Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến

[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 20: Tôi cũng muốn hỏi em một câu


Edit: RyalĐây không phải lần đầu tiên Lương Hiệt hỏi Uông Sở Lương câu này.Theo như hắn nhớ thì ít nhất cũng ba lần rồi, mỗi lần là một cách hỏi khác nhau.Anh có biết ai tên Uông Lâm không?Anh có quan hệ gì với Uông Lâm?Anh... thực sự không phải Uông Lâm sao?Quá tam ba bận.

Sau khi Uông Sở Lương đưa ra câu trả lời phủ nhận cho cả ba lần đó, Lương Hiệt tự thề sẽ không hỏi nữa.Chán chết, chẳng khác nào tự chuốc nhục vào thân.Hai mươi năm đã trôi qua, hồi xưa cũng chẳng chơi với nhau được mấy ngày, khuôn mặt của người kia cũng nhòa đi trong trí nhớ.

Nhận lầm cũng là chuyện thường thôi.Lương Hiệt tự nhủ như vậy.Huống chi Lâm Lâm nhỏ tuổi hơn hắn, suốt ngày gọi hắn là anh, lúc thẹn thùng sẽ mím môi gọi "anh Lương Hiệt".

Còn Uông Sở Lương lại lớn hơn hắn hai tuổi, khi ở bên nhau người kia rất ngoan hiền, lúc nào cũng nghe lời hắn, nhưng chỉ gọi "Lương Hiệt" chứ chẳng có lấy một biệt danh.Y giải thích là giữa họ không cần biệt danh, có yêu nhau đâu, gặp là chịch thôi ấy mà.Lương Hiệt thấy cũng đúng, nghĩ y quả là hiểu chuyện, trâu bò.Dường như Uông Sở Lương vẫn luôn duy trì một ranh giới rất rõ ràng giữa hai người họ, thi thoảng Lương Hiệt có chạm đến nó mà y thì vẫn chẳng hề dao động mảy may.Nhưng hắn lại thường xuyên có cảm giác người kia yêu thầm mình, đúng là vừa mâu thuẫn vừa rối rắm.Cả hai cứ tiến rồi lùi như đang đánh cờ vậy.Đầu Lương Hiệt đến nổ tung mất thôi.Hắn rất cố kiềm chế không gọi tên ai lúc làm tình, nhưng thi thoảng lại mất kiểm soát.Tuy Uông Lâm trong trí nhớ đã dần nhạt phai, nhưng khi ôm Uông Sở Lương trong lòng Lương Hiệt lại cảm thấy y chính là Uông Lâm.Gương mặt ấy, nốt ruồi kia, khiến những khi mất kiểm soát hắn luôn ôm Uông Sở Lương mà gọi tên Uông Lâm.Đương nhiên là xong việc thì phải xin lỗi người ta rồi.Hình như Uông Sở Lương chưa bao giờ để ý, thi thoảng còn rất vui.Bởi y đáp: "Thôi, dù sao tôi cũng là thế thân của cậu ấy mà".Mỗi lần như thế, chẳng hiểu tại sao lửa giận lại bùng lên trong lòng Lương Hiệt.Vốn hai người đâu có lằng nhằng rắc rối gì về vấn đề ấy, dù sao cũng đã một thời gian rồi, làm gì có ai lăn tăn cơ chứ?Nhưng hôm nay Lương Hiệt lại thấy không được.Cuộc trò chuyện vô tình nghe được khi nãy khiến hắn có cảm giác Uông Sở Lương ôm tâm tư đó với mình.

Nếu một trong hai người nảy sinh tình cảm trên mối quan hệ lấy tiền đề là tình dục, thì mọi chuyện sẽ bắt đầu ngã ngũ.Đương nhiên cũng có khả năng là ngã chổng quèo, đường ai nấy đi, tùy vào cách xử lí cả mà thôi.Dường như Uông Sở Lương đang cố ý lảng đi, nhưng Lương Hiệt thì muốn tháo gỡ khúc mắc.Hắn dùng ngón tay kẹp điếu thuốc, thổi chút tàn tro rơi xuống cần cổ Uông Sở Lương."

Nói thật đi".

Lương Hiệt yêu cầu.

"Hai người quá giống nhau".Hắn nhìn Uông Sở Lương chằm chằm: "Hôm nay anh nói thật với em đi, câu trả lời của anh sẽ quyết định mối quan hệ sau này của hai ta đấy".Cuối cùng y cũng thản nhiên nhìn lại hắn, thốt lên câu hỏi vẫn luôn khiến mình trăn trở bấy lâu nay: "Nếu tôi không phải Uông Lâm, thì sau này em sẽ không ở bên tôi nữa chứ gì?".Uông Sở Lương giơ tay sờ mặt Lương Hiệt: "Này Lương Hiệt, tôi cũng muốn hỏi em một câu.

Em muốn một "Lâm Lâm" không thể chạm tới, hay muốn tôi – người đang ở bên em lúc này?".Lương Hiệt không trả lời nổi.Chẳng lẽ hắn nói hắn muốn cả hai à?Đến bản thân hắn còn biết ý nghĩ ấy quả là vô sỉ.Uông Sở Lương bật cười: "Hay thật đấy Lương Hiệt, tưởng em bảo tôi chỉ là thế thân của cậu ấy thôi cơ mà?

Chẳng phải câu hỏi dễ lắm ư?

Sao em phải do dự?".Y giơ chân vòng qua eo hắn, khẽ cười, hút một hơi thuốc trên tay Lương Hiệt."

Chẳng lẽ em yêu tôi à?".
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 21: Thương lượng


Edit: RyalUông Sở Lương đang phân cao thấp, với Lương Hiệt và với cả chính mình.Lòng y xao động không yên.

Y cảm thấy Lương Hiệt quá để tâm đến mình trong quá khứ, chỉ sợ hắn đã tô điểm cho bóng dáng ấy quá đẹp mà sẽ vỡ mộng khi quay về hiện thực.Những ảo tưởng vỡ nát rất đáng sợ.Vậy nên y luôn nghĩ, nếu Lương Hiệt có thể thừa nhận hắn yêu mình ở hiện tại, có lẽ hết thảy sẽ nhẹ nhàng hơn đôi chút.Nhưng vấn đề là Lương Hiệt cũng cứng đầu.Hai người cứng đầu va phải nhau, mối tình này mà êm ái trơn tru thì mới là chuyện lạ.Uông Sở Lương nói: "Không yêu thì thôi, ai mà thèm".Y cười, sờ xuống thằng em vẫn đang bừng bừng sức sống của Lương Hiệt: "Sao?

Chưa rõ ràng thì không chơi nữa à?".Y hơi nâng chân, chủ động đặt thứ kia ngay lối vào.

"Em không chơi thì tôi chơi, chỗ này đang cô đơn lắm đấy".Quy đầu vừa lọt vào trong, Lương Hiệt chợt nảy lòng độc ác mà thúc thẳng vào nơi tận cùng.Uông Sở Lương cau mày hừ một tiếng, trách móc: "Nói trước một câu thì chết à?"."

Hôm nay anh đỏng đảnh quá đấy".

Hắn lại bắt đầu đưa đẩy.

