Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/End] Nguyệt Hạ An Đồ - Thất Hiệu Đích Chỉ Đông Dược

[Đm/End] Nguyệt Hạ An Đồ - Thất Hiệu Đích Chỉ Đông Dược
Chương 080: Ngoại truyện 7: Trung học phổ thông (2)


Biên tập: Cát
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Zừaaa5.Cuối cùng Thẩm An Đồ cũng không đồng ý ở chung, Tạ Đạc nghĩ lại một chút, quả thật anh cũng hơi nóng vội, họ chỉ là bạn học mới quen nhau được hai ba tháng thôi, có lẽ Thẩm An Đồ có thích anh một chút, nhưng theo tính cách hiện tại, cậu tuyệt đối sẽ không phát sinh quan hệ gì với Tạ Đạc.Tiếp theo là tiết tự học, radio vừa thông báo danh sách học sinh đoạt giải trong cuộc thi Vật lý, lập tức đến phòng họp sinh viên để nhận chứng chỉ và nhận phần thưởng, nhưng trùng hợp là Thẩm An Đồ đi WC, bỏ lỡ thông báo này, Tạ Đạc đang đợi cậu về."

Đi thôi."

Thẩm An Đồ mới vừa bước vào cửa sau phòng học đã bị Tạ Đạc đẩy ra ngoài, Thẩm An Đồ hỏi anh muốn đi đâu, Tạ Đạc nói: "Đi lấy giấy khen, cậu được giải nhì."

Thẩm An Đồ lên tiếng, nhìn qua có vẻ không vui lắm, cậu hỏi Tạ Đạc: Cậu có đạt giải nhất không, Tạ Đạc nói phải, lúc này Thẩm An Đồ mới nở nụ cười: "Giỏi quá."

"Cũng được."

Tạ Đạc cũng cười theo.Nói là họp tuyên dương, nhưng thật ra chủ yếu là chụp ảnh, các bạn đạt giải đều phải chụp một bức ảnh tập thể, sau đó giải nhất và giải nhì sẽ được chụp một tấm riêng.

Lúc đến lượt Thẩm An Đồ chụp ảnh, Tạ Đạc trộm lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm, không ngờ lại bị Thẩm An Đồ phát hiện .Thẩm An Đồ nhỏ giọng nói với Tạ Đạc nói: "Mau xóa đi!"

Vừa rồi vẻ mặt cậu cứng đờ, tay cầm giấy khen cũng run kinh khủng, nếu chụp được ảnh, nhất định là rất xấu.Tạ Đạc chạm vài cái vào điện thoại, trước khi Thẩm An Đồ bắt được đã nhét vào túi quần, trêu cậu: "Cũng không phải chụp cậu, tôi chụp bạn nữ sau cậu."

Thẩm An Đồ sửng sốt một chút, xấu hổ ồ một tiếng.

Cậu không đợi Tạ Đạc, buồn bực cầm giấy khen của mình về trước.Tạ Đạc đuổi theo cậu: "Sao vậy?

Tôi chụp cậu thì cậu không vui, tôi nói chụp người khác cậu cũng không vui, sao cậu khó hầu hạ vậy Thẩm An Đồ?"

Thẩm An Đồ không nói nhưng lại tăng nhanh bước chân, gần như đang chạy chậm, thoạt nhìn tức giận không ít, Tạ Đạc cười giữ chặt người lại, cầm di động của mình nhét vào tay cậu."

Làm gì?"

Thẩm An Đồ định trả điện thoại cho Tạ Đạc, nhưng ngón tay không cẩn thận bật sáng màn hình bảo vệ —— đó là bức ảnh cậu cầm giấy khen ban nãy.

Tạ Đạc vừa vặn chụp đúng lúc Thẩm An Đồ đang nhìn qua, đôi mắt của thiếu niên trên màn hình ánh mắt hơi hơi mở to, khóe mắt đáng yêu nhướng lên, biểu cảm linh động, không hề cứng nhắc, không chỉ không xấu mà còn đẹp hơn những gì Thẩm An Đồ nghĩ gấp trăm lần."

Có cần phải xóa nữa không?"

Tạ Đạc chăm chú quan sát biểu cảm của Thẩm An Đồ."

Xóa..."

Rõ ràng là giọng điệu của Thẩm An Đồ không còn gay gắt như trước: "Sao lại sử dụng ảnh của tôi làm màn hình bảo vệ..."

Tạ Đạc trả lời rất kiên quyết: "Bởi vì đẹp."

"Không đẹp..."

"Vậy cậu đừng nhúc nhích, tôi chụp lại một bức đẹp hơn."

"Không cần!"

Giọng hai người đùa giỡn trên hành lăng quá lớn, một giáo viên ở lớp bên cạnh đi ra, chất vấn họ từ lớp nào ban nàò mà giờ nào vẫn đi loạn bên ngoài.Hai người chột dạ liếc nhau, đột nhiên Tạ Đạc giữ chặt tay Thẩm An Đồ chạy về phía cầu thang, vừa chạy vừa cười, nghe tiếng gió thổi bên tai.6.Tạ Đạc ở đâu thì đó chính là trung tâm của đám đông, trừ gia thế và bối cảnh, ngoại hình và thành tích của anh đều đạt đỉnh cao, anh không cần giao tiếp, chỉ cần anh đứng ở đó sẽ có người chủ động, mà hiện tại Tạ Đạc đứng cạnh Thẩm An Đồ.Tình bạn của đám con trai rất đơn giản, cậu cho tôi chép bài một lần, đánh cùng tôi một trận bóng thì chúng ta chính là huynh đệ.

Bởi vì Tạ Đạc cố ý vô tình thúc đẩy, tới học kỳ một năm lớp mười hai, Thẩm An Đồ không còn là con riêng của Thẩm Khai Bình bị mọi người đều xa lánh nữa.

Cậu là học sinh giỏi thứ hai trong lớp, là quân tiên phong của đội bóng rổ, và là anh em tốt nhất của Tạ Đạc.Tiết thể dục, chính là thời gian các nam sinh điên cuồng ở sân bóng.

Nam sinh ban một hẹn chơi bóng cùng mấy nam sinh ban sáu, nhưng vì Thẩm An Đồ và Tạ Đạc phối hợp rất tốt, các nam sinh ban sáu không hề có cảm giác mình đang chơi bóng, vì thế yêu cầu đổi người, bọn họ muốn đổi Tạ Đạc và tiền đạo của ban sáu.Vốn chỉ là một trận đấu bình thường để giải trí, nếu chỉ có một bên thắng thì đúng là không thú vị, nên hai ban đều đồng ý thay người, thậm chỉ cả nam sinh ban một cũng muốn biết nếu không có Tạ Đạc, Thẩm An Đồ còn có thể phát huy xuất sắc như vậy không.Mà trên thực tế, đúng là Thẩm An Đồ vẫn xuất sắc như trước, nhưng cậu vẫn không thể ghi thêm một bàn thắng nào nữa vì Tạ Đạc không kèm ai, chỉ chuyên đề phòng một mình cậu.

Chỉ cần Thẩm An Đồ ném rổ sẽ bị Tạ Đạc cản lại, Tạ Đạc cao hơn Thẩm An Đồ, sức lực cũng lớn hơn Thẩm An Đồ, quan trọng nhất là, anh hiểu rất rõ về Thẩm An Đồ.Vì thế một ván còn chưa chơi xong, nội tâm Thẩm An Đồ đã hoàn toàn lạnh băng, đồng đội thấy Thẩm An Đồ tức đến nghiến răng nghiến lợi, đều vây đến an ủi cậu nói: anh Thẩm quên đi quên đi.Thẩm An Đồ thề, trước khi hết giờ, cậu phải ghi được một bàn từ trong tay Tạ Đạc.Đội hình hai bên đều cảm nhận được, đây đâu phải trận đấu giữa hai đội, này rõ ràng là trận đấu giữa hai người.Thẩm An Đồ mệt đến mức thở hồng hộc, mà Tạ Đạc vẫn còn thoải mái.

Anh đứng trước mặt Thẩm An Đồ cười như không cười, khiêu khích nói: "Lên nào."

Thẩm An Đồ không chịu thua, liều mạng chuyển bóng, một phút trước khi tiếng chuông tan học vang lên, cuối cùng cậu cũng thành công úp bóng vào rổ, nhưng cả người cũng vì kiệt sức mà trực tiếp ngã lên trên người Tạ Đạc, Tạ Đạc vì đỡ người, hai tay không cẩn thận nâng phải mông cậu.Mềm qúa.Tạ Đạc thề đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng Thẩm An Đồ tức muốn chết, nắm chặt cổ áo Tạ Đạc đánh anh.Các học sinh vội vàng đi lên khuyên can, ai cũng cho rằng Thẩm An Đồ giận Tạ Đạc nên mới cố ý nhằm vào anh, chỉ có Tạ Đạc biết, Thẩm An Đồ tức giận vì anh sờ mông cậu.Trên đường có nhiều người tan học, Tạ Đạc không có cơ hội dỗ cậu, chờ đến lúc hai người trở lại phòng học, Tạ Đạc gọi tên Thẩm An Đồ, muốn giải thích với cậu, Thẩm An Đồ lại không chịu để ý đến anh, mãi đến khi vào tiết cũng không nói một câu với Tạ Đạc.Tạ Đạc không đợi được đến lúc hết tiết, anh vừa để ý giáo viên, vừa vươn tay kéo kéo áo Thẩm An Đồ, không ngừng làm mấy động tác nhỏ mờ ám, Thẩm An Đồ phiền không chịu nổi, đánh trả ở dưới gầm bàn, dùng bút chọc chọc bắp chân Tạ Đạc.Tay Tạ Đạc rất nhanh, lập tức bắt được cái bút kia, cũng lần theo thân bút mà nắm lấy tay Thẩm An Đồ, Thẩm An Đồ vùng vẫy một lúc nhưng không thoát ra được.

