Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến

[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 40: Tính sổ


Edit: RyalUông Sở Lương thấy lần này họ chơi hơi quá rồi, y về nhà với một cái mông đầy tinh dịch, chắc chết mất thôi.Nhưng hình như Lương Hiệt không định bỏ qua mà cứ thế kéo quần lên giúp y.Uông Sở Lương muốn phản kháng nhưng tứ chi đã nhũn cả ra, hai tay trắng bóc đánh lên người Lương Hiệt cứ như đang tán tỉnh.Y nói: "Em nhớ mặt tôi đấy Lương Hiệt ạ, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tính sổ với em"."

Ừ, tính sổ".

Lương Hiệt lấy khăn ướt trong túi ra, còn cẩn thận lau thằng em nhà mình sạch sẽ rồi mới mặc lại quần và quần lót.Hắn ôm lấy Uông Sở Lương, hôn lên gáy y một cái: "Cục cưng ơi, trước khi anh tính sổ với em thì em cũng phải tính sổ với anh mới được".Uông Sở Lương nghe chữ "cục cưng" này mà nổi da gà, buồn nôn, buồn nôn đến mức nổi da gà."

Nào thì tính".

Y túm tay hắn.

"Em chơi tôi đúng không?"."

Đừng có chặn họng em chứ, anh chơi em trước mà".

Lương Hiệt kéo Uông Sở Lương sang nằm lên một đụn rơm khô khác còn sạch sẽ, y nói: "Em giỏi lắm, giỏi gây họa"."

Để lát nữa em dọn cho, anh không cần bận tâm đâu".Nếu Lương Hiệt đã nói thế thì Uông Sở Lương đành tin vậy, lát nữa hắn mà không dọn thì y sẽ tự tay dọn cả hắn luôn."

Anh biết hết từ đầu rồi đúng không?".

Đã làm một hồi mà cái tay hư của Lương Hiệt vẫn còn luồn vào trong quần áo y sờ soạng.

"Từ lần đầu tiên lên giường với em là anh đã biết em thích anh rồi, đúng không?".Uông Sở Lương cười nhẹ: "Tôi có biết gì đâu?

Tôi chỉ là một thế thân tội nghiệp thôi mà".Lương Hiệt bật cười: "Anh có thôi chưa, đừng diễn nữa, sao diễn lắm thế!".Uông Sở Lương cũng chẳng nhịn nữa, quay mặt đi mà cười."

Đừng cười mà, nói thẳng đi, không thì mai em chịch anh từ đầu thôn đến cuối thôn luôn đấy".Uông Sở Lương đáp: "Em giỏi lắm Lương Hiệt, tôi rất mong chờ"."

Chậc, sao cứ nhất quyết đánh trống lảng vậy?".Lương Hiệt xoay người đè lên Uông Sở Lương: "Nói thật đi, có phải anh biết hết từ đầu rồi không?"."

Tôi biết từ hồi mười mấy tuổi rồi".

Uông Sở Lương nhìn hắn, không quậy nữa mà ngoan ngoãn nói thật.

"Nhưng tôi ghét em đần".Y nhéo mặt hắn, lại còn cố tình kéo mạnh sang hai bên: "Em giải thích cho tôi, sao tôi lại là Uông Lâm?".Hồi nhỏ họ chơi với nhau cũng chỉ được mấy ngày.

Lần đầu gặp nhau, hai anh em cùng đứng trước mặt Lương Hiệt, mẹ hắn lúc giới thiệu cũng chẳng nhớ ai với ai, không phải người quen gặp hàng ngày thì sao mà phân biệt được.Vậy nên lúc đầu Lương Hiệt cũng chỉ nhớ hai anh em tên Uông Lâm và Uông Từ, còn ai là Lâm ai là Từ thì chịu.

Lúc chơi cùng nhau họ cũng chẳng gọi tên, Lương Hiệt nghĩ mình lớn nhất nên là anh, hai người kia cũng gọi nhau là anh em, với hắn thì cả hai cùng là em.Hắn bắt đầu phân biệt được hai người vào ngày thứ ba, bởi cậu bé ngồi trên đụn rơm khô đã tặng hắn một cái vòng tay kết bằng rơm."

