- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 424,146
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Dm| Edit] Hoa Hồng Nguội Lạnh - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát
Chương 19: Tôi có quyền xử trí cậu theo ý mình
Chương 19: Tôi có quyền xử trí cậu theo ý mình
Thời Ôn không chỉ né tránh Vạn Trọng Vi, mà ngay cả Lương Minh Chiêu cậu cũng bắt đầu hữu ý vô tình mà tránh đi.Cậu vốn không phải kiểu người thích dây dưa hay yếu đuối.
Ngược lại, do chuyên ngành học tập và môi trường gia đình, cậu mang trong mình sự nghiêm cẩn và độc lập vượt quá bạn bè cùng lứa.Nhưng trong tình cảm, cậu không biết phải xử lý mâu thuẫn thế nào, cũng chẳng biết cách lấy lòng người mình yêu.
Chưa từng có ai dạy cậu.Những năm tháng tuổi trẻ của cậu đều đi qua một mình.
Tất cả những cột mốc trên con đường trưởng thành đến nay, từ thi đại học, chọn chuyên ngành, thi nghiên cứu sinh, ở lại Lạc Thuỷ Cư, đến cả việc đồng ý kết hôn theo hợp đồng với Vạn Trọng Vi, đều là cậu một mình đưa ra quyết định.Cậu chỉ đơn giản nghĩ rằng, nếu mình làm sai, thì sửa.Mặc dù cậu thật sự không hiểu, việc đi cùng Lương Minh Chiêu có gì sai.
Nhưng đã hứa với Vạn Trọng Vi rồi, thì sẽ cố gắng làm đúng.Thế nên, từ sau lần vào núi trở về, suốt hơn nửa tháng liền, cậu chưa từng đi một mình với Lương Minh Chiêu nữa, mỗi lần đều kéo thêm Cao Đường để thành ba người.Đề tài nhóm tiến triển thuận lợi.
Cuối tuần hôm ấy cũng đúng sinh nhật Lương Minh Chiêu, vài người bạn thân thiết hẹn nhau tối ra ngoài ăn một bữa.Sắp tan học, Lương Minh Chiêu tìm đến.
Nhà hàng cách trường không xa, đi bộ chừng hơn mười phút.
Mọi người đã đi trước cả, chỉ còn cậu và anh."
Đàn anh, anh đi trước đi, em còn một bộ dữ liệu sắp ra rồi."
Thời Ôn từ phía sau máy móc ngẩng đầu, bận rộn đến mức chẳng có tâm trí."
Bao lâu nữa?
Anh chờ em."
Lương Minh Chiêu nói."
Khoảng mười lăm phút."
Thời Ôn xem đồng hồ, lại bổ sung, "Em làm xong sẽ tới ngay, anh cứ đi trước đi, đừng để mọi người chờ."
Lương Minh Chiêu trầm mặc chốc lát, gật đầu: "Được."
Rồi mới đứng dậy rời đi.Thời Ôn thở ra nhẹ nhõm, lại loay hoay thêm một lát trong phòng thí nghiệm, mới thu dọn thiết bị, khoá cửa rồi đi đến nhà hàng.Bữa tiệc sinh nhật rất náo nhiệt.
Mọi người ăn uống vui chơi đến tận mười giờ mới tan.
Thời Ôn ôm balo ra ngoài, xe đã đỗ bên đường chờ sẵn.
Những người khác đều quay lại trường, chỉ có cậu phải về nhà, nên Lương Minh Chiêu đưa cậu ra trước, đứng nhìn cậu lên xe rồi mới rời đi.Về đến nhà thì Vạn Trọng Vi vẫn chưa tan làm.
Giờ cũng muộn, cậu đi tắm rồi chuẩn bị ngủ.Nằm trên giường, cậu lại nhẩm lại số liệu hôm nay, phát hiện hình như có chỗ không đúng.
Thời Ôn không phải kiểu người việc hôm nay để đến ngày mai, nghĩ mãi không yên, bèn dứt khoát ngồi dậy vào thư phòng mở máy tính.So đi so lại, quả thật có sai số.
Cậu diễn giải lại một lượt, vẫn không ra kết quả.
Cậu nhớ trước khi đi ăn đã để lại một tờ giấy nháp trong phòng thí nghiệm.
Do dự mãi, thôi, ngày mai dậy sớm đến trường xem lại vậy.Đang nghĩ, màn hình điện thoại sáng lên.
Lương Minh Chiêu gửi trong nhóm ba người một tấm biểu mẫu, là bảng đăng ký tham gia thi nhóm của trường.
Ba người một tổ, nhưng Thời Ôn còn sót một chỗ chưa điền, Lương Minh Chiêu nhắn: "Ngủ chưa?
Chưa thì điền nốt đi."
Thời Ôn điền xong, lại trò chuyện thêm vài câu trong nhóm.
Cậu nhắc tới chuyện số liệu hôm nay có vấn đề, Lương Minh Chiêu liền bảo sẽ qua phòng thí nghiệm lấy tờ giấy nháp chụp gửi cho cậu."
