Lãng Mạn [ĐM/EDIT] Sau khi nhận nuôi chính mình - Mạnh Kim Khán

[Đm/Edit] Sau Khi Nhận Nuôi Chính Mình - Mạnh Kim Khán
Chương 39: Điều ước


Em muốn công khai

---

Trong nhà có thêm một con mèo, rất nhiều việc đều phải thay đổi: những vật sắc nhọn phải cất đi, đồ dễ vỡ thì đặt lên cao, khắp nơi đều được Khương Hồi trải thảm, dĩ nhiên phòng ngủ cũng không ngoại lệ.Căn phòng cho khách duy nhất ở tầng ba được dọn trống làm phòng mèo.

Trong vòng một ngày, Khương Hồi đã nhanh chóng đặt mua đủ thứ cần thiết như khay cát, thức ăn mèo, cây leo, đồ chơi... thậm chí còn thuê chuyên gia đến trang trí căn phòng mèo mới toanh.Mức độ nghiêm túc của anh khiến ngay cả người tặng mèo cũng phải ngẩn ra, trong lòng cảm thấy chút vi diệu: "Hồi chú nhỏ đón em về nhà, có chăm chút kỹ thế này không?"

Nhóc Con mới về nhà một ngày, chưa kịp thích nghi với môi trường, suốt ngày chạy lung tung, bị phát hiện thì lại trốn mất.Lúc Triệu Hi hỏi câu đó, Khương Hồi đang cầm cần câu mèo chọc chọc chú mèo đang trốn dưới sofa.

Nghe vậy, anh liếc cậu: "Cả cái này cũng muốn so à?"

Triệu Hi: "Đùa thôi."

Nhưng Khương Hồi lại nghiêm túc nghĩ ngợi, đáp: "Vậy thì lúc đón em về nhà còn chăm chút hơn."

Thật ra phòng của Triệu Hi, anh cũng chuẩn bị rất lâu, thậm chí không nhờ ai giúp.Triệu Hi thích gì, chỉ anh là rõ nhất.

Mỗi món đồ trang trí trong phòng đó đều do chính tay anh sắp đặt.Quả nhiên, Triệu Hi đến ở cũng rất thích.Triệu Hi: "...Thật ạ?"

Khương Hồi: "Tin hay không tùy em."

Triệu Hi cười tít mắt, nhào tới hôn anh.

Thế là Khương Hồi lại bị cậu đè xuống sofa.May mà lúc này mấy người thợ trang trí phòng đã được Triệu Hi thanh toán và tiễn đi, nếu không Khương Hồi chẳng để cậu muốn làm gì thì làm như thế.Triệu Hi hôn hai cái, hỏi: "Thích mèo hay thích em?"

Khương Hồi: "Hỏi gì kỳ vậy?"

Triệu Hi lẩm bẩm: "Nói đi mà."

Cậu lại hôn nhẹ lên môi anh: "Chú~ nhỏ~ ơi~"Khương Hồi: "Trẻ con."

Sợ Triệu Hi hôn mãi không ngừng, dính đầy nước bọt lên mặt, Khương Hồi giơ tay chặn cậu, đáp: "Đều thích."

Triệu Hi: "Hả?

Nó mới đến vài ngày, mà trong lòng chú nhỏ đã bằng em rồi à?"

Khương Hồi: "...Bạn học Triệu Hi, em mấy tuổi rồi?"

Triệu Hi ôm eo anh, trước mặt Nhóc Con đang thò đầu từ dưới sofa quan sát hai con người, cọ cọ cổ anh, tủi thân: "Mười chín thì sao, mười chín không được làm nũng à?"

Khương Hồi thở dài: "Thật hết cách với em...

Được rồi, em là nhất trong lòng tôi, chịu chưa?"

Dù không nói thẳng rằng thích cậu hơn, Triệu Hi biết đây đã là giới hạn của anh, nên không làm khó, hài lòng hôn nhẹ môi anh: "Dù chú nhỏ thích ai nhất, thì em vẫn thích chú nhỏ nhất."

