- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,761
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
|Đm-Edit| Vượt Núi
Chương 40
Chương 40
Edit: junTrước số 49 hẻm Kỳ Lân, dây phong tỏa đã được giăng lên.
Công nhân chia thành hai nhóm bắt đầu phá dỡ bức tường.
Một nhóm do Kiều Thần chỉ huy, cẩn thận gỡ từng viên gạch bên ngoài.
Nhóm còn lại làm việc từ bên trong theo hướng dẫn của Tôn Minh Duệ.
Khi tường bị phá dần, mùi hôi cũng càng lúc càng nồng nặc.
Yến Lan đứng cạnh xe, nhìn Tô Hành đang mặc đồ bảo hộ, cười nói: "Cái miệng linh nghiệm thật."
Tô Hành: "Mùi này chắc chắn không phải của xác mới, không liên quan đến tôi."
"Về đội tôi phải kiếm lá bùa dán lên tường phòng pháp y mới được."
"Đường đường là đội trưởng đội hình sự mà cũng tin mấy thứ này à?"
Tô Hành xách hộp dụng cụ, nhảy xuống xe.
"Anh không phải người theo chủ nghĩa vô thần à?"
"Vô thần thì không được dán bùa chắc?"
"Không biết nữa.
Mà thôi, làm việc đi."
Tô Hành vén dây phong tỏa, bước vào trong.
Vừa thấy cậu, Tôn Minh Duệ bất lực than thở: "Hay bọn mình đi thắp hương cho tổ sư gia đi?"
"Các anh hôm nay làm sao thế?"
Tô Hành bật thốt, rồi ngay lập tức nhận ra cuộc đối thoại vừa rồi với Yến Lan không ai nghe thấy.
Cậu không nhanh không chậm đổi chủ đề: "Hơn nữa, tổ sư gia của tôi với anh đâu có chung.
Anh thắp cho Tống Từ, ông ấy cũng chẳng phù hộ cho anh đâu."
Tôn Minh Duệ cũng không phát hiện có gì bất thường, vừa dọn dẹp dấu vết trong phòng vừa nói: "Cho tôi ké một chút linh khí đi mà."
Bất chợt, Quách Tuấn Kiệt đứng bên cạnh lên tiếng: "Vậy tôi chắc phải thắp cho Daguerre rồi."
Hắn khó hiểu: "Ai?"
"Người Pháp, Daguerre, phát minh ra phương pháp chụp ảnh trên bản bạc."
Nói xong, Quách Tuấn Kiệt lại im lặng, tập trung cầm máy ảnh sẵn sàng chụp.
Quách Tuấn Kiệt là người ít nói, rất khó khiến anh ta mở miệng.
Có lẽ cảnh tượng phát hiện xác trong tường quá hiếm gặp, nên anh ta mới góp chuyện với Tô Hành và Tôn Minh Duệ.
Nhưng kiểu đột nhiên thả một câu như vậy, mọi người cũng đã quen.
Thậm chí đôi khi câu anh ta nói lại rất đúng lúc, tạo thành chủ đề bàn tán mới.
Chỉ là hôm nay, không ai còn tâm trạng đùa cợt.
Danh tính nạn nhân trước đó còn chưa xác định xong, giờ lại phát hiện thêm một xác chết bị giấu trong tường.
Không khí nặng nề bao trùm lên tất cả."
Đội phó Kiều!
Đừng phá tiếp nữa!
Có thể nhìn thấy hết rồi!"
Tôn Minh Duệ hét ra bên ngoài.
Công nhân bên ngoài lập tức dừng tay.
Kiều Thần chạy vào, đứng ở cửa nói: "Chỗ cậu bảo phá có vẻ là một cái cửa sổ."
Tôn Minh Duệ thấy Quách Tuấn Kiệt đã mang xong đồ bảo hộ, hắn liền nói: "Anh Quách, đưa máy ảnh cho đội trưởng Yến chụp đi, anh đừng ra ngoài."
Chụp xong, Yến Lan đưa máy lại cho Quách Tuấn Kiệt, đứng ngoài dây phong tỏa, hạ giọng hỏi Tô Hành: "Nghĩ gì thế?"
"Nghĩ là... tủ lạnh nhà anh hình như không có rau thơm."
"Rau thơm?
Em định làm gì?"
"Đây không phải mùi xác chết bình thường.
Giải phẫu xong người tôi kiểu gì cũng dính mùi cả tuần, tôi sợ làm nhà anh giống hiện trường vụ án, hàng xóm lại báo cảnh sát."