"Thú vị thật".Đúng, bình thường Uông Sở Lương đâu có cư xử thế này trước mặt hắn, nhưng hôm nay y điên tiết vì cái mùi dâm đãng Kha Địch để lại trên người Lương Hiệt.Thực ra chủ yếu là vì thấy hai người kia đi cùng nhau thôi.Một ngày rảnh rỗi nọ, Uông Sở Lương ngồi xem phim mẹ chồng nàng dâu với tâm thế xem trò hay thôi, nhưng lại điếng người vì lời thoại trong đó.Người kia nói: "Tôi xuất thân từ danh môn, sau lưng là cả núi vàng bạc châu báu, một đứa nông thôn quê mùa như cô thì lấy gì ra so với tôi?".Cũng đúng, Uông Sở Lương lấy gì ra so với Kha Địch đây?Lương Hiệt không thích Kha Địch, còn y thì sao chứ?Y chột dạ rồi bắt đầu phô trương thanh thế, coi những thấp thỏm vì thiếu sự an toàn thành cách biểu đạt tình yêu, đến mức đầu Lương Hiệt đầy dấu chấm hỏi.Dù sao ở phương diện nào đó thì nhà nhà cùng vui, ở phương diện nào đó khác thì nhà nhà lại cùng trăn trở.Chẳng phải cuộc sống là vậy hay sao?

Không ai hoàn hảo cả.Mọi người sống thấp thỏm cùng nhau đi.Lương Hiệt cắn môi Uông Sở Lương: "Phục anh thật đấy".Hắn cắn mạnh, khiến môi y rướm máu.Uông Sở Lương chẳng thấy đau, chỉ ôm lấy hắn mà rên rỉ, càn quấy khác hẳn mọi lần.Một lần chăn gối vốn rất kịch liệt lại gặp chút xích mích, kết quả là hai người đều trong trạng thái không tốt, nhanh chóng đồng thời lên đỉnh.Uông Sở Lương nói: "Tiếc thật, lần cuối mà bắn nhanh quá".Lương Hiệt vừa dùng khăn ướt lau chân cho y vừa đáp: "Sao lúc trước em không biết anh độc miệng thế này nhỉ".Uông Sở Lương im lặng một chốc, nói thầm: "Em không biết nhiều thứ lắm"."

Đúng là anh không phải Uông Lâm".Uông Sở Lương giật mình, căng thẳng nhìn hắn."

Uông Lâm không giống anh".Uông Sở Lương thấy bực, giật khăn trong tay hắn rồi tự lau.Lương Hiệt lại châm thuốc, đứng bên giường nhìn y: "Này Uông Sở Lương, ông anh kia của anh là thế nào?"."

Liên quan đến em à?"."

Ít nhiều gì cũng có chứ".

Lương Hiệt buồn phiền day day nơi giữa mày.

"Hôm nay anh cũng không giống Uông Sở Lương mà em biết trước kia"."

Em giỏi đánh trống lảng quá ha".

Uông Sở Lương tự lau khô cho mình, do dự một chút rồi vẫn lấy tờ khăn ướt khác bọc thằng em ướt nhẹp của hắn lại.

"Rốt cuộc em muốn nói gì?".Lương Hiệt cúi đầu nhìn người đang lau giúp mình, đột nhiên cúi xuống hôn một cái lên đỉnh đầu y."

Mình thương lượng đi".Nghe những lời ấy, Uông Sở Lương ngẩng đầu lên nhìn hắn.Lương Hiệt kẹp điếu thuốc trong tay, cau mày, một lúc lâu sau mới nói: "Thương lượng đi, anh quên ông anh kia của anh , em cũng quên Lâm Lâm của em".Uông Sở Lương khựng lại, y nói chẳng nên lời như thể đã đánh mất chức năng ngôn ngữ."

Dù sao chắc cả đời cũng không gặp lại Uông Lâm được nữa, sắp hai mươi năm trôi qua đến nơi rồi, có gặp thật khéo em cũng chẳng nhận ra".

Lương Hiệt dập thuốc, nhìn Uông Sở Lương.

"Anh cũng thế, em cũng vậy, không nên sống trong hồi ức nữa.

Có câu tục ngữ nói gì nhỉ, phải biết quý trọng người trước mắt".Quý trọng người trước mắt.Uông Sở Lương hỏi hắn: "Tôi là người trước mắt em đấy à?".Lương Hiệt vẫn mặt ủ mày chau, thở dài ôm đầu Uông Sở Lương vào lòng.

Mặt y dán lên bụng hắn, vùng lông ướt nhẹp nằm ngay bên miệng.Hình ảnh chẳng đẹp chút nào.Uông Sở Lương nghĩ: Nhưng, hình như cũng ấm áp.
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 22: Nghĩ thông


Edit: Ryal
Uông Sở Lương nghĩ: Hay mình dứt khoát nhỉ, cứ giằng co qua lại không mệt à?Nhưng nếu không nhận được sự khẳng định từ Lương Hiệt thì y lại thấy không yên.Nói cho cùng thì y vẫn không tin chính mình, không tin mình bây giờ có thể thắng được mình hồi thiếu niên.Sao càng sống càng thụt lùi thế nhỉ?

Những tự tin và thu hút của y đi đâu mất rồi?Uông Sở Lương nói: "Lông cưu em cọ vào mặt tôi này".Đúng là rõ mất hứng, Lương Hiệt tức khắc chậc lưỡi một tiếng rồi buông y ra.Uông Sở Lương quăng cái khăn ướt trong tay vào thùng rác, tỏ vẻ bâng quơ: "Em bảo quên đi người trong hồi ức, quý trọng người trước mắt, thì nói tôi nghe xem sao tự dưng em lại muốn quý trọng?".Giữa hai người có một số việc chưa rõ ràng.Lương Hiệt chưa hút hết điếu thuốc, cuộc ái ân không thoải mái, nhưng lời cần nói thì rốt cuộc cũng đã được thốt lên.Thực ra dạo gần đây Lương Hiệt luôn muốn nói.Nhưng rồi hắn lại tự thuyết phục chính mình, vẫn ôm một tia ảo tưởng với Uông Lâm.Hắn luôn nghĩ, lỡ đâu một ngày nào đó Uông Lâm lại xuất hiện thì sao?Đó chính là mối tình đầu, là ánh trăng sáng, là mối tương tư không thể gạt bỏ.Lương Hiệt vẫn chưa tháo gỡ được khúc mắc, nên hắn không dám nhìn thẳng vào mối quan hệ giữa mình và Uông Sở Lương.Thực ra hai người đã thân mật đến thế rồi, làm gì có chuyện không rung động?

Nhưng chẳng ai dám mở lời, nếu không phải hôm nay bị câu "Anh Lương Hiệt" của Uông Sở Lương kích thích thì có lẽ hắn cũng chẳng ra nông nỗi này.Cái câu "Anh Lương Hiệt" của Uông Sở Lương làm hắn nhớ tới Uông Lâm thật đấy, nhưng đồng thời trong lòng cũng nảy sinh cảm giác kháng cự.Hắn rất mâu thuẫn, nửa thấy hai người giống nhau, nửa thấy xót xa vì Uông Sở Lương cứ mãi bắt chước Uông Lâm.Hắn xót Uông Sở Lương.Có ai mà không phải độc nhất vô nhị?Lúc làm tình, nếu Uông Sở Lương ôm hắn gọi anh ơi thì hắn có thể khiến y ngất xỉu để trút giận.Hắn biết rõ mình là thế thân mà còn bực, Lương Hiệt hiểu đó là gì, nhưng hắn lại không muốn đối mặt với sự thật ấy.Đường đời còn rộng còn dài, không muốn đối mặt với sự thật cũng là một trong số đó.Nhưng hôm nay từng câu nói như một mắt xích nối liền với nhau, dẫn dắt đến chuyện này, không đối mặt thì không được."

Chắc vì... thích anh".

Chữ "thích" của Lương Hiệt được nói nhanh đến độ ríu vào nhau, nếu không phải con giun trong bụng hắn chắc cũng chẳng hiểu hắn nghĩ gì.Uông Sở Lương lại vốn đang thất thần: "Hở?

Gì cơ?".Lương Hiệt ngậm thuốc lá, bước tới sờ eo người ta: "Thích".Uông Sở Lương khom lưng lột khăn trải giường định mang đi giặt, nghe được câu ấy thì khựng lại."

Choáng à?".

