Năm nay, Tống Hân cảm thấy mình chắc là vận xui quấn thân.Đầu năm, y kết thúc công việc ở nước M, bất chấp sự ngăn cản của gia đình mà kiên quyết trở về.
Lý do thì nhiều lắm, ở Bình Châu nhân khẩu rộng, người quen không ít, chuyên ngành của y trong nước đang có đất dụng võ, khí hậu ở đây ôn hòa dễ chịu, không quá khắc nghiệt...
Nhưng quan trọng nhất, lý do thực sự thì y chưa bao giờ nói với ai.Y trở về... là để cùng Văn Quân Hà bắt đầu lại từ đầu.Tống Hân lớn lên ở Bình Châu, tính tình ôn nhu, tao nhã, từ nhỏ đã được bạn bè nâng niu, cưng chiều, là "tiểu đoàn sủng" trong vòng bạn bè.
Quả nhiên, lần này vừa mới trở về, tin tức vừa lan ra, bao nhiêu người liền nhao nhao kéo tới, những buổi tiệc tiếp gió chào mừng được xếp kín tận mấy tuần liền.Văn Quân Hà cũng ở đó.
Thái độ đối với y vẫn giống như xưa, quan tâm, gần gũi.
Chỉ có điều, bên cạnh Văn Quân Hà, xuất hiện thêm một người.Năm xưa, Tống Hân và Văn Quân Hà từng hẹn hò một thời gian hồi cấp ba, là kiểu tình cảm trong sáng, giản đơn thôi.
Sau khi tốt nghiệp, vì Tống Hân đi du học nên chuyện tình yêu bọ xít kết thúc.
Văn Quân Hà thì ở lại Bình Châu học đại học, nghe nói người kia chính là bạn cùng trường với hắn từ đại học năm nhất, đến nay đã bên nhau suốt tám năm rồi.Tống Hân vốn rất băn khoăn.
Nhưng Tào Tuấn Nghiêm lại bảo, người bên cạnh Văn Quân Hà chỉ là "vật thế thân", chẳng có gì đáng để bận tâm, căn bản không xứng với Văn Quân Hà."
Cậu trở về rồi thì cậu ta chẳng còn tác dụng gì nữa."
Tào Tuấn Nghiêm khinh khỉnh nói.Nhân lúc Văn Quân Hà vào nhà vệ sinh, đám bạn bè cũng thi nhau cổ vũ Tống Hân, xúi y mau chóng bày tỏ, cứ như thể chỉ cần mở miệng, hai kẻ thanh mai trúc mã sẽ lập tức phá tan xiềng xích thế tục mà "gương vỡ lại lành".Tống Hân tuy trở về với mục đích có ý muốn tái hợp, nhưng y không phải kẻ chỉ biết yêu mà mất lý trí.
So với đám bạn chỉ biết ăn chơi hưởng lạc kia, đầu óc y rõ ràng tỉnh táo hơn nhiều.Y nhạy bén nhận ra, sự việc không đơn giản như lời mọi người nói.Bởi khi mọi người chế nhạo Bạch Ly - người bên cạnh Văn Quân Hà, thì thái độ của Văn Quân Hà lại rất vi diệu.Đó là một loại thái độ khó hình dung.
Bề ngoài tỏ vẻ thờ ơ, không phản bác, cũng chẳng hùa theo.
Nhưng giữa sự thờ ơ đó lại ẩn chứa một vòng ranh giới vô hình, như thể đem người kia giam trong lãnh địa của mình, không ngăn người khác bàn tán bên ngoài, nhưng cũng chẳng dễ dàng buông tay.Điều này... càng khiến Tống Hân để tâm.Nhưng y vốn hiểu rõ tính khí của Văn Quân Hà, kiêu ngạo, ngông cuồng, không cho phép ai cãi lại, lười giải thích, là điển hình của một công tử hào môn.
Ngoài bản thân mình ra, Tống Hân không tin có ai chịu được tính khí của hắn, càng không thể áp chế hắn.
Y rất tự tin khẳng định như vậy.Chỉ là, người trong lòng đã có người khác, chuyện này vốn đã khiến Tống Hân đau đầu, vậy mà một tai ương bất ngờ lại ập tới.Uống rượu đến nửa đêm, ai nấy đều đã có chút mệt.
