[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 83,445
- 0
- 0
[Đm/Hoàn] Đậu Hũ Ngâm Muối - Lưu Thủy Thủy
Chương 39
Chương 39
Không thích cháo bát bửu thì đổi món khác, tự nhiên nổi cáu cái gì chớ?Cừu Phi cho rằng Lâm Kinh Chập Kinh Chập chê cháo, vừa đi vào phòng vừa nhắn dỗ: “Cậu không thích chéo bát bửu à?
Không sao, còn chéo nếp than, chéo yến mạch, chéo ngô, chéo đậu đỏ mà?”
Bao nhiêu loại cháo, kiểu gì cũng có món Lâm Kinh Chập ưng.Giao diện chat hiện “đối phương đang nhập”, nhấp nháy liên hồi.
Cừu Phi đợi mãi không thấy trả lời, đành cầm quần áo đi tắm.
Có khi Lâm Kinh Chập bận việc khác, hắn tắm xong sẽ nhắn lại.Hàng loạt “chéo” làm Lâm Kinh Chập hoa mắt.
Anh suýt không phân biệt nổi “cháo” với “chéo”.
Anh gõ chữ, nhưng sức mạnh của câu chữ nghèo nàn không thể hiện hết cơn giận.
Không đủ đanh thép, anh xóa hết, nhấn nút ghi âm, gửi Cừu Phi một đoạn thoại.Tắm xong, Cừu Phi ngân nga về phòng, nằm thoải mái, cầm điện thoại.
Quả nhiên Lâm Kinh Chập nhắn lại, còn là giọng nói.Thầy Lâm đúng là, đêm hôm gửi giọng nói, hai người thân mật quá rồi.Cừu Phi sướng mê, mở khóa điện thoại.
Dù đoạn thoại chỉ hai giây, hắn phải nghe rõ từng chữ, vặn âm lượng to nhất, kề tai vào loa, sợ bỏ sót chi tiết nào.“Còn anh, cái đồ chéo đại ngốc!”
Giọng Lâm Kinh Chập giận dữ vang lên, suýt thủng màng nhĩ Cừu Phi.
Hắn giật mình, xoa vành tai.
Sao tự nhiên lại bốc hoả?
Lúc đi còn ổn, hắn có chọc gì anh đâu?Cừu Phi nhắn lại, Lâm Kinh Chập không trả lời.
Gọi điện, bị ngắt.
Hắn định qua nhà, nhưng nhớ Lâm Kinh Chập chân đau, không nên quấy rầy, để anh nghỉ ngơi.
Mai sáng hắn sẽ đối mặt hỏi rõ anh muốn cháo gì.Cừu Phi chẳng biết Phan Lôi với Thịnh Quần về phòng ngủ từ lúc nào.
Tỉnh dậy, trời đã sáng.
Bình thường hắn lười dậy sớm mở tiệm, nhưng nghĩ Lâm Kinh Chập ở nhà đợi bữa sáng, hắn hăng hái hơn ai hết.“Anh Phi, dậy sớm thế?”
Thịnh Quần bị tiếng động của Cừu Phi đánh thức.
Giờ này, bình thường hắn còn mơ đẹp, mở tiệm toàn dựa vào cậu ta với Trương Tuyết Ninh.Phan Lôi trên giường ngủ như lợn chết, sấm đánh không tỉnh.
Thịnh Quần dậy, Cừu Phi thoải mái nói to: “Ừ, anh ra đầu phố mua bánh bao, mua luôn phần cho mọi người, tiện đi siêu thị.
Có cần mua gì không?”
Cừu Phi vừa mặc quần, định ra ngoài, Thịnh Quần vội bò khỏi giường, nhỏ giọng gọi: “Anh Phi, em có chuyện muốn nói.”
Thịnh Quần thật thà, nói chuyện với Cừu Phi rụt rè, như cố ý đợi sáng sớm khi mọi người chưa dậy mới gọi hắn.Thấy cậu ta không muốn ồn ào, Cừu Phi hiểu ý, hất cằm về cửa: “Ra ngoài nói.”
Hai thằng đàn ông chen chút trong nhà vệ sinh.
Cừu Phi đánh răng xong, đứng trước bồn rửa xoa mặt.
Thịnh Quần cẩn thận nhường chỗ, cầm bàn chải đứng sát tường.“Nói đi.”
Cừu Phi ngẩng đầu, nước trên mặt bắn lên gương.
Hắn lấy khăn lau, mặt tỉnh táo.
