Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến

[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 10: Vu oan


Edit: RyalTừ lúc thốt ra câu hỏi ấy, Uông Sở Lương đã biết dù Lương Hiệt có chọn ai thì y cũng sẽ khó chịu.Nhưng y cứ thích hỏi đấy, y muốn đánh thức chút lương tâm đang ngủ say trong linh hồn Lương Hiệt.

Có đôi khi, muốn được như ý thì con người ta không thể rút lui mà chẳng phải chịu chút tổn thất nào.Phải làm địch tổn thương một ngàn còn mình tự chịu tám trăm, chuyện thường ấy mà.Uông Sở Lương cảm nhận được rất rõ – người ở đầu dây bên kia thoáng khựng lại: "Em..."."

Mà thôi, tôi hỏi em làm gì cơ chứ?".

Y cố ý ngắt lời hắn, rồi cười cười.

"Đêm nay tôi sẽ tìm cớ không đi đâu cả, còn em thích ngủ cùng Kha Địch thì cứ ngủ, tôi không quản lí được.

Ban nãy tôi đùa thôi"."

Em ngủ cùng cậu ta làm gì?".

Lương Hiệt tức muốn hộc máu.

"Anh đừng vu oan cho em nữa mà!".Uông Sở Lương cười, dùng đũa khảy nồi mì đã hơi mềm nhũn ra: "Được rồi, người bên cạnh em vội lắm rồi đấy, đi đi"."

Còn anh?".

Lương Hiệt hỏi.

"Anh định thế nào?"."

Không đi nhậu thì cũng phải tìm cớ sao cho hợp lí chứ, hôm nay không đi thì mai cũng gặp, có những việc chẳng trốn tránh được".

Uông Sở Lương nói.

"Nhưng tôi tự biết xử lí được"."

Anh xử lí cái gì?

Anh não phẳng bỏ xừ, bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền nữa!".Uông Sở Lương cười: "Trong lòng em, tôi là một thằng đần à?"."

Không phải, anh ngây thơ".

Lương Hiệt đáp.

"Dễ lừa".Uông Sở Lương trợn trắng mắt, lòng thầm nhủ, chẳng biết trong hai ta đứa nào mới dễ lừa."

Thôi không nói chuyện với em nữa, lỡ đâu Kha Địch tưởng em cắm sừng cậu ta thì sao"."

Anh thôi đi, cứ ăn nói kì quặc, lại còn bảo em cắm sừng cậu ta nữa chứ.

Em không xứng, không dám đâu".

Lương Hiệt nói.

"Tóm lại là anh phải tỉnh táo đấy, đường đời thì vô biên, không cần thiết phải trả giá quá lớn vì một mối làm ăn đâu"."

Ờ ờ".

Uông Sở Lương đáp.

"Thôi cúp máy nhé, tôi bận rồi"."

Bận gì?"."

Tắm"."...".

Lương Hiệt im lặng vài giây.

"Anh về sớm nhé?"."

Có chuyện gì à?"."

Không có".

Lương Hiệt thở dài.

"Thôi, anh làm gì thì làm đi, không có gì đâu".Cứ thế, hai người cúp máy.Uông Sở Lương ngẩn ngơ nhìn cái điện thoại trên bàn, một lúc sau Lương Hiệt lại gửi tin nhắn tới.Lương Hiệt: [Muốn chịch anh ghê, giải tỏa tâm hồn].Uông Sở Lương cười thành tiếng, y chỉ muốn hỏi cái tên này có gì mà cần giải tỏa.Uông Sở Lương ăn mì xong thì xuống tầng, thấy sư huynh vẫn còn đang nói chuyện với ông chủ của phòng tranh đối diện."

Chào buổi chiều, anh Triển".

Uông Sở Lương nhận lấy cốc nước, tựa người vào tay vịn cầu thang, uống chậm rì rì."

Chào cậu".

Anh Triển thấy y xuống tầng thì đứng dậy khỏi ghế, cúi đầu nói với người còn đang bận bịu: "Thôi cứ thế trước đã nhé, có gì thay đổi tôi sẽ báo lại sau".Sư huynh cười, gật đầu: "Anh Triển cứ yên tâm".Uông Sở Lương nhìn hai người, bĩu môi.Đến khi gã đã đi rồi, y mới hỏi: "Anh thấy anh ta thế nào?".Sư huynh còn chẳng thèm ngẩng đầu mà cứ làm việc tiếp, thuận miệng hỏi: "Ai cơ?"."

Triển Khiêm ấy".

Uông Sở Lương nói.

"Em thấy cái ông này càng ngày càng gợi cảm à nha".Cuối cùng sư huynh cũng ngẩng đầu lên.Uông Sở Lương cười: "Chắc anh Triển năng nổ hơn Lương Hiệt nhiều đấy"."

Em nghĩ gì vậy?".

Sư huynh hơi nhíu mày.

"Em không cần Lương Hiệt nữa à?"."

Thôi, cái đồ ngốc ấy".

Uông Sở Lương nói.

"Cứ ở bên Lương Hiệt nữa là chỉ số thông minh của em cũng bị kéo thấp xuống theo cho mà coi".Sư huynh nhìn y một chốc với vẻ nghi ngờ, rồi lại quay đầu nhìn ra bên ngoài.Phòng tranh của Triển Khiêm ở ngay đối diện.

Sư huynh nói: "A Lương à, anh thấy Lương Hiệt tốt lắm, chỉ có chút khúc mắc thôi.

Mà khúc mắc ấy chẳng phải là em hay sao, em gỡ bỏ giúp cậu ấy là được".Uông Sở Lương cười: "Trông kìa, anh sợ em thông đồng với anh Triển chứ gì".Y ngồi xuống nhìn ánh mặt trời chói mắt bên ngoài: "Lương Hiệt còn đang hầu cái cậu tình địch bé nhỏ của em kia kìa, ban ngày hai người đó ngồi tàu lượn siêu tốc, khéo tối đến còn thuê phòng cùng nhau"."

Thuê phòng á?"."

Em đoán thế thôi".

Uông Sở Lương cười.

"Em đang vu oan mà".
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 11: Được lắm


Edit: RyalBình thường rảnh rỗi thì Uông Sở Lương cũng không thích ngồi trong tiệm, ngay cạnh họ là một khuôn viên nghệ thuật, y khoái qua đó đi dạo hơn.Hôm nay y lại bực bội trong người.

Chôn chân trong cửa tiệm đã lâu, đến sáu giờ tối khi mặt trời bắt đầu lặn, Uông Sở Lương mới ra ngoài.Con trai y đang trong tiết tự học buổi tối, đến chín giờ mới tan, về nhà sớm chán chết, chẳng bằng giết thời gian ở bên này.Uông Sở Lương cầm một cái quạt trắng trong tay, trên mặt quạt là dòng chữ do sư huynh tự tay viết: Chớ tức giận.Uông Sở Lương vẫn luôn thấy sư huynh hơn mình nhiều lắm, vừa có tài lại vừa có trí, lại còn biết nỗ lực.

Còn y thì sao?

Tuy lúc còn sống sư phụ rất thương y, nhưng y biết, về mặt tài năng trong ngón nghề thì sư phụ vẫn coi trọng sư huynh nhất.Uông Sở Lương cũng chẳng ngại, tự y biết mình đáng giá mấy đồng.y vừa phe phẩy quạt vừa dạo qua dạo lại trong khuôn viên, gặp Triển Khiêm ở cạnh quầy đá bào."

Trùng hợp ghê ha anh Triển?".