Tống Hân vào nhà vệ sinh, nửa tiếng rồi vẫn chưa quay lại.
Văn Quân Hà đặt chén rượu xuống rồi nói, "Tôi đi xem."
Căn phòng ở hội sở cách âm rất tốt.
Thế nhưng chưa đầy hai phút sau khi Văn Quân Hà bước ra, bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn.
Cửa phòng bật mở, một nhân viên phục vụ hoảng hốt xông vào, "Văn thiếu gia đang đánh nhau trong nhà vệ sinh!"
Cả đám giật mình, vội vàng chạy ùa ra.Nhà vệ sinh được trang hoàng xa hoa giờ đã thành một mảnh hỗn độn.Văn Quân Hà đang đè một người đàn ông xuống mà đánh, mặt mũi kẻ đó bê bết máu, chỉ còn phát ra tiếng rên rỉ.
Bên cạnh còn một gã khác bị bảo an giữ chặt, mặt ông cũng bầm dập thê thảm.Tào Tuấn Nghiêm lao tới kéo Văn Quân Hà lại, "Chuyện gì thế này!
Hai tên đó chọc giận ông à?"
Văn Quân Hà dừng tay, khuôn mặt tràn đầy sát khí, ngực phập phồng dữ dội, cả người giống như nổi cơn bão ngầm.
Tào Tuấn Nghiêm chưa từng thấy hắn thất thố, kích động đến thế, trong lòng bỗng thấy lạnh.
Vừa định hỏi thì nghe hắn gầm lên, chỉ về phía một gian phòng nhỏ, "Gọi xe cứu thương!"
Cánh cửa khép hờ, bên trong, Tống Hân quần áo xộc xệch, cả người gục trên bồn cầu, đã hôn mê bất tỉnh.**Thương tích trên người Tống Hân không nặng, chỉ là vết ngoài da.
Điều đáng sợ hơn là y đã bị cưỡng ép hít phải thuốc mê, trong đó còn lẫn cả thành phần thuốc kích dục.Loại thuốc này có thể coi là vô hại nếu qua một đêm sẽ tự tan biến.
Nhưng nếu không phải Văn Quân Hà kịp thời phát hiện sự bất thường trong gian phòng, e là hậu quả khó lòng tưởng tượng.Tống Hân vừa mới trở về, chưa từng gây thù chuốc oán với ai, thế mà chỉ mới ra ngoài đi vệ sinh lại gặp phải chuyện bẩn thỉu như vậy, cả đám bạn đều tức giận bừng bừng.Sáng hôm sau Tống Hân tỉnh lại.
Trong phòng bệnh, Văn Quân Hà và Tào Tuấn Nghiêm vẫn ngồi đó, chưa hề rời đi.Trông y có vẻ đã không sao, nhưng sau cú sốc bất ngờ, cả người đều toát ra một luồng bực bội và mệt mỏi xen lẫn khó chịu.
Nếu không phải nhờ sự giáo dưỡng nghiêm khắc, ép mình bình tĩnh, e rằng y đã sớm bật dậy mà chửi ầm lên.Cảm giác rõ ràng là mình đã sơ suất, chỉ hận không thể quay ngược thời gian, một đòn đánh chết hai tên khốn kia ngay tại chỗ.Y xoa xoa mi tâm, uống một ly sữa nóng.
Đợi tâm trạng dần bình ổn mới bắt đầu kể lại chuyện tối qua cho Văn Quân Hà và Tào Tuấn Nghiêm nghe.Hôm qua y quả thật uống hơi nhiều.
Chân vẫn còn bước vững, nhưng đầu óc thì sớm đã không nghe điều khiển.
Nhà vệ sinh trong phòng bao khi ấy có người nên y liền đi về phía nhà vệ sinh công cộng ngoài hành lang.Đứng trước bồn rửa tay, y cúi xuống vốc nước, rửa gương mặt đang đỏ bừng, nóng ran.
Chưa kịp ngẩng lên, bỗng có bàn tay túm lấy vai, kéo ngược ra sau, cả người bị xô mạnh vào một lồng ngực, ngay sau đó liền ngửi thấy một mùi hương ngọt lịm quái gở.Y lập tức biết mình gặp họa.