Hắn đoán được Thịnh Quần muốn nói gì, chắc là thú nhận chuyện với Trương Tuyết Ninh.Thịnh Quần nhổ bọt, lau mặt qua loa.
Nửa phút sau, cậu ta sắp xếp từ ngữ: “Anh Phi, em muốn mượn anh ít tiền.”
Mượn tiền?Cừu Phi bất ngờ, nhưng nhiều người mượn tiền hắn, nên cũng không quá ngạc nhiên.
Hắn tò mò tại sao.“Đang làm tốt mà, sao lại cần tiền?”
Thịnh Quần khó xử, do dự mãi mới nói: “Em với chị Tuyết Ninh đang yêu nhau.”
Cừu Phi thầm nghĩ “quả nhiên”, nhưng thắc mắc, Trương Tuyết Ninh tiêu hoang thế à?
Khiến Thịnh Quần phải mượn tiền để yêu?“Chị ấy đang học làm móng, sau muốn mở tiệm.
Em muốn giúp chị ấy khoản tiền này.”
Ra là vậy.
Cừu Phi vỗ vai Thịnh Quần: “Anh chẳng nói rồi sao?
Tiền mở tiệm anh lo, mày có tâm là được.”
Trương Tuyết Ninh cần người luôn nghĩ cho cô.
Thịnh Quần nhỏ hơn, nhưng làm người đáng tin hơn hắn với Phan Lôi, hợp không ai bằng.Thịnh Quần cúi mắt: “Trước khi yêu nhau, anh nói lo tiền là được.
Nhưng em với chị ấy yêu hướng tới cưới.
Để anh bỏ tiền nữa thì không ổn.”
Đàn ông, ai chẳng muốn thể hiện trước người yêu.
Cừu Phi quá hiểu.Thịnh Quần nói tiếp: “Không chỉ mở tiệm cần tiền.
Nếu cưới, nhà chị ấy chắc chắn không dễ gả.
Anh biết bố và anh trai chị ấy, kiểu gì cũng đòi tiền.
Em không có tiền, chỉ có thể mượn anh, nhưng em sẽ trả.”
Đúng vậy, không mở tiệm thì cũng phải đưa nhà Trương Tuyết Ninh một khoản.
Với tình cảnh nhà Thịnh Quần, cưới xin khó hỗ trợ nhiều.Cừu Phi luyến tiếc, nhưng nếu hai người thật lòng muốn cưới, hắn sẵn sàng giúp: “Được.”
Chưa nói mượn bao nhiêu, Cừu Phi đã đồng ý.
Thịnh Quần nắm tay, xúc động run người.“Anh…”
Cừu Phi giơ tay ngắt lời: “Đừng nói mấy lời đó.
Hai đứa sống tốt là được.
Khi nào cần tiền, báo trước một ngày, anh chuẩn bị.”
Hai người chưa nói tiếp, Trương Tuyết Ninh ngáp dài từ phòng ra, nhìn Cừu Phi, rồi Thịnh Quần: “Hai người dậy sớm thế?”
Cừu Phi vớ chìa khóa trên tủ giày, thay giày nhanh chóng: “Anh đi mua bữa sáng, đi trước đây.”
Giờ này đúng cao điểm đi làm, đi học.
Cừu Phi lái xe tới siêu thị, suýt kẹt đường, mất thêm mười phút mới tới nơi.Gọi là siêu thị, nhưng quy mô nhỏ.
Cừu Phi bảo chủ tiệm lấy mỗi loại cháo lon một thùng, chất đầy cốp sau và ghế sau, rồi lái về, ghé đầu phố mua bánh bao, cuối cùng đỗ trước cửa tiệm.“Bánh bao đây.”
Cừu Phi đưa bữa sáng từ ghế phụ cho Trương Tuyết Ninh: “Mấy đứa ăn trước đi, kệ anh.”
Nhìn tư thế, Cừu Phi không xuống xe.
Trương Tuyết Ninh nghiêng đầu nhìn đống cháo lon ở ghế sau: “Sao anh mua lắm thế, mang đi đâu?”
“Nhiều chuyện, ăn sáng đi.”
Cừu Phi đạp ga, đi vài mét, dừng trước cổng nhà bên, phớt lờ ánh mắt Trương Tuyết Ninh, chỉnh trang, hắng giọng gõ cửa: “Thầy Lâm, tôi, Cừu Phi.”
Hắn không hối, khoảng một phút sau, tiếng mở cửa từ sân vang lên, kèm tiếng xe lăn lăn trên sàn.Trương Tuyết Ninh tò mò thò cổ.