Uông Sở Lương cười ranh mãnh như cáo, chỉ vào cốc đá bào xoài: "Sư huynh tôi thích nhất là vị xoài đấy".Triển Khiêm cười cười không nói gì, nhưng lại chọn đá bào xoài đóng gói mang về.Uông Sở Lương vừa hừ hừ vừa đi tiếp, thấy sư huynh mình tuy hiền lành chất phác đến độ hơn ba mươi tuổi đầu còn chưa yêu đương, nhưng may mà gặp được một người tỉnh táo.Đâu có giống y, mới mười mấy tuổi đã biết yêu, kết quả lại gặp trúng một tên ngốc xít.Nghĩ đến đồ ngốc Lương Hiệt, Uông Sở Lương lại không nhịn được mà bật cười.Thực ra trêu đồ ngốc cũng vui lắm, tuy bình thường hay rước bực vào thân nhưng lúc hồi tưởng thì lại thấy thú vị.Y biết chừa đường lui cho mình, biết tìm nhiều cớ lắm.Y nghĩ mình ghẹo Lương Hiệt cho lắm rồi cũng phải trả giá, lần nào bực bội cũng quy thành "trả giá cho quỷ dữ".Không ai được lợi, mà cũng không ai phải chịu thiệt hết.Hơn sáu giờ tối, khu nghệ thuật đã vãn người, chỉ còn cư dân xuống tầng đi dạo.Uông Sở Lương thích khuôn viên lúc này, cái cảm giác nhìn xung quanh từ ồn ào thành tĩnh lặng rất chân thực.Y cũng coi như đã nhìn nơi này được xây từng viên gạch một, có cảm tình chứ.Uông Sở Lương rẽ ở một góc đường, mua kem ở một cửa hàng nhỏ rồi vừa đi vừa ăn, lại nhớ về ngày trước.

Đột nhiên y thấy bóng người đang õng ẹo tạo dáng cạnh một bức tượng điêu khắc nom quen quen.Y chưa gặp Kha Địch ngoài đời bao giờ, chỉ mới xem vài tấm ảnh cậu ta chụp gửi cho Lương Hiệt – toàn ảnh khỏa thân.

Khi ấy Uông Sở Lương và Lương Hiệt vừa làm tình xong, đã mệt chết khiếp mà hắn vẫn ôm rịt lấy y như koala treo mình trên cây, cái điện thoại trên bàn bỗng nhảy thông báo.Lương Hiệt bảo y xem giúp, cuối cùng thì Uông Sở Lương còn đang dính tinh dịch hắn trên đùi chưa rửa đã thấy người ta chụp ảnh nóng gửi sang.Đó là lần đầu tiên y thấy cảnh này, hai người vừa ở bên nhau chưa được bao lâu, Uông Sở Lương còn lầm tưởng Lương Hiệt có nhiều tình nhân lắm.Nhưng sau này thì hiểu lầm cũng được giải quyết.

Lương Hiệt nhìn bức ảnh kia thì suýt tức đến nỗi ngất xỉu, bảo Uông Sở Lương nhanh nhanh xóa lịch sử trò chuyện.Y còn lén chuyển tiếp sang cho mình rồi mới thủ tiêu chứng cứ.Về nhà, Uông Sở Lương cẩn thận nghiên cứu hình khỏa thân của Kha Địch mất một lúc lâu.

Thằng nhãi này gợi cảm phết, tư thế chụp ảnh dâm phát sợ, mặt đẹp mà da cũng trắng nõn non mịn, y còn vừa gặm dưa chuột vừa nghĩ: xinh trai đấy chứ, Lương Hiệt không muốn xơi thật à?Đúng là Lương Hiệt không muốn thật, hắn nhiều nguyên tắc lắm.Tóm lại là Uông Sở Lương không ngờ mình sẽ gặp Kha Địch hàng thật giá thật ở chỗ này, lại còn mặc quần áo đầy đủ nữa chứ.Lương Hiệt thì đứng cách thằng nhãi đang mải mê tự chụp hình ấy một đoạn không xa.Trái tim Uông Sở Lương run lên, nhanh chân trốn ra sau biển quảng cáo.Y không ngờ Lương Hiệt sẽ đưa Kha Địch tới đây.Tới làm gì?Uông Sở Lương cắn kem, trợn mắt: Cậu ta có hiểu quái gì về nghệ thuật không đấy?
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 12: Đừng có quậy


Edit: RyalLương Hiệt đúng là một thương nhân, tuy trong chuyện tình cảm với Uông Sở Lương thì có vẻ giống tên ngốc nhưng cũng chỉ thế mà thôi, chứ thực ra đầu óc hắn không tồi.Chẳng qua thương nhân vẫn hoàn thương nhân, hắn có thể bán gốm màu của Uông Sở Lương với giá cao ngất ngưởng, nhưng bảo hắn đi thưởng thức tác phẩm nghệ thuật thì đúng là nói giỡn.Thi thoảng Lương Hiệt lại tới tiệm tìm Uông Sở Lương, hắn cũng từng theo y tới khuôn viên nghệ thuật này, nhưng hắn chỉ thấy những món triển lãm và kiến trúc trông khá buồn cười chứ chẳng có suy nghĩ nào khác.Kha Địch cũng chẳng khác gì, thấy mấy thứ này thì chỉ muốn chụp ảnh đăng lên mạng xã hội giả làm thanh niên văn nghệ cao sang.Cậu ta chụp tới chụp lui đến là vui vẻ, còn khen Lương Hiệt biết tìm chỗ vui chơi nữa chứ.Thực ra Lương Hiệt đâu có muốn dỗ cho Kha Địch vui, hắn chỉ ước cậu ta dỗi rồi phủi tay về nhà luôn cho xong việc.Sở dĩ Lương Hiệt đưa tên này tới đây là vì hắn nghĩ mình có thể tới cửa hàng một chuyến, tâm sự với sư huynh Uông Sở Lương về vấn đề y có nên qua lại cùng lão già kia không, nếu có thể thì hắn muốn đề nghị được giúp đỡ, cho Uông Sở Lương khỏi phải tiếp xúc với lão yêu râu xanh đó nữa."

Cậu cứ chụp trước đi".

Lương Hiệt nói.

"Tôi bận tí, lát nữa sẽ về"."

Thế thì không được!".

Còn lâu Kha Địch mới tha cho Lương Hiệt, cậu ta níu tay hắn, dựa vào lòng hắn như không xương: "Mình chụp cùng nhau đi!

Lát nữa em còn up lên Insta cơ mà!".Vì thế, Lương Hiệt để lại một cái liếc mắt trắng trợn trong bức ảnh."

Thôi mà!

Anh cười cái đi!".

Kha Địch nói.

"Ngoan nào, tối em thưởng cho anh!".Lương Hiệt đâu dám để cậu ta thưởng.

Hắn nghi ngờ chính mẹ đã đẩy mình vào hố lửa, hi sinh cả nhan sắc con trai để Lương Hiệt được vui trong "ngày sinh nhật cuối cùng".Năm đó quan hệ giữa hai gia đình nhà Lương Hiệt và Kha Địch rất tốt, cha mẹ hắn coi Lương Hiệt như con trai mình.

Sau này biết cậu ta tự dưng nằm khỏa thân trên giường Lương Hiệt thì hai cụ nảy sinh cảm giác rất kì lạ với đứa bé này, còn nghĩ có thể cậu ta mắc chứng cố chấp.Chuyện Lương Hiệt không thích Kha Địch thì ai cũng biết, chính Kha Địch cũng biết, nhưng cái gì không chiếm được thì con người ta mới mãi nhớ thương, cậu ta lại cô đơn lẻ bóng, ngày nào cũng quấy rầy hắn.

Lần này về khám bệnh, cậu ta muốn thử lần cuối – đã không biết xấu hổ nhiều năm như thế rồi, cậu ta cũng thấy mệt mỏi, nếu lần này Lương Hiệt vẫm từ chối thì cậu ta sẽ buông tay.Kha Địch biết Lương Hiệt có bạn tình, hai người đó còn rất hợp nhau, nhưng cậu ta nghĩ mãi không ra: nếu chỉ muốn làm tình thôi thì sao không phải mình mà lại là kẻ khác?"

Tối nay tùy anh chọn tư thế đó".

Kha Địch cười, đôi mắt như gắn móc câu.

"Em học nhiều cái mới lắm"."...

Thôi không cần, quý ngài đừng vất vả quá".

Lương Hiệt rút tay ra.