Ở những nơi thế này vốn chẳng thiếu thủ đoạn dơ bẩn ngầm, nhưng y không ngờ hôm nay lại rơi trúng mình, càng không ngờ lại có kẻ dám động thủ với y.Hai tên đàn ông kia rõ ràng cũng uống say, một kẻ ghì chặt y đang vùng vẫy, kẻ còn lại bịt chặt miệng, hợp sức kéo y vào gian phòng nhỏ bên cạnh, còn ghé vào tai y buông những lời bẩn thỉu khó nghe.Ý thức dần mờ đi.
Trước khi mất hoàn toàn tỉnh táo, Tống Hân gắng gượng dùng chút sức lực cuối cùng đá mạnh vào cánh cửa gian phòng, rồi ngã lịm xuống.Tỉnh lại đã là trong bệnh viện.Quá ghê tởm.Đối diện Văn Quân Hà, cảm giác đầu tiên trong lòng y chính là như vậy.
Ở trước mặt người mình yêu mà bị nhục nhã đến thế, quả thực vượt khỏi tất cả dự liệu của y.Nhưng trọng tâm cảm xúc của Văn Quân Hà và Tào Tuấn Nghiêm lại không nằm ở đó.
Khi y còn mê man, đám bạn đã gây đủ sóng gió với ông chủ hội sở, còn hai tên dám "động thủ trên đầu Thái tuế" thì đã bị bọn họ lặng lẽ khống chế ngay trong bệnh viện.Hai gã kia đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Văn Quân Hà ra tay tàn độc, một tên bị đánh đến chấn động não, tên kia cũng hôn mê bất tỉnh."
Chúng không thể vô duyên vô cớ mà nhằm vào cậu.
Nghĩ kỹ xem, có chỗ nào bất thường không?"
Văn Quân Hà mặt ông âm trầm hỏi.Họ và chủ quán bar vốn cùng một vòng tròn quen biết, khách lui tới đây toàn là phú quý quyền thế, mặt mũi ai cũng không xa lạ.
Người bình thường sẽ chẳng dám ra tay với bọn họ.
Tống Hân tuy vừa mới về nước, là gương mặt mới, có thể bị để ý, nhưng cũng khó mà trùng hợp đến vậy.
Khả năng họa vô đơn chí quả thực quá thấp.Câu hỏi của Văn Quân Hà khiến sắc mặt Tống Hân khẽ biến đổi.Quả thật... có điểm kỳ lạ.
Nhưng y không biết nên nói hay giấu, biết đâu chỉ là hiểu lầm thôi?Thấy y do dự ấp úng, Tào Tuấn Nghiêm sốt ruột, "Tống Hân, có gì cậu cứ nói thẳng.
Đã thành ra thế này rồi, nếu để tôi biết kẻ nào dám động vào cậu, tôi nhất định sẽ không bỏ qua!"
Tống Hân ngẩng mắt liếc về phía Văn Quân Hà.
Trong đáy mắt lóe lên một tia giằng co, nhưng lại chẳng thoát khỏi ánh nhìn thấu suốt của đối phương.Trong lòng Văn Quân Hà thoáng hiện một cảm giác lạ, nhưng hắn không biểu lộ.
Hắn vỗ nhẹ vai Tống Hân, "Bác trai bác gái không ở Bình Châu, cậu trở về chúng tôi càng nên chăm sóc chiếu cố cậu.
Dù xảy ra chuyện gì, chúng tôi đều ở bên cậu.
Cho nên bất luận thế nào, cậu nhất định phải nói với tôi."
Không phải "chúng tôi", mà là "tôi".Điều này khiến Tống Hân đột nhiên cảm thấy, sự cố lần này cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.Bởi vì... trước khi gặp chuyện, y đã thấy Bạch Ly.Tối qua, khi cuộc vui đang lúc cao trào, Bạch Ly bất ngờ xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên Tống Hân tận mắt nhìn thấy con người ấy, và cảm giác lại không giống như tưởng tượng.Bạch Ly thoạt nhìn còn rất trẻ, so với đám bạn cùng lứa của Văn Quân Hà thì trông sạch sẽ, đơn giản đến mức khác biệt.