Cậu bé vòng tay" đã châm lên ngọn lửa tình đầu tiên trong lòng Lương Hiệt, hắn thương nhớ người ta, càng nghĩ càng thấy cặp song sinh này thực ra chẳng hề giống hệt nhau, có giống chín phần thì cũng khác về cả giọng điệu, khí chất và biểu cảm.Lương Hiệt có thể phân biệt rõ ai là người em.Nhưng cái tên của người em thì chẳng khác nào một câu chuyện cười."

Đâu thể trách em được".

Lương Hiệt nói.

"Có hôm anh trai anh đi đánh nhau với người khác, em đi qua đúng lúc ổng nói với đám kia là ổng tên Uông Từ".Uông Sở Lương: "...

Cái đệch"."

Đấy, anh xem đi, có phải lỗi của em đâu?".Nếu đúng thế thì Lương Hiệt bị oan thật.
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 41: Từ đầu thôn đến cuối thôn


Edit: RyalTừ nhỏ đến lớn, Uông Sở Sinh giỏi nhất là đổ vấy cho thằng em mình, chẳng ngờ nó lại phát triển thành một câu chuyện cười khoa trương tới vậy.Uông Sở Lương buông tay, không nhéo mặt Lương Hiệt nữa, nhìn hắn với vẻ coi thường: "Trước giờ tôi thích dĩ hòa vi quý, nhưng giờ lại hơi muốn đánh nhau"."

Với ai?".

Lương Hiệt cười hỏi.

"Anh trai anh à?".Uông Sở Lương không đáp, y sắp tức chết vì ông anh rồi.Lương Hiệt hôn hắn một cái: "Không sao đâu mà, yên tâm, anh không thấy chuyện tình mình cũng thú vị lắm à"."

Em tốt tính quá nhỉ".Nếu không phải vì chuyện nực cười ấy, hai người đâu tới nỗi thế này!

Lẽ ra yêu nhau từ lâu lắm rồi!"

Đợi chút, vẫn còn một chuyện em chưa nói rõ với tôi".

Uông Sở Lương lại nhéo mặt Lương Hiệt.Lương Hiệt nghĩ chắc y có thù oán gì với khuôn mặt đẹp trai của mình rồi, sao hôm nay cứ nhào nhào như bánh vậy."

Lại gì nữa?".

Hắn hỏi."

Chậc, em còn dám mất kiên nhẫn cơ à?".

Uông Sở Lương hơi dùng sức.

"Em biết từ lúc nào?

Xoắn xuýt mãi, cuối cùng hóa ra là em chơi tôi!"."

Nè, anh có lương tâm chút đi, rốt cuộc hai đứa mình ai chơi ai?".

Lương Hiệt nắm cổ tay y.

"Tổ tông ơi, nhẹ thôi, tuột da mặt em giờ".Uông Sở Lương giận dỗi nói: "Tuột cũng được, đằng nào em cũng đâu biết xấu hổ là gì".Nghĩ tới thứ đang nằm trong mông mình, y lại thấy Lương Hiệt đúng là không biết xấu hổ.Nói thì nói thế, nhưng y vẫn thả lỏng hai tay."

Người chơi đùa trước là anh thì có".

Lương Hiệt nói.

"Em cùng lắm chỉ được coi là đổi ý giữa chừng thôi".Được lắm, hai kẻ này cùng lừa nhau, chẳng ai vừa."

Nói đi nói đi, em biết lúc nào".

Uông Sở Lương tò mò quá đỗi, y tự thấy mình che giấu bí mật này rất tốt, chẳng lẽ là lúc bắt chước "Uông Lâm" khi làm tình trong cửa tiệm ư?Lương Hiệt đáp: "Hôm ở cửa hàng ấy".Uông Sở Lương hừ một tiếng: "Tôi biết ngay mà".Lương Hiệt cười: "Thế anh có biết sao anh lại bị lộ không?"."

Tôi học theo Lâm Lâm của em chứ gì".

Uông Sở Lương chỉ vào nốt ruồi của mình.

"Em nhận ra đúng không?"."

Không phải".

Lương Hiệt nhìn y, đôi mắt phản chiếu bóng hình Uông Sở Lương.