Giáo viên giảng bài ngay phía trước, Thẩm An Đồ không dám làm ra động tĩnh quá lớn, vì thế hai người bọn họ cứ như vậy tay nắm tay hết nửa tiết học, cuối cùng Thẩm An Đồ không thể không ném cho Tạ Đạc một tờ giấy nhỏ——Tôi tha thứ cho cậu , cậu buông tay ra!Tạ Đạc buông tay, nhưng lại cướp mất cây bút của Thẩm An Đồ, bởi vậy Thẩm An Đồ rút lại lời "tha thứ" vừa rồi, còn giận Tạ Đạc thêm hai tiết nữa.7.Thẩm An Đồ đã tránh né Tạ Đạc nhiều ngày, mỗi ngày ở trên lớp cứ hết tiết là ghé trên bàn ngủ, mà tiếng chuông tan học vừa vang là bỏ chạy mất dạng, ngay cả bữa trưa cũng không ăn cùng Tạ Đạc.Tạ Đạc bất đắc dĩ, chỉ có thể nhờ Chu Minh Huy giúp đỡ chặn người, Chu Minh Huy không tình nguyện, kỳ quái nói: "Ha hả, giờ mới nhớ đến tôi, thật sự là cho tới bây giờ chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc..."

Tạ Đạc: "Đừng nói lung tung, các cậu không giống nhau."

Chu Minh Huy cười lạnh: "Ôi hiểu rồi —— từ xưa ngựa tre không đánh được trời*, bây giờ anh em tốt nhất của cậu là Thẩm Lẫm, mà tôi cũng chỉ là một cái công cụ hình người mà thôi."

Thời gian nghỉ trưa sắp hết, Thẩm An Đồ chuẩn bị đi ra khỏi thư viện, Tạ Đạc và Chu Minh Huy trái phải canh tại cửa ra vào.Tạ Đạc vừa chú ý động tĩnh trong khu đọc sách, vừa nói với Chu Minh Huy: "Cậu vẫn luôn là anh em tốt nhất của tôi."

Chu Minh Huy nhướng mày: "Thế Thẩm Lẫm đâu?"

Thẩm An Đồ trả sách lại trên giá, chuẩn bị ra ngoài.

Tạ Đạc nhếch miệng: "Cậu ấy là vợ của tôi."

Chu Minh Huy: "? !"

Lúc này, Chu Minh Huy vẫn chưa hận đời như vậy, cũng chưa chán ghét Thẩm An Đồ, hắn chỉ biết tình anh em lớn hơn trời, anh em muốn theo đuổi vợ thì nhất định phải hỗ trợ, chẳng sợ vợ của anh em là một người đàn ông.Thẩm An Đồ cũng giống mấy hôm trước, vừa nhìn thấy Tạ Đạc là bỏ chạy, nhưng vì có Chu Minh Huy hỗ trợ, hai người một đường đưa cậu lên sân thượng, Thẩm An Đồ không có đường trốn, Chu Minh Huy công thành lui thân, trước khi đi còn vỗ bả vai Tạ Đạc cổ vũ.Thẩm An Đồ lui vào một góc sáng sủa trên sân thượng, vách tường bốn phía tràn đầy tro bụi làm cậu không muốn dựa gần, nhưng cậu lại càng không muốn đối mặt với Tạ Đạc."

Thẩm An Đồ sao cậu lại trốn tránh tôi?"

Tạ Đạc hỏi, ngữ khí không khác gì so với thường ngày, Thẩm An Đồ không thể đoán được anh có giận hay không.

Thẩm An Đồ làm như vậy là không bình thường, nhưng cậu không có cách nào khác.

Cậu không thể để bản thân quá thân cận với Tạ Đạc được, cậu sợ mình sẽ bị lạc trong mớ tình cảm bất thường này.Từ rất lâu rồi, Thẩm An Đồ đã biết mình thích con trai, các nam sinh khác luôn tụ tập cùng một chỗ thảo luận về những bạn nữ xinh đẹp.

Nhưng lúc đó cậu luôn bị nhưng nam sinh đẹp trai hấp dẫn, cậu đã biết mình và những người khác không giống nhau, mà Tạ Đạc là người đầu tiên cậu thực sự thích.Thẩm An Đồ cũng không nói được vì sao, có thể là do ấn tượng lần đầu quá mức sâu sắc, cũng có thể do Tạ Đạc là người đầu tiên trong lớp bày tỏ thiện ý với cậu, tóm lại bắt đầu từ ngày đó, cái tên "Tạ Đạc" này liền xuất hiện dày đặc.

Khi tên của mọi người chìm trong đáy biển, chỉ có tên của Tạ Đạc nổi lên trong tim Thẩm An Đồ, ngày ngày cái tên này theo những con sóng nhộn nhạo, phiền đến mức Thẩm An Đồ không được an bình.(Tác giả chơi chữ, nên mình cố tình để lại từ "an bình" như raw)"Tôi không trốn..."

Thẩm An Đồ yếu ớt giải thích: "Chỉ là tôi muốn ở một mình..."

Tạ Đạc quá tốt, anh đối xử với Thẩm An Đồ tốt như vậy, ban đêm Thẩm An Đồ trằn trọc không ngủ được.

Cậu nhịn không được mà ảo tưởng, Tạ Đạc đối tốt với cậu như vậy, có phải vì anh cũng thích mình hay không?Thẩm An Đồ dứt khoát không ngủ nữa, thức suốt đêm viết cho Tạ Đạc một lá thư tình.Cậu đã chuẩn bị tốt kế hoạch, dù sao cũng sẽ sớm phân ban, nếu Tạ Đạc từ chối, cậu sẽ đi thẳng đến khoa văn, đến lúc đó bọn họ không bao giờ gặp mặt nữa, cũng sẽ không xấu hổ.Mãi cho đến vài ngày trước, Thẩm An Đồ không cẩn thận nhìn thấy Tạ Đạc được tỏ tình.Đó là một cô gái rất xinh đẹp, có mái tóc đen dài lấp lánh dưới ánh đèn, cô nói với Tạ Đạc: "Em thích anh từ lâu rồi, anh có đồng thử hẹn hò với em không?"

Tạ Đạc từ chối cũng nằm trong dự kiến của Thẩm An Đồ, nhưng từ trước tới nay Thẩm An Đồ chưa từng thấy biểu cảm này của Tạ Đạc.

Cậu không thể hình dung được, cho dù thành tích ngữ văn của cậu tốt hay bài văn của cậu thường được dung làm văn mẫu, thì cậu cũng không thể tìm ra được từ ngữ để hình dung vẻ mặt của Tạ Đạc khi đó.

Sau nghĩ lại, có lẽ không phải cậu không có cách mô tả biểu cảm của Tạ, mà là cậu không có cách nào miêu tả tâm tình của mình.Tạ Đạc rất thờ ơ.Anh nói: "Ngại quá, không có hứng thú."

Nữ sinh thấy Tạ Đạc sắp đi thì vươn tay kéo góc áo anh: "Vì sao?

Chỉ thử một chút cũng không được sao?"

Tạ Đạc không lưu tình chút nào, kéo góc áo lại, lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn mang theo chán ghét: "Không được, sau này đừng đến đây nữa."

Cho tới giờ Thẩm An Đồ vẫn chưa từng thấy Tạ Đạc lạnh lùng như thế.

Cậu hoảng sợ đến mức tay chân đổ mồ hôi, cũng không biết vì sao tiềm thức của Thẩm An Đồ lại nói cho cậu, đây mới chính là bản tính của Tạ Đạc.

Anh chính là người lạnh lùng như thể, bình thường anh ở chung cùng những người khác, nếu người khác không chủ động nói chuyện, Tạ Đạc tuyệt đối sẽ không để ý đến họ.

Anh vẫn luôn cao cao tại thượng, chẳng qua bởi vì muốn có quan hệ tốt với Thẩm An Đồ nên mới có thể để Thẩm An Đồ cảm thấy anh là người dịu dàng.Thư tình trong lòng bàn tay đã bị Thẩm An Đồ bóp nát, rốt cuộc có đưa hay không đây.Đêm đó cậu về đến nhà là gặp ác mộng, trong mộng cậu cũng giống nữ sinh khi tỏ tình với Tạ Đạc, Tạ Đạc lại lạnh lùng chán ghét nói: "Thật ghê tởm, Thẩm An Đồ, sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa."

