- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 435,822
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #131
[Đm | Hoàn] Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp - Thủy Thiên Thừa
Chương 129
Chương 129
Edit: MonThẩm Đại nhận được tin tức Vưu Hưng Hải vì vết thương nên đã quyết định cắt bỏ tuyến thể.Việc cắt bỏ tuyến thể không chỉ có nghĩa là sau này Vưu Hưng Hải sẽ trở thành Beta, mà đối với cơ thể còn là tổn hại không thể khắc phục được.
Sự khác biệt lớn nhất giữa AO và Beta là có nhiều hormone gọi là pheromone trong cơ thể.
Việc loại bỏ bất kỳ hormone nào ra khỏi cơ thể của một người đều sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.
AO sau khi loại bỏ tuyến thể cần phải tiêm hormone và uống thuốc trong vài năm để cơ thể hoàn thành quá trình chuyển đổi khó khăn này.
Nhiều biến chứng khác nhau có thể xảy ra trong quá trình này và các chức năng của cơ thể sẽ bị suy giảm đáng kể.
Một số người thậm chí phải dùng thuốc suốt đời.Tưởng tượng đến Cù Mạt Dư bị đâm vào tuyến thể cũng có khả năng gặp phải hậu quả nghiêm trọng như vậy, Thẩm Đại không khỏi xúc động.
Vào lúc đó Cù Mạt Dư hoàn toàn có thể tránh được, nhưng hắn lại lựa chọn đứng yên để bảo vệ bản thân và Khâu Khâu, cũng có lẽ là để để bù đắp cho anh.
Tóm lại, đây là lựa chọn rất nguy hiểm của Cù Mạt Dư để bày tỏ thành ý của hắn dành cho anh.May mắn thay, may mắn thay Cù Mạt Dư đang hồi phục, còn Vưu Hưng Hải...Nghĩ đến Vưu Hưng Hải và Thẩm Tần, trong lòng Thẩm Đại trăm mối ngổn ngang.
Dựa trên vết thương của Vưu Hưng Hải, mức án của Thẩm Tần chắc chắn sẽ không thấp.
Luật sư của Cù Mạt Dư dự định dùng bệnh tâm thần để bào chữa, kết quả tốt nhất cũng là bị giam vào bệnh viện tâm thần, hơn nữa rất có khả năng ông ta sẽ không bao giờ có thể ra ngoài lại.Thẩm Tần có lẽ đã suy nghĩ về một dao này rất lâu.
Thẩm Tần hận nhất là Vưu Tinh Hải bội tình bạc nghĩa, không đánh dấu ông ta, sau này ông ta tìm đến kẻ lừa đảo kia cũng là bởi vì đối phương hứa sẽ đánh dấu ông ta, nên đối phương nói gì ông ta nghe nấy, kết quả hết lần này đến lần khác gặp phải những kẻ không tử tế.Cũng bởi vì chứng kiến quá nhiều bất hạnh từ cha ruột của mình, nên có một khoảng thời gian Thẩm Đại rất bài xích giới tính Omega của mình, đồng thời anh khá phản đối hành động đánh dấu, nhưng thật đáng buồn khi anh không thể cãi lại bản chất trời sinh của mình.
Sau đủ loại dây dưa với Cù Mạt Dư, anh luôn nhìn thấy bóng dáng của Thẩm tần trong mình, đó là khoảnh khắc anh cảm thấy đau đớn nhất, cũng là lúc anh thấy hổ thẹn nhất.May mắn thay, cuối cùng anh không chìm vào ảo tưởng cần phải dựa vào người khác để chứng minh giá trị của bản thân, nhưng Thẩm Tần vẫn chưa bao giờ thoát ra khỏi đó.Có lẽ khiến Vưu Hưng Hải mất đi tuyến thể và khả năng đánh dấu là cách duy nhất để Thẩm Tần thoát khỏi nỗi ám ảnh đã tra tấn ông ta cả cuộc đời.Khi nhận được tin này, Cù Mạt Dư đã ở cùng Thẩm Đại được một tuần, hắn ăn vạ không chịu rời đi.Cù Mạt Dư thực sự rất bận rộn, hắn có vô số cuộc họp và tài liệu xem mãi không hết, còn phải thường xuyên ra ngoài xã giao, mà Thẩm Đại cũng thường xuyên tăng ca, hơn nữa anh còn phải chăm sóc Khâu Khâu.
