Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo

[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 59: Anh có đồng ý kết hôn với em không?


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: MaccaooĐến ngày nghỉ thứ ba, Dụ Thần đọc được tin giám đốc Triệu bị cảnh sát đưa đi trong nhóm chat của công ti.

Lúc này, cậu đưa điện thoại của mình cho Phó Chi Dữ xem.

Đợi Phó Chi Dữ xem xong, cậu nói một câu hoàn toàn không liên quan: "Có phải hôm nay là tròn hai tháng không anh?"

Phó Chi Dữ trước giờ vẫn luôn nhạy cảm với lời nói của Dụ Thần: "Ừ, theo lịch thì đúng là hôm nay."

Dụ Thần "à" một tiếng thật dài, hỏi Phó Chi Dữ: "Thế anh có hài lòng với em không?

Có muốn tiếp tục yêu em không?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Hài lòng.

Muốn."

Ngắt nghỉ trước sau, trả lời luôn cả hai câu hỏi.

Nếu như người khác nói như thế, Dụ Thần nhất định không thấy gì, nhưng đây là lời Phó Chi Dữ nói, cậu nghe kiểu gì cũng thấy Phó Chi Dữ đáng yêu.Sao Phó Chi Dữ ngoan thế không biết."

Đúng rồi, anh chưa mua quà sinh nhật cho Nhụy Nhụy chứ?"

Dụ Thần hỏi.Phó Chi Dữ: "Chưa."

Dụ Thần gật đầu: "Chưa mua thì tốt.

Con nhóc đấy kén chọn lắm, em đã chuẩn bị rồi."

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Bạn nào tinh ý sẽ phát hiện hôm nay không phải là sinh nhật của Nhụy Nhụy.

Bạn nào tinh ý, chắc chắn cũng sẽ đoán được hôm nay Dụ Thần muốn làm gì.Chơi với Phó Chi Dữ một lát xong, Dụ Thần nói là phải gặp mấy người bạn nhiếp ảnh rồi rời khỏi công ti Phó Chi Dữ.

Đúng là Dụ Thần phải đi gặp những người bạn làm nhiếp ảnh của mình thật.

Nhưng không phải gặp để ôn lại chuyện cũ, mà để nhờ họ đến quay chụp giúp cậu.

Hôm kia, Dụ Thần đã ngỏ lời trong nhóm, nhóm chat lập tức bùng nổ.

Mọi người ai nấy cũng háo hức muốn đến tham dự, trong đó có một người còn cách cả hàng nghìn cây số.

Vốn dĩ họ rất thích chụp Dụ Thần, nhưng Dụ Thần toàn thấy mình không có gì để chụp cả.

Giờ thì hay rồi, anh xã đẹp trai cũng có mặt, lại còn cầu hôn nữa.Quá đã luôn!Vì vậy, Dụ Thần vừa đến khách sạn, họ đã chạy ra đón, còn hoan hô không ngừng."

Chúc mừng chúc mừng chúc mừng!"

Dụ Thần kinh ngạc: "Sao mọi người còn đến sớm hơn tôi vậy?"

Đồng nghiệp nói: "Đến trước để xem qua.

Hội trường còn đang trang trí, đến sớm còn giúp được một chút."

Dụ Thần: "Cảm ơn mọi người nhiều."

Đồng nghiệp: "Khách sáo gì chứ.

Cậu là người cuối cùng trong hội thoát ế đấy nhé.

Bọn tôi phải làm cho ra trò mới được.

Hôm nay nhất định phải thật long trọng!"

Dụ Thần cười tít cả mắt.

Cậu vỗ vai người bên cạnh: "Đúng rồi, không được để lộ chuyện này lên siêu thoại đâu nhé."

Mọi người gật đầu: "Đương nhiên rồi.

Chắc chắn là kết thúc xong mới đăng lên.

Lỡ như anh xã cũng theo dõi siêu thoại như cậu thì công toi."

Dụ Thần: "Anh nói đúng."

Nhưng không phải là "lỡ như" mà anh xã nhà tôi theo dõi siêu thoại từ lâu rồi."

Hôm nay cầu hôn xong, tin tức đăng lên chắc chắn sẽ là chuyện lớn trong giới nhiếp ảnh.

Trước đây có biết bao nhiêu người hỏi dò chuyện về cậu.

Gần như lần nào đăng ảnh chụp chung với cậu thì kiểu gì bên dưới cũng toàn hỏi cậu có độc thân không."

Người bạn nọ cười nói: "Cậu với bạn trai đã xuất sắc hơn bình thường rồi, bây giờ xác định kết hôn nữa là hê hê hê, ai nhìn cũng hâm mộ."

Không nhiều lời nữa, Dụ Thần phổ biến lại một lần nữa trình tự, cậu phát hiện mọi người đều nhớ hết cả rồi.

Bên này đang nói hăng say, đột nhiên có người gọi tên Dụ Thần.

Dụ Thần quay đầu, thấy Châu Minh Minh đi tới, đằng sau là Lâm Chấn và Nhụy Nhụy.Dụ Thần đi ra đón: "Sao mọi người đến sớm thế?

Không phải hẹn buổi tối sao?"

Châu Minh Minh mở lời trước: "Anh kích động quá.

Hôm qua lúc anh nhận được tin nhắn của em xong kích động đến tận bây giờ.

Anh nghĩ đến sớm một chút thì hơn, có khi đến đây tâm tình của anh mới bình tĩnh lại một chút được."

Dụ Thần cười: "Anh bình tĩnh lại chưa?"

Châu Minh Minh: "Một chút."

Anh chàng xoa ngực: "Cứ nghĩ đến việc giấu Phó Chi Dữ chuyện này là anh thấy kích thích ghê á."

Nhụy Nhụy cũng đi tới: "Dụ Thần, anh đúng là thiên vị quá nhé.

Lễ cầu hôn ban đầu anh với Lâm Chấn làm so với hôm nay đúng là một trời một vực."

Dụ Thần bất lực: "Thế lễ cầu hôn em lúc ấy không to à?"

Nhụy Nhụy: "Không hoành tráng như hôm nay."

Thường thì tầng cao nhất của khách sạn xa hoa số một thành phố A không dùng để tổ chức những bữa tiệc bình thường.

Hôm qua lúc Dụ Thần nói địa điểm cho Phó Chi Dữ, anh ngây người một lúc, còn hỏi Dụ Thần là năm nào Nhụy Nhụy cũng tổ chức sinh nhật long trọng thế à?

Xin lỗi, hôm nay là lần đầu tiên Nhụy Nhụy đến đây.

Nhưng để lừa được Phó Chi Dữ, Dụ Thần dùng giọng điệu vô cùng bất lực, nói: "Công chúa nhỏ mà, không còn cách nào khác."

Phó Chi Dữ tin luôn.Tất cả mọi thứ như bóng bay, hoa tươi, bánh gato, ...

đều đã được chuẩn bị xong xuôi.

Dụ Thần tổng duyệt buổi lễ lần cuối với mọi người xong, hài lòng rời đi.Chạng vạng tối, Dụ Thần về văn phòng của Phó Chi Dữ, đúng lúc Phó Chi Dữ vừa kết thúc cuộc họp.

Dụ Thần làm bộ rất bình tĩnh, ngồi trên sô pha chơi điện thoại.

Phó Chi Dữ đi đến bên cạnh Dụ Thần, sờ cằm cậu: "Thay quần áo rồi à."

Dụ Thần: "Dạ."

Phó Chi Dữ: "Để anh đi thay quần áo."

Dụ Thần lắc đầu, tiếp tục nhìn điện thoại: "Không sao, không vội đâu."

Phó Chi Dữ: "Đến sớm một tí."

Dụ Thần: "Âu kê."

Phó Chi Dữ đi vào trong phòng nhỏ, Dụ Thần lập tức ôm lấy ngực.

Sáng nay thì không thấy gì, càng gần giờ, cậu càng thấy căng thẳng, trái tim cứ nhảy loạn trong lồng ngực.Thình thịch thình thịch thình thịch.Một lát sau Phó Chi Dữ đã đi ra.

Anh mặc trên người bộ quần áo Dụ Thần tặng.Dụ Thần cười, đi tới bên anh: "Anh mặc bộ này cơ à.

Em cứ tưởng anh không thích nhưng ngại không nói với em cơ tại em chẳng thấy anh mặc bao giờ."

Phó Chi Dữ lắc đầu: "Anh thích lắm.

Bộ quần áo này rất đặc biệt, chỉ có dịp đặc biệt mới mặc."

Lại trùng hợp quá cơ.Trước khi xuất phát, Dụ Thần nhắn ám hiệu vào trong nhóm cầu hôn.

