- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm-Edit] Ở Nhân Gian - Diêu Tử A Di
Chương 19
Chương 19
Nói ra thì, thứ thuốc đen sì sì, mùi vị khó ngửi ấy vậy mà lại rất hiệu nghiệm, đến tối Phương Khanh toát ra một tầng mồ hôi, như vừa vớt từ nước lên, cơn sốt cũng lui.
Kiều Vạn Sơn buộc con dê ở góc sân, bên cạnh con la, rồi đi ra sau gò đất cắt ít cỏ cho nó ăn.
Sáng hôm sau là phiên chợ, hsned dặn Phương Khanh ở nhà nghỉ ngơi, còn mình thì đánh xe la lên thị trấn, mua một bao gạo lớn, ghé qua hiệu Từ Ký lại mua mấy cân bánh xốp với một cân kẹo.
Về đến nhà, hắn kẹp nốt số tiền còn lại vào cuốn sổ nhỏ của Phương Khanh.
Phương Khanh đứng bên cạnh nói: "Anh làm gì vậy?
Đó là tiền của anh, em không cần."
Kiều Vạn Sơn cười hề hề: "Tiền phải đưa cho người quản gia của nhà mình, kiếm tiền cho vợ tiêu, lẽ đương nhiên mà."
Về khoản mặt dày, Phương Khanh vốn không bì được với hắn, chỉ quấn chăn trốn trong ổ không nói, Kiều Vạn Sơn liền lấy túi kẹo ra hỏi: "Miệng còn đắng không?
Xem anh mua cái gì này."
Phương Khanh vốn thích ăn đồ ngọt, trong lòng vui nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Lại tiêu tiền bậy bạ."
Kiều Vạn Sơn cũng không vạch trần, cầm ngay một viên nhét vào miệng cậu.
Nhà này, cuối cùng cũng có dáng dấp của một mái ấm.*** Năm đó, thôn Thanh Thủy định sẵn không yên bình, xuân thì lúa không thu được hạt nào, hè lại gặp hạn hán lớn, nước sông Thanh Thủy cứ hạ mãi, cá trên sông nổi trắng bụng, nhưng chẳng ai chê, cứ lấy lưới vớt về, đun nước trắng lên ăn.
Trời không mưa, thì chỉ biết cầu trời, đến mùa này miếu Bà chúa lửa hương khói nghi ngút, đều là cầu mưa gió thuận hòa.
Thiếu mất một vụ lúa, vụ sau cũng phải đợi mấy tháng.
Vậy mấy tháng này sống sao?
Phương Khanh đang dạy trong lớp, thấy một nam sinh lâu lâu lại cúi đầu thật nhanh xuống gầm bàn, rồi lại ngẩng lên giả vờ như không có chuyện gì, miệng thì cứ chép chép.
Phương Khanh dùng cục lau bảng gõ bàn giảng: "Đang học không được ăn vặt."
Ai ngờ học sinh ấy lại cãi: "Thầy Phương, con đói."
Cả chục ánh mắt đồng loạt nhìn cậu.
Phương Khanh đặt sách xuống, bước đến trước bàn cậu bé, mới phát hiện trong hộc bàn có cục muối, ít hạt muối vụn rơi ra xung quanh.
Cậu bé giải thích: "Mẹ con dặn đem theo, đói thì liếm một chút, sẽ đỡ đói."
Đám trẻ ấy đang tuổi lớn, người chẳng có chút thịt nào, gầy đến mức nhìn rõ xương.
Phương Khanh nghe mấy giáo viên trong văn phòng nói, mấy đứa nhỏ không biết nghe từ đâu cái lý lẽ vớ vẩn "uống nước phơi nắng là có tinh bột", thế là rảnh lại đứng xếp hàng dựa tường phơi nắng, tưởng rằng trong bụng có thể phơi ra cái bánh bao.
Tan học Phương Khanh quay về văn phòng, lấy trong ngăn bàn ra một túi kẹo nhỏ, là của Kiều Vạn Sơn cho, cậu vẫn chưa nỡ ăn, chỉ thỉnh thoảng mới ngậm một viên.
Vừa định mang ra chia cho học sinh, Đỗ Đức Minh đã chặn cửa: "Ồ?
Thầy Phương định làm gì đấy?"
Nhìn ra Đỗ Đức Minh cũng chẳng khá hơn, người tóp lại cả vòng, quần áo rộng thùng thình: "Sắp bình bầu giáo viên ưu tú rồi, thầy Phương không định mua miệng học trò đấy chứ?"