Thầy Lâm thật sự mở cửa cho Cừu Phi!“Mới dậy à?
Tôi mua bánh bao cậu thích nhất đây.”
Cừu Phi không đợi cửa mở, nhét túi bánh bao qua khe cổng vào tay Lâm Kinh Chập.Lâm Kinh Chập không nói, vừa dậy còn hơi bực, ôm túi bánh bao nóng hổi, cau mày ngồi yên.Cừu Phi không vội vào, mở cửa sau và cốp xe, khuân từng thùng cháo vào sân Lâm Kinh Chập: “Tối qua tôi hỏi cậu muốn vị gì, cậu không nói còn nổi cáu.
Tôi đành mua mỗi vị một thùng.
Từ từ ăn, ngon hay không thì cũng mua rồi.”
Không nhắc thì thôi, nhắc tới Lâm Kinh Chập nhớ vụ “chéo”.
Anh quay đầu nhìn đống cháo xếp cao hơn bồn hoa, tỉnh cả người.Sao bảo anh nổi cáu?
Cừu Phi nói như anh vô lý lắm vậy.“Anh mù chữ còn dám nói tôi?”
Cừu Phi vừa khuân thùng cuối, thấy Trương Tuyết Ninh còn đứng ngó, ném chìa khóa cho cô: “Bảo Thịnh Quần đỗ xe vào bãi.”
Xong chuyện xe, Cừu Phi quen lối vào nhà bên, tiện tay khóa cổng sắt.“Tôi mù chữ thế nào?
Tôi tốt bụng hỏi cậu ăn cháo bát bửu không, giờ ăn cháo bát bửu cũng thành mù chữ à?”
Chẳng ai nói có cái lệ này.Lâm Kinh Chập cắm ống hút vào sữa đậu nành, hút mạnh, không nhịn nổi: “Anh xem tối qua anh gửi tôi cái gì?”
Chẳng phải cháo bát bửu sao?
Hắn hiểu rồi, Lâm Kinh Chập là antifan số một của cháo bát bửu, ghét nên mới giận.Cừu Phi nghĩ ngợi, lấy điện thoại, đọc kỹ đoạn chat với Lâm Kinh Chập: “Chẳng phải cháo bát…”
So sánh nội dung chat với chữ trên lon cháo, hắn phát hiện khác biệt, chỉ chữ “cháo” trên bao bì: “Nếu này là ‘cháo’, thì tôi gửi cậu cái gì?”
“Chéo.”
Cừu Phi nhớ lại Lâm Kinh Chập mắng tối qua, buột miệng: “Chéo của chéo ngốc.”
*Chỗ này là chơi chữ nhưng xin lỗi mình không đủ trình 🙁 Đúng là đồ ngốc thật.Anh chỉ dạy thư pháp, đâu có kèm theo xóa mù chữ.“Giống giống là được.”
Cừu Phi cười xuề xòa, đống cháo không thể để ngoài sân, “Tôi mang vào, để đâu?”
Mua nhiều thế, nhà chưa chắc chứa nổi.
Lâm Kinh Chập nghĩ: “Trong kho đi.”
“Tuân lệnh.”
Cừu Phi làm lanh lẹ, bưng bốn năm thùng một lúc, miệng không ngừng, ra vào đều nói với Lâm Kinh Chập.“Thầy Lâm, cậu nói đúng thật, Thịnh Quần với Trương Tuyết Ninh đang yêu nhau.”
“Sáng nay cậu ta tìm tôi nói gì, cậu biết không?”
“Cậu ta bảo hai người yêu hướng tới cưới.”
Người sáng mắt đều thấy, chỉ Cừu Phi mù tịt.Lâm Kinh Chập để lại nửa phần bánh bao cho Cừu Phi: “Tốt mà.”
Cừu Phi ôm thùng cháo nói chuyện, mồ hôi chảy ròng trên trán.
Sáng sớm chưa mở điều hòa, Lâm Kinh Chập vẫn lấy điều khiển bật lên.“Cậu ta mượn tôi tiền, bảo cưới xin cần, còn muốn mở tiệm cho Trương Tuyết Ninh.”
“Đing” một tiếng, điều hòa mở.
Lâm Kinh Chập nhìn Cừu Phi, định im, nhưng hắn cái gì cũng kể, anh đành nói.“Cừu Phi.”
Anh nghiêm túc gọi tên, “Tôi nhắc anh rồi, tay anh lỏng quá.
Cứu cấp không cứu nghèo, đừng lúc nào cũng cho tiền.”