Mọi người lập tức trả lời đã nhận được.

Đã diễn thì phải diễn cho tới bến, Dụ Thần mua cho Nhụy Nhụy một sợi dây chuyền thật, còn rảnh rỗi ngồi kể lể về nó.

Phó Chi Dữ không biết nhiều về trang sức phụ nữ.

Dụ Thần nói gì thì anh nghe nấy, không có ý kiến gì.

Chuyện này cứ thế trôi qua.Đến khách sạn, lên đến tầng cao nhất, trái tim của Dụ Thần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu cố ý tránh ra, không nắm tay Phó Chi Dữ.

Cậu sợ Phó Chi Dữ phát hiện sơ hở vì tay cậu đổ đầy mồ hôi."

Hửm?"

Bước vào cửa, Phó Chi Dữ lập tức tò mò: "Nhụy Nhụy mời bao nhiêu người thế?"

Anh đưa mắt nhìn xung quanh, ngoài phục vụ và ban nhạc thì gần như không có vị khách nào cả."

Em không biết nữa, con bé không nói với em."

Dụ Thần ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói: "Có lẽ là đến sớm quá, bây giờ mọi người thích cao su ghê."

Phó Chi Dữ vẫn không hề nghi ngờ gì.

Phó Chi Dữ đi trước, Dụ Thần đi theo sau.

Dụ Thần lập tức gửi tin nhắn vào nhóm.

Sau đó, cậu vô tình kiểu cố ý dẫn Phó Chi Dữ đến địa điểm chỉ định trước.

Ở đó có một vườn hoa, rải cánh hoa, còn có cả bóng bay lục sắc, xung quanh chăng đèn hình ngôi sao nhỏ lấp lánh."

Có đẹp không?"

Dụ Thần hỏi.Phó Chi Dữ nhìn chỗ này, ngó chỗ kia, gật đầu: "Đẹp."

Vừa dứt lời, có tiếng chuông lục lạc vang lên cách đó không xa.

Hai người quay sang nhìn về phía phát ra tiếng chuông, thấy một bé con, lưng đeo ba lô, bò ra từ vườn hoa nhỏ.

Chuông lục lạc được đeo ở cổ chân bé, mà trên đầu bé đội một cái mũ in hình dưa hấu.

Sau lưng bé đeo một cái ba lô hình cái ô.

Bé con chập chững chạy đến bên cạnh Dụ Thần, ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu cười với Dụ Thần: "Cậu ơi."

Phó Chi Dữ tò mò nhìn Dụ Thần.

Dụ Thần quỳ một chân xuống, xoa đầu Nam Nam, nói với Phó Chi Dữ: "Đây là bé con nhà Nhụy Nhụy."

Phó Chi Dữ gật đầu: "Đáng yêu quá."

Dụ Thần tiếp tục tỏ vẻ: "Trong ba lô của con có gì mà kêu thế?

Cho cậu xem với nào."

Lúc Dụ Thần làm những thứ này, Phó Chi Dữ vẫn không mảy may nghi ngờ.

Vì có bé con ở đây nên anh nghĩ chắc là Lâm Chấn và Nhụy Nhụy ở gần đây thôi.

Nhưng anh nhìn quanh để tìm thì lại không thấy ai, ánh mắt lại quay trở về nhìn Dụ Thần.Bé con đội mũ dưa hấu và ba lô hình ô đúng là trùng hợp thật đấy.

Nhưng anh không hề nghĩ nhiều!Dụ Thần và Nam Nam nói chuyện với nhau bằng kiểu nói ngọng líu ngọng lô.

Cậu vừa trêu bé con, vừa kéo khóa mở ba lô của bé.Sau đó.Dụ Thần lấy trong ba lô một hộp nhẫn và một cái micro.Phó Chi Dữ vẫn chưa kịp tò mò trên tay Dụ Thần cầm cái gì, thì thấy Dụ Thần đột ngột xoay người lại, quỳ một gối trước mặt anh.

Băng chuyền ẩn bên cạnh Phó Chi Dữ chuyển đến một bó hoa.Bụp bụp bụp.Soạt.Có mấy người đột nhiên thò đầu ra ở lan can bên trên, bắn pháo giấy xuống dưới.

Đồng thời, bóng bay ở bên cạnh anh được tháo ra, bay lên trời.

Bóng đèn dưới thảm bên chân Phó Chi Dữ sáng bừng lên, tạo thành hình trái tim khổng lồ, bao trọn lấy hai người họ.Nam Nam thích thú nhảy cẫng lên, vui vẻ vỗ tay cười khanh khách.Phó Chi Dữ chưa kịp định thần, Dụ Thần đã mở hộp nhẫn ra, đưa hoa cho Phó Chi Dữ."

Hi hi," Dụ Thần nói vào micro, cười hai tiếng mở màn: "Anh không ngờ tới phải không."

Phó Chi Dữ không biết phải đứng thế nào nữa, chỉ biết ngơ ngác đón lấy bó hoa.Dụ Thần: "Đối với em, hôm nay là ngày thứ 61 chúng ta quen nhau, nhưng đối với anh thì không chỉ dừng lại ở đó.

Nhưng dù là 61 ngày hay là 8 năm thì với em cũng như nhau cả.

Người ta có thể đo chiều dài thời gian nhưng không thể đo được độ sâu của nó.

Ở bên anh nhiều ngày như vậy, em cảm nhận được một thế giới hoàn toàn mới.

Ở thế giới đó, em được trải nghiệm cảm giác hạnh phúc chưa từng có.

Hóa ra em cũng thích nhìn một người vì em mà cười, cũng thích nhìn một người vì em mà buồn bã.

Hóa ra chuyện nhỏ như tình yêu có thể khiến em cảm thấy hạnh phúc đến vậy.

Dường như mỗi một lời em nói với anh, mỗi một việc em cùng anh làm đều xứng để để khắc ghi, nhớ mãi không quên."

"Đương nhiên, có lẽ trước đây em hơi ngốc nghếch một chút, có chút hiểu lầm với anh, nhưng không quan trọng, đúng không?"

"Quan trọng là tương lai của chúng ta."

"Nếu như anh đồng ý, tương lai của em đều là của anh."

Đôi mắt to tròn của Dụ Thần nhìn người trước mặt: "Anh có đồng ý kết hôn với em không?"

Dụ Thần nói xong, trái tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, chờ đợi câu trả lời của Phó Chi Dữ.

Nhưng Phó Chi Dữ chỉ nhìn cậu, không nói gì hết.Những người ở trên tầng đã đi xuống dưới.

Nhụy Nhụy bế Nam Nam trong lòng.

Lúc này đây, bầu không khí chìm trong yên lặng, tất cả đều đang chờ Phó Chi Dữ mở lời.Một giây, hai giây.Mười giây, mười một giây...."

Này, Phó Chi Dữ, đang nghĩ gì thế?"

Châu Minh Minh nhỏ giọng nhắc.Phó Chi Dữ đột nhiên ngây người một chút rồi mới hoàn hồn.Tất cả giống như một giấc mơ.Không, anh đâu dám mơ giấc mơ thế này.Dụ Thần đang làm gì?Cầu hôn anh?Phó Chi Dữ cảm thấy mình không thể thở nổi.

Anh nhìn bó hoa trên tay, lại nhìn Dụ Thần, cuối cùng nhìn chiếc nhẫn trên tay Dụ Thần.Anh gật đầu: "Anh đồng ý."

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Bùm bùm bùm!....Tiếng reo hò và vỗ tay vang lên, Dụ Thần cười tít cả mắt, nhìn Phó Chi Dữ.

Cậu đứng dậy, đeo nhẫn cho Phó Chi Dữ.

Xung quanh lập tức bắt đầu hò."

Hôn đi, hôn đi!"

Dụ Thần cắn môi dưới, trộm nghĩ, lúc này hình như đúng là nên hôn một cái thật.Nhưng Phó Chi Dữ nhanh hơn cậu nhiều.

Dường như chỉ một giây sau, Phó Chi Dữ đã giữ lấy đầu cậu, cúi xuống, hôn lên môi Dụ Thần."

Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Chương 60: Anh đợi được rồi (Hoàn chính văn)


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Maccaoo

Kết thúc nụ hôn, Dụ Thần ngại ngùng nhào vào lòng Phó Chi Dữ.

Phó Chi Dữ ôm cả cậu và bó hoa vào ngực.

Pháo hoa xung quanh bắt đầu nổ tưng bừng, có người còn mở sâm panh.

Bầu không khí lập tức nóng lên, náo nhiệt vô cùng.Tối nay, Dụ Thần đã chuẩn bị rất nhiều món ngon và trò chơi giải trí.

