Editor: Tiểu Tinh ThầnSáng hôm sau, khi nắng sớm còn mờ, Khương Duật Bạch mở mắt.Cậu vốn ngủ nông, nên đêm qua khi bạn cùng phòng về, cậu đã tỉnh, nhưng cố vờ ngủ say.Kể cả sau đó Lục Cẩm Diên đứng ngoài ban công bao lâu, cậu cũng ngẩn ngơ trong bóng tối bấy lâu.Nhân lúc bạn cùng phòng còn ngủ, Khương Duật Bạch lặng lẽ trèo xuống giường, không dám nhìn giường dưới, rửa mặt qua loa rồi rời ký túc xá.Buổi sáng là tiết học màu sắc của giáo sư Bùi.
Ông nhận xét bài tập tiết trước, rồi như thường lệ, lấy tác phẩm của Khương Duật Bạch làm mẫu, giảng cho cả lớp về kỹ thuật phối màu.Nhưng suốt tiết, Khương Duật Bạch cứ lơ đãng.Giáo sư Bùi đứng sau lưng, cau mày: "Khương Duật Bạch, em không hiểu yêu cầu bài tập à?"
Khương Duật Bạch rời mắt khỏi giấy vẽ, khẽ đáp: "Em hiểu."
Giáo sư Bùi chỉ vào tranh cậu: "Tôi yêu cầu các em vẽ 'thiếu nữ cuồng nhiệt trong tình yêu', không phải vẽ 'góa phụ mất chồng'."
"Hahaha!"
Phòng vẽ tranh vang lên tiếng cười rộ.Giáo sư Bùi nổi tiếng mồm mép, học sinh của ông luôn sẵn sàng bị châm chọc.
Nhưng ai cũng biết Khương Duật Bạch là học trò cưng, hiếm khi bị ông "đá xoáy"."
Cười gì?
Tranh cậu vẽ đẹp lắm à?"
Giáo sư Bùi liếc một bạn nam cười to nhất, giật bút vẽ, "Lại đây, xem đi!"
Nói xong, ông lấy bút dính màu đỏ nhúng vào lọ màu trắng, miệng mắng: "Vẽ cái gì thế này?"
Bạn nam kia nhìn lọ màu trắng mới mở bị làm bẩn, tim như rỉ máu, chỉ biết uất ức đứng sang bên, nhìn giáo sư Bùi chỉnh màu cho mình.Các bạn khác lập tức ngừng cười, sợ cười to sẽ bị giáo sư Bùi "xử lý" lọ màu trắng của mình.Cùng lúc, Khương Duật Bạch nhìn lại tranh mình, suy nghĩ vài giây, xé băng dính, thay tờ giấy mới."
Khương thần, cậu vẽ lại từ đầu à?"
Bạn nữ bên cạnh khẽ hỏi, "Nhưng sắp tan học rồi, kịp không?"
Khương Duật Bạch gật đầu: "Kịp."
11 giờ 20, cậu dừng bút.
Một thiếu nữ áo trắng giữa cánh đồng hoa hiện lên trên giấy, một tay đặt trên vành mũ hoa hướng dương, tay kia thon dài như cánh bướm, nhẹ đung đưa theo gió."
Wow..."
Các bạn xung quanh ngẩn ngơ, "Khương thần đồng, hóa ra cậu cũng giỏi kiểu tươi mát thế này!"
Khương Duật Bạch không nói, ánh mắt dừng trên vành mũ hoa hướng dương của thiếu nữ."
Khá ổn" Giáo sư Bùi liếc tranh, giọng vẫn khó nghe, nhưng dịu hơn, "So với bức trước khá hơn, nhưng không đúng yêu cầu tạo hình."
Khương Duật Bạch cụp mi, đáp khẽ.Chuông tan học vang, bạn bè lần lượt rời phòng vẽ.
Giáo sư Bùi gọi cậu lại, hỏi: "Sao thế, có vấn đề gì trong cuộc sống à?"
