- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đm | Hoàn] Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp - Thủy Thiên Thừa
Chương 29
Chương 29
Edit: Mon
Sắc mặt Thẩm Tần vừa buồn rầu vừa đáng thương, như đang chịu ấm ức gì lớn lắm: "Ba biết con không muốn thấy ba, ba liền......
đến công ty chờ con, cùng con về nhà."
Thẩm Đại tức giận đến phát run: "Tôi nói qua điện thoại chưa rõ ràng sao, ông rốt cuộc muốn làm gì."
"A Đại, ba cũng chỉ là muốn đến thăm mẹ của mình một chút, không muốn gì hơn."
Thẩm Tần vành mắt đỏ hồng, lắc đầu, "Bà ngoại con như thế nào rồi, phẫu thuật phải làm bao lâu?"
"Ông hiện tại còn biết nghĩ cho bà ngoại sao?
Năm xưa ông làm những chuyện như vậy, có nghĩ đến bố mẹ tuổi già không có người nương tựa không?!"
Thẩm Đại cho rằng qua nhiều năm như vậy, hiện tại đối mặt với người ba này, anh có thể lạnh lùng tuyệt tình, nhưng cảm xúc vẫn cuồn cuộn không ngừng.
Đây đáng lẽ nên là người thân nhất của anh, người anh yêu nhất, bây giờ lại trở thành người mà cả cuộc đời này anh oán hận nhất, người mà anh không muốn gặp lại nhất.
Người chưa từng trải qua, sẽ không thể hiểu cảm giác đau như bị xé đôi của Thẩm Đại."
Thực xin lỗi, ba thật sự không phải cố ý, là hắn ta nói có thể kiếm được nhiều tiền."
Thẩm Tần thanh minh nói, "A Đại, ba đã giải thích rất nhiều lần rồi, ba biết con sẽ không bao giờ tha thứ ta, ba chỉ đến thăm bà ngoại con một chút, ba rất lo lắng bà, cũng lo lắng cho con, con hiện tại đi làm bận rộn như vậy, khẳng định không có thời gian chiếu cố bà ngoại, ba tưởng ba có thể......"
"Không cần, bà ngoại phẫu thuật sẽ thành công, tôi sẽ tự chăm sóc bà, tôi cũng đã tìm bảo mẫu cho bà ngoại, sinh hoạt của chúng tôi không hề cần đến ông, ông lúc trước biến mất, bỏ đi, bây giờ cũng không cần xuất hiện."
"Ba lúc đầu không còn mặt mũi để trở lại gặp mặt hai người, nên ta muốn đi kiếm một ít tiền rồi trở về."
Thẩm Tần nức nở nói, "A Đại, nhiều năm như vậy, con có thể cho ba một cơ hội không, bà ngoại tuổi lớn, lại sinh bệnh, thật sự rất cần người chăm sóc, bảo mẫu sao có thể so được với người nhà cẩn thận chăm sóc chứ."
"Ông cũng xứng là người nhà sao, ông......"
"Bà ngoại nhớ ba."
Thẩm Tần rưng rưng nói, "Lần đó ba gọi cho bà con, bà tuy rằng cũng oán trách ba, nhưng ba biết bà con rất muốn gặp ba."
Thẩm Đại môi run rẩy, không phản bác lại được.
Sao anh lại không biết, ngày đó bà ngoại do dự mà nói với anh, kỳ thật trong lòng đã dao động.
Dù có nhiều oán hận, nhưng người này vẫn là con trai duy nhất của bà, đặc biệt vào những thời khắc đối mặt với sinh tử, ai mà không muốn gặp con của mình.
Nếu không phải anh kháng cự và chán ghét, người này chắc chắn sẽ xuất hiện sớm hơn nữa rồi.Thẩm Tần lần thứ hai cầu xin nói: "A Đại, cho ba một cơ hội được không, ít nhất là lúc này, bà ngoại rất cần ba"Thẩm Đại vô lực đứng trước của phòng phẫu thuật cùng ông ta lôi kéo: "Ông đi về trước, chờ bà ngoại xuất viện, nếu bà bằng lòng gặp ông rồi nói tiếp."
