- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Dm| Edit] Hoa Hồng Nguội Lạnh - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát
Chương 29: Tuyệt vọng đến chết
Chương 29: Tuyệt vọng đến chết
Phòng bệnh rất nhanh chỉ còn lại một mình Thời Ôn.
Cậu nằm trên giường, những ngón tay vừa thay thuốc xong vẫn đau âm ỉ, nhưng có thể chịu được.
Từ lúc tỉnh lại, cậu đã luôn phải gắng gượng nhẫn nhịn.Tòa nhà bệnh viện này chỉ có năm tầng, dù Thời Ôn ở tầng cao nhất, cậu vẫn nhìn rõ người đang đứng dưới vườn hoa.Vạn Trọng Vi mặc chiếc áo khoác đen cắt may vừa vặn, đứng lặng dưới một gốc cây, xung quanh treo đầy trang trí đỏ đỏ xanh xanh của Giáng Sinh, có chút lạc lõng.
Trên tay hắn kẹp một điếu thuốc, tàn lửa chập chờn sáng tắt, đầu hơi cúi, cả người bất động.Thời Ôn ngẩn ngơ nhìn một lát, rồi khẽ nhắm mắt lại.Vạn Trọng Vi đứng dưới đó rất lâu, còn nghe điện thoại công việc.
Cụ thể nói gì thì hắn cũng chẳng nhớ nổi, chỉ cảm thấy dạo gần đây đầu óc hỗn loạn.
Tình trạng này không tốt, những phán đoán đưa ra có thể sai lệch.
Trong suốt bao năm làm việc, đây là lần đầu hắn rơi vào trạng thái như vậy.
Đến mức cúp máy rồi, hắn vẫn hồi tưởng mãi, nghi ngờ mình vừa đưa ra chỉ thị sai lầm nào đó.Sự mất tập trung gần đây đến cả Kỳ Vọng cũng nhận ra, thậm chí còn nhắc khéo khuyên hắn nghỉ ngơi hai ngày.
Trước đó, hắn đã quay như chong chóng suốt hai tháng, mỗi ngày chỉ ngủ năm sáu tiếng.Nhưng hắn không thể dừng lại.
Bởi chỉ cần dừng, hắn sẽ lại nghĩ đến một người mà lẽ ra không nên chiếm lấy sự chú ý của mình.Hắn thử tự hỏi bản thân, rốt cuộc mình có tình cảm gì với Thời Ôn, nhưng ngay cả hắn cũng không có câu trả lời.Có lẽ là thương hại, là áy náy, với một người vốn dĩ đã ôm tâm tư bất chính mà bước vào hôn nhân như Vạn Trọng Vi, vậy cũng là quá hiếm rồi.
Những cảm xúc này từ đâu mà đến, hắn không biết.
Hắn chỉ nghĩ, có lẽ vì Thời Ôn quá tốt với hắn.
Trước khi cưới là ngưỡng mộ và thích thầm, sau khi cưới là toàn tâm toàn ý tin tưởng và lo lắng cho hắn, tất cả đều là dốc hết chân tình.Nhưng với Vạn Trọng Vi, hắn lại không thể phân rõ, rốt cuộc mình thấy khó chịu và buồn bã ở đâu, chỉ biết chắc chắn rằng đều liên quan đến Thời Ôn.Ví như, trong lúc xử lý công việc, hắn hay bất chợt mất tập trung.
Dù đang ở giữa hàng loạt con số từ miệng giám đốc tài chính, hắn vẫn dành ra được một phần ba tâm trí để nghĩ xem người trong bệnh viện kia đã ăn uống gì chưa, hôm nay có nói chuyện không, y tá có đẩy ra vườn hóng gió chưa, mặc có đủ ấm không, có bị cảm không...Hắn từng cố gắng đùn đẩy sự khác thường ấy cho việc quá mệt, nhưng không phải.
Ngay cả khi vừa ngủ dậy, đầu óc tỉnh táo, hắn vẫn nghĩ.Khi mặc quần áo, khi ăn cơm, cả khi nhìn thấy những khóm hoa lá trong vườn đã héo tàn, trong đầu hắn lúc nào cũng nghĩ đến cậu.
Lúc đó, cái "nghĩ" kia lại trỗi dậy mạnh nhất.
Thế là hắn chẳng thể ngồi yên lấy một phút, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, điềm đạm dặn tài xế đưa mình đến bệnh viện.
