- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 433,603
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm/Hoàn] Lưỡi Dao Và Chim Yến
Chương 20: Lạc lối trong quá khứ
Chương 20: Lạc lối trong quá khứ
Chương 20: Lạc lối trong quá khứ
Bọn họ thuận lợi đến được điểm từng xảy ra vụ nổ phá hủy di hài Cain.
Tòa kiến trúc trước mắt trông giống một bệnh viện mang phong cách cổ, rất đồ sộ.
Cấu trúc của tòa nhà khá phức tạp, nhưng phần lớn đã bị tàn phá.Năm tầng lầu, hai mặt tường phía tây bắc gần như đã sập hoàn toàn.
Nhìn phía chính diện trông vẫn như một công trình nguyên vẹn, nhưng chỉ cần vòng ra phía sau là sẽ thấy cảnh tượng hoang tàn đổ nát.Thành phố bê tông với thép và xi măng phơi bày ra sự mục nát của khu dân cư loài người.Yến Hỉ Thần khẽ cau mày, cậu biết mình đoán đúng.
Càng tiến gần nơi này, sự bất an trong lòng lại càng dâng cao.
Giờ đây cậu đang đứng ngay tại điểm từng nổ tung di hài Cain trong truyền thuyết, khung cảnh xung quanh khiến cậu có một cảm giác quen thuộc đến lạ thường.
Mình từng đến nơi này rồi, nhưng không phải ở Thế Giới Khác.Ý nghĩ đó khiến Yến Hỉ Thần sởn gai ốc.
Bởi điều đó có thể chứng minh rằng: Thế Giới Khác có lẽ đã sao chép không ít địa danh từ Thế Giới Thực.Lúc đầu Đỗ Á Sâm vẫn đi phía trước dẫn đường.
Nhưng càng đến gần khu kiến trúc ấy, bước chân anh càng chậm lại, dù từ đầu đến cuối vẫn không quay đầu nhìn.Yến Hỉ Thần cảm nhận được sự quan tâm thầm lặng của anh, không nhịn được bước nhanh theo hai bước.
Ánh mắt cậu hoàn toàn bị những tàn tích trước mặt cuốn lấy, sự bất an bộc lộ rõ qua dáng vẻ liên tục nhìn quanh của cậu, đến mức khiến người khác chỉ muốn trấn an.Đỗ Á Sâm đúng là đã làm như vậy.
Khi Yến Hỉ Thần vô thức tiến lại gần, mu bàn tay chạm khẽ vào anh, thì anh dứt khoát nắm lấy tay cậu, nắm hờ hững, nhưng vững vàng rồi cứ thế tiếp tục bước đi.Không quay đầu lấy một lần, như thể hành động đó là điều đương nhiên nhất trên đời.Độ ấm trong lòng bàn tay Đỗ Á Sâm thật sự làm Yến Hỉ Thần yên tâm hơn hẳn.
Cậu lại nhớ tới khi cả hai mới quen nhau ở khu C, khi ấy còn từng gọi anh là "quái vật thích nắm tay".
Mà giờ thì chính cậu lại lưu luyến cái ấm áp đó chẳng nỡ buông."
Sao không nói gì nữa?
Sợ à?"
Đỗ Á Sâm hỏi, "Hay nhớ lại điều gì rồi?"
Đứng trước đống đất đá hoang tàn, trong lòng Yến Hỉ Thần dấy lên một nỗi nghi hoặc.
Nếu Cain thực sự là một nhân vật có thể thao túng quy tắc của không gian này bằng ý chí, thì sao lại để di hài mình bị chôn vùi ở một nơi lạnh lẽo thế này?
Trừ khi — nơi này từng mang ý nghĩa đặc biệt với Cain.Ngón út của cậu khẽ móc nhẹ vào lòng bàn tay Đỗ Á Sâm, ngầm bày tỏ suy nghĩ ấy.Đỗ Á Sâm liền hỏi: "Còn nhớ người học giả ở thư viện lần trước không?"
Dĩ nhiên Yến Hỉ Thần còn nhớ.
Khi ấy dáng vẻ Đỗ Á Sâm tập trung lắng nghe từng khiến cậu xao động không thôi."
Hắn đúng là một học giả, và cũng rất có tinh thần nghiên cứu.
Nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng hắn thật sự đã khảo sát và phân tích rất nhiều công trình và địa điểm trong Thế Giới Khác."
Bước chân của Đỗ Á Sâm càng lúc càng chậm, giống như đang cẩn thận lựa lời để mô tả người học giả ấy một cách chính xác nhất: "Hắn cũng từng đến đây khảo sát.
