- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 418,050
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Dm| Edit] Hoa Hồng Nguội Lạnh - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát
Chương 49: Món quà
Chương 49: Món quà
Vạn Trọng Vi nuốt hai viên thuốc giảm đau, ngồi im lặng trong phòng suốt một giờ.
Cơn đau đầu cứ như úp chụp cả hộp kính lên óc, thuốc cũng chẳng có mấy tác dụng.
Hắn biết mình không thể trì hoãn nữa, bèn gõ cửa thư phòng của Thời Ôn.Bữa tối chú Bình đã mang lên, Thời Ôn không xuống nhà, chỉ uống vài thìa canh.
Giờ cậu chống cằm bên một tờ giấy nháp, mắt nhìn trống rỗng.Tiếng gõ cửa vang lên, tay Thời Ôn siết chặt tờ giấy mỏng, ánh mắt thoáng rối loạn.
Nhưng cậu vẫn đứng dậy, đi mở cửa.Nửa tháng không gặp, khi cánh cửa mở ra, hai người đều thoáng ngây người.
Thời Ôn mở xong liền lùi lại, cúi đầu trở về bàn, ngồi xuống, mười ngón đan chặt, dáng vẻ như không biết phải làm gì.Gầy hơn nữa rồi, gầy đến mức xác xơ, mắt mờ mịt, cả người như mất chỗ đặt chân.Muộn màng mới dấy lên một nỗi đau nơi tim Vạn Trọng Vi.
Cách cậu né tránh như một lưỡi dao lạnh lẽo, nhanh gọn mà đâm thẳng vào ngực.
Hắn chỉ hy vọng quyết định lần này chưa phải quá muộn.Hắn bước vào, chọn chỗ xa nhất mà ngồi xuống."
Chuyện của Vạn Khoảnh... vẫn chưa xong.
Nhà họ Ngôn không chịu nhượng bộ, nhất quyết ép nó ngồi tù, bao nhiêu tiền cũng vô dụng."
Giọng hắn bình thản, như đang nói về thời tiết, chỉ là dập khuôn đọc lại lịch trình."
Tòa xử bốn năm, cộng thêm một dự án mang ra thế chấp, nhà họ Ngôn mới chịu nới tay."
Thời Ôn vẫn cúi đầu, không biểu hiện gì.
Hắn không rõ cậu có nghe hay không, cũng chẳng trách được vì những việc ấy xa lạ với cậu, chẳng đáng để bận tâm."
Mục Tinh Dã... tình trạng không tốt, vẫn trong bệnh viện.
Nhưng Ngôn Hòa ở bên, sẽ ổn thôi."
Cuối cùng Thời Ôn cũng khẽ ngẩng mắt, chạm một thoáng vào ánh nhìn của hắn, rồi lại né tránh.Thấy cậu quan tâm, Vạn Trọng Vi nói tiếp: "Vạn Khoảnh đã đồng ý, cả đời này sẽ không gặp lại Mục Tinh Dã nữa.
Chuyện đến đây coi như chấm dứt."
"Trước khi về, tôi có gặp nó... nó hối hận lắm."
Tôi cũng hối hận.Lời ấy nghẹn trong cổ, chẳng thốt ra nổi.
Nhưng ngữ điệu và ánh mắt của hắn đã nói thay cả.Tiếng đồng hồ tíc tắc, vang đều trong không khí, biến thành một tấm chắn vô hình, ngăn cách hai người ở hai đầu cùng một căn phòng."
Gặp Vạn Khánh rồi, tôi mới biết mình sai đến mức nào."
Vạn Trọng Vi gắng sức day chặt hai bên huyệt thái dương, khóe môi cong lên một nụ cười khổ."
Tôi vì mẹ và em gái mà báo thù, nhưng không hề vui như tưởng tượng.
Rất nhiều việc đã thành chấp niệm, một khi hoàn thành, lại thấy trống rỗng, chẳng biết đi đâu về đâu."
Giọng hắn nghẹn lại, "Sợ nhất là đốt đèn vượt ngàn dặm, đến tận cùng con đường, quay đầu mới phát hiện, chẳng có ai chờ."