Khương Duật Bạch lắc đầu: "Không ạ."
"Em đừng giấu tôi.
Em là học sinh nhạy cảm nhất tôi từng thấy, tranh em phản ánh chính xác tâm trạng hiện tại."
Giáo sư Bùi chỉ thẳng vấn đề, "Bức thứ hai, em cố dùng kỹ thuật, nhưng cách xử lý màu sắc vẫn tố cáo em."
Khương Duật Bạch nhìn xuống sàn, im lặng."
Tiểu Khương, không phải ai cũng có tài vẽ như em, hãy trân trọng nó."
Giáo sư Bùi thở dài, giọng dịu đi, "Dù gặp vấn đề gì, cứ tìm thầy, thầy sẽ cố giúp."
Lần này, Khương Duật Bạch ngẩng lên, nghiêm túc cảm ơn: "Cảm ơn thầy, em nhớ rồi."
Giáo sư Bùi gật đầu: "Được rồi, đi ăn cơm đi."
Khương Duật Bạch thu dọn đồ vẽ, một mình rời phòng vẽ.Cậu về ký túc xá như thường lệ, phòng trống không, rồi đi ăn trưa ở căng tin 2.Như dự đoán, Lục Cẩm Diên không xuất hiện.
Cậu ngồi cạnh cửa sổ, nhưng lần này đối diện trống rỗng.Khương Duật Bạch lặng lẽ ăn xong, đeo cặp đi ra cổng trường.Giữa trưa, nắng gắt, khuôn viên trường vắng người.
Thỉnh thoảng có vài học sinh, đều đội mũ che nắng hoặc cầm ô.Chỉ Khương Duật Bạch đi dưới nắng, ra cổng trường, rẽ vào ngõ nhỏ.Qua ngõ, cậu đến một con phố khác.Phố này có nhiều cửa hàng nhỏ: làm tóc, làm móng, bán trang sức, tiệm trà sữa...Khương Duật Bạch dừng trước tiệm xăm "Trác Ngọc", đẩy cửa vào.Chuông gió treo cửa kêu "leng keng", báo hiệu có khách.
Cô gái ở quầy ngẩng đầu, giọng uể oải: "Chào mừng đến với tiệm xăm Trác Ngọc ~""Là anh."
Khương Duật Bạch đặt cặp lên quầy."
A ~ anh Duật Bạch!"
Tiểu Thanh sáng mắt, biến thành robot đầy năng lượng, chạy ra từ sau quầy, "Sao hôm nay đến sớm thế?"
"Chiều không có tiết, cũng không muốn ở phòng vẽ."
Khương Duật Bạch giải thích ngắn gọn, hỏi, "Anh em đâu?"
"Anh ở phòng khách, vừa có khách."
Tiểu Thanh tung tăng theo sau.Khương Duật Bạch đi về phía phòng khách, gõ cửa, nghe bên trong nói "Vào đi", mới đẩy cửa bước vào."
Tiểu Bạch, cậu đến đúng lúc."
Lê Tư ngậm điếu thuốc chưa châm, hất cằm, "Giúp khách chọn mẫu trước, anh ra ngoài hút điếu thuốc."
Khương Duật Bạch gật đầu: "Ừ."
Lê Tư là chủ tiệm xăm, mặt mũi đoan chính, thân hình vạm vỡ, đầu cạo sát, cánh tay và chân lộ ra đầy hình xăm, chỗ kín cũng xăm, trông như có thể hạ gục mười gã say xỉn.Tiệm ít nhân viên: ngoài ông chủ và em gái, có một thợ xăm chính, một thực tập sinh tạp vụ, và Khương Duật Bạch làm thợ xăm bán thời gian."
Cậu... cậu... chào cậu!"
Cô gái trên sofa thấy Khương Duật Bạch, mắt dán chặt, nói hơi lắp bắp."