"Hôm nay có như thế nào ba cũng phải gặp bà, ba chỉ ở bên cạnh chờ thôi, chờ bà con từ phòng phẫu thuật ra, ta nhìn bà con một cái liền đi, được không?"
Thẩm Tần nhỏ giọng nói, "Ba bảo đảm sẽ không quấy rầy bà, bà con thuốc tê vừa hết, cũng sẽ không chú ý tới ba."
Thẩm Đại chỉ cảm thấy mỏi mệt lại vô lực, anh biết chính mình thoát không được.
Huyết thống là thứ cả đời chém không đứt, dùng dăm ba câu sao có thể xua đi.
Huống hồ, dù chi Thẩm Tần trở về vì mục đích gì, đều sẽ bám dai như đĩa, anh hiện tại chỉ quan tâm đến bệnh tình của bà ngoại, không có sức lực để đối phó.Thẩm Tần thấy Thẩm Đại ngầm đồng ý, liền đứng ở hành lang đối diện, giữ một khoảng cách không xa không gần với con trai, ông ta do dự mấy phen, thật cẩn thận hỏi: "Công việc của con có thuận lợi không?"
Thẩm Đại cúi đầu, mắt điếc tai ngơ.
Thấy anh trầm mặc một lúc lâu, Thẩm Tần cũng từ bỏ.Một lát sau, Trình Nhược Trạch mang theo cơm hộp đến, trong tay còn xách theo hai ly trà sữa."
Anh Thẩm, quên hỏi anh muốn uống cái gì.
Tôi mua cả trà sữa và nước khoáng, bổ sung đường có thể làm tâm tình......"
Trình Nhược Trạch nhìn một bên mặt Thẩm Tần, sửng sốt một chút.Dáng người và khuôn mặt Thẩm Đại có bảy phần tương tự Thẩm Tần.
Nhưng Thẩm Tần thiếu đi phần cứng cỏi, nhiều thêm khí chất Omega nhu hòa nhỏ yếu, trắng nõn gầy guộc, ông ta ăn mặc đơn giản, trang phục cotton vàng nhạt, biến bức tường trắng trơn của bệnh viện thành phông nền điện ảnh.
Cho dù gương mặt đã có dấu hiệu tuổi tác, nhưng vẫn là một người đẹp hiếm thấy.Trình Nhược Trạch liếc mắt một cái liền xác định hai người họ là quan hệ gì: "A, vị này chính là......"
Thẩm Đại ngắt lời cậu ta: "Trợ lý Trình, tôi uống trà sữa."
"À, vâng."
Trình Nhược Trạch đặt túi ở trên ghế, dùng ánh mắt dò hỏi Thẩm Đại, cậu cảm nhận bầu không khí có hơi căng thẳng.Có chút khẩn trương.Thẩm Đại thấp giọng nói: "Đừng hỏi, chúng ta ăn cơm."
"Được."
Trình Nhược Trạch tuy rằng không biết nhiều về bối cảnh của Thẩm Đại, nhưng cũng từ Cù Mạt Dư và luật sư Trần nghe qua một ít tin tức.
Nói chung là con riêng thì gia đình sẽ có một số vấn đề, cậu là người ngoài thì tốt nhất không nên hỏi nhiều.Chính Thẩm Tần cũng cảm thấy xấu hổ, liền lùi ra xa.Cuộc phẫu thuật kéo dài 5 tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng thúc thuận lợi.
Vào lúc thấy bà ngoại được đẩy ra ngoài, Thẩm Đại nhìn biểu cảm của y tá, liền biết phẫu thuật thành công, anh kích động không thôi, xoang mũi chua xót, đôi mắt cũng ướt.Trình Nhược Trạch đứng một bên vỗ tay, một mặt chúc mừng Thẩm Đại, một mặt cảm ơn bác sĩ, biểu hiện giống như là người nhà bệnh nhân.Thẩm Tần cũng đi tới, nhìn bà xong nước mắt rơi như mưa.
