- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 418,344
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Dm| Edit] Hoa Hồng Nguội Lạnh - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát
Chương 59: Người đó đã từng tới đây, phải không?
Chương 59: Người đó đã từng tới đây, phải không?
Họ rất nhanh đã không còn đường đi, đành bỏ xe mà bước bộ.Vạn Trọng Vi hoàn toàn không có kinh nghiệm sinh tồn ngoài hoang dã, cơ bản chỉ biết nghe Bạch Ly phân tích rồi làm theo.
Hai người đi đi dừng dừng, dọc đường tìm kiếm những dấu vết có thể do Thời Ôn để lại.Trên bản đồ, những điểm Bạch Ly khoanh tròn, họ đã tìm qua ba chỗ, đến tận ba giờ sáng vẫn không phát hiện được gì.Nửa đêm càng lạnh, trong bóng tối thỉnh thoảng vang lên tiếng sói tru.
Vạn Trọng Vi cuối cùng cũng hiểu tại sao người ta lại ghép "ma khóc sói gào" thành một câu, âm thanh ấy như thể tử thần đang gọi hồn, lạnh buốt đến tận xương tủy."
Cứ thế này không ổn, chúng ta cũng rất nguy hiểm."
Bạch Ly hiểu rõ tình hình, thể lực của cả hai đã gần như chạm giới hạn, liền đề nghị quay lại điểm tiếp tế, chờ trời sáng rồi lại tìm."
Cậu quay về trước đi."
Vạn Trọng Vi ném chìa khóa xe cho Bạch Ly, "Tôi sẽ tìm thêm."
"Không được, anh hoàn toàn không có kinh nghiệm, sao tôi có thể để anh một mình tiếp tục tìm?"
Bạch Ly có chút gấp gáp."
Có thể chỉ cần tôi đi thêm một bước là tìm thấy em ấy rồi.
Tôi không thể để em ấy ở một mình, em ấy sẽ sợ."
Vạn Trọng Vi không cho phản bác, "Tôi đã từng bỏ rơi em ấy một lần, lần này tuyệt đối không thể nữa."
Từ lúc nhận được cuộc gọi báo Thời Ôn mất tích, cho đến khi đặt chân xuống vùng đất xa lạ chưa từng đi qua này, khi hắn đứng dưới màn đêm ngước nhìn xa xăm, khi từng cuộc gọi lần lượt báo về đều không có kết quả, trong đầu Vạn Trọng Vi chỉ lặp đi lặp lại một khung cảnh.Trong căn hầm tối đen ấy, người co ro trong góc, toàn thân đầy thương tích, ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt tuyệt vọng như khoét sống một lỗ trong tim hắn.Hắn không thể để cậu một lần nữa rơi vào tuyệt cảnh như thế.Ánh nhìn bỏng rát trong mắt hắn khiến Bạch Ly thoáng sững lại, cuối cùng cũng nhượng bộ, nói: "Chúng ta nghỉ nửa tiếng, sau đó tách ra tìm."
Cậu lấy bản đồ ra, còn hai vòng tròn đỏ chưa tìm, nằm ở hai hướng khác nhau.Nửa giờ sau, hai người mỗi người một ngả.Bước chân ngày càng nặng nề, đầu đau muốn nứt, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều đau đớn buốt giá trong gió lạnh thấu xương.
Vạn Trọng Vi lắc mạnh đầu, nhìn bản đồ, cố phân định phương hướng.Trước sát khí tàn nhẫn không chút lưu tình của thiên nhiên, hắn cuối cùng cũng thỏa hiệp với chính mình, lặp đi lặp lại: chỉ cần đưa Thời Ôn ra ngoài, chỉ cần cậu còn sống, những thứ khác đều không quan trọng.
Nếu cậu muốn, hắn có thể vĩnh viễn không bao giờ gặp lại cậu nữa.Mệt lả đến mức hoa mắt, hắn thậm chí còn sinh ra ảo thính.Rõ ràng dạo gần đây tình trạng ảo thính đã giảm, vậy mà lúc này lại trỗi dậy quấy rầy.Hắn tát mạnh vào mặt mình, mong tỉnh táo hơn.Bóng tối đặc quánh nơi chân trời dần tan, màu xám xanh trải rộng.
Vạn Trọng Vi liếc đồng hồ, bốn giờ rưỡi sáng.
Trời sắp sáng.Ảo thính lại vang lên.Hắn buộc phải dừng lại nghỉ ngơi một chút, muốn gạt đi hơi thở thoang thoảng bên tai.
Không chỉ là tiếng thở, thậm chí hắn còn cảm giác được luồng hơi nóng phả sát bên tai."
A Ôn à..."
Vạn Trọng Vi che mắt, khẽ gọi tên cậu.Tiếng thở kia lại lớn hơn, gấp gáp hơn.Vạn Trọng Vi ngẩng phắt đầu, chăm chú phân biệt trong gió yên lặng thoáng qua có trộn lẫn một hơi thở quen thuộc."
A Ôn!"
Hắn lại hét.Tim nhảy lên tận cổ, máu toàn thân gào thét nghiền ép qua não.