"Đúng là khi ấy em có cảm giác anh là người đó, em còn cố ý hỏi lại anh một lần, anh nhớ không?".Nhớ chứ sao không.Uông Sở Lương nhớ rõ tất cả những lần Lương Hiệt hỏi câu ấy từ khi quen nhau tới giờ."

Khi ấy anh phủ nhận".

Lương Hiệt nói.

"Anh bảo không đúng thì em cũng tin thôi, em phải tin anh chứ".Uông Sở Lương lại trợn trắng mắt."

Thế rốt cuộc em nhận ra lúc nào?"."

Khi ấy làm xong, anh mặc quần áo, em thay ga trải giường".

Lương Hiệt nói.

"Anh bảo em ra sau tìm ga trải giường sạch mà thay, sổ hộ khẩu nhà anh cất ở chỗ đó đấy, anh không nhớ à?".Uông Sở Lương như bị xối một thùng nước lạnh từ đỉnh đầu xuống chân.Sao y có thể quên được!Lúc trước Uông Sở Lương cứ lo sẽ có ngày Lương Hiệt về nhà mình làm tình, lỡ đâu tình cờ phát hiện sổ hộ khẩu là y lòi đuôi chuột ngay.Lúc ấy y rõ ngây thơ, cứ cho rằng mình tuyệt đối sẽ không dẫn Lương Hiệt về cửa hàng láo nháo, nên cố tình giấu sổ hộ khẩu trong tiệm.Kết quả là thông minh quá bị thông minh hại."

Tên trên đó là Uông Từ"."

Em biết".

Lương Hiệt nói.

"Nhưng em có ngốc đâu, chẳng phải anh và anh trai anh có khác nhau ở một nốt ruồi hay sao".Lúc mới thấy sổ hộ khẩu đúng là Lương Hiệt có hơi sửng sốt, cứ ngỡ mình ngủ với Uông Từ – anh sinh đôi của người mình thích, còn thấy thảo nào giống nhau đến vậy.

Nhưng nhờ nốt ruồi ấy mà hắn nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ kia.Hắn nhớ rất rõ, trong hai anh em chỉ một người có nốt ruồi, đó là người hắn thích.Lương Hiệt đâu có ngốc thật, lúc mấu chốt thì vẫn suy nghĩ rất nhanh.Hắn cất sổ hộ khẩu đi, nén giận rồi vờ như chẳng biết gì, định tìm cơ hội xử lí tên lừa đảo này cho thỏa đáng!"

Anh mau nói đi".

Lương Hiệt cất lời.

"Xin lỗi em đi"."

Tại sao?"."

Anh nghĩ là tại sao?".

Hắn túm mũi y.

"Đồ lừa đảo này, anh mà không xin lỗi thì lát nữa em sẽ chịch anh từ đầu thôn đến cuối thôn rồi gọi cả thôn ra xem".Uông Sở Lương hơi mỉm cười: "Được, thế bắt đầu đi".
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 42: Tâm sự


Edit: Ryal"Chỉ giỏi nói miệng".

Lương Hiệt nhéo eo y.Thực ra chính hắn cũng chỉ giỏi nói miệng thôi mà.Từ đầu thôn tới cuối thôn gì chứ, lỡ bị ai thấy thật thì hắn cũng không thích, dù sao Uông Sở Lương cũng là người yêu hắn mà, mình hắn thấy cái vẻ trần truồng bị chịch của y là đủ rồi.Tới nước này, mọi chuyện đã được làm rõ, lòng cả hai lại thoáng buồn.Chẳng rõ tại sao.Dường như câu chuyện của họ có diễn biến hết sức bình thường, nhưng lại thiếu mất điểm mấu chốt nào đó.Là gì nhỉ?Uông Sở Lương ngơ ngác nhìn Lương Hiệt, rồi lại nghe hắn hỏi: "Sao anh không nói với em từ đầu?".Ừm, chính là cái này đấy."

Em nói từ đầu là từ lúc nào?"."