Tàn thuốc của Lương Hiệt lại rơi xuống mép giường, khiến cái ga chưa kịp mang đi giặt đã thủng một lỗ.Hắn nhanh chóng phủi đi, dí thuốc vào gạt tàn rồi châm một điếu mới.Lương Hiệt ngậm thuốc lá, nói một câu với tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi: "Thế anh có thích em không?".Chữ nào cũng dính vào nhau, Uông Sở Lương căng tai ra mà vẫn không nghe rõ."

Em nói tiếng người được không?".

Uông Sở Lương nói.

"Tôi dốt văn hóa, không hiểu tiếng chim"."

Em có phải chim đâu mà nói tiếng chim".

Lương Hiệt hút một hơi, ôm lấy y từ đằng sau.

"Cáu thế nhở".Uông Sở Lương nghĩ trong lòng: Tôi mới cáu đây này!"

Ý em là, hôm nay chúng ta ngủ với nhau lần cuối dưới tư cách bạn tình".

Hắn nói.

"

Sau này, coi như anh là người yêu em đi".Uông Sở Lương siết chặt ga giường, hơi run rẩy, cảm thấy mình sắp chạm đến đáp án rồi."

Sao tự dưng em lại muốn thế?"."

Em nghĩ thông rồi".

Lương Hiệt đáp.

"Ban nãy anh học theo Lâm Lâm, em hơi khó chịu".Uông Sở Lương nhăn mày."

Anh cứ cố ý học theo em ấy để khích em".Uông Sở Lương đẩy hắn ra: "Em có ý gì?

Tôi lấy lòng em mà em còn chê à?"."

Chậc, đúng là dễ giận thật đấy".

Lương Hiệt nói.

"Ý em không phải vậy".Hắn gảy tàn thuốc, thở dài: "Ý em là, anh tự làm khổ mình như thế, em...

đau lòng".
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 23: Thêm lần nữa đi


Edit: RyalUông Sở Lương hoàn toàn không ngờ được Lương Hiệt sẽ nói vậy.Y siết chặt ga trải giường, khẽ nhíu mày: "Tôi cứ nghĩ em sẽ thích tôi giống người ta"."

Không phải, hai người giống nhau thật, nhưng em không muốn thấy anh cố học theo em ấy để làm em vui".

Lương Hiệt lại châm thuốc.

"Em không thoải mái, anh là anh, không cần học theo ai cả"."

Nhưng tôi không giống người ta thì em cũng đâu có thích tôi"."

Ai bảo thế, em nói rồi mà".

Lương Hiệt lại dùng khẩu hình như bị dính hồ vào miệng.

"Em thích anh"."

Hở?".

Uông Sở Lương mất kiên nhẫn, đánh hắn một cái.

"Ăn nói cho đàng hoàng!"."

Thích anh!".

Lương Hiệt cũng mất kiên nhẫn, nói thích mà còn lườm người ta.Số tuổi đã đến đầu ba cả rồi mà cứ quanh đi quẩn lại, chẳng ai ăn nói được cho đàng hoàng.Uông Sở Lương bật cười, giơ tay nhéo mặt Lương Hiệt: "Sao?

Nói thích tôi thôi mà bực đến thế à?"."

Chậc, sao anh soi mói dữ vậy?".

Lương Hiệt túm chặt tay y, rồi lại bóp mạnh mông Uông Sở Lương một cái.

"Em, em ngượng mà"."

Em mà cũng biết ngượng cơ đấy?".

Cuối cùng Uông Sở Lương cũng được dỗ dành, không bắt bẻ hắn nữa, chỉ muốn vừa huýt sao vừa thay ga trải giường."

Biết chứ sao không?

Anh tưởng da mặt em dày hơn tường thành thật đấy à?".

Lương Hiệt lại ôm lấy y từ sau lưng.

"Em nói thật đấy, anh đừng có nhớ ông anh kia nữa".Uông Sở Lương khựng lại, im lặng một chốc rồi hỏi: "Em có muốn biết chuyện ngày xưa của tôi và người anh đó không?"."

Không không không, em không muốn biết".

Lương Hiệt đáp.

"Anh đừng có kích thích em, lòng dạ em hẹp hòi lắm, anh làm em ghen với người cũ là khéo em chơi anh đến mức nhập viện luôn quá".Uông Sở Lương cười khẩy một tiếng, trợn mắt.Tôi cho em cơ hội rồi nhé, tự em không cần.Y nghĩ: Lương Hiệt, em chết chắc rồi.Sự thật chứng minh rằng Lương Hiệt đã bỏ lỡ cơ hội làm rõ về chuyện ngày xưa với Uông Sở Lương.Nhưng sự thật cũng chứng minh rằng Lương Hiệt không chết, hắn vẫn tràn đầy sức sống, cả dương vật hắn cũng tràn đầy sức sống."

Thêm lần nữa đi, ban nãy không sướng".Uông Sở Lương cong eo tháo ga trải giường, Lương Hiệt dán sát người y từ đằng sau, cái thứ cứng ngắc kia cọ qua cọ lại giữa hai bờ mông.Một tay Lương Hiệt mò mẫm trước ngực Uông Sở Lương, một tay khác khẽ vuốt lên dọc theo phần đùi trong mịn màng, xoa xoa hai hòn ngọc rồi cầm lấy thằng nhóc nhà người ta."

Thêm lần nữa đi".

Lương Hiệt tinh trùng lên não, ngậm lấy vành tai Uông Sở Lương.

"Anh cũng muốn mà".Uông Sở Lương muốn chứ, sao mà y lại không muốn cho được, y chỉ muốn phát sóng trực tiếp cảnh mình và hắn làm tình cho Kha Địch xem luôn."

Tưởng em bảo ban nãy là lần cuối cùng?".

Uông Sở Lương muốn được đảm bảo, trước khi lên giường thì phải có danh phận đã."

Lần cuối cùng dưới thân phận bạn tình thôi".

Lương Hiệt đã đặt dương vật nơi lối vào.

"Giờ có thân phận mới rồi còn gì!"."

Thân phận nào?".

Uông Sở Lương nhắm mắt, cảm nhận người kia đi vào cơ thể mình từng chút một.Lương Hiệt rất dịu dàng, chầm chậm mở rộng y, lấp đầy y, và thỏa mãn y."

Làm người yêu em nhé?".

Hắn tiến vào thật chậm, khi đã lút cán thì thở dài một cái đầy thỏa mãn.

"Anh chặt quá".Lương Hiệt khá là hưng phấn.Lúc trước Uông Sở Lương chẳng bao giờ cho hắn làm đến lần thứ hai, không biết tại sao hôm nay lại đồng ý, thích quá."

Nếu tôi không đồng ý thì sao?"."

Thì em sẽ chơi anh đến chừng nào đồng ý thì thôi".

Lương Hiệt bắt đầu thúc vào rút ra, nghe được câu hỏi của y thì hết cả dịu dàng.Hắn thô lỗ đâm thẳng tới nơi sâu nhất, khiến làn da vốn vẫn còn vương sắc hồng nơi đùi Uông Sở Lương nhanh chóng đỏ ửng.Uông Sở Lương thích nghe âm thanh cơ thể hai người va chạm, cũng thích nghe tiếng rên nhẹ Lương Hiệt phát ra mỗi khi không kìm nổi."

Thế thì cứ chơi tôi đến lúc nào tôi đồng ý đi".

Uông Sở Lương kẹp chặt, hai tay víu mép giường.

"Chưa ăn cơm à?

Chơi tôi đến mức trong đầu chỉ còn lại bóng dáng em đi".
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 24: Người yêu


Edit: RyalĐàn ông đâu ai chịu nổi kích thích, nhất là khi mà bị người ta bảo "chưa ăn cơm à" trong lúc làm tình.Tuy đúng là Lương Hiệt chưa ăn thật, nhưng nói thế thì không được.Vì vậy, trong khoảng thời gian tiếp theo, Uông Sở Lương phải trả một cái giá rất đắt cho hành vi nói không biết lựa lời.Hai tay y bị túm lấy ấn trên đỉnh đầu, bị người ta lăn qua lộn lại như cá nằm trên thớt.

