Editor: Tiểu Tinh Thần"Không cần!"
Khương Duật Bạch không chút do dự từ chối, theo bản năng rụt người vào bên trong giường.Cậu dường như bị giật mình, hai mắt vô thức mở to, đôi mắt vốn hơi hẹp dài trở nên tròn xoe, vô tội, trông càng đáng yêu hơn.Lục Cẩm Diên thấy cậu phản ứng mạnh như vậy, không nói đùa nữa mà chủ động lùi lại một bước: "Nói đùa thôi, cậu tự xuống đi."
Khương Duật Bạch cảnh giác, giọng điệu hơi cứng nhắc: "Tớ không thích ngủ chung với người khác."
Cái loại giường đơn này, nhét hai người đàn ông to lớn vào, chắc chắn không tránh khỏi va chạm chân tay.
Dù không tính đến giới tính đặc biệt của cậu, cậu cũng không thích ai đó lại gần như vậy.Huống chi là người mới quen ngày đầu.Lục Cẩm Diên ngẩn người, trên gương mặt tuấn tú không có vẻ khó chịu mà ngược lại còn tự kiểm điểm: "Xin lỗi, tớ hình như đã coi nhẹ thói quen sinh hoạt của cậu."
Anh nói vậy, Khương Duật Bạch lại thấy không tự nhiên.Họ mới quen có một ngày thôi, tại sao Lục Cẩm Diên lại tốt với mình như vậy?"
Vậy thế này nhé, tớ đi ngủ trên giường lão tứ, cậu ngủ giường tớ, được không?"
Lục Cẩm Diên dò hỏi ý kiến cậu.Khương Duật Bạch nhìn anh: "Cậu..."
Ngủ được không?Từ độ sạch sẽ của giường nam thần mà xét, chắc cậu ấy cũng không quen ngủ giường của người khác đâu nhỉ?"
Không sao, tớ sẽ trải một lớp ga giường của tớ lên trên đó."
Lục Cẩm Diên dường như đọc được nửa câu sau mà cậu chưa nói ra, gương mặt anh tuấn khẽ cong lên, "Tớ không ngủ với cậu, vậy giờ cậu có thể xuống được chưa?"
Lời này nói ra có chút ý nghĩa khác, nhưng Khương Duật Bạch không hiểu, cậu cuối cùng cũng chấp nhận: "Được."
Cậu lật người, quỳ trên giường rồi lùi lại đến chỗ thang.Ánh mắt Lục Cẩm Diên theo dõi hoạt động của cậu, vô thức lướt từ đường cong lưng mảnh khảnh, mượt mà chậm rãi xuống dưới.Khương Duật Bạch mặc một chiếc áo thun cotton trắng rất rộng thùng thình, bên dưới là chiếc quần ngủ dài đến đầu gối.So với mấy người bạn cùng phòng quanh năm cởi trần trong ký túc xá, đây lẽ ra là một bộ đồ rất kín đáo, nhưng giờ đây, dưới ánh đèn trắng sáng như tuyết, lờ mờ có thể xuyên qua chiếc áo trắng thấy một đoạn eo thon thả, tiếp đó là đường cong vòng ba đầy đặn, săn chắc.Ý thức được mình đang nhìn vào đâu, Lục Cẩm Diên đột nhiên thu ánh mắt lại, vành tai lại lần nữa nổi lên một cảm giác khó tả.Ngay lúc anh nhíu mày, Khương Duật Bạch đã theo thang bò xuống.Cậu xỏ dép lê, đứng trước mặt Lục Cẩm Diên: "Cảm ơn."
"Chăm sóc bạn cùng phòng mới, chuyện nên làm thôi."
Lục Cẩm Diên lấy lại vẻ tự nhiên thường ngày, chiếc cằm với đường nét sắc sảo hơi nhếch lên, "Kiểm tra xem, giường tớ có sạch không?"
Khương Duật Bạch nghiêm túc trả lời: "Buổi chiều tớ có thấy qua rồi, sạch sẽ."
Thế là, Lục Cẩm Diên cứ thế dựa vào bàn, nhìn Khương Duật Bạch vén chăn, nằm lên giường mình, rồi lại đắp chăn lên, tư thế ngủ ngoan ngoãn đến kỳ lạ.Nhìn một lát, Khương Duật Bạch đột nhiên vén hàng mi dài và dày, nhìn thẳng vào anh: "Cao cậu cứ nhìn tớ mãi vậy?"
"Ờ?"
Lục Cẩm Diên nhất thời không phản ứng kịp "Tớ có hả?"
Khương Duật Bạch gật đầu: "Nếu cậu hối hận vì nhường giường cho tớ, tớ—""Cái này có gì mà phải hối hận?"