"Tôi đi hút thuốc cái, cậu tự chụp đi".Kha Địch xua tay: "Thoải mái, em thích nhất là nhìn anh hút thuốc, gợi cảm chết đi được".Lương Hiệt lùi sang một bên, trợn mắt châm lửa.Uông Sở Lương vẫn trốn sau biển quảng cáo mà nhìn họ, vừa phe phẩy quạt vừa ăn kem như đang xem phim chiếu rạp, hết một cảnh y còn cười cười như hài lòng với diễn viên lắm.Chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng, Uông Sở Lương lập tức lấy điện thoại ra gọi sư huynh."

Sư huynh này, Lương Hiệt đưa tình địch của em đến khuôn viên nghệ thuật rồi.

Lát nữa họ mà vào tiệm thì nhớ bảo em đi công tác cùng sư thúc rồi nhé, nếu họ mua gì thì hét giá càng cao càng tốt!".Y cúp máy rồi liếm sạch que kem, vứt vào thùng rác, lại nhìn sang phía hai người kia.Lương Hiệt đang cúi đầu nhìn điện thoại chẳng biết làm gì, Kha Địch thì đang selfie.Điện thoại Uông Sở Lương nhanh chóng rung lên, hắn gửi tin nhắn đến.[Tối nay Kha Địch định thưởng cho em, anh nghĩ em nên trốn thế nào bây giờ?].Uông Sở Lương cười, cố tình trêu hắn: [Đừng có trốn, cởi quần áo đi].Nửa phút sau, Lương Hiệt mới đáp: [Đừng có quậy!].Ngay sau đó hắn nhắn thêm một câu nữa, khiến Uông Sở Lương suýt bại lộ ngay tại chỗ: [Em muốn cởi quần áo anh thôi].
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 13: Dằn vặt


Edit: RyalUông Sở Lương vừa ăn xong một que kem, nhưng nhìn tin nhắn Lương Hiệt gửi tới lòng y lại nóng rừng rực.Có đôi khi y thấy con người đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng – bao nhiêu năm trước khi gặp lại Lương Hiệt, y như mắc chứng lãnh đạm và chẳng khơi nổi dục vọng với bất cứ điều gì, tự tuốt còn sợ ê tay.Nhưng khi đã ở bên Lương Hiệt rồi, y lại chỉ muốn nũng nịu trong lòng hắn mỗi ngày, thượng mã phong luôn cũng được.Lương Hiệt cũng thế – sau lần đầu tiên, hai người ngủ say đến tận khi trời sáng, đến lúc dậy rồi hắn mới nghiêm mặt giải thích rằng mình không phải kiểu người tùy tiện, có rất nhiều nguyên tắc và điểm mấu chốt.Dĩ nhiên Uông Sở Lương cũng hiểu hắn không phải kiểu người tùy tiện, đàn ông ấy à, cái thứ xả ra chính là minh chứng tốt nhất.Nhiều thế kia, đặc tới vậy.Nhắc lại chuyện xưa thì lần đầu tên khốn ấy cũng chẳng mang bao, bắn sạch vào bên trong Uông Sở Lương, nhiều tới mức y không cử động được, bởi cứ cử động là sẽ trào ra ngoài.Lúc ấy Lương Hiệt bắn rõ là lâu, thậm chí Uông Sở Lương còn nghi ngờ liệu có phải thằng nhãi này cả đời chưa xuất tinh hay không, sao hàng tồn nhiều thế?

Sau này thì không còn chuyện đó nữa rồi.

Lâu lâu hai người lại gặp nhau một lần, dù Uông Sở Lương mang tâm thế "có ra sao cũng phải chiều nhau" nhưng nguyên tắc thì vẫn là làm một lần rồi chạy, hàng của Lương Hiệt cũng chẳng còn đặc như trước nữa.Công của Uông Sở Lương cả đấy.Gần một tuần rồi họ chưa gặp lại nhau, trước giờ Uông Sở Lương vẫn thảnh thơi, dù Lương Hiệt có đi công tác thì cũng chỉ đi hai ba ngày là về.

Kể cả khi công tác dài ngày hắn cũng mua vé máy bay cho y theo cùng, làm tình xong thì dẫn nhau đi chơi khắp chốn, chẳng khác nào một cặp tình nhân đi du lịch.Giờ thì Uông Sở Lương quyết tâm không gặp Lương Hiệt hết một tuần.Y cất điện thoại vào túi, vẫn náu mình nhìn hai người nọ.Kha Địch thì vẫn nũng nịu nhào vào Lương Hiệt như không xương, còn Lương Hiệt thì sao?

Hắn nắm chặt điện thoại trong tay, thi thoảng lại ngó một lần.Uông Sở Lương chẳng biết có phải hắn đang đợi mình nhắn lại không, nhưng y thì chẳng có hứng nhắn lại.Y bám theo hai người này, đi dạo hết non nửa cái khuôn viên nghệ thuật.Kha Địch biết dằn vặt người ta thật đấy, nãy giờ khéo chụp phải đến tám trăm tấm ảnh rồi.Uông Sở Lương không ngừng trợn mắt, thầm nghĩ: Cậu chờ đó đi, rồi sẽ có ngày tôi với Lương Hiệt chụp ảnh khỏa thân gửi cậu, cả làng vui vẻ.Nhưng nghĩ lại thì y cũng chẳng dám chụp thật.Nhiều khi Uông Sở Lương biết hèn chứ.Ví dụ, rõ ràng ngày còn bé y thầm thương Lương Hiệt, nhưng không dám nói.Ví dụ, rõ ràng bây giờ y chỉ muốn nhảy ra trước mặt Lương Hiệt bắt hắn chọn một trong hai giữa mình và Kha Địch, nhưng vẫn không dám.Uông Sở Lương liếc thoáng qua dòng "Chớ tức giận" trên cây quạt giấy, nghĩ bụng lúc về phải bảo sư huynh viết cho nốt mặt kia mới được, viết chữ: Hèn.Đến khi trời đã tối mịt hai người kia mới chán, quả nhiên Lương Hiệt dắt Kha Địch về hướng cửa hàng của sư huynh.Uông Sở Lương thầm cười lạnh: Được lắm, tôi vừa đi mà em đã dắt bồ nhí tới dằn mặt, giỏi lắm Lương Hiệt ạ!Y bám theo hai người ấy cách một khoảng không xa, nhìn Kha Địch quấn lấy Lương Hiệt như bướm vờn hoa, thở dài.Lương Hiệt chỉ vào tiệm một lúc rồi thôi, lúc ra ngoài còn cầm theo một túi giấy.Họ đi, Uông Sở Lương mới về."

Em đi đâu đấy?".

Sư huynh hỏi.

"Nãy Tiểu Lương đến này"."

Dẫn theo cả tình địch của em chứ gì?".Sư huynh cười cười: "Rốt cuộc hai người đó có quan hệ gì?

Anh thấy Tiểu Lương có vẻ mất kiên nhẫn lắm".Uông Sở Lương uống một ngụm nước: "Quan hệ gì á, từ hồi còn cởi truồng tắm mưa Kha Địch đã sờ chim Lương Hiệt rồi đấy".Sư huynh cười ra tiếng: "Đứng đắn chút coi".Uông Sở Lương cũng cười: "Nghe nói họ còn được đính hôn từ hồi trong bụng mẹ rồi cơ, nhưng từ lúc hiểu chuyện thì Lương Hiệt cứ đòi hủy hôn ước"."

Ừm, anh cũng thấy cậu ấy không thích cậu kia"."

Anh còn thấy gì nữa?".

Uông Sở Lương ngồi trước quạt, kéo áo sơ mi cho đỡ nóng."

Cậu ấy nhớ em lắm nha".

Sư huynh đáp.

"Nãy cậu ấy hỏi anh vụ em đi công tác, cả chuyện của sư thúc nữa chứ".Uông Sở Lương không nói gì."

Anh bảo anh không rõ em nghĩ gì".