Chào cậu."
Khương Duật Bạch ngồi đối diện, hỏi thẳng, "Muốn xăm ở đâu?"
"À... tớ muốn xăm ở ngực..."
Cô gái đỏ mặt, giọng nhỏ đi.Khương Duật Bạch bình thản: "Xăm mẫu gì, có ý tưởng chưa?"
"Ừ...
Ý tớ là xăm một chữ cái kết hợp với hoa."
Nhờ thái độ tự nhiên của cậu, cô gái thả lỏng, "Nhưng mẫu ở đây tớ không thích lắm."
"Không sao, thợ xăm có thể thiết kế riêng."
Khương Duật Bạch nhìn cô, "Cậu muốn xăm tên bạn trai?"
Cô gái lại đỏ mặt, nhưng gật đầu: "Ừ, tớ muốn xăm chữ cái đầu tên cậu ấy."
Khương Duật Bạch nhắc: "Nếu muốn xăm tên người yêu, tớ khuyên cậu suy nghĩ lại."
"Hả?"
Cô gái ngơ ngác, "Sao thế?"
Lúc này, Lê Tư hút thuốc xong quay lại: "Nói đến đâu rồi?"
Khương Duật Bạch quay sang: "Đến đoạn em không khuyên xăm tên người yêu."
Lê Tư cười, giọng khàn: "Em lại dọa khách của anh."
"Có thể xăm mẫu khác."
Khương Duật Bạch nhìn cô gái, "Xóa xăm phiền lắm, tớ khuyên cậu chọn mẫu không hối hận."
Cô gái do dự, hỏi vài câu phổ biến: "Xóa xăm có đau không?
Xóa sạch được không?
Có để lại sẹo không?"
"Để anh trả lời."
Lê Tư ngồi xuống sofa, "Tiểu Bạch, khách lần trước hẹn chiều đến chỉnh màu, em chuẩn bị trước đi."
Khương Duật Bạch không nghi ngờ, rời phòng.Không biết họ nói gì, trước khi đi, cô gái tìm cậu, chân thành cảm ơn: "Cảm ơn cậu nhắc tớ."
Khương Duật Bạch tháo găng, nhàn nhạt hỏi: "Vẫn quyết định xăm?"
"Ừ."
Cô gái gật đầu kiên định, "Nhưng anh Lê cho tớ xem phong cách mẫu cậu thiết kế, tớ thích lắm, cậu thiết kế cho tớ được không?"
Khương Duật Bạch nhướn mày, nhìn Lê Tư."
Không còn cách nào, kỹ thuật ông chủ thua em."
Lê Tư cười xuề xòa, "Nhận đi, cô gái thích đẹp, muốn mẫu xinh xinh."
Cô gái ngượng cười, lấy điện thoại: "Vậy... add WeChat trước nhé?"
Khương Duật Bạch lấy điện thoại, định chuyển sang WeChat công việc, vô tình thấy Lục Cẩm Diên gửi vài tin.Ngón tay khựng lại, rồi như không có gì, cậu chuyển WeChat, thêm cô gái.Từ đó đến tối, Khương Duật Bạch không đụng điện thoại.Khi cậu đeo cặp về ký túc xá, trời đã tối mịt.Đứng trước cửa phòng 611, nghe tiếng đùa giỡn quen thuộc bên trong, cậu hít sâu, rồi gõ cửa.Chưa kịp gõ lần hai, cửa mở, lộ ra gương mặt anh tuấn."
Về rồi?"
Vài giây sau, Lục Cẩm Diên lùi bước, "Hôm nay muộn nhỉ."
Đây là lần đầu sau chuyện hôm qua Khương Duật Bạch đối mặt anh, nhưng anh kiềm cảm xúc tốt, chẳng lộ gì bất thường."
Ừ, bận việc."
