- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
|Đm-Edit| Vượt Núi
Chương 20
Chương 20
Edit: jun Tô Hành đặt khay chứa mắt của thi thể lên bàn rồi nói: "Nếu nạn nhân đúng nhân viên giao hàng nhìn trộm kia thì lý do hắn bị sát hại đã rất rõ ràng.
Tòa nhà Bác Lệ là ký túc xá nữ, ở đó ngoài sinh viên ngành Điều dưỡng còn có sinh viên ngành Kỹ thuật sinh học.
Nhiều lớp của ngành này thường tổ chức tại tòa nhà thí nghiệm động vật.
Nếu Giang Hải lẻn vào ký túc xá nữ, đối tượng hắn nhắm đến chắc chắn là một trong hai nhóm này.
Giữa tòa nhà Bác Lệ và tòa nhà thí nghiệm động vật có một con đường nhỏ, nhiều nữ sinh hay đi qua đó.
Đôi mắt của Giang Hải bị chôn dưới đất, trước khi được phát hiện, chắc chắn đã bị nhiều sinh viên ngành Kỹ thuật sinh học giẫm lên.
Còn thi thể của hắn nằm trên lối đi tới tòa nhà thí nghiệm, cũng bị nhiều người, trong đó có cả nữ sinh ngành Điều dưỡng đi qua."
Yến Lan cau mày hỏi: "Ý cậu là gì?"
Tô Hành: "Tôi cảm giác hung thủ như đang nói 'tôi đã báo thù cho các cô, tôi đã bắt hắn phải chịu tội, các cô có thể giẫm lên hắn, hắn sẽ không thể làm tổn thương ai nữa'.
Tất nhiên, đây chỉ là cảm giác của tôi, không có bằng chứng gì cả.
Anh có thể coi như tôi đang kể chuyện mà thôi."
Yến Lan không đưa ra ý kiến, nhìn Tô Hành nói: "Thế thì nói điều gì có chứng cứ đi."
Tô Hành chỉ vào phần dưới của thi thể nói: "Bộ phận sinh dục vẫn còn, nhưng có dấu vết bị cắt thử nhiều lần, tuy nhiên không có phản ứng sống.
Dựa trên thời gian tử vong, Giang Hải là nạn nhân đầu tiên.
Cơ thể anh ta có nhiều điểm khác so với bốn nạn nhân trước.
Tôi nghĩ khi ra tay, hung thủ chưa quyết định rõ cách làm.
Ví dụ như vết cắt thử này, hung thủ đã thử ít nhất ba loại dụng cụ."
"Ba dụng cụ mà vẫn không cắt được?
Có phải hung thủ từ bỏ không?"
Yến Lan hỏi.Tô Hành chớp mắt nhìn Yến Lan: "Tôi không phải hung thủ, làm sao tôi biết được?"
"Ờ thì..."
Yến Lan sờ chóp mũi, "Cậu nói tiếp đi, còn phát hiện gì nữa không?"
"Đôi mắt."
Tô Hành chỉ vào khay dụng cụ: "Hung thủ móc mắt Giang Hải vì hắn nhìn trộm.
Cắt lưỡi Đoạn Trác vì anh ta quấy rối phụ nữ bằng lời nói trong văn phòng.
Chặt tay Trương Minh Chí vì anh ta sàm sỡ Trương Giai Nhất."
Yến Lan trầm ngâm nói: "Thế còn Lý Lôi Lỗi và La Bình Văn?
Hung thủ đang loại bỏ 'công cụ gây án' sao?
Nhưng Đoạn Trác và Trương Minh Chí cũng bị cắt mà."
"Có thể như Bạch Trạch nói, hung thủ có cảm xúc đặc biệt với bộ phận sinh dục nam."
Tô Hành suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Nhưng cũng có khả năng hung thủ đang luyện tập."
"Vậy cậu muốn nói rằng hung thủ đang tiến bộ từng chút một?"
Tô Hành gật đầu: "Tôi nghĩ nếu không sớm bắt được hung thủ, sẽ sớm có thêm nạn nhân tiếp theo."
