- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đm Edit] Trùng Sinh Cưới "Người Làm Nền" Làm Phu Lang
09. Thất bại
09. Thất bại
"Mời ngồi, mời ngồi"."
Gà vịt trong sân nhà Quảng nương tử cũng thu hoạch được rồi, trông béo tốt quá"."
Ít đồ linh tinh thôi, Trương nương tử đừng chê cười".Trương Phóng Viễn vào sân, thấy hai người phụ nữ bẳt đầu lôi kéo nói chuyện thân thiết như người một nhà.
Đối với mấy chuyện này miệng lưỡi hắn rất vụng về, cần phải có phụ nữ mới tiếp chuyện được.
Lần này mời bá nương hắn tới cùng quả là quyết định chính xác.Trương Phóng Viễn ngoan ngoãn đi theo phía sau Hà thị, bảo đưa lễ lên thì đưa, bảo chào hỏi thì chào, được chỉ bảo vô cùng thỏa đáng."
Hay là gọi cô nương ra xem mặt chút nhỉ?
Người trẻ tuổi cần nhất là nhìn nhau thấy hợp mà, Quảng nương tử thấy có phải không?"
Nói xong vài chuyện lông gà vỏ tỏi, Hà thị liền trở về chủ đề chính, Quang mẫu cũng đáp ứng, hét to vào trong nhà: "Thu nhi".Trương Phóng Viễn chờ người ra.
Hắn thấy Quảng mẫu có tướng mạo không tệ, chắc là nữ nhi đang tuổi xuân thì cũng sẽ không tồi.Lúc này, các cô nương thường sẽ phải tỏ ra có lễ nghĩa chút, ra vẻ ngại ngùng gọi năm lần bảy lượt mới chịu ra.
Trương Phóng Viễn nhẫn nại chờ, cuối cùng không chờ được cô nương ra tới, lại chờ được một người đàn ông xách theo một con gà bước vào sân nhà.Bất ngờ hấp dẫn tầm mắt của đám người.Quảng mẫu thấy người kia thì hơi la mắng bằng giọng điệu thân thiết, như thể đang trách móc người nọ sao lại trở về không đúng thời điểm: "Bi ốm mà không lo nghỉ ngơi đi, sao lại cứ phải mò ra ngoài vào lúc làm mai cho muội muội vậy chứ".Sau đó bà quay đầu, giới thiệu với Trương Phóng Viễn và Hà thị: "Đây là thằng thứ hai không nên thân nhà chúng tôi".Trương Phóng Viễn nghiêng đầu, nhìn thân hình béo tròn kia thấy hơi quen quen nhưng nhất thời lại không nhớ ra là ai.
Đợi đứa thứ hai nhà họ Quảng ngẩng đầu lên, lúc khuôn mặt lấm la lấm lét kia đập vào mắt, Trương Phóng Viễn không màng lễ nghĩa đứng dậy.Tướng tá Trương Phóng Viễn vốn đã hung dữ, chỉ cần hơi tỏ ra giận dữ khuôn mặt càng thêm dọa người.
Hà thị hoảng sợ, nói nhỏ: "Sao vậy Phóng Viễn?"
Bà hơi kéo nhẹ vạt áo Trương Phóng Viễn, mong hai bên đừng có gây mâu thuẫn vào lúc này.Hình như Quảng Nhị đã uống chút rượu, đầu óc mơ hồ, ngẩng đầu thấy người đàn ông đứng trong sân thì run lên muốn trốn đi theo phản xạ.
Con gà đã nửa sống nửa chết trong tay gã được thả lỏng, vội vã nhảy ra ngoài.Trương Phóng Viễn nhìn chằm chằm con gà nhà đang kinh hoàng thất thố kia, hơi híp mắt nói với Quảng Nhị: "Ngươi là người nhà này?"
Người đàn ông co rúm lên, không dám trả lời hắn mà trốn ra sau lưng Quảng mẫu: "Mẹ..."