Về sau, hắn dứt khoát ở luôn lại bệnh viện, chỉ cách phòng bệnh của Thời Ôn một bức tường.Đêm trước ngày xuất viện, Vạn Trọng Vi quyết định phải nói chuyện với Thời Ôn một lần.Cuộc đối thoại gần nhất giữa họ dừng lại ở nửa tháng trước, chính là buổi sáng bình thường hôm đó, Thời Ôn phải đi Tây Giao vào phòng thí nghiệm, còn Vạn Trọng Vi thì đi làm.
Khi ấy, Thời Ôn bị hắn ôm lấy, còn trêu: "Anh không nỡ rời xa em à?", còn hắn không trả lời, chỉ nói hai chữ: "Đi đi."
Từ lúc xảy ra chuyện đến nay, Vạn Trọng Vi chưa từng đưa ra lời giải thích nào, còn Thời Ôn cũng chưa từng hỏi "tại sao".Vấn đề lớn nhất giữa họ hiện tại, vẫn là cú điện thoại hôm đó.
Vạn Trọng Vi không nói một lời đã dập máy, khiến Thời Ôn rơi vào tuyệt vọng đến chết.Sau khi y tá kiểm tra phòng xong, còn dặn dò vài lưu ý cần nhớ sau khi xuất viện.
Thấy Thời Ôn gật đầu nghiêm túc, y tá mới rời đi.Đồ cần mang theo cũng không nhiều, sáng mai thu dọn là đủ.
Chiếc ba lô thường dùng không thấy đâu, điện thoại cùng một số tài liệu cũng biến mất.
Sau khi tỉnh lại, Thời Ôn từng lặng lẽ hỏi y tá, nhưng y tá nói không rõ, còn tò mò tại sao cậu không hỏi Vạn tiên sinh.Mất thì cũng mất thôi.
Trong vận hạn còn chẳng chắc người ta có biết giữ được mạng hay không, huống hồ là mấy món đồ ngoài thân!Vạn Trọng Vi nhìn chằm chằm vào đôi môi tái nhợt của cậu, mãi mà chẳng mở miệng.
Thời Ôn không chịu nổi ánh mắt tra tấn ấy, liền rụt vào trong chăn, rõ ràng né tránh."
A Ôn, chúng ta nói chuyện đi."
Sau nửa tháng, hai tiếng thân mật này bật ra lại thấy có chút xa lạ.Hắn ngừng một nhịp, thấy cậu không quá kháng cự thì liền vào thẳng chủ đề: "Hôm đó nhận điện thoại, không phải là tôi không để tâm, cũng không phải là không muốn cứu cậu.
Lúc ấy cần tỏ ra như vậy để đánh lừa ông ta."
Hắn nói chậm rãi, còn nhấn lại một lần: "Chưa bao giờ tôi không đặt cậu trong lòng."
Cuối cùng hắn lại thêm một câu: "Xin lỗi."
Hắn giải thích rằng việc báo cảnh sát khi ấy là việc buộc phải làm, hơn nữa bọn họ cũng đã nhanh chóng định vị được biệt thự, Kỳ Vọng cũng ngay lập tức dẫn người đi cứu.
Còn sự thật toàn bộ thế nào, không cần nói hết, quá trình có hợp lý hay không cũng không quan trọng.
Quan trọng là hắn chịu đưa ra lời giải thích, và quan trọng hơn, Thời Ôn chịu khép lại trang này.Thực ra Vạn Trọng Vi có hơi căng thẳng, đến mức chính hắn cũng chẳng nhận ra.
Chỉ vì Thời Ôn không ngẩng đầu nhìn, nên cậu không thấy được đường viền quai hàm căng chặt và cánh tay đang cứng đờ buông bên người của hắn.Hắn vốn kiệm lời, nhưng ở trước mặt Thời Ôn, uy thế và sức thuyết phục lại luôn rất lớn.
Hai người vẫn duy trì cái kiểu giao tiếp suốt những ngày trong bệnh phòng: một người ngồi trên giường bệnh, một người ngồi ở ghế sô pha bên cạnh, không nhìn vào nhau, lời lẽ ít ỏi đến đáng thương.Thời Ôn cúi đầu, nhìn bàn tay quấn đầy băng gạc đặt trên chăn, xuất thần hồi lâu.
Rồi cậu khẽ gật đầu, chậm rãi tiếp nhận lời giải thích ấy.Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.Sáng hôm sau, Sở Nhiễm lái một chiếc xe bảo mẫu tới đón.
Chân Thời Ôn vẫn chưa cử động được, cậu được đẩy xe lăn xuống tầng.Cửa xe mở ra, chưa kịp để Thời Ôn động tay động chân, Vạn Trọng Vi đã cúi xuống bế bổng cậu lên.
