Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến

[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 30: Tuyệt thật


Edit: RyalUông Sở Lương nói người y thích là một tên đần.Dĩ nhiên hắn không tin người kia bị đần thật, nhưng nếu nói theo phương diện khác, không thích Uông Sở Lương thì chẳng phải đần lắm hay sao.Lương Hiệt vẫn còn may mắn đấy, may là tên kia đần, hắn mới chiếm hời mà bế Uông Sở Lương về nhà.Rất tốt, số mệnh mình rất tốt.Lương Hiệt vui nên vừa huýt sáo vừa lái xe đưa người yêu về nhà."

Sao hôm nay em vui quá vậy?".

Uông Sở Lương lại thấy mắc mệt.Không mệt mới lạ đấy, nguyên ngày hôm nay y căng não đấu trí với Lương Hiệt rồi đấu dũng thêm ba lần trên giường, có ai không mệt nổi không.Lương Hiệt đáp: "Có người yêu thì phải vui chứ".Uông Sở Lương cười hắn: "Em đã hơn ba mươi rồi mà sao như kiểu mới học cấp ba vậy?"."

Hơn ba mươi thì cũng là lần đầu, anh cấm em vui à?".

Lương Hiệt nói.

"Anh chưa ăn tối đúng không?

Hay mình đi ăn nhé?".Uông Sở Lương nhìn hắn: "Mãn Hán Toàn Tịch [1], phải là Mãn Hán Toàn Tịch tôi mới ăn"."

Á à, học thói kén ăn của ai rồi đúng không".

Lương Hiệt cười.

"Thế thôi em chẳng ăn nữa đâu".Uông Sở Lương cũng cười: "Đồ tồi!".Hai người đấu võ mồm câu được câu chăng.Uông Sở Lương bắt đầu để lộ tính cách nguyên bản trước mặt Lương Hiệt – đã nói nhiều còn hay bắt bẻ, nhưng Lương Hiệt thì lại quy cho thiết lập hình tượng mới của y là "tinh quái".

Từ này dùng cho một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi thì có vẻ không hợp lắm mà Lương Hiệt vẫn mặc kệ, hắn thấy Uông Sở Lương tinh quái thì đã sao.Vốn Uông Sở Lương còn ngẫm nghĩ, mình vờ yếu đuối đáng thương trước mặt Lương Hiệt thì liệu người hắn thích có phải là kẻ yếu đuối đáng thương đó hay không?

Người ta thích thuộc tính "vợ hiền", kết quả sau này mới phát hiện mặt hàng không giống ảnh minh họa, thực ra là "trà xanh mưu mô" mới đúng.Nhưng rồi y phát hiện dường như Lương Hiệt rất thích thú, năng lực tiếp nhận của hắn đúng là mạnh thật.Lương Hiệt bảo không ăn Mãn Hán Toàn Tịch, nhưng vẫn đưa Uông Sở Lương đi tìm quán."

Thích ăn xiên que cay cơ".

Lúc đi ngang phố ẩm thực, Uông Sở Lương dán cả mặt lên cửa sổ mà ngó ra bên ngoài.Lương Hiệt nhìn y: "Hôm nay mình ăn gì đơn giản thì hơn"."

Xiên que cay thì làm sao?".

Uông Sở Lương lườm hắn.

"Mắc gì coi thường xiên que cay?".Lương Hiệt bị y chọc cười, sao anh thú vị quá vậy?Thú vị đến thế, sao lúc trước không để lộ ra nhỉ?"

Rồi, em xin lỗi được chưa, xin lỗi xiên que cay".

Lương Hiệt nhìn ra phía ngoài.

"Tìm chỗ đỗ xe thôi".Lương Hiệt là ai cơ chứ?Tuy không phải tổng giám đốc bá đạo có khối tài sản trăm triệu nhưng từ bé đến giờ cũng được người nhà cung phụng như tổ tông, trước giờ ăn toàn những món tinh tế, phố ẩm thực thì mới chỉ đi vài lần cùng bạn từ thời còn học đại học.Chắc bởi thực đơn thường ngày tinh tế quá, vả lại chất lượng vệ sinh của hàng quán ven đường đúng là đáng ngại, dạ dày của Lương Hiệt không tiếp nhận được những kích thích bình dân nên năm ấy hắn ăn xong một lần là đau bụng tận ba bốn ngày.Sau đó hắn không bao giờ đi ăn ở phố ẩm thực nữa, không phải chê, ngon chứ, hắn cũng thấy ngon, nhưng ăn rồi để tiêu chảy thì không đáng.Lương Hiệt còn lâu mới kể chuyện này cho Uông Sở Lương, nếu Uông Sở Lương muốn ăn thì cứ chiều y thôi.Hắn đỗ xe, chuẩn bị đầy đủ khăn giấy và khăn ướt trong túi, bước theo Uông Sở Lương vào phố ẩm thực.Quanh đây toàn đại học nên người qua lại cũng phần lớn là sinh viên trẻ, tối rồi còn không về trường mà đi chơi bời nhậu nhẹt.Uông Sở Lương nói: "Tôi thích xiên que cay ở đây lắm, nhưng mà không muốn tới"."

Ngon không?".

Lương Hiệt hỏi.

"Sao lại không muốn tới?"."

Ngon, nhưng lần nào tôi cũng tới một mình, nhìn mấy đôi tình nhân trẻ trẻ ngứa mắt lắm".

Uông Sở Lương hừ một tiếng.

"Không tới nữa cho đỡ ngột ngạt".Lương Hiệt nhìn y như nhìn loài động vật nào mới lạ.

Hắn nghĩ tính cách của Uông Sở Lương đúng là quyến rũ, có lúc gian xảo, có lúc lại đơn thuần dễ thương như trẻ con vậy.Đúng là tuyệt thật.Thật tuyệt là đúng.Lương Hiệt hỏi: "Thế sao hôm nay tự dưng anh muốn tới?"."

Vì tôi cũng có người yêu rồi".

Uông Sở Lương vẫn cầm theo cây quạt sư huynh viết cho, vừa phe phẩy vừa nhàn nhã bước tới.

"Tôi không sợ họ!".Tuy người yêu tôi có hơi ngốc, nhưng lại đẹp trai.Uông Sở Lương nhịn cười, thấy tâm trạng mình tốt vô cùng.Chú thích:[1] Mãn Hán Toàn Tịch:
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 31: Lương Hiệt


Edit: RyalSau ba hiệp, tư thế đi đường của Uông Sở Lương trông cứ là lạ.Lương Hiệt hỏi: "Này, anh có chắc muốn ăn xiên que cay không thế?"."

Chắc".

