- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 418,427
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Dm| Edit] Hoa Hồng Nguội Lạnh - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát
Chương 39: Chỉ là một dạng phản kháng ngầm mà thôi
Chương 39: Chỉ là một dạng phản kháng ngầm mà thôi
Thời Ôn vừa xuống lầu, mấy người đang ngồi trong phòng khách đồng loạt nhìn sang.Vạn Trọng Vi đứng dậy, bước nhanh tới, vòng tay ôm vai Thời Ôn, dẫn cậu ngồi xuống sát cạnh mình trên ghế sofa, rồi mỉm cười giới thiệu: "Đây là người yêu của tôi, Thời Ôn.
Phạm Sùng Quang thì em quen rồi, đây là em họ tôi, Vạn Khoảnh."
Người đối diện cho dù đang ngồi cũng có thể nhìn ra dáng người rất cao, thân hình vạm vỡ.
Ánh mắt dài hẹp liếc nhìn người khác, mang theo vài phần kiêu ngạo hờ hững.
Khác với sự thâm trầm giấu kín của Vạn Trọng Vi, từng cử chỉ của hắn ta đều lộ ra khí thế bức người."
Chào nhé, chị dâu."
Vạn Khoảnh cười híp mắt, hai chân dài tùy ý gập lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn Thời Ôn chào hỏi.
Khi hắn ta cười, quả thật có vài phần giống Vạn Trọng Vi.Vạn Trọng Vi lạnh lùng liếc hắn một cái, không để ý, chỉ quay sang giới thiệu người ngồi cạnh Vạn Khoảnh."
Đây là bạn của Vạn Khoảnh."
Không nói tên, cũng chẳng nhìn đối phương, lướt qua cho có.Lúc này Thời Ôn mới nghiêm túc quan sát chàng trai trẻ ngồi bên cạnh Vạn Khoảnh.
Thực ra khi vừa xuống lầu cậu đã bị thu hút, không vì gì khác, chỉ bởi bản năng con người luôn chú ý đến những gì xinh đẹp.
Không thể không thừa nhận, người này quá đẹp.Vạn Khoảnh nhướng mày, bổ sung: "Là bạn thân, cũng là trợ lý."
Hắn ta đặc biệt nhấn mạnh chữ "thân", giọng điệu lộ vẻ mập mờ, lại có chút bỡn cợt.Từ thái độ của Vạn Trọng Vi và Vạn Khoảnh, Thời Ôn đã đoán được người kia thuộc loại "bạn" nào.
Nhưng cậu vẫn lịch sự gật đầu chào hỏi: "Chào anh, rất vui được gặp."
Người nọ có vẻ hơi bất ngờ khi trong bàn lại còn có một người "bình thường", cũng thiện ý đáp lại: "Xin chào Thời tiên sinh, tôi tên là Mục Tinh Dã."
Đúng lúc này chú Bình đi tới, nói bếp đã chuẩn bị xong có thể dùng bữa.
Mọi người liền cùng nhau đứng dậy đi vào phòng ăn.
Vạn Trọng Vi từ đầu đến cuối vẫn ôm vai Thời Ôn, trước mặt người khác cũng chẳng chút kiêng dè mà bộc lộ sự thiên vị và chăm sóc.Vạn Khoảnh và Phạm Sùng Quang đi chậm hơn một bước, liếc nhau, trong mắt đối phương đều hiện rõ ý tứ tặc lưỡi kinh ngạc.Mọi người ngồi vào bàn, món ăn lần lượt được dọn lên.
Khai vị là cá hồi xông khói, chua ngọt vừa miệng.
Thời Ôn cúi đầu chăm chú ăn, bên cạnh đã vang lên những đề tài công việc.Vạn Trọng Vi vừa trò chuyện, vẫn một lòng hai việc chăm sóc Thời Ôn: rót nước, đưa khăn giấy, thậm chí còn thuận tay vuốt xuống sợi tóc vểnh lên trên trán cậu.Thấy Thời Ôn hiếm khi ăn ngon miệng, hắn như rất vui, dừng câu chuyện lại, dịu dàng hỏi: "Em thích ăn món này sao?
Để tôi bảo đầu bếp làm thêm phần nữa cho em nhé."