Cái giường vốn chẳng chắc chắn là bao phát ra những âm thanh đáng lo ngại như thể giây tiếp theo sẽ vỡ tan thành từng mảnh.Hai người như núi lửa phun trào, chẳng nể nang ai, người cần thô bạo thì thô bạo mà người cần rên thì cứ rên, họ sướng đấy, chứ sư huynh với ấm trà nhỏ dưới lầu choáng váng lắm rồi.Từ khi hai người đó lên tầng, anh gần như nghe được hết toàn bộ.Hồi trước Lương Hiệt cũng từng tới đây, từng lên tầng nghịch ngợm với Uông Sở Lương, nhưng ít ra họ còn biết tem tém lại chứ không hành xử kì cục vì biết ở dưới có người.Hình như hôm nay hai người đó điên rồi hay sao ấy, chẳng thiết thứ gì, sư huynh bị ép nghe trộm mà cả người muốn bốc khói luôn.Anh không ngờ sư đệ của mình lại phóng khoáng thế này, rên rỉ phát sợ.May mà căn nhà này nằm trong một khu được xây cách khá xa nhau, không thì sau này chạm mặt hàng xóm chắc xấu hổ chết mất.Sư huynh nửa hoảng hốt nửa sốt ruột nhưng cũng không dám đi quấy rầy hai người kia bảo họ nhỏ tiếng lại, chỉ đành trốn sang một bên, chạy ra ngồi xuống thềm cửa gỗ cao cao mà nâng ấm trà nhỏ, vừa than ngắn thở dài vừa ngắm sao.Hai tên đàn ông chẳng biết thông cảm cho sư huynh kia quần nhau một trận bốn mươi phút liền, đến tận khi Uông Sở Lương giục Lương Hiệt bắn mới thôi.Giường sắp sập, Uông Sở Lương sắp chết, còn Lương Hiệt vui ra trò.Uông Sở Lương mệt đến nỗi không cử động được, nằm trên giường như một vũng nước, cả người chỉ còn sót lại một hơi tàn.Y không khép nổi hai chân, cứ thế nằm tênh hênh ra đó, kệ cho Lương Hiệt hôn hít trên người mình.Chênh nhau có hai tuổi mà thể lực cách xa quá vậy?Lúc bị hôn đến ngón tay, Uông Sở Lương nghĩ: Thằng nhãi này tốn nhiều sức hơn mình mà sao vẫn còn khỏe như trâu thế?Ai ngờ Lương Hiệt vẫn còn sức chịch y thêm lần nữa đâu."

Lần đầu".

Lương Hiệt nói.

"Đây là lần đầu anh cho em làm thêm hiệp nữa đấy".Uông Sở Lương trừng hắn: "Xạo chó".Lương Hiệt cười: "Dạn dĩ hơn rồi nhỉ, đến lời nói ra miệng cũng toàn bậy bạ".Uông Sở Lương nhìn hắn chằm vchằm, rụt ngón tay về: "Em tưởng tối hôm ấy trên xe là tôi giận dỗi em hay gì?".Lương Hiệt nhớ lại: "Có giống lần này đâu".'Sao mà không giống?".

Uông Sở Lương vươn tay muốn với tới cốc nước, hắn lại tinh ý đứng dậy lấy giúp y."

Không có nước".

Lương Hiệt nhìn cái cốc trống rỗng.

"Đợi tí em xuống tầng lấy cho".Uông Sở Lương ừ một tiếng, mệt đến nỗi phải nhắm mắt lại."

Hôm ấy quần thì vẫn mặc nguyên, lại còn không phải ở nhà".

Lương Hiệt nói.

"Anh cố ý trêu em đúng không?"."

Gì cơ?".

Uông Sở Lương lại cố mở mắt."

Hôm ấy anh biết rõ mình không phải đi công tác nhưng vẫn cố ý trêu em chứ gì".

Lương Hiệt nói.

"Mà thôi, nói đi nói lại thì chơi trên xe cũng sướng, hôm nào mình làm lại đi".Hắn ôm lấy Uông Sở Lương, dùng ngón tay cọ qua đầu ngực đầy mồ hôi."

Sao da anh đẹp thế?"."

Giờ em mới biết à?".

Uông Sở Lương cười cười đầy mỏi mệt.

"Đừng nghịch nữa".Y cụp mắt nhìn Lương Hiệt tự dưng lại ngậm mút ngực mình, không nhịn được mà rên lên một tiếng."

A Lương ơi"."

Đừng có gọi tôi như thế"."

Vậy phải gọi thế nào?".

Lưỡi Lương Hiệt đùa nghịch hạt đầu kia, hắn cười.

"Bọn mình giờ là người yêu rồi, gọi thẳng tên thì có phải xa lạ quá không?".Uông Sở Lương im lặng hai giây, đột nhiên mỉm cười."

Gọi vợ đi".

Y nói.

"Cục cưng cũng được".Tròng mắt Lương Hiệt suýt rơi ra ngoài: "Anh nghiêm túc à?"."

Nghiêm túc".Điện thoại hắn kêu vang, Kha Địch gọi tới.Uông Sở Lương nói: "Nhấc máy đi, bảo cậu ta là em đang ở với vợ, cho cái chỗ đang vểnh lên của cậu ta lạnh toát luôn".Thực ra y chỉ trêu Lương Hiệt thôi, ai ngờ hắn nhấc máy thật."

Em tới khách sạn rồi nè!".

Kha Địch nũng nịu.

"Giường to thế này mà có mỗi mình em, cô đơn quá à, nhớ anh lắm ý!".Lương Hiệt ở ngay sát rạt Uông Sở Lương, từng câu từng chữ của cậu ta đều chui cả vào tai y.Uông Sở Lương giở sở trường trợn trắng mắt, còn nhân tiện bĩu môi một cái.Lương Hiệt nhìn biểu cảm của y mà thích không chịu được, hôn Uông Sở Lương một cái, rồi nói với người ở đầu dây bên kia: "Thôi đừng nhớ tôi, không có kết quả đâu.

Tôi đang nằm trên giường với bà xã đây này, cậu nói thế là cục cưng nhà tôi dỗi đấy".Lời tác giả: Ừ thì tuy bây giờ hai người cứ cợt nhả với nhau nhưng vấn đề vẫn còn chưa được giải quyết triệt để nhé, trước hết là cứ làm tình cho sướng cái đã.
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 25: Triết học


Edit: RyalRõ ràng Uông Sở Lương bảo Lương Hiệt gọi y như thế, nhưng hắn gọi thật rồi thì y lại ngượng.Hơn nữa, y phát hiện cách gọi "bà xã" còn thoải mái hơn "vợ" nhiều.Uông Sở Lương nghe thấy rất rõ: Kha Địch ở đầu dây bên kia kêu "àaaa" một tiếng thật dài, dài đến mức y nghi ngờ cái đèn treo trên trần cũng sắp bị móc xuống mất thôi.Lương Hiệt chẳng đợi cậu ta nói thêm câu nào nữa đã cúp điện thoại, đặt nó lên trán Uông Sở Lương rồi cười: "Sao?

Anh hài lòng chưa?".Uông Sở Lương cũng cười: "Ai là bà xã em?

Ai là cục cưng nhà em?

Đi mà tìm Lâm Lâm ấy".Lương Hiệt chậc một tiếng, ôm chặt lấy y: "Sao đanh đá thế nhỉ?