Lục Cẩm Diên ngắt lời cậu một cách nhanh chóng, đứng dậy đi mấy bước đến trước giường Đinh Hồng Vũ "Tớ cũng ngủ đây."
Khương Duật Bạch ngẩng đầu nhìn anh: "Cậu vẫn chưa rửa mặt."
Lục Cẩm Diên: "......"
Anh cởi chiếc áo sơ mi cộc tay kẻ sọc xanh trên người, cười giải thích: "Tớ nói là, tắm xong tớ cũng ngủ."
Chờ Lục Cẩm Diên tắm xong bước ra, trong ký túc xá đã hoàn toàn im ắng.Anh dùng khăn lau khô nước trên tóc, tiện tay lấy điện thoại mở WeChat, vào nhóm ký túc xá 611.Lục Cẩm Diên: [Lát nữa về thì nhẹ nhàng thôi, chúng tớ ngủ rồi.]Thẩm Chiếu: [Chúng tớ?
Ai cơ?
Cẩm Diên anh dắt bạn về ký túc xá à???]Lục Cẩm Diên: [......]Chu Phong: [Là bạn học Khương à?]Lục Cẩm Diên: [Nếu chơi muộn quá, thì đừng về nữa.
Nửa đêm gọi bác quản lý mở cửa, bác ấy lại mắng cho đấy.]Thẩm Chiếu: [Không thành vấn đề, vậy cứ đi qua đêm thôi! @Đinh Hồng Vũ!
Tăng ba nên đi đâu?]Được câu trả lời mình muốn, Lục Cẩm Diên hài lòng đặt điện thoại xuống.Trước khi tắt đèn, anh dường như lơ đãng liếc nhìn về phía giường của mình một lần nữa.Ngủ ngoan thật.Sáng hôm sau, khi Khương Duật Bạch tỉnh dậy, có một khoảnh khắc ngơ ngác trống rỗng.Một mùi hương xa lạ nhưng dễ chịu bao phủ khắp người cậu, hương cam quýt ngọt ngào hòa quyện với mùi bạc hà thoang thoảng, như làn gió nhẹ lướt qua đêm hè, lại như nước biển lạnh giá vỗ vào mặt.Mùi hương này...Là mùi của Lục Cẩm Diên.Khương Duật Bạch đột nhiên ngồi bật nửa người trên dậy, lúc này mới nhớ ra chuyện xảy ra tối qua.Động tác cậu nhẹ nhàng như mèo con bước xuống giường, đi vào phòng tắm đóng cửa rửa mặt.Vừa ra đến cửa, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Cẩm Diên vẫn còn đang ngủ say.Nam thần khi ngủ hoàn toàn rút đi vẻ "sát khí", trông khá hiền lành, vô hại, tư thế ngủ cũng có chút trẻ con, một đôi chân dài cong lên kẹp chăn, suýt nữa không duỗi thẳng được.Khương Duật Bạch thu ánh mắt lại, chạy đến phòng vẽ để học.Hôm nay là tiết sắc thái của giáo sư Bùi, khi cậu đẩy cửa phòng vẽ ra, bên trong đã chật kín sinh viên."
Tiết của giáo sư Bùi mà thần đồng Khương cũng dám thong thả đến muộn ha?"
Một giọng điệu mỉa mai vang lên, "Mới đổi ký túc xá nên chưa thích nghi được à?"
Nam sinh nói chuyện tên là Dương Văn Kiệt, ai cũng biết cậu ta và Khương Duật Bạch không ưa nhau, hễ tìm được cơ hội là lại "đấu khẩu".Trừ Khương Duật Bạch ra."
Thích nghi rồi."
Khương Duật Bạch hiếm khi chịu mở miệng, dùng cách "bốn lạng đẩy ngàn cân" đáp lại hai chữ rồi thản nhiên đi vòng qua cậu ta.Sắc mặt Dương Văn Kiệt thoáng chốc trở nên rất khó coi."
Khương đại ca, chỗ này!
Tớ để dành chỗ cho cậu!"
Một giọng nữ nhiệt tình khác vang lên, cô gái buộc tóc bím vẫy tay với cậu.Tỷ lệ nam nữ ở khoa Mỹ thuật vốn dĩ luôn mất cân đối, sinh viên nam chuyên ngành hội họa thậm chí còn ít hơn, mà những nam sinh đẹp như Khương Duật Bạch thì đúng là hiếm có khó tìm, thế nên vừa nhập học đã trở thành "cục cưng của lớp".Sau một học kỳ, Khương Duật Bạch càng nhờ vào tài năng hội họa khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ mà vô hình trung thu hút một lượng lớn "fan sự nghiệp".11 giờ 25 phút, buổi học buổi sáng chính thức kết thúc.Học sinh trong phòng vẽ lục tục thu dọn dụng cụ vẽ tranh rồi rời đi, giáo sư Bùi đi đến trước giá vẽ của Khương Duật Bạch, nhìn bức tranh của cậu: "Hôm nay tâm trạng tốt à?"