Quảng mẫu cũng nhận ra là hai người có xích mích, lập tức giảng hòa: "Cái đứa nhỏ này, không thoải mái thì vào nhà trước đi, lớn đùng rồi còn ra đây làm trò cười.
Trương nương tử à chúng ta nói đến đâu rồi?".Hà thị đang muốn tiếp lời thì nghe Trương Phóng Viễn nói: "Không cần xem mặt nữa, bá nương, chúng ta đi"."
Chuyện này, sao lại vậy?"
Hà thị vội giữ chặt người đang sầm mặt.Trương Phóng Viễn nói: "Không có duyên phận với nhau".Quảng mẫu biết rằng Trương Phóng Viễn có thanh danh không tốt nhưng bản thân hắn lại có mặt mũi sáng sủa, cảm thấy hắn có vẻ cũng có tài cán, trước mặt người lớn còn biết khiêm tốn lễ phép.Các cô nương nhỏ tuổi chọn đàn ông đều rất phiến diện, chỉ ham những thư sinh dịu dàng, săn sóc, nói chuyện như hát hay mà không nghĩ tới, sau khi thành hôn thì kiểu người như Trương Phóng Viễn sẽ tốt hơn.
Vốn dĩ cho dù Trương Phóng Viễn với con trai mình không hợp bà ta cũng rất vừa lòng với hắn, nhưng bỗng dưng, người này bất ngờ trở mặt không thèm nể nang làm bà ta thấy hơi không vui."
Trương nương tử à, các người có ý gì đây.
Chính các người nhờ bà mối đến xem mặt, còn chưa thấy người đâu đã bảo là không làm nữa, thật sự xem nhà họ Quảng ta là hộ gia đình mới chuyển đến nên dễ bắt nạt phải không?"
Hà thị khó xử, nhìn về phía Trương Phóng Viễn: "Chuyện này..."
Trương Phóng Viễn không muốn vạch mặt người ngay tại chỗ nhưng Quảng mẫu lại cứ cứng đầu muốn dây dưa, hắn không khách khí nữa: "Xin hỏi nhị huynh đệ nhà họ Quảng làm nghề gì?"
Nghe vậy, sắc mặt Quảng mẫu lập tức trở nên khó coi, nhưng vẫn bao biện: "Thằng hai bất tài, ở trong thành làm vài việc thời vụ linh tinh thôi, thỉnh thoảng sẽ làm việc giúp thôn bên cạnh".Trương Phóng Viễn nghiêng người nhìn lướt qua con gà trong sân: "Nhj huynh đệ làm gì thì tự trong lòng ngài hiểu rõ nhất, đồ cũng mang về nhà cả mà.
Người nghèo nhưng chí không thể nghèo, Trương Phóng Viễn ta tuy không nên thân, nhưng cũng không làm được muội phu của Quảng Nhị huynh đệ"."
Lần trước dám sờ mó đến đồ của nhà ta ta đã cảnh cáo hắn rồi, ồ..."
Trương Phóng Viễn cười lạnh: "Xem ra nhị huynh đệ cũng không biết hối cải, mối quan hệ này ta không gánh nổi".Dù hắn chưa nói trắng ra nhưng Hà thị cũng là người thông minh, từ lời của hắn cũng hiểu ngay mọi chuyện là thế nào.
Tuy vừa rồi bà hơi bất mãn vì cháu trai đột nhiên lại trở mặt, nhưng nhà này có huynh đệ nhân phẩm tồi thì không thể nào kết thân được."
Quảng nương tử, chuyện đã như vậy, chúng ta làm phiền rồi".
Hà thị đứng về phía cháu trai, nhấc đồ vật mang tới định ra về.
Hành động này của bà làm Quảng mẫu nhảy dựng lên.Chuyện xấu xa trong nhà bị vạch trần, lại cũng bởi vì thế mà làm mất một cuộc hôn nhân, Quảng mẫu vừa thẹn vừa giận.
Người không chiếm lý thì thường sẽ muốn tìm chút khí thế từ những chuyện khác."