Khương Hồi: "Rồi rồi, biết rồi..."

Đầu tháng Mười Hai, Triệu Hi chính thức vào công ty, trở thành "phó giám đốc Triệu" trong miệng cấp dưới.Ngày sinh nhật cậu, Dư Thư và vài người bạn đặc biệt từ trường về tổ chức sinh nhật cho cậu.Vì đã lâu không gặp sau khi lên đại học, Triệu Hi không từ chối lời mời tụ tập.

Dù sao cậu cũng không ngủ lại ngoài, về sớm là được.Vậy nên, trong bữa tiệc náo nhiệt, Triệu Hi nhìn đồng hồ, thấy gần chín giờ tối, liền từ chối yêu cầu ngồi thêm của mọi người: "Tớ phải về rồi."

Dư Thư hỏi ngay: "Sao thế?"

Hàn Tử Thần phản ứng nhanh nhất: "Ồ, tớ biết rồi, cậu phải về với người yêu đúng không?"

Triệu Hi khựng lại, khóe mắt ánh lên ý cười: "Ừm."

Mấy anh em lập tức nháy mắt trêu chọc, Dư Thư hào hứng nói: "Cậu bảo đã yêu rồi, sao mãi không dẫn ra cho bọn tớ xem?

Để bọn tớ biết rốt cuộc là người thế nào mà khiến cậu mất hồn mất vía, ngày nào cũng nhắc đến."

Hàn Tử Thần cũng chen vào: "Đúng thế, tên gì vậy?

Sao tớ chẳng nghe được tí tin tức nào."

Triệu Hi thầm nghĩ, các cậu đương nhiên không nghe được gì, chú nhỏ giữ bí mật chuyện tình cảm của hai người kỹ lắm.Cậu thờ ơ đáp: "Chưa đến lúc, qua một thời gian nữa nói sau."

Dư Thư: "Ê, thế thì không đủ thân rồi.

Yêu mà còn giấu giấu diếm diếm, không đàn ông chút nào...

Hay là chưa yêu thật?"

Triệu Hi cười mắng: "Xì, tớ rảnh thế mà đi lừa mấy cậu à?"

Cậu khoác áo, không nói thêm: "Tớ đi đây, mấy cậu cứ từ từ ăn."

Trên đường về, Triệu Hi còn cố ý ngửi xem người có dính mùi rượu không.

Cậu không uống, nhưng mấy người bạn có uống một chút, cậu sợ mang mùi về.Chú nhỏ ghét mùi rượu nhất, Triệu Hi thật ra cũng không thích vì lý do liên quan đến bố cậu, nhưng không đến mức như Khương Hồi, ngửi thấy mùi rượu là gần như muốn nôn.Về đến nhà, Nhóc Con trong lòng Khương Hồi nghe tiếng động liền nhảy xuống, dựng đuôi chạy ra đón cậu, cọ cọ vào chân cậu.Triệu Hi ngồi xổm, xoa đầu mèo.Nuôi được một tháng, Nhóc Con đã thân thiết hơn, rất quấn người và ngoan ngoãn, yêu thương cả hai "con sen hốt cớt" như nhau.

Ngày nào cũng ngồi canh cửa đợi, hễ ai về là chạy ra đón chào.Phải công nhận, Khương Hồi thích mèo cũng có lý do.Cậu ôm mèo đứng dậy, Khương Hồi cũng đứng lên, nhấn nút tạm dừng tivi, bước tới hỏi: "Còn bụng ăn bánh kem không?"

Triệu Hi cười: "Tất nhiên còn."

Sinh nhật mỗi năm, cậu đều ăn bánh cùng chú nhỏ, là thói quen không bao giờ thay đổi.

Cũng như mỗi sinh nhật Khương Hồi, cậu đều tự tay làm mì trường thọ cho anh.Khương Hồi lấy bánh từ tủ lạnh ra, nhận mèo để cậu đi rửa tay, rồi khi cậu ngồi xuống, anh đưa qua một chùm chìa khóa.Triệu Hi cầm chìa khóa, nhìn vài giây: "Đây là... chìa khóa xe?"