Hai người họ thực sự thiếu thời gian để hòa hợp trong cuộc sống hàng ngày.
Chỉ khi sống chung, họ mới có thể gặp nhau nhiều nhất có thể ngoại trừ công việc và xã giao.Vì vậy Cù Mạt Dư năn nỉ ỉ ôi, giảng giải đạo lý rồi chơi xấu dọn đến đây ở, và để chăm sóc hắn, dì Lan cũng chuyển đến đây.
Vốn dĩ căn nhà bằng phẳng rộng lớn này bình thường khá vắng vẻ, nhưng bây giờ lại trở nên náo nhiệt.Sau khi nói chuyện điện thoại với luật sư, Thẩm Đại trầm mặc hồi lâu, Cù Mạt Dư vẫn luôn ở bên cạnh anh."
Xem ra luật sư rất tự tin."
Thẩm Đại không chắc chắn hỏi Cù Mạt Dư: "Đúng không?"
Cù Mạt Dư gật đầu: "Đừng lo lắng, em đã thuê luật sư giỏi nhất.
Việc giám định tinh thần của Thẩm Đại đã được thực hiện từ lâu.
Bằng chứng này rất có lợi.
Luật sư nói rằng ông ấy chắc chắn 80% rằng Thẩm Tần sẽ không bị tống vào tù. .Thẩm Đại thở dài: "Từ nhỏ tôi đã chứng kiến ông ta và Vưu Hưng Hải dây dưa, chứng kiến ông ta tự tay đảo loạn cuộc sống của chính mình.
Tôi đã từng nghi ngờ rốt cuộc đánh dấu có ý nghĩa gì, tại sao lại có thể khiến ông ta điên cuồng như vậy."
"Em hiểu, ông ta không phải là một tấm gương tốt cho anh."
"Xung quanh tôi không có nhiều tấm gương tốt."
Thẩm Đại nhìn Cù Mạt Dư: "Ví dụ như cha mẹ cậu, cho đến nay mẹ cậu vẫn không thể tha thứ cho cha cậu vì đứa con đầu lòng, nhưng bà ấy lại bởi vì đánh dấu nên không rời khỏi cha cậu."
"Đúng vậy, từ khi còn nhỏ, em hay phàn nàn vì sao mẹ không ở bên cạnh em, không quan tâm đến em.
Sau này lớn lên và gặp được anh, em mới hiểu được nỗi khó xử của bà ấy."
"Vì vậy tôi luôn tin rằng việc đánh dấu không phải là đáp án cuối cùng."
Cù Mạt Dư ôm lấy vai Thẩm Đại: "Anh nói đúng, đánh dấu không phải là đáp án cuối cùng.
Chúng ta và họ khác nhau, mối liên hệ sâu sắc nhất giữa chúng ta là trái tim."
Thẩm Đại mỉm cười liếc mắt nhìn Cù Mạt Dư: "Cậu thật sự nghĩ như vậy, hay là nói như vậy để dỗ tôi."
"Em thực sự nghĩ như vậy.
Trước kia em từng cho rằng đánh dấu là quan trọng nhất, em cũng cho rằng chỉ cần em sẵn lòng đánh dấu thì đó là thành ý lớn nhất của em, kết quả..."
Cù Mạt Dư bất đắc dĩ cười nói: "Anh không dao động, thậm chí anh còn nói nếu em đánh dấu anh, anh sẽ lập tức cắt bỏ tuyến thể.
Câu nói đó đã đả kích em mạnh mẽ đến mức anh không thể tưởng tượng nổi."