Sau khi tỉnh lại, đầu Thẩm An Đồ đã đổ đầy mồ hôi.

Cậu bỗng nhiên ý thức được, sao hai người đàn ông lại có thể ở bên nhau?

Cái này không bình thường!

Tạ Đạc có thích cậu hay không không nói, quan trọng nhất là, ngay cả nữ sinh Tạ Đạc còn từ chối, sao có thể thích đồng tính?Thẩm An Đồ vốn tưởng rằng sẽ rất nhẹ nhàng, cùng lắm chính là thổ lộ thất bại, không thể tiếp tục làm bạn, dù sao nửa tháng nữa cũng sẽ phân ban.

Nhưng bây giờ cậu phát hiện thế là không được, cậu đánh giá cao chính mình, cậu vốn không chịu nổi ánh mắt ghét bỏ của Tạ Đạc, không nổi sự lạnh lùng của anh.

Nếu Tạ Đạc nói chuyện với cậu như vậy, Thẩm An Đồ tình nguyện nhảy khỏi sân thượng ngay lập tức.Tạ Đạc từng bước một tới gần, dừng lại ở giới hạn Thẩm An Đồ có thể chịu đựng, nói:"Em đừng trốn tránh anh nữa, Thẩm An Đồ, anh không chịu nổi."

"Anh đã thích em rất lâu rồi, em có muốn thử với anh hay không?"
 
[Đm/End] Nguyệt Hạ An Đồ - Thất Hiệu Đích Chỉ Đông Dược
Chương 081: Ngoại truyện 8: Trung học phổ thông (3)


Biên tập: CátChỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Zừaaa8.Một tháng trước, Thẩm An Đồ vốn không thể tưởng được, một tháng sau cậu có thể ăn cùng một que kem trên ghế dài nơi đèn đường không chiếu tới với Tạ Đạc.Tuy rằng mặt trời đã sắp lặn, nhưng hơi nóng mùa hè vẫn cuồn cuộn chảy ra từ những khe nứt trên mặt đất, hòa tan kem trên tay Thẩm An Đồ thành một đống dính dính.

Giờ phút này tâm trạng Thẩm An Đồ cũng tan chảy như hồ, không phải bởi vì trời nóng, mà là bởi vì người bên cạnh chính là Tạ Đạc."

Là ai nói muốn ăn kem?

"muốn ăn" của em là chỉ liếm hai cái sao?"

Tạ Đạc liếm phần kem tan chảy trên tay Thẩm An Đồ.Vừa rồi ăn xong cơm chiều, Thẩm An Đồ đứng trước quầy kem ở KFC không chịu đi, nói muốn ăn kem, vì thế Tạ Đạc xếp hàng mua cho cậu một cái vị cơ bản 6 đồng.

Từ lúc ấy cho đến khi họ đến công viên tìm được một chiếc ghế dài ngồi, Thẩm An Đồ chỉ liếm được hai miếng.

"Bây giờ em ăn."

Vừa nói xong Thẩm An Đồ mở miệng cắn một mồm to, cắn thành một lỗ hổng trên phần ốc quế, cắn xong mới nhận ra đó chính là chỗ Tạ Đạc vừa liếm qua, cậu lại bắt đầu không biết làm sao.

Cậu còn chưa thích ứng được với thân phận bạn trai của Tạ Đạc, mỗi lần Tạ Đạc tới gần, cậu như một cái kim chỉ nam gặp phải từ trường mãnh liệt, gặp trục trặc khiến kim đồng hồ quay điên cuồng.

Rõ rang lúc chưa tỏ tình, cậu vẫn có thể nói chuyện bình thường với Tạ Đạc.Kỳ nghỉ hè đã bắt đầu được một tuần, hôm nay là ngày thứ 24 họ bên nhau nhưng lại là lần đầu tiên hẹn hò.

Bởi vì Thẩm An Đồ rất bận, Thẩm Khai Bình yêu cầu họ học đàn dương cầm, vi-ô-lông cùng các loại nhạc cụ khác một cách bệnh hoạn, chỉ vì đứa con trai đã mất của ông ta có thể làm được điều đó.Vất vả lắm cậu mới rút được một ngày cho Tạ Đạc.Vì Thẩm An Đồ gặp trục trặc, nên Tạ Đạc sắp xếp kế hoạch một ngày này, buổi sáng họ tới thư viện tự học, buổi chiều thì đi xem phim rồi dạo qua thành phố trò chơi một vòng.

Thẩm An Đồ có vẻ rất có hứng thú với mô tô địa hình, chơi tới lui đến sáu bảy lần.

Buổi tối sau khi ăn cơm chiều xong, họ sẽ dạo một vòng ở công viên, đến chín giờ Thẩm An Đồ khởi hành về nhà.

Biệt thự nhà họ Thẩm cách nội thành khá xa, nếu trở về quá muộn sẽ gây chú ý đến những người khác, không biết sẽ lại bị làm khó dễ như thế nào.Đến bây giờ Thẩm An Đồ vẫn còn có chút cảm giác không chân thật, thế mà Tạ Đạc cũng thích cậu, cậu không có dũng khí tỏ tình, vì thế Tạ Đạc đã nói thay cậu.Đây là lần thứ hai mươi ba trong ngày hôm nay cậu nhớ lại cảnh tượng ở trên thượng thư viện hôm đó."

Em đừng trốn tránh anh, Thẩm An Đồ, anh không chịu nổi nữa.

Anh đã thích em rất lâu rồi, em có muốn thử ở một chỗ với anh hay không?"

"Được!

Tạ Đạc, em... em cũng thích anh!"

"Thẩm An Đồ, em đang cười gì vậy?"

Tạ Đạc dãn người tựa vào ghế dài, một cánh tay đặt trên lưng ghế, vừa vặn có thể vòng lấy Thẩm An Đồ."

Không có gì..."

Thẩm An Đồ cúi đầu ăn kem ốc quế.Tạ Đạc nhìn cậu một lát, nhanh tay cướp kem ốc quế đi: "Nói xem, em đang cười cái gì."

Thẩm An Đồ có ý đồ giật lại kem, kết quả là không chỉ không cướp được còn bị Tạ Đạc ôm cổ khóa vào trong ngực.

Thẩm An Đồ ảo não, cậu đánh không lại Tạ Đạc.Đêm hè đã đủ nóng, mà độ ấm trong lồng ngực Tạ Đạc còn cao hơn, Thẩm An Đồ cảm thấy nếu mình không cách xa anh ra một chút, nhất định còn hóa thành nước nhanh hơn cây kem kia."

Em nói, em nói!

Em đang nghĩ đến mấy chiếc xe mô tô trong thành phố trò chơi!"

Tạ Đạc cúi đầu cười rộ lên, tới gần lỗ tai đã biến thành màu hồng nhạt của Thẩm An Đồ nói: "Thẩm An Đồ em nói dối, vừa rồi em nghĩ đến anh."

Lúc hơi nóng phun bên tai, Thẩm An Đồ mẫn cảm run lên một cái, cậu đoán là mình đã tan chảy rồi, không thì vì sao một chút sức lực để phản kháng cũng không có chứ."

Ít tự kỷ đi, em không..."

Thẩm An Đồ không biết mặt mình đã đỏ bừng."

Thật sự không nghĩ sao?"

Tạ Đạc tiến lại càng gần, dường như môi anh sắp chạm vào má Thẩm An Đồ.Nếu nói sau khi Thẩm An Đồ trưởng thành chính là một món đồ trang sức quý giá đã trải qua ngàn điêu vạn mài, thì thời điểm trung học cậu chính là một khối nguyên thạch mới vừa được đào lên từ quặng mỏ.

Thẩm An Đồ sau khi thành niên nhiệt tình to gan, lớn nhỏ vừa vặn có thể đeo trên ngón áp út của Tạ Đạc, nhưng đáng tiếc là Tạ Đạc không thể tham gia vào quá trình đánh bóng của cậu; mà hiện tại khối nguyên thạch này đang ở trên tay Tạ Đạc, cậu ngây ngô non nớt, Tạ Đạc có thể dựa theo ý thích của mình, chế tác thành hình dạng mà anh yêu thích."

Thẩm An Đồ, em phải thành thật với bạn trai mình, yêu đương là thẳng thắn thành khẩn."

Tạ Đạc dạy: "Nghĩ về anh thì phải nói ra, anh thích em luôn nghĩ về anh.

Nếu em nói thích anh, yêu anh, anh sẽ càng vui vẻ hơn."

Giọng điệu Tạ Đạc rất đứng đắn, như thể anh đọc thuộc lòng quy luật trong tình yêu.

Thẩm An Đồ chưa từng yêu đương, cậu tự hỏi trong chốc lát cũng cảm thấy Tạ Đạc nói rất đúng, hơn nữa nếu Tạ Đạc muốn nghe, cậu cũng có thể nói.Vì thế Thẩm An Đồ quay đầu, kiềm chế thẹn thùng, dùng âm thanh rất nhẹ nói với Tạ Đạc: "Vậy em nói, Tạ Đạc, em rất thích anh."

