời đi.

Giờ đây, cái chết của Đoạn Vân lại khiến cậu cảm thấy tất cả thật phi lý.Yến Hỉ Thần nhớ lại câu Đỗ Á Sâm đã nói trước khi đi, và cậu chợt phát hiện ra, anh nói đúng.Cậu mù quáng, bốc đồng, cảm xúc dư thừa, quá dễ bị người khác tác động.

Người càng gần cậu, lại càng dễ khiến cậu bị tổn thương.

Rõ ràng là một lính đánh thuê đã từng nhiều lần thoát chết, vậy mà đến giờ vẫn chưa học được bài học ấy.Lão Giang thấy Yến Hỉ Thần sắp như người bị mê sảng, ông lập tức sai người gọi ngài Vu tới.Ngài Vu là Thủ Vọng Nhân duy nhất còn lại ở khu C ngoài Đoạn Vân, cũng từng là bạn rất thân với ông.

Tuy Yến Hỉ Thần và ông chưa từng gặp nhau, nhưng khi nhìn thấy ngài Vu, cậu như mơ hồ thấy lại bóng dáng của Đoạn Vân.Sau đó, ngài Vu nhẹ giọng kể cho Yến Hỉ Thần nghe rất nhiều chuyện về Đoạn Vân.Ví như việc ông cụ thích đi dạo sau khi ăn cơm chiều, thích đọc những cuốn sách quân sự tạp nham, lúc còn minh mẫn thì thường kể lại những năm tháng phục vụ trong quân đội.Đoạn Vân luôn giữ Đoạn Minh Dật trong tim, đặt ở trên miệng (lúc nào cũng nhắc đến).

Sau này, ông cũng hay nhắc đến Yến Hỉ Thần, khi kể về cậu cứ như đang kể về đứa con của mình.Yến Hỉ Thần lặng lẽ quan sát ngài Vu.Người đàn ông giản dị đến mức lẫn vào giữa đám đông cũng chẳng ai để ý này, lại đang bằng vẻ mặt điềm tĩnh, giọng nói bình thản kể cho cậu nghe từng mẩu chuyện vụn vặt về Đoạn Vân.

Phải đến lúc này cậu mới chậm rãi nhận ra, có lẽ ngài Vu chính là người bạn tốt nhất của Đoạn Vân.Một nỗi đau không quá rõ ràng nhưng luôn rấm rứt âm ỉ không ngừng nhắc nhở cậu rằng, ông lão mặc áo da rất thời thượng, thích nấu ăn, cũng từng quan tâm cậu ấy, đã không thể quay trở lại nữa.Chiều hôm đó, cửa phòng khách vẫn luôn đóng kín.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, ngài Vu mới từ trong bước ra chầm chậm.

Ông bước từng bậc cầu thang xuống, rồi thấy một người đang lười nhác dựa vào cột đèn đường.

Trong tay người ấy cầm một quyển sách, có vẻ hơi mệt, lấy sách che nửa gương mặt lại rồi ngáp một cái, liếc mắt nhìn về phía ngài Vu.Ngài Vu khựng lại, từ từ bước đến gần Đỗ Á Sâm: "Lão đại."

"Ừm."

Người kia đáp lại qua mũi, liếc nhìn ô cửa sổ phía trên vẫn còn sáng đèn."

Sao lại nói với cậu ấy nhiều thế?

Bây giờ cậu ấy sống không dễ dàng gì đâu."

"Cậu ấy nên biết những điều đó, cũng nên ghi nhớ trong lòng.

Tôi hy vọng cậu ấy hiểu rõ, có rất nhiều người bao gồm cả Đoạn Vân, rốt cuộc đã vì điều gì mà chiến đấu, vì điều gì mà chết đi.

Lần sau khi làm gì đó, cậu ấy sẽ suy nghĩ kỹ hơn."

Ngài Vu nhẹ giọng nói, ánh mắt cũng hướng về ô cửa sổ sáng đèn phía trên: "Lão Đoạn không thương sai người đâu."

"Ông đang trách cậu ấy."

Đỗ Á Sâm nhìn thẳng ngài Vu: "Ông cũng đang trách tôi."

"Luôn có người phải gánh vác cái giá của chiến tranh, bất kể hai người có nỗi khổ riêng ra sao."

Đỗ Á Sâm dụi tắt điếu thuốc, bước tới vỗ vỗ vai ngài Vu, chẳng rõ là an ủi hay đồng cảm.Ngài Vu không rời mắt, lại bước theo Đỗ Á Sâm mấy bước: "Chuyện của Yến Hỉ Thần... cậu thật sự không xen vào nữa à?"