Phương Khanh không muốn để ý, định đi thẳng, ai ngờ túi kẹo lại bị Đỗ Đức Minh giật lấy, miệng còn gọi mấy thầy khác: "Bọn mình đứng lớp mới thật sự tốn sức, bọn học trò ngồi đó chẳng mệt, thầy có lòng thì chia cho mọi người chút đi."
Nói rồi chia kẹo cho cả phòng.
Đã chia ra rồi, Phương Khanh cũng ngại đòi lại, cậu không nói gì, từ khe cửa nhìn ra ngoài, chẳng còn đứa trẻ nào chạy nhảy, tụ tập chơi một trò, lấy ngón tay chọc vào bắp tay bắp chân, lõm xuống rồi xem ai lõm lâu hơn.
Phương Khanh chợt nhớ lúc bế Thủy Thảo lên chiếu cỏ, tay lỡ chạm vào tay chân cô ấy, ấn xuống một cái lõm hẳn, mãi không đàn lại.
Chỉ có xác chết mới lõm mà không đàn lên.
Giữa ban ngày mà Phương Khanh thấy lạnh sống lưng.
Tan học, Kiều Vạn Sơn đã đợi sẵn ở cửa tây thành, từ lúc trở về từ hầm mỏ, ngày nào hắn cũng đón đưa cậu.
Phương Khanh đến gần, liếc xe, chẳng thấy gì: "Anh quên mua bột à?
Sáng còn dặn mà."
"Không, anh không quên" Kiều Vạn Sơn đỡ cậu lên xe, "Anh mang theo năm đồng, dạo cả chợ, chẳng ai bán!"
Có tiền mà tiêu không nổi, lúc này Phương Khanh mới nhận ra nạn đói thật sự tới rồi.
Sắp ra khỏi thành thì gặp mấy đứa trẻ, tay cầm bánh bao trắng, thỉnh thoảng bẻ một miếng bỏ miệng nhai.
Bọn trẻ ấy trông kỳ dị, tay chân khẳng khiu, bụng thì trương lên như quả bóng, da bụng trong suốt, dưới ánh nắng, Phương Khanh như thấy cả ruột gan xanh xanh bên trong.
Trên đường đến lớp cậu cũng thấy cảnh ấy, nhưng giờ mới thật sự thấy bất an.
Mấy đứa trẻ đứng xếp hàng ven đường, mắt trừng trừng nhìn cậu.
Phương Khanh hơi sợ, nép sát lại Kiều Vạn Sơn: "Anh... anh nhìn bọn họ kìa."
Cậu không hiểu, ăn tốt thế sao lại thành ra vậy, bị bệnh gì à?
"Đấy chẳng phải bánh bao gì đâu."
Kiều Vạn Sơn liếc qua, một tay đánh xe, một tay ôm cậu, "Đấy là đất Quan Âm."
Đất Quan Âm, tên nghe hay như đến cứu người, thật ra lại bắt hồn, chỉ là bùn trắng, ăn vào bụng đầy nhưng không tiêu, ăn nhiều còn có thể chết tức tưởi.
Tối hôm đó trong làng lại chiếu phim, lần này hai người đến sớm, ngồi hàng đầu, chuyện lớn như thế mà người đến xem lác đác, ai cũng nằm nhà, chẳng buồn ra.
Lời thuyết minh trong phim giọng Bắc Kinh khàn khàn, nghe như sắp khóc.
Đầu phim quay cảnh Bắc Kinh huy hoàng, cung điện, ngai vàng hoàng đế, Di Hòa Viên, Thập Bát La Hán, Đoạn Vân Điện của Từ Hi Thái Hậu, rồi đến hồ Côn Minh, cầu Thập Thất Khổng, thuyền đá, đình đồng, hành lang dài.
"Đẹp thật, đẹp quá."
Giọng thuyết minh nói.
Kiều Vạn Sơn ghé tai Phương Khanh thì thầm: "
Sau này có dịp, anh dẫn em ra Bắc Kinh xem cho biết."
Hắn lén cầm tay cậu, xoa vết chai trên ngón giữa, nói lời đường mật.
Hắn còn tưởng Bắc Kinh chỗ nào cũng vậy.
Ai ngờ ống kính chuyển cảnh đến mấy khu nhà đổ nát, người dựa vách tường, chẳng khác gì thôn Thanh Thủy.