Từ khi anh nhận ra em".Uông Sở Lương cười: "Tôi vốn định nói với em, nhưng đã ngủ với nhau rồi mà em vẫn chưa nhận ra tôi, tôi hơi giận".Nói thật thì qua hai mươi năm, con người sẽ thay đổi rất nhiều.Mười mấy tuổi và ba mươi mấy tuổi sao có thể giống nhau cho được.Ngày ấy họ quen nhau, hai anh em Uông Sở Lương hình như đều thiếu dinh dưỡng nên tay chân gầy gò, vóc dáng cũng còi cọc, nếu không Lương Hiệt cũng sẽ chẳng nhầm họ là nhỏ tuổi hơn hắn.Nhiều năm trôi qua, cậu nhóc thiếu dinh dưỡng ngày xưa đã lớn phổng phao, tuy tâm địa gian xảo hơn đôi chút nhưng thoạt trông vẫn có vẻ rất hào hoa phong nhã.Khi ấy Uông Sở Lương nhận ra Lương Hiệt hoàn toàn là do nghe được người khác gọi tên hắn.Uông Sở Lương thầm nghĩ chuyện này không thể trách Lương Hiệt được, y vẫn luôn dẫn hắn đi sai đường, khiến hắn nghĩ mình không phải người tình trong mộng ngày bé – tên không khớp, tuổi không khớp, quê quán cũng không khớp.Ai mà ngờ đến thôn của y cũng sửa tên cơ chứ.Nghĩ lại thấy khá buồn cười.Uông Sở Lương bèn bật cười."...

Anh cười gì?

Có gì buồn cười cơ chứ?"."

Em đấy".

Uông Sở Lương cười khanh khách.

"Tôi cố tình mà"."

Em biết anh cố tình rồi".

Lương Hiệt giận đến mức trái tim như bị lửa thiêu.

"Em đúng là tức chết vì anh mất thôi"."

Đừng có nói linh tinh, em vẫn đang sống tốt đây còn gì?".

Uông Sở Lương nói.

"Thực ra tôi đang lo một chuyện"."

Chuyện gì?".Uông Sở Lương không định nói, hơi mất mặt, không tiện mở miệng.Nhưng y chỉ do dự vài giây rồi lại thấy mất mặt cũng được, không nói chuyện rõ ràng thì chẳng ai được yên tâm."

Tôi sợ người em thích thực ra chẳng phải là tôi".

Y cất lời.

"Trước giờ tôi chưa động lòng với ai, gặp em rồi mới phát hiện, kiểu người chỉ biết ăn no chờ chết như tôi lấy gì mà so với tình địch?".Uông Sở Lương dùng ngón tay chọc vào ngực Lương Hiệt.

"Không có công việc ổn định, không có tiền, không có năng lực, may là vẻ ngoài không tệ lắm".Lương Hiệt cười thành tiếng: "Sao cứ phải chêm thêm câu cuối là thế nào?"."

Thế đấy".

Uông Sở Lương nói.

"Tôi có mỗi chừng đó ưu điểm mà em cũng chẳng cho liệt kê, đúng là uất ức quá mà"."

Ai bảo anh chỉ có mỗi chừng đó ưu điểm?".

Lương Hiệt giữ chặt tay y.

"Anh tốt bao nhiêu, em biết hết".Uông Sở Lương nhìn hắn: "Choáng à?

Mờ mắt vì sắc đẹp à?"."

Em nói thật đấy, cháo anh nấu là ngon nhất".

Lương Hiệt cười.

"Anh hành hạ em ở phương diện nào đó cũng là tuyệt nhất".Uông Sở Lương khẽ cười một tiếng: "Cái đấy mà gọi là ưu điểm à!"."

Anh còn là nghệ nhân nữa, anh thử đi mà hỏi xem, những tình địch của anh có ai biết làm gốm màu không?"."

Bớt đi, những chuyện họ biết làm tôi cũng đâu biết làm"."

Anh không cần biết làm mà!".

Lương Hiệt hôn lên tay Uông Sở Lương.

"Anh chỉ cần biết những gì đang biết, vậy là đủ rồi, đừng đùa giỡn em...