Hắn tuyệt đối sẽ không nói cho Thẩm Đại biết, khi nghe thấy câu nói đó, hắn giống như bị sấm sét đánh trúng, hắn chạy trối chết, chạy đến một nơi có thể thoải mái trút giận.
Đó là lần đầu tiên hắn phóng ra nhiều pheromone như vậy trong đời, thậm chí còn phải nằm viện hai ngày do hao tổn quá mức.Thẩm Đại có hơi mơ hồ về chuyện xảy ra ngày đó, lúc đó anh đang hỗn loạn vì kì phát tình, dục vọng tràn ngập cơ thể và đầu óc, có thể miễn cưỡng nhớ được những ký ức rời rạc đã tốt lắm rồi, nhưng câu nói đó nhất định phải dựa vào bản năng...
Không, phải nói rằng cơ chế tự bảo vệ của anh đã vượt qua bản năng điên rồ muốn bị đánh dấu vào lúc đó, từ chối điều mà một Omega đang động dục mong muốn nhất."
Nhưng cũng là ngày hôm đó em mới hiểu được rằng cái gì mới thật sự có thể khiến anh dao động."
Cù Mạt Dư cảm khái nói.Thẩm Đại nhìn Cù Mạt Dư thật sâu.Cù Mạt Dư cúi đầu ghé sát khuôn mặt Thẩm Đại, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Anh nhìn em như vậy, khiến em muốn lập tức hôn anh."
Thẩm Đại mấp máy đôi môi, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng dáng vẻ lại như không tiện nói chuyện.Cù Mạt Dư không cho anh cơ hội mở miệng, trực tiếp hôn lên môi anh, nhẹ nhàng dịu dàng nhấm nháp.Thẩm Đại trong lòng cảm động, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Cù Mạt Dư, hào phóng đáp lại.Cù Mạt Dư lập tức hưng phấn không thôi, hắn liếm liếm khóe môi Thẩm Đại: "A Đại, pheromone, em muốn pheromone của anh."
"Chúng ta đang ở trong phòng khách, không được."
Thẩm Đại lặng lẽ nhìn bốn phía, sợ bảo mẫu và dì Lan đột nhiên đi ra."
Vậy chúng ta về phòng thôi."
Thẩm Đại lập tức cảnh giác: "Không được, hôm nay muộn rồi, nên đi ngủ thôi."
"Nhưng hôm nay em chưa thực hiện phục hồi chức năng gì cả."
Cù Mạt Dư ôm eo anh không buông: "Bác sĩ nói em phải luyện tập phục hồi chức năng mỗi ngày, anh phải hướng dẫn em phóng thích pheromone."
"Đây là lời bác sĩ nói, hay là tự cậu nói?"
"Bác sĩ do em trả tiền mời đến."
Cù Mạt Dư chớp mắt.Thẩm Đại thật muốn đánh hắn: "Cậu nghiêm túc một chút được không?
Cậu như vậy sao tôi có thể không nghi ngờ là cậu đang giả bệnh."
Cù Mạt Dư ôm Thẩm Đại, lắc lắc, hôn anh mấy cái: "Lời em nói đều là sự thật.
Mỗi ngày em đều cần pheromone của anh.
Chỉ có anh mới có thể kích thích tuyến thể của em, kích thích em tiết ra tuyến dịch, phóng thích pheromone, muốn em sớm khỏi bệnh, chỉ có anh mới có thể giúp được em."
Thẩm Đại nhìn chằm chằm Cù Mạt Dư, Cù Mạt Dư cũng bình tĩnh nhìn anh.Thẩm Đại đột nhiên ôm lấy cổ Cù Mạt Dư, má kề má, đồng thời toả ra một mùi hương hoa Quỳnh thoang thoảng.Đối mặt với sự chủ động đột ngột của Thẩm Đại, Cù Mạt Dư sững sờ hồi lâu không nhúc nhích.