Uông Sở Lương kéo hắn ra quầy gọi đồ, xung quanh toàn sinh viên khoảng đôi mươi, hai người đàn ông trưởng thành trông nổi bần bật.Lương Hiệt hơi lo: "Hay để hôm khác ăn đi, đợi anh ổn rồi em lại đưa anh đến".Uông Sở Lương không đồng ý, cứ nằng nặc đòi ăn.Y đã quyết thì không bao giờ đổi ý, đúng là cứng đầu cứng cổ.Lương Hiệt chẳng còn cách nào khác, đành gọi thêm một cốc nước lọc: "Nhúng vào đây này".Uông Sở Lương cười tới mức đau cả dạ dày: "Người ta ăn xiên que cay thì nhúng vào chảo dầu ớt, tôi thì lấy xiên ra rồi nhúng thêm vào nước lọc một lần nữa, để làm gì?".Ngoài miệng thì nói "để làm gì" chứ thực ra vẫn ngoan ngoãn nghe lời.Hai người ngồi lẫn với một đám trẻ con, Lương Hiệt đột nhiên có cảm giác quay về thời đại học.Lúc ấy cũng có nhiều người theo đuổi hắn, cả trai lẫn gái, nhưng hắn chẳng đến với ai.Lương Hiệt có gương mặt lãng tử nhưng lại si tình, chỉ nhớ thương mỗi Lâm Lâm của hắn, người khác thì đừng hòng chạm đến dù chỉ là một đầu ngón tay.Hắn cứ nghĩ mình sẽ mãi mãi chờ đợi như thế, không chừng sẽ có ngày gặp người thương nơi một ngã rẽ bất ngờ.Cuối cùng lại phá bỏ hết."

Em cười gì đấy?".

Uông Sở Lương ăn xiên que đã nhúng nước lọc, liếc hắn một cái."

Không có gì, chỉ thấy cuộc sống rất kì diệu thôi".Uông Sở Lương không hỏi nữa, hỏi thêm là nhà triết học Lương Hiệt lại online liền.Lương Hiệt chẳng ăn mấy, chỉ chăm sóc y.Hắn trông chừng Uông Sở Lương không cho y ăn cay, thấy cốc nước cạn là nhanh chóng đi rót đầy.Trên bàn chẳng có khăn giấy thì móc trong túi ra đưa cho y, đến lúc ăn xong hắn lại nhanh chóng lấy ví đi tính tiền.Trông qua có vẻ Uông Sở Lương không để ý, nhưng thực ra y ghi tạc hết trong lòng.Lương Hiệt là người tỉ mỉ, chẳng qua chút tỉ mỉ ấy không được dùng vào chuyện cần dùng.Hai người ăn no thì dắt nhau đi dạo trong phố ẩm thực.Lương Hiệt nói: "Cảm giác như quay lại hồi đại học".Uông Sở Lương chua chát tiếp lời: "Tôi chưa từng học đại học".Lương Hiệt cười: "Ừ"."

Ừ cái gì mà ừ?".

Uông Sở Lương nghiêng đầu lườm hắn.

"Chê tôi văn hóa thấp đúng không?"."

Đâu, em đã nói gì đâu?".Nhìn biểu cảm hoảng hốt của hắn, y không nhịn được cười.Uông Sở Lương bật cười thì Lương Hiệt cũng thở phào nhẹ nhõm, cười theo: "Anh đừng dọa em nữa"."

Hồi đại học em hay làm gì?".Lương Hiệt ngẫm nghĩ: "Đi học, chơi game, từ chối Kha Địch".Uông Sở Lương chẳng hề quan tâm đến hình tượng mà phá lên cười.Y dựa vào Lương Hiệt, vừa cười vừa ôm bụng: "Thôi đừng nhắc đến cậu ta nữa, buồn cười chết mất".Hắn bất đắc dĩ đứng nhìn: "Anh vừa vừa thôi, mọi người nhìn kìa".Uông Sở Lương xua tay: "Thôi không cười nữa, tôi thấy Kha Địch cũng hơi khổ".Y lại cùng tản bộ với Lương Hiệt giữa làn gió đêm mát lành: "Đã bao nhiêu năm rồi mà em vẫn không muốn thử với cậu ta à?

Tôi thấy cậu ta cũng đẹp mà eo lại mềm, chắc làm chuyện kia thích lắm đấy"."

Anh cố ý đúng không?".

Lương Hiệt thấy Uông Sở Lương chẳng nói được câu nào tử tế, chắc chỉ chờ tóm lấy lỗ hổng trong lời nói của hắn để bắt bẻ."

Đâu có, tôi đang nghiêm túc thảo luận với em mà"."

Không".

Lương Hiệt nghiêm túc trả lời.

"Trong lòng em có người khác rồi".Uông Sở Lương không bực, cũng không cười, chỉ quay lại nhìn hắn."

Tôi và Lâm Lâm của em giống nhau đến mức nào?".Lương Hiệt nghĩ: Lại nữa à anh?"

Giờ thì không còn giống nữa".

Hắn đáp rất thật thà.

"Em ấy không... hoạt bát như anh".Đã hơn ba mươi tuổi, dùng từ "hoạt bát" thì hơi quá.Uông Sở Lương khẽ nheo mắt nhìn hắn: "Em thất vọng đúng không?"."

Thôi đừng gây sự nữa".

Lương Hiệt đột nhiên nắm lấy tay Uông Sở Lương, cứ thế dắt y đi trước mắt bao người.

"Đừng quậy mà".Uông Sở Lương hoảng hồn, y không ngờ Lương Hiệt lại làm thế.Trong đám đông toàn các cô gái chàng trai trẻ tuổi, hai ông chú ba mươi tay nắm tay cùng bước, đúng là không chú ý thì không được."

Lương Hiệt"."

Em thản nhiên quá nhỉ"."

Anh bảo gì cơ?"."

Có bao nhiêu người nhìn mà em vẫn nắm tay tôi"."

Không thì sao nữa?

Hôn anh à?".

Lương Hiệt cười.

"Hôn thì khó đi lắm".Uông Sở Lương bật cười: "Em giỏi thật"."

Chắc chắn là không bằng anh đâu".

Lương Hiệt nói.

"A Lương à, em từng có người em thích, nhưng mình đã quyết định ở bên nhau rồi thì anh đừng để ý nữa được không?".Hắn thở dài: "Anh cứ nhắc đi nhắc lại, em cũng chẳng biết đáp sao cho đúng".Uông Sở Lương biết hắn nghiêm túc, người này nghiêm túc hẹn hò với y, và cũng nghiêm túc muốn cất người trong quá khứ vào một góc.Y nói: "Vậy tôi hỏi em một câu cuối cùng"."

Anh hỏi đi"."

Nếu bây giờ cậu ấy đứng ngay trước mặt em, liệu em có tự tin là mình sẽ nhận ra cậu ấy hay không?".Lương Hiệt nhìn nốt ruồi nơi khóe mắt Uông Sở Lương, do dự một lúc lâu mới miễn cưỡng đáp: "Thôi, đã chia xa lâu lắm rồi, hai mươi năm đã trôi qua, ai mà biết được giờ em ấy có dáng vẻ thế nào?".Uông Sở Lương mỉm cười, thầm nghĩ: Nhìn cho kĩ đi, cậu ta có dáng vẻ của tôi đây này!
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 32: Bồn tắm rộng


Edit: RyalNgủ với nhau ba năm, đây là đêm đầu tiên Uông Sở Lương ở lại nhà Lương Hiệt.Lúc trước kiểu gì y cũng phải hơn thua, nhất quyết về nhà cho bằng được, mà chẳng biết là hơn thua với ai và về cái gì.Hôm nay Uông Sở Lương theo Lương Hiệt về nhà lúc đêm hôm khuya khoắt, hắn hỏi: "Anh không lo cho con trai nữa à?"."

Không".

Y vào nhà, thay giày.

"Nó bận lắm, chẳng cần tôi đâu".Lương Hiệt cười: "Ơ này, hồi trước anh đâu có nói thế!"."