"Tôi biết em sẽ không chờ tôi," hắn cúi gập người, bả vai rũ xuống, hai tay che kín mặt, tiếng nói vỡ vụn từ kẽ tay rỉ ra, "Tôi cũng không có tư cách bắt em chờ."
Sau núi sách chất cao, Thời Ôn ngẩng đầu, nhìn bóng người trên sofa.
Không còn phong thái khi xưa, không còn khí thế quyết đoán, chỉ thấy một thân hình mệt mỏi, suy sụp, u ám đến tiều tụy."
Em còn nhớ không?"
Vạn Trọng Vi trầm mặc thật lâu, bỗng cất giọng, "Lần ở biệt thự dưới chân núi, trước mặt bao người, em đã đứng ra bảo vệ tôi, còn nói tôi như ngọn núi cao xa vời, nói là em rất yêu tôi."
Hắn thoáng lộ nét khác lạ, nơi đáy mắt trào lên một tầng dịu dàng.
Ký ức ấy quá sâu, quá đẹp, khiến ngữ điệu cũng theo đó mà nhẹ hẳn đi."
Từ đó tôi nghĩ, có lẽ tôi đã động lòng với em rồi.
Bởi vì bao năm qua, chưa có người nào từng bảo vệ tôi như vậy."
"Em còn trồng những khóm hồng đẹp nhất ngay ngoài cửa sổ.
Trên thuyền em lao đến ôm tôi, nói sẽ luôn bên tôi, nói Vạn Trọng Vi rất tốt."
"Tôi từng có được người tuyệt vời nhất trên đời, từng có được một tình yêu toàn tâm toàn ý."
Hắn chậm chạp nhận ra, đó mới chính là khát vọng xa xỉ nhất trong cả cuộc đời.
"Một khi đã nếm vị ngọt thì vĩnh viễn không còn muốn quay về chịu đắng nữa.
Nhưng giờ đây, tôi phải chịu thôi."
Hắn như một lão trung niên tuổi xế chiều, ngồi nhìn lại bốn bề, trơ trọi một mình.
Không còn ai muốn nghĩ đến hắn, càng không còn ai nguyện ôm lấy hắn hỏi có đau không.
Hy vọng nhỏ nhoi cũng chẳng còn.
Thì ra sống trong tuyệt vọng chính là thế.Hắn cứu không nổi chính mình.
Nhưng lúc này, hắn vẫn có thể cứu một người khác.Hắn không thể giống Vạn Khoảnh, hủy hoại người mình yêu nhất.Như thể đã nhìn thấu tương lai dài đằng đẵng phía trước, hắn thốt lên lời sau cuối."
A Ôn, tôi yêu em."
"Ta muốn tặng em một món quà."
Hắn lấy từ túi áo ngủ ra một phong thư trắng mỏng, rút vật bên trong ra, đặt xuống mặt bàn trà đen láng.Là một tấm vé máy bay.Người đàn ông trước mặt làm tất cả những việc ấy trong vẻ bình tĩnh, ánh mắt vẫn dừng nơi khuôn mặt Thời Ôn, mang theo vô vàn luyến lưu và không nỡ.
Cuối cùng, hắn nói một câu:"A Ôn, em đi đi."
Sáng hôm sau, Thời Ôn rời đi.Cậu mang theo một chiếc túi du lịch nhỏ, trông trống trải, chẳng có bao nhiêu đồ.
Sách vở và tài liệu của cậu đã được đóng gói sẵn, ủy thác cho quản gia Bình gửi chuyển phát.Cậu bước ra khỏi cổng lớn, một chiếc xe dừng lại trước mặt.
Trong xe là Lương Minh Chiêu và Cao Đường đến đón.
Cao Đường vội vàng nhảy xuống, ôm chặt lấy cậu.
Ba người lên xe, tại một ngã rẽ ngoặt sang trái, bóng dáng rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt.Hôm ấy, Vạn Trọng Vi đứng trên ban công tầng hai, tầm mắt găm chặt nơi góc đường chiếc xe biến mất.
Hắn đứng như thế suốt một ngày.Thời Ôn đã đi, không lấy bất kỳ khoản bồi thường nào, cũng chẳng mang theo khóm hồng mà cậu từng dày công chăm sóc.
Tất cả mọi thứ của cậu đều bỏ lại trong căn biệt thự này.