Khương Duật Bạch kiệm lời, vòng qua anh vào phòng, vai vô tình chạm nhẹ.Lục Cẩm Diên như bị điện giật, vội né sang bên.Khương Duật Bạch liếc thấy, lòng trĩu xuống."
Tiểu Bạch về rồi!"
Thẩm Chiếu và Chu Phong đang chơi game, ngẩng đầu chào, rồi quay lại màn hình, "Giết giết giết!"
Khương Duật Bạch ngồi xuống, lấy đồ trong cặp, rồi mới móc điện thoại."
Trưa nay tớ bận, không đi căng tin 2 được."
Lục Cẩm Diên dựa vào bàn, "Tớ nhắn cậu rồi."
Khương Duật Bạch nhạt nhẽo đáp: "Ừ."
Cậu EQ thấp, nhưng nghĩ cũng hiểu Lục Cẩm Diên muốn giữ khoảng cách, nhưng vì tính cách, không muốn cậu khó xử, nên khéo léo từ chối ăn cùng.Lục Cẩm Diên nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng, môi mấp máy, cuối cùng chỉ mở tủ lấy khăn và quần đùi: "Tớ tắm trước."
Anh vào phòng tắm, định mở vòi sen, chợt nhớ gì đó, quay ra.Đinh Hồng Vũ nằm trên giường gọi điện với bạn gái, hỏi: "Cẩm Diên, tắm nhanh thế?"
"Chưa tắm."
Lục Cẩm Diên lấy áo thun trắng, rồi đi tắm.Hai mươi phút sau, cửa phòng tắm mở, hơi nước tràn ra."
Tắm xong, ai tắm tiếp?"
Lục Cẩm Diên lau tóc ướt, bước ra."
Tớ!"
Thẩm Chiếu vừa chơi xong, quay sang, "Cẩm Diên mới tắm mà mặc nhiều thế, không nóng à?"
Lục Cẩm Diên liếc Khương Duật Bạch, thấy cậu không phản ứng, bình tĩnh đáp: "Không nóng, có điều hòa mà?"
"Vẫn nóng, cởi trần thoải mái hơn."
Thẩm Chiếu định cởi áo, bị bàn tay to đè lại."
Văn minh chút, có người ngại."
Lục Cẩm Diên đùa, "Nóng gì chứ?
Nhìn lão đại mặc chỉnh tề kìa."
Chu Phong cười: "Nhà tớ mà cởi trần, mẹ tớ đánh."
Thẩm Chiếu bĩu môi: "Đó là vì cô là nữ, ký túc xá toàn con trai, cởi trần sợ gì chứ?"
Nghe vậy, bút cảm ứng của Khương Duật Bạch khựng lại, tạo một chấm mực nhỏ trên iPad.Lục Cẩm Diên nhận ra không ổn, đẩy Thẩm Chiếu: "Thôi, đi tắm đi."
Bình thường, anh sẽ ghé xem cậu vẽ gì, nhưng tối nay, lau tóc xong, anh nhanh chóng lên giường.Bề ngoài như đang chơi điện thoại, nhưng mắt thường lén nhìn bóng dáng mảnh khảnh, tự trách mình có quá lộ liễu không?Đến khi mọi người tắm xong lên giường, Khương Duật Bạch mới sạc iPad, đứng dậy đi tắm.Cậu tắm nhanh, tóc ướt chưa lau, định trèo giường."
Khương Tiểu Bạch."
Lục Cẩm Diên quen miệng gọi, "Lau tóc khô rồi ngủ."
Khương Duật Bạch quay sang, đôi mắt trong veo phản chiếu bóng dáng cao lớn.Anh đứng cạnh giường, mặc áo thun trắng, quần ngủ dài đến gối, lộ xương quai xanh, nốt ruồi đỏ bên trái thoắt ẩn thoắt hiện, khiến người ta tò mò.Lục Cẩm Diên không chịu nổi ánh mắt ấy, nhìn tóc ướt, "Tóc ướt ngủ dễ đau đầu."