Hồi trước tôi lừa em mà".

Uông Sở Lương đã bắt đầu cởi áo khoác.

"Vờ giữ giá thôi".Lương Hiệt vừa cởi áo vừa cười: "Sao phải thế?".Uông Sở Lương đứng nhìn hắn, nhìn hắn cởi từng nút áo sơ mi, rồi lại đến phần thắt lưng."

Tôi cũng muốn biết lắm chứ".Y nhìn Lương Hiệt, chẳng biết đã cảm thán về vóc người hắn đến lần thứ bao nhiêu."

Mắt anh tóe lửa rồi kìa".

Lương Hiệt cởi quần ném lên sô pha, mặc mỗi đồ lót, bước tới ôm Uông Sở Lương.

"Tắm xong em bôi thuốc cho anh, hôm nay mình ngủ sớm chút đi".Uông Sở Lương khá bất ngờ, y mỉm cười: "Em còn biết là phải bôi thuốc cơ đấy?".Y chưa từng bôi thuốc trước mặt hắn bao giờ, toàn về nhà rồi tự xử lí, tự khiến mình ấm ức."

Em biết nhiều lắm".Uông Sở Lương cười lạnh: "Tốt nhất là vậy".Nhưng sao tôi không tin được nhỉ?Em biết nhiều lắm à?Em biết tôi là ai không?Lương Hiệt lột sạch Uông Sở Lương, bóp mông y rồi hầu người ta tắm rửa.Uông Sở Lương quen với cái nhà này lắm, tuy chưa bao giờ ngủ lại nhưng cũng gần như là chủ nhân thứ hai, mỗi tuần đến vài lần, đồ của Lương Hiệt để đâu y biết hết.Nhưng đây là lần đầu tiên họ tắm chung.Bồn tắm cỡ hai người khá rộng, Uông Sở Lương quay lưng về phía Lương Hiệt, được hắn ôm vào lòng.Hai cặp chân dài giao nhau trong làn nước, Uông Sở Lương dùng ngón chân cọ cọ lên mu bàn chân Lương Hiệt."

Thoải mái không?".

Hắn gác cằm trên vai y, hai tay không ngừng té nước lên người y."

Ừm".

Uông Sở Lương nói.

"Em mà không chọc tôi thì tôi còn thoải mái hơn cơ".Lương Hiệt cười ngờ nghệch: "Em chịu thôi, nó cứ chạm vào anh là vươn vai đứng thẳng thì biết làm sao"."

Em là cầm thú hay gì?".

Uông Sở Lương duỗi tay ra sau, cầm thằng em của Lương Hiệt.

"Hôm nay không làm thêm được nữa đâu"."

Em biết".

Hắn hôn vai y.

"Em không làm gì anh đâu mà".Hơi nước nóng bốc lên, sương mịt mờ, bầu không khí tốt đến nỗi không làm gì thì đúng là đáng tiếc.Tay Uông Sở Lương vuốt qua lại, tiếng thở dốc của Lương Hiệt nhanh chóng thô nặng hơn hẳn."

Đừng nghịch nữa".

Hắn nói.

"Coi chừng em không nhịn được, lại khổ anh".Uông Sở Lương không nghe, càng lúc càng tuốt thật nhanh.Lương Hiệt nhắm mắt hôn lên gáy và vành tai y, khiến Uông Sở Lương cũng nổi lửa dục."

Thế này không được đâu...".

Tay Lương Hiệt mò ra phía trước, một tay bóp đầu ngực Uông Sở Lương, một tay cầm thằng em y.Uông Sở Lương cũng cứng rồi, hôm nay cả hai đúng là liều chết."

Em không vào".

Lương Hiệt nói.

"Cục cưng ơi, dịch ra tí để em đứng lên xem nào".Uông Sở Lương không hiểu hắn định làm gì, nhưng chưa kịp phản ứng lại đã bị nhẹ nhàng kéo dậy.Lương Hiệt vòng qua phía trước, rồi lại đặt y ngồi xuống.Uông Sở Lương nhìn hắn với vẻ khó hiểu, tựa lưng vào thành bồn, mặt đầy dấu hỏi chấm.Lương Hiệt cười cười, quỳ xuống hôn y một lúc."

Mình chơi trò gì kích thích nhé".

Dứt lời, hắn tuốt thằng em Uông Sở Lương mấy cái, rồi cúi mặt xuống nước ngậm lấy thứ đã cứng ngắc kia.
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 33: Tổ tông


Edit: RyalUông Sở Lương giật mình vì Lương Hiệt tự dưng ngụp xuống, nhưng y chưa kịp lo xem người ta có bị sặc nước hay không đã thấy khoái cảm dồn dập kéo đến.Một tay y bấu chặt thành bồn tắm để nó không đập xuống nước vì hưng phấn, một tay khác đặt trên bả vai Lương Hiệt – dường như y muốn đẩy hắn ra, nhưng lại chẳng hề dùng sức.Cơ thể được làn nước ấm áp bao quanh, dương vật được khoang miệng ấm áp bao quanh, Uông Sở Lương thấy lâng lâng.Lương Hiệt nín thở, nhanh chóng phun ra nuốt vào, lưỡi liếm xung quanh.Đến khi hắn ngẩng đầu lấy hơi, Uông Sở Lương đã nhắm mắt thở hổn hển, váng vất.Lương Hiệt ngắm nhìn gương mặt ấy như nhìn cảnh đẹp hiếm có, cười cười, rồi lại cúi đầu.Uông Sở Lương đúng là một con người đầy mâu thuẫn, chẳng biết rốt cuộc tính cách y là thế nào.Gặp y rồi Lương Hiệt mới biết hóa ra kiểu người không định nghĩa nổi này là có tồn tại thật, không định nghĩa nổi cá tính của y, cũng không định nghĩa nổi mọi hành động của y.Hắn chỉ đành chịu để y kéo về phía trước, hầu hạ y, cưng chiều y, chờ đợi y, để xem rốt cuộc quân cờ tiếp theo y định hạ xuống sẽ là gì.Lương Hiệt muốn chơi một lần trong bồn tắm thật đã, hồi trước Uông Sở Lương không chịu chiều hắn, nhưng giờ hắn tin mình có thể thuyết phục y.Nhưng nhớ đến nơi cửa sau đã bị mình làm cho sưng đỏ, hắn chỉ đành "chơi miệng".Lương Hiệt vừa khẩu giao cho Uông Sở Lương vừa tự tuốt cho mình.Khẩu giao dưới nước thì kích thích thật đấy, nhưng Lương Hiệt nghĩ đây sẽ là lần đầu cũng như lần cuối thôi.

Hắn nín thở mệt chết đi được.Trước khi Lương Hiệt chết mệt, cuối cùng "tổ tông" cũng được hầu hạ thoải mái, bắn ra rồi.Uông Sở Lương rất có tâm, trước khi lên đỉnh còn đẩy Lương Hiệt ra để miệng hắn không đầy hậu duệ nhà mình.Cũng vì thế mà nước trong bồn tắm bẩn cả, tinh dịch hai người trộn lẫn, tâm trạng có hơi phức tạp.Uông Sở Lương nói: "...

Coi như lần này uổng công đi tắm rồi"."

Thay nước thay nước".