Mọi khi anh có thế này đâu!".Hồi trước thì không thật, nhưng toàn là vờ vịt cả đấy.Công sức giả làm cừu non ngoan ngoãn sụp đổ trong một sớm một chiều.Trách ai đây?Tại Kha Địch hết.Không, tại Lương Hiệt chứ.Uông Sở Lương giơ chân quấn lấy eo Lương Hiệt, tinh dịch chảy ra ngoài, hình ảnh dâm đãng ấy khiến y thấy kích thích vô cùng."

Nè A Lương, sao em cứ có cảm giác em bị tính kế nhỉ".

Lương Hiệt thỏa mãn vùi mặt vào cổ Uông Sở Lương.

"Như kiểu anh cầm cần câu còn em cả ngày chỉ nghĩ đến việc nhảy lên đớp mồi ấy"."

Em nghĩ nhiều rồi".

Uông Sở Lương đáp.

"Không có chuyện đó đâu".Rõ là có bẫy rồi."

Ai mà tin anh".

Lương Hiệt nhẹ nhàng vỗ lưng y.

"Anh cũng giỏi thật, khiến em phản bội chính mình được cơ"."

Nói xàm gì đấy?"."

Thật mà, em nói thì kiểu gì anh cũng giận cho coi, nhưng mà phải nói".

Lương Hiệt thở dài.

"Em thực sự rất rất thích Uông Lâm, thủ thân như ngọc vì em ấy suốt bao nhiêu năm rồi"."...

Muốn gì đây hả Lương Hiệt"."

Anh nghe em nói đã, nghe quá trình em thay đổi này".Uông Sở Lương không đáp nữa, kệ xác hắn."

Thủ thân như ngọc ấy, có dễ gì đâu".

Lương Hiệt lại thở dài.

"Anh nghĩ mà xem, ở chốn phồn hoa này đâu đâu cũng có cám dỗ, nhất là với người thành công như em mà nói...

Ê ê anh đừng có cười, sự nghiệp của em phát triển lắm nhé".Uông Sở Lương ngoan ngoãn nín cười, nhẹ tay xoa đầu hắn như dỗ trẻ con.

"Ừ, không cười, sự nghiệp của em phát triển lắm".Lương Hiệt hài lòng, lại nói tiếp: "Thực ra trước khi gặp anh thì cũng có vài người tạm được đấy, à, Kha Địch thì không tính, trạng thái tinh thần của cậu ta không được ổn định".Uông Sở Lương lại cười."

Nhưng em không chấp nhận, lúc cần thì tự giải quyết, anh cũng thấy ngăn kéo toàn hàng nóng của em rồi mà".Uông Sở Lương thấy rồi, còn kinh hãi là đằng khác.Đó là lần thứ hai y tới nhà Lương Hiệt.

Hắn bảo y mở ngăn kéo tìm áo ngủ, mà mở ra một cái là thấy trong một ngăn nhỏ riêng toàn là cốc thủ dâm đủ kiểu dáng, ai không biết còn tưởng vào nhầm cửa hàng bán đồ người lớn nữa."

Em rất là cấm dục".Uông Sở Lương cười thành tiếng."

Đừng có cười!"."

Ừ ừ, không cười"."

Em cấm dục thật đấy, toàn tự xử chứ chẳng ngủ với ai, anh là người đầu tiên".

Lương Hiệt cảm thán.

"Em nghĩ hai đứa mình cũng có tơ duyên, nếu không sao em thủ thân như ngọc bao nhiêu năm, không mắc câu mấy người quyến rũ thượng thừa mà gặp anh thì lại giơ cờ trắng đầu hàng ngay được?".Hắn nói: "Em thực sự nghĩ mình là định mệnh đó"."...

Này Lương Hiệt, tôi không cần súp gà cho tâm hồn đâu"."

Không phải súp gà cho tâm hồn, mà là triết học".

Lương Hiệt nói.

"Hồi trước em mắc kẹt trong tấm lưới của Uông Lâm, mà người dệt lưới chẳng biết đâu mất rồi, em không chui ra được.

Nhờ anh tình cờ cứu em mà em mới bắt đầu một cuộc đời mới"."

Sao nghe tội nghiệp quá vậy?".

Uông Sở Lương nghe cười.

"Nghĩa là tôi là ân nhân cứu mạng của em đúng không?

Em chưa cảm ơn tôi cho tử tế đi à?"."

Ừ, giờ cảm ơn tử tế nè".

Lương Hiệt đưa ngón tay vào cửa sau ướt mềm của y.

"Thêm lần nữa đi, em lại cứng rồi".
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 26: Dâm phát hoảng


Edit: RyalMột khi đã từ bỏ thiết lập hình tượng ngày trước, Uông Sở Lương dứt khoát sa ngã luôn.Thêm lần nữa thì thêm, dù sao y cũng cứng rồi.Người đến tuổi ba mươi – dù thiên hạ vẫn đồn "ba mươi như sói, bốn mươi như hổ" – thì vẫn nên tiết chế lại chút, có thế mới phát triển lâu dài và sống thọ được, ham thói hưởng lạc nhất thời thì sẽ sớm thượng mã phong, không đáng.Y vừa nghĩ vậy vừa siết chặt lấy cây gậy Lương Hiệt mới cắm vào.Dù đã làm mấy năm, mỗi năm làm bao nhiêu lần, dù hôm nay đã xong vài cú, nhưng chỉ cần là Lương Hiệt thì Uông Sở Lương sẽ thấy thích thôi.Hắn từng hỏi y: Có phải trước khi gặp em, anh cũng từng có kinh nghiệm rồi hay không?Thực ra Lương Hiệt chẳng có ý gì khác, hắn chỉ muốn biết rốt cuộc kĩ thuật của Uông Sở Lương được rèn luyện thế nào thôi.Khi ấy y đáp: "Đương nhiên rồi".Đương nhiên đã có kinh nghiệm, chứ không sao có thể cho em nếm mùi sung sướng được?Chẳng qua y và Lương Hiệt cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.

Suốt khoảng thời gian qua Lương Hiệt tưởng tượng về "Uông Lâm" và dùng cốc thủ dâm đủ kiểu dáng để giải quyết nhu cầu sinh lí, còn y ấy à, lần đầu thì tự xử bằng ngón tay, lần thứ hai đã mua trứng rung luôn rồi.Uông Sở Lương thoạt trông có vẻ rất hướng nội và nhút nhát, thực ra chỉ núp dưới cái vỏ đã hơn ba mươi tuổi đầu vẫn còn ngây thơ, chứ thực ra kinh nghiệm thì cả rổ.Nói theo kiểu của con trai y thì là: Ai không biết ba còn tưởng ba thuộc kiểu vợ yêu hiền dịu, chứ quen rồi mới thấy ba là đóa hoa biết bịa chuyện hơn người khác nhiều.Cái cụm "đóa hoa biết bịa chuyện" này thực ra là bịa cổ tích.

Lúc còn nhỏ Uông Thịnh thích quấn quýt quanh Uông Sở Lương đòi y kể chuyện cổ tích, lần nào Uông Sở Lương cũng nói: "Được, để ba kể cho con cổ tích về đóa hoa thích bịa chuyện".Uông Sở Lương giỏi bịa chuyện lắm, thi thoảng còn bịa luôn cả của người khác nữa cơ mà.Bị con trai nhận xét như trên, y chỉ bưng tách trà nhỏ mà cười khúc khích: "Con biết người như ba thì gọi là gì không?

Gọi là thụ tâm cơ trà xanh đấy".Con trai cười, lại bảo chưa thấy ai tự nói mình như vậy.Uông Sở Lương: "Giờ thì thấy rồi nè?".Thụ tâm cơ trà xanh, thoải mái hơn vợ yêu hiền dịu nhiều.Lúc trước y đắp nặn một hình tượng gọi dạ bảo vâng, mềm mại ngoan ngoãn trước mặt Lương Hiệt.