Áo sơ mi trắng, quần tây đen, thân hình mảnh khảnh, ngũ quan thanh tú, khí chất lạnh nhạt.
Cậu chỉ đơn giản chào vài câu, rồi ngồi xuống cạnh Văn Quân Hà, cả người toát lên vẻ kiêu ngạo và xa cách.Hoàn toàn không giống lời đồn rằng đó là kẻ thế thân bám chết không buông.Tất nhiên, dáng vẻ bên ngoài chưa thể nói lên gì nhiều.
Tống Hân nghĩ vậy, có lẽ sự cao ngạo ấy chỉ là chút hư vinh giữ thể diện, còn sau khi về nhà, ai biết được có phải lại thấp giọng lấy lòng Văn Quân Hà hay không?Dù sao thì, cả bọn vốn dĩ đều không thích Bạch Ly.
Cậu vừa bước vào, không khí lập tức ngột ngạt.Chủ đề trò chuyện dần chuyển hướng.
Mọi người cố ý nhắc lại những chuyện xưa giữa Tống Hân và Văn Quân Hà hồi cấp ba, cười đùa vài câu không mấy ác ý.
Rồi có kẻ hô hào, "Hai cậu dây dưa bao năm, mau gương vỡ lại lành đi, tụi này còn tiện một lần tặng phong bì!"
Ngữ khí chẳng phải ác độc gì, nhưng rõ ràng đã xem nhẹ sự tồn tại của "người kia".Văn Quân Hà uống rượu, không biết là nghe thấy hay không, chỉ lặng lẽ không đáp.Tống Hân liếc sang Bạch Ly, thay cậu thấy khó xử, bèn gằn giọng,
"Đừng nói bậy nữa."
Y còn cảm thấy khó chịu thay, nhưng Bạch Ly lại chẳng hề đổi sắc, chỉ lặng lẽ uống rượu.
Cậu ngồi sát bên Văn Quân Hà, cả hai đều không biểu lộ gì, một lạnh một kiêu, bất giác lại thành ra ăn ý.Tống Hân không rõ những lần khác có Bạch Ly thì thế nào, nhưng dựa vào cảnh tượng tối qua, cũng chẳng thể khá hơn.
Lúc này, Tào Tuấn Nghiêm ghé sát tai y, hạ giọng thì thầm, "Người này không hay đến, cậu ta biết ai cũng chán ghét mình.
Hôm nay chắc thấy cậu về nên vội vàng chạy đến, chắc đang sợ mất người trong tay.
Nhưng cũng tốt thôi, vừa nhìn thấy cậu hắn nhất định thấy tự ti, biết điều thì sớm chia tay với lão Văn đi, đừng ở đây chiếm chỗ nữa."
Câu cuối cùng, Tào Tuấn Nghiêm cố tình nâng giọng.
Mọi người trong bàn đều nghe thấy, ánh mắt thoáng hiện ý cười.Có lẽ bởi Bạch Ly đối diện sự ác ý công khai này mà vẫn không mảy may dao động, càng khiến cả bọn hứng thú.
Một cá thể cô độc ngồi trong tập thể, càng không đáp lại người ta càng muốn chọc, muốn nhìn thấy cậu lúng túng mới hả dạ.Cuối cùng, Bạch Ly ngồi không bao lâu, có lẽ cũng chịu hết nổi, thừa dịp không ai chú ý liền rời đi.
Văn Quân Hà mải uống rượu, không hề phát hiện, càng chẳng giữ lại.Một lát sau, Tống Hân cũng đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.Trong men say chao đảo, anh dựa vào tường chậm rãi bước đi.
Từ xa đã nhìn thấy trước cửa nhà vệ sinh có người, chính là Bạch Ly vừa đi ra, đang nói chuyện với hai kẻ lạ mặt.
Khi Tống Hân lại gần, Bạch Ly ngẩng đầu liếc sang một cái.Ánh mắt ấy sâu thẳm u ám, khiến một kẻ say như Tống Hân cũng nhìn không thấu, chỉ mơ hồ cảm nhận được sự nặng nề và dò xét.
Bạch Ly không nói lời nào, xoay người rời đi.