Vạn Trọng Vi lao ra khỏi vách đá phong hóa khổng lồ, gần như dựa vào bản năng mà nhào sang phía sau.Cuối cùng cũng xác nhận được đây không phải ảo thính.Tình trạng của Thời Ôn gần như giống hệt Bạch Ly đã đoán.Hôm đó gió cát quá lớn, trong lúc né tránh cậu ngã xuống một vách núi, cái ba lô đựng điện thoại định vị và đồ tiếp tế lăn tuột xuống sườn dốc.
Mạng cậu lớn, may mắn chộp được một khối đá nhô ra, chật vật leo lên được.
Cẳng chân bê bết máu, tuy không gãy xương nhưng bị cạnh đá sắc cứa một vết dài cỡ ngón tay, sâu đến thấy cả xương.Cậu băng sơ sài lại vết thương, tạm thời cầm được máu.
Đồ đạc đều mất, cậu chỉ có thể kéo cái chân bị thương men theo dấu hiệu ven đường, mong tìm lại được tuyến hành trình.Thực ra cậu cũng chưa đi quá xa, chỉ là khu rừng đá phong hóa kia quá dễ gây lạc hướng, thế nào cũng không vòng ra nổi, còn đội cứu hộ bên ngoài cũng chẳng cách nào tiến vào.Không có thức ăn còn chống chọi được hai ngày, nhưng không có nước và lều, e là ngay đêm đó cậu đã chết trong vùng đất không người này.
Máu ở chân lại bắt đầu rỉ ra, chỉ càng khiến cái chết đến nhanh hơn.Đêm xuống, cậu trốn dưới một tảng đá, cái lạnh và cơn khát dần ăn mòn thần kinh.
Mất máu quá nhiều làm não mơ hồ, cậu cũng không còn hy vọng mình có thể đi ra được nữa.Trong cơn mơ hồ, cậu nghe thấy có người gọi "A Ôn", là cái giọng quen thuộc đến tận xương tủy.Thật buồn cười, sắp chết rồi mà vẫn nghĩ đến hắn.Khóe môi Thời Ôn cong lên một nụ cười, chẳng rõ cười cái gì.
Chỉ thấy ý thức ngày càng nặng nề bỗng rơi vào một chốn ấm áp, chóp mũi tràn ngập mùi thuốc lá quen thuộc.Mọi thứ cứ như mơ.Có người gọi tên cậu, khi gần khi xa.
Hơi thở phả bên tai lúc yếu ớt, lúc gấp gáp.
Người đó ôm lấy cậu, vòng tay nóng bỏng, mang theo cơn gió cát dặm đường.Rồi trong khoang miệng khô khốc bỗng có vị tanh ngọt tràn vào, ấm nóng, đặc sệt, tuôn liên tục.
Bản năng thôi thúc cậu không ngừng mút lấy, không cho dừng lại, chỉ muốn bám chặt vào chút ánh sáng cứu mạng kia.Thời Ôn hôn mê ba ngày, đến khi tỉnh lại trong bệnh viện huyện thì ngẩn ngơ một hồi mới nhận ra người đang cúi sát trước mặt, vẻ mặt đầy căng thẳng là ai."
Sư... sư huynh?"
Cậu trừng to mắt, có chút không tin nổi.
"Sao anh lại ở đây?"
Một giọng khàn khàn, khô rát, như lôi từ đáy đất lên.Lương Minh Chiêu mặt mũi đầy căm tức: "Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi.
Lần này em thật sự dọa chết anh rồi."
Não Thời Ôn còn chậm chạp, mắt đảo quanh, ánh nhìn từ gương mặt Lương Minh Chiêu trượt sang bức tường cũ kỹ trong phòng bệnh.
Ý thức và ký ức dần quay về: cậu đến tham gia giải đi bộ xuyên sa mạc, trong vùng hoang mạc mất tích, rồi được cứu.Trong hai tiếng sau khi cậu tỉnh, bác sĩ, y tá, người phụ trách và nhân viên ban tổ chức lần lượt xuất hiện trong phòng bệnh.
Những câu "sớm ngày hồi phục", "may mà không sao" nói quá nhiều.
Lương Minh Chiêu bận rộn đón tiếp từng người, lại còn phải chăm sóc cậu, không có giây phút ngơi tay.Đến khi cuối cùng mới yên ổn một chút, đã thấy Thời Ôn đang thất thần.Thân thể cậu không có gì nghiêm trọng, chỉ là vết thương ở chân nhiễm trùng nặng, nghỉ ngơi một thời gian cũng không phải chuyện lớn.
Nhưng từ những lời ngắt quãng của bác sĩ và nhân viên, cậu dần nhận ra vài điểm: ví như mình được phát hiện cực kỳ kịp thời, ví như người đầu tiên tìm thấy mình thật sự đã liều lĩnh đến mức tàn nhẫn.Mọi người đều nói: "Anh cậu sốt ruột phát điên", "May mà có anh cậu".
Ban đầu cậu còn tưởng họ nói đến Lương Minh Chiêu, sau lại thấy không đúng.Vì vậy, trong lúc trong phòng bệnh không có ai, Thời Ôn hỏi Lương Minh Chiêu: "Người đó...
đã từng tới đây phải không?"
Lương Minh Chiêu thở dài, chuyện này vốn cũng không giấu được, nên dứt khoát kể hết.Ban tổ chức giải đấu sau khi phát hiện Thời Ôn mất liên lạc hai tiếng, đã gọi điện cho người liên hệ khẩn cấp trên đơn đăng ký, chính là Lương Minh Chiêu.Từ Seattle bay đến cái thị trấn biên giới hẻo lánh này phải mất hơn mười tiếng, chưa tính thời gian trung chuyển, dừng nghỉ.
Trong cơn nôn nóng, anh không còn cách nào khác, đành tìm đến Vạn Trọng Vi.
Việc Vạn Trọng Vi đầu tư vào viện nghiên cứu, Lương Minh Chiêu vốn biết, hai người cũng từng sau lưng Thời Ôn lén liên hệ.
Nhưng lúc đó Vạn Trọng Vi không bắt máy, anh lại bất đắc dĩ tìm tới Kỳ Vọng.Khi anh tới nơi, Thời Ôn đã được Vạn Trọng Vi tìm thấy.
Quá trình cụ thể thế nào, anh chỉ nghe người khác kể qua loa, chỉ biết là Vạn Trọng Vi tự lái xe ra ngoài, rồi đưa cậu trở về.Tóm lại, trăm cay nghìn đắng, chỉ cần Thời Ôn không sao là đủ.Ở bệnh viện họ có gặp nhau một lần, nói vài câu.
Tình trạng của Vạn Trọng Vi khi ấy rất tệ, tinh thần căng thẳng suốt thời gian dài cộng thêm thể lực kiệt quệ, khiến hắn như nỏ đã lấy hết đà, mũi tên vừa rời tay liền mất sức.
Chỉ đến khi bác sĩ bước ra nói: bệnh nhân không còn nguy hiểm, chỉ cần tự nhiên tỉnh lại là được, lúc đó hắn mới hoàn toàn sụp xuống.Khi ấy, Lương Minh Chiêu chỉ lo lắng cho Thời Ôn, chẳng để tâm đến vài điểm khác thường ở Vạn Trọng Vi: tại sao hắn luôn đội mũ, tại sao lại là Kỳ Vọng đẩy hắn từ phòng cấp cứu ra, và tại sao hắn không chờ đến lúc Thời Ôn tỉnh mà lại vội vã rời đi.Bây giờ thuật lại một lượt tình hình khi đó, Lương Minh Chiêu mới nhận ra có gì đó không ổn."
Là vì hắn sợ em nhìn thấy sẽ khó chịu sao?"
Lương Minh Chiêu hỏi.Thời Ôn lắc đầu.
Dựa vào tính cách trước đây của Vạn Trọng Vi, gặp được cơ hội hiếm hoi như thế, sao hắn có thể bỏ qua?
Chỉ cần bị nổi mấy nốt mẩn ngứa mà còn có thể bám riết ở nhà cậu ba ngày liền cơ mà.Nhưng, kể từ lần chia tay đó đến nay, đã hơn ba tháng hắn chưa từng xuất hiện.
Chỉ đều đặn mỗi tuần gửi tin nhắn, đại khái là những câu vặt vãnh như "Ngủ chưa?", "Dậy chưa?", "Ăn gì chưa?"
Thời Ôn cuối cùng cũng xác định chắc chắn: Vạn Trọng Vi quả thật đã đến, hơn nữa chính hắn là người cứu cậu.Buổi chiều, trong phòng bệnh yên tĩnh hơn.
Bạch Ly ôm một bó bách hợp thật lớn đi vào.
Buổi sáng người đông, cậu không muốn chen chúc, nên chọn lúc vắng vẻ để ghé qua.Đa số đội viên đã rời đi, Thời Ôn có chút ngạc nhiên khi thấy Bạch Ly vẫn chưa đi."
Em không có chỗ nào để đến, nên ở lại quanh đây, tiện thể đợi anh tỉnh thì còn vào thăm."
Bạch Ly tìm một chiếc lọ cắm hoa, sau đó lại quanh quẩn ngó nghiêng trong phòng bệnh.Lương Minh Chiêu mang theo một túi táo bước vào, chào hỏi khách, nói mấy câu khách sáo, rồi lại ra ngoài đun nước nóng, cố ý để lại không gian cho hai người nói chuyện."
Đàn anh của anh đúng là người tốt, tỉ mỉ, cũng thật lòng thương anh."
Bạch Ly nhìn chén táo đã được cắt thành từng miếng nhỏ đều tăm tắp, mỗi miếng đúng chuẩn một ngụm."
Anh ấy làm nghiên cứu khoa học, ngay cả cắt trái cây cũng phải là hình lập phương chuẩn xác mới yên tâm."
Bạch Ly phì cười, sau đó bất ngờ hỏi một câu khiến Thời Ôn trở tay không kịp: "Thế còn người yêu anh đâu?
Sao em không thấy anh ta vậy?"