Sư huynh đưa y một cái khăn lông dấp nước lạnh.

"Cậu ấy lo lắm, em đừng dằn vặt cậu ấy nữa"."

Ai thèm".

Uông Sở Lương vừa lau cái trán mồ hôi mồ kê nhễ nhại, vừa đáp.

"Rốt cuộc là ai dằn vặt ai cơ chứ?"."

Anh nói đi?".

Giọng Lương Hiệt đột ngột vang lên từ phía cửa.

Hắn đen mặt, đạp chân trên ngưỡng cửa, nhìn Uông Sở Lương mà chất vấn.

"Anh nói thử xem, rốt cuộc là ai dằn vặt ai nào?".
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 14: Tính sổ


Edit: RyalNgay cái khoảnh khắc giọng Lương Hiệt vang lên, Uông Sở Lương còn tưởng mình bị ảo giác.

Nhưng đến khi quay đầu nhìn thấy bóng người nơi ngưỡng cửa, y sặc.Y sặc đến nỗi nước chảy ra từ cả mũi và miệng, ướt đẫm quần áo lẫn mặt đất.Thế là hình tượng Uông Sở Lương tốn công duy trì đã ầm ầm sụp đổ – cực kì thiếu tao nhã, cực kì mất mặt.Lương Hiệt không định dọa y mà cũng không cố ý nghe lén.

Chỉ là ban nãy hắn thấy sai sai, đến khi ra tận xe mới biết sai sai chỗ nào – cốc nước của Uông Sở Lương vẫn còn được đặt trên giá.Bình thường y rất kĩ tính, đồ dùng cá nhân được sắp xếp gọn gàng, không bao giờ đặt lung tung.Nếu Uông Sở Lương đi công tác thật thì nửa cốc nước ấy không nên xuất hiện ở tầng một mới đúng.

Dù có quên dọn, y cũng sẽ gọi điện cho sư huynh nhờ cất giúp.Khi ngộ ra điều ấy, Lương Hiệt lập tức nhét Kha Địch vào một cái xe taxi ven đường, nhân lúc cậu ta chưa hoàn hồn mà báo địa chỉ khách sạn cho tài xế rồi chuồn luôn.Uông Sở Lương đang chơi hắn.Đột nhiên Lương Hiệt hiểu ra tất cả.Chẳng trách, người khôn khéo lại có cả mớ nguyên tắc cầu kì như Uông Sở Lương sao có thể hi sinh nhan sắc cho lão yêu râu xanh để đổi lấy chút "tài nguyên" mà y chẳng thèm để ý được.Lương Hiệt đã ở bên Uông Sở Lương lâu đến vậy rồi, đúng là hắn nghĩ mình không hiểu nổi người ta, hệt như khi ngó vào một cái hang đen như mực vậy.Nhưng hắn xây dựng cho Uông Sở Lương một thiết lập rất hoàn chỉnh trong đầu, và trùng hợp là từ đầu đến cuối y cũng đi theo thiết lập ấy.Lương Hiệt nói: "Anh từ từ thôi!".Hắn nhanh chân bước vào, móc khăn tay ra đưa cho Uông Sở Lương vẫn còn đang ho sù sụ.Cả mặt lẫn cổ y đều đỏ bừng, thở không nổi, nghẹn sắp chết.Y nhìn Lương Hiệt mà như nhìn quỷ – con quỷ tới đòi mạng.Lương Hiệt sầm mặt vỗ vỗ lưng thuận khí cho y, còn sư huynh ôm ấm trà mới pha đứng xem kịch.Uông Sở Lương đuối lí nên chẳng dám nhìn Lương Hiệt, y không biết tại sao hắn đột nhiên quay lại, cũng không biết thằng nhóc ấy đã nghe được mấy câu trong số những gì mình nói với sư huynh.Lương Hiệt hỏi: "Lên tầng nói chuyện nhé?".Uông Sở Lương mãi mới bớt ho được, nghe vậy lại không thở nổi, suýt chết.Y bình tĩnh lại, ra vẻ như mọi ngày."

Còn Kha Địch thì sao?"."

Đi rồi".

Lương Hiệt đáp.

"Không đuổi cậu ta đi thì em về đây bắt anh kiểu gì?".Uông Sở Lương liếc sư huynh qua khóe mắt.Sư huynh nhanh miệng: "Không liên quan đến anh, anh không nói gì cho cậu ấy biết hết".Anh không biết nói dối nên cứ giả câm lúc Lương Hiệt và Kha Địch dắt nhau đến cho đỡ lộ, chỉ đến khi hai người kia muốn thanh toán mới mở miệng.Sư huynh ngoan ngoãn nghe lời, một cái bình hoa nhỏ mà hét giá tận gấp đôi."

Anh đừng nhìn người ta nữa".

Lương Hiệt nhéo eo Uông Sở Lương.

"Giải thích cho em nghe đi"."

Tôi thì giải thích cái gì?".

Uông Sở Lương trốn sang bên cạnh, cúi đầu dùng giấy lau quần áo ướt.

"Đêm nay em không đi hầu Kha Địch à?"."

Em mà hầu cậu ta chẳng lẽ anh không treo cổ?".Uông Sở Lương xì một tiếng, trợn mắt.Lương Hiệt cười: "Ừ, anh không treo cổ, anh treo cổ em được chưa".Hắn bước tới ôm eo Uông Sở Lương: "Đi nào, chuyện riêng thì lên tầng đóng cửa bảo nhau, để sư huynh anh nhìn thì người ta ngượng".Sư huynh muốn nói mình không ngượng tí nào, xem kịch vui lắm.Nhưng Uông Sở Lương thì có ngượng.

Y đập bay tay Lương Hiệt, liếc thoáng qua sư huynh, rồi cất bước lên tầng.Suốt khoảng thời gian sau đó, trái tim y vẫn cứ thấp thỏm – y vẫn chưa biết mình nên giải thích với người kia thế nào, cái kiểu đùa trẻ con này chẳng khác cách đối xử với người tình là bao.Uông Sở Lương hơi lo.Nhưng cũng may Lương Hiệt không vội bắt y giải thích.

Vừa đặt chân vào gian nhà kho nhỏ của riêng mình, Uông Sở Lương đã bị người ta đè lên tường mà hôn.Lương Hiệt siết eo Uông Sở Lương, ấn mạnh y vào ngực.Uông Sở Lương cảm giác được rất rõ: người kia cứng rồi, thầm chửi tục một câu trong lòng.Lương Hiệt không rõ mình đang nghĩ gì, bởi thực ra trong lúc lên tầng hắn đã tự tìm được cho Uông Sở Lương một lí do rất hợp lí – y ghen.Đây là lần đầu Lương Hiệt chính thức thấy Uông Sở Lương ghen.

Trước giờ y vẫn nghiêm túc nói họ chỉ coi nhau là thế thân, ở bên nhau để giải tỏa dục vọng khó nén; nhưng giờ Uông Sở Lương động lòng rồi, Lương Hiệt thấy nửa trống rỗng nửa đắc ý.Lương Hiệt thấy trống rỗng vì không biết phải làm sao, trái tim hắn còn đang cất giấu một bóng hình khác kia mà.Lương Hiệt thấy đắc ý, vì hắn luôn hoài nghi sức quyến rũ của chính mình trước mặt Uông Sở Lương.

Giờ biết người kia đã động lòng rồi, cảm giác thỏa mãn vì hư vinh dâng lên, chinh phục được bạn tình thì phải quyến rũ tới mức nào cơ chứ!Nụ hôn của Lương Hiệt khiến cả người Uông Sở Lương mềm oặt, nhưng y vẫn cau mày.Y ngửi thấy rất rõ mùi hương trên người Lương Hiệt, và nó chẳng thuộc về cả y lẫn hắn.

Cái mùi nước hoa dâm đãng ấy khiến Uông Sở Lương váng cả đầu.Lương Hiệt hỏi: "Anh đã biết hậu quả khi đùa giỡn em chưa?".Uông Sở Lương đã cởi thắt lưng hắn, tay thò vào, sờ soạng thằng em cách lớp vải quần lót."