Bóng dáng cậu rất nhanh đã khuất hẳn sau khúc quanh hành lang.Tống Hân bước vào nhà vệ sinh, thấy hai gã đàn ông vừa nói chuyện với Bạch Ly vẫn còn đứng đó.
Y không để tâm, đi vệ sinh xong cũng tiến đến bồn rửa tay.
Kỳ lạ là hai người kia chẳng rời đi, một kẻ còn đưa mắt quan sát anh với vẻ khó đoán.
Trong men rượu say, Tống Hân không hề nhận ra ánh nhìn đầy ác ý này.Ngay sau đó, chuyện không may đã xảy ra.Đoạn video từ camera giám sát của hội sở cũng được gửi đến điện thoại Văn Quân Hà, tình huống quay lại gần như trùng khớp với lời Tống Hân kể.Nói rằng Bạch Ly không quen biết hai gã đó...
Tống Hân tuyệt đối không tin.
Cách họ trò chuyện, rõ ràng là người quen.
Nhưng bảo chuyện mình bị tấn công có liên quan đến Bạch Ly thì... thật khó nói.Văn Quân Hà sắc mặt khó coi, mắt rũ xuống, im lặng.Tào Tuấn Nghiêm nghe xong cũng thoáng ngẩn người, rồi lập tức phản ứng, "Chẳng lẽ là Bạch Ly ghen tị với Tống Hân, trước khi đi còn cố ý giăng bẫy?
Cậu ta vốn chẳng thân thiện gì với chúng ta, thái độ lúc nào cũng lạnh nhạt.
Tống Hân vừa về lại từng ở bên ông, mọi người chỉ trêu vài câu, cậu ta đã phải thủ đoạn đê tiện thế sao?"
Càng nói càng phẫn nộ, dường như đã mặc định chính Bạch Ly là kẻ hãm hại."
Đừng nói bậy nữa."
Tống Hân cắt ngang, "Chuyện còn chưa rõ ràng thì đừng vội kết luận.
Oan cho người khác lại không hay."
Y dừng lại, liếc nhìn gương mặt u ám của Văn Quân Hà, rồi bổ sung, "Dù sao Bạch Ly cũng là bạn trai của cậu, chắc không đến mức làm ra chuyện bỉ ổi như vậy.
Vẫn nên hỏi rõ rồi hãy nói."
"Còn hỏi gì nữa, chắc chắn là cậu ta!"
Tào Tuấn Nghiêm hừ lạnh, nhìn Văn Quân Hà, "Quân Hà, ông không thể thiên vị.
Phải về chất vấn cho rõ ràng, cho Tống Hân một lời công bằng, cũng cho mọi người một lời giải thích.
Nếu thật là cậu ta, thì đừng mong tôi nương tay."
Ánh mắt tối đen của Văn Quân Hà xoáy vào hắn, nhạt giọng hỏi,
"Đừng nương tay... là ý gì?"
"Là tôi sẽ dạy cậu ta một trận."
Tào Tuấn Nghiêm đáp, chẳng hề giữ chút mặt mũi.Tống Hân chỉ thấy nhức đầu, "Đủ rồi, để Quân Hà hỏi rõ rồi hẵng nói tiếp."
Thuốc trong cơ thể vẫn còn dư âm, khiến y càng nói càng mệt.
Văn Quân Hà và Tào Tuấn Nghiêm lần lượt rời đi, y cũng chìm vào giấc ngủ.Khi tỉnh dậy, phòng bệnh chỉ sáng bởi ánh đèn tường mờ nhạt, rèm kéo nửa chừng, không khí tĩnh lặng.
Y vừa động đậy, một giọng khàn khàn vang lên,"Tỉnh rồi à?
Thấy thế nào?
Có muốn uống nước không?"
Tống Hân giật mình.
Lúc này mới nhận ra trên chiếc sofa cạnh giường có một người đang ngồi."
Sao cậu còn ở đây?
Không phải tôi bảo cậu về rồi sao?"
Cả người đau nhức, y thử ngồi dậy mấy lần cũng không được.Văn Quân Hà nghiêng người, vừa điều chỉnh giường cho y, vừa đáp, "Tôi có về, nhưng lo cho cậu, tối lại sang ở cùng."