"Nhà riêng biệt mật độ thấp có cái lợi là tính riêng tư cao."
"Vâng, đội trưởng Yến."
Cậu kéo lại mặt nạ phòng độc trên mặt.
"Tôi kiến nghị anh đừng nói nữa.
Khi nói chuyện, người ta chỉ thở ra, còn lúc dừng nói thì mới hít vào.
Nếu vừa hay lúc xác bị lôi ra mà anh đang hít vào, có khi chịu không nổi đâu."
Yến Lan: "..."
"Mẹ nó...!"
"ĐM..."
"Uầy..."
"Ọe..."
Tô Hành nghiêng đầu nhìn Yến Lan, ánh mắt như muốn nói: thấy chưa, tôi đã bảo mà.
Cuối cùng Yến Lan cũng không chịu nổi mùi hôi, lùi lại mấy bước.
Nếu cái tủ lạnh nhà Từ Nhứ trước đó chỉ là cú sốc về khứu giác, thì thứ trước mắt chính là sự kích thích tột độ từ cả thị giác lẫn khứu giác.
Xác chết bị cố định trong tư thế đứng, gạch vữa xung quanh như giữ chặt cơ thể vào tường.
Mặt người chết đen tím, da và cơ thối rữa, bọ giòi trắng từng mảng lúc nhúc trên người.
Dịch phân hủy hòa lẫn với vụn gạch vừa tháo rơi xuống nền, nhỏ giọt từng chút một.
Tô Hành cẩn thận tránh vũng nước tanh tưởi, bước tới kiểm tra sơ bộ thi thể.
Mặt nạ phòng độc chỉ ngăn được phần nào thứ mùi xuyên thấu này, càng đến gần càng khó chịu.
Nhưng vào lúc này, người khác có thể chạy, có thể trốn, còn với tư cách pháp y, Tô Hành tuyệt đối không thể trốn.
"Ước chừng cao khoảng 1m75, tuổi từ 30 đến 40."
Tô Hành lật nhẹ cánh tay nạn nhân.
"Không có vết thương ngoài rõ ràng, tử ban tích tụ ở bàn chân..."
Tô Hành hơi nghiêng thi thể.
"... và lưng.
Có khả năng đã bị di chuyển sau khi chết.
Mí mắt không xuất huyết, mũi miệng cổ không có vết thương, sơ bộ loại trừ nguyên nhân tử vong do ngoại thương hay ngạt cơ học.
Còn cụ thể thì phải giải phẫu mới biết.
Giờ—" Tô Hành vừa định nói 'giờ khiêng về', nhưng ngoảnh lại thấy xung quanh chẳng còn ai.
Tôn Minh Duệ và Quách Tuấn Kiệt tuy vẫn trong khu vực phong tỏa, nhưng cũng đã sát mép, nhìn là biết không thể bước thêm nổi.
Mấy cảnh sát hỗ trợ thì khỏi bàn, chạy mất tăm từ lúc nào không hay.
Nói chung, cái mùi này không ai chịu nổi, cũng chẳng có ai rảnh mà đến vây xem.
Tô Hành thở dài, nâng mặt nạ phòng độc lên một chút: "Ít nhất cũng có người giúp tôi khiêng xác ra chứ?"
Tôn Minh Duệ và Quách Tuấn Kiệt nhìn nhau, không ai chịu bước tới.
Đúng lúc này, Yến Lan vén dây phong tỏa, đi đến bên cậu: "Tôi làm."
"Chậm thôi, đừng xóc.
Nếu mà—" "Biết rồi.
Cái miệng linh nghiệm của em ngậm lại hộ tôi cái." —Nếu mà vỡ ra thì toang.Tô Hành không nói thêm gì, cùng Yến Lan đặt thi thể vào túi đựng xác đã chuẩn bị sẵn.
Xác chết được chuyển lên xe an toàn, Tô Hành mới thở phào nhẹ nhõm, tháo mặt nạ phòng độc rồi đi về phía sau một chiếc xe cảnh sát, lục tìm gì đó.
Đúng lúc này, Yến Lan đưa cho cậu một chai nước khoáng đã mở nắp.
"Cảm ơn."
Tô Hành nhận lấy, thuận thế ngồi xuống mép cốp xe.
"Người này rất có thể là người các anh đang tìm."
"Ai?"
"Ông chủ quán ăn nhà họ Trương."