Sau màn cầu hôn kết thúc, mọi người đều tản ra, tụ thành các nhóm trò chuyện, chơi với nhau.Dụ Thần kéo Phó Chi Dữ đến bên bàn ăn đặt trước, cả người đung đưa, kéo anh ngồi xuống.

Phó Chi Dữ cười tủm tỉm nhìn Dụ Thần, sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út: "Thế là ba hôm trước em đã bắt đầu lên kế hoạch à?"

Dụ Thần gật đầu thật lực: "Đúng thế."

Phó Chi Dữ nhìn như sắp cười rộ lên đến nơi: "Thế sinh nhật của Nhụy Nhụy cũng là lừa anh à?"

Dụ Thần: "Hi hi."

Phó Chi Dữ: "Em không sợ anh đi tra sinh nhật của Nhụy Nhụy à?"

Dụ Thần gật đầu: "Sợ chứ.

Sợ cực.

Em còn nghĩ nếu mà anh hỏi thì em sẽ bảo là Nhụy Nhụy cực kì thích mùa thu, nên con bé tự đặt sinh nhật cho mình."

Dụ Thần nhích lại gần Phó Chi Dữ, hỏi anh: "Nếu em nói thế thì anh có tin không?"

Phó Chi Dữ gật đầu bất lực: "Tin."

Phó Chi Dữ dứt lời, nhìn nhẫn của mình.

Tất cả những chuyện vừa rồi quá đột ngột, đến bây giờ anh vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.

Anh ngắm một hồi lâu, nói: "Anh cũng đã chuẩn bị cầu hôn rồi."

Dụ Thần trưng ra bộ mặt "à há em biết ngay mà": "Anh định bao giờ thì cầu hôn?"

Phó Chi Dữ: "Nhẫn đang đặt làm rồi, những thứ khác còn chưa quyết."

Anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Nhưng đợi em rảnh rỗi rồi sắp xếp."

Dụ Thần xòe tay: "Em rảnh được mấy hôm rồi đó."

Phó Chi Dữ cười: "Ừ."

Dụ Thần: "Ý, sếp Phó, không phải anh làm việc quả quyết lắm sao?

Tại sao cứ đến phiên em là bệnh trì hoãn tái phát kinh thế?

Trì hoãn lâu như thế không đến làm quen với em, trì hoãn không theo đuổi em, cầu hôn cũng chậm chạp.

Cái gì cũng phải để em chạy theo thôi."

Dụ Thần nửa đùa nửa thật: "Ầy, tên nhóc này, sau này phải làm sao đây?"

Phó Chi Dữ cười: "Ừ, em dạy phải."

Dụ Thần nói tiếp: "Anh nói xem nếu như anh ra tay sớm hơn một chút, có phải là con chúng mình đi học tiểu học rồi không."

Phó Chi Dữ càng cười tươi hơn: "Ừ."

Dụ Thần thở dài: "Hầy."

"Thế nên."

Dụ Thần chống cằm, hỏi Phó Chi Dữ: "Khi nào rảnh thì mình đi lấy giấy chứng nhận nhá."

Phó Chi Dữ ngây người.Dụ Thần: "Không phải chứ Phó tiên sinh?

Vẫn trì hoãn hả?"

Phó Chi Dữ lập tức lắc đầu: "Không trì hoãn, anh sắp xếp."

Lần này Phó Chi Dữ nghiêm túc sắp xếp: "Trước tiên phải xem thời gian, hai nhà chúng ta cùng ăn cơm.

Ba anh vẫn luôn muốn gặp em."

Dụ Thần gật đầu: "Được!

Ba mẹ em cũng hỏi từ mấy hôm trước rồi."

Phó Chi Dữ gật đầu, anh nhìn Dụ Thần: "Những chuyện còn lại thì để anh làm.

Em không được lén lút làm sau lưng anh đâu."

Dụ Thần cười: "Không có gì để giấu giếm nữa rồi.

Tất cả đều cần cả hai chúng mình cùng nhau làm."

Phó Chi Dữ vẫn còn chìm đắm trong dư âm của cầu hôn, vừa thấy vui, vừa thấy tiếc.

Anh cứ cảm thấy việc cầu hôn nên để anh làm.Hai người trò chuyện được một lát thì bị mọi người kéo ra.

Mà người bạn nhiếp ảnh vừa chụp ảnh xong nóng lòng hỏi Dụ Thần có thể đăng đoạn video lên siêu thoại không."

Nếu được thì để bây giờ tôi đi cắt ghép luôn.

Một phút thôi."

Dụ Thần gật đầu: "Được chứ, anh làm đi."

Người bạn kia: "Ấu dề!"

Vì quen Dụ Thần nên người bạn này kết bạn với mấy cô gái trên siêu thoại, mà mỗi lần anh đăng weibo là y như rằng được rất nhiều người trả lời, ngay cả chỉ lên chào buổi sáng thôi.

Vì thế đã lâu như vậy rồi, anh cứ cảm thấy nếu như không làm gì nữa thì đúng là có lỗi với mọi người quá.

Thế là nửa tiếng sau, anh cắt sửa xong video.

Nhưng anh không đăng ngay mà thả thính trước đã.[Chắc chắn mọi người không thể ngờ được tối nay đã xảy ra chuyện gì đâu!]Vừa đăng weibo này lên, lập tức có mấy chục bình luận vào đoán.

Đoán này đoán nọ nhưng không có ai đoán là cầu hôn.

Ba phút sau, anh đăng video đã chỉnh sửa lên.Siêu thoại, bùng nổ!Điện thoại của anh cũng nhảy thông báo điên cuồng, không ngừng truyền tin nhắn mới.....Tất cả đều là "aaaaaaaaaaaaaaaa".Người bạn kia rút lui thành công, tắt chuông báo điện thoại, tắt cả máy luôn.Mọi người chơi gần hết buổi tối.

Cuối cùng, Phó Chi Dữ sắp xếp cho mọi người ổn thỏa rồi mới đưa Dụ Thần say rượu về.Không biết có phải là do cầu hôn không, hôm nay Dụ Thần cực kì ngoan, nhìn tư thế không giống như uống rượu chút nào.

Chỉ là mắt nhìn vô định đã bán đứng cậu thôi.

Về đến nhà, Dụ Thần xuống xe, đi rất vững.

Phó Chi Dữ bảo quản gia hầm canh giải rượu.

Dụ Thần ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, ngoan ngoãn để Phó Chi Dữ bón cho.Uống được mấy ngụm, Dụ Thần đột nhiên túm lấy tay Phó Chi Dữ: "Ông xã, em có chuyện cực kì quan trọng nhưng mãi không nhớ ra, làm sao bây giờ?"

Phó Chi Dữ bón tiếp cho cậu, hỏi: "Quan trọng đến mức nào?"

Dụ Thần há miệng, uống canh: "Quan trọng thế nào thì em quên mất rồi.

Nhưng hình như hôm nay phải nói với anh."

Phó Chi Dữ gật đầu, múc thêm một thìa nữa: "Liên quan đến gì thế?"

Dụ Thần chớp chớp mắt, nghĩ ngợi một lát.

Sau đó cậu quay sang nhìn Phó Chi Dữ: "Có phải hôm nay em lén làm gì rồi không?"

Phó Chi Dữ cười: "Em cầu hôn anh rồi."

Dụ Thần: "À, cái này làm mất tiêu rồi.

Thế thì không phải là chuyện này.

Là gì mới được nhỉ?"

Phó Chi Dữ lặp lại lời Dụ Thần: "Là gì mới được nhỉ?"

Dụ Thần vừa uống canh, vừa nghĩ.Phó Chi Dữ hỏi: "Có phải liên quan đến anh không?"

Dụ Thần gật đầu chắc nịch: "Ừ."

Phó Chi Dữ nghĩ đến chuyện gần đây: "Có phải liên quan đến lá thư anh viết không?"

Dụ Thần mở to mắt, gật đầu thật lực: "Đúng đúng đúng."

Phó Chi Dữ tiếp tục: "Là câu nào trong thư?"

Dụ Thần lại không nghĩ ra.Sau đó Dụ Thần mở lời: "Gửi Thần Thần của anh, không phải cái này."

Dụ Thần: "...

Em không ở bên cạnh, anh không quen chút nào.

Giường trống một nửa...

Không phải, không phải câu này."

Dụ Thần: "...

Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không phải tối hôm ấy...

Không phải, không phải, không phải câu này."

Năm phút tiếp theo, Dụ Thần đọc thuộc lòng từng câu từng chữ trong lá thư của Phó Chi Dữ.

Bát canh trong tay Phó Chi Dữ bất động, anh không bón cho Dụ Thần nữa.Cho đến khi Dụ Thần đọc đến câu "Bạn trai phạm lỗi Phó Chi Dữ", Phó Chi Dữ mới mở lời: "Sao trí nhớ của em lại tốt thế?"