Lương Hiệt bận tối mắt tối mũi, thay nước sạch rồi tắm rửa đàng hoàng, sau đó chu đáo bôi thuốc cho Uông Sở Lương.Đương khi trần truồng nằm trên chiếc giường rộng rãi trong phòng ngủ, Uông Sở Lương thấy hơi hoảng hốt.

Trong quá khứ y luôn dùng thân phận "bạn tình thế thân" để nằm nơi đây, đến nay tốt xấu gì cũng được sở hữu nửa cái giường chứ nhỉ?Y cười cười, chôn mặt xuống gối."

Anh đang nghĩ gì thế?".

Lương Hiệt bôi thuốc xong lại cúi đầu hôn một cái lên eo Uông Sở Lương, rồi nằm xuống ôm y."

Cuối tuần này em rảnh không?".

Uông Sở Lương hỏi.

"Tôi đưa em về quê".Y nghĩ mình quậy đủ rồi, cứ trêu Lương Hiệt nữa có khi lại chữa lợn lành thành lợn què mất.Lòng hắn mang rặt một mảnh tình si với thiếu niên ngày ấy, và giờ cũng thực sự thương yêu Uông Sở Lương của hiện tại.Hắn đưa ra một quyết định khó nhằn như lột da rút gân để đưa Uông Sở Lương bước vào thay thế ánh trăng sáng xưa kia, nếu biết sự thật rồi thì – Uông Sở Lương nghĩ, chắc mình phải dỗ em ấy thôi.Thậm chí y có thể tưởng tượng ra cảnh Lương Hiệt nhảy dựng lên, nổi trận lôi đình.Hơi sợ nhỉ."

Cuối tuần này à?".

Lương Hiệt vớ lấy điện thoại, nhìn thoáng qua lịch trình.

"Sáng thứ bảy em có một buổi hội nghị trực tuyến, sau đó thì rảnh".Hắn từng nghe Uông Sở Lương nhắc tới quê y, đó là một thôn nhỏ cách đây khoảng một trăm km, tên gì thì không nhớ rõ."

Nghĩa là em về cùng tôi được đúng không?"."

Được".

Lương Hiệt đáp.

"Nhưng gặp cha mẹ anh nhanh quá, em hơi ngại".Hắn chiếm hời mà còn khoe mẽ, cứ ôm Uông Sở Lương cười ngây ngô.Uông Sở Lương nhẹ giọng cười: "Không chỉ mỗi cha mẹ tôi đâu, em sẽ gặp cả gia đình tôi đấy".Ví dụ như anh ruột tôi chẳng hạn.Ví dụ như bóng hình Lâm Lâm của em trong album ảnh chẳng hạn, người ta tên Uông Từ!
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 34: Kích thích


Edit: RyalMấy hôm nay Lương Hiệt sống rất tốt.Biểu hiện cụ thể là: Mỗi sáng tỉnh dậy lại được làm tình trong chăn, ăn sáng xong cũng được làm tình trong bếp, tan làm về lại được làm tình trong phòng ngủ.Uông Sở Lương bị lăn lộn giày vò, đến hôm sau đau eo, đau chân mà mông cũng khó chịu.

Y gọi điện cho sư huynh xin nghỉ, sư huynh còn đang ước y đừng đến ấy chứ, dù sao một đêm đã trôi qua mà tiếng rên của sư đệ vẫn còn vang vang trong đầu anh.Sư huynh y dễ ngượng, y không để bụng chứ anh thì lại chẳng biết nên đối mặt với sư đệ thế nào.Vậy nên mấy hôm nay, Uông Sở Lương ở lại nhà Lương Hiệt, trừ ăn với ngủ thì chỉ có làm tình.Hai ngày, chẳng biết đã làm bao nhiêu lần, Uông Sở Lương nghi ngờ tinh dịch của Lương Hiệt cũng thuộc kiểu "lấy không hết, dùng không cạn", lần nào cũng rót thật đầy cho y.Buổi chiều Lương Hiệt họp ở công ty, lúc xong xuôi mới có ba giờ, nếu là ngày thường thì chắc chắn hắn sẽ ở lại làm việc – nhưng lần này thì không, hắn về thẳng nhà làm tình với người yêu.Uông Sở Lương lâng lâng như trên mây, nằm trong lòng Lương Hiệt mà nói: "Em đúng là gừng càng già càng cay".Hắn cười không thở nổi, cắn vai y một cái: "Em đang độ tráng niên đàng hoàng, gừng già cái gì!".Uông Sở Lương chẳng hiểu tại sao Lương Hiệt cứ như đã tám trăm năm không ăn thịt, mỗi khi ở bên nhau là hắn lại hệt như có thể động dục bất cứ lúc nào.Lương Hiệt đáp: "Em cũng không rõ, chắc tới kì động dục rồi".Uông Sở Lương cười bảo hắn là đồ thần kinh, nhưng hắn nghĩ là đúng thật.Lúc trước thấy những cặp tình nhân hơi tí là dính lấy nhau trên đường, Lương Hiệt thấy rất khó hiểu – không ngại thì thôi đi, sao lại thích hôn nhau quá vậy?

Hôn thì có gì hay?Giờ hắn hiểu rồi.Đối mặt với người mình thích, đừng nói tới chuyện muốn hôn, mà hắn còn muốn thằng em nhà mình được cắm trong mông người ta hai tư giờ trên bảy, không cần lấy ra làm gì.Mới nghĩ đã thấy kích thích.Uông Sở Lương nhũn cả chân, mơ màng nghe người kia thốt ra vài lời sến súa bên tai y.Ngày trước Lương Hiệt đâu có thể này, nhiều nhất là lúc lên đỉnh không kiểm soát được mới gọi Lâm Lâm thôi.Hắn học ai đây?Sao nói mà không biết xấu hổ vậy?Thực ra Uông Sở Lương khong hiểu lắm, bởi tình cảm của Lương Hiệt với y có đôi chút khó hiểu.Những tháng ngày trong quá khứ đã khiến hắn vô thức thích y, chuyện này nằm trong dự kiến, thứ nằm ngoài dự kiến chính là hình như Lương Hiệt đột nhiên rất rất yêu y.Uống nhầm thuốc à?Hay do mình quá quyến rũ?Uông Sở Lương nghĩ có lẽ là vế sau.Y quặp hai chân bên eo Lương Hiệt, vừa rên rỉ vừa nghĩ: Quả nhiên đồ ngốc Lương Hiệt này không thể thoát khỏi lòng bàn tay mình.Một tuần trôi qua, Uông Sở Lương về nhà, Lương Hiệt cũng theo cùng.Nhắc đến thì đúng là trùng hợp, cái ngày y dẫn người yêu về nhà thì thằng con y cũng dắt cậu bạn trai bé nhỏ của nó về nhà theo.Y định ở nhà, nhưng nghĩ lại thì vẫn kéo Lương Hiệt rời đi sau bữa tối.Sau đó ngày nào Uông Sở Lương cũng gọi điện cho con trai, Lương Hiệt lại nói: "Anh thấy chưa, con anh không sống cùng anh vẫn ổn mà.

