[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 83,500
- 0
- 0
[Đm/Hoàn] Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy
Chương 59
Chương 59
Chương 59Cả nhóm vất vả lắm mới bắt được taxi, về đến nhà thì đã quá nửa đêm.
Xuống xe, Cừu Phi nhìn Lâm Kinh Chập, muốn nói gì đó mà lại thôi.
Tối nay xảy ra nhiều chuyện, hắn chưa có cơ hội nói chuyện tử tế với anh.Trước mặt nhiều người, hai người khó mở miệng.
Lâm Kinh Chập chủ động: “Thế tôi về trước đây.”
Trương Tuyết Ninh vội chào: “Chúc ngủ ngon, thầy Lâm.”
Cừu Phi thì vẫn nhìn chằm chằm Lâm Kinh Chập bằng ánh mắt không nỡ rời, như thể muốn dính luôn lên người anh.
Phan Lôi không nể hắn, kéo hắn lên lầu, miệng lầm bầm mắng.“Đủ rồi, về ngủ đi.”
Trước khi quẹo vào hành lang, Cừu Phi ngoảnh lại lần cuối.
Lâm Kinh Chập chưa đi, vẫn nhìn theo hướng hắn.
Haizz, yêu đương mà đông người quá đúng là phiền phức.Lúc đầu chưa cảm thấy gì, về phòng thấy giường bên trống, Cừu Phi ít nhiều khó chịu.Phan Lôi cũng vậy.
Gã biết Cừu Phi trọng tình nghĩa, nhưng Thịnh Quần không đáng: “Đừng nghĩ nhiều.
Để một mầm họa bên cạnh, sớm muộn cũng có chuyện.”
Hắn đúng là tiếc cho Thịnh Quần, nhưng không hối hận.
Như Lâm Kinh Chập nói, hắn phải chịu trách nhiệm với mọi người trong tiệm, không thể không phân đúng sai.“Nếu thầy Lâm truy cứu trách nhiệm của Thịnh Quần, mày cũng đừng trách em ấy.”
Phan Lôi liếc hắn: “Em trách anh ta làm gì?”
Nhìn bộ dạng bao che của Cừu Phi, gã không đến mức không phân biệt tốt xấu.
Thịnh Quần tự chuốc họa, dù đối phương là Lâm Kinh Chập hay ai, làm chuyện như vậy, người ta có quyền truy cứu.Tối nay rối loạn, lại có Trương Tuyết Ninh, Phan Lôi nhiều điều không tiện hỏi.
Giờ chỉ còn hai người, gã mở lời: “Này, anh với Lâm Kinh Chập… có phải đang yêu nhau rồi?”
Không có Phan Lôi, hắn với thầy Lâm đã sớm thành đôi rồi.
Nhắc đến là Cừu Phi bực: “Mày còn dám hỏi.”
Tối nay cơ hội tốt thế, Phan Lôi cứ lôi hắn về.
Cừu Phi hối hận, sớm biết nên nhân dịp hỏi rõ Lâm Kinh Chập, phải hỏi xem hắn còn cơ hội không.“Anh làm cái mặt gì thế?”
Phan Lôi nhìn hắn kỳ lạ.“Yêu cái gì?
Xảy ra bao chuyện, có khi người ta thấy tao là phiền, không đuổi tao đi đã là ông bà phù hộ rồi.”
Cũng đúng, mấy lần kéo Lâm Kinh Chập vào đồn, đổi ai cũng chẳng ưa nổi Cừu Phi.
Nhưng hắn cáu với gã làm gì, chẳng phải tại hắn vô dụng sao?“Thế chẳng phải do anh vô dụng?
Một người đàn ông cũng không thu phục được.”
Má nó!
Đây đúng là đâm vào tim Cừu Phi!Hắn siết chặt nắm đấm, mạnh miệng: “Tại tao chưa có cơ hội hỏi.
Tao cưa được em ấy là chuyện sớm muộn.”
Nhìn bộ dạng ngoài mạnh trong yếu của Cừu Phi, Phan Lôi mỉa mai: “Thật không?”
“Cút!”
Cừu Phi đẩy mạnh Phan Lôi đang chắn trước mặt, bực bội ném mình lên giường.
Không cần gã khích, hắn biết phải làm gì, lập tức nhắn tin cho Lâm Kinh Chập.“Thầy Lâm, ngủ chưa?”
Lâm Kinh Chập không trả lời ngay.