Yến Lan khoanh tay trước ngực, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu tiếp tục đi."
Tô Hành quay người, tiếp tục hoàn thành việc khám nghiệm tử thi.Ước chừng nửa giờ sau, Tô Hành đứng thẳng, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Đội trưởng Yến, xem ông trời có đứng về phía chúng ta không."
"Ý cậu là gì?"
Tô Hành giơ một đĩa Petri* nhỏ lên trước mặt Yến Lan: "Trong kẽ ngón tay của nạn nhân có một ít tế bào da.
Nếu chúng ta trích xuất được DNA hiệu quả, rất có thể vụ án sẽ được phá."
Yến Lan bỗng nhiên hưng phấn: "Mau!
Phân tích!"
"Cũng cần có thời gian."
Tô Hành vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Ngoài ra, tôi vẫn đang nghĩ về chiếc đồng hồ của Lục Huỷ Tử.
Tôi không nghĩ Triệu Chi Khải sẽ mua chiếc đồng hồ đắt như vậy cho cô ta.
Lục Huỷ Tử tuy đẹp, nhưng chưa đến mức khiến Triệu Chi Khải từ bỏ cuộc sống hiện tại."
"Hàng giả."
"Cái gì?"
Yến Lan giải thích: "Tôi vừa hỏi một chút.
Đây là phiên bản chỉ bán ở Trung Quốc, chỉ có tại các quầy hàng chính hãng trong nước.
Lục Hủy Tử là người bản địa, Triệu Chi Khải cũng sống tại đây, khả năng mua từ nơi khác rất thấp.
Cả thành phố chỉ bán 19 cặp, trong đó có một cặp do Chu Đồng Vi mua."
Tô Hành sắp xếp lại các mẫu vật chuẩn bị mang đi kiểm tra, nói: "Vậy có nghĩa là Chu Đồng Vi đã mua một cặp đồng hồ đôi cho Triệu Chi Khải, rồi anh ta mua một chiếc hàng giả bản nữ để tặng Lục Hủy Tử?"
"Rất có thể."
Yến Lan mở cửa cho Tô Hành nói: "Dòng đồng hồ này cũng có thể bán lẻ, nhưng trong sổ sách bán hàng không có tên Triệu Chi Khải hay Lục Hủy Tử."
Tô Hành ôm mẫu vật đi tới, nói: "Cũng có thể họ dùng tên giả hoặc nhờ người khác mua.
Nhưng đúng là khả năng đó không lớn.
Đồng hồ giả vẫn là phương án hợp lý nhất."
Yến Lan: "Ngày mai nhân viên quầy hàng sẽ mang giám sát và hồ sơ bán hàng tới, đến lúc đó sẽ rõ."
Tô Hành dừng lại nói: "Khuya thế này, nửa đêm anh kiểm tra sổ sách bán hàng ở đâu?"
"Em họ của tôi là khách hàng VIP của thương hiệu này."
"Ồ..."
"Mọi thủ tục đều hợp pháp."
Yến Lan nói, "Thư điều tra được gửi trực tiếp đến tổng giám đốc thương hiệu của họ.
Do hồ sơ liên quan đến bốn chi nhánh nên cần thêm thời gian xử lý.
Sáng mai khi họ mang hồ sơ đến, tôi sẽ ký xác nhận."
"Có tiền lại có quyền."
Tô Hành bỏ lại bốn chữ này, đi thẳng vào phòng thí nghiệm.Cậu ấy đang mỉa mai mình à?
Yến Lan Yến Lan sững lại một lát, sau đó bật cười, cảm thấy nhẹ nhõm.
Ít nhất Tô Hành không còn hoàn toàn khách sáo với anh như những ngày vừa rồi, Tô Hành dường như đã nới lỏng phòng thủ bên trong của mình.
Một phần tính cách thật của cậu, sự sống động và gần gũi đang dần lộ ra qua những kẽ hở nhỏ bé.Còn rất đáng yêu, Yến Lan nghĩ.Lúc này, Bàng Quảng Long từ bên kia hành lang lao tới: "Sếp!