Cau mày gì đấy?".

Hắn lại hỏi.

"Em bị chơi một vố mà còn chưa giận này!"."

Trên người em có mùi hồ ly dâm".

Uông Sở Lương bực bội đáp.

"Tôi bị ảnh hưởng".Lương Hiệt sửng sốt, rồi cười.Đây là lần đầu tiên hắn thấy một Uông Sở Lương như thế – biết giận dỗi, chứ không phải con cừu non nớt bảo gì cũng nghe."

Thế thì cởi hết ra cho em đi".

Lương Hiệt nói.

"Anh ghét mùi dâm thì dùng mùi của anh mà thay thế".Hắn bóp mông Uông Sở Lương.

"Để em chịch anh một lần đã, rồi tính sổ chuyện tình cảm sau!".
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 15: Ghen ít thôi


Edit: RyalHôm nay cả Lương Hiệt và Uông Sở Lương đều khác với ngày thường.Khi làm tình, Uông Sở Lương thường khá rụt rè, đến cả rên cũng phải nén cho nhỏ lại.

Tuy rất muốn kêu "Chồng ơi vào sâu chút nữa đi", nhưng y từng lờ mờ nhận ra Lương Hiệt không thích kiểu phóng túng.Lương Hiệt thì sao?

Cái vẻ mềm oặt mong manh của người dưới thân khiến hắn không nỡ xuống tay, lần nào cũng cố kiềm chế lại.

Có những khi hắn chỉ muốn đóng đinh Uông Sở Lương trên giường, nhưng đôi mày y vừa khẽ nhíu, hắn lại chỉ muốn dừng lại ngay lập tức và hỏi xem có phải y không thoải mái hay chăng.Hắn đâu ngờ Uông Sở Lương chỉ muốn mình ra sức hơn nữa.Hôm nay lòng cả hai đều rừng rực lửa – Lương Hiệt thì khỏi nói rồi, tự dưng phát hiện mình bị chơi xỏ, bình tĩnh được mới là lạ.

Uông Sở Lương vốn đang bình thường, nhưng đến khi ngửi thấy mùi nước hoa trên người Lương Hiệt y lại bực lên.Kha Địch dâm chứ gì?Y còn dâm hơn cơ.Chẳng mấy khi Uông Sở Lương chủ động kéo Lương Hiệt lên giường mình, hai người vừa đi vừa cởi quần áo nhau.Cái giường đơn này rõ là chật hẹp, bình thường mỗi mình Uông Sở Lương nằm đã nghe tiếng kẽo cà kẽo kẹt rồi, giờ phải chịu đựng cả hai tên đàn ông quấn riết lấy nhau thì đúng là tội cho nó.Vừa chạm vào mép giường, Uông Sở Lương đã kéo Lương Hiệt xuống, chủ động giơ chân quắp eo hắn.Y thích dáng người của Lương Hiệt, vừa vạm vỡ vừa rắn chắc.

Cái tên này có bận bao nhiêu cũng kiên trì tập thể hình, lại đang ở độ ba mươi cường kiện, gợi cảm chết đi được.So với hắn thì Uông Sở Lương chẳng khác nào một con gà luộc.

Y không lùn nhưng lại mang rặt cái vẻ yếu ớt thư sinh, bảo sao Lương Hiệt chẳng bao giờ dám chịch y quá mạnh.Căn phòng chứa đồ nhỏ này không có điều hoà, đêm hè bật quạt và mở cửa sổ thì cũng không đến mức quá nóng.Cửa sổ nằm ngay cạnh giường, thậm chí Uông Sở Lương còn có cảm giác người đi đường bên dưới ngước lên là nhìn thấy hai tên đàn ông trần truồng ôm nhau.Lương Hiệt hôn y, mà gọi là cắn thì đúng hơn hôn.Hôm nay cảm xúc của Lương Hiệt tương đối phức tạp.

Hắn nhịn Kha Địch nguyên ngày hoàn toàn là do nể mẹ, mà nguyên ngày ấy đồng thời cũng được dành để lo cho Uông Sở Lương, sợ y bị lão già dê hôn hít sờ soạng.Rõ ràng là một ngày nghỉ phép, nhưng hắn thấy còn mệt hơn đi làm.Những hành động của Lương Hiệt bây giờ chẳng khác nào trừng phạt, hắn vừa hôn vừa cắn đôi môi người ta, vuốt ve và xoa véo khắp thân thể người ấy.Điều nằm ngoài dự kiến của cả hai là kiểu ân ái ấy chẳng những không khiến Uông Sở Lương khó chịu, mà còn làm y thấy hưng phấn hơn.Y mở ngăn kéo bàn ở đầu giường, lấy bôi trơn ra.Trước đây hai người cũng từng làm tình trong phòng này rồi.

Khi ấy không có bôi trơn, họ mượn kem Đại Bảo của sư huynh mà dùng, sau này lương tâm của Lương Hiệt trỗi dậy mà mua đền cho anh một lọ Lamer.

Kết quả là sư huynh coi Lamer chẳng khác nào Đại Bảo bản ngoại quốc, Uông Sở Lương nhìn mà xót xa hộ.Để tránh cho tình huống này lặp lại, không bao lâu sau y mua một lọ bôi trơn đặt sẵn ở đó.Lương Hiệt nhìn lọ bôi trơn ấy, hỏi y: "Chuẩn bị cho ai đây?".Uông Sở Lương chẹp một cái, trừng hắn: "Cho lão già dê!".Lương Hiệt bật cười, cắn một cái lên đầu ngực y, Uông Sở Lương rên lên mà hắn suýt bắn."

Hư chưa?".

Lương Hiệt vừa hỏi, vừa mở rộng.Hai chân Uông Sở Lương đặt trên vai hắn, y ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.Y đột nhiên nghĩ, nếu năm ấy mình ngủ với hắn thì liệu bao nhiêu chuyện rắc rối có xảy ra không?"

Này".

Uông Sở Lương đột nhiên hỏi.

"Sao hồi trước em không làm tình với người em thích?".Tay Lương Hiệt thoáng khựng lại, hắn thấp giọng: "Hồi ấy còn nhỏ, đã biết gì đâu".Uông Sở Lương cảm giác được ngón tay hắn đang móc mạnh trong người mình, nuốt nước bọt, ngửa đầu thở dốc.Một Uông Sở Lương như thế trong mắt Lương Hiệt là gợi cảm vô cùng, cơ thể dát một lớp mồ hôi mỏng ấy như được tẩm thuốc thúc tình, khiến trái tim hắn đập nhanh tới nỗi dường như cả căn phòng đang cháy rừng rực.Tay hắn ve vuốt người Uông Sở Lương, đi xuống theo xương quai xanh, rê qua đầu ngực, rốn và bụng, tới chỗ thằng em đã dựng thẳng.Lương Hiệt cúi xuống ngậm lấy quy đầu Uông Sở Lương, liếm nhẹ.Y giật mình nhìn hắn."

Anh dâm hơn cậu ta nhiều".

Lương Hiệt nói.

"

Sau này ghen ít thôi, không cần thiết đâu".
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 16: Sướng quá


Edit: RyalDứt lời, Lương Hiệt ngậm hết thằng em nhà Uông Sở Lương vào, mút mạnh đầy thành thạo.Mấy thứ mang tên "kĩ thuật" của hắn so ra cũng đều là có được nhờ thực hành trên người Uông Sở Lương mà thôi.

Lúc đầu hắn chỉ biết làm bừa, sau này tranh thủ lúc đi công tác rảnh rang mà dốc lòng nghiên cứu, đến khi gặp Uông Sở Lương thì nửa hồi hộp nửa hưng phấn, thực hành thành quả học tập trên cơ thể y.Kết quả có lúc tốt, có lúc xấu.Nhưng một khoảng thời gian dài đã trôi qua, Lương Hiệt cũng được coi là cao thủ giường chiếu rồi.Hắn vừa khẩu giao vừa nới rộng cho Uông Sở Lương, y chỉ việc nằm đó hưởng thụ, càng nghĩ càng thấy sai sai."