Đâm thủng lớp giấy mỏng này cần một hơi quyết tâm, không thì lần một lần hai, đến lần ba là kiệt sức.
Không nhận được tin nhắn từ anh, Cừu Phi như bị dội gáo nước lạnh.Dù Lâm Kinh Chập nói không trách, nhưng không trả lời là ý gì?
Có phải anh chỉ nói khéo, không tiện nói thẳng, nụ cười kia chỉ là lịch sự, không phải tín hiệu để hắn được đà lấn tới?Tắm xong trước khi lên giường là tôn trọng cái giường.
Lâm Kinh Chập từ phòng tắm bước ra, theo thói quen xem điện thoại.
Quả nhiên, có tin nhắn của Cừu Phi.“Có chuyện gì?”
Nhìn thời gian, tin nhắn của Cừu Phi gửi lúc anh vừa vào phòng tắm.
Giao diện trò chuyện hiện “đối phương đang nhập…”, nhưng mãi không thấy tin nhắn mới.
Lâm Kinh Chập không biết Cừu Phi làm gì, nhắn thêm: “Làm gì thế?”
Không phải Cừu Phi giả vờ lạnh nhạt không trả lời, mà hắn đánh rồi xóa, xóa rồi lại đánh, cảm thấy nhắn thế nào cũng không ổn.
Chuyện này sao hỏi qua mạng được, lại còn bằng chữ?Chữ nghĩa thì không nghe được giọng, không thấy được biểu cảm, lỡ hắn hiểu sai ý của thầy Lâm thì sao.Hỏi anh qua mạng, trông hắn hèn quá.
Có chuyện gì, không hỏi trực tiếp thì ít nhất cũng phải gọi điện chứ.Đầu óc còn chưa nghĩ xong, tay Cừu Phi đã tự động gọi video cho Lâm Kinh Chập.
“Đing” một tiếng, video được kết nối.
Hắn bật dậy, lao ra khỏi phòng, không bật đèn, mò mẫm đến cửa sổ phòng khách gọi video với anh.Trong camera chỉ thấy bóng người mờ mờ.
Lâm Kinh Chập thoáng thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Cừu Phi.
Tối thui mà gọi video, hắn lại bày trò gì đây?“Sao thế?”
Dù thấy anh đang nằm trên giường qua video, Cừu Phi vẫn không nhịn được, tựa lan can nhìn xuống sân nhà anh.“Cái đó…”
Dù không thấy rõ mặt, Lâm Kinh Chập nghe ra sự căng thẳng trong giọng hắn.
Anh đoán được mục đích cuộc gọi.Gió đêm thổi qua mặt Cừu Phi, mát lạnh, khiến da gà nổi lên.
Tận dụng ánh sáng mờ, hắn tham lam mà táo bạo lướt mắt trên gương mặt Lâm Kinh Chập, từ lọn tóc trước trán, sống mũi cao, đôi môi hồng, đến yết hầu nơi cổ.
Hắn chợt nhớ đêm hai người “giúp đỡ lẫn nhau”.
Lúc đó hắn lúng túng, chỉ nghĩ làm sao giúp anh, hoàn toàn bỏ qua gương mặt anh.
Khi ấy, biểu cảm của anh thế nào nhỉ?Cừu Phi ấp úng, làm Lâm Kinh Chập cũng căng thẳng.
Anh cố ý: “Không nói tôi cúp đây.”
“Ơ!
Đừng cúp!”
Cừu Phi lấy lại giọng.
“Tôi muốn hỏi cậu, muốn hỏi…”
“Hỏi gì?”
Lâm Kinh Chập cố tình hỏi lại.“Bíp” một tiếng, còi xe chói tai xé toạc màn đêm, phá tan dũng khí hắn khó khăn tích tụ.
Tim hắn đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Lời đến miệng, hắn lại lái sang hướng khác, nói bừa: “Hỏi cậu ngủ chưa.”
Lâm Kinh Chập hít sâu.
Chẳng có gì để nói mà cũng tìm chuyện.
Anh chẳng khách sáo: “Anh không gọi video, tôi ngủ rồi.
Không có gì tôi cúp đây.”
“Đừng mà!”
Cừu Phi tự mắng mình hèn.
Bình thường trước mặt thầy Lâm, cái mặt dày của hắn đâu rồi?
Theo đuổi người ta chẳng phải phải vứt mặt mũi, bám dai như đỉa sao?
Giờ giả bộ gì chứ?