Không cần đâu, muộn thế này rồi, để mai đi."
Thời Ôn có phần ngại ngùng."
Anh còn lạ gì em.
Nếu không tính xong, đêm nay chắc em chẳng ngủ nổi.
Đợi đi, anh sang ngay."
Lương Minh Chiêu đáp.Tòa nhà thí nghiệm và ký túc xá sát cạnh nhau, Lương Minh Chiêu chạy một chuyến tới phòng thí nghiệm cũng chẳng mất quá năm phút.Chẳng bao lâu, anh liền gọi video tới.
Thời Ôn nhận máy, trong khung hình Lương Minh Chiêu giơ một tờ giấy, hỏi có phải cái này không, rồi hai người bắt đầu đối chiếu dữ liệu.Chỉ vài phút sau, Thời Ôn liền biết vấn đề nằm ở đâu, trên gương mặt nở ra một nụ cười tươi rói: "Giỏi quá, đàn anh, tối nay em có thể ngủ ngon rồi."
Lương Minh Chiêu bị nụ cười ấy của cậu làm ngẩn người trong thoáng chốc.
Đợi Thời Ôn vui xong, anh ta bất chợt hỏi: "A Ôn, em dạo gần đây đang tránh anh sao?"
"Không có mà!"
Thời Ôn sững lại, vội vàng phủ nhận."
Dạo gần đây rủ em đi ăn em cũng không đi, cuối tuần hẹn leo núi em cũng chẳng tới.
Anh còn tưởng mình làm gì chọc giận em rồi."
Lương Minh Chiêu cười cười, ánh mắt nhìn vào cậu qua màn hình mang theo ý vị khó đoán."
Không có đâu, đàn anh."
Thời Ôn gãi đầu, ôm điện thoại bước tới bên cửa sổ sát đất, tìm chỗ dựa vào tường mà ngồi xuống, cố gắng giải thích: "Gần đây em bận lắm, không có chút thời gian nào cả."
"Vậy chắc là anh nghĩ nhiều rồi."
Lương Minh Chiêu lại nói, "Chỉ là anh cứ thấy, từ lần đó đến giờ hình như chẳng nói chuyện nghiêm túc với em lần nào."
Anh ám chỉ lần sau bữa cơm ở Green Island.Thời Ôn lặng thinh.Một lát sau, cậu ấp úng: "Anh à, tình huống của em anh cũng biết rồi, có nhiều việc cần chú ý.
Em...
ý em là, nếu một mình ra ngoài với ai, thì phải nói với anh ấy..."
Từ mười bảy tuổi đến nay, Thời Ôn vẫn luôn một mình.
Lương Minh Chiêu và Cao Đường trong lòng cậu không khác gì người thân ruột thịt, bảo cậu phải xa lánh họ, cậu căn bản không làm được.
Ban đầu cậu nghĩ cứ chờ một thời gian nữa rồi sẽ tìm cách nói rõ với Vạn Trọng Vi, nhưng gần đây hai người lặng lẽ giằng co, khiến cậu không biết phải mở miệng thế nào.Trước kia có khúc mắc, cậu sẽ thẳng thắn đem kể với Lương Minh Chiêu và Cao Đường.
Nhưng bây giờ thân phận đã khác, có chuyện lại chẳng thể nói ra.
Còn với Vạn Trọng Vi, càng không thể.Cậu nhăn nhó cả gương mặt, lộ ra vài phần ủ rũ.Lương Minh Chiêu thì đã hiểu, giọng điệu lập tức trở nên gay gắt: "Hôn nhân này chỉ là hình thức thôi.
Hắn có quyền gì bắt em hạn chế giao du, hạn chế tự do?"
"Không phải thế đâu ạ.
Anh ấy không hạn chế em, chỉ là... chỉ là anh ấy có lẽ có tính toán riêng."
Thời Ôn theo bản năng bênh vực Vạn Trọng Vi, "Không nghiêm trọng như anh nói đâu."
Thấy cậu nóng nảy, Lương Minh Chiêu đành dịu giọng lại:
"Dù sao thì em tự biết cân nhắc là được.
Sau này có chuyện gì nhất định phải nói với anh, đừng cứ giấu trong lòng, đừng chịu ấm ức mà không thốt ra."
Thời Ôn vội vàng gật đầu.Lương Minh Chiêu lại dặn thêm vài câu.
Nhìn thấy anh không còn quá căng thẳng, trong lòng Thời Ôn cũng thở phào.
Hai người cuối cùng chúc nhau ngủ ngon rồi tắt video.Trong thư phòng không bật đèn, lúc nãy vào cậu đã mở cửa sổ, tấm rèm mỏng theo gió lật phật lay động.
Thời Ôn ngồi xếp bằng trên bệ cửa sổ, một tay nắm lấy rèm, một tay cầm điện thoại.