Người trên màn đen trắng hai tay khoanh sau lưng, lang thang trên phố, giọng Bắc Kinh còn nói: "Bán cả ngày sức lực, đến một bữa no còn chẳng có."
Ông ta nhìn tấm bảng ven đường, trên viết bằng phấn trắng: "Đạt Trị Kiều, còn nói gì nữa..."
Ống kính quay cận mặt, là một ông cụ quấn khăn trắng, mắt gần như không mở nổi: "Tôi năm nay sáu mươi mấy rồi, nhưng tôi... tôi đói, tôi đói mấy ngày rồi, mắt tối sầm..."
Ông ôm cột gỗ, rồi trượt xuống, "Không biết chừng lúc nào cũng xong đời, ôi trời ơi..."
Ông ta nói đói, ngoài màn hình cũng có người kêu đói, trẻ con trên tay người lớn khóc ré, mọi người bắt đầu bực bội.
Phương Khanh nghĩ, chắc là chiếu nhầm phim.
Kiều Vạn Sơn bên cạnh hỏi: "Bắc Kinh cũng có người đói à?"
Hắn vẫn tưởng nơi đó tốt đẹp, khi lập quốc pháo nổ vang trời, cái gì cũng có.
"Em không biết" Phương Khanh nhỏ giọng, "Chắc là chuyện trước kia thôi."
"Trước kia?"
Kiều Vạn Sơn hỏi, "Giờ với trước kia khác nhau chỗ nào?"
"Khác nhiều lắm, đang tiến bộ mà, anh không thấy à?"
Phương Khanh nói.
Nhưng chính cậu cũng không chắc, không biết trước kia thế nào, chỉ thấy bây giờ đáng sợ thật.*** Lý Thư Hoa hoàn toàn không ngờ Tần Lãng tìm mình lúc này lại vì chuyện này.
Chạng vạng, anh nằm yên trên giường, không nhúc nhích, vì sao?
Vì động là tốn sức, rau dại ăn vào đã tiêu hết rồi.
Tần Lãng vừa vào đã hỏi: "Thư Hoa, nói thật đi, cậu thích tên ngốc đó à?"
Ngoài Từ Lục thì còn ai ngốc?
Anh giật mình, ngồi bật dậy, theo phản xạ phủ nhận: "Cậu nói linh tinh gì đấy?"
Vừa nói vừa nhìn ra ngoài, không thấy ai, mới thở phào.
Anh hơi bực, không hiểu sao không thích người ta gọi Từ Lục là tên ngốc, cảm thấy nếu nó không đần độn, chắc chắn lanh lợi đáng yêu lắm.
"Tôi nói linh tinh?"
Tần Lãng trừng anh "Cậu thế nào tôi còn không rõ?
Ánh mắt cậu nhìn nó, tôi biết, không đúng."
Anh ta dồn dập: "Nói thật, cậu là đồng tính luyến ái à?"
Tôi không phải!
Thích đàn ông chẳng phải chuyện gì hay ho.
"Đừng gấp, bệnh này nghe nói chữa được..."
"Tôi không bệnh!
Tôi đã nói là không phải!
Cậu thấy chỗ nào ra tôi thích nó?"
Lý Thư Hoa gào lên, có chút hư trương thanh thế, bụng réo ầm, cơn giận làm cậu càng đói: "Với cái dạng đó?
Tôi chướng mắt!"
"Còn cứng miệng!
Nó hôn cậu, sao cậu chạy?
Đó đâu phải phong cách của cậu, lần nào gặp nó cũng thế, không thích sao cứ lén nhìn?
Tôi nói thẳng, là vì tốt cho cậu.
Lần đó, không thích mà bị đàn ông đụng môi thì có gì đâu?
Cậu lúc đó..."
Tần Lãng nhíu mày nhìn cậu: "Người ngoài không thấy, chứ tôi lớn lên với cậu, tôi nhìn ra hết."
Cuối cùng anh ta kết luận: "Tôi thấy cậu bị tên ngốc đó làm mê mẩn rồi!
Xong đời rồi!"
Lý Thư Hoa còn muốn cãi lại, nhưng cổ như mắc xương cá, nói không ra lời.
Chắc tại quá đói, không còn sức, anh nghĩ: Tôi không cãi với cậu, tôi không phải đồng tính.
Tần Lãng thấy anh không nghe lọt, xoay người đi, chỉ để lại một câu: "Nếu cậu không muốn cả đời chôn ở cái xó này, thì tự biết đường lo liệu."
-