Dụ Thần cười: "Thế này đâu có phải là trí nhớ tốt.

Mấy ngày nay em đọc thư của anh nhiều lần lắm luôn."

Lòng Phó Chi Dữ cảm động vô cùng.

Anh đặt bát xuống, ôm lấy Dụ Thần, hôn cậu.

Anh hôn như thể hôn thế nào cũng không thấy đủ, hôn Dụ Thần mãi không buông."

Ưm, đau, đau."

Dụ Thần bị hút đến đau, đẩy Phó Chi Dữ ra, nói: "Em nhớ ra rồi."

Phó Chi Dữ xoa đầu Dụ Thần, giọng dịu dàng vô cùng: "Em muốn nói gì với anh?"

Dụ Thần thò tay vào trong túi áo vest: "Ten ten ten tèn!

Nhìn nè!

Đây là gì!"

Phó Chi Dữ nhìn lá thư trong tay Dụ Thần.

Anh chưa kịp nói gì, Dụ Thần đã giải thích: "Em tìm thấy rồi!

Lá thư anh viết cho em hồi lớp 12!"

Dụ Thần cười sung sướng, mở ra: "Em tìm trong kho lâu ơi là lâu.

May mà mẹ em không có thói quen vứt đồ của em đi.

Em tìm thấy rồi nè, hi hi."

Dụ Thần mở lá thư ra, nhìn Phó Chi Dữ, cười: "Anh còn nhớ anh viết gì không?"

Phó Chi Dữ lắc đầu: "Anh không nhớ rõ lắm."

Dụ Thần vui lắm: "Để em nói cho anh!"

Phó Chi Dữ cười, để Dụ Thần muốn làm gì thì làm: "Ừ."

Dụ Thần cẩn thận từng li từng tí, mở lá thư ra: "Sao chữ của anh đẹp thế không biết.

Khụ khụ, mở đầu thư."

"Chào bạn Dụ Thần, anh là Phó Chi Dữ lớp 8, khối 12.

Có lẽ em sẽ thấy anh lạ lẫm lắm nhưng với anh, em lại rất quen thuộc.Không biết em có còn nhớ ngày mưa nửa năm trước, em đưa ô cho một học sinh lớp 12 không?

Anh trai đó là anh.

Anh vẫn luôn đợi em đến lấy ô, nhưng em không đến.

Có lẽ với em, một chiếc ô cũng chẳng quan trọng gì, có lẽ em đã có chiếc ô mới rồi.

Nhưng chuyện này vẫn cứ mãi nằm trong tim anh.

Một ngày em không đến lấy ô là một ngày lòng anh thấp thỏm."

Đọc đến đây, Dụ Thần thở dài: "Hầy, anh sao thế hả Phó Chi Dữ?

Chỉ nghĩ đến chuyện em đến tìm anh mà lại không chủ động trả ô cho em à?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Anh ngốc quá."

Vả lại Phó Chi Dữ thực sự không dám gặp Dụ Thần.

Anh còn nghĩ, vẫn còn ô ở đây thì còn tốt.

Nếu như trả ô cho Dụ Thần rồi vậy thì anh và Dụ Thần chẳng còn một mối liên hệ nào nữa cả.

Đây cũng là lí do anh đắn đo có nên chủ động trả ô cho Dụ Thần hay không.Đắn đo mãi, đắn đo mãi, tốt nghiệp trung học rồi.Tốt nghiệp đại học rồi.Công ti khai trương rồi.Người vẫn chưa gặp được.Đại ngốc."

Có lẽ em không biết, anh thực sự rất muốn quen em.

Anh hay nhìn em chơi bóng rổ qua cửa sổ lớp học.

Mỗi lần thấy em, em đều rất vui vẻ.

Có lẽ ưu sầu chẳng là gì với em.

Vì thế mỗi lần thấy em, anh đều rất vui.

Còn có một lần, chắc là em học giờ thể dục, em lại đến sân vận động.

Anh thấy em chạy ở đằng trước, không ngờ vì lười nên lén trốn sau cái cây với bạn cùng lớp, trốn được mấy vòng liền.

Anh thấy em mấy lần như vậy rồi.

Em nghịch thật đó.Mấy tuần trước, anh tốt nghiệp cấp ba.

Họp lớp trước khi thi tốt nghiệp, chủ nhiệm hỏi bọn anh cấp ba có nuối tiếc điều gì không?

Khi ấy anh lập tức nghĩ đến em.

Điều anh nuối tiếc là em.

Anh rất muốn làm quen với em.

Và trả ô lại cho em nữa.Nếu như em cũng muốn làm quen với anh, bên dưới là địa chỉ và số điện thoại của anh.xxxx,xxx,138xxxx.Phó Chi Dữ lớp 8, khối 12."

"Ha ha ha ha."

Dụ Thần đọc xong thì cười không ngớt: "Gì thế này?

Đừng nói đến chuyện em khi ấy không đọc được lá thư này.

Nếu như em đọc được đi nữa thì em khi đó chắc hẳn sẽ không gọi điện thoại đâu."

Phó Chi Dữ: "Tại sao?'Dụ Thần nghĩ: "Vì vi diệu quá đó.

Anh làm gì thế không biết.

Địa chỉ nè, lại còn số điện thoại nữa.

Chắc chắn em sẽ nghĩ, chỉ là một cái ô mà thôi, muốn trả thì trả, không muốn trả thì coi như tặng anh là xong.

Tiết thể dục rồi lại nhìn thấy em gì chứ.

Kì dễ sợ."

Phó Chi Dữ bật cười: "Lúc ấy anh cũng từng nghĩ, nhìn trộm em rồi bị em phát hiện thì liệu em có nghĩ anh là kẻ biến thái không."

Dụ Thần: "Không đến mức biến thái, nhưng có lẽ hơi đáng sợ một tí."

"Ý!"

Đột nhiên Dụ Thần kêu lên, đọc số điện thoại: "Bây giờ anh vẫn dùng số này hả?"

Phó Chi Dữ gật đầu: "Ừ."

Dụ Thần: "Anh chung tình với số điện thoại thế cơ à."

Phó Chi Dữ lắc đầu: "Không phải, là chung tình với em.

Anh nghĩ có lẽ một ngày nào đó, em sẽ liên lạc với anh."

Dụ Thần cười rộ lên, trái tim dâng đầy niềm xúc động vô hạn.

Dụ Thần ngồi lên đùi Phó Chi Dữ, xoa cằm anh như anh thường làm với cậu."

Anh đợi được rồi."

Hoàn chính văn
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Phiên ngoại 1


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: Maccaoo

Nguyên văn: 岛屿上唯一的晨曦, tia nắng ban mai duy nhất trên đảo.

Trong đó 岛屿 là hòn đảo, âm Hán Việt là "đảo dữ", cả hai chữ đều có nghĩa là hòn đảo. 屿 có phiên âm Hán Việt là "dữ" trong tên của Phó Chi Dữ (傅之屿). 晨曦 là tia nắng ban mai, âm Hán Việt là "thần hi", chữ 晨 đồng âm với Thần 辰 trong tên của Dụ Thần (喻辰), đều đọc là /chén/.Tên nhân vật trong đồng nhân Phó Chi Dữ viết được đổi thành Phó Tri Dữ (傅知屿) và Dụ Thần (喻晨) thay vì Phó Chi Dữ (傅之屿) và Dụ Thần (喻辰).

Đồng âm, khác chữ.

Tia nắng ban mai duy nhất trên đảo, phần 1

Tác giả: Duy ThầnTâm trạng của các học sinh trường trung học thành phố A tựa như thời tiết ngoài kia vậy, âm u, não nề.

Sao trời lại đổ mưa chứ?

Lại còn đột ngột như vậy.

Phó Tri Dữ nhìn đồng hồ trên tay rồi lại nhìn bầu trời lúc mưa lúc đừng, anh có chút nóng ruột.

Chuông báo vào giờ sắp reo rồi.

Tiết học đầu tiên là tiếng Anh, nếu như đến muộn phần nghe trước giờ, chắc chắn điểm trên lớp sẽ không đạt.Phó Tri Dữ đang định cứ thế chạy ra thì có ai đó vỗ vào ba lô của anh.

Phó Tri Dữ quay đầu lại nhìn và thấy một gương mặt vô vùng quen thuộc.

Dụ Thần, bé hoàng tử con lai lớp 10 mới vào đã làm cả trường chấn động.

Cậu có mái tóc xoăn tự nhiên, đôi mắt to tròn đáng yêu, đôi mắt màu xanh thẫm.