Lục Hủy Tử chạy mất rồi!"
"Cái gì?!"
Yến Lan trừng mắt nhìn Bàng Quảng Long, nói: "Làm ăn cái kiểu gì vậy?
Trông chừng một người cũng không nổi!"
Bàng Quảng Long vội vàng giải thích: "Bên giao thông vừa phát hiện chiếc xe sử dụng biển số giả mà chúng ta đang truy tìm.
Khi kiểm tra camera, người lái xe vẫn là phụ nữ lần trước.
Tôi liên hệ đội ba để hỏi thêm tình hình, nhưng khi họ đến ký túc xá của Lục Hủy Tử, phát hiện cô ta đã không còn ở đó.
Cả cổng trước lẫn cổng sau ký túc đều có người canh gác, không ai thấy cô ta rời đi."
Yến Lan: "Định vị chiếc xe!
Tìm người!"
"Chiếc xe biển số giả xuất hiện lần cuối tại lối ra A trên đường cao tốc Bình Lộ, sau đó biến mất.
Khi cảnh sát giao thông tới nơi, họ chỉ tìm thấy chiếc xe bị bỏ lại trên làn khẩn cấp, không thấy người đâu."
"Mẹ nó!"
Yến Lan mắng: "Còn camera giám sát thì sao?"
Bàng Quảng Long đưa máy tính bảng ra và nói: "Đây là hình ảnh cuối cùng ghi lại được."
Yến Lan cầm lấy máy tính bảng, xem video một lần, vừa định trả lại thì đột nhiên dừng lại, quay người mở cửa phòng thí nghiệm.
Tô Hành giật mình: "Đội trưởng Yến, anh làm tôi giật mình đó!"
"Nhìn cái này đi."
Yến Lan trực tiếp đưa máy tính bảng cho Tô Hành.Tô Hành nhìn người trong camera giám sát, sau đó ngẩng đầu nhìn Yến Lan nói: "Xem gì cơ?
Người trong video che kín hết, chỉ còn mỗi đôi mắt."
Yến Lan: "Chính là đôi mắt, cậu nhìn kỹ đi, có phải chúng ta từng gặp người này không?"
Bàng Quảng Long ở bên cạnh nói: "Sếp, tiểu Tô là pháp y, để cậu ấy xem..."
Tô Hành nhìn chằm chằm vào hình bóng mờ ảo trong camera giám sát một lúc rồi nói: "Là Từ Nhứ từ Khoa Chỉnh hình của Bệnh viện số 2, người đã viết hồ sơ bệnh án trong văn phòng tối hôm đó."
Yến Lan quay người nhét chiếc máy tính bảng vào tay Bàng Quảng Long: "Đi lấy ảnh của Từ Nhứ và Lục Hủy Tử rồi phân phát.
Mỗi trạm dịch vụ và mỗi cảnh sát trực ban đều phải có ảnh của họ!"
"Được, tôi đi ngay!
Sếp đừng lo lắng!"
Bàng Quảng Long chạy ra khỏi phòng thí nghiệm.Yến Lan dựa vào bàn nói: "Cậu thế mà còn nhớ rõ tên cô ta.
Tôi chỉ thấy quen mặt thôi."
"Đêm đó tôi đã nhìn thấy thẻ tên của cô ấy."
Tô Hành cầm đĩa petri trong tay, dùng khuỷu tay đẩy Yến Lan rồi đi vòng về phía thiết bị ở phía bên kia.Yến Lan không hiểu hỏi: "Hai dụng cụ này không phải giống nhau sao?"
"Tôi thích dùng cái này hơn."
Tô Hành cúi đầu mân mê tài liệu kiểm tra trong tay, "Máy sẽ không vì ý nghĩ của anh mà chạy nhanh hơn đâu, đội trưởng Yến, cho dù anh có nhìn nó chằm chằm, máy cũng không thể nhanh ra kết quả hơn được đâu."