Tô Hành uống một ngụm nước rồi tiếp tục, "Đặc điểm khuôn mặt khá giống bức vẽ, trên tay trái cũng có mảng hình xăm lớn.
Nếu đúng là hắn, thì lời của Mạnh Kiến Quảng đáng tin hơn chút.
Cả căn phòng này cũng khá khớp với những gì cậu ta mô tả."
"Em nhìn thấy bức vẽ lúc nào?"
"Sáng nay, trên đường đi làm anh cho tôi xem mà?"
Tô Hành nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
"Mới có thế mà quên rồi?
Không phải anh nhớ rất giỏi à?"
Yến Lan lúc này mới nhớ ra, đúng là sáng nay anh có nói chuyện với cậu về vụ án.
Sắc mặt anh vẫn bình thản: "Tôi tưởng trong đó không có tranh phác họa."
"Biết các anh cần bảo mật, tôi cũng chưa nói với anh Duệ."
Cậu đứng dậy, giãn gân cốt một chút rồi nói, "Nhóm anh Duệ còn phải bận thêm lúc nữa, tôi về khám nghiệm trước."
"Để Kiều Thần đưa em về."
"Không—" Tô Hành theo bản năng định từ chối, nhưng vừa chạm phải ánh mắt Yến Lan, lập tức đổi giọng: "Vâng, cảm ơn đội trưởng Yến."
Trong phòng vẫn còn nhiều việc phải làm, mãi đến hai giờ chiều Yến Lan mới cùng Tôn Minh Duệ trở lại cục cảnh sát.
Vừa đến nơi, Tôn Minh Duệ không nói không rằng lao thẳng vào phòng thí nghiệm.
Kiều Thần đưa Tô Hành về xong cũng lập tức rời đi điều tra vụ cáng cứu thương, còn Bàng Quảng Long và Lưu Thanh Nguyên thì đang tìm hiểu khu vực xóm trọ, một lúc nữa chưa chắc về.
Bạch Trạch thì theo Lâm Hoan ngồi trong tổ kỹ thuật nghiên cứu dữ liệu giám sát.
Cả khu văn phòng vắng tanh không một bóng người.
Yến Lan theo phản xạ đi về phía phòng pháp y, nhưng phát hiện Tô Hành vẫn đang trong phòng giải phẫu, chưa ra ngoài.
Anh đứng trước cửa do dự một lát, cuối cùng vẫn không vào, mà quay người đi lên tầng ba.
"Cậu lại tới làm gì?!"
Vừa thấy Yến Lan, Dư Sâm đã nhíu mày, giọng điệu đầy khó chịu.
"Vụ án."
Anh chỉ đáp hai chữ.
Dư Sâm trừng mắt nhìn anh: "Bọn cậu bị quỷ ám à?
Lại có án nữa?!"
"Chúng tôi phát hiện một ít bột màu trắng trong căn nhà ở hẻm Kỳ Lân, bên tổ chất độc đang phân tích thành phần.
Nếu xác nhận là ma túy, thì e là phải hợp tác với anh rồi."
"Hẻm Kỳ Lân?"
Dư Sâm nhíu mày.
"Đó không phải khu vực kiểu mẫu về phòng chống ma túy ở khu Tây sao?"
Yến Lan khoanh tay, hờ hững nói: "Chuyện này phải hỏi anh chứ, đội trưởng Dư."
Dư Sâm trợn mắt: "Biến mẹ cậu đi!
Cậu cố ý chọc tôi khó chịu đúng không?!"
Đến giờ, Dư Sâm vẫn chỉ là "quyền đội trưởng."
Ai cũng biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ được chính thức bổ nhiệm, bình thường mọi người vẫn gọi hắn là "đội trưởng Dư."
Nhưng danh chưa chính, ngôn chưa thuận, mà cái danh này từ miệng người khác nói ra thì không sao, cứ đến lượt Yến Lan gọi là lại mang theo ý vị khác.Hai năm trước, vì tin tình báo sai của Dư Sâm, Yến Lan rơi từ tầng bốn xuống.
Sau đó, trong lúc rối loạn, Dư Sâm lại lỡ tay bắn chết tên buôn ma túy, khiến bọn chúng cảnh giác, buộc cảnh sát phải đột ngột siết lưới.
Trong đợt vây bắt đó, suýt nữa có một cảnh sát ngầm hy sinh.