Một trong những giả thuyết mà hắn đưa ra... là nơi này có thể có liên quan trực tiếp đến cái chết của Cain."
"Ý anh là lúc hắn còn là người sao?"
"Ừ."
Đỗ Á Sâm trông chẳng mấy căng thẳng, thậm chí có thể nói là quá đỗi thả lỏng.
Sự tùy ý ấy của anh không thể lan sang Yến Hỉ Thần, nhưng ít ra cũng khiến cậu không còn cảm giác như đang đối mặt kẻ địch.
Mặc dù vậy, cậu vẫn cảm nhận rõ rệt một nỗi kháng cự mạnh mẽ phát ra từ nơi nàyCậu nhất định phải điều tra nơi này, bởi vì trong trí nhớ của cậu, cái tên "Cain" đã xuất hiện quá nhiều lần, cậu cần chắc chắn liệu bản thân có liên hệ nào với không gian này hay không.Tiến gần tòa nhà đó, Yến Hỉ Thần vô thức rút tay ra khỏi tay Đỗ Á Sâm.
Cứ như có một sức mạnh vô hình nào đó đang kéo lấy cậu.
Cậu bước vào đống bê tông đổ nát, ánh mắt mờ mịt mà vẫn không ngừng nhìn xung quanh.Tòa nhà bê tông khổng lồ chỉ còn một nửa này đã bị phá hủy nghiêm trọng, nhìn bề ngoài không thể nhận ra nó từng dùng để làm gì, nhưng thoạt trông giống như cơ sở công cộng: trường học... hoặc bệnh viện.
Những dây leo nâu đỏ leo bám trên bức tường còn nguyên vẹn, càng khiến toàn bộ khối kiến trúc sụp đổ này mang vẻ huyền bí rờn rợn.Yến Hỉ Thần đứng ở trung tâm bên trong tòa nhà, xoay một vòng tròn.
Cậu nghe được tiếng bước chân mình vọng lại trong căn phòng trống trải, tiếp đến là nhiều âm vang hơn nữa, không phải từ cậu phát ra.Có tiếng người nói chuyện.
Có ai đó đang dẫn đường.Cậu bắt đầu bước lên cầu thang bê tông cốt thép đã vỡ nát.
Đỗ Á Sâm ôm súng đuổi theo từ phía sau.
Khi thấy dáng vẻ Yến Hỉ Thần, anh cau mày, lao tới nhắc nhở nơi này nguy hiểm, bảo cậu dừng lại nhưng Yến Hỉ Thần như trúng tà vậy, chẳng những không nghe lời anh nói mà bước chân còn càng lúc càng nhanh.Đỗ Á Sâm thấy có gì đó không ổn.
Anh gọi cậu hai tiếng, rồi bỗng dưng im lặng.
Không cần ai nói, anh cũng cảm nhận rõ Yến Hỉ Thần đang có điều gì bất thường.
Anh lựa chọn giữ một khoảng cách, xem Yến Hỉ Thần đến tột cùng muốn làm cái gì.
Anh không xa không gần lẳng lặng theo sát, bảo đảm mình có thể can thiệp bất cứ lúc nào.Mà giờ phút này, Yến Hỉ Thần hoàn toàn vô thức.
Cậu đắm chìm trong những âm vang không ngừng vọng lại, nhưng cũng vẫn nghe được tiếng gọi của Đỗ Á Sâm, chỉ là giọng nói ấy như vọng từ một nơi xa lắm, mơ hồ bị bao phủ bởi một lớp màng.Cậu thầm nghĩ: Gọi thêm vài lần đi... mạnh mẽ hơn chút nữa, hét tên tôi lớn lên.Nhưng Đỗ Á Sâm không gọi nữa.Yến Hỉ Thần tiếp tục bước lên.Càng lên cao, cảm giác quen thuộc càng trở nên mãnh liệt.Cậu hoảng sợ nhìn quanh đống tàn tích.
Một cảm giác chua xót và tê dại lan từ hệ thần kinh ra khắp toàn thân.
Cùng lúc đó, cậu thấy những bức tường nứt nẻ, dây điện và thép lộ ra, cùng các thiết bị cũ kỹ phủ đầy bụi bặm... dần dần trở nên sống động trong tầm mắt cậu.Vách tường trở về nguyên vẹn một lần nữa, rêu phong xanh mướt bò lên, đèn trần chập chờn rồi sáng bừng, bụi bặm biến mất, mọi thiết bị đều trở lại vị trí ban đầu, sạch sẽ, mới toanh.Trong hành lang bắt đầu có người đi lại, toàn là khuôn mặt người nước ngoài, mặc quân phục Nga và đồ bảo hộ phóng xạ bước đi vội vã lướt qua, không một ánh mắt nào dừng lại trên người cậu.Một bàn tay vô hình đến từ Thượng Đế, đang quay ngược thời gian trở lại thời kỳ tòa nhà này còn sức sống.