Đợi đã!".

Uông Sở Lương túm tóc Lương Hiệt.

"Ban nãy em nói thế là có ý gì?".Lương Hiệt vẫn còn ngậm dương vật y trong miệng, lúc ngẩng đầu nhìn lên trông có hơi buồn cười.Hắn nhả ra, nước bọt vẫn còn vương: "Câu nào?"."

Tôi dâm hơn Kha Địch ấy".

Uông Sở Lương nheo mắt nhìn hắn.

"Em từng thử rồi à mà biết?".Lương Hiệt không nhịn nổi cười: "Em bảo anh đừng có ghen mà, vừa nói dứt câu đã quên rồi?".Uông Sở Lương không thèm đáp, chỉ đợi hắn giải thích."

Em mới nói thế thôi mà".

Lương Hiệt nhoài người lên ôm hôn y, dỗ bạn tình mà cứ như dỗ người yêu.

"Anh bảo trên người em có mùi hồ ly dâm còn gì?

Giờ lại trở mặt với em cơ đấy?".Hắn đẩy hông một cái, khiến Uông Sở Lương không nhịn nổi mà rên hừ hừ một tiếng.Lương Hiệt cực kì thích nghe y rên rỉ, y rên tới chừng nào cả linh hồn hắn đều tan ra cũng được.Nhưng ban đầu Uông Sở Lương chẳng chịu rên.

Uông Sở Lương có bảo đêm đầu của hai người chẳng phải đêm đầu của y, còn Lương Hiệt chỉ thấy y đúng là tên lừa đảo chẳng chịu nói thật bao giờ.

Sau này đến lần thứ ba hay thứ tư gì đó, Lương Hiệt đã xem rất nhiều phim đen để nâng cao chất lượng buổi hành sự.

Hắn cắn môi Uông Sở Lương, hỏi: "Anh biết rên không?".Tính ra thì cũng chính Lương Hiệt dạy Uông Sở Lương rên mà."

Rên to hơn chút nữa đi".

Hắn hôn một cái lên khóe môi y, tiếp tục mở rộng.

"Rên dâm vào".Uông Sở Lương cau mày cắn môi, quyết tâm không lên tiếng, cho Lương Hiệt tức chết đi.Y nhắm mắt.

Vì thị giác bị đóng lại nên những giác quan khác bắt đầu vận hành mạnh mẽ hơn, Uông Sở Lương cảm thấy như mọi thứ đều được phóng đại – ví dụ như cảm giác ngón tay Lương Hiệt đang nghịch ngợm trong cơ thể y, ví dụ như cảm giác Lương Hiệt nhả dương vật y ra rồi lại ngậm vào, ví dụ như hơi thở ấm áp mà Lương Hiệt phả lên hai hòn ngọc phía dưới.Gió đêm hè thổi vào qua cửa sổ, người vốn đang toát mồ hôi lại nổi da gà.Một tay Lương Hiệt vội vàng mở rộng, tay kia chu đáo âu yếm khắp cơ thể Uông Sở Lương.Thực ra dáng người y chẳng khác gì đàn ông bình thường, da trắng nõn nà mà không có cơ bắp, cũng chẳng có chút thịt thừa khiến người ta e ngại.Lương Hiệt thích, nhìn sao cũng thấy thích, từ lần đầu được chiêm ngưỡng đã thích rồi.Vì Uông Sở Lương trắng nên lần nào làm từ phía sau hắn cũng nảy sinh vài ý định tàn nhẫn, khiến từng tấc da y dần ửng hồng, trông rõ là thê thảm.Nhưng chính một Uông Sở Lương bị chà đạp đến nỗi thảm thương như thế lại khiến Lương Hiệt mê mệt không thôi.Lương Hiệt luôn sợ mình sẽ thực sự yêu y, bởi từ ngày mười mấy tuổi hắn đã hạ quyết tâm cả đời chỉ thương mỗi Lâm Lâm của hắn mà thôi, nói lời phải biết giữ lời.Tuy không biết Lâm Lâm của hắn giờ đang ở nơi nào, nhưng Lương Hiệt luôn có cảm giác đường đời còn dài, người có tình rồi sẽ gặp lại.Đương nhiên, Lương Hiệt cũng biết – có lẽ người hắn cố chấp muốn tìm lại không phải Uông Lâm, mà là bản thân mình thời còn ngây ngô của những ngày niên thiếu.

Bao nhiêu năm không gặp được ai có thể khiến trái tim mình rung động, hắn luôn sống trong ảo tưởng về mối tình đầu đẹp đẽ do mình dựng nên.Việc Uông Sở Lương trở thành thế thân của Uông Lâm và lên giường với hắn hoàn toàn là do Lương Hiệt nhìn thấy hình ảnh mình tưởng tượng ra cho Uông Lâm trong y.Uông Lâm của những năm ba mươi tuổi có lẽ cũng giống thế này, không giàu có cao sang mà cũng chẳng quyền lực rộng lớn, không có sự quyết đoán và dã tâm muốn thay đổi đất trời; nhưng cũng chẳng hề biến thành một người tục tằn vô vị.Ngay lúc mở hai chân Uông Sở Lương ra, thúc vào bên trong người đang bị mình đè dưới thân, Lương Hiệt thoáng hoảng hốt.

Dường như người hắn đang ôm, đang cùng ân ái, cũng chính là người mà hắn trộm tương tư trong những ngày còn thơ dại.Là người sẽ ngồi trên đụn rơm khô đợi hắn đến chơi dù trời đã tối sầm.Lương Hiệt ôm Uông Sở Lương vào lòng, thong thả thúc hông.

Tới khi nơi ấy vào hết, hắn hôn lên sườn mặt người kia: "Sướng quá".
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 17: A Lương


Edit: RyalSướng quá.Bên trong Uông Sở Lương vừa chặt vừa nóng, gắn bó sít sao với hắn, giúp Lương Hiệt thả lỏng sau cả một ngày dài đầy lo âu.Hôm nay hắn trăn trở rất nhiều.

Phần vì Kha Địch rất phiền, phần lớn là bởi trong đầu hắn cứ mãi xuất hiện hình ảnh Uông Sở Lương bị lão già dê kia sờ eo sờ mông.Thực ra Lương Hiệt chưa thấy hình ảnh đó bao giờ, chỉ mới nghe Uông Sở Lương bâng quơ nhắc tới thôi.Nhưng hắn không chịu nổi.

Tức chết đi được, cảm giác như hoa thủy tiên mình trồng bị một con gà siêu cùi bắp mổ mất ấy.Theo lí thuyết thì lẽ ra không nên mới phải.Lẽ ra Lương Hiệt không nên nảy sinh dục vọng chiếm hữu với Uông Sở Lương, hoặc có thể gọi là mong muốn bảo vệ, mới phải.Hắn muốn bảo vệ Uông Sở Lương để y được sống thảnh thơi, không cần lo ăn lo mặc, không phải mệt mỏi vì cuộc đời này.Hắn vẫn luôn cố né khỏi cảm xúc ấy, cứ mỗi lần thoáng nảy sinh là lại gắng sức đè xuống, rắc rối đến mức tự thấy bản thân mình phiền.Uông Sở Lương được ôm lấy, được hôn lên cằm và hầu kết, đầu ngực bị ngậm vào.Y vỗ nhẹ lên đầu Lương Hiệt, thở ra một hơi thật dài.Lương Hiệt cứ thế cắm trong người y mà không cử động, chỉ dừng ở đó để cảm nhận lẫn nhau.Uông Sở Lương bị những đường gân trên cây gậy trong cơ thể mình trêu chọc tới độ hơi thở dần gấp gáp, y nhắm hai mắt lại, dường như đang cảm nhận nhịp tim của Lương Hiệt."

Anh ghen đúng không?".