Anh chuyển đến sống cùng em đi, nếu thực sự không yên tâm thì cứ đưa cả thằng bé theo".Uông Sở Lương lườm hắn: "Con tôi cần tôi lắm, em đừng có giở trò với hai cha con tôi".Lương Hiệt cầm lấy chiếc điện thoại trong tay y đặt sang bên cạnh, rồi chồm lên ôm người yêu: "Thế thì em giở trò với anh vậy".Uông Sở Lương được sờ mó mà sướng tới mức ngón chân giần giật, y nghĩ dạo này làm tình nhiều quá sợ ảnh hưởng tới sức khỏe, nhưng vẫn dang rộng hai chân nghênh đón hắn.Sau một tuần hoang dâm vô độ, thứ bảy tới, Uông Sở Lương héo cả người.Buổi sáng Lương Hiệt nấu canh cho y, để y ngủ no mắt rồi dậy uống canh bồi bổ.Sau đó hắn phải tăng ca, hai người hẹn nhau đến chiều cùng về quê Uông Sở Lương.Lương Hiệt đi làm, Uông Sở Lương cũng rời giường, tắm rửa rồi uống canh, bắt đầu tính toán xem lúc về phải bật mí tiết lộ cho Lương Hiệt biết thế nào.Mới nghĩ đã thấy kích thích.
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 35: Lương Hiệt


Edit: RyalUông Sở Lương nói: "Về quê tôi, em đừng quá ngạc nhiên đấy nhé".Lương Hiệt vừa lái xe vừa hỏi: "Ngạc nhiên à?

Sao em phải ngạc nhiên?".Uông Sở Lương cười cười: "Không có gì, chỉ nghèo tới nỗi không có quần để mặc thôi".Lương Hiệt cũng cười bảo y nghịch ngợm.Uông Sở Lương nghịch thì sao, y nói hươu nói vượn đấy, nhưng câu "đừng quá ngạc nhiên" ấy lại là một lời nhắc nhở đầy thiện chí.Dựa theo kế hoạch của y thì Lương Hiệt sẽ thấy đường về càng ngày càng quen thuộc, tuy thôn đã đổi tên nhưng địa điểm thì vẫn thế.

Ngày ấy Lương Hiệt từng theo người nhà tới đây một lần, tuy đã hơn hai mươi năm, nhưng khi đi trê con đường ấy chắc ít nhiều gì cũng có vài kí ức được khơi dậy.Những kí ức đó sẽ bùng nổ hòan toàn khi họ chính thức đặt chân tới quê của Uông Sở Lương.Đương nhiên, tiền đề là, Lương Hiệt thực sự có đầu óc.Uông Sở Lương nghĩ vậy, chứ sự thật không như y mong muốn.Khi lái xe vào đến thôn, Lương Hiệt chỉ bình tĩnh hỏi một câu: "Em đỗ ở đâu thì được?".Uông Sở Lương suýt thì tức đến nỗi ngất đi, y thấy mình đã đánh giá quá cao Lương Hiệt rồi, xem ra chuyện này không thể không tự tay giải quyết."

Tùy em".

Y đáp.

"Ở đây không có cảnh sát dán giấy phạt đâu".Lương Hiệt cười cười: "Sao thế?

Về nhà rồi mà còn bực bội à?".Uông Sở Lương cảm thấy có lẽ hắn cũng không ngốc đến mức đó, ít ra vẫn biết mình bực.Đỗ xe ổn thỏa rồi, y dẫn Lương Hiệt về nhà.Thôn không nhỏ nhưng rất ít người, các hộ sống cách xa nhau, giữa hai căn nhà là những đụn rơm cao ngất.Lúc đặt chân vào nhà, Uông Sở Lương vẫn đang nghĩ xem cách để tiết lộ cho đồ đần này mà không làm hắn giận."

Gia đình anh có nhà không?"."

Chắc là có".

Uông Sở Lương đáp.

"Cha mẹ tôi thì chắc có, còn anh tôi thì chẳng biết đã về hay chưa"."

Anh trai anh...".Uông Sở Lương liếc Lương Hiệt một cái, cười: "Tôi với anh trai là một cặp song sinh".Y đã gợi nhắc đến mức này rồi, chắc Lương Hiệt phải nhớ ra đôi chút chứ?Nhưng hắn chỉ kinh ngạc nói: "Không ngờ hai người cũng là song sinh".Lương Hiệt dùng chữ "cũng", Uông Sở Lương nhạy bén hỏi tiếp: "Sao lại là 'cũng'?"."

Hai anh em nhà Lâm Lâm cũng là song sinh đó".Uông Sở Lương trợn trắng mắt.Ánh mắt y đầy vẻ coi thường, Lương Hiệt đúng là đồ ngốc, đã nói đến thế rồi mà vẫn chưa nhận ra.

Nhưng Lương Hiệt lại nói thêm: "Thấy chưa, em không nói thì anh hỏi, em đáp thì anh lại bực"."

Tôi nào có bực".

Nhưng cũng đúng là hơi hơi bực.Chỉ là nguyên nhân của cái sự bực dọc ấy trong suy nghĩ của hai người khác nhau thôi.Nói chuyện với đồ đần mệt quá, ngày nào Uông Sở Lương cũng nghi ngờ Lương Hiệt xây dựng sự nghiệp thế nào, chẳng lẽ lại dùng nhan sắc quyến rũ cấp trên?Hai người đứng trước cửa nhà, mở cửa.Uông Sở Lương dẫn Lương Hiệt vào trong, vừa bước vừa nói: "Lúc gặp cha mẹ tôi, em đừng ngạc nhiên quá đấy".Lương Hiệt sau lưng y nhẹ giọng cười: "Hôm nay anh làm sao thế?

Sao cứ bảo em đừng quá ngạc nhiên?".Uông Sở Lương không thèm đáp, y tức chết mất thôi.Yêu đương với cái đồ ngốc này thực sự mệt mỏi quá mà.Uông Sở Lương đã tính kế Lương Hiệt lâu đến thế rồi, y luôn đợi một ngày hắn tự phát hiện ra rồi chơi trò kích thích, nhưng kết quả thì sao?

Người ta đần tới độ tự lao thẳng vào bẫy của y, không có ý nghĩ dư thừa nào.Chẳng biết là may mắn hay bất hạnh nữa.Cái tên này!Hai người đi vào trong, mẹ Uông Sở Lương bước ra từ phòng bếp."

Về rồi à".

Uông Sở Lương có gọi điện thông báo dẫn bạn về nhà, mẹ Uông đã chuẩn bị đồ ăn xong xuôi."

Cháu chào cô".

Lương Hiệt nhìn mẹ Uông Sở Lương, chào hỏi lễ phép.Tuy hắn không biết Uông Sở Lương có tiết lộ cho gia đình không, nhưng mình đã lấy thân phận "chàng rể mới" đến nhà thì không được thiếu lễ nghĩa.Lương Hiệt đưa quà cho mẹ Uông, mỉm cười: "Cháu có cảm giác như đã từng gặp cô rồi vậy"."

Thế à?".

Mẹ Uông cười.

"Có thể đấy!".Bà bảo cả hai vào nhà, nói cha và anh trai Uông Sở Lương đã ra ngoài, một lúc nữa mới trở lại.Uông Sở Lương dẫn Lương Hiệt vào, bà lại quay về trong bếp."

Mình không đi giúp cô à?".

Lương Hiệt hỏi."

Đợi chút, tôi có chuyện muốn hỏi em".

Uông Sở Lương dựa vào bàn, cười với hắn.

"Em có cảm giác gì quen thuộc với nơi này không?".Lương Hiệt nhìn bốn phía xung quanh rồi đáp: "Có, chắc kiếp trước em từng chịch anh mang thai ở nơi này đấy"."...".