Mà thôi, giỡn thì cứ giỡn đi, anh có quậy đến đâu thì hai đứa mình cũng chẳng chia xa được nữa".
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 43: Em là em trai nhỏ


Edit: RyalUông Sở Lương từng tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp "vạch trần câu đố về thân phận" – ấm áp có, kích thích có, thậm chí đôi chút mạo hiểm cũng có.Y vốn tưởng mình đã nắm giữ hết thảy trong tay, Lương Hiệt là đồ ngốc để mặc mình dẫn dắt.Không ngờ cả hai đều chẳng thông minh.Y đẩy đẩy Lương Hiệt: "Được rồi, sắp không kẹp được nữa rồi, dọn dẹp nhanh lên rồi còn về tắm rửa đi ngủ".Lương Hiệt cũng chẳng ép y, trong cơ thể y còn cất giấu bí mật cơ mà, dùng dằng nữa là ướt quần quay về mất.Hai người bò dậy khỏi đụn rơm khô, Lương Hiệt vừa thở ngắn than dài vừa dọn chiến trường hai người bày ra."

Sau này đừng làm bậy ở đây nữa".

Hắn cảm thán.

"Chịch anh đã đủ mệt rồi mà xong xuôi còn phải dọn dẹp, tiêu hao nhiều thể lực quá, em đúng là chàng top thảm nhất trần đời".Uông Sở Lương đứng đó kẹp mông cười: "Đáng đời em".Lúc họ về, cha mẹ đều đã ngủ còn ông anh trai đang ngồi ngoài sân hút thuốc.Uông Sở Lương bước vào bằng một tư thế vô cùng quái dị, chào hỏi gã, rồi giục gã đi ngủ sớm."

Ngồi xuống nói chuyện đi".

Uông Sở Sinh chỉ vào chiếc ghế nhỏ bên cạnh.

"Con trai anh dạo này thế nào?

Sắp thi đại học rồi đúng không?".Uông Sở Lương nào dám ngồi xuống, ngồi là thứ trong mông chảy ra mất."

Ai là con trai anh?".

Y trừng mắt.

"Con trai em mới đúng!".Y thấy anh mình đúng là chẳng được việc, lớn đùng rồi còn về đây sống nhàn chờ chết, rất phiền, mà biết gã có một phần trách nhiệm trong chuyện cười của mình với Lương Hiệt thì lại càng giận sôi máu."

Anh tự ngồi đi".

Uông Sở Lương nói.

"Em đi ngủ".Uông Sở Lương kéo Lương Hiệt về phòng, cha mẹ y đã chuẩn bị một phòng đơn cho Lương Hiệt, nhưng sao y có thể để hắn ngủ một mình cho được.Uông Sở Lương vừa cởi quần vừa chỉ huy người ta đun nước ấm, rửa mông.Quê y là một thôn nhỏ rất nghèo, khi những thôn khác đã thi nhau phất lên thì vùng đất này vẫn cứ cao ngạo giậm chân tại chỗ.Hệ quả là nhà ở cũng không được sửa sang lại, nước máy ấm cũng chẳng có, nếu muốn tắm thì phải tự đun rồi đổ vào thùng gỗ hoặc tới bể tắm tập thể ở trấn trên.Lương Hiệt cũng chịu khó đun nước cho y, lấy chậu rửa mặt pha nước ấm, rồi bưng chậu về phòng.Hắn đóng cửa thật chặt, nhìn Uông Sở Lương để mông trần ngồi xổm, nghiến răng nghiến lợi vệ sinh phía sau.Lương Hiệt cười cười nhìn y, cười một lát rồi vẫn chạy sang giúp.Uông Sở Sinh đang hút thuốc ngoài sân hắt xì một cái, thấy trời hơi lạnh.Dù sao cũng hút thuốc xong rồi, gã đứng dậy phủi quần, bước vào nhà.Lúc quay về gã phát hiện phòng em mình chẳng có ai, chắc nó sang chỗ Lương Hiệt rồi, vậy nên Uông Sở Sinh không chịu cô đơn cũng mò sang căn phòng đơn đó.Uông Sở Sinh vốn chẳng nhớ Lương Hiệt là ai cho tới khi em trai gọi điện bảo muốn dẫn người đó về, nhắc lại tên Lương Hiệt ấy hồi nhỏ từng đến thôn họ chơi vài ngày.Lúc ấy Uông Sở Sinh mới nhớ ra anh chàng đẹp trai nhà giàu ấy, hình như có quan hệ khá tốt với em trai, gã muốn thử lân la làm quen xem có nhờ hắn giúp tìm việc được không.Nhưng chuyện này không thể để em trai biết được, bằng không kiểu gì cũng bị ăn mắng.Em trai gã hung dữ khủng khiếp.Uông Sở Sinh đi qua đi lại trước cửa phòng Lương Hiệt, đúng là nơi ấy vẫn sáng đèn.Gã vừa định giơ tay gõ cửa đã nghe thấy tiếng động kì quái phát ra trong phòng, bèn dừng lại, dỏng tai nghe cách một lớp gỗ mỏng.Không nghe thì thôi, nghe cái là gã sợ tới mức xém tè cả ra quần.Em trai gọi tên Lương Hiệt kia là chồng.Gì thế?Uông Sở Sinh ngớ ra, lui về sau hai bước, đột nhiên hiểu được: Trời đất ơi, em trai mình đang chơi gay với anh chàng giàu có kia!Tuy từ nhỏ đến giờ Uông Sở Sinh vẫn lông bông, nhưng chuyện trai gái thì vẫn biết nhiều, gã nhanh chóng về phòng, quyết định không làm quen với Lương Hiệt nữa.Có hai lí do.Thứ nhất, Lương Hiệt là của em trai gã.