Hắn đột nhiên hỏi.Uông Sở Lương mở mắt, đối diện với người trước mặt.Lúc trần truồng chẳng ai thích tâm sự, bởi họ sẽ dễ dàng nói lời thật từ tận đáy lòng.Khi cơ thể trần trụi không gì che giấu, thì trái tim cũng vậy.Uông Sở Lương nhìn Lương Hiệt, nhìn khuôn mặt mình được phản chiếu nơi đồng tử đen lay láy."

Tôi ghen với ai cơ chứ?"."

Kha Địch".

Lương Hiệt nhẹ giọng hỏi.

"Anh không thích, đúng không?".Ngón tay hắn ve vuốt bờ môi y: "Em nhận ra rồi".Lương Hiệt vừa nói vừa bắt đầu thúc, hắn không đeo bao, cảm giác cơ thể gắn kết càng thêm rõ ràng.Uông Sở Lương vẫn mạnh miệng: "Sao tôi phải..."."

Anh tự hỏi bản thân mình xem".

Lương Hiệt rút ra một nửa, rồi đột nhiên thúc vào.

"Anh tự hỏi chính anh xem!".Lần này hắn dùng lực mạnh, thúc đến tận nơi sâu nhất, khiến người chưa kịp phòng bị dưới thân phải cau mày rên rỉ.Kiểu tán tỉnh mà tựa như trừng phạt này – hoặc có thể nói là kiểu trừng phạt mà tựa như tán tỉnh –kích thích Uông Sở Lương, y khẽ nhếch đôi môi hồng, mê mẩn nhìn Lương Hiệt."

Anh ơi...".

Uông Sở Lương vẫn chưa chịu thua, y gọi một tiếng như trả đũa lại, cố ý chọc giận Lương Hiệt.Hắn không giận mà chỉ cười, bắt đầu ra vào thật mạnh.Cái giường nhỏ bằng sắt kêu kẽo kẹt chói tai, như thể sẽ sập xuống bất cứ lúc nào.Uông Sở Lương không ngừng rên rỉ, cắn răng ôm cổ người kia.Y đột nhiên nghĩ, nếu năm mười mấy tuổi ngày ấy hai đứa biết về những cảm xúc này để trộm hôn nhau sau đống rơm khô, thì chắc cũng sẽ kích thích lắm nhỉ?Uông Sở Lương có hơi muốn đưa tên ngốc Lương Hiệt này về quê một chuyến, rồi nhân lúc đêm hôm khuya khoắt mà kéo hắn ra đụn rơm khô làm tình."

Đi tìm thời gian đã mất" của Marcel là một bản hòa âm đầy trang trọng, còn thời gian đã mất của y là thời xuân trẻ bên đụn rơm khô, là gương mặt ngày niên thiếu của Lương Hiệt, một khuôn mặt đã mờ nhạt tới mức y gần như quên lãng.Đôi chân dài thẳng của Uông Sở Lương treo giữa không trung, run rẩy vì tiết tấu của Lương Hiệt, ngón chân cuộn tròn, hết thảy đều như đang nói: y rất sướng.Y rất sướng, không giả dối chút nào.Đặc biệt là khi Lương Hiệt cắn môi Uông Sở Lương, ậm ừ gọi tên y: "A Lương...".Đây là lần đầu Lương Hiệt gọi tên y trong lúc làm tình, Lâm Lâm thì không tính, bởi đó chỉ là một hồi ức sai.Hắn kéo y về phía mình, hai người ngồi dậy mặt đối mặt.

Lương Hiệt ôm thật chặt Uông Sở Lương đang mềm nhũn vào lòng, vừa thúc vừa nói: "Em cũng không biết tại sao chuyện lại thành ra thế này".Không biết tại sao chuyện lại thành ra thế này.Đương khi hoảng hốt, Lương Hiệt ngỡ như mình đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Uông Sở Lương – mùi cỏ xanh thuộc về cậu thiếu niên đến từ hai mươi năm về trước.
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 18: Anh Lương Hiệt


Edit: RyalUông Sở Lương thích làm tình với Lương Hiệt ở mọi tư thế, mọi địa điểm, mọi khoảng thời gian.Có lẽ bởi y quá thích hắn nên mới đắm chìm trong đam mê này.Y có thể làm mọi cách để lấy lòng và chiều ý Lương Hiệt trong lúc ái ân, và người kia cũng hoàn trả với những gì tương tự.Uông Sở Lương nghĩ Lương Hiệt yêu y, yêu cả thiếu niên hai mươi năm trước và người đàn ông trung niên vô vị bây giờ, bởi tên ngốc này không biết nói dối.Chỉ là hắn đang đấu tranh với chính mình mà thôi.Uông Sở Lương không vội, y thích nhìn Lương Hiệt rối rắm vì mình, đó là chút niềm vui nhỏ nhoi trong cuộc sống tẻ nhạt của y.Y trần truồng, được hôn, bị thúc vào, đột nhiên lại quay đầu nhìn phòng tranh sáng đèn ở phía đường bên kia.Lương Hiệt hôn tai Uông Sở Lương: "Anh đang nghĩ gì đấy?".Uông Sở Lương không đáp, hắn bèn quay sang nhìn y.Giây tiếp theo, Lương Hiệt kéo rèm cửa chặn tầm mắt y lại."

Không được nhìn người khác".

Lương Hiệt ôm Uông Sở Lương xoay lại, để nửa người trên của y dựa vào cửa sổ, còn mình thì quỳ gối trên giường mà tiếp tục đẩy hông.Cả nửa người Uông Sở Lương nhoài ra ngoài cửa sổ.

May là có tấm rèm che lại, nhưng y nghĩ, nếu bây giờ có người đi ngang qua thật thì liếc mắt một cái là họ cũng biết trên tầng hai đang có sự kiện gì mà thôi.Uông Sở Lương túm chặt tay Lương Hiệt, đột nhiên nảy ý định chơi xấu khiến hắn bị thương.Nếu để lại vết cào trên cánh tay đầy gợi cảm kia, người khác chắc chắn sẽ hỏi han hắn – và cứ thế, lúc nào Lương Hiệt cũng sẽ nghĩ về mình.Nhưng y không cào, mà chỉ mượn lực rướn người lên chạm môi với hắn.Y rất thích hôn, kĩ thuật hôn của Lương Hiệt cũng được hình thành nhờ có y.Môi dán sát, lưỡi quyện chặt và quấn quýt như một cặp rắn, đấu trí đấu dũng.Tiếng hôn cũng là một thứ âm thanh gợi tình, hòa chung với tiếng cơ thể giao hòa và tiếng thở dốc thô nặng, ân ái tràn lan.Tư thế này khiến Uông Sở Lương rất mệt, nên chưa được bao lâu y đã khuỵu xuống.Lương Hiệt lại xoay Uông Sở Lương lại, để y tựa người vào cửa sổ mà nâng mông nghênh đón hắn.Hắn nhìn mình đi vào cơ thể mềm mại kia từng chút một, đến khi đã hoàn toàn tiến sâu thì ôm chặt lấy Uông Sở Lương từ phía sau, thở dài một tiếng."

Chặt thật".

Lương Hiệt vừa đâm vào rút ra vừa sờ dọc xuống theo phần bụng đầy mồ hôi, cầm lấy dương vật người kia."

Này Lương Hiệt".

Uông Sở Lương đột nhiên hỏi.

"Em đã bao giờ tưởng tượng cảm giác lúc làm tình cùng cậu ấy chưa?".Lương Hiệt đang nhắm mắt tựa đầu vào vai y, nghe vậy thì mở bừng mắt."

Ai cơ?".

Đến cả động tác của hắn cũng chậm lại.

"Kha Địch à?

Em đã bảo anh đừng..."."

Lâm Lâm của em".

Uông Sở Lương nghiêng đầu cười.

"Em coi tôi là cậu ấy, đúng không?".Chính Uông Sở Lương cũng chẳng biết tại sao mình lại nói ra những lời này.