Cậu chính là đối tượng trong mộng của biết bao nam thanh nữ tú.Phó Tri Dữ không ngờ sẽ gặp cậu vào lúc này."

Cậu ơi," Dụ Thần mở chiếc ô trong tay ra: "Cậu không mang ô thì đi với tớ một đoạn đi."

Phó Tri Dữ gật đầu: "Được, cảm ơn."

Phó Tri Dữ cao hơn Dụ Thần rất nhiều.

Mới đi được hai bước, Phó Tri Dữ đã cầm lấy ô của Dụ Thần luôn.

Dụ Thần miệng vận ngậm kẹo, nhích lại gần Phó Tri Dữ hơn một chút.

Phó Tri Dữ có thể ngửi thấy mùi kẹo mút vị dưa hấu Dụ Thần đang đang ăn.

Trên người cậu tràn đầy hơi thở của thanh xuân.

Cậu sải những bước thật dài, đương nhiên có thể là do sắp vào giờ học rồi nên cậu mới đi vội như thế.Trái tim Phó Tri Dữ bắt đầu đập loạn nhịp.

Hàng sa số các tế bào đang nói với anh, anh muốn kết bạn với Dụ Thần.

Vậy hãy bắt đầu bằng cách nói chuyện đi."

Em lớp dưới," Trên đường, Phó Tri Dữ cẩn thận hỏi: "em tên là gì?"

Dụ Thần nói: "Dụ Thần, Dụ trong gia dụ hộ hiểu, Thần trong thần hi."(*) 晨曦 là tia nắng ban mai, âm Hán Việt là "thần hi", chữ 晨 đồng âm với Thần trong tên của Dụ Thần (喻辰)(*) Gia dụ hộ hiểu 家喻户晓 : Nhà nhà đều biết, người người đều hay.Phó Tri Dữ giả vờ không hiểu, đưa tay ra.

Dụ Thần hiểu ý, cúi đầu viết tên mình lên lòng bàn tay anh.Phó Tri Dữ: "Anh tên là Phó Tri Dữ."

Dụ Thần: "Ồ, chào học trưởng Phó ạ."

Phó Tri Dữ cười: "Em không đưa tay cho anh à?

Để anh viết cho em xem."

Dụ Thần cười, chìa tay mình ra cho anh.

Phó Tri Dữ nhìn con đường còn dài phía trước, cố ý bước chậm lại, viết lên lòng bàn tay Dụ Thần từng nét từng nét một.Dụ Thần: "Phó Tri Dữ."

Phó Tri Dữ: "Đúng rồi."

Phó Tri Dữ lại nói: "Anh học lớp 8 khối 12."

Dụ Thần gật đầu: "Em đoán được rồi.

Anh cao như thế, chắc chắn là học lớp 12."

Phó Tri Dữ gật đầu: "Em thì sao?"

Dụ Thần: "Em học lớp 2, khối 10.

Sắp đến dãy nhà học của em rồi."

Đúng thế, sắp đến dãy nhà học của Dụ Thần rồi.

Mà cũng chỉ một phút nữa thôi là chuông báo vào tiết sẽ reo lên.Đến dãy nhà học của khối 10, Phó Tri Dữ thu ô lại, đưa cho Dụ Thần.

Cậu lắc đầu, đẩy lại cho anh: "Anh cầm đi, anh còn phải đi một đoạn nữa mà."

Dụ Thần cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: "Anh nhanh đi đi, sắp vào giờ rồi."

Phó Tri Dữ nhìn cái ô trong tay, ngây người một chút.

Đúng lúc này chuôn vào giờ vang lên.

Thấy Dụ Thần sắp đi rồi, Phó Tri Dữ túm lấy tay cậu.

Không biết tại sao hai người lại ngầm hiểu ý nhau, chỉ nhìn đối phương mà không nói gì cả.Đến khi tiếng chuông kết thúc, Phó Tri Dữ nhìn Dụ Thần, cười: "Em lớp dưới, nhớ đến lấy ô ở chỗ anh nhé."

Dụ Thần cười, gật đầu: "Vâng ạ.

Đợi trời nắng, nhất định em sẽ đến tìm anh."

Đợi trời nắng.Nhất định sẽ tới tìm anh.Những giây cuối của tiết tiếng Anh, Phó Tri Dữ thất thần, trên tờ ghi đáp án của anh chi chít câu nói ấy.

Khi anh nhận ra mình viết gì thì tổ trưởng đã đến thu bài rồi.

Phó Tri Dữ không kịp điền đáp án đúng, đành phải xóa mấy câu kia đi.

Đương nhiên, anh cũng đâu biết đáp án đúng là gì.

Trong tiết tiếng Anh này, nửa đầu anh không nghe, nửa sau thì trong đầu toàn là nụ cười của người kia.Trời nắng.Phó Tri Dữ nhìn bầu trời âm u ngoài kia.Khi nào trời mới nắng đây.____Chưa hết, còn tiếp___ID Tiểu Tiểu Tiểu Thiếu Niên: Chủ nhà trả lời: Tiểu Tiểu Tiểu Thiếu Niên trả lời chủ nhà: Chủ nhà trả lời: ID Tiểu Tiểu Tiểu Thiếu Niên: Chủ nhà trả lời: ID Tiểu Tiểu Tiểu Thiếu Niên: ID Tui Phải Giành Hạng Nhất Thi Hết Năm: ID Không Gì Có Thể Đọ Được Với Mì Que Mi Mi: Tui Phải Giành Hạng Nhất Thi Hết Năm trả lời Không Gì Có Thể Đọ Được Với Mì Que Mi Mi: ID Ăn Cơm Kèm Canh: ...Dụ Thần cười như được mùa, đập bàn ầm ầm.

Đọc xong chương đầu tiên chỉ vỏn vẹn hơn 1000 chữ của Phó Chi Dữ, Dụ Thần cười chảy hết cả nước mắt."

Bé hoàng tử con lai, ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

Dụ Thần dựa vào lòng Phó Chi Dữ: "Buồn cười chết mất.

Em thật sự ha ha ha ha."

Dụ Thần hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện cái này là do Phó Chi Dữ viết.

Đúng là vừa thấy bối rối khó xử, vừa muốn đọc tiếp phần sau.Mỗi một chữ, thậm chí mỗi một dấu câu đều khiến cho Dụ Thần xoắn quẩy thành căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách luôn rồi.Phó Chi Dữ, anh kiên nhẫn ghê á!
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Phiên ngoại 2


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: MaccaooTia nắng ban mai duy nhất trên đảo, chương 2

Tác giả: Duy ThầnPhó Tri Dữ cất ô của Dụ Thần trong cặp, nâng niu như bảo bối.

Đã ba ngày rồi.

Chiều ngày thứ ba, tiết học đầu tiên kết thúc, mây đen tan đi hết, mặt trời bắt đầu ló dạng.

Phó Chi Dữ mỉm cười nhẹ nhõm.Giờ ra chơi 10 phút đã trôi qua được 5 phút rồi, Phó Tri Dữ lấy chiếc ô trong ngăn bàn ra, rồi lại để vào."

Phó Tri Dữ, có người tìm cậu ở cửa."

Người bạn ngồi ở hàng đầu tiên đột nhiên gọi anh.Vì giọng người kia to quá nên không chỉ Phó Tri Dữ mà những học sinh khác trong lớp cũng chú ý, đồng loạt quay sang nhìn.

Họ chỉ thấy một cái đầu nhỏ thò vào, dường như đang tìm Phó Tri Dữ ở cửa lớp.

Rất nhanh cậu đã tìm thấy anh, nở một nụ cười tươi rói với Phó Tri Dữ."

Ái chà, là Dụ Thần nè."

Bạn cùng bàn với Phó Tri Dữ thốt lên đầy kích động: "Hai người quen nhau á hả?"

Đột nhiên tâm tình Phó Tri Dữ rất tốt: "Không được à?"

Bạn cùng bàn cười vui vẻ: "Được chứ được chứ, đương nhiên là được."

Lúc này Phó Tri Dữ mới nhớ ra, em Dụ Thần lớp dưới vào khai giảng mấy tuần trước đã trở thành đề tài để các bạn bàn tán điên cuồng, có rất nhiều người đùa rằng phải đi làm quen với cậu.

Có rất nhiều người nói đùa rằng phải lên kế hoạch "vô tình" gặp gỡ.

Cũng có rất nhiều người lúc tập thể dục cứ ngước mắt lên nhìn tòa nhà của khối 10, dù biết rõ là xa quá, chẳng nhìn thấy gì cả.Dụ Thần là minh tinh nhỏ trong trường, nhưng Phó Tri Dữ cảm thấy bản thân Dụ Thần lại không hề hay biết chuyện này.