Hắn chỉ cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của pheromone, dần dần xoa dịu tâm hồn và thể xác của hắn.Thẩm Đại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên tuyến thể Cù Mạt Dư, dịu dàng nói: "Mau khỏe lại nào."
Mũi của Cù Mạt Dư cảm thấy đau nhức không thể giải thích được, hắn ôm chặt eo Thẩm Đại, vùi mặt thật sâu vào hõm cổ anh, hít hà thoải mái, cảm giác được Omega yêu quý của mình đối xử dịu dàng thật hạnh phúc biết bao."
Có tốt hơn không?"
Thẩm Đại nhẹ giọng hỏi."
Ừm."
Cù Mạt Dư hơi hơi điều chỉnh tuyến thể: "Anh có cảm nhận được không?"
"Có."
Thẩm Đại nhắm mắt lại, anh cũng đắm chìm trong sự tương tác hoà hợp của pheromone.
Cảm giác này như thể chạm vào linh hồn đối phương, khiến anh cực kỳ tin tưởng, giờ khắc này hai người tâm ý tương thông."
A Đại, ở bên cạnh anh em cảm thấy rất yên lòng."
Cù Mạt Dư dụi vào cổ Thẩm Đại: "Cảm giác này thật kỳ lạ, trước đây em chỉ cảm thấy học tập và làm việc thú vị, có tính thử thách, nhưng bây giờ em chỉ muốn ở bên cạnh anh.
Lúc nào cũng vậy, sau giờ làm việc, em chỉ muốn về nhà.
Cuộc đời em hiện tại hoàn toàn tập trung vào anh và Khâu Khâu."
Nghe được những lời này, Thẩm Đại không khỏi động lòng: "Cậu cảm thấy đây chính là điều cậu muốn sao?"
"Đúng vậy."
Cù Mạt Dư không chút do dự nói.Thẩm Đại trong lòng thầm nói, đây cũng là điều anh muốn, vẫn luôn là điều anh muốn.
Chỉ là anh chưa đủ can đảm để nói ra thôi."
Chúng ta một nhà được sống cùng nhau, đó là điều em mong muốn."
Cù Mạt Dư ngập ngừng, "Đương nhiên, nếu em có thể ngủ cùng phòng với anh thì càng tốt hơn."
Thẩm Đại mở mắt."
A Đại, hôm nay em có thể ngủ ở phòng của anh không?"
Thẩm Đại đẩy Cù Mạt Dư ra: "Việc phục hồi hôm nay đã kết thúc."
"A Đại..."
Cù Mạt Dư ôm eo Thẩm Đại, "Đừng bắt em ngủ ở phòng khách nữa, dì Lan sẽ chê cười em."
"Đừng nói nhảm."
Cánh tay của Cù Mạt Dư cứng như sắt, Thẩm Đại cảm thấy hắn dùng lực không nhiều, nhưng anh lại không thể thoát ra được."
Thật đấy."
Cù Mạt Dư nhốt Thẩm Đại vào giữa sô pha và bản thân mình: "Cho em một chút thể diện đi, chúng ta ngủ chung phòng nhé, em hứa sẽ không làm gì cả."
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi, tôi bao nhiêu tuổi rồi?
Tuổi chúng ta cộng lại cũng được năm mươi rồi, sao cậu lại không biết xấu hổ nói mà nói nhảm như vậy?"
Thẩm Đại vỗ vỗ cánh tay hắn nói: "Mau buông ra."
Cù Mạt Dư thất vọng mà nhìn Thẩm Đại, chậm rãi buông lỏng tay.Thẩm Đại lại không lập tức đứng dậy, anh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cậu chắc chắn không cần mang đồ chống cắn?"
Cù Mạt Dư sửng sốt một lúc rồi đột nhiên mở to mắt."
Ngủ sớm đi."
Thẩm Đại đứng dậy, vội vàng trở về phòng.
Anh đóng cửa lại, trên người dường như còn sót lại một chút mùi hương gỗ Hắc Đàn.
Anh sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, không kìm nén được hơi thở gấp gáp.