Yến Hỉ Thần chợt hiểu — cậu đã rơi vào hồi ức của tòa nhà này!Nhưng cậu không thể tỉnh lại.Cậu quay đầu, sau lưng là muôn vàn hình bóng, nhưng lại không hề có Đỗ Á Sâm.Giờ đây, cậu đã bị tách khỏi không gian vốn thuộc về Thế Giới Khác.Lực lượng quen thuộc ấy vẫn tiếp tục dẫn dắt cậu bước về phía trước, đi qua hành lang bệnh viện, qua khung cửa sổ ngập ánh nắng, xuyên qua đám đông hỗn tạp, và cả những âm thanh ai oán phát ra từ các buồng bệnh, tất cả như một địa ngục trần gian thực sự.Càng đến gần nơi nào đó mà bản thân không gọi tên được, trái tim cậu lại càng đập dồn dập.
Một nỗi bi thương nặng nề trào dâng, tràn ngập trong lồng ngực.
Mỗi bước tiến về phía trước, cõi lòng cậu lại như bị kéo xuống một tầng sâu hơn của vực thẳm.Hành lang mù mờ ánh sáng, bụi li ti lơ lửng trong không trung.
Từng tia sáng lờ mờ nơi đây đều như đang báo hiệu một điều chẳng lành sắp sửa xảy đến.
Ở cuối hành lang, hoàng hôn lại một lần nữa buông xuống nhân gian.
Nhưng lần này không phải sự phán xét, không phải sự cô độc khi chỉ có mình cậu bị gán tội.
Cậu bước xuyên qua dòng người, và trên những gương mặt muôn hình vạn trạng ấy, cậu thấy được nỗi buồn sâu thẳm đọng lại.Cậu phảng phất thấy được toàn thể chúng sinh.Cuối cùng, Yến Hỉ Thần dừng lại trước một căn phòng.
Dòng chữ in trên cánh cửa mờ mịt không rõ, hình như là chữ Trung, bên dưới còn có một dãy số.Cậu biết bên trong có ai đó đang chờ mình.
Không có lý do gì cả, cậu chỉ là biết vậy thôi.
Nhưng cậu lại không nhớ nổi tên người đó, cũng chẳng nhớ ra chút gì về câu chuyện của họ.
Cậu thậm chí không thể hình dung nổi gương mặt kia.
Khi đứng trước cánh cửa này, Yến Hỉ Thần đột nhiên thấy sợ hãi.Cậu cố gắng nhìn rõ cái tên trên tấm bảng trước phòng, nhưng hai chữ kia cứ mờ mịt, không tài nào nhìn thấy được.
Cuối cùng, với hai bàn tay run rẩy, cậu đẩy cửa bước vào — và một mùi máu tanh nồng nặc lập tức ập tới, suýt khiến cậu nghẹt thở.Bên trong căn phòng lạnh lẽo này, cậu ngửi thấy một mùi tử khí và mục rữa phảng phất.Đây không phải phòng điều trị tích cực, mà là nơi đã bị bỏ hoang — căn phòng dành cho những người đã được xem như đã chết.
Những người nằm trong đây, dù còn thở cũng đã bị thế giới coi như không tồn tại nữa.Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào, chiếu sáng cả trong phòng và giường bệnh duy nhất bên trong.Nỗi bi thương và cảm giác nặng trĩu vừa rồi đột ngột dâng lên đến đỉnh điểm.
Cậu cảm thấy bản thân như sắp bị những cảm xúc đó nuốt chửng, sắp bị bóp nghẹt trong căn phòng hôi tanh và mục rữa này.Cậu không rõ rốt cuộc đây là loại cảm xúc gì, chỉ biết rằng, từ khi có ký ức tới nay, cậu chưa từng cảm nhận được thứ cảm xúc mãnh liệt đến vậy.Nỗi sợ hãi.
Sự đau đớn.
Cảm giác hối hận.
Day dứt.
Tuyệt vọng.
Không thể tin nổi...