Tuy gã không phải gay, nhưng nếu em trai biết chuyện gã lén qua lại với Lương Hiệt thì kiểu gì cũng bị mắng.Thứ hai, Lương Hiệt là của em trai gã.

Em trai vất vả bao nhiêu năm trời rồi, trong những tháng ngày gã tự do bay nhảy theo đuổi ước mơ rồi thất bại, một tay nó chăm lo cho cả cha mẹ lẫn con gã, mãi mới có người yêu, gã phải là hậu phương vững chắc nhất cho nó chứ đừng để anh chàng giàu có kia nghĩ rằng em mình đến với hắn chỉ để dìu dắt một nhà già trẻ sống qua ngày.

Thế thì không được, không thể níu chân em mình được.Uông Sở Sinh đột nhiên thấy hình tượng của mình tốt đẹp hẳn lên.Gã ngồi xổm trước cửa phòng ngủ, đốt thêm điếu thuốc nữa, hút được một nửa thì lại không nhịn được mà mò đến phòng Lương Hiệt.Giờ đèn đã tắt, nhưng tiếng trò chuyện vẫn còn loáng thoáng.Uông Sở Sinh nghe thấy Lương Hiệt gọi em mình là cục cưng.Uông Sở Sinh nghe thấy em mình gọi Lương Hiệt là anh.Uông Sở Sinh cau mày, thấy chuyện không đơn giản.Kẻ mù tịt ấy chấn động, trong đêm đen tĩnh mịch, hắn có cảm giác mình đã phát hiện ra một bí mật động trời: Người em gã yêu không phải Lương Hiệt mà là gã, Lương Hiệt chỉ là thế thân cho gã thôi!Uông Sở Sinh nghĩ, quả là trái luân thường đạo lí quá!Gã ngồi ngoài nghĩ tới nghĩ lui, còn cặp đôi trong phòng thì bận thân mật.Lương Hiệt ôm eo Uông Sở Lương, hôn y, nằm trong chăn mà nhớ về những năm tháng tuổi xanh đã mất.Lương Hiệt hỏi: "Cục cưng, anh đối xử với cưng tốt chưa nè?".Uông Sở Lương bực bội cười: "Anh cái đầu em!".Y bóp mặt hắn thật mạnh: "Tôi mới là anh, em là em trai nhỏ".Lương Hiệt dùng ngón tay cọ cọ kẽ mông âm ấm vừa được rửa, mỉm cười dỗ dành: "Ừ, thế giờ em trai lại muốn chịch anh rồi, anh cho không?".Uông Sở Lương giơ chân quấn eo hắn.Hai người trải qua bao nhiêu chuyện, hai mươi năm ròng, Uông Sở Lương nghĩ: Anh đây có gì cũng cho em hết, chỉ cần em ở lại bên tôi.Hết.
 
Back
Top Bottom