Uông Sở Lương thầm mắng trong lòng: Đi chết đi, Lương Hiệt!
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 36: Bóp nát


Edit: RyalLương Hiệt làm Uông Sở Lương tức chết đi được, mà còn dám thản nhiên nói chuyện như không."

Đây là con trai anh hồi nhỏ đúng không?".

Hắn chỉ vào bức ảnh treo trên tường."

Ừ".

Uông Sở Lương ỉu xìu ngồi xuống bên cạnh, lười, không muốn nói chuyện với đồ ngốc."

Ban nãy cô bảo anh trai anh cũng về rồi nhỉ".

Lương Hiệt hỏi.

"Thế rốt cuộc con trai anh được tính là con ai?"."

Con tôi".

Uông Sở Lương đáp.

"Nhà tôi chẳng ai có học, so ra thì tôi còn được việc hơn anh tôi chán.

Cho thằng bé đi theo ảnh thì coi như nó xong đời, chẳng bằng ở với tôi".Lương Hiệt cười: "Thế con anh thích không?"."

Thích chứ sao không?".

Uông Sở Lương nói.

"Từ bé nó đã gọi tôi là ba rồi.

Năm kia anh tôi mới về đây, bôn ba bao năm mà chẳng có tên tuổi gì, thà rằng không lãng phí thời gian mà về quê trồng trọt".Lương Hiệt nhìn y, cười: "Chắc anh giống anh trai lắm nhỉ?".Uông Sở Lương cũng nhìn hắn, hơi nheo mắt, đáp lại đầy ẩn ý: "Hồi còn nhỏ thì rất giống, song sinh mà, nhiều người chẳng phân biệt được bọn tôi đâu.

Nhưng lớn rồi thì khác, tôi đẹp hơn".Lương Hiệt cười thành tiếng: "Ừ, anh đẹp nhất".Uông Sở Lương lườm hắn một cái, thở dài, thấy mình đúng là khổ.Y cứ nghĩ mãi xem nên ngả bài với Lương Hiệt thế nào, vì y hiểu rồi – cái tên Lương Hiệt này ấy, không nói rõ ra thì hắn cũng chẳng thèm nghĩ sang hướng khác, cả đời này đừng mong hắn phát hiện ra sự thật.Mệt quá mà.Uông Sở Lương thấy như già đi chục tuổi.Hai người nói chuyện trong phòng, Uông Sở Lương nhìn chằm chằm những bức ảnh treo trên tường."

Tôi cho em xem ảnh tôi ngày bé nhé".

Y đứng dậy.

"Thằng con tôi giống tôi như đúc".Y bước tới cạnh ngăn tủ, chưa kịp mở ra đã thấy cha và anh trai quay về.Cha Uông Sở Lương vừa nhìn thấy y đã cười hớn hở: "Thằng nhãi bé về rồi à!".Biệt danh ấy khiến Lương Hiệt bật cười.Uông Sở Lương lườm một cái sắc lẹm, hắn đành phải nín.Nhà người khác chắc sẽ gọi con là "A X" hay nhũ danh gì đó, mọi chuyện sẽ được rõ ràng, nhưng biệt danh của gia đình y đúng là chẳng để lộ chút dấu vết nào cả.Uông Sở Lương là thằng nhãi bé.Anh trai y là thằng nhãi lớn.Ba mươi tuổi đầu, vẫn là thằng nhãi của cha mẹ.Năm người cùng ngồi vào bàn ăn.

Lương Hiệt tỏ ra rất hiểu chuyện, ai không biết còn tưởng hắn thuộc giới tinh anh của xã hội, vừa khôn ngoan vừa được dạy dỗ tốt, nói chuyện với người nhà họ Uông rõ là ăn ý.Chỉ mỗi Uông Sở Lương biết thực ra hắn là tên đần.Cơm nước xong xuôi, Uông Sở Lương và Lương Hiệt cùng dọn dẹp.Lương Hiệt nói: "Cô nấu ăn ngon thật đấy"."

Ừ".

Uông Sở Lương hỏi.

"Còn tôi?".Hắn chỉ cười ha ha chứ không đáp."

Em giỏi lắm Lương Hiệt, sau này đừng hòng đợi tôi nấu cho ăn nữa".Hai người đùa giỡn trong bếp, giỡn xong thì ra ngoài cùng xem TV và nói chuyện với cha Uông và mẹ Uông.Uông Sở Lương ủ rũ, biết thế hồi xưa treo ảnh mình chụp chung với anh lên, treo ảnh thằng con thì có ích gì.Y nhìn TV rồi ngẩn ngơ, tưởng tượng cái cảnh Lương Hiệt nhìn thấy ảnh chụp chung của Uông Sở Lương năm mười mấy tuổi và anh trai, có khi hắn sẽ giật nảy mình như sét đánh ấy chứ.Y chờ mong lắm."

Mình ra ngoài chút đi".

Tối rồi, Uông Sở Lương chuẩn bị làm chuyện lớn.Lương Hiệt đứng dậy: "Được thôi, anh đưa em đi dạo nhé".Uông Sở Sinh định theo lễ "khách tới, chủ nhà phải tiếp đón hết sức mình" mà đi theo, cùng dạo bước với khách của em trai, kết quả là bị em trai liếc cho một cái, đành phải ngồi xuống.Uông Sở Lương dẫn Lương Hiệt ra ngoài, đi dọc theo con đường nhỏ, hướng tới chỗ đụn rơm khô.Thôn vốn ít người, trời tối lại càng chẳng có ai đi lại.Y siết chặt dầu bôi trơn trong túi, cân nhắc xem nên bóp nát trứng Lương Hiệt lúc làm xong hay lúc đang làm."

Sang kia ngồi chút đi".

Lương Hiệt đột nhiên kéo tay Uông Sở Lương.Không có đèn đường, nơi nơi tối đen như hũ nút.Hắn chỉ vào đụn rơm khô ở trong cùng: "Sang kia ngồi đi, mình ngồi tâm sự".Uông Sở Lương nghĩ, tâm sự đi, tâm sự xem tôi nên bóp nát trứng em thế nào.
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 37: Đụn rơm đụn rơm


Edit: RyalNgày nhỏ Lương Hiệt theo người nhà ở lại đây tầm nửa tháng, lần nào cũng hẹn Lâm Lâm ở đụn rơm khô.Cũng vì thế nên Uông Sở Lương có tình cảm rất đặc biệt với những đụn rơm khô.Không phải y yêu đụn rơm khô vì không yêu được Lương Hiệt suốt bao năm, mà là y vẫn luôn muốn chơi dã chiến với hắn trên đụn rơm ấy.Kích thích, còn tiện thể gợi nhớ về thời niên thiếu.Nhưng bây giờ Uông Sở Lương chỉ muốn bóp nát trứng Lương Hiệt trên đụn rơm khô đầy tình ý này.Y bực bội bước, bước đến chỗ khuất nhất trong cùng.Nơi này rất kín, bị đống rơm trước mặt che kín mít, dù có người đi ngang con đường nhỏ trước mặt thì chỉ cần họ không phát ra những âm thanh kì quái là không bị phát hiện.Theo như quá trình quan sát và phán đoán của Uông Sở Lương bao năm qua, chỗ này chính là địa điểm chơi dã chiến tuyệt vời.Lương Hiệt kéo y lên đụn rơm khô."