Khương Duật Bạch hơi nghi hoặc mà nghiêng đầu."
Hôm nay dùng màu rất tươi tắn."
Giáo sư Bùi cười chỉ vào chiếc váy đỏ của cô gái trong tranh, "Rất tốt, tiếp tục phát huy, đi ăn cơm đi."
Khương Duật Bạch không nghi ngờ gì là một trong số ít những học sinh có năng khiếu nhất mà ông từng dạy, nhưng cũng là người khó ổn định và kiểm soát nhất.Khương Duật Bạch lễ phép đáp lời: "Vâng thưa giáo sư, tạm biệt."
Đúng lúc tan học, nhà ăn không cần nghĩ cũng rất đông đúc, cậu không đi ăn trưa ngay mà đeo cặp sách về ký túc xá.Đẩy cửa ký túc xá ra, một mùi rượu khó chịu xộc vào mũi, Khương Duật Bạch nhíu mày, theo bản năng bịt mũi."
Ai vậy?"
Thẩm Chiếu yếu ớt hỏi, rồi lại tự mình tiếp lời, "Cẩm Diên?
Mang cơm về rồi à?"
"Không phải."
Khương Duật Bạch đi vào ký túc xá, trước tiên mở cửa sổ thông gió.Thẩm Chiếu lộ vẻ thất vọng: "À... là Tiểu Bạch à."
Khương Duật Bạch lười sửa cách xưng hô của y, cũng không muốn hỏi y tại sao giữa trưa lại ngủ trong ký túc xá, đặt cặp sách xuống rồi quay người đi ra ngoài."
Tiểu Bạch cậu muốn đi nhà ăn số hai à?"
Thẩm Chiếu mặc quần đùi, chưa từ bỏ ý định mà thò đầu ra khỏi giường hô, "Thấy Cẩm Diên thì nói giúp tớ một câu, cậu ấy mà không về thì tớ với lão tứ chết đói mất!"
Khương Duật Bạch: "......"
Qua giờ cao điểm ăn trưa, nhà ăn số hai chỉ còn lác đác vài tốp sinh viên.Tầng hai có rất nhiều quầy đồ ăn vặt hợp tác, món ăn phong phú, Khương Duật Bạch đứng trước quầy, nhìn tới nhìn lui cũng không biết nên ăn món gì."
Bạn học Khương?"
Phía sau truyền đến một giọng nói mỉm cười, "Trùng hợp quá, cậu cũng đến nhà ăn số hai ăn cơm à?"
Khương Duật Bạch nghe ra người đến là ai, nhưng cậu không quay đầu lại mà tiếp tục nghiên cứu thực đơn.Lục Cẩm Diên cũng không để tâm, thong thả đứng bên trái cậu, mở miệng giới thiệu: "Bún cà chua ở đây ngon lắm, thơm ngọt thanh mát, rất dễ ăn."
Khương Duật Bạch khẽ gật đầu, nói với cô bán hàng qua cửa sổ: "Cô ơi, một phần bún cà chua, cảm ơn ạ."
Lục Cẩm Diên cười: "Cô ơi, cháu lấy giống cậu ấy ạ."
"Được rồi!"
Cô bán hàng đáp lời, lại hỏi, "Có muốn hành và rau thơm không?"
Khương Duật Bạch: "Lấy hết."
Lục Cẩm Diên: "Lấy hết."
Hai người đồng thanh, nói xong theo bản năng liếc nhau.Lục Cẩm Diên cười càng vui vẻ: "Hay thật."
Khương Duật Bạch không biết anh đang cười cái gì, rũ mắt yên lặng chờ bún.Rất nhanh, bún cà chua nóng hổi liền ra khỏi nồi, Khương Duật Bạch bưng khay, tìm một chỗ trống cạnh cửa sổ."
Không ngại ngồi chung bàn chứ?"
Lục Cẩm Diên theo sát phía sau, rất lịch sự hỏi một câu.Khương Duật Bạch nhìn thoáng qua nhà ăn tầng hai trống trải, không nói gì, coi như chấp nhận.Lục Cẩm Diên ngồi xuống, vừa định nhắc nhở Khương Duật Bạch cẩn thận nóng, liền thấy cậu gắp một đũa bún cắn vào miệng.Giây tiếp theo, Khương Duật Bạch quả nhiên bị bỏng đến "phù phù" hít hơi, nhưng lại không nhả bún trong miệng ra mà nuốt sống xuống.Lục Cẩm Diên ngẩn người, vội vàng vặn nắp chai nước khoáng trong tầm tay đưa qua: "Mau mau, uống nước vào."