Thời Ôn vội lắc đầu.
Cậu vốn không có yêu cầu gì với đồ ăn, chỉ là để đối phó với bầu không khí ngột ngạt mà giả vờ tập trung vào bữa ăn, sự chăm chú quá mức của Vạn Trọng Vi khiến cậu thấy khó thở.
Ít nhất khi ăn, còn có thể giả vờ như không thấy."
Không cần để ý tôi," Cậu nhỏ giọng, cố gắng giữ vẻ thản nhiên, "Anh cứ nói chuyện với mọi người đi."
Lúc này Vạn Trọng Vi mới tiếp tục trò chuyện cùng Vạn Khoảnh và Phạm Sùng Quang.
Có lẽ hắn cũng cảm nhận được sự gượng gạo kia, nên không còn cố tình chăm chú vào Thời Ôn nữa.
Điều đó khiến cậu khẽ thở phào, như được thả lỏng đôi chút.Trên bàn ăn còn có một người cũng chẳng mấy để tâm đến bầu không khí, chỉ lo cúi đầu ăn uống, là Mục Tinh Dã.
Vạn Khoảnh tuy không quản y, nhưng chủ đề câu chuyện thỉnh thoảng lại cố tình lôi kéo đến người này, mà lần nào cũng mang theo mấy phần ác ý khó nói rõ."
Người nhà họ Ngôn thì tôi đâu sai khiến nổi."
Vạn Khoảnh liếc Mục Tinh Dã một cái đầy mờ ám, rồi quay sang nói với Phạm Sùng Quang, "Tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp anh nối mối với Ngôn Hòa.
Còn về những chuyện khác ấy à, anh cầu tôi, chi bằng cầu trợ lý Mục."
Lời này nói ra chua cay, ai nghe cũng nhận ra có ẩn ý.Phạm Sùng Quang chỉ coi cậu ta lại lên cơn, vội xua tay: "Được rồi, được rồi, lần này tôi đến thủ đô, cậu chỉ cần giúp tôi hẹn gặp thêm vài người nhà họ Ngôn là được, việc nói chuyện hợp tác, để tôi tự mình bàn."
Thời Ôn đại khái cũng biết chút chuyện này, bởi trước đó Vạn Trọng Vi đã từng nhắc đến khi tùy hứng trò chuyện với cậu.Phạm Sùng Quang hiện đang đầu tư vào một dự án dưỡng sinh, chăm sóc sức khỏe ở thủ đô, muốn hợp tác với nhà họ Ngôn.
Nhà họ Ngôn vốn là gia tộc khổng lồ ở đó, gần như nắm trọn ngành y tế địa phương.
Nhà này có hai cậu con trai, người con út là Ngôn Hòa phụ trách mảng trùng khớp với dự án của Phạm Sùng Quang.
Nếu muốn chen chân vào miếng bánh này, cạnh tranh trực diện là bất khả thi, chỉ có thể chọn con đường hợp tác.
Thương nhân đều hiểu rõ đạo lý đó, cả Phạm Sùng Quang lẫn nhà họ Ngôn cũng không ngoại lệ.Vạn Khoảnh là người nhà họ Vạn nhưng gia đình đã sớm rời khỏi Bình Châu chuyển đến thủ đô, hiện tại tích lũy và nhân lực đều ở đó.
Tuy rằng trước giờ ít có giao dịch làm ăn với nhà họ Ngôn, nhưng trong cùng một tầng lớp xã hội, vòng tròn nào rồi cũng có lúc chồng chéo, gặp mặt vài phen là chuyện thường tình.Phạm Sùng Quang muốn mở đường ở thủ đô, tự nhiên không thể thiếu sự giúp đỡ của Vạn Khoảnh.Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó.
Vạn Khoảnh không tiếp lời hắn, mà nghiêng đầu, liếc Mục Tinh Dã: "A Dã, cậu gặp Ngôn Hòa rồi chứ?"
Mục Tinh Dã không mấy phản ứng, bưng ly nước lên uống một ngụm, bình thản đáp: "Ừ, gặp rồi."
"Ồ?
Vậy anh ta biết cậu bây giờ đang làm cho tôi chứ?"
"Biết."