Nếu như biết thì cậu đâu có dám thong dong đi đến đây.

Xung quanh là một bầy sói đói, sẽ ăn tươi nuốt sống cậu mất.

Nhưng không phải lo, Phó Tri Dữ sẽ bảo vệ cậu.Phó Tri Dữ đi ra ngoài, vô số ánh mắt cũng dõi theo bước chân anh.

Không chỉ trong lớp học mà có rất nhiều người ngoài hành lang cũng nhìn về phía họ.

Thấy có bao nhiêu người nhìn Dụ Thần như thế, Phó Tri Dữ chợt thấy lòng mình khó chịu."

Chào học trưởng."

Dụ Thần mở lời."

Chào em."

Dụ Thần chìa tay ra với Phó Chi Dữ: "Học trưởng, trời nắng rồi, em đến lấy ô."

Phó Tri Dữ nhìn lòng bàn tay của Dụ Thần, anh chợt nảy ra một ý.Phó Tri Dữ: "Anh xin lỗi.

Vì chiều nay lúc đến không mưa nên anh không đem theo."

Dụ Thần: "Ồ, thế ạ."

Phó Tri Dữ nói: "Nhất định ngày mai anh sẽ mang."

Dụ Thần gật đầu: "Thế mai em lại đến nhé."

Dụ Thần xoay người định rời đi, nhưng giống hệt như lần trước, Phó Tri Dữ lại túm lấy bàn tay cậu.

Cũng đúng vào lúc này, Phó Tri Dữ nhìn thấy vô số ánh mắt của nhiều người đầy vẻ kinh ngạc.Phó Tri Dữ lập tức bỏ tay ra, nói với Dụ Thần: "Sáng mai đi.

Sau giờ thể dục buổi sáng, anh đợi em ở dưới khán đài nhé."

Dụ Thần gật đầu: "Dạ được."

Lúc này, chuông báo vào giờ vang lên, Dụ Thần lập tức chạy mất hút.

Đến khi Phó Tri Dữ về lớp, các bạn nhanh chóng bao vây lấy anh, như thể vừa rồi là chuông báo tan học chứ không phải vào giờ.

Làn sóng câu hỏi ập đến dồn dập."

Vừa rồi hai người nói gì thế?"

"Oa, hai người nắm tay rồi kìa!"

"Em Dụ Thần lớp dưới đẹp trai quá!"

"Sao cậu không nói là cậu quen Dụ Thần?"

"Mau nói đi, sao lại quen hả!"

"Vào lớp rồi!

Đang làm gì thế hả!"

Câu cuối cùng là giọng của thầy Vật lý.

Mọi người chưa nghe được câu trả lời của Phó Tri Dữ đã nhanh chóng tản ra, chạy về chỗ của mình.

Nhưng Phó Tri Dữ không trả lời đâu.

Anh chỉ vui ở trong lòng thôi.

Vì thế niềm mong chờ ngày hôm nay lại thay đổi rồi.

Ngày mai lại có thể gặp Dụ Thần, tốt thật đấy.-------Chưa hết, còn tiếp--------

ID Tiểu Tiểu Tiểu Thiếu Niên: ID Người Mới: ID Bỏng Ngô: ..."

Ha ha ha."

Đọc xong chương này, Dụ Thần vẫn cười ngã ngửa: "Sao anh lại đáng yêu thế này hả Phó Chi Dữ.

Với cả Dụ Thần trong này của anh chẳng giống em tí nào cả.

Chắc chắn em sẽ không thế đâu."

Phó Chi Dữ hỏi: "Em sẽ làm gì?"

Dụ Thần nắm lấy cằm Phó Chi Dữ: "Vị học trưởng đẹp trai như anh thì tiết nào em cũng xuống tìm anh, làm gì có chuyện đợi anh đến trêu ghẹo em."

Nhưng nói đến chuyện trêu ghẹo.Dụ Thần: "Tại sao anh trong đồng nhân anh viết lại chủ động thế, thực tế thì sao?"

Phó Chi Dữ: "Ngoài đời chỉ là chú lùn thôi."

Dụ Thần: "Ha ha ha."

Dụ Thần lướt tiếp xuống dưới, lập tức thấy chương ba: "Tốc độ nhanh phết đấy.

Buổi trưa chương cập nhật chương hai mà buổi tối đã cập nhật chương ba rồi."

Phó Chi Dữ: "Có nhiều người giục lắm nên anh viết xong rồi mới làm bài tập."

Dụ Thần gật đầu: "Nhà văn kiêm học sinh đúng là vất vả."

Tia nắng ban mai duy nhất trên đảo, chương 3

Tác giả: Duy ThầnRất nhanh đã đến hôm sau.

Giờ thể dục buổi sáng, có rất nhiều người cảm thấy hoài nghi.

Phó Tri Dữ, tự dưng cậu mang ô xuống làm gì hả?

Nhét cái ô to đùng cách mạng như thế vào trong túi áo mà cậu không thấy nặng à?"

Không nặng."

Suốt cả buổi thể dục, tâm trí Phó Tri Dữ treo tít lên cành cây.

Anh bắt đầu làm hành động ngốc nghếch giống hệt như các bạn trước đây: nhìn về phía tòa nhà học của lớp 10.

Đương nhiên, anh chẳng nhìn thấy gì cả.

Lại đương nhiên, anh không nhìn thấy thì vẫn cứ nhìn về hướng đó.Buổi thể dục dài lê thê và chán chết cuối cùng cũng kết thúc.

Hôm nay, Phó Tri Dữ bước về khán đài nhanh như một cơn gió.

Các học sinh lần lượt trở về lớp.

Mặc dù mọi người đều mặc đồng phục nhưng Phó Tri Dữ vẫn nhìn thấy Dụ Thần rất rõ ràng trong biển người.

Cậu đi đến đâu là vầng sáng bao quanh đến đó.Có lẽ Dụ Thần thấy Phó Tri Dữ đến rồi, bước chân cũng nhanh hơn.

Đến trước mặt anh một cái là Dụ Thần đưa ngay tay ra."

Học trưởng."

Phó Tri Dữ không đưa ngay cho cậu mà hỏi: "Tại sao hôm nào gặp anh, em cũng gọi anh là học trưởng?

Có phải là quên tên anh rồi không?"

Dụ Thần cảm thấy hơi xấu hổ: "Phó, gì cơ ạ?"

Phó Tri Dữ hết sức bất lực: "Phó, Tri, Dữ."

Dụ Thần: "Á đúng rồi!"

Phó Tri Dữ: "Đúng gì mà đúng, có nhớ viết thế nào không?"

Dụ Thần gật đầu: "Có ạ, Phó có bộ nhân đứng (傅), Tri trong tri thức (知), Dữ trong đảo dữ (屿)"Phó Tri Dữ gật đầu: "Đúng rồi."

Anh đưa ô cho Dụ Thần, nói ra lời đã chuẩn bị từ trước: "Hôm qua anh thấy em chơi bóng rổ ở sân thể dục.

Là em đúng không?"

Dụ Thần gật đầu: "Đúng rồi, thi thoảng em về sân thể dục chơi bóng rổ."

Phó Tri Dữ: "Lần sau anh có thể đứng xem ở bên cạnh không?"

Dụ Thần gật đầu: "Được chứ ạ.

Nhưng em chơi bóng dợ ẹc, em sợ anh thấy chán thôi."

Phó Tri Dữ: "Anh không chán đâu."

Dụ Thần: "Vậy được ạ.

Sau tiết ba, em với bạn em đến.

Nếu rảnh thì anh cũng đến nhé."

Phó Tri Dữ: "Được."

Lại thêm một chuyện nữa để mong chờ.

Phó Tri Dữ không cần phải đứng xa ngóng trông nữa mà anh có thể xem Dụ Thần chơi bóng rổ ở khoảng cách gần rồi.------------Chưa hết, còn tiếp-------------

ID Tiểu Tiểu Tiểu Thiếu Niên: ID Giá Kê Điện Thoại Đến Muộn: ID Bỏng Ngô: ID Lần Sau Đổi Tên Khác: ...Lúc này đây, độc giả ngoài màn hình Dụ Thần cảm thấy đã bớt gượng gạo hơn nhiều rồi.

Bắt đầu quen với văn phong của Phó Chi Dữ: "Truyện này của anh có bao nhiêu chương thế?"

Phó Chi Dữ: "Năm chương."

Thế là Dụ Thần bắt đầu đọc một lèo hết chương bốn rồi nhanh gọn xử lí xong luôn chương năm.

Kết chương năm, Phó Tri Dữ tỏ tình với Dụ Thần, Dụ Thần ngơ ngác một lúc rồi sau đó nhận ra hình như mình cũng thích Phó Tri Dữ.