Kết quả hắn lại là một tên ù lì, mình không giở trò thì cứ thế đứng im tại chỗ.Thấy chưa, hôm nay vừa cư xử khác mỗi tí mà chẳng phải hiệu quả tăng lên rồi đấy sao?"

A...".Lương Hiệt thúc rất ác, Uông Sở Lương không kìm nổi tiếng rên.Hôm nay hai người làm càn quá đỗi, Uông Sở Lương chưa từng lớn tiếng rên rỉ mà giờ đã sắp lạc cả giọng.Y không thèm để ý xem bên ngoài có người đi qua hay không, ai mà không cần sinh hoạt tình dục, đó chẳng phải chuyện đáng xấu hổ gì."

Sướng không?".

Lương Hiệt thích nghe Uông Sở Lương rên, y càng rên hắn thúc càng mạnh.Uông Sở Lương không nói nên lời, chỉ ôm chặt lấy cơ thể đẫm mồ hôi của Lương Hiệt, ghé vào bên tai hắn rên hừ hừ.Mèo động dục.Lương Hiệt nghĩ vậy đấy.Hắn chưa nuôi mèo bao giờ, nhưng Uông Sở Lương chính là con mèo của hắn.Một đêm ba lần, đã đến lúc này rồi thì Lương Hiệt thúc ngày càng mạnh, kéo dài ngày càng lâu.Thứ cứng ngắc kia ra ra vào vào trong cơ thể Uông Sở Lương, nơi gắn kết giữa hai người vừa dính dơm dớp vừa ướt đẫm, vừa sưng vừa đỏ hồng.Lương Hiệt cắn vành tai Uông Sở Lương gọi y là bà xã, là cục cưng, y run run trong lòng hắn.Đã hơn ba mươi rồi mà còn bị người ta gọi là cục cưng, dâm phát hoảng.Dâm phát hoảng, nhưng đáy lòng lại thấy ngọt ngào.Trái tim Uông Sở Lương đập thật nhanh, nhanh tới mức nó khiến chủ nhân bại lộ – rằng y thích Lương Hiệt đến mức nào.Tên ngốc này, đã đầu đất còn thỉnh thoảng làm y giận, nhưng những tâm sự rối tung beng ấy chỉ cần giải quyết bằng một cái ôm là đủ rồi."

Đệch, xong đời rồi".

Lương Hiệt tăng tốc, nghiến răng nghiến lợi mà nói giữa tiếng rên rỉ của Uông Sở Lương.

"Em thua".Thua bởi chính thế thân mà mình tìm tới, trái tim rơi xuống hồ nước sâu không thấy đáy mang tên Uông Sở Lương.Uông Lâm là ai?Là hồi ức thời niên thiếu đã bị Uông Sở Lương xua đi, không thể quay lại và cũng chẳng cần quay lại nữa rồi.
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 27: Bóp nát


Edit: RyalLương Hiệt thua rồi, thua sạch sành sanh.Vốn câu chuyện trong tưởng tượng giữa hắn và Uông Sở Lương không giống thế này.Lẽ ra họ phải là "ngược luyến tình thâm", làm thế thân cho nhau, Uông Sở Lương là người không cẩn thận mà giao trái tim ra trước, còn hắn thì vẫn mong nhớ người mình yêu thương từ thời thiếu niên nên không thể bắt đầu một cuộc tình mới được, tàn nhẫn từ chối y.

Sau đó Uông Sở Lương một khóc hai càn quấy ba đòi thắt cổ, hắn vẫn mang ý chí sắt đá chẳng thèm liếc người kia lấy một lần.Lẽ ra phải thế chứ.Kết quả hắn mới là người ăn vạ không chịu đi.Uông Sở Lương nói: "Ở đây không tiện tắm rửa mà em lại bắn vào trong tôi rồi".Lương Hiệt ôm y, vùi mặt vào cổ người ta.Mùi hương thuộc về Uông Sở Lương khiến hắn thấy vừa quen thuộc vừa an toàn, Lương Hiệt phiền lòng bởi hôm nay mệt mỏi cả ngày ngoài kia để hầu Kha Địch quậy tung trời đất.Chính hắn đã đề nghị tới khu nghệ thuật lúc chiều.

Cả Lương Hiệt và Kha Địch đều không phải dân nghệ thuật, chẳng hiểu cóc khô gì, nhưng hắn nói rát họng lừa tên kia đến đây để nhân cơ hội tìm hiểu vài chuyện với sư huynh của Uông Sở Lương.Hắn quá lo cho y, chỉ sợ y đột nhiên nghĩ quẩn mà thực sự làm ra chuyện gì không thể chấp nhận được với lão dê già kia.Đòi tiền thì ai chẳng được?Thích tài nguyên chứ gì, Lương Hiệt đây cũng tìm được cả đống.Không phải làm những chuyện vòng vèo như thế.Cũng may là hắn đến, không thì chuyện tối nay chẳng xảy ra đâu."

Em bắn nhiều thế kia, liệu anh có mang bầu không nhỉ?".

Lương Hiệt mặt dày nói bên tai người ta.Úls cười cười: "Dính rồi, mai sinh".Lương Hiệt cũng cười, cắn môi y một cái: "Lúc trước anh có nhanh mồm nhanh miệng thế này đâu"."

Lúc trước tôi giả vờ".

Uông Sở Lương đáp.

"Tưởng em thích bé thỏ trắng thẹn thùng nhút nhát?

Tôi diễn kịch với em đấy còn gì"."

Thế sao hôm nay không diễn nữa?"."

Mệt rồi, diễn viên tuyên bố tạm thời đóng máy".

Uông Sở Lương nói.

"Kĩ thuật tốt đến mấy cũng không chịu nổi chuyện diễn một vở tận ba năm"."

Anh làm gì tuyên bố đóng máy đâu, bị bắt đóng máy thì có, em nghe hết mấy lời anh nói với sư huynh dưới tầng rồi".

Lương Hiệt đáp.

"Có phải ngày nào anh cũng tính kế em không?"."

Không, tôi đâu có thông minh đến vậy".

Uông Sở Lương nói như chuyện đương nhiên.

"Tôi xui lắm, qua lại một hồi là yêu em, nhưng lòng em còn giấu người yêu cũ nữa thì sao mà tôi so bì được".Y cố tình buông lời chua chát, ngón tay xoắn xoắn tóc người kia.

"Tôi tự biết mình chẳng là gì, không có gì, muốn lấy lòng em cũng chỉ đành dùng thân thể này và chút kĩ thuật giường chiếu không quá tệ.

Tôi đáng giá bao nhiêu cơ chứ?

Tôi già chát mà lại chẳng có bản lĩnh gì, không bì được với người em thích, nên chỉ dám trộm tương tư rồi tự so sánh thôi".Lương Hiệt nghe mà lòng khó chịu, thấy kì lạ, còn thấy nghèn nghẹn đau đớn."

Anh đừng nói thế".

Hắn cất lời.

"Thực ra chuyện giữa hai đứa mình phải được làm rõ từ lâu rồi mới phải"."

Tôi đâu dám, nếu hôm nay không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chắc cả đời này tôi chẳng dám để em biết mình có tình cảm gì với em đâu".

Thói nghiện diễn của Uông Sở Lương lại nổi lên.

"Tôi không xứng với em".Lương Hiệt xong đời rồi, trái tim hắn bị y chọc cho rỉ máu."

Thôi đủ rồi, đừng nói nữa mà".

Lương Hiệt không nghe nổi nữa.

"Xứng với không xứng cái gì?

Anh đừng nói vậy".Uông Sở Lương thầm cười nghiêng ngả trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn vờ ấm ức."

Thật đấy, tôi không có tự tin".

Y lại nói.