Vạn Khoảnh không hài lòng với thái độ hờ hững kia, giơ tay bóp lấy vai Mục Tinh Dã, ép cậu ta xoay người lại: "Rồi sao nữa?
Gặp lại tình cũ có phải đỏ mắt hay không?
Cậu đã đi theo tôi năm năm rồi, cậu nghĩ anh ta còn muốn cậu sao?"
Đôi mắt sáng long lanh như sao của Mục Tinh Dã đối diện thẳng với sự khiêu khích của Vạn Khoảnh, không hề yếu thế: "Làm sao tôi biết được?"
Vạn Khoảnh hơi nheo mắt, bầu không khí trở nên nguy hiểm.Vạn Trọng Vi gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, vẻ thiếu kiên nhẫn rõ rệt.
Hôm nay Vạn Khoảnh mang tình nhân nhỏ đến nhà mình, hắn đã coi như mắt nhắm mắt mở, vậy mà còn bày trò này, thật quá mất mặt, hơn nữa còn ngay trước mặt Thời Ôn.
Đúng là thằng em họ này càng ngày càng "ra dáng" rồi.Còn về những ân oán dây dưa giữa Vạn Khoảnh và Mục Tinh Dã, Vạn Trọng Vi chẳng buồn quản.
Người bước lên giường của Vạn Khoảnh, mười ngón tay cũng đếm không hết.
Em họ hắn đủ loại trò, đạo đức thì thấp, chưa bao giờ có cái gọi là giới hạn.
Ai ở bên cạnh nếu ngoài tiền thì chẳng có gì để trông mong.Bởi vậy, từ lúc Mục Tinh Dã bước vào cửa, Vạn Trọng Vi chưa từng thèm liếc y một cái.
Hắn chỉ sợ những trò ồn ào bẩn thỉu kia làm dơ mắt Thời Ôn, nên mới nhắc cho họ thu liễm lại chút.Thấy Vạn Trọng Vi không vui, Vạn Khoảnh cũng thôi không nói thêm mấy lời khó nghe, chuyển sang trò chuyện chuyện nhà họ Ngôn.Dù chỉ là đôi câu lướt qua, nhưng Thời Ôn đang tập trung cắt miếng bít tết trong tay cũng nghe được đại khái.
Hóa ra Mục Tinh Dã từng có một đoạn tình cảm với cậu út nhà họ Ngôn, Ngôn Hòa.
Sau này, nhà họ Mục sa sút, Ngôn Hòa ra nước ngoài, đi một chuyến tận năm năm.Trong năm năm này, Mục Tinh Dã vẫn luôn đi theo Vạn Khoảnh.
Bề ngoài là "trợ lý", còn quan hệ thực sự ra sao, chắc chỉ có hai người họ biết rõ.
Thời gian trước Ngôn Hòa đã trở về, nghe ý tứ của Vạn Khoảnh, y và Mục Tinh Dã đã gặp lại, chỉ là chuyện đúng sai trong đó thì chỉ có người trong cuộc mới biết.Thời Ôn để ý, mỗi lần Vạn Khoảnh nhắc đến Ngôn Hòa, biểu cảm của Mục Tinh Dã đều thoáng ngưng lại, đôi khi trong chớp mắt lóe qua một tia đau đớn.
Cậu liền hiểu, Mục Tinh Dã vẫn còn để tâm đến Ngôn Hòa.Mục Tinh Dã có gương mặt rực rỡ chói mắt, đàn ông mà đẹp như vậy thường sẽ mang vài phần nữ tính, nhưng y lại không.
Trong từng cử chỉ ngược lại còn toát ra khí chất ngạo nghễ, cao quý.
Tuy bề ngoài ngoan ngoãn cúi đầu, song trong cốt cách vẫn phảng phất sự bất kham.
Y hoàn toàn không hề có chút ngôn ngữ thân mật thể xác nào với Vạn Khoảnh, ngoài sự kháng cự ngấm ngầm, chẳng có phản ứng nào khác.Thời Ôn nghĩ ngợi miên man, không chú ý đến việc Mục Tinh Dã đột nhiên đứng dậy khi Vạn Khoảnh một lần nữa nhắc đến Ngôn Hòa."