Kết quả cuối cùng cũng không quá tệ, nhưng không đạt được hiệu quả mà sở công an tỉnh mong muốn.
Trùm của tổ chức buôn ma túy vẫn trốn thoát ra nước ngoài.
Vì sai lầm này, Dư Sâm cứ ngồi mãi ở vị trí "quyền" đội trưởng suốt hai năm.Thực ra, Dư Sâm và Yến Lan là bạn khá thân.
Dư Sâm lớn hơn Yến Lan ba tuổi.
Lần đầu hai người hợp tác phá án, chính Dư Sâm đã cứu Yến Lan một mạng.
Từ đó, hai người đi theo con đường "tương ái tương sát," gặp là chửi nhau, nhưng càng chửi càng thân.Yến Lan biết Dư Sâm vẫn canh cánh chuyện năm đó suýt hại chết mình, nên lần nào gặp cũng phải chọc ngoáy một câu, thực ra là để giúp hắn dần quen với chuyện này mà thôi."
Thôi nào, lão Dư."
Yến Lan nhướng mày.
"Bật mí cho anh một tin, nếu không có gì bất ngờ, tuần sau sẽ có quyết định chính thức.
Sau này anh là đội trưởng thật rồi, chuyện ai nợ ai giữa chúng ta cũng nên xí xóa đi chứ?"
Dư Sâm giơ nắm đấm thụi vào ngực Yến Lan: "Tên nhóc thối này!"
Yến Lan chụp lấy cổ tay Dư Sâm, nói: "Chờ phá án xong rồi hãy đánh.
Giờ nhìn bức ảnh này đi, xem có nhận ra người này không?"
Dư Sâm nhận lấy điện thoại, nhìn ảnh một lúc rồi nói: "Có chút quen mắt, chờ tôi tìm đã."
Chẳng bao lâu sau, Dư Sâm tìm trong máy tính ra một tấm hình, hỏi: "Xem có phải hắn không?"
"Người của anh à?
Hay có tiền án?"
Dư Sâm day day thái dương, đáp: "Đây là một trong những nghi phạm chưa tìm thấy của vụ án trước.
Không ai biết hắn đi đâu, chúng tôi đào ba thước đất lên mà vẫn không có manh mối.
Sao?
Cậu tìm được rồi?"
"Các anh đào ba thước, nhưng đâu có đập tường."
Yến Lan nói.
"Hôm nay bọn tôi phát hiện một xác chết, có thể là hắn.
Trên tay hắn có hình xăm đúng không?"
"Đúng, xăm một con thương long, một loài sinh vật cổ trông kinh khủng lắm."
"Khi nào anh bắt đầu quan tâm đến cổ sinh vật học vậy?"
"Tôi đâu có thời gian mà nghiên cứu mấy thứ đó?!"
Dư Sâm chỉ vào màn hình máy tính.
"Là lúc trước lấy lời khai, nghi phạm khai ra.
Trương Cách từ khi có hình xăm này thì đi khoe khắp nơi, mấy tên bị bắt lần trước hầu như ai cũng biết."
Yến Lan gật đầu: "Gửi hồ sơ của hắn cho tôi, nếu có thông tin DNA và dấu vân tay thì càng tốt.
Đợi pháp y bên tôi khám nghiệm xong sẽ báo lại anh."
"Có đủ cả."
Dư Sâm vừa nói vừa gửi toàn bộ tư liệu qua hệ thống cho Yến Lan.
"Đội trưởng Dư, đây là kết quả..."
Một nhân viên giám định bên phòng hóa nghiệm cầm báo cáo đi vào khu vực của đội phòng chống ma túy.
Nhìn thấy Yến Lan, người này lập tức run lẩy bẩy: "Đội...
đội...
đội trưởng Yến, chào... chào anh!"
Thấy cậu ta sợ đến mức sắp rút lui theo bản năng, Yến Lan im lặng lùi lại một bước.
Nhân viên giám định lắp bắp tiếp: "Đội...
đội trưởng Dư, đây là kết quả xét nghiệm mẫu vật do bên hình sự gửi đến...
Xác nhận là... là ma... ma túy đá!
Giống y hệt...cái... cái chai hôm qua!
Không có việc gì thì tôi đi trước!"
Dư Sâm nhìn theo bóng cậu ta bỏ chạy, bĩu môi quay lại nói với Yến Lan: "Diêm Vương vẫn là Diêm Vương, cậu nhìn xem, dọa người ta chạy mất dép.
Mà rốt cuộc bọn họ sợ cậu vì cái gì?"
"Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?"
Yến Lan chỉ vào báo cáo, "Chuẩn bị làm việc đi, tôi xuống trước đây."
Trên đường xuống lầu, Yến Lan đụng phải Lâm Hoan và Bạch Trạch cũng đang đi xuống.
Vừa thấy anh, Lâm Hoan lập tức lao tới: "Sếp!
Cứu mạng!
Em sắp mù rồi!"
Yến Lan xoay người né gọn, để cô nhào vào khoảng không: "Chú ý hình tượng chút đi."
"Hình tượng cái gì nữa!"
Lâm Hoan trợn trắng mắt, "Sếp, dạo này anh có vẻ rất ghét bị em chạm vào.
Dựa vào những lần trước phân tích... có phải anh đang yêu đương không?"
"Hết vụ án này đến vụ án khác, tôi có thời gian mà yêu đương à?"
Yến Lan mặt không đổi sắc, "Hôm nay tôi ở hiện trường xác thối sáu tiếng liền, em không ngửi thấy sao?"
Lâm Hoan hít hít mũi, rồi lùi lại một chút: "Hình như có chút mùi...
Thế thì em tránh xa anh ra vậy, em mới mua bộ đồ này!"
Yến Lan hỏi: "Phát hiện được gì chưa?"
Lâm Hoan lắc đầu: "Dữ liệu hệ thống của công ty giao đồ ăn nơi Mạnh Kiến Quảng làm việc đã khôi phục, đúng là có người cố tình xóa đi, nhưng hệ thống này lủng như cái rổ, không biết đã xóa cái gì, cũng không có dữ liệu gốc để đối chiếu, chẳng lần ra được ai đã làm.
Chỉ may là bọn em đến kịp, chứ nếu bị hệ thống bảo trì đè lên thì giờ chẳng còn gì nữa."
Bạch Trạch bổ sung: "Các công ty giao đồ ăn khác không có tình trạng tương tự, cũng không tìm thấy đăng ký của Quán ăn gia truyền nhà họ Trương trên hệ thống.
Tôi vừa thử nghiệm với đồng nghiệp bên kỹ thuật, công ty giao đồ ăn mà Mạnh Kiến Quảng làm có vấn đề lớn về khâu xác thực, giấy phép kinh doanh photoshop cũng có thể qua được kiểm duyệt, lại không có nhân viên rà soát lại.
Rất có thể Quán ăn gia truyền nhà họ Trương đã lợi dụng lỗ hổng này."
Yến Lan gật đầu: "Bây giờ đã xác nhận có người động tay động chân, cộng thêm thi thể và dấu vết đập tường ở hẻm Kỳ Lân, ít nhất có thể chứng minh Mạnh Kiến Quảng không bị ma ám."
"Chuẩn luôn."
Lâm Hoan vừa nói vừa liếc về phía phòng pháp y, lẩm bẩm: "Hơn bốn tiếng rồi, Tiểu Tô vẫn chưa ra?
Xác này khó khám nghiệm đến vậy à?"
Bạch Trạch đoán: "Chắc gặp khó khăn rồi?
Cái xác đó nát bét thế kia mà, nếu là tôi, chắc phải chuẩn bị tâm lý thật kỹ mới dám xuống tay."
Lâm Hoan huých nhẹ vào Yến Lan: "Sếp, hay anh đi đại diện bọn em vào xem đi?"
"Muốn đi thì tự đi, kéo tôi theo làm gì?"
"Em không dám."
Lâm Hoan ngờ vực nhìn Yến Lan, "Sếp không biết hả?
Tiểu Tô ghét nhất là bị quấy rầy khi khám nghiệm tử thi.
Lúc mới đến đã bảo bọn em đừng làm phiền cậu ấy khi làm việc.
Với cả, bạn em ở trung tâm giám định nói rằng trước đây từng có một thực tập sinh bị Tiểu Tô thẳng tay đuổi ra ngoài chỉ vì làm phiền cậu ấy.
Anh nghĩ mà xem, bình thường Tiểu Tô hiền lành vậy, lúc nổi giận chắc đáng sợ lắm.
Em không muốn bị đuổi đâu."
Yến Lan nhớ lại mấy lần trước anh vào phòng khám nghiệm mà vẫn bình an vô sự, trong lòng bỗng thấy may mắn.
Anh liếc nhìn về phía đó một chút, rồi dứt khoát nói: "Tôi cũng không muốn."