Trên bàn vẫn còn đặt hai bản thỏa thuận ly hôn đã được ký tên.
Nét chữ cậu thanh tú ngay ngắn, đó là thứ cuối cùng để lại cho Vạn Trọng Vi.Chẳng bao lâu sau, Vạn Trọng Vi nhận tin: Thời Ôn cùng Lương Minh Chiêu đã sang Mỹ, vào Viện hợp tác nghiên cứu thực vật danh tiếng của Đại học H.Trong ván cờ tàn khốc này, đóa hồng rực rỡ đã nguội lạnh.
Sau cơn bão, thảm đỏ tàn úa phủ kín đất trời.Hoa trà đã tàn, mùa xuân của Vạn Trọng Vi cũng đến hồi kết.**Còn một tuần nữa là khởi hành.
Từ lúc rời Lạc Thủy Cư, Thời Ôn không quay lại trường, tạm ở trong căn hộ gần trường của Lương Minh Chiêu.Cậu phục hồi nhanh hơn tưởng tượng.
Khi Lương Minh Chiêu và Cao Đường vẫn dè dặt, chẳng dám nhắc đến quá khứ, thì Thời Ôn đã có thể trò chuyện, mỉm cười như không có gì.
Cậu thậm chí mỗi ngày đều xuống bếp nấu cơm, chỉ là làm nhiều, ăn chẳng bao nhiêu.Các kiện hàng chuyển phát lần lượt đến.
Hai người đàn ông cùng nhau vác những thùng sách lớn lên nhà, ký nhận xong, Thời Ôn chỉ kiểm tra sơ qua, thấy không vấn đề, liền cắm cúi phân loại, sắp xếp lại.Từ trong ác mộng ở Lạc Thủy Cư thoát thân, cậu như lột đi một tầng da, không chút chần chừ đã bước vào một trạng thái sống khác.
Vì thế mà Cao Đường cứ canh cánh lo lắng.
Trái tim phụ nữ vốn hay bất an, cảm thấy ở đâu đó có gì không ổn.
Cuối cùng chính Thời Ôn phải an ủi cô: " Chị à, em không có thời gian để yếu đuối.
Tất cả công việc trước kia đều do chị và sư huynh gánh thay, em phải bù lại.
Với cả vào được viện nghiên cứu không có nghĩa là vạn sự như ý, nếu không có thành quả thì vẫn bị xếp dưới cùng.
Em không muốn trở thành kẻ như thế."
"Đúng vậy, A Ôn sau này nhất định sẽ trở thành nhà thực vật học hàng đầu."
Lương Minh Chiêu bưng ra một đĩa lớn cánh gà kho tàu, từ nãy đến giờ anh vẫn bận rộn trong bếp, muốn tự tay làm vài món, coi như chúc mừng cho khởi đầu mới đang đến gần.Trong mùi thơm ngào ngạt của cơm canh nóng hổi, Thời Ôn bỗng cảm thấy được hương vị đời thường và tự do đã lâu không được chạm tới.
Cậu dừng tay, bỏ lại những ràng buộc nặng nề sang một bên, bước tới phụ giúp.Ba người cùng ngồi xuống bàn, khui một chai rượu vang, bữa cơm ấy ăn vừa chắc dạ vừa chắc lòng.Thủ tục ra nước ngoài trước đó cơ bản đã lo xong.
Lương Minh Chiêu sốt ruột muốn đưa Thời Ôn đi, chỉ sợ người kia đổi ý, lại làm ra chuyện gì ngoài tầm kiểm soát, sự thật là, nếu Vạn Trọng Vi thật sự hối hận, bọn họ hoàn toàn không có cách nào đối phó.Những việc vặt còn lại ở trường đều giao cho Cao Đường, cô không hề oán thán, ngược lại còn giục giã họ đi sớm, e rằng để lâu sinh biến.
Ngoài việc gặp mặt Tôn Quang Mộ một lần, Thời Ôn không gặp thêm ai khác.
Cậu đã gạt bỏ mọi việc cá nhân khác và tạp niệm, quyết tâm lần này đi là sẽ không quay về.
Thành phố này chẳng còn lại gì, ngoài một nỗi đau thương đầy máu.Đêm trước ngày đi, Thời Ôn không ngủ được.