Ông nhìn bóng lưng người đàn ông phía trước đang khựng lại trong chốc lát, không quay đầu.

Khi nhìn vào bóng lưng ấy, đầu ngài Vu bất chợt hiện lên một vài suy nghĩ kỳ lạ...Ông ấy nghĩ rằng vị "lão đại" này của bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn như vậy, dáng vẻ uể oải, lúc nào cũng khiến người ta có cảm giác không để tâm đến chuyện gì, hoặc là chẳng có gì đủ khiến anh hứng thú.

Chính vì thế, sau này khi tận mắt chứng kiến sự thấu suốt như nhìn thấu lòng người và sức chiến đấu bùng nổ của anh, ông mới thật sự chấn động.Nhưng hiện giờ, dù trông anh vẫn giữ vẻ uể oải thường ngày, ông lại có thể nhìn ra một chút thất thần từ đôi vai sụp xuống của người đàn ông ấy.

Bảo là bị đả kích đến gục ngã thì cũng chưa tới mức, nhưng sống lưng hơi cong ấy không giống như là đang lười biếng, mà như là bị một điều gì đó đè ép đến không còn chống đỡ nổi.Chắc là ảo giác thôi nhỉ?

Ngài Vu nghĩ.

Người như cậu ta, sao có thể dễ dàng bị thứ gì đó đánh gục được chứ?Trong lúc ông còn đang nghĩ ngợi miên man bên này, thì Đỗ Á Sâm cuối cùng cũng cất bước rời đi, trầm giọng nói: "Thằng nhóc đó đối với thế giới này quan trọng hơn các ông tưởng tượng nhiều.

Hãy chăm sóc cậu ấy cho tốt."

Yến Hỉ Thần lập tức quay lại khu C ngay trong đêm.Khi cậu cả người bụi bặm, mệt mỏi đẩy cửa vào, thì thấy Đoạn Minh Dật đang ngồi ở phía sau cánh cửa.Bóng đêm vẫn đang không ngừng lan rộng, đồng hồ trên tường chỉ đúng năm giờ sáng.

Đoạn Minh Dật ngồi ngẩn người trước bàn, trên đó đặt một chiếc hộp màu đen.Yến Hỉ Thần đẩy cửa bước vào, lập tức nhận ra chiếc hộp đen ấy là gì, trong phút chốc nghẹn đến không thể thở nổi.

Đoạn Minh Dật tựa như đã mất hết cảm giác, dù nghe thấy có người mở cửa cũng không quay đầu lại, như đã hoàn toàn dửng dưng với mọi thứ xung quanh.Yến Hỉ Thần vẫn nhớ lần đầu gặp Đoạn Minh Dật, khi đó cậu ta là một thanh niên mặt mày cau có, tính khí thô lỗ, lời nói sắc như dao, nhưng lại là người miệng cứng lòng mềm đúng nghĩa.Còn bây giờ, cậu ta ngồi đó lại im lặng đến lạ thường.Yến Hỉ Thần đứng ở cửa rất lâu, rồi lặng lẽ bước đến ngồi bên cạnh cậu ta.Chiếc hộp đen dán một tấm ảnh của Đoạn Vân, đó là một trong số ít bức ảnh Đoạn Minh Dật tìm được của ông, nó bị kẹp giữa những cuốn sách ông hay đọc, là hình ảnh của ông 20 năm về trước."

Trước khi tôi đến Hỗn Loạn Khu, ông từng gọi tôi đến nói chuyện.

Ông nói nếu Thế Giới Khác không thể phá vỡ, thì cũng không sao cả, dù phải ở lại đó cả đời cũng không sao.

Ông chẳng có yêu cầu gì to tát, chỉ cần tôi được bình an."

Đoạn Minh Dật đưa tay ra, ánh đèn chiếu lên gương mặt cậu ta, chia nó thành hai nửa sáng tối.Ban nãy khi cậu ta ngồi đó, ánh mắt cứ như mặt nước chết lặng, nhưng bây giờ, khi nhắc đến ông cụ, ánh mắt ấy rốt cuộc cũng bắt đầu xao động: "Tôi biết ông vẫn luôn thấy áy náy với tôi.

Ông nghĩ tôi tới Thế Giới Khác là vì ông quá nhớ tôi.

Nhưng thật ra không phải, tôi nghĩ lý do tôi xuất hiện ở đó là vì tôi nhớ ông quá nhiều."

"Trước kia từng có giả thuyết rằng, một khi người trong Thế Giới Khác bị người ở Thế Giới Thực hoàn toàn quên lãng, thì sẽ không bao giờ trở về được nữa.

Vì họ đã không còn thuộc về nơi đó nữa.

Nếu biết trước sẽ xảy ra tất cả chuyện này... có hối hận không?"

Yến Hỉ Thần rất lâu mới mở miệng, giọng nói khản đặc như hai chiếc dũa kim loại mài vào nhau, đến bản thân cậu cũng thấy khó nghe.Thế nhưng Đoạn Minh Dật lại chẳng chê bai: "Hối hận á, sao lại hối hận được?

Ngược lại, tôi rất cảm ơn vì vẫn còn có thể gặp được ông, dù là trong một thế giới tệ hại đến mức này."

Yến Hỉ Thần cũng chầm chậm đưa tay ra, chạm vào chiếc hộp đen ấy.

Ngay khoảnh khắc đó, những cảm xúc rỗng tuếch và hư ảo ban nãy như cơn thủy triều lập tức rút đi.Cậu cực kỳ rõ ràng nhận thức được một điều, Đoạn Vân đã thật sự chết rồi.Những tin tức kia không phải là giả, nước mắt của Đoạn Minh Dật cũng không phải là giả, Đoạn Vân đã biến thành chiếc hộp đen nhỏ bé này trước mắt, mãi mãi không thể trở lại nữa.Yến Hỉ Thần siết chặt nắm đấm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng kiểm soát cảm xúc.

Cậu không thể sụp đổ thêm nữa, cũng không thể tiếp tục khóc.

Suốt những ngày này, cậu đã chịu đựng đủ rồi.

Khi bạn nghĩ rằng cuộc đời chẳng còn gì để mất, không có gì tệ hơn được nữa, thì số phận luôn có cách để cho bạn biết thế nào là "tệ hơn".Có người tin vào câu "cùng cực sinh thái lai" (sau khổ là sướng), nhưng càng nhiều người hơn lại bị ép thành kẻ theo thuyết định mệnh sau vô vàn thử thách mỗi ngày.Yến Hỉ Thần rất hiểu vì sao trong đêm mưa ẩm ương như thế này, Đoạn Minh Dật lại thắp đèn, ngồi trước cửa sổ mãi mà không ngủ được.

Bởi vì Đoạn Vân là người quan trọng nhất đối với cậu ta, và cảm giác ấy, ngoài Đoạn Minh Dật ra sẽ không ai hiểu được.Đêm hôm đó, Yến Hỉ Thần ngồi bên cạnh Đoạn Minh Dật cho đến khi trời sáng.

Đoạn Minh Dật hình như chỉ đang chờ trời sáng, như thể ánh nắng chiếu rọi mọi nơi ấy có thể xua đi phần nào thê lương và cô độc.

Đến tám giờ sáng cậu ta mới ngủ được.

Còn Yến Hỉ Thần thì dù cố thế nào cũng không thể chợp mắt.Cậu ra ngoài đi bộ, nhìn dòng người, chợt nhận ra nơi đây là Khu An Định, chắc chẳng mấy ai nhận ra mình.

Trên gương mặt mọi người lờ mờ hiện lên nét buồn bã, chắc cũng đã nghe tin ở Nhà hát Basilica rồi.Tin tức lan truyền rất nhanh, chưa đến hai ngày thì ai cũng đang bàn tán về sự việc tại Nhà hát.Yến Hỉ Thần và Đoạn Minh Dật sụp đổ theo tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

Hai người đàn ông sụp đổ và cùng rơi vào tuyệt cảnh không nên đặt cạnh nhau, bởi họ chỉ khiến nhau tệ hơn, chỉ thúc đẩy nhau héo mòn nhanh hơn mà thôi.

Rawson nghi ngờ nếu không phải lúc đó mình kịp thời tới nơi, thì giờ hai người họ đã thối rữa mất rồi.Hai người họ ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha, dáng vẻ như hai bệnh nhân vô vọng.Tình trạng của Yến Hỉ Thần còn đỡ hơn chút, Rawson cảm thấy cậu chỉ là bị ký ức cũ đột nhiên ập đến làm cho không kịp phản ứng, cộng thêm thất tình.

Nhắc đến thất tình là Rawson lại muốn mắng người — Sếp của bọn họ thật lòng yêu Tiểu Yến, dù anh ấy có hơi kín tiếng, nhưng là kiểu nói ít làm nhiều.

Đến người chậm hiểu như Rawson cũng có thể cảm nhận được tấm lòng của Sếp.