Thế là kết thúc."

Thế là kết thúc?"

Dụ Thần tò mò: "Sao kết thúc gấp gáp vậy?"

Phó Chi Dữ bất lực: "Lúc đó nổi lên rất nhiều đồng nhân về em, người đến xem truyện của anh càng ngày càng ít, đã thế còn thêm thi thử nữa.

Mọi người đều giục kết thúc nên anh cho kết truyện luôn."

Dụ Thần: "Hầy, cũng tốt, dù gì cũng có kết thúc đẹp là được."

Dụ Thần lại cười rộ lên, thậm chí còn bắt đầu phàn nàn: "Không phải em phê bình anh đâu nhưng mà anh viết cẩn thận quá luôn ý, đúng kiểu ăn chay luôn.

Lấy bừa một truyện trên siêu thoại của chúng mình cũng kích thích hơn thế này nhiều.

Anh kiểu này ngay cả nắm tay cũng không có, đây có còn là tình yêu học đường không?"

Phó Chi Dữ thừa nhận: "Dù sao cũng chỉ tự tưởng tượng ra thôi, không muốn quá đà."

Dụ Thần ngẫm nghĩ một hồi: "Cũng đúng."

Dụ Thần quay sang: "Thế bây giờ để em bù cho anh đi."

Nói xong, Dụ Thần nhào lên hôn anh.

Chẳng mấy chốc, Dụ Thần từ chủ động biến thành bị động.

Phó Chi Dữ ôm lấy cậu, hai người lộn một vòng.Mặc dù bây giờ không phải là truyện tình yêu học đường, nhưng bây giờ là tập tiếp theo của truyện tình yêu học đường.

Là phiên ngoại sau kết khi kết hôn của truyện tình yêu học đường.--------------------------------------------Tác giả có lời muốn nói: Đứng ở góc nhìn của Phó Chi Dữ để phát huy khó thật đấy.

Chương bốn, chương năm để tui xử!
 
[Đm/Hoàn] Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương - Nhất Mai Nữu Khấu - Dịch: Maccaoo
Phiên ngoại 3


Tác giả: Nhất Mai Nữu KhấuDịch: MaccaooTia nắng ban mai duy nhất trên đảo, chương 4

Việc xem Dụ Thần chơi bóng rổ đã thành thói quen của Phó Chi Dữ rồi.

Việc chơi bóng rổ trước mặt Phó Chi Dữ cũng đã thành thói quen của Dụ Thần rồi.Tòa nhà học của khối 10 cách sân vận động một quãng, phải đi bộ hết năm phút.

Mới đầu, Dụ Thần và Lâm Chấn chỉ khi nào tan học, chán quá mới đến chơi, với cả Dụ Thần mới học chơi bóng rổ, vẫn còn ba phút nhiệt huyết lắm.

Dần dần, ba phút nhiệt huyết kia không chỉ vì bóng rổ nữa rồi.

Lâm Chấn bắt đầu hoài nghi, Dụ Thần thích bóng rổ thật à?Mặc dù tòa nhà học của khối 12 gần sân vận động hơn một chút, nhưng lúc đến cũng phải đi mất ba phút.

Gần đây, các bạn cùng lớp hết sức nghi ngờ Phó Chi Dữ lớp 8, khối 12!

Tên nhóc này!

E là đi đường tắt, giấu mọi người đi theo đuổi bé Dụ Thần rồi!

Nhìn xem, hết tiết nào cũng chạy đến sân vận động, nhìn từ cửa sổ là y như rằng thấy Dụ Thần chơi bóng rổ, cậu ta ngồi xem ở một bên, đưa nước, đưa khăn, đưa đồ ăn vặt.

Phó Chi Dữ!

Cậu cậu cậu!

Được lắm!Nhưng không phải hết tiết nào Dụ Thần cũng đến sân vận động.

Ví dụ như hôm nay.

Thầy cô hôm nay cứ như hẹn trước với nhau vậy.

Tiết nào cũng dạy quá giờ, tiết nào cũng đợi đến khi thầy cô giao xong bài tập thì giờ nghỉ giải lao cũng sắp hết.

Cứ tiết này đến tiết khác, Dụ Thần đảo mắt, đạp chân lên quả bóng rổ, lắc trái lắc phải.

Thầy giáo vẫn hăng say giảng bài.

Dụ Thần nhân lúc thầy quay lưng về phía mình, lén lấy điện thoại trong ngăn bàn ra.Dụ Thần: Phó Chi Dữ trả lời rất nhanh: Dụ Thần bị dạy dỗ như vẫn rất vui: Tiết học cứ kéo dài mãi, kéo dài mãi thôi.

Mãi không tan học.Phó Chi Dữ vừa nhắc Dụ Thần chú ý nghe giảng xong, không lâu sau lại gửi tin nhắn: Dụ Thần lén nhìn thầy giáo, gõ chữ như bay: Gửi dòng "tính là người nhà" cho anh, Dụ Thần tự thấy xấu hổ nằm bò ra bàn.Phó Chi Dữ trả lời: Dụ Thần tự tìm cách nói: Phó Chi Dữ: Chuông báo tan học vừa reo, Dụ Thần lập tức thu dọn đồ đạc, kéo khóa, vác ba lô, ôm bóng, chạy về phía sân vận động.

Phó Chi Dữ đã đợi cậu từ lâu.

Lúc Dụ Thần chạy đến, Phó Chi Dữ đưa cho cậu một bình nước.

Nắp đã được vặn mở sẵn rồi, Dụ Thần uống luôn.

Nhưng lúc uống nước, cậu chợt thấy gì đó.Dụ Thần chỉ vào tòa nhà học gần nhất: "Cửa sổ đó toàn người là người.

Lớp của anh à?"

Phó Chi Dữ cũng nhìn về đằng đó, cười: "Ừ."

Dụ Thần: "Họ đang làm gì thế ạ?"

Phó Chi Dữ: "Không có gì, kệ họ đi."

Uống nước xong, Lâm Chấn cũng đến.

Dụ Thần không nói gì, lập tức cầm bóng, đập xuống đất, sau đó hét lên với Phó Chi Dữ: "Anh ơi, tính giờ đi!"

Phó Chi Dữ lập tức lấy điện thoại ra.Lâm Chấn ngây người: "Bắt đầu luôn á?"

Dụ Thần: "Nhào vô."

Chiến thuật của Dụ Thần làm Lâm Chấn trở tay không kịp.

Dụ Thần mới học bóng rổ được hơn một tháng, đọ với Lâm Chấn học từ hồi tiểu học thì đấu kiểu gì chứ?

Vì thế Lâm Chấn chưa kịp bỏ ba lô xuống, Dụ Thần đã vượt qua, chạy nhanh về phía cái rổ phía trước, ném."

Á!!

Vào rồi!"

Lâm Chấn: "...

Vậy cũng tính?"

Dụ Thần phẩy tay: "Tại sao lại không tính?"

Dụ Thần cực kì vui, ném bóng rổ vào lòng Lâm Chấn, mặc kệ cậu chàng có bắt được hay không, xoay người chạy về phía Phó Chi Dữ."

Anh ơi!

Chúng ta có kem ăn rồi!"

Dụ Thần vô cùng kích động, không chỉ vì được ăn kem mà vì cuối cùng cậu cũng có thể cho bóng vào rổ nhân lúc Lâm Chấn không kịp phòng bị.

Vì thế Dụ Thần không kiềm chế được, nhảy thẳng lên người Phó Chi Dữ.

Không chỉ Phó Chi Dữ mà cả Dụ Thần cũng cứng ngắc người.

Thế giới chìm vào yên tĩnh trong một giây.

Sau đó."

U!!!!!

Á!!!!!!!!"

Tiếng gào rú ầm trời vang lên từ phía lớp của Phó Chi Dữ.

Tai Dụ Thần lập tức đỏ bừng cả lên.

Cậu vùi đầu vào vai Phó Chi Dữ, nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh.Dụ Thần: "Họ đang kêu cái gì thế anh?"

Phó Chi Dữ nói: "Anh không biết."

Dụ Thần lại hỏi: "Anh vẫn không thả em xuống à?"

Đột nhiên Phó Chi Dữ siết chặt tay lại: "Anh không bỏ xuống thì sao?"

Tai Dụ Thần càng đỏ hơn: "Sao anh lại thế nhỉ."

Phó Chi Dữ: "Tự em nhảy lên mà."

Không ngờ, những người ở trên tầng không thể chịu nổi cảnh quấn quít bên nhau của hai người nữa, một học sinh nam hét lên: "Phó Chi Dữ!

Cậu mau bỏ bé trai kia xuống!"