Nói đi".

Theo lí thuyết, lẽ ra giờ này tay Uông Sở Lương phải mò xuống háng Lương Hiệt rồi quyến rũ hắn bằng nhan sắc mới đúng, nhưng giờ y bực đến nỗi mất cả ham muốn tình dục.

"Em bảo em muốn tâm sự cơ mà?".Lương Hiệt cười cười: "Đêm nay thời tiết tốt, không quá nóng cũng không quá lạnh, trời còn lặng gió nữa".Uông Sở Lương nhìn hắn như nhìn đồ ngốc: "Em là bản tin dự báo thời tiết hay gì?".Cái chuyện lẽ ra y phải làm cũng bị Lương Hiệt cướp mất.Trong lúc nói chuyện, hắn đặt tay lên đùi y, lại còn vuốt nhẹ vào bên trong."...".

Uông Sở Lương cười.

"Tâm sự của em đấy à?".Y giơ tay ra định đẩy Lương Hiệt, nhưng chưa kịp phản ứng lại đã bị người ta đè xuống đụn rơm khô.Thực ra đụn rơm này cũng êm ngang tấm nệm quý nhất.Mỗi tội hơi nhiều bụi.Uông Sở Lương bị Lương Hiệt đè xuống, mượn ánh trăng mà nhìn vào đôi mắt người."

Chơi dã chiến?".

Y hỏi.

"Được, trong túi tôi có bôi trơn đây, tôi biết ngay em là đồ cầm thú mà".Y thò tay xuống lấy, bị Lương Hiệt nhân cơ hội ôm rồi lật lại.Uông Sở Lương dang chân ngồi trên người hắn, hỏi: "Định làm gì đấy?"."

Anh tự nhún đi".

Lương Hiệt đáp.

"Em sợ lát nữa cởi quần rồi anh bị rơm cào xước".Uông Sở Lương bật cười: "Còn biết thế nữa cơ à".Y vặn nắp chai bôi trơn, cụp mi lắc qua lắc lại.Lương Hiệt cởi thắt lưng và quần ngoài cho y.Cái quần lót trắng ôm sát thằng em và mông Uông Sở Lương.Lương Hiệt hơi nhổm dậy, hôn lên dương vật đã cương của y cách một lớp vải – căng phồng, nóng hầm hập.Sau đó quần lót Uông Sở Lương cũng bị cởi mất, hai tay Lương Hiệt bóp lấy bờ mông đầy ụ."

Anh tự mở rộng nhé?".

Lương Hiệt hỏi."

Em làm đi".

Uông Sở Lương nhét chai bôi trơn vào tay hắn.

"Tôi mệt".Lương Hiệt mỉm cười hôn y một cái, thuần thục nới rộng cho người ta.Dưới ánh trăng, trên đụn rơm khô.Hai người đàn ông hôn nhau, làm chuyện xấu.Tuy Uông Sở Lương vẫn còn hơi bực nhưng làm tình mới là chuyện đứng đắn, bóp trứng à, thôi để sướng trước rồi tính sau vậy.Vì họ đang ở ngoài trời nên công đoạn mở rộng cũng khá qua loa.Uông Sở Lương thở mạnh, cởi thắt lưng Lương Hiệt rồi móc tên "bạn cũ" mà y chẳng thể quen thuộc hơn ra, tuốt hai cái, nhếch mông ngồi xuống.Phía sau vẫn hơi chặt, thứ của Lương Hiệt lại quá thô, Uông Sở Lương cắn răng nhịn đau mà nuốt vào từng chút một.Cơn gió lạnh thổi qua bờ mông y, còn thằng em y bị Lương Hiệt nắm trong tay thưởng thức.Ngón tay hắn khẽ cọ qua đỉnh đầu, kích thích đến nỗi y hơi ngơ ngẩn.Thứ ấy vào thật chậm, tốn thêm bao nhiêu thời gian và công sức so với ngày thường.Uông Sở Lương khẽ thở ra, xụi lơ trong lòng Lương Hiệt.Y hừ nhẹ một tiếng, ngay sau đó lại nghe hắn cất lời: "Anh chặt quá, Lâm Lâm".Lời tác giả: Hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi.
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 38: Anh


Edit: RyalLương Hiệt gọi như thế, Uông Sở Lương suýt thì héo luôn.Y cau mày kẹp chặt, bất mãn nói: "Không muốn sống nữa à?".Uông Sở Lương đã thò tay xuống trứng Lương Hiệt rồi, hơi lạnh, y cũng đã tưởng tượng ra cảnh mình bóp một cái cho thứ này vỡ ra.Nếu Lương Hiệt mà dám nói thêm một câu nữa, y thà không làm cũng phải bóp quả trứng này!Một bên không được thì bóp cả hai luôn.Thế nhưng Lương Hiệt cười: "Vậy em phải gọi là gì?

Từ Từ hay sao?".Trong nháy mắt, Uông Sở Lương như bị sét đánh.Y hoàn toàn không kịp phản ứng, linh hồn thoát xác ngay giữa đêm đen tĩnh lặng.Lương Hiệt thấy y đơ ra thì khẽ cười một tiếng, thúc mạnh lên, Uông Sở Lương hừ nhẹ một tiếng, nhào vào lòng hắn."

Em...".Uông Sở Lương còn chưa kịp thích ứng, Lương Hiệt đã lại đâm vào rút ra.Hắn cắn tai y: "Sao?

Ngạc nhiên lắm à?".Lần nào Lương Hiệt cũng tấn công vào đúng điểm G của Uông Sở Lương, không phải sâu nhất, nhưng lại sướng nhất.Chưa đến hai lượt mà y đã bắt đầu điên đảo, rùng mình, đầu gối cọ xuống rơm vừa đau vừa kích thích."

Anh thích em gọi anh là A Lương hay Từ Từ?".

Lương Hiệt vừa thúc vừa cười, hỏi.

"Hay anh thích nghe gọi Lâm Lâm hơn?".Đầu óc Uông Sở Lương rối beng, hai tay y túm chặt vai Lương Hiệt, nói không nên lời.Y muốn nói quá nhiều điều, tất cả đều nghẹn trong miệng mà chẳng chịu xếp hàng đợi lượt, kết quả là tắc nghẽn."

Chặt quá".Vì Uông Sở Lương vừa căng thẳng vừa hoảng loạn nên cửa sau rất chặt, cơ bắp cũng căng chặt, cả người như một món đồ chơi không ý thức để mặc cho Lương Hiệt muốn làm gì thì làm.Dương vật hắn ra vào trong cơ thể y, bàn tay lại luồn vào quần áo, vuốt ve tấm lưng mướt mồ hôi.Uông Sở Lương sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.Lương Hiệt nghĩ mình cần giúp y một tay.Vậy nên hắn đột nhiên dừng lại, nhìn y mà hỏi: "Uông Từ đúng không?