Nước mắt trào ra, trước cả khi cậu kịp nhận thức được.Khi những giọt lệ rơi xuống, tầm nhìn của cậu bỗng trở nên rõ ràng hơn.Người đang nằm trên giường hoặc đúng hơn là một thân thể chẳng còn mang hình dạng con người, máu bầm vẫn không ngừng thấm qua lớp băng gạc, thứ mùi tanh nồng hòa lẫn với mùi gỉ sắt làm người ta buồn nôn.
Tấm ga trải giường vừa bẩn vừa phủ bụi, bị ám đầy mùi chết chóc và thối rữa, giống hệt như người đang nằm trên đó.Từng tế bào trong cơ thể Yến Hỉ Thần lúc này như đang bị dồn ép, bị đè nát bởi cảm xúc đau đớn trào lên từ tận đáy lòng.Cậu càng tiến lại gần, nỗi sợ trong lòng lại càng phai nhạt, thay vào đó là một cơn thôi thúc muốn gào khóc đến xé ruột xé gan.
Cuối cùng, cậu đứng trước chiếc giường ấy.
Khi hoàn hồn lại, bàn tay cậu đã run rẩy vươn ra, chạm tới thân thể chìm trong bể máu kia, nước mắt giàn giụa.Ngay khoảnh khắc đó, vũng máu loang lổ trên giường như cảm nhận được điều gì, khẽ động đậy."
Nó" đã không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, những đường nét trên gương mặt cũng như tan chảy, méo mó đến kỳ dị.
Theo từng cử động của Yến Hỉ Thần, dòng máu đặc sánh và thứ dịch thể rữa nát tiếp tục tràn ra từ mép băng gạc bẩn thỉu.Cuối cùng, "nó" như dốc hết chút hơi tàn còn sót lại, phát ra một âm thanh mơ hồ giống như tiếng thở dài rồi hoàn toàn bất động.Thứ đó... vẫn còn là người sao?Đó là ai?Trong đầu Yến Hỉ Thần không có lời giải nào cho câu hỏi ấy.
Nhưng bản thân cậu đã hoàn toàn sụp đổ.
Trong khoảnh khắc đó, cậu quên mất chính mình là ai, hoàn toàn bị cảm xúc chiếm lấy, bị nuốt trọn.
Cậu ôm lấy đầu mình, chậm rãi quỳ rạp xuống đất.Trán chạm vào nền xi măng lạnh buốt, thô ráp, những đường rạn sắc bén truyền thẳng cơn đau rát lên da thịt.
Tựa như một nghi lễ bái lạy đầy thành khẩn.Một vài hình ảnh lướt nhanh qua tâm trí cậu như luồng điện.Thời gian dần trôi, cậu nghe thấy bên tai có ai đó đang lớn tiếng gọi tên mình — là giọng của Đỗ Á Sâm, nhưng lại chẳng thể kéo nổi ý thức cậu quay về.
Cậu cảm nhận được một vòng tay ôm lấy mình thật chặt, ấm áp là vậy, nhưng lại chẳng thể xua đi cái lạnh lẽo thấm vào tận sâu trong cơ thể.Yến Hỉ Thần trong khoảnh khắc đó, có cảm giác như mình sắp chết.Khi mở mắt ra, đập vào mắt cậu là một màu trắng xoá, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí.
Cậu nhắm mắt lại, gần như chẳng cần suy nghĩ cũng biết mình đang ở bệnh viện.Trước khi mất đi ý thức, cảnh tượng tanh nồng đầy máu kia... cũng xảy ra trong bệnh viện, đúng không?Đó là ký ức của ai?Là của mình sao?Cái cảm xúc đau thương khôn cùng, gần như nhấn chìm toàn bộ lý trí, là cảm xúc mà trong tất cả những ký ức từng nhớ lại, cậu chưa từng trải qua bao giờ.Có thể...
đó vốn không phải là ký ức của cậu, mà là ký ức của toà nhà ấy.
Nếu nơi đó đúng là địa điểm từng xảy ra vụ nổ khiến xác của Cain bị thiêu huỷ, thì người nằm trên giường kia — có lẽ chính là Cain?Ý chí vô hình, tồn tại ở khắp mọi nơi, điều khiển cả không gian này...
Nếu hắn ta từng là một con người thì đây chính là nỗi thống khổ mà hắn đã từng trải qua sao?Yến Hỉ Thần nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, thấy Đỗ Á Sâm đang đứng tựa vào khung kính, lặng lẽ nhìn ra xa.
Anh dường như vẫn chưa phát hiện ra cậu đã tỉnh lại."
Tôi hơi đói rồi, còn anh?"