Hóa ra ngươi chính là người đánh thằng hai nhà ta thành như vậy, xương sườn bị thương chưa nói còn bị hoảng sợ nằm liệt giường hai ngày.
Khó khăn lắm nó mới có thể đi ra ngoài, không ngờ lại bị ngươi hù dọa tiếp.
Là đồ tể thì có thể ỷ thế bắt nạt người vậy sao?
Hôm nay hôn sự này có thể bỏ nhưng ngươi phải đền tiền thuốc thang cho con ta!"
Quảng Nhị cũng trốn ở sau cửa, hai anh em núp cùng một chỗ nghe tiếng khắc khẩu bên ngoài.
Ngũ cô nương nhìn ca ca nhà mình cảm thấy vô cùng mất mặt, nàng lau nước mắt khóc lóc chạy vào phòng: "Sớm đã nói ca ca đừng làm nghề này mà ngươi vẫn muốn làm".Quảng Nhị mắng một tiếng: "Lúc ăn thịt sao không thấy ngươi nói vậy đi?
Ngươi là người ăn thịt ngon nhất đó!"
Mắng xong, hắn lại vô cùng sợ hãi trộm nhìn Trương Phóng Viễn, thầm oán mẹ mình sao lại nói những lời như vậy.Tên đồ tể này hung ác cỡ nào chính hắn đã được trải nghiệm, nếu không hợp thì để người đi đi coi như xong, ngay lúc này lại nói ra chuyện đền tiền, lỡ làm tên đồ tể đó điên cuồng lên không sợ hắn đánh cả nhà luôn à!"
Quảng Nhị sợ quá không dám ra ngoài, chỉ oán thầm lúc bà mối tới cửa làm mai mình không chịu để ý xem làm mai với nhà nào.
Nhưng tại những việc này đều là do mẹ lo liệu, cơm ăn cũng còn chưa đủ no, ai mà có tâm trí để ý ba cái chuyện này.Trương Phóng Viễn nghe Quảng mẫu nói xong, ngoài cười nhưng trong không cười kéo Hà thị ra sau lưng mình.
Hắn nhìn Quảng mẫu từ trên cao xuống: "Làm sao, nếu hôm nay ta không đền tiền Quảng nương tử còn muốn mời ta ở lại ăn cơm tối à?
Ta tự thấy cũng đã gặp rất nhiều người mặt dày vô liêm sỉ rồi, không ngờ Quảng nương tử còn mặt dày hơn".Khác với hình tượng thường ngày ít nói ở trong thôn, Quảng mẫu tự cho là giờ đang ở địa bàn nhà mình, con cái trong nhà đông đảo sẽ làm Trương Phóng Viễn kiêng kị.
Bà ta chỉ thẳng mặt Trương Phóng Viễn mắng: "Đánh người còn không chịu đền tiền, ngươi tưởng ngươi là ông trời đấy à!
Đừng nói ngươi không chịu, ta mới là người không chịu gả cô nương nhà ta cho cái thứ ngang ngược như ngươi đó.
Nhìn khắp cái thôn này xem có ai muốn gả cô nương nhà mình cho ngươi không.
Ở đó mà chịu độc thân cả đời đi, lão già góa vợ!"
Trong đầu Trương Phóng Viễn bỗng hiện lên đủ loại chuyện trong kiếp trước, mắt lóe lên sự tàn nhẫn.
Hắn đấm một cái rầm xuống cái bàn trước mặt Quảng mẫu, cái bàn gỗ cứ thế bị đập nát một góc.Quảng mẫu giật bắn cả mình, hai vai run lên, sợ hãi đến mức nín họng không thốt nên lời."
Nếu Quảng nương tử không ngại thì cứ thử xem, xem miệng bà cứng hơn hay một đấm của ta cứng hơn".Trương Phóng Viễn nghiêng người gọi Hà thị: "Bá nương, chúng ta đi".
Hai người đến như thế nào, về như thế ấy.Đợi hai người đi xa, chân Quảng mẫu mới mềm nhũn, ngã phịch xuống ghế.