Mắt anh sắc, thấy giọt nước từ tóc chảy dọc cổ thon, lăn vào cổ áo rộng, để lại vệt nước trên da trắng.Lục Cẩm Diên thấy khô miệng, định lấy chai nước khoáng.Khương Duật Bạch để ý ánh mắt, ngập ngừng, lấy chai nước đưa anh.Dù quan hệ căng thẳng, không thể phủ nhận Lục Cẩm Diên đã giúp cậu nhiều."
Cảm ơn."
Lục Cẩm Diên bất ngờ, đưa tay nhận, ngón tay vô tình chạm ngón tay lạnh của cậu.Dòng điện kỳ lạ lan từ điểm chạm, làm tay anh tê, buông tay theo phản xạ.Khương Duật Bạch siết chai nước, rồi thẳng tay ném vào người anh, trèo lên giường không nói lời nào."
Tiểu Bạch."
Lục Cẩm Diên nhặt chai, gõ giường, "Lau tóc khô đi."
Lát sau, giường trên vang: "Cậu quản tớ à?"
Anh định khuyên, Chu Phong trên giường gần cửa lên tiếng: "Không ai nói nữa thì tớ tắt đèn."
Thẩm Chiếu: "Tắt đi!"
"Tạch", ký túc xá chìm trong bóng tối.Khương Duật Bạch nằm ngửa, ngẩn ngơ, lấy điện thoại, mở WeChat thường dùng.Tin nhắn chiều nay của Lục Cẩm Diên cậu chưa xem, giờ cũng không muốn, nhấp vào khung chat với Tề Đông Đông.Khương Duật Bạch: [Đông Đông, Lục Cẩm Diên biết tớ là gay.]Tề Đông Đông: [???]Tề Đông Đông: [Khi nào biết?
Sao thế?
Anh ta không làm gì cậu chứ?]Khương Duật Bạch: [Tớ xem phim trong ký túc xá, anh ấy đột nhiên về lấy đồ, thấy được.]Tề Đông Đông: [Xem phim?
Cậu xem kiểu gì?]Khương Duật Bạch: [Dùng máy tính.]Tề Đông Đông: [What???]Tề Đông Đông: [Bảo bối, xem phim thì phải trốn trong chăn, đeo tai nghe, lén xem trên điện thoại chứ?]Khương Duật Bạch: [Tóm lại, anh ấy biết rồi.]Tề Đông Đông: [Rồi sao, anh ta phản ứng thế nào?]Khương Duật Bạch nghĩ, gõ từng chữ: [Tránh tớ như rắn rết.]Không ăn cơm cùng, vô tình chạm là né ngay, tắm xong mặc kín mít, còn bảo người khác mặc áo.Tề Đông Đông: [Cái gì?
Dựa vào đâu?]Tề Đông Đông: [Dù tớ là gay, tớ vẫn có liêm sỉ, đâu phải thấy ai cũng lao vào!]Khương Duật Bạch: [Tớ nói rồi, anh ấy không tin.]Tề Đông Đông quên ngay anh là nam thần thần tượng, giận sôi: [Thứ gì!
Khinh bảo bối nhà tớ?
Đời còn dài trai ngon còn nhiều, anh ta là cái thá gì chứ?!]Khương Duật Bạch buồn bã nhìn ban công, gõ: [Tớ muốn đổi ký túc xá.]Tề Đông Đông: [Đổi!
Phải đổi!
Tớ ủng hộ!]Tề Đông Đông: [Tối mai ăn cơm, gặp mặt nói kỹ!]Khương Duật Bạch: [Ừ.]Cậu định tắt máy, nhưng WeChat hiện tin mới.Lục Cẩm Diên: [Ngủ chưa?]Khương Duật Bạch không trả lời, lại hiện tin.Lục Cẩm Diên: [Tớ thấy màn hình cậu sáng.]Khương Duật Bạch: [...]Lục Cẩm Diên: [Về chuyện cậu là... cái đó, tớ nghĩ kỹ rồi.]Khương Duật Bạch: [Cái đó là gì?