Tống Hân thấy trong lòng dâng niềm vui, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình thản.Rồi lại chợt nghĩ, Văn Quân Hà về nhà hẳn đã tìm Bạch Ly nói chuyện, không biết kết quả thế nào.
Thành thật mà nói, gặp phải chuyện này, bảo không tức giận thì là giả.
Tống Hân dù có tu dưỡng tốt mấy cũng khó nuốt trôi.
Huống hồ, vốn dĩ y không phải người dễ bị bắt nạt.
Nếu thật là Bạch Ly, y tuyệt đối sẽ không vì nể mặt Văn Quân Hà mà tha thứ.Thế nhưng, y không hỏi mà chờ Văn Quân Hà tự nói.Nhưng Văn Quân Hà lúc này tâm trạng cực kém, cả người phủ kín một tầng u uất khó kìm."
Chờ hai kẻ kia tỉnh lại, có vài chuyện tôi muốn đích thân hỏi."
Hắn nói rồi cầm lấy quả táo, im lặng gọt vỏ, không nói thêm gì nữa.Trong lòng Tống Hân hiểu ngay, từ chỗ Bạch Ly hắn không có được câu trả lời.
Chỉ còn cách chờ hai gã kia tỉnh lại để đối chất.Cũng đúng thôi.
Đổi lại là y, có làm cũng chết không nhận.Văn Quân Hà chắc đã hỏi, nhưng chuyện này rốt cuộc là giữa hai người họ, y không tiện can dự.Không thể ép Văn Quân Hà ngay lập tức đứng hẳn về phía mình.Tống Hân gật đầu, khẽ thở dài, "Được, tôi chờ cậu cho tôi một câu trả lời."
Sau khi ăn chút gì đó, thấy đã khuya, y bảo Văn Quân Hà về nghỉ.Văn Quân Hà nhất quyết muốn ở lại, nhưng Tống Hân nhìn thân hình cao lớn kia ngồi co ro trên sofa, chắc chắn chẳng thể ngủ ngon, cuối cùng vẫn mềm lòng, giục hắn về.Văn Quân Hà trầm mặc một lúc, dặn dò y nghỉ ngơi rồi mới rời đi.
Đợi đến khi y ngủ, hắn mới khẽ khàng đóng cửa.**Xe chạy lên đường cao tốc, nửa tiếng sau đã vào một khu căn hộ hạng sang gần trung tâm CBD.
Căn hộ nằm trên tầng cao nhất, dạng duplex xa hoa, là quà sinh nhật mà cha mẹ mua tặng hắn hồi năm nhất đại học.
Từ sau khi tốt nghiệp, hắn và Bạch Ly đã sống ở đây, đến nay đã bốn năm.Nhập mật mã, thay giày, quăng chìa khóa lên kệ.
Lúc hắn đi trời còn sáng nên không bật đèn, bây giờ trong phòng khách tối mịt, chỉ có chút ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, miễn cưỡng thấy bóng dáng đồ đạc.Một tiếng tách, đèn sáng lên, mọi thứ hiện rõ.Bạch Ly vẫn giữ nguyên tư thế khi hắn rời đi.Cậu ngồi dưới thảm, dựa lưng vào ghế sofa.
Hai tay bị trói chặt bằng chiếc cà vạt màu bạc, đó là món quà cậu dành dụm cả tháng lương mua tặng hắn sinh nhật năm ngoái.Đôi chân cũng bị dây thừng nhỏ màu xanh trói chặt, một đầu buộc vào chân bàn đá cẩm thạch.Đôi mắt Bạch Ly khép chặt như đang ngủ, đuôi mắt ửng đỏ.
Văn Quân Hà không rõ cậu đã khóc bao lâu sau khi hắn bỏ đi, nhưng nhìn bộ dạng này... chắc chắn là đã khóc.Hắn bước đến, tháo từng nút trói.
Ngón tay thô ráp lướt qua lông ông rồi đến đuôi mắt Bạch Ly, chạm vào vệt ẩm ướt đã sắp khô cạn.**
Tác giả: Tống Hân không gây sóng gió, đúng chuẩn một Bạch Nguyệt Quang.