"Ừm, quà sinh nhật."

Đúng vậy, Khương Hồi tặng cậu một chiếc xe.Bao năm nay, quà tặng giữa hai người gần như đã tặng hết mọi thứ.

Khương Hồi nghĩ mãi không ra tặng gì, cũng lười tốn công sức nghĩ thêm.Đúng lúc Triệu Hi gần đây đi thi bằng lái, anh dứt khoác tặng cậu một chiếc xe phiên bản giới hạn."

Không hỏi là xe gì à?"

"Xe gì?"

"Rolls-Royce."

Triệu Hi nghe ra ý gì đó, bật cười: "Cảm ơn chú nhỏ."

Khương Hồi thoải mái, ngả người ra sau, xoa đầu mèo trong lòng: "Sinh nhật vui vẻ.

Ước đi rồi thổi nến."

Triệu Hi nhắm mắt, như mọi sinh nhật trước, bắt đầu ước.Khác với những lần trước chỉ ước sang sinh nhật sau vẫn được ở bên chú nhỏ, lần này cậu tham lam hơn.Cậu ước, được mãi mãi không rời xa chú nhỏ.Không chỉ sinh nhật tới, mà cả sinh nhật sau nữa, sau sau nữa, mãi mãi ở bên nhau.Khi mở mắt thổi nến, Triệu Hi phát hiện một cây nến đã tắt.Khương Hồi ngẩng đầu nhìn sang bên: "Hình như cửa sổ bếp chưa đóng, gió thổi, không sao đâu."

Nhưng Triệu Hi mím môi, thắp lại nến, ước lại lần nữa, rồi mới thổi.Khương Hồi thấy buồn cười: "Ước gì mà trịnh trọng thế?"

Triệu Hi cũng cười: "Không nói được, nói ra mất linh."

Khương Hồi: "Được rồi.

Nhưng em nói ra mới tốt, biết đâu tôi giúp em thực hiện được thì sao?"

Triệu Hi cắt bánh, đưa miếng đầu cho anh, miếng thứ hai mới lấy cho mình.Nghe anh nói, cậu nghĩ ngợi, đặt dao nĩa xuống, nhìn lại Khương Hồi: "Thật ra em có một điều ước, chỉ chú nhỏ mới thực hiện được."

Khương Hồi hứng thú: "Hửm?"

Triệu Hi cân nhắc một lúc, chậm rãi nói: "Có người hỏi em rốt cuộc có yêu thật không, em bảo có, họ không tin, nghĩ em viện cớ.

Vì em chưa từng dẫn bạn trai ra mắt."

Khương Hồi dừng động tác ăn bánh, mơ hồ đoán được cậu muốn nói gì: "Ý em là đám Dư Thư đúng không?"

Triệu Hi cười khẽ, không phủ nhận.Khương Hồi: "Vậy em muốn gì?"

Triệu Hi nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng: "Em muốn công khai."

Khương Hồi: "..."

Quả nhiên."

Em điên rồi à?"

Trong mắt người ngoài, hai người vẫn là chú cháu ruột, giờ công khai quan hệ yêu đương chẳng phải điên sao?Triệu Hi khẽ cười: "Đương nhiên là trước tiên công khai chuyện chúng ta không có quan hệ huyết thống."

Khương Hồi lập tức phản bác: "Không được."

"Sao lại không?"

Khương Hồi mở miệng, nhưng nửa ngày không nói nên lời.Đúng vậy, sao lại không?Anh không thể nói với Triệu Hi rằng anh sợ nếu một ngày mối quan hệ này không đi đến cuối, khi anh rời đi, nguyên chủ trở lại, sẽ dựa vào chuyện không có huyết thống để đuổi cậu ra khỏi nhà họ Triệu.Dù 002 từng nói nguyên chủ chỉ thích chơi bời, không màng công việc, nhưng biết đâu được?Anh không thể chấp nhận việc sau bao năm vùng vẫy trong bùn lầy, cuối cùng vất vả lắm mới có thể nâng đỡ một "phiên bản khác của chính mình" đứng dậy, lại vì một lý do như vậy mà rơi xuống vực lần nữa.Triệu Hi đáng lẽ phải ngẩng cao đầu sống một đời huy hoàng.