Vạn tổng, tôi ăn xong rồi, ra ngoài chờ ngài."
Mục Tinh Dã cụp mắt, nói xong liền định xoay người rời đi.Nhưng thân mình còn chưa kịp xoay, đã bị Vạn Khoảnh túm lấy cánh tay, mạnh mẽ ấn trở lại ghế.
Ghế ma sát trên sàn đá cẩm thạch phát ra âm thanh chói tai, khiến những người còn lại trên bàn đều khựng động tác."
Tôi cho cậu đi chưa?"
Vạn Khoảnh thu lại nụ cười, sắc mặt hung hiểm, "Mục Tinh Dã, cậu tưởng rằng có thể quay về được chắc?
Tốt nhất là soi gương nhìn lại bản thân đi, ai mà chẳng biết cậu là đồ của tôi.
Đồ của tôi, cho dù có vứt, cũng không đến lượt người khác nhặt lấy."
"Hơn nữa, tôi còn chưa định vứt đâu!"
Vạn Khoảnh lạnh giọng ra lệnh, "Ăn cơm!
Ăn không xong tôi sẽ dạy dỗ cậu!"
Mục Tinh Dã nghiến chặt răng, đường cằm căng ra một nét cứng cỏi, chết cũng không chịu nhượng bộ.
Vạn Khoảnh siết chặt cánh tay y, ánh mắt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống.Ở nhà người khác mà ầm ĩ thế này, thật sự khó coi.
Hiển nhiên Vạn Khoảnh chẳng hề để tâm.Hai người chẳng ai chịu xuống nước.
Nếu không phải kiêng dè có người ngoài ở đây, Vạn Khoảnh đã sớm vung roi quất chết Mục Tinh Dã.Vạn Trọng Vi nhíu mày, hắn không ngờ Mục Tinh Dã lại cứng đầu như vậy.
Hắn vừa định lên tiếng thì một giọng nói ấm áp mềm mại đã phá tan cục diện căng thẳng."
Mục tiên sinh, tôi nhờ chú Bình nấu canh thuốc rồi, lát nữa ăn xong tráng miệng, nhất định anh phải thử một chút nhé."
Thời Ôn mỉm cười, giống như chỉ đang trò chuyện bình thường với khách đến nhà, chẳng chút gượng gạo, "Dùng thảo dược trong vườn hầm, mùi vị không ngon lắm, nhưng rất bổ.
Anh nếm thử rồi cho tôi góp ý."
Mục Tinh Dã ngẩng mắt nhìn qua, toàn thân căng cứng mới chậm rãi thả lỏng.
Y nở một nụ cười cảm kích với Thời Ôn: "Được."
Y biết nếu cứ tiếp tục đối chọi, chỉ chuốc khổ cho bản thân, nên thuận thế men theo lời Thời Ôn để hạ màn.Không khí căng thẳng lập tức chuyển hướng, Vạn Trọng Vi liếc Vạn Khoảnh, ra hiệu dừng lại tại đây.Canh nhanh chóng được dọn lên.
Sau khi nếm thử, Mục Tinh Dã thành thật nói với Thời Ôn: "Có hơi đắng, nhưng uống xong toàn thân đều ấm, dạ dày cũng dễ chịu.
Hy vọng sau này còn có dịp được uống thêm canh của Ôn tiên sinh."
Thời Ôn nghĩ, nếu ở thời điểm và hoàn cảnh thích hợp, cậu và Mục Tinh Dã hẳn có thể trở thành bạn.Nhưng trên đời nào có nhiều chữ "nếu" đến vậy.
Có những người cả đời chỉ gặp một lần, đã là tiêu hao tất cả duyên phận và tạo hóa.Tiễn khách xong đã là mười giờ đêm.
Vạn Trọng Vi cùng Vạn Khoảnh còn nói chuyện thêm ngoài vườn một lúc, đến khi trở về phòng ngủ thì Thời Ôn đã nằm xuống.Vạn Trọng Vi tắm rửa xong, mang theo hơi nước lên giường.
Hắn từ phía sau ôm lấy Thời Ôn, cằm khẽ cọ vào mái tóc người kia."
Hôm nay vị đầu bếp kia nói gì với em?"
Vạn Trọng Vi có vẻ muốn tán gẫu trước khi ngủ."