Bà còn chịu ảnh hưởng của thuốc mê, chỉ là phát ra vài tiếng ú ớ, ánh mắt hỗn loạn nhìn Thẩm Tần, cũng không biết liệu có nhìn thấy thật hay không.Bà được đẩy đến phòng bệnh theo dõi, tất cả mọi người đều bị chặn ở bên ngoài.Thẩm Đại bình phục cảm xúc, cảm ơn bác sĩ và y tá, cẩn thận ghi chú lại những gì bác sĩ căn dặn.Thẩm Tần cách cửa sổ nhìn vào trong phòng theo dõi, lau nước mắt rồi đi.Thẩm Đại cả người thoát lực mà dựa vào lưng ghế, cảm giác ngày này trôi qua quá dài.
Từng giây từng phút trôi qua đều như có gì đó đang tra tấn anh, anh cảm kích mà nhìn Trình Nhược Trạch: "Trợ lý Trình, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.
Cậu đã ở bệnh viện cạnh tôi cả ngày rồi, cậu nhanh về nhà nghỉ ngơi đi."
"Tôi không có việc gì, anh cũng trở về nghỉ ngơi đi, phòng ICU anh cũng không vào được."
"À, bác sĩ nói quan sát ba ngày, không có việc gì thì sẽ sẽ chuyển tới phòng bệnh bình thường ngay.
Tôi muốn ở lại một lát nữa."
Thẩm Đại lau mặt, "Cậu đi về trước đi."
"Thật không cần tôi ở cạnh anh sao?"
"Không cần, tôi chỉ ở lại một lát liền đi, làm phiền cậu nhiều rồi."
Trình Nhược Trạch nói vài câu an ủi rồi cũng đi.Thẩm Đại ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, lại đứng dậy tiến đến cạnh cửa, thông qua cửa sổ nho nhỏ nhìn bà đang nằm trên giường bệnh, đó là người anh yêu thương nhất, là người thân duy nhất còn lại của anh.Điện thoại rung lên, Thẩm Đại lấy ra xem, là tin nhắn của Cù Mạt Dư: "Tiểu Trình nói cuộc phẫu thuật rất thành công, chúc mừng anh."
Hốc mắt Thẩm Đại nóng lên.
Anh muốn trả lời, nhưng ngón tay run run cứ gõ sai mãi, liền dứt khoát trả lời bằng giọng nói, anh gửi một đoạn tin nhắn thoại: "Đúng vậy, rất thành công, chỉ cần quan sát mấy ngày là có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường, Mạt Dư, cảm ơn cậu."
Cù Mạt Dư lại lần nữa giúp đỡ anh, cứu vớt anh.
Đây chính là lí do dù anh phát hiện bên trong tính cách của Cù Mạt Dư ẩn chứa ngạo mạn và lạnh lùng nhưng vẫn ngu ngốc đắm chìm.Rất nhanh, Cù Mạt Dư cũng nhắn lại một đoạn thoại: "Anh còn ở bệnh viện sao?"
"Còn ở, tôi không vào được phòng bệnh theo dõi, nhưng tôi ở lại trông bà một chút rồi sẽ về."
"Tôi đang ở gần bệnh viện, để tôi qua xem."
Thẩm Đại thậm chí không dám nghe hết đoạn tin nhắn đã vội vàng nhấn tắt.
Ngón tay anh lơ lửng ở trên màn hình, nghe chính trái tim mình đang đập loạn.
Anh nhẹ nhàng chạm tay, âm thanh trầm thấp êm tai của Cù Mạt Dư lại lần nữa vang lên.Hắn nói hắn muốn đến đây.Cho dù là vì đang ở gần đây, cho dù là tiện đường, cho dù là nhất thời nổi hứng, nhưng vẫn là đến thăm người nhà của anh, đây là biểu hiện của sự quan tâm, không phải sao?Thẩm Đại nghe đi nghe lại đoạn tin nhắn thoại kia.