"Tôi có cảm giác em lên giường với tôi chỉ vì tôi giống người em thích, tôi đã nghĩ, một ngày kia nếu cậu ấy xuất hiện và gặp lại em thì em sẽ đi theo người ta mất, chẳng thèm quay lại nhìn tôi lấy một lần"."

Không giống mà".

Lương Hiệt đau lòng.

"Thực ra anh cũng không giống em ấy tới vậy".Uông Sở Lương sắp không nhịn được rồi, buồn cười quá.Lương Hiệt vừa thâm tình vừa ngốc nghếch, làm y thấy mình thật xấu xa."

Này Lương Hiệt"."

Lỡ cậu ấy thực sự tới tìm em nói muốn ở bên em, thì em phải làm sao bây giờ?".Lương Hiệt nhìn Uông Sở Lương, hôn một cái lên chóp mũi y."

Ngày trước thì em không biết, nhưng giờ anh thương em rồi, em cũng chỉ thương mình anh thôi".Câu nói ấy mộc mạc tới mức Uông Sở Lương không kìm được nữa, y nhếch miệng muốn cười, nhưng nước mắt lại trào ra.Lương Hiệt luống cuống."

Sao lại khóc rồi?".Đã hơn ba mươi tuổi rồi mà còn tự dưng bật khóc, đúng là mất mặt.Nhưng lòng Uông Sở Lương chua chát quá, như thể bị người ta tống cho cả tấn nước chanh vậy.Y ôm lấy Lương Hiệt, đặt cằm trên bả vai hắn, nhẹ giọng hỏi: "Vậy nếu Lâm Lâm của em nói cậu ấy đã thích em từ ngày bé, cậu ấy vẫn luôn nhớ đến em bao nhiêu năm nay thì sao?"."

Thế thì em sẽ đáp rằng em cũng vậy, nhưng giờ em có anh rồi".

Lương Hiệt nói.

"Sao anh thiếu cảm giác an toàn quá vậy?

Anh sợ gì cơ chứ?".Sợ em không thích tôi của hiện tại.Sợ người em thích chỉ là ảo tưởng về bóng dáng của thiếu niên đẹp đẽ khi xưa, hình ảnh thiếu niên đã lớn sau này.Uông Sở Lương hơi nức nở, nhẹ giọng cười rồi nói với Lương Hiệt: "Lúc nào em xin nghỉ phép đi, tôi dẫn em về quê tôi"."

Ừ".

Lương Hiệt không chịu nổi khi thấy người khác khóc, đặc biệt là Uông Sở Lương, nước mắt y chảy cả vào lòng hắn rồi.

"Anh thích đi đâu thì đi, em theo anh là được".Về cùng tôi.Về lại thôn nghèo nay đã đổi tên, nhân lúc đêm khuya mà trốn sau đống cỏ khô làm tình.Uông Sở Lương cảm thấy đây chính là cơ hội cuối cùng, nếu Lương Hiệt không nhớ ra nữa thì y sẽ bóp nát trứng thằng nhãi đó.
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 28 : Uông Sở Lương


Edit: RyalUông Sở Lương là kiểu người đã chiếm hời cũng nhất định phải tiếp tục khoe mẽ.

Hôm nay y được sướng chưa từng có, nhưng xong việc rồi vẫn bắt bẻ: "Tại em cả đấy, khắp người tôi rối beng cả này".Trước mặt Uông Sở Lương, Lương Hiệt bao giờ cũng tốt tính.

Hắn vừa cười hì hì vừa lấy khăn ướt lau cho người ta, còn vạch mông Uông Sở Lương lấy sạch tinh dịch mình bắn vào bên trong ra ngoài nữa chứ.Y chỉ việc nằm đó hưởng thụ, nhìn ánh trăng rực rỡ bên ngoài: "Hôm nay trăng đẹp thật, lẽ ra mình phải ngồi ngoài đó ngắm trăng".Cùng lúc đó, sư huynh vô tội cũng đang đen mặt ngồi trên thềm cửa "ngắm trăng".Sao sư đệ lại làm thế?Bình thường hai đứa nó cũng vậy à?Sư huynh nghĩ mình phải nói chuyện với sư đệ thôi, dù sao trong nhà cũng có trẻ con, phải nhắc nó đừng đưa Lương Hiệt về nhà làm ảnh hưởng đến việc học của thằng bé.Sư huynh đợi mãi mới thấy trên tầng yên ắng nhưng vẫn không dám làm gì thiếu suy nghĩ, chỉ sợ mình thấy được cái gì không nên thấy, nghe được cái gì không nên nghe.Anh vẫn cứ ngồi nguyên tại chỗ đến khi Uông Sở Lương và Lương Hiệt cùng bước xuống."

Sư huynh ơi, bọn em về trước nhé!".

Hôm nay Uông Sở Lương hơi quá đà, đến dáng đi cũng kì dị, lúc bước xuống cầu thang còn thấy chân run run.Nghe thấy giọng y, cuối cùng sư huynh cũng yên tâm về phòng."

Đi đi, đi đi".

Sư huynh đỏ mặt nói.

"Lát nữa anh cũng đóng cửa đây".Uông Sở Lương theo sau Lương Hiệt, mà hắn còn đang cầm theo cái ga trải giường định mang về nhà giặt.Sư huynh không nỡ nhìn thẳng, đành vừa cúi đầu ngó ấm trà nhỏ trong tay mình vừa tiễn hai người rời đi.Họ bước chậm rì rì tới bên ngoài khu nghệ thuật, bởi Lương Hiệt đỗ xe ở đó."

Nãy anh có nhìn thấy không?".

Lương Hiệt đột nhiên hỏi."

Thấy gì?"."

Mặt sư huynh anh đỏ bừng".

Hắn ôm eo Uông Sở Lương mà cười.

"Chắc nghe thấy tiếng anh rên đó".Uông Sở Lương lườm Lương Hiệt một cái, rồi bắt đầu sầu não.Ở đây cách âm không tốt, sao y lại quên mất sư huynh vẫn còn ngồi bên dưới nhỉ!Sư huynh của y vẫn còn ngây thơ lắm, cũng chẳng trẻ trung gì cho cam nhưng chưa một mối tình nào vắt vai, anh biết mấy chuyện này chứ chưa trải qua bao giờ, nhắc tới đã thấy ngượng rồi.Người đàn ông trung niên ngây thơ đơn thuần tự dưng bị bắt nghe phim đen bản thực tế.Uông Sở Lương đột nhiên thấy có lỗi với sư huynh quá chừng."

Đúng rồi".

Lương Hiệt hỏi.

"Lát nữa qua chỗ em hay về nhà anh đây?".Hai người dây dưa lâu đến thế mà Lương Hiệt chỉ mới chính thức đến nhà Uông Sở Lương hai lần.Căn hộ hai phòng ngủ không rộng lắm, ngoài Uông Sở Lương thì còn đứa con đã học cấp ba.Lương Hiệt có ấn tượng rất sâu đậm với thằng nhóc kia, bởi trông nó y hệt Uông Sở Lương, nhìn phát biết ngay cha con ruột thịt.Quan trọng nhất là, lần đầu gặp nhau, thằng nhóc đó đang trong độ mười lăm mười sáu tuổi – cũng chẳng hơn Uông Lâm ngày xưa là bao, hắn còn thấy được chút bóng dáng Uông Lâm thời niên thiếu trên người nó nữa.Mỗi tội khí chất thì khác hẳn, Lâm Lâm của hắn rõ mềm mại dễ thương, thằng con của Uông Sở Lương thì lạnh như băng ấy.Nghĩ đến đây, Lương Hiệt ho nhẹ một tiếng: "Giờ quan hệ của chúng mình đã khác trước rồi, em có một câu hỏi đã ấp ủ trong lòng từ lâu, hôm nay được quyền đề cập rồi chứ?".Hai người bước tới cạnh xe, Lương Hiệt mở cửa cho Uông Sở Lương đầy tự nhiên."