Thời Ôn theo phản xạ ôm lấy cổ hắn, còn hắn thì siết chặt thêm cánh tay, cẩn thận đặt cậu vào trong xe.Xe chạy rất êm, trong khoang yên tĩnh đến lạ.
Không ai mở miệng, tài xế và Sở Nhiễm ngồi ghế phụ hít thở cũng nhẹ, chẳng khác nào biến mất khỏi không khí.Đó là một tài xế lạ, Thời Ôn vừa lên xe đã để ý ngay.
Cậu liếc nhìn một cái rồi vội quay đi, nhưng Vạn Trọng Vi vẫn kịp bắt được tia lo lắng thoáng qua trên gương mặt cậu.Thời Ôn lúc nào cũng vậy.
Hắn nghĩ, cho dù bản thân có đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, cậu vẫn lo lắng cho những người vô tội, những người liều mình ở bên cạnh bảo vệ mình, như vệ sĩ và tài xế."
Bọn họ không sao, đã xuất viện rồi."
Giọng trầm khàn của hắn vang lên trong khoang xe, xen lẫn tiếng gió, đột ngột mà rõ ràng.Thời Ôn nghe hiểu, khẽ gật đầu.Trở lại Lạc Thủy Cư, mọi thứ dường như vẫn như xưa.
Chú Bình và Tiểu Hà vừa nhìn thấy Thời Ôn, vành mắt liền đỏ hoe.
Chú Bình tuổi đã cao, ngay trước mặt Vạn Trọng Vi liền kéo Tiểu Hà vốn muốn nhào tới ôm lấy Thời Ôn lại, chỉ nói vài câu quan tâm, rồi dẫn cô bé xuống bếp chuẩn bị cơm canh tẩm bổ.Thời Ôn cũng thấy khó chịu.
Trở về đây một lần nữa, cậu có cảm giác như người quay lại đã chẳng còn là bản thân ngày trước.Chân bị thương phải tĩnh dưỡng ít nhất hai tháng mới có thể xuống giường, chuyện học hành tạm thời đành bỏ dở.
Điện thoại và laptop đều mất, nhưng trong thư phòng vẫn còn một chiếc máy tính dự phòng.
Sau khi ăn trưa xong, Vạn Trọng Vi đi làm, cả buổi chiều Thời Ôn ngồi trong thư phòng.Vừa mở máy, QQ và WeChat lập tức hiện loạt tin nhắn nhảy ra không ngừng, ngay cả hộp thư cũng hiện 99+.Cậu lần lượt mở ra xem, đa phần là tin nhắn của Tôn Quang Mộ, Lương Minh Chiêu và Cao Đường, cũng có bạn cùng phòng và mấy người ở phòng thí nghiệm.
Thời Ôn ngồi đó nhìn ngẩn ngơ, lý trí mách bảo cậu nên nhanh chóng hồi âm những sự quan tâm nóng ruột kia, nhưng tay lại chẳng thể nào nhấc lên được.Thời gian này cậu như thể đã đánh mất cả sức lực lẫn dũng khí.
Ngồi ngây ra nhìn màn hình một lúc, cuối cùng Thời Ôn vẫn tắt máy.Cậu ngồi một mình trong thư phòng suốt cả buổi chiều, chỉ ngẩn ngơ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Gần đến chạng vạng, chú Bình mang ít điểm tâm lên.
Thời Ôn mượn điện thoại của ông, gọi cho Tôn Quang Mộ.Giọng Tôn Quang Mộ rất nặng nề, không nói nhiều, chỉ dặn Thời Ôn phải giữ gìn sức khỏe, chuyện học không cần lo, thầy cô sẽ giúp đỡ, tuyệt đối không bỏ lỡ.
Đề tài mà cậu phụ trách trước đây đã được Lương Minh Chiêu đứng ra tiếp quản, sau này có kết quả vẫn sẽ ghi tên Thời Ôn."
Ai rồi cũng có lúc gặp chuyện cả.
A Ôn, đừng sợ, mọi người đều ở đây với em!"
Chú Bình lên lấy lại điện thoại, tiện thể thu khay.
Cửa chưa khép hẳn, ông đứng ngoài chờ Thời Ôn cúp máy mới định bước vào.
Nhưng vừa tiến thêm một bước, liền trông thấy người ngồi quay lưng bên cửa sổ cúi đầu xuống, bả vai gầy gò nhô cao, hai vai run run.Nếu không phải chú Bình vốn quen rõ từng cử chỉ của Thời Ôn, thì hẳn chẳng ai phát hiện ra cậu đang khóc.
Đó là kiểu khóc như bị tắt tiếng, lặng lẽ và dồn nén.