Thẩm An Đồ mở lớn hai mắt vừa đen vừa sáng, vô tội lại tràn ngập hấp dẫn mà nhìn chằm chằm vào Tạ Đạc.Rắc một tiếng, kem ốc quế trong tay bị Tạ Đạc bóp vỡ.Thẩm An Đồ kinh hãi: "Kem ốc quế của em!

Ưm..."

Hơn nửa cái kem ốc quế đáng thương rơi chỏng chơ trên mặt đất, không người để ý.Hai bóng người trên băng ghế gộp lại thành một, Thẩm An Đồ đã nếm được hương vị của nụ hôn đầu tiên, là vị kem ngọt ngào.9.Một khi nếm thử hương vị của hôn môi thì dường như sẽ thấy không thể dừng lại được.

Lúc Thẩm An Đồ và Tạ Đạc ở cùng nhau, một nửa thời gian dùng để học tập, nửa còn lại là dùng để hôn môi.

Lần đầu tiên Thẩm An Đồ biết, ra là miệng cũng có thể mẫn cảm như vậy, Tạ Đạc luôn có thể hôn cậu đến mức cả người vô lực.Cuối cùng Thẩm An Đồ vẫn chọn khoa văn, cậu và Tạ Đạc cẩn thận phân tích tình hình học tập của cậu một chút.

Thẩm An Đồ thuộc loại học sinh đạt nhiều thành tích cao trong tất cả các môn, nhưng thật ra khi học các môn khoa học tự nhiên cậu đều phải cố hết sức.

Hồi trước tham gia cuộc thi vật lý, cậu phải bỏ ra rất nhiều công sức mới miễn cưỡng dành được giải nhì, nhưng trái lại các môn xã hội cậu không cần quá chú tâm cũng có thể đạt được thành tích tốt.Trừ mấy cái này ra, quan trọng hơn là, Thẩm An Đồ còn có một nguyện vọng bí mật.

Nếu ở lại ban tự nhiên cũng chỉ có thể đứng thứ hai, nhưng nếu như đến ban xã hội, cậu có thể đứng đầu cùng Tạ Đạc.Trường trung học phổ thông Z có một bảng vàng danh dự, sau mỗi kỳ thi tháng nhà trường sẽ treo ảnh của hai người đứng đầu của hai ban tự nhiên và xã hội lên, đến lúc đó ảnh của cậu và Tạ Đạc sẽ được đặt cùng nhau, nghĩ thôi cũng khiến người vui vẻ.Đương nhiên Thẩm An Đồ vẫn rất luyến tiếc Tạ Đạc, tiết cuối cùng trước khi phân ban là tiết tự học, bọn họ nắm tay nhau dưới gầm bàn, Tạ Đạc truyền cho cậu một tờ giấy an ủi, nói cho dù không ở một ban cũng không sao, bọn họ vẫn có thể ăn cơm cùng nhau và hẹn gặp nhau.Trên thực tế, đúng là như thế, vừa mới khai giảng lớp 11 được hai ngày, Tạ Đạc ở tầng bốn, Thẩm An Đồ lại ở tầng hai, Thẩm An Đồ đã vô cùng nhớ Tạ Đạc.

Bọn họ liền hẹn nhau, mỗi khi hết tiết sẽ gặp nhau ở gian trong cùng của WC tầng ba, vừa thấy mặt liền ôm hôn môi.Thẩm An Đồ ngậm đầu lưỡi Tạ Đạc, nghe động tĩnh người đi lại ở bên ngoài, vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn.Cứ như vậy qua một tuần, hai người mới có thể thoáng tách ra một đoạn thời gian.Hồi năm lớp mười, Chu Minh Huy thường theo chân hai người cùng nhau ăn cơm, nhưng từ sau khi bọn họ cùng một chỗ, Chu Minh Huy không chịu đi ăn cùng họ nữa .Theo lời tố cáo của người bị hại Chu Minh Huy, hai người này chỉ cần gặp mặt, không sợ gì mà cái gì cũng làm.

Không hiểu sao không khí ở đó sẽ đặc biệt dính dấp làm cho Chu Minh Huy không thể thở được, cho nên vì sức khỏe của mình mà suy nghĩ, Chu Minh Huy lựa chọn rời xa bọn họ.Thời gian cấp ba trôi qua quá nhanh, chỉ chớp mắt họ đã tiến vào năm cuối cấp ba.Buổi tối tự học cuối cùng của lớp 11, Tạ Đạc và Thẩm An Đồ trộm đến ven ao nhỏ, tránh sau một cây đại thụ mà thân thiết, gần đây bởi vì việc học nặng nề, đã lâu hai người chưa hẹn hò cho nên trước cuộc thi một đêm, họ hẹn nhau đến nơi này gặp mặt, sau khi bắt đầu tự học nửa giờ.

Vị trí của cái hồ này rất hẻo lánh, bờ bên kia chính là hàng rào bên ngoài trường học, hơn nữa không có đèn đường, rất nhiều đôi tình nhân nhỏ sẽ đến đây hẹn hò, giáo viên kiểm tra đến đây bắt một cái là chuẩn.Tạ Đạc và Thẩm An Đồ cũng không ngờ rằng bọn họ mới ôm một cái, miệng cũng chưa gặp nhau mà đã thấy xa xa một cái đèn pin chiếu lại đây."

Ai!

Bên kia đang làm cái gì?

Người ban nào?"

Cái giọng vang vọng này vừa nghe là biết chính là thầy giám thị.Ban đầu Thẩm An Đồ còn hơi hoảng nhưng Tạ Đạc lại hào phóng kéo câu ra khỏi gốc cây."

Thưa thầy, em là Tạ Đạc lớp 11 ban nhất, cậu ấy là Thẩm Lẫm ban hai mươi.

Ngày mai là phải thi, chúng em hơi áp lực nên ra ngoài đi dạo, vừa vặn gặp nhau."

Ảnh của Tạ Đạc và Thẩm An Đồ hằng năm đều được treo trên bảng vàng danh dự, thầy giám thị rất quen thuộc, đèn pin đảo qua trên mặt hai người một cái là nhận ra bọn họ, lập tức lộ ra tươi cười: "Ầy, chỉ là một cuộc thi nhỏ mà thôi, khẩn trương cái gì, đi dạo cũng phải nắm chắn thời gian trở về, đừng chạy loạn khắp nơi, bên cạnh chính là hồ nước, rất nguy hiểm, các em có biết không?"

"Đã biết ạ, em cám ơn thầy, chúng em về ngay."

Cuộc thi cuối kỳ chấm dứt đúng như lịch, Tạ Đạc và Thẩm An Đồ lại đứng nhất.

Vì bảng vàng danh dự đổi cách sắp xếp mới nên không đủ chỗ, sau khi giáo viên thương lượng liền quyết định để Tạ Đạc và Thẩm An Đồ đứng cúng nhau, chụp một tấm ảnh chung.Trong lòng Thẩm An Đồ vui muốn chết , nhưng vì không muốn bị nhìn ra manh mối nên cậu giả vờ vô cùng nghiêm túc.Giáo viên phụ trách chụp ảnh nhìn biểu cảm căng thẳng của Thẩm An Đồ, muốn cậu thả lỏng một chút.

Thẩm An Đồ còn đang suy nghĩ xem phải điều chỉnh biểu cảm như thế nào, Tạ Đạc đột nhiên tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Đang chụp ảnh cưới đó, vui vẻ lên chút."

Ngày hôm sau, bức ảnh đã rửa xong xuất hiện trên bảng vàng danh dự, lúc này đây Thẩm An Đồ tươi cười vô cùng sáng lạn.10."

Tạ Đạc anh sao vậy?

Gần đây anh thường xuyên thất thần."

Giờ nghỉ trưa trên sân thượng thư viện, Tạ Đạc chống lại ánh mắt thân thiết của Thẩm An Đồ, trả lời: "Không có gì, còn hơn một trăm ngày nữa là đến ngày thi đại học, anh hơi lo lắng."

Thẩm An Đồ cười nhạo: "Không thể nào, Giám đốc Tạ cũng biết lo lắng sao?"

Sau khi biết nhà Tạ Đạc rất có tiền, Thẩm An Đồ thường gọi Tạ Đạc là "Giám đốc Tạ", cách xưng hô này cùng với cậu của mười năm sau không mưu mà hợp.

Đương nhiên Tạ Đạc không lo về chuyện thi đại học, chuyện anh lo lắng chính là đại hội tuyên thệ vào một tuần trước một trăm ngày ấy, đây là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời Thẩm An Đồ, cũng chính là bắt đầu những ngày Tạ Đạc bị tra tấn dằn vặt, bất kể thế nào Tạ Đạc đều phải ngăn cản nó lại.Thẩm An Đồ thấy Tạ Đạc không nói lời nào, liền xấu xa tiến đến bên miệng Tạ Đạc bên: "Cho anh hôn một cái là sẽ không lo lắng nữa...