"Ồ được rồi..."
Yến Lan nghe được ý tứ của Tô Hành, "Khi nào xong thì báo tôi."
"Vâng, đội trưởng Yến đi thong thả."
Năm giờ sáng, Tô Hành gõ cửa văn phòng Yến Lan, nói: "Đội trưởng Yến, ông trời không đứng về phía chúng ta."
"Đm!"
Yến Lan không nhịn được chửi rủa, không cam lòng hỏi: "Thật sự không có khả năng sao?"
Tô Hành lắc đầu: "Thật sự không trích xuất được DNA."
Yến Lan: "Thế còn mảnh vụn kim loại ở đầu Giang Hải?"
Tô Hành lắc đầu: "Nhìn ra rất giống, nhưng phân tích thành phần kim loại tôi không làm được.
Tôi đã nhắn tin cho đồng nghiệp ở phòng vật chứng, họ sẽ tới sớm để kiểm tra."
"Yến Lan, đoạn theo dõi kia..."
Kiều Thần mở cửa nhìn thấy Tô Hành, sửng sốt một chút nói: "Tiểu Tô cũng ở đây à?
Có kết quả gì không?"
"Không có DNA nào được lấy ra."
Tô Hành chỉ vào tờ báo cáo đặt trên bàn Yến Lan, "Tất cả đã giao cho đội trưởng Yến.
Mọi người cứ bàn vụ án, tôi về đây."
"Chờ một chút."
Yến Lan xoay bút nói.Tô Hành phát hiện một điều, Yến Lan rất thích quay bút.
Lúc mở họp quay, lúc suy nghĩ điều gì đó cũng quay và cả khi ghi chép nữa.
Hơn nữa, cách thức và tốc độ quay bút phụ thuộc vào tâm trạng của anh ấy.
Ví dụ như lúc này Yến Lan đang vội, xoay bút rất nhanh, một cây bút qua lại giữa năm ngón tay, khiến người ta hoa hết cả mắt.Tô Hành dừng lại, chờ Yến Lan lên tiếng, Kiều Thần ăn ý đứng dậy đóng cửa văn phòng lại, Yến Lan nói: "Tô Hành, cậu nói phân tích của cậu trước đi."
"Vâng."
Tô Hành nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ nói: "Dựa vào thời gian tử vong của Giang Hải, phỏng đoán anh ta chết cách đây hơn ba tuần, tức là vào tuần đầu tháng, mà Tào Hiên Vũ lại nói, Giang Hải bị bắt gặp nhìn trộm vào khoảng ngày 3 hoặc 4.
Anh ta bị giết không lâu sau vụ việc này.
Nơi tìm thấy thi thể rõ ràng không phải là hiện trường đầu tiên.
Dựa vào vị trí vứt xác, có thể suy ra rằng hung thủ rất quen thuộc với khu vực Đại học Y, có thể là sinh viên, cựu sinh viên hoặc giảng viên ở đây và rất có thể là chuyên ngành lâm sàng hoặc chuyên ngành pháp y.
Hung thủ am hiểu về giải phẫu cơ thể, có thể tiếp cận thuốc mê và với manh mối về bộ đồng phục bệnh nhân Bệnh viện số 2 cùng có quan hệ với một số nạn nhân, tôi nghĩ rất có thể hung thủ là một sinh viên tốt nghiệp y khoa đang làm việc tại Bệnh viện số 2 hoặc một nghiên cứu sinh đang thực hành lâm sàng ở Bệnh viện số 2."
Kiều Thần suy nghĩ một chút, nói: "Lục Hủy Tử rất phù hợp với miêu tả của cậu."
Tô Hành lắc đầu: "Nhưng cô ấy không phải là người duy nhất.
Bệnh viện số 2 là bệnh viện trực thuộc và bệnh viện giảng dạy trong hệ thống Đại học Y.
Hàng năm, rất nhiều sinh viên tốt nghiệp vào Bệnh viện số 2 làm việc."