Công dụng của ngưu bàng và đỗ trọng."
Cậu đáp."
Còn gì nữa?"
"Ông ấy còn hỏi cách trồng, tôi bảo có thể tra trên mạng."
Vạn Trọng Vi không hỏi thêm, chỉ dùng ngón tay nghịch lọn tóc của cậu, vuốt sang trái, rồi lại vuốt sang phải.Sau bữa tối, vị đầu bếp Michelin kia đã tìm cơ hội gặp Thời Ôn, họ nói chuyện một lát trong bếp rồi cậu mới rời đi.
Khi đó Vạn Trọng Vi đang trò chuyện cùng Vạn Khoảnh, không có thời gian phân tâm.
Nhưng cái nụ cười tự nhiên sáng sủa mà cậu bộc lộ trước người ngoài lại cực kỳ chói mắt, lởn vởn mãi trước mắt hắn.Chỉ là nói chuyện bình thường, nếu cứ truy hỏi mãi ngoài việc lộ rõ bản thân bệnh hoạn thì chẳng có tác dụng gì, thế nên Vạn Trọng Vi liền im miệng.Thời Ôn bị hắn ôm từ phía sau, cả lưng đều vùi trong lồng ngực rộng lớn ấy.
Đây vốn là tư thế ôm mà cậu từng thích nhất: nóng bỏng, thân mật, kiên cố không gì phá vỡ.
Thế nhưng giờ đây, cậu chỉ muốn trốn chạy.Trong bóng tối, cậu mở mắt, bất chợt khẽ hỏi một câu: "Mục Tinh Dã..." cậu ngập ngừng một chút, mới lại nói rất nhỏ, "là vì nợ tiền em họ anh sao?"
Mục Tinh Dã quả thật nằm ngoài dự liệu của Vạn Trọng Vi.
Hắn vốn cho rằng đó chỉ là một tình nhân tham tiền, nay xem ra rõ ràng không phải vậy.Trước khi rời đi, Vạn Trọng Vi đã giữ Vạn Khoảnh lại ở vườn, nói mấy câu."
Đừng quá đáng."
Hắn nói."
Là tự cậu ta không biết điều."
Vạn Khoảnh thản nhiên, "Người của em, em muốn thế nào là chuyện của em, anh quản hơi nhiều rồi đấy."
Vạn Trọng Vi dập tắt điếu thuốc trong tay, trước khi quay lưng để lại một câu: "Anh sợ sau này chú sẽ hối hận thôi."
Rõ ràng thích một người, lại dùng cách tổn thương để ép giữ bên mình, cuối cùng sẽ đến bước không thể cứu vãn nổi.
Vạn Trọng Vi là kẻ từng trải qua.
Ở một góc nhìn nào đó, việc Vạn Khoảnh làm và hắn không khác nhau, chỉ là Vạn Khoảnh còn chưa nhận ra, còn hắn thì đã nhìn thấu, quan hệ giữa hắn và Thời Ôn đã ở bên bờ sụp đổ.Sự ngoan ngoãn và bình lặng kia, chẳng qua chỉ là một dạng phản kháng ngầm của Thời Ôn mà thôi."
Không chỉ vì nợ tiền, còn có vài nguyên nhân khác."
Vạn Trọng Vi đáp.Thời Ôn liền hiểu.Với một người như Vạn Khoảnh, muốn dùng thủ đoạn giam giữ một ai đó cũng quá dễ dàng."
Vạn Khoảnh thích Mục Tinh Dã..."
Cậu thì thầm, tiếng thở dài dồn nén trong lồng ngực mà không bật ra ngoài.Thời Ôn nhìn ra được, tất nhiên Vạn Trọng Vi cũng nhìn ra.Hắn siết chặt cánh tay, kéo cậu áp sát hơn vào lòng.Hắn có tư cách gì để đánh giá sự tồi tệ của Vạn Khoảnh chứ?Hắn còn tệ hơn nhiều.**Câu chuyện của Vạn Khoảnh và Mục Tinh Dã ở bên tác phẩm "Tham lam giữa ban ngày" của tác giả luôn.
Nhưng Vạn Khoảnh vốn không phải nhân vật chính đâu.