Còn lo lắng tiếp thì lại hôn thêm cái nữa ~"Thẩm An Đồ nhân cơ hội này chiếm thiệt nhiều tiện nghi của Tạ Đạc, đang đắc chí, đột nhiên bị Tạ Đạc bắt lấy mãnh liệt hôn một trận, thiếu chút nữa hít thở không thông.Tạ Đạc thích nụ cười hiện tại của Thẩm An Đồ.

Anh thật cẩn thận bảo hộ cậu hơn hai năm, cuối cùng cũng có thể khiến cậu mở lòng, biến thành một Thẩm An Đồ hoạt bát sáng sủa.

Lúc này đây anh sẽ không để cho lịch sử lặp lại.Hai ngày sau, nhóm năm ba của trường ra thông báo, tổ chức luyện thi nước rút trước kỳ thi tuyển sinh đại học, học sinh có thể tự nguyện ở lại nửa giờ sau giờ tự học tối, sẽ có giáo viên ở lại giải thích hoặc giải đáp nghi vấn, vì thời gian tan học quá muộn, học sinh tham gia huấn luyện cần ở lại trường.Lúc nhận được tin tức này, Thẩm An Đồ rất vui vẻ, nói với Tạ Đạc như vậy là có thể lấy cớ chuyển ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm, còn có thể ngủ chung ký túc xá với Tạ Đạc.Tạ Đạc cười với cậu, không nói cho cậu đây là kết quả mà nhà họ Tạ đã cúng cho trường một tòa nhà.

Dựa theo thời gian trước đó Thẩm An Đồ đã miêu tả, vào ngày thứ 102 trước ngày thi đại học, sẽ có người nói ra chân tướng cái chết của Thẩm Lệ Quân ở trong hoa viên dưới phòng Thẩm An Đồ, nếu trước đó anh khiến Thẩm An Đồ chuyển ra ngoài, việc tránh khỏi chuyện này sẽ có xác suất rất lớn.Nhưng Tạ Đạc vẫn tính sai.Giữa trưa ngày 104 trước ngày thi, Thẩm An Đồ nói muốn về nhà thu dọn đồ đạc, buổi tối sẽ chuyển vào trường, Tạ Đạc lo lắng, muốn đi theo nhưng Thẩm An Đồ không cho, mà lần này vừa đi là không thấy quay về.Tạ Đạc đợi cả một buổi chiều, anh gọi điện thoại cho Thẩm An Đồ nhưng đều không được hồi âm Anh đi hỏi chủ nhiệm lớp Thẩm An Đồ, cuối cùng cũng có được tin tức nói Thẩm An Đồ bị ốm, ở nhà tĩnh dưỡng, xin nghỉ một khoảng thời gian thời gian.Cảm giác khủng hoảng bao trùm Tạ Đạc, anh hoảng hốt về tới phòng học, cảm cả thế giới trước mắt đều trở nên mơ hồ.Anh vẫn không thể vượt qua sao?

Thẩm An Đồ có bị đưa đến nước Y như trước không?

Hắn phải làm sao mới có thể tìm được cậu?Giờ phút này Tạ Đạc bắt đầu thống hận thân phận học sinh trung học của mình, nếu là anh của mười năm sau, cho dù Thẩm An Đồ bị đưa đến chân trời góc biển, anh cũng có thể dùng thời gian ngắn nhất để tìm được cậu.

Nhưng hiện tại anh chỉ là một học sinh trung học, muốn ở lại trường học cũng phải lèo nhèo với gia đình rất lâu.

Nếu Thẩm An Đồ thật sự bị đưa đến nước Y, anh phải khuyên như thế nào mới có khiến người trong nhà hỗ trợ cứu cậu về?Tạ Đạc không chờ nổi dù chỉ là một phút, anh lấy cớ nói thân thể không thoải mái xin nghỉ, bắt xe tới biệt thự nhà họ Thẩm ngay trong đêm, ấn vang chuông cửa nhà họ Thẩm.Người hầu mặt không chút thay đổi ra mở cửa, không kiên nhẫn hỏi anh là ai."

Xin chào, tôi là bạn học của Thẩm Lẫm, buổi chiều cậu ấy không tới trường học, tôi đến đưa bài tập cho cậu ấy."

Khi Tạ Đạc gặp được Thẩm An Đồ nằm trong phòng, dường như anh lệ nóng doanh tròng.Tạ Đạc khóa cửa phòng, đến gần chân giường Thẩm An Đồ, hỏi: "Sao lại không thoải mái?

Vì sao không nhận điện thoại của anh?

Không phải chúng ta đã nói đêm nay sẽ ở lại trường sao?"

Cả người Thẩm An Đồ chôn trong chăn, không nói gì, nếu không phải chăn còn hơi rung động, Tạ Đạc đã nghĩ là cậu đang ngủ."

Thẩm An Đồ?"

Tạ Đạc xốc chăn lên, thấy đôi mắt đã khóc đến mức sưng phù của Thẩm An Đồ và một con dao nhỏ đang bị cậu nắm chặt trong tay.Đồng tử Tạ Đạc co rút mãnh liệt, anh tiến tới chộp lấy con dao."

Đưa cho anh!"

Thẩm An Đồ nổi nóng nhào về phía trước, muốn cướp lại con dao, nước mắt rơi trên cánh tay Tạ Đạc, thiếu chút nữa anh không giữ được cậu."

Thẩm An Đồ em bình tĩnh một chút!"

Tạ Đạc chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm An Đồ cuồng loạn như vậy, cậu như một con dã thú nhỏ tuyệt vọng, dùng một hơi cuối cùng giãy dụa trước khi chết."

Tạ Đạc anh tới đây làm gì?

Anh đi đi!

Em không muốn nhìn thấy anh, trả lại dao cho em!

Tạ Đạc mẹ nó...

Ô ô!"

Thẩm An Đồ hét quá lớn, Tạ Đạc không biết ngoài cửa có người đang nghe lén hay không, cho nên anh dùng lực đặt Thẩm An Đồ trên giường, che miệng cậu rồi đắp chăn lại."

Hư —— không sao đâu, không có việc gì đâu.

Anh ở đây, Thẩm An Đồ, ngoan, không sao mà."

Tạ Đạc nhẹ giọng an ủi cậu hết lần này đến lần khác, chăn bó chặt tạo thành một mảnh nhỏ ấm áp trong bóng tối.

Thẩm An Đồ cắn răng nghẹn ngào, không tiếng động mà khóc to, toàn bộ nước mắt nóng bỏng rơi hết vào lòng bàn tay Tạ Đạc.
 
[Đm/End] Nguyệt Hạ An Đồ - Thất Hiệu Đích Chỉ Đông Dược
Chương 082: Ngoại truyện 9: Trung học phổ thông (4)


Biên tập: Môn mổnChỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Zừaaa11.Theo lời dạy của Tạ Đạc, Thẩm An Đồ đi về phía Thẩm Khai Bình giải thích, hiền lành nói: "Con xin lỗi ba, con không nên nghe người hầu nói lung tung rồi chọc cho người tức giận.

Con sai rồi."

Thẩm Khai Bình rất vừa lòng với thái độ của Thẩm An Đồ.

Vì thế Thẩm An Đồ lấy được sự cho phép của ông ta về việc ở lại trường.Nhờ Tạ Đạc tận tay chỉ dạy, Thẩm An Đồ còn bọc thêm cho mình một lớp ngoài sợ sệt.

Cậu học cách che giấu bản thân, dù cho nội tâm có đau khổ cỡ nào thì trên mặt cậu vẫn luôn có thể nở nụ cười.Chỉ có vào đêm khuya nằm trên cùng một chiếc giường với Tạ Đạc, cậu mới có thể lộ ra miệng vết thương máu tươi đầm đìa."

Em không hiểu, em nghĩ mãi cũng không thể hiểu vì sao mạng người tốt lại đều rẻ mạt như thế?

Giống như cây cỏ dại chỉ cần tùy tay hất một cái là biến mất, Thẩm Khai Bình dựa vào đâu?

Dựa vào đâu mà an ổn bình yên sống trên cõi đời này, có nhiều tiền như vậy, có nhiều quyền lực như vậy?

Vì sao nhiều người lại nghe theo lời ông ta như thế?

Vì sao một câu của ông ta lại có thể quyết định sống chết của người khác được?

Ông ta dựa vào đâu?!"

Tạ Đạc không thể trả lời, chỉ có thể ôm chặt cậu vào lòng, từ từ nói: "Bây giờ chưa phải thời cơ tốt.

Thẩm An Đồ, em lợi hại như thế, cũng đã nhịn lâu vậy rồi, bây giờ em không thể buông tay được."

Đây là quy tắc hắc ám của thế giới, có đủ lợi thế trong tay mới có tư cách ngồi lên chiếu bạc, nếu không cũng chỉ có thể bị người dẫm nát dưới chân.

Mà trước khi có đủ lợi thế thì chỉ có thể nhẫn nại mà thôi.Thẩm An Đồ càng ôm siết lấy Tạ Đạc.