Quảng Nhị và ngũ cô nương vội vàng chạy ra vây quanh bà ta: "Mẹ có sao không?'"Tên đồ tể này hung hăng ngang ngược quá, may là việc hôn nhân này không thành chứ nếu không, nữ nhi gả qua đó không phải là chịu tội à"."
Mẹ, hắn sẽ không đi tố cáo chúng ta chứ?"
Hai tai Quảng mẫu ong ong như thể bị muỗi bò xung quanh, bà ta chưa kịp thở một hơi: "Lấy chứng cứ gì tố cáo?
Hắn nói sao thì là vậy à, lên công đường phải có bằng chứng, hắn có không?"
Quảng Nhị nghe bà ta nói vậy thì thở phào một hơi: "Mẹ và ngũ muội cũng đừng tức giận, đúng lúc tối nay hầm con gà này lên để mẹ ăn bồi bổ".Cả thể xác và tinh thần Quảng mẫu đều mệt mỏi, hai chân không còn sức lực ngồi trên ghế.
Bà ta vẫy tay: "Tối nay để bé năm nấu cơm đi".Quảng ngũ cô nương kéo kéo ngón tay, cảm thấy hơi đau lòng khổ sở nhưng vẫn nghe lời cầm gà giết thịt, dường như chuyện có lớn bằng trời cũng không thắng nổi một miếng thịt ăn."
Đừng tức giận vì chuyện này nha Phóng Viễn.
Hiểu được phẩm chất của nhà họ sớm chút tốt hơn là để thành thân rồi mới biết nhà người ta không sạch sẽ.
Chuyện này ngươi làm đúng lắm, chúng ta không thể kết thông gia với gia đình làm nghề trộm cắp được".
Sau khi Hà thị hiểu rõ mọi chuyện thì khuyên bảo an ủi Trương Phóng Viễn: "Ai mà biết người nhà họ có thể như thế, Quảng Nhị làm chuyện như vậy mà Quảng mẫu cũng không khuyên nhủ dạy bảo".Trương Phóng Viễn thở dài một hơi: "Ta còn thắc mắc sao tên nhãi ranh kia lúc trộm đồ lại nhận ra ta là đồ tể, thấy hắn nhìn lạ ta còn không biết là ai, hóa ra lại là người nhà họ Quảng.
Biết thế lần trước chặt tay thằng nhãi đó luôn, vậy mà còn có gan tiếp tục trộm cắp".Hà thị lắc đầu: "Được rồi, về sau chúng ta không giao thiệp với nhà họ Quảng nữa.
Bá nương lại đến tìm Cam thẩm của ngươi lần nữa xem, nhất định sẽ tìm được người thích hợp"."
Nói sau đi ạ".Trương Phóng Viễn thấy hơi bực bội, hắn cũng chuẩn bị tinh thần rằng chuyện có thể sẽ không thành, nhưng không nghĩ đến chuyện hỏi cưới của mình lại tan tành theo cách như vậy.Làm mai với một nhà là chuyện ồn ào huyên nào trong thôn, cho dù chính hắn không tự đi nói với người khác chuyện hôn nhân không thành nhưng vẫn sẽ có người biết chuyện tới hỏi thăm.Tất nhiên người trong thôn không dám hỏi thẳng Trương Phóng Viễn, quay đầu lôi kéo Hà thị tán gẫu nhiều chuyện.Hà thị cũng không phải người lắm mồm nhiều lời, cũng không muốn nói người khác thế nọ thế kia.
Bà chỉ nói hai bên không hợp.
Hà thị nghĩ đến nhà họ Quảng còn cả một đám con cái, đều đã làm cha mẹ, vẫn nên để lại chút tình nghĩa cho nhà người ta.Việc hôn nhân này không thành hình như lại là kết quả không ngoài dự đoán, mấy người đàn bà trong thôn xem như trò cười trôi qua chứ không để trong lòng.
Nhưng chỉ mấy ngày sau, trong thôn lại nổi lên tin đồn quỷ dị.