Anh chịch cưng sướng không?".Dứt lời, hắn lại ác độc thúc lên, thúc tới chỗ sâu nhất, thúc đến độ Uông Sở Lương ngỡ cả người mình đã bị xuyên qua.Y rên lên, tuôn mồ hôi đầy người.Đúng lúc ấy, có tiếng bước chân từ nơi xa truyền tới.Uông Sở Lương nhanh chóng cắn môi để ngăn mình phát ra tiếng, nhưng Lương Hiệt lại chơi xấu, càng đẩy ác hơn.Thôn nhỏ buổi đêm rất yên tĩnh, chỉ thi thoảng có tiếng chó sủa vang lên.Nhưng nếu đến gần đụn rơm khô, người ta sẽ nghe thấy tiếng cơ thể va vào nhau rất rõ ràng, kèm theo đó là những đợt thở dốc cùng rên rỉ.Trái tim Uông Sở Lương đập thật nhanh, dù sao đây cũng là quê y, cả năm không về được mấy lần thì vẫn cần mặt mũi.

Ở đây vốn chân chất quê mùa, nếu bị người ta bắt gặp đang cởi quần làm tình với đàn ông trên đụn rơm giữa lúc tối mịt thì chắc cả nhà họ Uông đều phải chuyển đi thôi.Lương Hiệt tăng nhanh tốc độ, quyết tâm muốn trêu chọc Uông Sở Lương.Đồ xấu xa này dám giấu hắn chuyện quan trọng như thế mất bao lâu, hắn đã nhịn đủ rồi.Uông Sở Lương bị thúc đến độ lung lay suýt ngã, nếu không nhờ Lương Hiệt đỡ eo thì có lẽ y sẽ gục xuống đụn rơm khô thật.Tiếng bước chân càng lúc càng gần, mà còn hơi quen nữa.Uông Sở Lương vừa bị thúc vào vừa chú ý lắng tai nghe.Y nghĩ: Lâm Lâm thật tới rồi!Y muốn mỉa mai Lương Hiệt nhưng lại không dám hé miệng, chỉ đành cắn chặt răng, trừng hắn.Lương Hiệt mỉm cười, càng lúc càng ra sức hăng say.Uông Sở Sinh đi qua đống rơm khô ngoài rìa, miệng lẩm bẩm: "Tối mịt rồi mà hai đứa kia còn đi đâu thế nhỉ?".Uông Sở Lương giật mình, tim đập thình thịch, chỉ sợ bị anh phát hiện.Cuối cùng tên Lương Hiệt vô nhân tính này lại ghé vào bên tai y, đè giọng thật thấp, cố ý hỏi: "Cưng à, cưng thích anh trong này hay anh ngoài kia hơn?".
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 39: Anh


Edit: RyalLương Hiệt cắn vành tai Uông Sở Lương, nhẹ giọng hỏi: "Thích ai hơn nào?".Uông Sở Lương cau mày, ánh mắt có đôi phần ai oán.Y nhìn như thế thì sao Lương Hiệt chịu cho nổi, hắn chỉ muốn ấn người ta xuống rơm mà làm thật điên, cũng muốn ôm hôn dỗ dành.Uông Sở Sinh đã bỏ đi, tiếng bước chân xa dần, động tác của Lương Hiệt cũng ngày càng mạnh mẽ.Uông Sở Lương bị thúc đến độ khóe mắt rưng rưng, tiếng cơ thể va vào nhau lại vang lên thật rõ giữa đêm đen.Lương Hiệt giơ tay cởi nút áo sơ mi, ngón tay âu yếm từ cần cổ xuống bụng Uông Sở Lương.Y đã ngây ngất về cả thể xác và tinh thần, đến khi hai hòn ngọc phía dưới bị xoa nhẹ thì mới đột ngột nhớ ra, mình vốn đến đây để bóp nát trứng Lương Hiệt cơ mà.Lương Hiệt dùng ngón tay ấn nhẹ vào đáy chậu, kích thích tới nỗi Uông Sở Lương chẳng còn sức nghĩ ngợi miên man nữa, chỉ nằm ườn trong lòng hắn mà rên rỉ.Y cố nén giọng, nhưng toàn bị Lương Hiệt chơi xấu phá hỏng hết.Lúc trên giường thì Uông Sở Lương đâu thể chống lại Lương Hiệt được.Mớ rơm xung quanh hai người rối bùng nhùng, đụn rơm vốn đang gọn ghẽ cũng xổ cả ra.Chẳng biết bao lâu sau, Uông Sở Lương níu tay Lương Hiệt thở hổn hển: "Không được, tôi sắp bắn".Ý y là muốn đổi tư thế, không thể bắn lên quần áo Lương Hiệt hay đống rơm được.Lương Hiệt hiểu ý, đột nhiên ôm y đứng dậy, rút dương vật ra ngoài mà như rút ra hết thảy sức lực trên người đối phương, Uông Sở Lương xụi lơ trong lòng hắn.Lương Hiệt nửa đỡ nửa ôm mà kéo Uông Sở Lương tới khoảng đất trống bên cạnh, phía sau là đụn rơm khô, trước mặt là tường gạch.Uông Sở Lương hướng mặt vào đó, hắn đứng sau lưng ôm eo, chưa đợi y kịp thở đã lại thúc vào.Lương Hiệt chẳng hề thương tiếc mà đâm thẳng đến nơi sâu nhất, khiến Uông Sở Lương phải cúi người, hai tay chống lên tường.Một tay hắn ôm vòng eo mảnh, một tay nhanh chóng tuốt dương vật Uông Sở Lương.Thứ ấy ngày càng cứng và nóng rẫy, rồi tuôn trào trong một tiếng rên rỉ nửa như khổ sở mà lại nửa như sung sướng.Tinh dịch phun lên tường, chầm chậm chảy xuống đất.Uông Sở Lương thất thần nhìn dấu vết ấy, rồi lại bị thúc mạnh.Cũng may đây là thôn nhỏ, chứ nếu đây là một ngõ ngách bất kì của thành phố mà họ dám to gan làm chuyện này thì camera sẽ ghi lại hết.Uông Sở Lương bắn rồi thì nhũn cả người, cơ thể lay động theo nhịp điệu của Lương Hiệt.Y vẫn đang nghĩ, sao Lương Hiệt biết mình là ai?Tên ngốc đó biết từ bao giờ?Lương Hiệt chưa từng thấy sướng đến mức này, bảo sao ai ưa kích thích cùng muốn chơi dã chiến, sướng mà!Hắn cắn tai Uông Sở Lương, chịch thật ác, lần nào cũng đâm vào nơi sâu nhất, chỉ muốn thọc xuyên cả người y.Đến khi tình nồng, cuối cùng hắn cũng chẳng cần nhịn nữa mà gọi tên Uông Sở Lương."

Uông Từ?".

Lương Hiệt nghiến răng nghiến lợi.

"Giấu em lâu thật đấy, đệch, muốn chịch chết anh luôn cho rồi".Uông Sở Lương run rẩy, đứng không vững mà nói cũng chẳng nên lời, chỉ đành đáp lại Lương Hiệt bằng một tràng những tiếng rên đứt quãng.Cuối cùng hắn cũng bắn ra trước khi y ngất xỉu, kệ xác có tiện hay không, ra thẳng bên trong Uông Sở Lương luôn.Không rơi một giọt nào hết.Uông Sở Lương đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu nói: "Không được!".Họ đang ở ngoài nên không có gì để rửa, lát nữa về nhà mà bị phát hiện..."

Kẹp mông cho chặt vào, đừng để chảy ra".

Lương Hiệt nhéo đầu ngực y.

"Đây là hình phạt anh dành cho cưng đó".
 
Back
Top Bottom