Bây giờ cậu chỉ có Tạ Đạc nữa mà thôi.

Tạ Đạc là tất cả của cậu, Tạ Đạc nói cậu có thể nhịn thì cậu nhất định sẽ làm được.Trong đại hội trăm ngày tuyên thệ trước khi xuất quân, Thẩm An Đồ đại diện cho khoa Văn lên đài diễn thuyết.

Cậu mặc đồng phục trung học Z, đầu tóc gọn gàng sạch sẽ chỉnh tề, khóe mắt mang theo ý cười, tự tin hào phóng.

Ngay cả bản thảo cậu cũng không dùng, chỉ hướng về toàn thể giáo viên và học sinh cấp ba chậm rãi nói.

Tất cả mọi người vỗ tay cho cậu, nhưng thật ra sáng tay cậu mới khóc một trận trong lòng Tạ Đạc rồi.Kết quả của việc mạnh mẽ áp chế cảm xúc tiêu cực chính là cơ năng thân thể hỗn loạn.

Thẩm An Đồ bắt đầu mất ngủ cả đêm, cho dù có ngủ được cũng sẽ nhanh chóng tỉnh lại vì ác mộng.

Tạ Đạc dẫn cậu đi bệnh viện, muốn dùng thuốc ngủ để trợ giúp.

Bác sĩ nói với bọn họ rằng đây là vấn đề tâm lý, uống thuốc là cách làm không triệt để.Đương nhiên là Tạ Đạc biết uống thuốc không tốt, nhưng Thẩm An Đồ còn phải ôn tập để thi đại học, không rảnh dừng lại tĩnh dưỡng, cậu cần phải ngủ.Sau khi uống thuốc, tình trạng giấc ngủ của Thẩm An Đồ có hướng chuyển biến tốt đẹp.

Tạ Đạc cấm cậu quay về ký túc xá tiếp tục liều mạng đọc sách nên sau khi cậu uống thuốc xong, cậu lên giường đi ngủ luôn.Nói như vậy, chỉ cần không bị ác mộng làm tỉnh giấc, Thẩm An Đồ có thể sẽ ngủ thẳng đến khi bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Nhưng hôm nay sau khi Thẩm An Đồ tỉnh lại thì mới hai giờ đêm.

Cậu không mơ thấy ác mộng mà là tự mình tỉnh giấc, mà Tạ Đạc lại không có bên người cậu.Mặc dù phòng ngủ là phòng bốn người nhưng vì thân phận đặc thù của Tạ Đạc nên anh có thể ở hai người với Thẩm An Đồ trong một phòng.

Lại vì gần đây trạng thái tinh thần của Thẩm An Đồ không tốt, rất ỷ lại vào Tạ Đạc nên bọn họ đều chen chúc trên cùng một cái giường."

Tạ Đạc?"

Không có tiếng đáp lại.

Thẩm An Đồ đứng dậy từ trên giường, thấy ánh đèn lộ ra trong cửa nhà vệ sinh.Hóa ra là Tạ Đạc đi vệ sinh.

Thẩm An Đồ yên lòng, đang định tiếp tục nằm ngủ lại thì đột nhiên nghe thấy một tiếng rên rỉ áp lực truyền tới từ trong nhà vệ sinh.Thẩm An Đồ giật mình ngồi dậy.Tạ Đạc đang làm cái gì vậy?!Thẩm An Đồ biết làm vậy là không tốt.

Tạ Đạc đang làm chuyện riêng tư thầm kín, hẳn là cậu nên để lại không gian riêng tư cho anh mới đúng, nhưng cậu không khống chế được bản thân mà rón rén đi tới của nhà vệ sinh, kề sát lưng vào mặt tường lạnh như băng, ngừng thở nghe lén động tĩnh bên trong.Tiếng hít thở của Tạ Đạc vừa nặng nề vừa vội vàng, còn pha lẫn một ít tiếng nước dính dính.Thẩm An Đồ không biết vì sao mình cũng thở gấp theo, lại càng không ngừng nuốt nước miếng, mồ hôi đổ đầy tay.

Chờ khi cậu nghe Tạ Đạc gọi một tiếng "Thẩm An Đồ" khi lên đỉnh, trước mắt cậu cũng nổ tung lên như pháo hoa.Sau khi Tạ Đạc xử lý sạch sẽ bản thân rồi trở lại giường, anh lập tức phát hiện ra sự khác thường của Thẩm An Đồ."

Thẩm An Đồ, em làm sao vậy?

Sao đổ mồ hôi đầy người thế này?"

Thẩm An Đồ từ từ nhắm hai mắt lại đưa lưng về phía Tạ Đạc: "Không sao, em gặp ác mộng..."

Mà lúc Tạ Đạc muốn ôm lấy cậu, lần đầu liền Thẩm An Đồ đẩy tay anh ra, ấp úng nói: "Nóng quá..."

Nóng, lại là lý do này.Tạ Đạc cười một tiếng, cả người đều dán sát lại phía Thẩm An Đồ.Thẩm An Đồ không muốn thân cận quá mức với Tạ Đạc, vì thế Tạ Đạc dựa qua một chút là cậu liền dịch dịch ra bên ngoài một chút.

Giường đơn ký túc xá vốn rất chật, dịch hai lần rồi nên Thẩm An Đồ không thể động đậy được nữa.

Trước người cậu là vách tường, sau lưng là Tạ Đạc.

Mặc dù hai người một lạnh một nóng nhưng đều cố gắng chống đỡ."

Đã nói là nóng mà, đừng chen chúc với em nữa."

Thẩm An Đồ phô trương thanh thế* đẩy Tạ Đạc ra. *Phô trương thanh thế: phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể.Tạ Đạc lại không để cậu được như ý, chỉ ôm chặt cứng rồi ghé vào lỗ tai Thẩm An Đồ vạch trần chút mánh khóe của cậu: "Có phải vừa rồi em nghe được gì rồi không, Thẩm An Đồ?"

"Không!"

Quả thật là giấu đầu lòi đuôi mà, Thẩm An Đồ nói xong liền nhận ra mình bị lộ tẩy.

Trong tiếng cười nhạo của Tạ Đạc, cậu cam chịu ngả bài luôn: "Em nghe thấy đấy sao nào!

Là chính anh nửa đêm không ngủ chạy đến nhà vệ sinh làm chuyện xấu đấy chứ.

Anh dám làm mà không dám cho người ta nghe à?"

"Chuyện này sao lại là chuyện xấu được?

Thẩm An Đồ, em chưa từng làm sao?"

Tạ Đạc hỏi lại.Đương nhiên là Thẩm An Đồ có làm rồi, sau khi ở chung một chỗ với Tạ Đạc còn thường xuyên làm cơ.

Nhưng sao cậu có thể không biết xấu hổ mà thừa nhận được.Tạ Đạc thừa thắng xông lên: "Thẩm An Đồ, anh đã trưởng thành rồi, anh có dục vọng với bạn trai mình chẳng lẽ không phải là bình thường sao?"

Tháng trước Tạ Đạc vừa qua sinh nhật 18 tuổi.

Thẩm An Đồ đã tặng cho anh trọn bộ 18 cuốn mô phỏng làm quà sinh nhật, chọc cho Tạ Đạc tức giận đến nỗi đặt cậu lên giường hung hăng bắt nạt một trận."

Hơn nữa ngày nào anh cũng ôm em ngủ, nhịn được một ngày chứ sao nhịn được cả một tháng hả?"

Rõ ràng là Tạ Đạc làm chuyện xấu bị Thẩm An Đồ bắt được, thế mà anh lại đúng lý hợp tình như Thẩm An Đồ mới là người có lỗi vậy.

Thẩm An Đồ còn thực sự tự kiểm điểm bản thân rồi hỏi lại anh: "Sao anh không nói với tôi?"

Tạ Đạc hừ một tiếng lạnh lùng: "Nói với em thì được ích gì?

Em trưởng thành rồi hả?"

Hơn nửa ngày sau Thẩm An Đồ mới trả lời: "Em có thể giúp anh mà."

Dục vọng mà Tạ Đạc vất vả lắm mới áp chế được, giờ lại vọt lên cao: "Đừng có nói lung tung, ngủ, sáng mai còn phải dậy sớm..."

Thẩm An Đồ không đợi anh nói xong đã che miệng anh lại, sau đó lại che thứ phía dưới.

Bây giờ trình độ dùng miệng của cậu đã rất thông thạo rồi, chỉ cần vài cái là có thể chọc cho Tạ Đạc đứng lên.Một buổi tối, Thẩm An Đồ đổ mồ hôi cả người, tiếng thở hổn hển của Tạ Đạc trong nhà vệ sinh cách xa mình cậu còn không thể chịu nổi chứ đừng nói là ngay bên tai.Thẩm An Đồ cũng không biết vì sao Tạ Đạc lại có nhiều chuyện kỳ lạ như vậy, nhưng đêm nay cậu đã học được rất nhiều điều.Trước khi trời sáng, Thẩm An Đồ sau khi được Tạ Đạc tắm rửa sạch sẽ thì nặng nề ngủ.

Tạ Đạc ôm cậu, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn, mặc dù chưa tới bước cuối cùng nhưng cuối cùng Thẩm An Đồ cũng thuộc về anh rồi.

Anh dạy cho Thẩm An Đồ mọi thứ, cũng có được tất cả của cậu, từ tình dục tới tình yêu.12.Thời gian ba năm trung học cứ thế trôi đi, chỉ trong nháy mắt đã đến kỳ thi tuyển sinh Đại học.

Thẩm An Đồ và Tạ Đạc thi ở hai khu vực khác nhau.

Bọn họ chia tay nhau ở ngã tư đường, hẹn nhau sau khi thi xong sẽ gặp mặt ở nơi này.Cái này giống như nhân sinh của bọn họ vậy.

Bọn họ nhất định sẽ gặp nhau, sẽ yêu nhau, cho dù có chia xa thì cũng chỉ là chờ đợi ngắn ngủi mà thôi, cuối cùng họ vẫn sẽ gặp nhau ở giao lộ phía trước.Nhân sinh từ nay về sau giống như bị người ta tua nhanh.

Tạ Đạc thấy bọn họ cùng thi đậu với thành tích ưu tú, cùng học đại học, sau khi tốt nghiệp thì ở chung.

Bọn họ cùng làm bạn giúp đỡ nhau cả một đường, Tạ Đạc thừa kế Thụy Càn, giúp Thẩm An Đồ cướp được Cẩm Thịnh.

Hai năm sau hai tập đoàn lớn thống nhất hợp lại làm một, gây oanh động thương giới.

Khi bọn họ thú nhận với cha mẹ và kết hôn cũng được họ cảm thông.

Họ vẫn bước cùng nhau rất nhiều năm sau đó...Vạn sự suôn sẻ, được như ý nguyện.13.Tạ Đạc ngẩng đầu lên thật mạnh, sau khi thích ứng với ánh sáng trong phòng, anh phát hiện ra mình đang nằm trên bàn trong thư phòng, mà Thẩm An Đồ thì ở ngay bên cạnh anh, trên người còn có mùi thơm khi mới tắm rửa xong, đầu còn đang ướt nước."

Em đánh thức anh sao?"

Thẩm An Đồ cầm chăn lông trên tay phủ lên người anh, trông cậu có hơi lo lắng: "Có phải gần đây anh mệt mỏi quá không?

Thụy Càn cũng đâu có phá sản đâu, đừng liều mạng như vậy.

Hơn nữa cho dù có phá sản cũng không sao, em có thể nuôi anh mà."

Tạ Đạc nhìn chằm chằm Thẩm An Đồ một hồi rồi bỗng nhiên nở nụ cười.Thẩm An Đồ càng thêm nghi hoặc: "Sao thế?"

Tạ Đạc giữ chặt tay cậu sau đó ấn một nụ hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út."

Không có gì, anh yêu em."[KẾT THÚC]
 
[Đm/End] Nguyệt Hạ An Đồ - Thất Hiệu Đích Chỉ Đông Dược
Chương 083: Ngoại truyện 10 : Trung học phổ thông (5) (Hết)


Editor: June | Beta: June

***

Chuyện thường ngày

1.

Lớp thể dụcSau lần chia lớp ở lớp 11, Thẩm An Đồ và Tạ Đạc không thể cùng nhau chơi bóng được nữa vì tiết thể dục của hai người không cùng một lúc.

Tiết thể dục của Tạ Đạc là tiết đầu tiên của buổi chiều, tiết thể dục lớp Thẩm An Đồ lại là tiết thứ hai buổi chiều, bọn họ thường gặp giau giữa giờ nghỉ hai tiết.Tạ Đạc mặc đồng phục chơi bóng, xung quanh sẽ là đám học sinh nam cao lớn ban tự nhiên, mọi người vừa cười vừa nói đi từ sân bóng về.Nhìn thấy cảnh này nhiều lần khiến Thẩm An Đồ không vui trong lòng chút nào, nói thẳng ra là ghen.

Nhưng cậu không nói với Tạ Đạc mà chỉ lén lút nghĩ vậy thôi.Thế là đến cuối tuần, sau khi tiết thể dục của lớp Tạ Đạc kết thúc, anh và một nhóm nam sinh đi đến tòa nhà dạy học, đang đi thì thấy nhóm học sinh ban Văn trên đường đi học thể dục.Đi chính giữa là Thẩm An Đồ, người cao chân dài phong lưu tiêu sái, bên cạnh là những nữ sinh xinh đẹp như nhau.

Người thì khen Thẩm An Đồ học thuộc giỏi quá đi, người thì hỏi cậu có rảnh không vì muốn hỏi cậu đề này...Nhìn thấy một màn này, Tạ Đạc lạnh mặt ngay tại chỗ, ánh mắt dính chặt lên người Thẩm An Đồ.Thẩm An Đồ giả vờ như không thấy, thoải mái đi đến tiết thể dục.Ngày hôm sau đi học, miệng Thẩm An Đồ hơi sưng, bạn cùng bàn quan tâm, hỏi cậu bị sao thế.

Cậu nói rằng đi đường đụng phải cây.2.

Đọc thơTrường học tổ chức chương trình cuối năm, sẽ có các màn biểu diễn của học sinh.

Thẩm An Đồ được chọn để tham gia tiết mục đọc thơ.Chương trình chạy được một nửa thì không khí bắt đầu lắng dần.

Mọi người thấy tiết mục là đọc thơ thì không hào hứng lắm, một vài học sinh còn nằm dài ra, mãi cho đến khi Thẩm An Đồ cất tiếng trên sân khấu.Hai ngày trước cậu bị cảm lạnh nên giọng mũi rất nặng.

Giọng cậu vốn trong trẻo, bởi bị cảm mạo mà âm thanh lại thở nên trầm khàn, nghe còn có chút nghẹn ngào khiến tim người nghe ngứa ngáy.Ngay khi cậu vừa cất tiếng, đám học sinh vừa buồn ngủ ngất kia đột nhiên tràn đầy năng lượng trở lại.

Tất cả mọi người đều hỏi tên Thẩm An Đồ, hỏi xem cậu có đối tượng chưa, có nên theo đuổi hay không.Thẩm An Đồ mới đọc xong một câu, dưới khu vực ghế ngồi liền vang lên tiếng reo hò.

Cậu biết những tiếng vỗ tay kia là dành cho mình nên nụ cười trên sân khấu ngày càng ngọt ngào.Tạ Đạc ngồi dưới xem, ngoài mặt thì bình tĩnh yên lặng nhưng sâu bên trong đã biến thành cái tủ lạnh hoạt động hết công suất, người trong bán kính một mét sẽ bị đông cứng chết.

Chu Minh Huy cũng không dám ngồi cạnh anh.Đêm đó, Thẩm An Đồ bị bắt ép dùng chất giọng gợi cảm kia đọc rất nhiều thứ bậy bạ.3.

Sự thật hoặc thử tháchSau kỳ thi đại học, Chu Minh Huy hẹn bạn cùng lớp ăn một bữa tiệc chia tay, sau khi ăn uống no say họ bắt đầu chơi Sự thật hay Thử thách.

Một vỏ chai rượu đắt tiền được đặt trên bàn, cổ chai xoay đến ai thì người đó được đưa ra yêu cầu với người trên bàn.

Nếu người được chọn này không chọn nói thật hoặc không làm được thử thách thì sẽ phải uống.Để "tránh hiềm nghi", Thẩm An Đồ chọn ngồi cách khá xa vị trí đối diện Tạ Đạc.Lúc mới chơi, mọi người chơi khá an toàn, chỉ toàn hỏi những câu kiểu: điều xấu hổ nhất cậu từng làm là gì, ghét giáo viên nào nhất, vân vân.

Cổ chai nhanh chóng quay về hướng Thẩm An Đồ, lúc sắp chỉ về phía cậu thì lại lệch chút xíu, chỉ sang hướng nam sinh ngồi sát đó, là Tào Uy.

Tào Uy có mối quan hệ khá tốt với Thẩm An Đồ nên cậu lấy cùi chỏ chọc chọc cậu ta, thì thầm: "Hỏi Tạ Đạc..."

Những người khác không nghe được Thẩm An Đồ nói gì, chỉ thấy vẻ mặt cậu hiện lên sự xấu xa trong khi mắt Tào Uy mở trừng thật lớn, nghe xong thì bật cười.

Cậu ta hỏi Tạ Đạc: "Sự thật hay thử thách?"

Cuối cùng cũng có người xuống tay với Tạ Đạc, những người xung quanh rửa mắt đón chờ.Tạ Đạc nhìn chằm chằm Thẩm An Đồ ở đối diện: "Sự thật."

Tào Uy nín cười: "Càng tốt, xin hỏi ở đây có người cậu thích không?"

"Hm..."

Tất cả mọi người bắt đầu trở nên ồn ào, ở chỗ ngồi của mấy cô gái, họ đang đỏ bừng mặt chờ nghe đáp án của Tạ Đạc.Tạ Đạc không chớp mắt đã nói: "Có""Aaaa!!!!!"

Ai cũng không ngờ câu trả lời có thể táo bạo như thế, tiếng hét chói tai sắp làm thủng cả trần nhà, trên mặt mọi người viết đầy hai chữ "hóng hớt" cực to, chỉ có mặt Chu Minh Huy trông hơi kỳ.Thẩm An Đồ miễn cưỡng dựa vào ghế, ánh mắt đánh giá Tạ Đạc, cậu liếm khóe miệng, dùng ánh mắt đùa giỡn anh với khoảng cách nửa căn phòng.Tạ Đạc cho cậu nhìn chán chê sau đó dùng khẩu hình nói: "Chờ đó."

Thẩm An Đồ giả vờ không thấy.Có Tào Uy mở pass, những người sau bắt đầu tiếp tục xuống tay với Tạ Đạc.

Khi cổ chai chuyển đến bạn học tiếp theo, cậu ta hỏi Tạ Đạc ngay lập tức: "Người cậu thích tên gì?"

Lần này Tạ Đạc do dự một lúc, không trả lời mà chọn uống.Thẩm An Đồ ngồi bên cạnh nói: "Cậu hỏi thế sao mà được, cậu ấy không nói đâu."

Bạn học kia lập tức đáp ngay: "Vậy phải hỏi thế nào?"

Hai mắt hoa đào của Thẩm An Đồ cong thành hình trăng non, trông hệt một chú hồ ly xảo quyệt: "Hỏi cậu ấy thích người tóc ngắn hay tóc dài."

Đám bạn học nhao nhao lên, nói là hiểu rồi.Chu Minh Huy nhìn trái nhìn phải, miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn cắm đầu vào uống rượu.

Bên cạnh có người hỏi sao hắn không chơi thì nhận được câu trả lời là mình còn muốn sống thêm hai năm.Hầu như cứ chai chỉ đến ai là người đó hỏi Tạ Đạc.

Cuối cùng họ đều biết được người Tạ Đạc thích tóc ngắn, cao, da trắng, mắt to.Bầu không khí trong phòng riêng như nóng lên, Thẩm An Đồ cực kì vui, những người trên bàn ồn ào khen cậu giỏi thật đấy.Dựa theo phương thức loại trừ, ở đây có hai nữ sinh hợp với tiêu chuẩn của Tạ Đạc, mọi người chỉ cần hỏi thêm một câu nữa là có thể có đáp án.

Đúng lúc này miệng chai lại quay đến hướng Tạ Đạc.Gian phòng trở nên yên tĩnh trong một nốt nhạc, mọi người biết Tạ Đạc bắt đầu muốn báo thù rồi.Thẩm An Đồ run rẩy cả lưng, đang định lấy cớ đi vệ sinh để chuồn êm thì nghe giọng nói trầm thấp của Tạ Đạc: "Thẩm Lẫm, sự thật hay thử thách chọn đi."

Thẩm An Đồ: "...

Sự thật."

Tạ Đạc cười: "Xin hỏi, ở đây có người em thích không?"

Anh dùng y nguyên câu hỏi của Thẩm An Đồ dùng cho cậu.Đám người hóng chuyện bùng cháy mãnh liệt hơn, một lát sau Thẩm An Đồ đáp: "Có."

"Trời ơi sao vậy, người mà trai đẹp ban Văn Lý thích đều ở phòng này với chúng ta sao?"

Đám người sôi trào, cổ vũ hò hét không ngừng.

Mục tiêu của mọi người lập tức chuyển từ Tạ Đạc sang Thẩm An Đồ.Phong thủy luân chuyển, vừa nãy Thẩm An Đồ còn đào hố cho Tạ Đạc, giờ lại rơi hết xuống đầu cậu.

Sau đó đám người này cũng hỏi ra được người Thẩm An Đồ thích cũng có tóc ngắn và cao.

Sau đó càng hỏi Thẩm An Đồ càng không nói nên bị đám người này chuốc không ít rượu.Vận may của Thẩm An Đồ không hề tốt vào tối nay, mọi người sắp chơi đến một tiếng rồi mà cổ chai vẫn chưa một lần quay đến trước mặt cậu.Lượt cuối, cuối cùng cậu cũng được nữ thần may mắn nhìn thấy.

Đến lượt mình được hỏi thì Thẩm An Đồ đã không tỉnh táo lắm rồi.

Hơi rượu bốc lên rất nóng nên cậu phải tháo hai chiếc cúc áo ra, phát hiện Tạ Đạc đang nhìn thì cởi cả khuy thứ ba.

Cậu cười hỏi Tạ Đạc: "Giám đốc Tạ muốn sự thật hay thử thách?"

Lần này Tạ Đạc chọn thử thách.Mọi người hơi thất vọng nhưng câu nói tiếp theo của Thẩm An Đồ đã khiến mọi người trở lên điên cuồng."

Hôn người anh thích một cái đi."

Tất cả mọi người đều phấn khích vỗ tay nói hay lắm, hai nữ sinh phù hợp với tiêu chuẩn của Tạ Đạc lúc nãy giờ đang hồi hộp chờ phản ứng của anh.Yêu cầu này rất quá đáng, không ai nghĩ rằng Tạ Đạc sẽ đồng ý, chắc chắn sẽ phải uống rồi.

Thế nhưng Tạ Đạc lại đứng lên, chân bắt đầu bước nhưng lại không đi về hướng mấy nữ kia mà đi về chỗ Tào Uy và Thẩm An Đồ."

Xong rồi ăn đòn rồi!"

Tất cả mọi người đều cả thấy Tạ Đạc tức giận thật rồi.

Thậm chí Tào Uy còn định đứng lên khuyên Tạ Đạc đừng manh động nhưng Tạ Đạc chỉ lách qua cậu ta đi đến trước mặt Thẩm An Đồ.

Trước mặt tất cả mọi người đứng đó, anh chống tay lên thành ghế, tay còn lại ôm lấy cổ cậu rồi mạnh mẽ hôn xuống."

Á đùuuuu!"

"Hahahaha thế này cũng ít có ác!"

Mọi người đều điên luôn, tất cả mọi người đều cảm thấy chiêu này của Tạ Đạc đủ độc.

Thẩm An Đồ không nói rõ ràng, trước đó cũng nói là thích thế nào.

Cứ như vậy Tạ Đạc cũng không bị bại lộ người yêu nhỏ, lại còn trả thù được Thẩm An Đồ, đúng là một mũi tên trúng hai con chim.Bây giờ mọi người đều chờ phản ứng của Thẩm An Đồ, dù sao Tạ Đạc cũng không hôn làm dáng mà hôn thẳng lên miệng cậu những mười giây.Lúc Tạ Đạc buông Thẩm An Đồ ra, mắt cậu ướt át đỏ bừng, không biết là có giận hay không nhưng khá giống muốn đấm Tạ Đạc ngay lập tức.Nhưng..."

Anh làm gì thế?

Hôn mạnh như vậy đập vào môi em đau quá."

Mọi người: ???Tạ Đạc không cho mọi người kịp phản ứng, anh đỡ Thẩm An Đồ lên rồi để lại một câu: "Em ấy uống say rồi, tôi dẫn em ấy đi trước."

Nói rồi bê người ta đi.Mọi người trên bàn cơm cười ngất, Tào Uy còn chạy với theo, trêu chọc nói: "Thẩm Lẫm ơi nhớ bảo vệ chính mình nha, không chịu được thì nhớ gọi cho anh trai, anh trai tới cứu cậu hahaha!"

Nói xong thì quay lại phòng riêng, cậu ta bắt gặp ánh mắt thương hại của Chu Minh Huy.Tào Uy: "Làm gì nhìn tôi như thế?"

Chu Minh Huy: "Không có gì, tối nay cậu tranh thủ ăn uống nhiều một tí."

--------------------------June: Hôm qua đi check raw để luồn H thì phát hiện tác giả có thêm 1 chương ngoại truyện cho ebe với anh người iu to hehe.
 
[Đm/End] Nguyệt Hạ An Đồ - Thất Hiệu Đích Chỉ Đông Dược
Gọi 114 dùm vì ở đây nóng cháy đũng quần!


Các bạn ơi, sau nhiều lần hứa mõm thì hôm nay June đã luồn H thật vào rồi đây ạ=)))))))) Danh sách chương tôi để ở dưới cho mọi người dễ track lại đọc.

Không thì mỗi người đọc lại thêm 1 lần toàn bộ truyện cũng được á =))))))))) Chương 10: Bàn tay ta làm nên tất cảChương 11: Lớp học rửa khoai của thầy TạChương 20: Cô hầu gái may mắn và chủ tịchChương 25: Sự tích mèo đẻ trứngChương 44: Suối nước nóng là nơi phong thủy tốtChương 66: Một ngày không gặp ngỡ ba thu, gặp lại nhau đụ biết bao nhiêu là đủCám ơn Nanane đã đi tận hang cùng ngõ hẻm kiếm 12k chữ raw, cám ơn Thủy Nguyệt và Dưa Hấu em iêu đã edit tất cả những sự horny này.
 
Back
Top Bottom