"Ha ha ha ha ha ha ha."

Phó Chi Dữ nghe ra giọng của ai.

Châu Minh Minh, đợi đấy!Sau khi Dụ Thần xuống, Lâm Chấn cũng tiến lại gần."

Đi không?

Mời hai người đi ăn kem."

Lâm Chân cười xán lạn.Dụ Thần gật đầu đồng ý, nhưng lại nói: "Đợi tí."

Cậu quay sang nhìn Phó Chi Dữ: "Anh ơi, đột nhiên em có suy nghĩ này.

Anh bế em lên cho em úp rổ đi.

Em chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác úp rổ."

Phó Chi Dữ vui không để đâu cho hết: "Được."

Hai người đi đến bên cột bóng rổ, Lâm Chấn ném bóng qua.

Dụ Thần ôm bóng, Phó Chi Dữ ôm Dụ Thần."

Hú!!!!!!!!!"

Trên tầng lại vọng ra tiếng gào rú kì quái.

Dụ Thần trải nghiệm xong lập tức xuống khỏi người Phó Chi Dữ.

Phó Chi Dữ cười, nhìn Dụ Thần, nói với cậu: "Vẫy tay với các anh chị lớp trên đi."

Dụ Thần ngoan ngoãn vẫy tay về phía cửa sổ trên kia.

Không ngờ..."

Chào~ chị~ dâu!!!!"

----------------Chưa xong, còn tiếp-------------------

ID Tiểu Tiểu Tiểu Thiếu Niên:

Tia nắng ban mai duy nhất trên đảo, chương cuối

Ngày hôm sau, Phó Chi Dữ vừa bước vào lớp đã bị chặn ở cửa.

Tiết tự đọc buổi sáng không có giáo viên, đã thế tiết này tận 20 phút!

Thế này thì!

Phải hỏi cho ra lẽ!Phó Chi Dữ đi vào trong đã thấy trên bảng đen có mấy hàng câu hỏi.

Không biết ai tổ chức hoạt động này, gọi cả người viết phấn bảng đẹp nhất, còn trang trí bảng như họa báo.

Phó Chi Dữ nhìn lướt một vòng, lập tức có một cái micro được truyền đến chỗ anh.Phó Chi Dữ cười, cầm lấy micro: "Tha cho tôi đi, tôi mời các cậu uống trà sữa."

Mọi người nghe thế tí nữa thì bị thuyết phục.

Nhưng cũng có người tỉnh táo: "Không được!"

Còn có người nói: "Đương nhiên là phải mời trà sữa rồi.

Rinh được bé Dụ Thần về còn không mời trà sữa à?"

Người khác tiếp lời: "Trà sữa không liên quan đến câu hỏi.

Bọn tôi muốn hết!"

Không phải Phó Chi Dữ không trả lời, thực sự là...

Mấy câu hỏi trước còn khấm khá, càng về sau thì.Hỏi ôm bé Dụ Thần có sướng không?

Hỏi bé Dụ Thần có thơm mùi sữa không?

Hỏi môi bé Dụ Thần có mềm không?Phó Chi Dữ nghiến răng, cầm micro: "Tôi chọn ba câu để trả lời."

Mọi người: "Không được!

Phải trả lời hết!"

Phó Chi Dữ: "Hai câu."

Mọi người: "A a a a a a a ba câu!

Ba câu thôi."

Phó Chi Dữ: "Câu số 1, bọn tôi vẫn chưa đến với nhau, nhưng tôi đang theo đuổi."

"Á á á á á á!!

Phó Chi Dữ!

Không ngờ trái tim phàm trần của cậu cũng rung động!!!!!"

Phó Chi Dữ cười: "Câu số 5, mọi người không được kéo nhau xuống xem, ở trên tầng xem là được."

"Không công bằng!

Bọn tôi cũng muốn xem bé Dụ Thần chơi bóng rổ."

Phó Chi Dữ trả lời nhàn nhạt: "Câu cuối cùng, đợi tôi hôn rồi nói cho mọi người."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha Phó Chi Dữ, cậu là đồ dê cụ!"

"Không ngờ cậu lại như thế đấy Phó Chi Dữ!"

Phó Chi Dữ không biết tại sao mọi người lại quan tâm tiến độ của mình với Dụ Thần như thế.

Nếu như anh không theo đuổi được Dụ Thần thì đúng là có lỗi với đám bạn cùng lớp này quá.

Điều khoa trương hơn cả là mỗi lần lên lớp, giáo viên cứ nói đến chữ nào đồng âm với "Dụ" hoặc "Thần" là cả lớp lại nhao nhao ồ lên.

Sau đó quay sang nhìn Phó Chi Dữ.Tuần thứ ba sau kì thi cuối kì, trường tổ chức cuộc thi ca hát.

Trường rất ít khi tổ chức hoạt động vào buổi tối và cuộc thi ca hát lần này là một trong số ít đó.

Phó Chi Dữ và Dụ Thần chưa bao giờ ở lại trường vào buổi tối, vì thế cuộc thi vừa bắt đầu, Phó Chi Dữ đã lén dắt Dụ Thần đi.Cuộc thi được tổ chức ở sân vận động lớn, Phó Chi Dữ và Dụ Thần đi đến sân nhỏ nơi không ai qua lại.

Phó Chi Dữ đưa cho Dụ Thần một cây kẹo mút khổng lồ."

Anh đưa em đến đây làm gì?"

Dụ Thần nhận lấy kẹo mút, hỏi Phó Chi Dữ.Phó Chi Dữ nói: "Nếu như chỉ đến đưa kẹo mút thì sao?"

Dụ Thần cười trộm: "Em không tin đâu.

Anh nói đi."

Phó Chi Dữ: "Thực ra là có việc thật."

Dụ Thần: "Dạ."

Xong rồi xong rồi.Bình tĩnh bình tĩnh.Dụ Thần: "Chuyện gì thế ạ?"

Phó Chi Dữ: "Anh có một thỉnh cầu."

Dụ Thần bóc kẹo mút ra, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Phó Chi Dữ: "Dạ."

Phó Chi Dữ: "Anh muốn làm bạn trai của em."

Dụ Thần cúi đầu: "Ồ."

Phó Chi Dữ: "Em nói gì đi."

Dụ Thần: "Em ăn kẹo mút của anh rồi còn gì."

Phó Chi Dữ muốn Dụ Thần phải nói ra cơ: "Thế nên?"

Giọng Dụ Thần lí nha lí nhí: "Thì là người của anh rồi."

Trái tim Phó Chi Dữ đập điên cuồng trong lồng ngực nhưng anh vẫn còn việc muốn làm."

Anh còn một thỉnh cầu nữa."

Phó Chi Dữ nói.Dụ Thần hỏi: "Là gì ạ?"

Phó Chi Dữ cụp mi mắt xuống: "Kẹo mút có ngon không?"

Dụ Thần: "Ngon lắm, rất ngọt."

Phó Chi Dữ: "Anh cũng muốn ăn."

Dụ Thần đưa kẹo mút ra.Phó Chi Dữ lắc đầu: "Không muốn ăn như thế."

Dụ Thần: "Thế anh muốn..."

Nói đến đây, Dụ Thần hiểu ra ý Phó Chi Dữ.

Sau đó cậu bị sặc nước bọt."

Khụ khụ khụ..."

Dụ Thần bỏ kẹo mút xuống: "Ồ."

Phó Chi Dữ giữ đầu Dụ Thần.

Dụ Thần hơi ngẩng đầu lên.

Giây tiếp theo, Phó Chi Dữ nếm vị kẹo dưa hấu trên môi Dụ Thần."

Em ngọt quá."

Phó Chi Dữ thốt lên.Dụ Thần cố gắng kiễng chân lên: "Thế anh ăn nhiều một chút."

Nửa tiếng sau, nhóm chat lớp 8 khối 12 nhận được một tin nhắn của Phó Chi Dữ.Phó Chi Dữ:

~~~~TOÀN VĂN HOÀN~~~~

Vậy là bộ truyện "Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương" của tác giả Nhất Mai Nữu Khấu đã chính thức kết thúc.Xin phép được gửi lời cảm ơn đến tất cả các bạn đọc ủng hộ bộ truyện này.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ trong suốt quá trình dịch và đăng tải truyện.Đặc biệt xin phép được gửi lời cảm ơn đến những bạn đã giúp mình sửa lỗi xuyên suốt truyện: hani9794, kenny0504, Sunny161415Hẹn gặp lại các bạn vào các bộ truyện sắp tới.

Xin chân thành cảm ơn các bạn đã đọc và ủng hộ mình trên Watt.pad, Word.Press và In.kitt Maccaoo21.
 
Back
Top Bottom