Yến Lan trả lời: "Từ Nhứ cũng tốt nghiệp Đại học Y."
Kiều Thần gật đầu: "Hiện tại, cả hai người đều mất tích.
Chẳng lẽ là cùng nhau phạm tội sao?"
"Trông không giống như vậy."
Tốc độ viết của Yến Lan rõ ràng đã chậm lại, "Lục Hủy Tử có bằng chứng ngoại phạm nhưng chúng ta chưa bao giờ để ý đến Từ Nhứ.
Nếu bọn họ thực sự là đồng phạm, Từ Nhứ đáng lẽ đã bỏ trốn từ trước, chứ không phải đến rạng sáng nay mới lái xe rời đi."
"Tôi đã rút đội ba khỏi bệnh viện và cho đội hai thay thế.
Đội ba dường như bị sốc, tiếp tục ở lại đó cũng chẳng làm được gì."
Kiều Thần nói: "Ngoài ra, tôi còn điều tra thêm về Lý Lôi Lỗi.
Ngoài các hành vi bạo hành gia đình và hiếp dâm trong hôn nhân mà chúng ta đã biết, hắn còn có lịch sử quan hệ tình dục bừa bãi, cả nam lẫn nữ.
Chơi còn rất tận hứng, cái gì SM linh tinh cũng có, cơ bản không có gì cấm kỵ, hơn nữa hắn thích nhất chính là sắm vai nhân vật."
"Tin tức này từ đâu tới?"
Yến Lan cau mày hỏi.Kiều Thần: "Từ đội Chống mại dâm.
Họ nói có người xem tin tức và nhận ra nạn nhân là Lý Lôi Lỗi, nên đã chủ động đến cung cấp thông tin."
"Thật nhiệt tình?"
Yến Lan hừ lạnh, "Họ trao đổi gì để lấy thông tin?"
Kiều Thần giơ ra hai ngón tay, Yến Lan khinh thường lắc đầu.Tô Hành nhìn hai người, có chút mờ mịt nói: "Ừm...
Có thể giải thích cho tôi được không?"
"Cậu không cần biết."
Yến Lan cầm bút chọc lên mặt bàn, "Cái tên Lý Lôi Lỗi này... cậu vừa mới nói hắn thích cái gì?
Đóng vai?"
Kiều Thần gật đầu: "Đúng.
Sao vậy?
Cậu nghĩ đến điều gì à?"
"Tôi đang nghĩ nếu những đoạn lịch sử trò chuyện mà chúng ta thu thập thực sự từ cùng một người, liệu người phụ nữ đó có sử dụng các phương pháp đặc biệt để thu hút những nạn nhân này không?
Có lẽ là đáp ứng sở thích đặc biệt của họ?"
Yến Lan suy nghĩ một lát, rồi nói: "Báo cho Lâm Hoan, sáng mai mời Trần Gia Lệ đến một chuyến nữa."
"Được."
Yến Lan hỏi: "Đoạn video giám sát mà cậu vừa nhắc tới là thế nào?"
"Không có gì."
Kiều Thần liếc nhìn Yến Lan, "Tôi chỉ muốn hỏi, làm sao cậu có thể chắc chắn người trong camera giám sát là Từ Nhứ?"
Yến Lan chỉ vào Tô Hành nói: "Tôi cùng cậu ấy đến Bệnh viện số 2 gặp Tạ Dao, tối đó Từ Nhứ cũng ở.
Chúng tôi đã gặp cô ta hai lần, cô ta đeo khẩu trang suốt, chỉ lộ mỗi đôi mắt.
Nếu không phải nhờ đôi mắt, tôi cũng không nhận ra được.
Nhờ Tô Hành xác nhận, tôi mới chắc chắn""Cậu giỏi đấy, Tiểu Tô!"
Kiều Thần nhìn Tô Hành với ánh mắt tán thưởng, "Ánh mắt của cậu lợi hại thật.
Nếu cậu không phải học trò của thầy Vương, tôi đã kéo cậu sang đội hình sự rồi."