Giọng cậu khàn khàn, yếu ớt.Đỗ Á Sâm như giật mình bừng tỉnh, nhanh chóng bước đến bên giường, cau mày hỏi: "Cậu thấy sao rồi?"
Yến Hỉ Thần gượng cười: "Nhìn thấy vẻ mặt này của anh, cảm thấy thật đáng giá."
Lần này, Đỗ Á Sâm không hề pha trò, cũng không đấu khẩu như mọi khi.
Anh chẳng nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Yến Hỉ Thần, áp lên gò má mình, rồi lặng lẽ nhìn cậu thật sâu, thật lâu.Cái nhìn ấy khiến Yến Hỉ Thần cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Cuối cùng, cậu cố ý đẩy không khí trở lại bình thường bằng cách bắt anh đi rót nước, kéo rèm, giúp mình ngồi dậy... làm một loạt chuyện linh tinh.
Sau khi đã khiến Đỗ Á Sâm tất bật hết lượt, cậu mới thõa mãn chịu yên ổn nằm lại."
Được rồi, giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi."
Yến Hỉ Thần sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần rằng mình ổn, chỉ hơi chóng mặt chút, cuối cùng cũng nghiêm túc trở lại.Đỗ Á Sâm lúc này như vừa mới trút bỏ được tảng đá nặng đè trong lòng, ngồi xuống bên mép giường: "Cậu nói đi."
Yến Hỉ Thần ngẫm nghĩ một lúc rồi nói rằng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, vì khi đó cậu cảm giác như mình bị cách ly hoàn toàn với không gian của Thế Giới Khác."
Không phải bị cách ly, mà giống như cậu rơi vào một dạng ảo cảnh nào đó.
Tôi gọi thế nào cậu cũng không phản ứng."
Đỗ Á Sâm kể sơ lại tình hình sau khi Yến Hỉ Thần ngất đi.Sau khi lên tầng hai của bệnh viện bỏ hoang, Đỗ Á Sâm vẫn luôn theo sát phía sau cậu.
Rồi anh thấy Yến Hỉ Thần vừa đi vừa nhìn quanh, thỉnh thoảng ánh mắt còn dõi theo những điểm vô hình trong không khí giống như có ai đó đang bước ngang qua bên cạnh cậu vậy.
Chính vào lúc đó, Đỗ Á Sâm mới cảm thấy có điều bất thường, cứ như Yến Hỉ Thần bị thứ gì đó nhập vào, rất quái lạ.
Nhưng lúc đó cậu đã hoàn toàn không còn tỉnh táo.
Dù anh lay người, thậm chí dùng các kích thích mạnh hơn cũng không thể khiến cậu tỉnh lại.Cuối cùng, anh chỉ có thể đi theo Yến Hỉ Thần bước vào một căn phòng trống rỗng, rồi bất lực nhìn cậu quỳ gối giữa đống đổ nát, bật khóc đến tan nát cõi lòng.
Đầu gối cậu bị trầy xước, vẻ mặt thì mong manh và sụp đổ, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ, đong đầy những cảm xúc mà Đỗ Á Sâm chẳng thể nào hiểu nổi.Nghe xong, Yến Hỉ Thần chỉ cười: "Xem ra phản ứng trong mơ và trong hiện thực cũng giống nhau thật."
Nhưng khi Đỗ Á Sâm định hỏi cụ thể hơn, Yến Hỉ Thần lại ngăn anh: "Cho tôi chút thời gian, để nghĩ xem phải bắt đầu nói từ đâu."
Thế là Đỗ Á Sâm không hỏi thêm gì nữa.
Anh từng chứng kiến Yến Hỉ Thần phát điên như thể linh hồn bị lột xác.
Anh hiểu, chuyện lần này tuyệt đối không hề tầm thường.Anh dĩ nhiên rất muốn biết sự thật.
Nhưng càng muốn hơn là để người ấy có thể tự mình nói ra vào lúc thích hợp, thay vì bị cưỡng ép phải kể.
Yến Hỉ Thần đã nói "hãy chờ", vậy thì Đỗ Á Sâm không nhắc lại nữa.Anh chỉ đưa ra một yêu cầu, trong vài ngày tới Yến Hỉ Thần phải nghỉ ngơi thật tốt trong bệnh viện.
Về phần báo cáo tình hình với Khu A, anh sẽ thay mặt cậu lo liệu."
Mọi chuyện còn lại cứ giao cho tôi, đừng lo gì cả."
Đỗ Á Sâm nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm của Yến Hỉ Thần, cười một nụ cười gần như là dịu dàng hết mức có thể.