Cậu ngồi tựa đầu giường, nhìn chằm chằm bức tường trắng trước mặt.
Bóng tối trườn qua, giống như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài.
Ban ngày cố tỏ ra thản nhiên, nhưng đêm xuống, mất ngủ và cơn đau dày vò vô tận cứ xé nát cậu.
Song cậu biết, mọi thứ phải kết thúc tại đây.
Cậu đã lột một lớp da mới có thể thoát ra, từ nay chỉ muốn ngẩng đầu mà bước tiếp, không để bất kỳ ai lưu lại trong trái tim vốn đã chi chít vết thương nữa.Máy bay là chuyến buổi sáng, không quá sớm nên họ tới sân bay khá thong thả.
Người tiễn chỉ có mỗi Cao Đường.
Ba người đứng trước cửa kiểm tra an ninh chia tay nhau, vì vẫn còn dư dả chút thời gian nên trò chuyện thêm ít lâu.Phải tiễn hai người bạn thân kề vai sát cánh bao năm, vừa nói Cao Đường vừa đỏ hoe vành mắt.
Cô luyến tiếc vạn phần, mà hai người kia nào có khác gì.
Mãi cho đến lúc sắp đến giờ lên máy bay, họ mới lưu luyến dứt lời tạm biệt.Lương Minh Chiêu đi làm thủ tục ký gửi hành lý, Thời Ôn bước tới ôm chặt lấy Cao Đường, nhẹ nhàng xoa mái tóc cô, trêu đùa dỗ cho cô bật cười, nói rằng sau này ngày nào cũng sẽ gọi video, hễ nghỉ lễ là bay về ngay.
Cuối cùng cũng dỗ được người đang nức nở thành yên lòng.Lương Minh Chiêu cầm vé lên máy bay quay lại, một tay khoác tự nhiên lên vai Thời Ôn, nói khẽ: "Đi thôi."
Thời Ôn hơi nghiêng người, nhưng nụ cười vẫn không vơi, vẫy tay với Cao Đường, bảo cô đừng lo.Đúng lúc xoay người, cậu bỗng bắt gặp một bóng dáng thoáng qua sau cây cột ở phía xa.Vạn Trọng Vi từ từ bước ra, hoàn toàn lộ trong tầm mắt cậu.
Hắn mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, trong là sơ mi và quần tây cũng màu đen, như một vệt đen nặng nề nổi bật giữa đám đông người qua kẻ lại, giống hệt một tấm bia mộ vô hồn lạc lõng.Bia mộ.Đó là từ đầu tiên ập thẳng vào đầu Thời Ôn.Vạn Trọng Vi không tiến lên, chỉ ngây ngẩn đứng nhìn, ánh mắt dán chặt vào Thời Ôn như thể trên đời này không còn bất cứ thứ gì khác.Hắn không di chuyển, chỉ lặng lẽ đứng đó.
Nhưng trong đôi mắt kia, sự cầu xin và bi thương trần trụi không chút che giấu, như con thú hoang bị vứt bỏ, đang tuyệt vọng đợi chủ nhân quay đầu.Thời Ôn chỉ liếc nhìn rồi quay đi.Cậu không ngờ Vạn Trọng Vi lại đến, không giống phong cách của hắn, mà lòng tự trọng của hắn vốn dĩ cũng không cho hắn làm vậy, trước đó cậu cũng nghĩ hắn sẽ đến, nhưng khả năng cao là đến đón cậu về chứ không đơn giản là đến tiễn cậu đi.Nhưng người đàn ông dựa vào cột trụ kia như đã mất hết sức lực, không còn vẻ ngoài lạnh lẽo tàn nhẫn độc đoán, mà giống như một kẻ ăn xin trắng tay.
Hắn chẳng làm gì, cũng không nói gì, nhưng toàn thân lại toát lên vẻ yếu đuối, như đang dãy dụa không cam lòng, hướng về phía Thời Ôn mà cầu cứu.Đừng đi.Đừng bỏ tôi lạiTiếng giục giã từ cửa an ninh vang lên.
Thời Ôn quay phắt người, không nhìn về phía xa thêm lần nào nữa.
Cậu bỏ mặc cơn đau nghèn nghẹn đang dâng lên trong ngực, sải bước đi nhanh vào cổng an ninh.