Yến Lan xua tay: "Được rồi, hai người các cậu đi làm việc của mình đi."
Kiều Thần dẫn Tô Hành ra khỏi văn phòng, nhỏ giọng nói: "Giờ tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu.
Để lấy thông tin về Lý Lôi Lỗi, đội Chống mại dâm đã đổi bằng hai thùng bao cao su."
"Hai thùng?
Bao cao su?"
Tô Hành chớp mắt.Kiều Thần giải thích: "Không có cách nào, những người phụ nữ này đều dựa vào việc này để kiếm sống.
Nếu bảo họ làm việc khác thì họ không làm được.
Với những người không thể thoát khỏi nghề này, chúng tôi chỉ có thể giáo dục, xử phạt, hoặc giam giữ tạm thời.
Nhưng khi ra ngoài, họ lại quay về con đường cũ.
Thỉnh thoảng, chúng tôi cần họ hợp tác hoặc cung cấp thông tin, nên coi như hai thùng bao cao su là phí thông tin."
"Đã hiểu."
Kiều Thần bổ sung: "Này, nghe nói cậu bị bệnh?
Chuyện gì vậy?"
Tô Hành vẫn giữ nguyên nụ cười tiêu chuẩn nói: "Tôi chỉ sốt nhẹ, bây giờ đã khỏi rồi.
Đội trưởng Yến sợ tôi lại bị cảm nên cho tôi mượn áo."
Kiều Thần vỗ vỗ lưng Tô Hành: "Vậy nhớ chỉnh điều hòa ở phòng pháp y ấm lên chút.
Đừng để lạnh quá."
"Cảm ơn đội phó Kiều!"
Bảy giờ sáng, Tô Hành bưng cốc nước bước vào phòng trà, nhìn thấy Yến Lan đang ngơ ngác nhìn máy pha cà phê.
Cậu bước tới máy pha cà phê và tắt công tắc: "Đau dạ dày thì đừng uống cà phê.
Thay vào đó hãy uống nước nóng."
"Hả?"
Yến Lan giật mình quay lại, nhìn Tô Hành.Tô Hành từ trong tủ lạnh lấy ra một cái bánh sandwich nhét vào lò vi sóng, bấm vài nút rồi nói: "Loại sandwich này phải làm nóng mới ăn được."
Yến Lan khoanh tay dựa vào quầy: "Cậu trẻ vậy mà đã biết dưỡng sinh rồi à?"
Tô Hành cười nói: "Đội trưởng Yến, đây không phải là dưỡng sinh mà là kiến thức cơ bản."
"Hôm nay cậu đã cà khịa tôi mấy lần rồi.
Định không giấu nữa, muốn đối đầu với tôi luôn à?"
Tô Hành rót nước ấm vào cốc Yến Lan: "Nếu hôm qua tôi không đột nhiên đổ bệnh, anh cũng sẽ không nhịn đói cả ngày.
Tôi vừa làm chậm công việc, vừa khiến anh mệt thêm, lại còn mượn áo của anh mặc.
Nếu hôm nay không thể hiện chút quan tâm tới anh, tôi sợ sau này sự nghiệp của tôi sẽ không thuận lợi."
"Lại nữa!"
Yến Lan cười nói: "Cậu giận tôi rồi đúng không?"
"Không hề."
"Tôi biết rồi."
Yến Lan uống một ngụm nước, "
Sau này tôi sẽ không làm phiền cậu trong quá trình khám nghiệm tử thi."
"Áo của anh, tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại."
Sau khi Tô Hành nói xong, cậu rời khỏi phòng trà mà không ngoái lại.Yến Lan mỉm cười lắc đầu, cầm chiếc sandwich đã được làm nóng trong lò vi sóng ra, đang định quay lại văn phòng, Lâm Hoan mở cửa bước vào nói: "Sếp, La Tuyết Hàm tới."
"Em gọi em ấy tới à?
Còn mẹ em ấy đâu?"
"Em ấy tự tới một mình."
-----
*Đĩa Petri