Nước mắt Khương Duật Bạch đều suýt trào ra vì bỏng, loạng choạng nhận lấy nước khoáng, đầu ngón tay chạm vào xương ngón tay đối phương trong tích tắc, cảm giác tay đối phương hình như hơi khó chịu.Uống liền mấy ngụm nước lạnh, khoang miệng bị bỏng mới đỡ hơn một chút."
Cậu có hơi ngốc không đấy?"
Lục Cẩm Diên thở phào nhẹ nhõm, lại có chút dở khóc dở cười, "Bỏng thì phải nhổ ra chứ, sao lại nuốt vào?"
Khương Duật Bạch nâng mắt nhìn anh, đôi mắt như pha lê lấp lánh một tầng nước, đôi môi hồng hồng cũng bị nước làm ẩm ướt, cộng thêm làn da trắng muốt và mái tóc đen nhánh, trông đặc biệt xinh đẹp, lại toát lên một vẻ yếu ớt khó tả.Trong đầu Lục Cẩm Diên lạc hậu mà hiện ra bốn chữ to: "Công chúa Bạch Tuyết"."
Tớ không sao, cảm ơn."
Khương Duật Bạch đặt chai nước khoáng trở lại bàn, cảm ơn một cách mơ hồ.Lục Cẩm Diên lắc lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ hoang đường ra khỏi đầu, dùng ngón tay rõ ràng gõ gõ mặt bàn: "Để một lát đi, để nguội rồi hãy ăn."
Khương Duật Bạch nghe lời đẩy bún ra xa hơn một chút, ngoan ngoãn ngồi chờ nguội.Đúng lúc này, khóe mắt Lục Cẩm Diên liếc thấy, dường như có người đang đi về phía họ."
Anh... anh Cẩm Diên."
Người đến là một nam sinh mặt búng ra sữa, trông yếu ớt mong manh, vừa mở miệng đã hơi nói lắp.Lục Cẩm Diên nghiêng mặt: "Chào cậu, có chuyện gì không?"
"Em...
Em..."
Nam sinh mặt búng ra sữa đỏ bừng mặt, đột nhiên như làm ảo thuật móc ra một phong thư màu hồng phấn từ trong túi, hai tay đưa đến trước mặt Lục Cẩm Diên, "Mong anh nhận lấy cái này!"
Ánh mắt Khương Duật Bạch có chút ngạc nhiên, cái loại phong thư màu hồng phấn này, chẳng lẽ là thư tình?Sắc mặt Lục Cẩm Diên không đổi, khéo léo từ chối: "Ngại quá, tôi không nhận đồ của người khác."
Nam sinh mặt búng ra sữa đỏ bừng mặt: "Không phải...
Cái...Cái này là, là em viết..."
Khương Duật Bạch hiểu ra, ánh mắt dừng lại trên bát bún đang nóng hổi, phảng phất như không nghe thấy lời họ nói."
Chúng tôi muốn ăn trưa, có thể mời cậu rời đi trước không?"
Giọng Lục Cẩm Diên lạnh xuống.Giọng anh vốn dĩ luôn lịch sự ôn hòa, đây là lần đầu tiên Khương Duật Bạch cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lẽo trong đó.Cậu vô thức nắm chặt đôi đũa, quả nhiên là...Trai thẳng ghét người đồng tính sao?Thấy Lục Cẩm Diên không cho mình bất kỳ cơ hội nào, nam sinh mặt búng ra sữa liều chết hô lên: "Lục Cẩm Diên, em thích anh lâu lắm rồi!"
Khương Duật Bạch rõ ràng thấy, gương mặt tuấn tú kia hoàn toàn trở nên vô cảm."
Tôi không phải đồng tính, chẳng lẽ đây không phải là sự thật mà ai cũng biết?"
Lục Cẩm Diên hơi nhếch cằm, rõ ràng đang ngồi nhưng lại khiến người ta có cảm giác bị coi thường, "Cậu còn muốn nhận được câu trả lời nào khác từ tồi à?"
Chỉ trong hai câu nói ngắn ngủi, nam sinh mặt búng ra sữa che mặt chạy trối chết.Sau vài giây im lặng, Khương Duật Bạch vừa ngẩng mắt lên, liền thấy Lục Cẩm Diên vặn nắp chai nước khoáng của mình đã uống dở, uống một ngụm.Cậu muốn nói rồi lại thôi: "Cái đó..."
"Hửm?"
Lục Cẩm Diên quay lại nhìn cậu, sự lạnh lẽo trong giọng nói lặng lẽ rút đi.Khương Duật Bạch vươn ngón tay: "Chai nước đó, tớ uống rồi."
"Thì sao?"
Lục Cẩm Diên cười toe toét, "Cái này là nước khoáng tớ mua mà, tớ không được uống à?"
Khương Duật Bạch: "......"⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.-Thẳng với cả thế giới, chỉ cong với mình em

)Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).