Gay hay đồng tính đều bình thường.]Sau đó, WeChat hiện "Đối phương đang nhập" mãi.Khương Duật Bạch kiên nhẫn đợi, nhưng "Đối phương đang nhập" biến mất, tin mới không đến.Cậu hít sâu, gõ: [Ra ban công đợi tớ.]Lát sau, giường dưới sột soạt, bóng dáng cao lớn mò ra ban công.Khương Duật Bạch cẩn thận trèo xuống, theo ra ban công, đóng cửa lại.Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng và ếch kêu.Cậu ngẩng mặt, nhìn Lục Cẩm Diên tựa lan can, giọng thấp: "Tớ nói rồi, tớ không phải kiểu người bừa bãi."
"Hả?"
Lục Cẩm Diên ngẩn ra, quay sang, "Tớ không nói cậu là..."
"Vậy ý cậu là gì?"
Khương Duật Bạch gay gắt chưa từng có, "Tối nay sao cậu mặc áo?"
Lục Cẩm Diên đứng thẳng, ngượng giải thích: "Tớ sợ cậu không thoải mái..."
"Người không thoải mái là cậu."
Khương Duật Bạch nhìn chằm chằm, gần như buộc tội, "Cậu còn bắt mọi người mặc áo."
Cậu là gay, nhưng không phải biến thái.Như Tề Đông Đông nói, cậu chưa đói khát đến mức ấy."
Không... không phải!"
Lục Cẩm Diên gấp, nói to, cảm thấy bất lực.Khương Duật Bạch mím môi, đợi anh nói tiếp."
Tớ chỉ... thấy cậu ở ký túc xá lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề."
Lục Cẩm Diên tìm từ phù hợp, "Tớ sợ làm phiền cậu."
Phiền?Khương Duật Bạch ngẩn ra.Lục Cẩm Diên hạ giọng: "Như cởi trần trước con gái là quấy rối...
Ý tớ không phải cậu giống con gái!"
"Ừ."
Khương Duật Bạch đáp."
Xin lỗi."
Lục Cẩm Diên chân thành, "Vì chưa sống chung với... người thích đồng tính, nên tớ làm mấy chuyện kỳ cục."
Thái độ này làm Khương Duật Bạch không biết đáp gì.Im lặng một lúc, cậu nói: "Lục Cẩm Diên, tớ thật sự không có ý đồ gì với cậu."
Lục Cẩm Diên gật: "Tớ biết."
Giây sau, anh nhớ phân tích của lão ngũ, lòng dâng cảm giác khó tả."
Tớ cũng chẳng hứng thú với người khác."
Khương Duật Bạch bổ sung, "Càng không muốn bẻ cong trai thẳng."
Dưới ánh trăng, mặt Lục Cẩm Diên giãn ra: "Vậy thì tốt."
Khương Duật Bạch nhíu mày, liếc anh.Sao anh này lại lo cho bạn cùng phòng hơn lo cho mình?⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.-Lục Cẩm Diên hắn lo bé Khương nhà ta bỏ theo trai khác chớ tốt lành gì đâu.
Hừ, đợi hắn nhận ra bản thân thích bé Khương xem.
Tháng ngày mê vợ như điếu đổ còn dài muahaha ( 。ˇ艸ˇ).-Cảnh báo các nàng cân nhắc nếu trúng lôi của bản thân.
Như các nàng đã đọc văn án truyện này sẽ ngụy đập chậu cướp hoa, thụ vờ có bạn trai nên thật sự công không đập chậu cướp hoa ai cả.
Nhưng với sự đấu tranh tâm lý nặng nề và hành động của công có thể khiến các nàng cảm thấy công là trà xanh, biết người ta có bồ còn cố ý.
Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).