Bởi đó là điều anh kiếp trước đã khao khát suốt cả đời.Nhưng những điều này, anh không thể nói với Triệu Hi đang chìm đắm trong tình yêu.Khương Hồi đặt miếng bánh chỉ ăn hai miếng xuống, nĩa cắm trên đó, nét mặt lạnh đi, giọng vẫn bình tĩnh: "Tôi nói không được là không được."

Triệu Hi sững người, rồi cười: "Vâng, nghe chú nhỏ.

Để sau này nói tiếp."

Có lẽ chú nhỏ chưa sẵn sàng công khai.Cậu vươn tay lấy miếng bánh trên bàn, múc một thìa đưa đến miệng anh, cười dỗ: "Sinh nhật em, chú nhỏ thương em, đừng vì chuyện này mà không vui."

Khương Hồi lặng im hai giây, cúi đầu ăn miếng bánh trên thìa: "Không giận."

Không khí căng thẳng trở lại ấm áp yên bình như ban đầu, như chưa có gì xảy ra.Hai người bình thản ăn hết bánh rồi lên lầu.

Khương Hồi thả Nhóc Con về phòng mèo.

Mỗi tối, sợ nó chạy lung tung gặp nguy hiểm, họ đều đóng cửa phòng mèo.Triệu Hi nhìn nó ăn hạt vừa được đổ đầy, chào Khương Hồi một tiếng rồi về phòng rửa mặt.

Khương Hồi nhìn một lúc, cũng đóng cửa, về phòng lấy quần áo chuẩn bị tắm.Đúng lúc này, 002 đột ngột lên tiếng: 【Thật ra ký chủ có thể công khai chuyện không có quan hệ huyết thống.】Khương Hồi: "..."

Nó tỉnh từ khi nào vậy?Nếu không phải đã xác nhận mọi cảnh "không phù hợp với trẻ em" hay nụ hôn đều tự động bị hệ thống che, 002 không thấy được, Khương Hồi thật sự sẽ bị cái tính bất thình lình xuất hiện của nó dọa chết.Anh: "Mày nghe được suy nghĩ của tao?"

002: 【Đúng vậy.

Thật ra ký chủ có thể tin tưởng nguyên chủ.

Với tính cách của nguyên chủ, dù anh đi rồi, y cũng sẽ không vì tài sản mà gây khó dễ cho Triệu Hi.】Khương Hồi cúi mắt, khóe môi nhếch lên, nhưng nụ cười không chạm tới mắt: "Không có tình bạn vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh cửu."

Anh không tin bất kỳ ai, kể cả chính mình.【Vậy ký chủ còn định quay về không?】 002 hỏi, 【Trước đây anh bảo đợi vào công ty sẽ giao hết cổ phần cho Triệu Hi rồi rời đi.

Giờ chưa giao, nhưng anh vẫn muốn đi, đúng không?】"Đợi thêm chút nữa."

Khương Hồi im lặng một lúc, nói thêm: "Thời hạn nhiệm vụ không phải còn một năm sao?"

002 cứng nhắc đọc quy tắc: 【Nhiệm vụ yêu cầu hoàn thành trong mười năm, dù thành công hay không, cuối cùng sẽ vào giai đoạn đánh giá.

Anh còn một năm, đến lúc đó, dù muốn hay không, anh cũng phải đưa ra lựa chọn.】Khương Hồi nghe tiếng gió rít ngoài cửa sổ, nửa ngày sau: "...Ừ, tao biết rồi."

---

Capu có lời muốn nói: Con quỷ 002 lâu rồi mới xuất hiện lại.

Xém tí quên truyên này có hệ thống =)))
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom