- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 428,626
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đm/Hoàn] Lưỡi Dao Và Chim Yến
Chương 10: Trái tim mở cửa của thẳng nam sắt thép
Chương 10: Trái tim mở cửa của thẳng nam sắt thép
Chương 10: Trái tim mở cửa của thẳng nam sắt thép
Đoạn Vân trong trạng thái hôn mê bị treo lơ lửng giữa không trung, Yến Hỉ Thần và Đoạn Minh Dật dốc toàn lực kéo người lên, cũng phải tốn không ít công sức.
Hai người đang dồn toàn bộ sức lực giật dây, thì phía sau bỗng vang lên một âm thanh lạ thường.
Đoạn Minh Dật hiện giờ cực kỳ cảnh giác với đám người phía Quạ Đen, gần như ngay lập tức quay phắt lại, nhấc súng nhắm thẳng.
Yến Hỉ Thần cũng dừng tay, ngoảnh đầu nhìn.
Từ trong chiếc bao tải mà Đoạn Minh Dật đã chém đứt, một người chậm rãi bò ra.
Cậu ta có vẻ vừa tỉnh lại, ánh mắt còn mơ hồ và bối rối.
Là một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng người thư sinh, gương mặt thanh tú.
Khi nhìn rõ Yến Hỉ Thần và Đoạn Minh Dật đang chĩa súng về phía mình, cậu ta lập tức như gặp kẻ thù, ánh mắt căng thẳng đầy đề phòng.
"Chuyện gì đây?"
Đoạn Minh Dật thấp giọng hỏi Yến Hỉ Thần, "Chẳng lẽ bọn nó quên mang theo bạn diễn đạo cụ?"
"Tôi cảm thấy cậu ta không giống người của đám Quạ Đen lắm."
Yến Hỉ Thần lắc đầu bất lực nói, "Hay là cậu qua đó hỏi thử đi?"
Hai người đùn đẩy nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời không quan tâm đến cậu thiếu niên kia, trước tiên phải kéo được Đoạn Vân lên đã.
Tuy vậy, Đoạn Minh Dật từ đầu đến cuối vẫn không ngừng cảnh giác, cứ chốc chốc lại ngoái đầu lại nhìn, như thể sợ người phía sau sẽ lén đâm mình một nhát."
Sao dưới đó lại có người?"
Đến khi cậu thiếu niên lồm cồm bò tới gần, thấy Đoạn Vân đang bị treo giữa không trung thì giật mình thốt lên.Không muốn nhiều lời thêm, Đoạn Minh Dật, Yến Hỉ Thần và cậu thiếu niên trông có vẻ mảnh khảnh kia hợp sức kéo dây.
Cả ba đều ra sức đến mức lòng bàn tay rớm máu, lại không có găng tay, mỗi lần siết dây là như xát muối vào vết thương.
Đoạn Minh Dật thỉnh thoảng cúi đầu nói vài câu với Đoạn Vân ở phía dưới, xem ra ông cụ đã tỉnh lại, chỉ là ý thức còn chưa hoàn toàn hồi phục.
Đến khi cuối cùng cũng kéo được Đoạn Vân lên, Đoạn Minh Dật liền ôm chặt lấy ông, thì thầm điều gì đó, trông như thể đã bị dọa phát khiếp.Yến Hỉ Thần cũng lại gần quan tâm, nhưng rất nhanh đã phát hiện Đoạn Vân vẫn chưa thực sự tỉnh táo.
Hai ông cháu gặp lại, vừa lo lắng vừa xúc động, ôm nhau kể lể tâm tình.
Yến Hỉ Thần mấy lần muốn chen vào hỏi thăm tình hình đều không tìm được cơ hội.
Cậu vừa mừng cho họ, lại cảm thấy có phần chua xót.Đỗ Á Sâm vẫn chưa quay lại nên sự có mặt của cậu lúc này trông vô cùng thừa thãi.Thế là cậu dứt khoát xoay người, bước đến trước mặt cậu thiếu niên bị nhét vào bao tải, "Này cậu bạn, chuyện của cậu là sao vậy?
Có bị thương ở đâu không?"
Ban đầu thiếu niên vẫn còn dè dặt, nhưng sau khi trò chuyện với Yến Hỉ Thần vài câu thì dần thả lỏng, kể lại sơ lược tình hình cho cậu nghe.Cậu thanh niên này tên là Phương Thước, đúng như Yến Hỉ Thần dự đoán, cậu ta bị Quạ Đen và đồng bọn của gã bắt nhét vào bao tải mang đến đây.
Nhưng chuyện này nói ra cũng éo le, hoàn toàn do xui rủi.
Cậu ta tình cờ lên tầng thượng đúng lúc bọn chúng đang trói Đoạn Vân chuẩn bị đối phó với Yến Hỉ Thần, thế là không nói không rằng bị đánh ngất rồi treo lên một bên."
Vậy sao cậu lại lên tầng thượng vào giờ đó?"
Yến Hỉ Thần nghi hoặc.Không hiểu sao khi trò chuyện với thiếu niên này, Yến Hỉ Thần lại cảm thấy gần gũi khó tả.
Cảm giác này hoàn toàn xuất phát từ bản năng, không phải vì gương mặt cậu ta có gì đặc biệt hấp dẫn, mà là trong từng cử chỉ ánh mắt, đôi lúc Phương Thước lại khiến cậu có cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ.Đối diện câu hỏi về lý do lên tầng thượng, cậu thiếu niên có vẻ hơi lúng túng.
Nhưng dưới ánh mắt tò mò thẳng thắn của Yến Hỉ Thần, cuối cùng cũng lí nhí trả lời."
Tôi... vốn là lên đây để nhảy lầu..."
Yến Hỉ Thần nghẹn họng, nét mặt hiện rõ sự cạn lời.Cậu một lần nữa dò xét thiếu niên bên cạnh, vẻ mặt của cậu ta lúc này là sự xấu hổ như đứa trẻ vừa làm sai điều gì, cúi đầu chờ bị thầy cô trách mắng."
Cậu có phải đang chờ tôi an ủi cậu rằng thế giới này tươi đẹp lắm, cố gắng lên, sống tiếp đi các thứ không?"
Yến Hỉ Thần co một chân lên, khuỷu tay chống lên đầu gối, đưa ánh mắt phóng xa vào không trung.Ở tầng thượng cao chót vót, toàn bộ cảnh sắc của thành phố được thu gọn trong tầm mắt.
Trời đã về chiều, mặt trời lui dần về phía Tây, tháp sắt in bóng dài trên nền đất, nơi xa có tầng mây mỏng lững lờ trôi giữa những ngọn núi xanh thẳm.Thì ra trong cái thế giới chết tiệt này, vẫn còn chút lãng mạn thi vị như thế này.
Yến Hỉ Thần thầm nghĩ.Thiếu niên bên cạnh trông có vẻ ngơ ngác, dường như muốn mở miệng, lại ngập ngừng không nói.Yến Hỉ Thần lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh đầy chất thơ trước mắt, hàng mi dài của cậu dưới ánh chiều tà cũng bị kéo thành một dải bóng mờ dịu, "Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi sẽ không an ủi cậu đâu.
Tôi cũng vừa mới đến Thế Giới Khác ngày hôm qua thôi, đã bị đả kích rất lớn.
Giờ tôi thấy thế giới này rất kinh khủng, chẳng muốn nói một lời tốt đẹp nào với cậu cả."
"Ể?"
Cậu thiếu niên bên cạnh tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ Yến Hỉ Thần lại nói ra những lời như vậy."
Chính vì tôi chưa hiểu rõ thế giới thật sự hiện giờ là thế nào, nên dù có tồi tệ đến đâu, tôi cũng sẽ gắng mà sống tiếp."
Yến Hỉ Thần nói, giọng đều đều nhưng chắc nịch.Phương Thước nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh bên cùng cậu đối diện với ánh hoàng hôn đang dần tắt."
Cậu là người ở khu K đúng không?"
Yến Hỉ Thần nói, hàng mi lại khẽ động, kéo theo bóng dài mơ hồ, "Tôi nghe nói thế lực của Ngoại Giới luôn muốn bảo vệ nơi này, đúng không?
Vậy thì ít ra cũng phải có ý chí sống sót chứ."
Thiếu niên rõ ràng không nghĩ tới Yến Hỉ Thần sẽ nói như vậy, cậu ta cúi đầu, "Thật ra... mọi chuyện cũng không hoàn toàn như anh nghĩ.
Sau khi tôi tỉnh dậy từ Thế Giới Giả Tưởng đã thấy mình ở khu K rồi, cứ thế mà sống ở đây.
Còn những chuyện trước đó, tôi không nhớ gì cả..."
"Chưa đủ quyền để lựa chọn phe phái sao?
Tôi cũng vậy mà."
Yến Hỉ Thần khẽ nói, rồi dứt khoát chìa tay ra trước mặt Phương Thước, nghiêm túc nhìn cậu ta, "Tôi phải đi rồi, có cơ hội thì gặp lại sau.
Nếu lúc đó cậu vẫn chưa nhảy lầu thành công."
Nói rồi, Yến Hỉ Thần đứng dậy bước đi.
Nhưng chỉ đi được vài bước, cậu ngoảnh đầu lại và bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của một người.Đỗ Á Sâm đang tựa vào bức tường gần cầu thang, cái bóng bị ánh chiều tà kéo dài lê thê, chẳng rõ đã nghe trộm từ lúc nào.Khu K không hề giống khu C yên bình.Tuy ở trung tâm nên nhìn có vẻ hiện đại hơn, nhưng Khu K hỗn loạn hơn rất nhiều.Nó là khu vực thuộc thế lực đối địch với họ, lại giáp với hai khu khác cũng do phe địch kiểm soát.
Có lẽ vì vậy mà vào ban đêm, Khu K luôn mang cảm giác như đang ở ranh giới của vùng chiến loạn, tiếng la hét, tiếng súng, tiếng khóc, tiếng đánh nhau, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta thót tim.Sau khi Đoạn Minh Dật và những người khác cứu được Đoạn Vân, trời đã tối hẳn.
Vì để đảm bảo an toàn, Đoạn Minh Dật đề nghị tìm một nhà nghỉ an toàn ở khu K để nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau tiếp tục lên đường.Xe về do Đoạn Minh Dật cầm lái.
Khi tới nhà nghỉ, Đoạn Vân và Đỗ Á Sâm xuống xe trước.
Yến Hỉ Thần nhìn thấy Đỗ Á Sâm kéo Đoạn Vân ra một góc nói chuyện, vì là quay lưng nên không thấy rõ biểu cảm của Đoạn Vân.Khi nói chuyện, Đỗ Á Sâm đứng rất gần ông.
Cuối cùng, anh vỗ vai Đoạn Vân, rồi quay đầu nhìn Yến Hỉ Thần một cái.Yến Hỉ Thần không hiểu lắm, quay đầu hỏi Đoạn Minh Dật, "Ông nội của cậu với Đỗ Á Sâm quen nhau à?"
Đoạn Minh Dật cũng tỏ vẻ khó hiểu, "Tôi chưa từng thấy họ gặp nhau trước đây."
Không bao lâu sau, cả hai cũng đỗ xe xong.
Khi họ bước vào thì Đỗ Á Sâm và Đoạn Vân đã đăng ký phòng xong.Nhà nghỉ chỉ còn lại hai phòng, là phòng giường đôi, đủ chỗ cho bốn người ngủ, nhưng Đoạn Minh Dật dĩ nhiên phải ở cùng Đoạn Vân, đồng nghĩa với việc Yến Hỉ Thần phải ở chung với Đỗ Á Sâm.Lại còn là phòng giường đôi.Yến Hỉ Thần lập tức bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cậu cảm thấy mình hơi bay bổng, lặng lẽ đi theo Đỗ Á Sâm vào phòng.Không phải vì cậu quá mơ mộng, mà là do Đỗ Á Sâm quả thực là một người đàn ông hấp dẫn, đã vậy còn rất hợp khẩu vị của cậu.
Hơn nữa, giữa hai người bây giờ có vẻ đang tồn tại một mối quan hệ mập mờ.
Giờ lại bị sắp xếp ngủ chung phòng, bảo sao Yến Hỉ Thần không nghĩ ngợi?Nhưng không ngờ hôm nay Đỗ Á Sâm lại cư xử rất đúng mực.
Sau khi dọn hành lý xong xuôi, anh có ý muốn ra ngoài thăm dò tình hình trước để ngày mai rời đi có thể thuận lợi một chút.Nghe tiếng cửa phòng đóng lại sau khi anh rời đi, Yến Hỉ Thần thoải mái thở phào.
Cậu cởi đồ đi tắm, cả người được bao phủ trong làn hơi nước ấm áp, bao nhiêu mỏi mệt cũng tiêu tan hết, lúc này cậu lại bắt đầu thấy muốn ra ngoài hóng gió.Ngoài trời lúc này không lạnh, độ ấm vừa phải, chỉ cần khoác thêm một chiếc áo len ra ngoài là đủ.Yến Hỉ Thần dạo bước trong màn đêm.
Xa xa vang lên tiếng súng đì đùng không dứt, trên người còn vương mùi xà phòng, cậu sải bước dưới ánh trăng, trong làn gió mang theo hương cây cỏ, lòng trào dâng những cảm xúc rất lạ lùng.Không hiểu sao, cậu lại nhớ tới cậu thiếu niên tên Phương Thước gặp lúc ban ngày.
Luôn cảm thấy ánh mắt của cậu ta khi nhìn mình, có điều gì đó thật quen thuộc và chấn động lòng người.Yến Hỉ Thần ngồi xuống bậc thềm trước nhà nghỉ, nghe tiếng súng vang vọng ở phía xa, cậu lặng lẽ rút ra một điếu thuốc.
Nhưng mới rít được một hơi đã nghe có tiếng người đi đến đứng phía sau, một lúc lâu mới ngồi xuống cùng cậu."
Đã khiến cậu bị cuốn vào chuyện hôm nay... xin lỗi."
Đoạn Minh Dật lên tiếng, giọng nói bình tĩnh.Yến Hỉ Thần nhướng mày, không nói gì, chỉ đưa hộp thuốc về phía cậu ta.Đoạn Minh Dật ngập ngừng một lúc, rồi rút một điếu nói, "Cảm ơn."
"Tôi vốn nghĩ cậu chỉ là một người bình thường tỉnh lại từ Thế Giới Giả Tưởng.
Đáng ra không nên bị cuốn vào rắc rối ở đây nhanh như vậy, vì thế tôi mới luôn tìm cách để cậu rời đi, để tránh tình huống như hôm nay.
Nhưng giờ thì... có vẻ thân phận của cậu phức tạp hơn tôi nghĩ."
Đoạn Minh Dật châm thuốc bằng que diêm Yến Hỉ Thần đưa, trong làn khói mờ, ánh mắt cậu ta trở nên khó đoán, "Dù sao thì hôm nay cậu đã giúp tôi một tay, tôi cũng nên thể hiện chút thành ý.
Người mà cậu thấy ban sáng là Quạ Đen.
Khu K chủ yếu do hắn quản lý, hắn có nuôi mấy tên sát thủ, hôm nay cậu cũng thấy rồi đó.
Việc hắn bỏ công sức đến vậy chỉ để bắt cậu... tôi nghĩ, không phải ngẫu nhiên."
"Thì ra tôi không phải củ khoai nóng bỏng tay, mà là món bánh bao thơm phức hả?"
Yến Hỉ Thần nửa đùa nửa thật.Đoạn Minh Dật lại không cười, ánh mắt trong làn khói thuốc càng thêm sâu thẳm, "Về những chuyện ngoài Thế Giới Giả Tưởng, cậu thật sự không nhớ gì sao?
Trên người cậu có nhiều điểm rất khó hiểu, thân thủ cũng không giống người bình thường.
Cậu giúp tôi giải quyết rắc rối, tôi thực sự muốn tin cậu... nhưng tôi cũng sợ tin nhầm người."
"Cậu đang bóng gió hỏi tôi có đáng tin hay không đúng không?
Tôi sẽ không khóc lóc van xin cậu tin tôi đâu."
Yến Hỉ Thần chơi đùa điếu thuốc chỉ còn một mẩu trong tay, cậu quơ quơ nó trước mặt Đoạn Minh Dật, đùa giỡn nói, "Thắc mắc của tôi còn nhiều hơn cậu.
Tôi còn muốn biết bản thân có bí mật gì hơn cả cậu nữa.
Tôi rất sẵn sàng chấp nhận sự tin tưởng của cậu... nhưng chính tôi còn chẳng tin nổi bản thân mình.
Dù sao thì, cậu là người bạn đầu tiên tôi quen ở Thế Giới Khác.
Ít nhất, nếu mọi chuyện hôm nay lặp lại bao nhiêu lần, tôi vẫn sẽ lựa chọn làm y như vậy."
"Biết rồi."
Đoạn Minh Dật chăm chú nhìn làn khói mỏng giữa những ngón tay, nét mặt dịu xuống, "Hôm nay, tôi đã nghe được đoạn đối thoại giữa cậu và cậu thiếu niên đó."
"Ừm?"
"Thật ra thì suy nghĩ của cậu cũng giống cậu ấy.
Từ sau khi đến Thế Giới Khác vẫn chưa có cơ hội để đưa ra lựa chọn.
Tôi vẫn chưa từng hỏi cậu, cậu đứng về phía nào?"
Mặc dù lời nói có phần rối rắm, nhưng Yến Hỉ Thần vẫn hiểu được ẩn ý của Đoạn Minh Dật.
Thật ra câu hỏi của cậu ta cũng giống với câu mà trước đó Đỗ Á Sâm đã hỏi cậu trong quán bar, chỉ đơn giản là hỏi cậu sau này định làm gì.Là định phá vỡ không gian này, hay tiếp tục bảo vệ nó?Nhưng Đoạn Minh Dật lại tiếp tục nói như đang độc thoại, "Ông nội tôi, ở Thế Giới Thực thì ông ấy đã mất từ rất lâu rồi."
Yến Hỉ Thần bắt đầu nghiêm túc lại."
Rất nhiều ký ức sau khi tôi đến Thế Giới Khác cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, nhưng chuyện này thì tôi nhớ rất rõ."
Vẻ mặt Đoạn Minh Dật không thay đổi nhiều, nhưng ánh mắt lại sáng rực.
Trong khoảnh khắc đó, Yến Hỉ Thần dường như nhìn thấy nơi cậu ta ánh lên thần thái chỉ trẻ con mới có, "Ông nội tôi là cựu quân nhân, sau khi nghỉ hưu thì rất thích đánh bài.
Bà nội tôi mất sớm, bố mẹ lại bận rộn công việc, nên từ nhỏ tôi được một tay ông nuôi lớn.
Sức khỏe ông luôn rất tốt, tinh thần cũng minh mẫn, chỉ là nhiều khi rất cô đơn.
Ông từng là người lính dạn dày trận mạc, thời trẻ ít được ở bên người thân, lúc già rồi mà vẫn phải chịu cảnh đơn độc.
Tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống của ông trước khi có tôi là như thế nào, nhưng tôi biết, đối với ông, sự đồng hành của tôi rất đáng quý.
Sau đó, một ngày nọ, ông đột ngột ngủ thiếp đi... rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Bố mẹ nói ông đã qua đời, nhưng tôi không thể tin nổi.
Cái chết của ông là một cú sốc rất lớn đối với tôi."
Yến Hỉ Thần lặng lẽ lắng nghe, bất giác lại châm thêm một điếu thuốc.Ánh lửa yếu ớt lóe lên soi rõ vẻ mặt của Đoạn Minh Dật, ngoài vẻ dịu dàng hiếm thấy, còn có đâu đó sự trầm buồn và đơn độc."
Hồi đó tôi chịu áp lực rất lớn, tâm trạng cũng không ổn định, nhưng tôi chắc chắn khi ấy tôi vẫn còn ở Thế Giới Thực.
Tôi không rõ mình đã vào Thế Giới Khác khi nào và bằng cách nào, chỉ biết rằng khi tỉnh lại mình đã quay về thời tuổi thơ..."
"Vậy sau đó cậu phát hiện ra điểm bất thường bằng cách nào?
Làm sao cậu biết mình đang ở trong Thế Giới Giả Tưởng?"
"Một lần tôi tổ chức sinh nhật, ông tặng tôi một bộ mô hình Gundam."
Đoạn Minh Dật lộ ra nét mặt bất đắc dĩ, "Cậu tưởng tượng nổi không?
Ông tôi lại tặng tôi một bộ Gundam!
Có lẽ là do trong tiềm thức tôi rất mong được ông tặng thứ đó, nhưng thực tế thì ông là người không hiểu gì về niềm đam mê Gundam của con trai cả."
Yến Hỉ Thần đưa tay ra, hai người ăn ý bắt tay nhau, ngầm thể hiện tình đồng chí."
Sau đó, ông tôi rất giận vì gặp lại tôi ở Thế Giới Khác, còn đánh tôi một trận, suốt một thời gian dài không thèm để ý đến tôi.
Cứ như vậy mấy năm qua đi, mãi đến sau này tôi mới biết, những năm gần đây ông nội tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi.
Ông nghĩ rằng, ở một mức độ nào đó, chính vì cả hai ông cháu quá nhớ nhau nên tôi mới bị kéo vào thế giới này."
Một đoạn tàn thuốc dài rơi khỏi điếu thuốc của Đoạn Minh Dật."
Còn có lý do như thế à?"
"Cũng có một giả thuyết khác, đó là khi một người ở Thế Giới Khác bị tất cả mọi người ở Thế Giới Thực lãng quên, thì người đó sẽ vĩnh viễn không thể quay lại nữa."
Câu nói của Đoạn Minh Dật khiến Yến Hỉ Thần đột nhiên cảm thấy một nỗi buồn đau u uất.
Cậu từng nghe nói trong thần thoại Hy Lạp, Prometheus*(?) sau khi chọc giận Zeus, đã bị Zeus trừng phạt bằng cách tàn khốc nhất.Không phải là thiêu sống, cũng không phải bị sét đánh, mà là — bị lãng quên. (Ko biết là tui dịch sai hay là "lãng quên" được hiểu theo một nghĩa khác nữa huhu)* Prometheus người đã ăn cắp ngọn lửa từ thần Helios và trao nó cho nhân loại.
Zeus đã trừng phạt ông bằng cách buộc ông vào một tảng đá để một con đại bàng ăn gan của ông hàng ngày, nhưng lá gan cứ ban ngày bị ăn thì ban đêm lại tái sinh.
Nhiều năm sau, anh hùng Hy Lạp Heracles, với sự cho phép của Zeus, đã giết chết con đại bàng và giải thoát Prometheus khỏi sự dày vò này.Yến Hỉ Thần sững người, lại nghĩ đến cơn ác mộng từng khiến cậu bàng hoàng.
Trong cơn ác mộng đó, cậu bị xét xử, và tội danh của cậu là: "lãng quên".Vậy rốt cuộc cậu đã lãng quên điều gì?Luôn cảm thấy đó là một điều vô cùng quan trọng.Đoạn Minh Dật đắm chìm trong hồi ức của chính mình, không phát hiện vẻ mặt khác lạ của Yến Hỉ Thần, "Ông nội rất quan trọng với tôi, nhưng trong Thế Giới Thực, cuộc sống của tôi còn có nhiều điều chưa kịp bắt đầu.
Tôi không muốn bỏ lỡ những điều đó."
"Câu này nghe đúng là già dặn thật, tôi không thích, cậu trộm lời của ông cậu đúng không?"
"Thôi được rồi."
Đoạn Minh Dật nhún vai, "Giờ thì tôi đã biết ông tôi không phải là mất vì tuổi già, so với việc ở lại Thế Giới Khác với ông, thì tôi nên cùng ông quay về hiện thực.
Đó mới là công bằng cho cả hai."
"Giờ nghe có sức thuyết phục hơn nhiều rồi đó."
Yến Hỉ Thần nhẹ gật đầu, "Vậy nên cậu muốn biết tôi sẽ chọn quay về Thế Giới Thực hay ở lại với Thế Giới Giả Tưởng đúng không?"
"Cũng gần giống thế..."
Đoạn Minh Dật quay mặt đi, vuốt vuốt tóc.Yến Hỉ Thần nghiêng đầu nhìn sang, "Minh Dật?"
"Đừng gọi như vậy, sến súa chết đi được!"
"Thật ra cậu rất để tâm đến lập trường của tôi đúng không?
Tôi biết cậu rất phản cảm với những người muốn bảo vệ Thế Giới Giả Tưởng, nhưng tôi thật sự hiểu họ đấy."
Yến Hỉ Thần bật cười.Nghe vậy Đoạn Minh Dật cứng hết cả người, im lặng không bình luận thêm.Yến Hỉ Thần dụi điếu thuốc, khoác vai Đoạn Minh Dật, nhẹ nhàng lắc lắc, "Nếu tôi không có ký ức về Thế Giới Thực, mà người thân của tôi, bạn bè, người yêu đều ở đây, vậy thì với tôi, một người hoàn toàn không biết gì về Thế Giới Thực, chẳng phải nơi này mới càng đáng để lưu luyến sao?"
"Nhưng nó là giả mà!"
Đoạn Minh Dật quay đầu sang, bật thốt, "Sống cả đời trong một ảo ảnh như vậy, cậu không thấy tiếc à?
Cậu không muốn nhìn thấy thế giới thật à?"
"Tôi biết, tôi biết, tôi còn chưa nói xong mà."
Yến Hỉ Thần vỗ vỗ vai cậu ta, "Nhưng con người luôn bị ràng buộc bởi quá khứ và những mơ tưởng tương lai.
Cho nên câu hỏi 'Tôi là ai' với tôi rất quan trọng.
Cách một người đối mặt với hiện thực, phần lớn dựa vào đức tin của họ.
Mà nếu tôi còn không biết đức tin của mình là gì, thì làm sao tìm được điều quan trọng nhất?
Và đáp án có lẽ chỉ ở Thế Giới Thực tôi mới có thể tìm ra được."
Đoạn Minh Dật không phản ứng, chỉ hơi lo lắng, lặng lẽ nhìn con đường nhựa đen dưới bậc thềm."
Với tôi mà nói, đây mới là chân thật tuyệt đối."
Yến Hỉ Thần thở dài, siết chặt vai cậu ta, lắc thêm cái nữa, "Hơn nữa ý định của tôi cũng giống cậu, muốn rời khỏi cái nơi quái quỷ này!
Nói nhảm gì mà lắm, tất nhiên tôi sẽ rời đi chứ!"
Gió nhẹ và vầng trăng dần sáng, trong đêm loạn lạc đầy tiếng súng này, lại mang đến cảm giác dễ chịu đến lạ.Tuy Đoạn Minh Dật không nói tiếng nào nhưng Yến Hỉ Thần lại có thể cảm nhận được sự thư giãn trong lòng cậu ta.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy, ngồi bên cạnh một tên mặt lạnh, hay cãi chày cãi cối như Đoạn Minh Dật thế này, cũng chẳng tệ chút nào.Ngay lúc hai người bọn họ đang tận hưởng khoảnh khắc tình anh em ấm áp, vai kề vai lặng lẽ, Yến Hỉ Thần chợt để ý bên phải con đường có người đang thong thả bước tới, vai vác khẩu súng — là Đỗ Á Sâm.Đoạn Minh Dật lập tức trở lại bộ dạng lạnh băng như như con cá chết, đầy khó chịu hất tay Yến Hỉ Thần khỏi vai mình.Yến Hỉ Thần cứ tưởng Đỗ Á Sâm sau khi dò đường về sẽ qua bắt chuyện với họ vài câu.
Nhưng thực tế thì Đỗ Á Sâm chỉ im lặng lướt ngang qua, thuận miệng huýt sáo một tiếng.Đỗ Á Sâm cái gì cũng không nói nhưng cảm giác tồn tại lại tăng lên đến đỉnh điểm, bầu không khí lập tức trở nên kỳ quái.Gã đàn ông thẳng như thép Đoạn Minh Dật bị bầu không khí quỷ dị này làm cho đứng ngồi không yên, cậu ta quyết định đứng dậy rời đi ngay lập tức."
Gay lòi gay lói, nhìn mà phát ngấy!"
Trước khi đi còn liếc anh một cái.Yến Hỉ Thần bị liếc đến mức mặt mũi mơ hồ, đầu óc đầy dấu chấm hỏi. _???_