“Tôi có chuyện muốn nói.”
Hiếm khi Lâm Kinh Chập kiên nhẫn, không cúp video, cho hắn thêm cơ hội: “Anh nói đi.”
Cừu Phi gãi đầu, không dám nhìn camera, ấp úng, chẳng nói nổi câu trọn vẹn.Không phải hắn nhát gan, mà hắn biết thời gian qua mình thể hiện tệ.
Hắn thật sự sợ anh từ chối.“Tôi cúp đây.”
Lâm Kinh Chập không chịu nổi cái giọng táo bón của hắn.Cừu Phi kêu toáng ngăn lại: “Đừng đừng đừng!
Thầy Lâm, cậu đói chưa?
Có muốn ăn khuya không?”
Chờ mãi, hóa ra hắn nói mấy thứ vớ vẩn.
Lâm Kinh Chập biết hắn muốn nói gì.
Đổi người khác, nói mấy câu này qua điện thoại, anh cúp lâu rồi.
Đã cho Cừu Phi cơ hội, vậy mà hắn còn ậm ừ.Cừu Phi cũng tự thấy mình lan man, thiếu trách nhiệm.
Hắn cắn răng, dậm chân: “Thầy Lâm, hồi nãy ở đồn, tôi hỏi cậu tôi còn cơ hội không, cậu chưa trả lời tôi mà?”
Cho Cừu Phi cơ hội mà hắn không tận dụng, giờ tỏ tình qua điện thoại, Lâm Kinh Chập đâu dễ trả lời.Anh để lại một câu “Anh đoán xem” rồi cúp video.
Đột ngột quá, Cừu Phi chưa kịp phản ứng, ngẩn ngơ nhìn thời gian video trên giao diện chat.Anh đoán xem?
Là ý gì?Giờ này qua gõ cửa, chắc chắn Lâm Kinh Chập không mở.
Với lại làm phiền giấc ngủ thầy Lâm, không chừng còn bị trừ điểm.Một câu “Anh đoán xem” làm Cừu Phi trằn trọc cả đêm, không ngủ nổi.
Hắn vắt óc nghĩ cũng không hiểu ý anh.
Sáng hôm sau, hắn xách gói bánh bao Lâm Kinh Chập thích nhất qua gõ cửa.Thấy Lâm Kinh Chập ngáp dài mở cửa, Cừu Phi đưa bánh qua cổng sắt: “Khuya không ăn, sáng phải ăn chứ.”
Trước khi Cừu Phi đến, Lâm Kinh Chập đã bị điện thoại đánh thức.
Người gọi là đạo sĩ Cừu Phi giới thiệu, nói hai ngày nữa là ngày tốt để dời mộ.
Phải xong trước tiết Đại Hàn, không thì đến kỳ nghỉ mọi chi phí sẽ tăng.Lâm Kinh Chập vui vẻ nhận bánh.
Bánh bao mới ra lò còn nóng, cắn một miếng thơm lừng: “Hai ngày nữa tôi về quê dời mộ.”
“Tôi đi với cậu nhé, có thêm người thêm hỗ trợ.”
Vốn định rủ Cừu Phi cùng đi.
Tay anh bị thương, không tiện lái xe, mà vụ tai nạn vẫn khiến anh ám ảnh, chưa muốn đụng đến xe.
Cừu Phi chủ động giúp, làm anh bất giác cong môi.“Không chỉ có tôi đâu.”
Cừu Phi ngạc nhiên: “Còn ai nữa?”
Mấy bạn học cũ nằng nặc đòi đến.
Lâm Kinh Chập từ chối không nổi.
Ông bà mất không được tiễn đưa đông đủ, lần này có bạn học giúp, anh định mời mọi người một bữa.“Mấy bạn học biết tôi dời mộ cho ông bà, nói muốn giúp.”
“Oh.”
Cũng hợp lý.
Lâm Kinh Chập vốn kín đáo, tăng giao lưu với bạn học cũng tốt.
Người ta qua lại nhiều, quan hệ tự nhiên thân thiết.
Hắn chỉ không rõ ý anh: “Thế… cậu còn cần tôi đi không?”
Có bạn học giúp, thầy Lâm không cần hắn nữa sao?Cừu Phi đang buồn bã, định mặt dày đi theo, thì nghe anh nói tỉnh bơ: “Anh không đi thì ai lái xe cho tôi?”
---
Capu có lời muốn nói: Anh Phi sắp được gặp tình địch 🤣