Vậy mà Yến Hỉ Thần lại cứ phải làm tổn thương anh ấy thêm mới chịu dừng.Nên cậu ta đáng đời.

Rawson kết luận thầm trong lòng.Còn Đoạn Minh Dật thì tình hình phức tạp hơn nhiều.

Rawson là người một thân một mình đi vào Thế Giới Khác, người quan trọng với anh ta ngoài lão đại Đỗ Á Sâm, còn có Rose.

Anh ta chưa từng mất đi người thân, nên không thể hoàn toàn hiểu được nổi khổ của Đoạn Minh Dật.Nhưng ít nhất anh ta biết, một người nếu muốn thoát khỏi bùn lầy không dễ chút nào, nếu ngay cả bản thân cũng từ bỏ vùng vẫy, thì chỉ có thể chờ bị nhấn chìm."

Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn như con nít!"

Rawson hiếm khi nghiêm khắc nhìn hai người họ.Anh ta quay sang Đoạn Minh Dật trước: "Sinh ly tử biệt là chuyện bình thường.

Có thể cho bản thân thời gian, nhưng không được mãi đắm chìm."

Đoạn Minh Dật yếu ớt quay mặt đi.Rawson liền chuyển sang tấn công Yến Hỉ Thần: "Chuyện của Cain sớm muộn gì cậu cũng phải tỏ rõ thái độ.

Trốn tránh cũng vô ích."

Yến Hỉ Thần cúi mắt, làm như không nghe thấy.Trong sự im lặng chết chóc giữa ba người, Rawson — kẻ luôn ít nói và thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề — hiếm khi cảm thấy bất lực đến thế.Anh ta nghĩ, nếu là Rose làm những việc này, chắc chắn sẽ giỏi hơn mình.

Anh ta chỉ là một kẻ thô lỗ, múa dao múa gậy thì được, nhưng chưa từng giỏi nhìn thấu lòng người.

Còn Rose thì khác.

Cô đã sống ở Thế Giới Khác qua biết bao mùa xuân thu, trải qua nhiều chuyện tàn khốc, nhưng vẫn luôn giữ sự tò mò với thế giới và con người.Anh ta thở dài, dứt khoát mỗi tay túm một người lôi ra cửa, nghĩ bụng: Nói nhiều làm gì?

Dù sao mình cũng không phải kiểu người giỏi miệng lưỡi."

Anh đưa hai cậu đi gặp một người."

Rawson nói.Tác giả (+ editor) có lời muốn nói:Cố gắng đặt tiêu đề cho nhẹ nhàng chút (cái này được gọi là thất tình hai chiều à?).*Tam Đường hội thẩm: Đây là phiên tòa thời Trung Quốc cổ đại, nói về các chế độ giám sát.

Trong hệ thống chính trị thời phong kiến Trung Quốc, có một hệ thống quy chế rất quan trọng, đối với giám sát cơ cấu quan lại và quan chức.

Năm 221 trước công nguyên nước Tần sau khi tiêu diệt sáu nước, dưới hoàng đế thiết lập ba cấp bậc quan lại quan trọng nhất, đó là Thừa Tướng, Thái Úy, Ngự Sử Đại Phu, họp lại gọi là Tam công, Thừa Tướng nắm giữ việc triều chính, Thái Úy nắm giữ việc quân sự, Ngự Sử Đại Phu nắm giữ việc giám sát.

Hệ thống này đặt nền tảng cơ bản của chính trị quan liêu Trung Quốc suốt hai ngàn năm tuổi.

Nhà Hán kế thừa nước Tần, cơ cấu giám sát gọi là Ngự Sử Đài, quan trên là Ngự Sử Đại Phu.

Đời Đường cơ cấu bên trong giám sát hình thành chế độ tam viện chặt chẽ, chế độ giám sát còn có một đặc điểm là Ngự Sử tham gia xét xử tư pháp, những vụ án quan trọng hoàng đế theo quy tắc chiếu xuống Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự đồng xử", hệ thống này tiếp tục đến đời nhà Minh – Thanh, được gọi là "Tam đường hội thẩm".

Nhà Minh đổi Ngự Sử Đài thành Đô Sát Viện, cùng với Hình Bộ, Đại Lý Tự hợp thành "Tam Pháp Ti", là cơ quan xét xử tối cao, thường là "Tam Pháp Ti" tham gia xét xử.

Tam ti hội thẩm, thường gọi là "Tam đường hội thẩm". ( Nguồn: https://quaivatcon.wordpress.com/)
 
Back
Top Bottom