Theo lí thuyết thì hai người nói thẳng rằng mình coi nhau là thế thân từ đầu, vậy nên những cuộc ân ái đều được thành lập dựa trên cơ sở "thế thân".Trong thế giới của Lương Hiệt, y vẫn luôn là Uông Lâm.Nhưng Uông Sở Lương vẫn muốn thử xem tên ngốc này có nhận ra lời nói của y là một cái bẫy hay không.Y không nhìn Lương Hiệt, chỉ để hắn thấy sườn mặt mình.Ai cũng nói ta là người hiểu bản thân mình nhất.

Dĩ nhiên Uông Sở Lương cũng biết, dù bao nhiêu năm qua có thay đổi thế nào, thì góc nghiêng của y vẫn rất giống ngày còn nhỏ.Hơi nghiêng đầu, đó là góc độ đầy mê hoặc nhất, đủ để Lương Hiệt hốt hoảng."

Lâm Lâm?".

Lương Hiệt nhìn người trước mặt, đúng là ngơ ngẩn trong một vài giây.Trên thế giới này thực sự tồn tại hai người chẳng có quan hệ gì mà lại giống nhau đến thế hay sao?"

Ừ, em là Lâm Lâm".

Uông Sở Lương xoay người, cố ý giơ tay che mắt Lương Hiệt lại, thì thầm bên tai hắn.

"Anh Lương Hiệt à, anh muốn em không?".
 
[Đm/H/Done] Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến
Chương 19: Lần cuối


Edit: RyalEm là Lâm Lâm.Anh Lương Hiệt à, anh có muốn em không?Lương Hiệt chợt trợn mắt, dù trước mắt hắn đang tối sầm.Hắn gỡ bàn tay Uông Sở Lương xuống, nhìn y chằm chằm.Uông Sở Lương vẫn chưa ý thức được Lương Hiệt đang thế nào, y chỉ nghĩ người ấy không vui vì mình dám "sắm vai" cục cưng Lâm Lâm của hắn, đành bĩu môi quay người ra cửa sổ.Y thở dài một hơi, đột nhiên muốn hút thuốc.Nhất thời chẳng ai lên tiếng, nhưng thứ kia của Lương Hiệt thì vẫn còn nằm bên trong Uông Sở Lương.Hình ảnh này càng lúc càng quái dị, Uông Sở Lương nghĩ, mình nên làm gì đó để xoa dịu bầu không khí thôi.Y cố tình siết chặt cửa sau, cười cười: "Sao?

Bực à?".Và Uông Sở Lương vặn eo: "Hay em coi tôi như Kha Địch đi?".Y vừa dứt lời đã bị người ta túm eo thúc thật mạnh, nhíu mày, oằn người tựa vào cửa sổ.Đa số thời gian lúc làm tình Lương Hiệt đều rất quan tâm tới Uông Sở Lương, bao giờ hắn cũng để y lên đỉnh trước, cho y sướng trước, rồi mới đến mình.Nhưng hôm nay hắn có vẻ bất cần đời, chỉ quỳ đó mà thúc thật mạnh.Bờ mông trắng nõn của Uông Sở Lương bị đánh đỏ ửng, đầu gối ma sát với khăn trải giường thô ráp hơi đau.Gió thổi lọt qua tấm rèm mỏng, chẳng mát mà chỉ thấy nóng, cả gương mặt Uông Sở Lương bỏng rát.Có lẽ đây chính là cảm giác vừa đau vừa sướng nhỉ.

Y đột nhiên ngỡ rằng mình là búp bê tình dục của Lương Hiệt, và hắn chỉ muốn giải tỏa ham muốn trên người mình mà thôi.Uông Sở Lương miên man nghĩ ngợi, đến cả tiếng rên cũng quên kiềm lại, mọi người đi ngang qua cửa sổ đều đỏ mặt bước thật nhanh.Lương Hiệt đưa đẩy từ phía sau, tàn nhẫn chưa từng thấy, nhìn chằm chằm những đường cong quyến rũ kia mà chỉ muốn mắt mình chọc thủng người ta luôn.Vừa rồi bóng dáng Uông Sở Lương và Uông Lâm bỗng chồng lên nhau, hắn thấy rất rõ cái cách hai người này hợp lại thành một trong thế giới ảo giác của chính mình.Đệch mẹ, chắc chắn là cùng một người rồi.Dù tên tuổi hai người có khác nhau, dù Lương Hiệt không nhớ vùng quê nhỏ mình tới ngày xưa có phải quê Uông Sở Lương hay không.Dù có nhiều điều sai lệch đến mấy, thì thứ đúng đắn duy nhất...

đệch mẹ, đây là Uông Lâm.Lương Hiệt mặc kệ thật hay giả, giây phút ấy hắn cảm thấy vậy.Nếu từ trước tới nay Lương Hiệt chỉ thấy hai người này có vẻ ngoài giống nhau, thì tiếng gọi "anh" của Uông Sở Lương ban nãy đã đưa hắn quay về năm mười mấy tuổi.Lâm Lâm mảnh mai gầy gò của hắn ngồi đợi trên đụn rơm khô, thấy hắn đến thì mỉm cười với đôi mắt lấp lánh, giơ hình nhân nhỏ bằng rơm mà người ấy tự tay bện lên: "Cho anh nè, anh Lương Hiệt".Anh Lương Hiệt.Ít nhất Lương Hiệt sẽ không nhận sai câu nói này.Đúng, người trước mắt chính là Lâm Lâm của hắn.

Họ chỉ mới mười mấy tuổi, hẹn gặp nhau sau đống rơm khô khi trời sẩm tối, hắn cởi quần áo người kia, họ ôm hôn nhau, hắn chiếm lấy người kia.Hệt như bây giờ.Lương Hiệt kéo Uông Sở Lương sang chỗ mình, để y ngồi đưa lưng về phía hắn.Ngực hắn kề sát lưng y, mồ hôi ướt đẫm và dính nhớp.Đâu đâu cũng là mùi hương của mùa hè và tình ái.Lương Hiệt lại thúc hông, ôm lấy y, tay vòng ra trước nắm lấy thằng em y mà ve vuốt.Tiếng rên của Uông Sở Lương chợt đổi, như xen lẫn chút nức nở.

Lương Hiệt hôn y, chẳng biết nước mắt đã trượt xuống khóe miệng y từ lúc nào.Trái tim hắn run rẩy, từng động tác bỗng nhẹ lại."

Đau à?".

Lương Hiệt nhăn mày, chợt thấy áy náy.

"Sao anh lại khóc rồi?".Trái tim Uông Sở Lương rất khó chịu, y chỉ thấy mình trêu Lương Hiệt cho sướng rồi tự rước họa vào thân."

Không sao".

Nhưng y vẫn cãi bướng.

"Thích lắm".Hai người nhìn nhau.

Lương Hiệt rút ra, chầm chậm đặt người đang đỏ bừng đôi mắt nằm xuống, hắn thì bò khỏi giường tìm thuốc lá trong túi quần.Lương Hiệt cứ thế thả rông mà đứng đó châm lửa, quay lưng về phía Uông Sở Lương.Y hỏi: "Sao không làm nữa?"."

A Lương, em bảo này".

Lương Hiệt rít một hơi, phả làn khói thuốc dày đặc.

"Hôm nay là lần cuối nhé".Tim Uông Sở Lương như bị một bàn tay túm chặt, y bắt đầu thấy khó thở."...

Được".

Thậm chí y còn chẳng hỏi lí do, và quên không hỏi.Nhưng Lương Hiệt lại ngậm điếu thuốc, cười cười quay đầu lại, nhìn con người trần trụi trên giường: "Sao anh không hỏi lí do?".Uông Sở Lương xoay mặt đi chẳng thèm nhìn hắn: "Tôi đâu có giống Lâm Lâm của em".Lương Hiệt nhấc chân trèo lên giường, đè lên người y.Tàn thuốc rơi xuống cần cổ Uông Sở Lương.Hắn cất lời: "Anh nói thật đi, anh thực sự không phải Uông Lâm à?".
 
Back
Top Bottom