Hai người trò chuyện suốt hơn hai mươi phút, đến khi xong, cậu mới phát hiện đôi chân mình đã tê cứng.Cậu xoa xoa đôi chân tê dại, chậm rãi bước xuống khỏi bệ cửa sổ.
Chân còn chưa chạm đất, khóe mắt liền thoáng thấy có người đứng ở cửa.Là Vạn Trọng Vi!Không biết hắn đã đứng đó từ bao giờ, cũng không biết đã nghe được bao lâu.Thời Ôn dựa lưng vào bức tường cạnh cửa sổ, trong tay vẫn còn nắm chặt mép rèm.
Trong khoảnh khắc, đầu óc cậu "ầm" một tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn, u ám đang đứng đối diện.Ngoài vườn có ánh đèn hắt vào, chiếu qua khung cửa sổ.
Trong thư phòng chưa bật đèn, ánh sáng mờ tối, nhưng tầm nhìn vẫn đủ rõ ràng.Hắn mặc nguyên bộ âu phục, trên người còn vương mùi rượu nhàn nhạt, hẳn là vừa đi xã giao về.
Hắn tiến thêm hai bước, đứng ngay trước mặt Thời Ôn, gương mặt không biểu cảm.Đôi mắt tỉnh táo, không hề có men say."
Hôn nhân hình thức?"
Vạn Trọng Vi cất giọng trầm thấp, nhấn từng chữ, "Các cậu quả thật thân thiết.
Cậu ngay cả chuyện hợp đồng hôn nhân cũng nói cho anh ta biết."
Thời Ôn khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt, không thốt nên lời.Hắn nhìn chằm chằm cậu, tựa như muốn mổ xẻ từng nét biểu cảm, cố tìm ra cậu đang nghĩ gì."
Cậu có biết trong hợp đồng có điều khoản bảo mật không?"
Giọng hắn vẫn thấp, nhưng lạnh lẽo đến vô tình, "Nếu để người thứ ba biết, cậu phải bồi thường mười lần tiền vi phạm."
"Xin lỗi..."
Thời Ôn siết chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào rèm, lưng ép sát vào tường.Dáng vẻ ấy của hắn khiến người ta sợ hãi.
Nhưng Thời Ôn rõ ràng biết mình sai trước.Nếu nói trong lòng cậu còn ấm ức chuyện hắn cấm cậu đơn độc đi với đàn anh, thì việc để lộ bí mật hợp đồng cho người khác biết, quả thật là lỗi không thể chối cãi."
Xin lỗi?"
Vạn Trọng Vi bật cười khẽ, lạnh lùng, "Cậu nghĩ tôi không làm gì được cậu sao?"
Hắn cao hơn Thời Ôn cả chục phân, chiều cao vốn đã mang theo sức ép.
Khoảng cách gần như vậy, hơi thở của hắn phả xuống, dưới vẻ bình thản lại giấu kín lửa giận cuồn cuộn."
Không phải."
Thời Ôn cúi thấp tầm mắt, cắn mạnh môi, chỉ thấy hổ thẹn, "Là lỗi của em...
Lần trước ở thành phố W, khi hot search nổ ra, em không thể nói dối bọn họ."
"'Bọn họ'?"
Hắn nhếch môi, "Ngoài anh ta, còn ai biết?"
Thời Ôn nghiến răng: "...
Đàn chị Cao Đường."
Vạn Trọng Vi không đáp, xoay người đi bật đèn.Ánh sáng trắng sáng rực chớp lóe, Thời Ôn nhắm chặt mắt lại, mảnh rèm bị cậu nắm trong tay đã ướt đẫm mồ hôi.Hắn ngồi xuống ghế phía sau bàn làm việc, kéo ra một khoảng cách.
Nhưng Thời Ôn không thấy nhẹ nhõm, trái lại còn cảm giác như một phiên tòa mới bắt đầu.Hắn như đã cất giấu cảm xúc, lấy lại sự lạnh lùng, bình tĩnh thường ngày."
Trong thời gian hôn nhân còn hiệu lực, nếu vi phạm bảo mật, tôi có quyền xử lý cậu theo ý mình."
Ánh mắt hắn dán vào người trước mặt, đầu vẫn cúi gằm, gương mặt trắng bệch, chóp mũi lấm tấm mồ hôi."
Nếu cậu có mập mờ hay phản bội với người khác, hậu quả cũng tự chịu."
Vạn Trọng Vi nói nhạt nhẽo, "Tôi biết cậu không để tâm đến tiền bạc, nhưng cậu có những thứ để tâm."
Hắn nói hết những lời kia rồi bỏ đi, còn cậu thì đứng bất động rất lâu, mãi đến khi đầu óc dần tỉnh lại, mới cảm thấy được mình đang ở đâu.Khi Thời Ôn trở về phòng ngủ, Vạn Trọng Vi đã tắm rửa xong, nằm trên giường.
Cậu bước đến bên giường, từ từ chui vào, nằm xuống rồi nhắm mắt lại.**
Tác giả: Nhìn xem vợ anh sợ hãi chưa kìa!