Gì đấy?".

Uông Sở Lương rất nghi Lương Hiệt chính là quyển "Mười vạn câu hỏi vì sao" chuyển kiếp mà thành, chứ không thì sao hắn có lắm câu hỏi thế?Họ lên xe, Lương Hiệt để tấm ga trải giường dính đầy mồ hôi và tinh dịch ở ghế sau rồi quay sang nói với y: "Em vẫn luôn muốn hỏi về con trai anh, tuy không hay lắm, nhưng em nghĩ giờ mình là người yêu rồi thì em được phép hỏi chứ"."

Con trai tôi thì sao?".

Uông Sở Lương lườm hắn.

"Đừng có hòng mơ tưởng đến nó đấy!".Đến tận bây giờ y vẫn còn nhớ Lương Hiệt nói Uông Thịnh giống Uông Lâm trong lần đầu tiên gặp mặt, hồi ấy suýt thì giận đến nỗi ngất đi luôn mà."

Đệch, nó vẫn còn nít ranh thì em mơ tưởng cái gì!

Em thấy hai người trông giống nhau quá, anh bảo không phải cha con ruột, nhưng... không phải ruột thịt thì sao giống đến mức đó được?".

Lương Hiệt trộm liếc y qua khóe mắt.

"Anh từng kết hôn rồi đúng không?

Có con với vợ cũ, anh còn không chịu thừa nhận à?"."

Vợ cũ?".

Uông Sở Lương nghĩ: Tôi là 0 thuần, em nhìn kiểu gì mà nghĩ tôi sẽ cưới vợ sinh con?Y cười nghiêng ngả.Lương Hiệt: "...

Anh cười gì chứ?"."

Muốn biết Uông Thịnh chui từ đâu ra không?".

Uông Sở Lương đột nhiên ghé sát vào, ngón tay nhẹ nhàng đảo vòng tròn quanh ngực hắn."

Muốn chứ".Y khẽ cười: "Do tôi tự đẻ ra đấy, thực ra, tôi là..."."

Thần kinh".

Lương Hiệt bất đắc dĩ trợn mắt, túm chặt tay Uông Sở Lương.

"Thua anh đấy, chẳng nói thật được câu nào".Y cười cười, thầm nghĩ: Thực ra vẫn có nói thật mà, tôi từng nói tôi yêu em.
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 29: Tên đần


Edit: RyalUông Sở Lương không chịu nói chuyện tử tế, Lương Hiệt cũng không hỏi lại được.Nhưng chính hắn có thể tự thêu dệt một câu chuyện cho y.Uông Sở Lương thời trẻ không biết mình thích đàn ông, cưới đại một cô vợ rồi sinh con, sau đó hôn nhân tan vỡ và "vấn đề cá nhân" của y cũng dần lộ diện.Còn về lí do Uông Sở Lương không thừa nhận Uông Thịnh là con trai y, Lương Hiệt có cảm giác do y hổ thẹn.Hổ thẹn với mẹ thằng bé, hổ thẹn với cả thằng bé, nên không có mặt mũi nào mà thừa nhận.Chứ không thì sao hai người giống nhau đến thế?Lương Hiệt dệt xong xuôi câu chuyện đời Uông Sở Lương thì sầu não đến độ chỉ muốn làm một điếu thuốc."

Em đang nghĩ gì thế?".

Uông Sở Lương thò người sang giúp hắn cài dây an toàn, rồi về chỗ cài cho chính mình."

Nghĩ về anh với con trai anh".

Lương Hiệt đáp.

"Có phải sau này thằng nhóc cũng sẽ gọi em là ba không?

Mẹ nó biết chuyện chứ?".Uông Sở Lương không nhịn được cười, tựa vào ghế nhìn hắn."

Rốt cuộc em nghĩ tôi là ai?".

Y hỏi.

"Trong lòng em, tôi là loại gay đểu lừa cưới con nhà người ta à?"."

Không, em có bảo anh lừa cưới ai đâu"."

Uông Thịnh là con của anh ruột tôi".

Uông Sở Lương nhìn hắn.

"Em không biết tôi có anh trai à?".Đúng là Lương Hiệt có biết.Hai người quen nhau chưa được bao lâu hắn đã nghe Uông Sở Lương nói rằng y có anh trai, nhưng không nói có phải cùng mẹ hay không, mà hắn cũng chẳng hỏi nhiều.Còn lí do tại sao không hỏi nhiều...Hai người ngủ với nhau, Uông Sở Lương động tí là lại gọi "anh" lúc lên đỉnh, Lương Hiệt nghĩ y thầm yêu anh mình – thế thì là loạn luân còn gì, hắn không dám hỏi, hỏi thì xấu hổ lắm.Nhưng giờ đã khác, giờ hắn có thể ghen một cách danh chính ngôn thuận."

Ừ đấy, anh mà không nhắc thì em cũng quên mất".

Lương Hiệt mím môi nhìn y.

"Anh trai anh là sao?".Uông Sở Lương giả ngu: "Anh nào?

Sao là sao?"."

Anh đừng bảo người anh thích chính là cha thằng bé đấy".Đau đớn tới mức nào!Lương Hiệt chết mất thôi!Người đẹp si tình phải lòng anh ruột nhưng không thể bày tỏ nỗi lòng, đành rưng rưng nhẫn nhịn giúp nuôi nấng đứa con của người mình yêu.Nếu "người đẹp si tình" không phải Uông Sở Lương thì hắn sẽ cảm động lắm.Người khác thì được, Uông Sở Lương thì không được.Lương Hiệt không cảm động, Lương Hiệt ghen.Uông Sở Lương nhìn hắn như nhìn thằng ngốc: "Tôi thích anh trai tôi ấy à?"."

Hừ".

Lương Hiệt cười khẩy.Uông Sở Lương co mình trên ghế phụ lái mà cười phá lên: "Em giỏi thật đấy Lương Hiệt!".Hắn nhìn y, nhìn một lúc cũng bật cười theo.Họ đã bên nhau ba năm, Uông Sở Lương bao giờ cũng rất kiềm chế khi gặp hắn, chẳng biết y kiềm chế cái gì nhưng cũng mất tự nhiên vô cùng.Lương Hiệt cũng được coi như từng gặp nhiều kiểu người, thực ra hắn biết Uông Sở Lương không phải loại gọi dạ bảo vâng hiền lành nhút nhát, nhưng dáng vẻ dưới lớp vỏ bọc ấy thì hắn chịu.Hôm nay mới biết.Kể ra hắn cũng to gan thật đấy, chưa biết bộ mặt thật của người kia đã trao mất nửa con tim rồi.Với một người đã hơn ba mươi tuổi thì kể ra có đôi chút qua loa.Nhưng hai người đã dây dưa lâu đến vậy, dù bản chất Uông Sở Lương có là gì thì Lương Hiệt nghĩ mình cũng chẳng rời xa y được đâu.Điển hình của mối quan hệ từ tình dục thành tình yêu.Hắn nhìn Uông Sở Lương thoải mái cười thật to, khác hẳn lúc trước, đột nhiên thấy y giàu sức sống hơn nhiều.

Tuổi thì không còn nhỏ nữa mà tính nết lại trẻ con, cười phá lên không hề chú ý tới hình tượng, thực sự rất...

đáng yêu.Lương Hiệt giơ tay lau nước mắt cho Uông Sở Lương, nói bằng giọng ấm ức: "Cười cái gì mà cười?

Em nói không đúng à?"."

Đúng được chỗ nào mà đúng?".

Uông Sở Lương gạt tay hắn ra, vẫn còn buồn cười.

"Uông Thịnh là con trai của anh ruột tôi, anh ruột tôi là đồ tồi bỏ con bỏ cái.

Người tôi thích không phải anh ruột, người tôi thích... là một tên đần".
 
Back
Top Bottom