Đến khi anh thuộc lòng từng câu chữ, nắm rõ từng âm điệu, khiến nó lặp đi lặp lại vô hạn tuần hoàn trong đầu anh, anh mới dám tin mình không nghe nhầm.
Không phải là anh nảy sinh ảo giác sau một ngày dài mệt mỏi.Không đến mười lăm phút, Cù Mạt Dư đã tới.Thẩm Đại ngơ ngẩn nhìn Cù Mạt Dư hai giây, nhanh chóng bước lên trước, nhào vào lòng đối phương.
Trong cuộc đời, đây là lần đầu tiên, không phải ở kỳ phát tình mà ở trạng thái hoàn toàn thanh tỉnh, Thẩm Đại muốn ỷ lại một người.Trong mắt Cù Mạt Dư thoáng hiện một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bị sự dịu dàng bao trùm, hắn một tay ôm eo Thẩm Đại, một tay vỗ về những sợi tóc mềm mại: "Sợ sao?
Không sao rồi."
"Ừ, tất cả đã qua rồi, bác sĩ nói cuộc phẫu thuật diễn ra thành công hơn mong đợi."
Thẩm Đại nghẹn ngào nói, "Bà ngoại sẽ nhanh chóng khoẻ thôi."
"Vậy tốt rồi."
Cù Mạt Dư nhìn đôi mắt phiếm hồng của Thẩm Đại, nhịn không được cúi đầu hôn lên mí mắt anh, "Không được khóc."
"Được, tôi không khóc."
Thẩm Đại khống chế tuyến lệ ngừng chảy nước mắt, trịnh trọng mà nhìn cù mạt dư nói, "Cảm ơn cậu đã giúp cho bà tôi được phẫu thuật bởi bác sĩ giỏi ở bệnh viện tốt như vậy."
"Việc tôi nên làm."
Cù Mạt Dư dùng ngón tay nâng cầm Thẩm Đại, trêu đùa mà nói, "Anh hiện tại là người của tôi, anh có khó khăn gì tôi đều sẽ giải quyết cho anh."
Mắt Thẩm Đại sáng lên, dường như là ánh hào quang của Cù Mạt Dư chiếu rọi vào đáy mặt anh.
Tromg lòng anh, trong mắt anh, chỉ có hắn.
Đồng thời, cảm giác khát vọng tuyệt đỉnh cùng với tuyệt vọng tột cùng âm thầm lan toả.
Anh rốt cuộc đã hiểu tại sao các Omega lại khao khát Alpha đỉnh cấp như thế.Anh luôn cho rằng mình thích Cù Mạt Dư vì tai nạn ở phòng thí nghiệm năm nào.
Anh cho rằng mình không giống các Omega khác, không bao giờ có ý định làm kẻ phụ thuộc.
Song trên thực tế, anh căn bản không thắng được bản năng.
Cho dù anh và Cù Mạt Dư không gặp sự cố bất ngờ, thì khi ở bên cạnh hắn, trái tim anh mãi rung động như thuở ban đầu.
Anh khát vọng có được Alpha cường đại chỉ thuộc về riêng mình anh.Có lẽ là hôm nay, anh vừa phải trải qua nỗi sợ hãi sinh tử ly biệt.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh thấu hiểu sâu sắc sinh mệnh ngắn ngủi như thế nào.
Nhìn người trước mặt, anh xúc động không thôi.
Anh không muốn tiếp tục né tránh, kiềm chế, nhẫn nại, giả vờ như chính mình không để bụng, vờ như mình có thể bình tĩnh, chấp nhận mối quan hệ không có kết quả này.Biết rõ là không thể, còn muốn làm hay không.
Nếu biết cả đời chưa chắc đã hoàn thành được nghiên cứu khoa học, không lẽ lại bỏ cuộc giữa chừng.
Nếu như anh không làm gì, "không có kết quả" chính là kết quả duy nhất.Nhưng nếu anh làm điều gì đó, biết đâu lại có cơ hội dành cho anh.Anh muốn Cù Mạt Dư trở thành Alpha của anh, để đạt được mục tiêu này, anh cần biến suy nghĩ thành hành động.