[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 130,639
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Đm/Edit] Sau Khi Nhận Nuôi Chính Mình - Mạnh Kim Khán
Chương 19: Hiểu lầm
Chương 19: Hiểu lầm
"Chú sắp đính hôn à?"
---
Hai người trò chuyện thêm vài câu, Khương Hồi nhận ra cô gái này quả thực có chút tài năng.
Ít nhất, năng lực kinh doanh của cô không hề thua kém anh, nhiều quan điểm còn khá độc đáo.
Có lẽ cổ phần nhà họ Trần thật sự sẽ thuộc về cô.
Chốc lát sau, cô Trần cúi đầu cảm ơn, rồi đứng dậy rời đi.
Hai ngày sau, Triệu Hi thi xong.
Trong lớp, khi đang thu dọn đồ đạc, Dư Thư vác cặp đến hỏi: "Nghỉ hè rồi, cậu có kế hoạch gì không?
Mai ở Cẩm Giang có buổi tụ họp, cậu đi không?"
Quen nhau hai năm, Dư Thư đã sớm biết Triệu Hi là người nhà họ Triệu.
Trong giới các thiếu gia nhà giàu thế hệ này, vô tình hay cố ý, phần lớn đều lấy Triệu Hi làm trung tâm, quan hệ với cậu rất tốt, trong đó Dư Thư thân nhất.
Bọn họ thỉnh thoảng tụ tập, ăn uống, hát hò, đánh bi-a, nhưng Triệu Hi ít tham gia, thường ở nhà trao đổi bài vở với gia sư nhà họ Triệu.
Quả nhiên, Triệu Hi lắc đầu: "Các cậu chơi đi.
Nửa năm nữa lên lớp 12, tớ không thể để thành tích sa sút, phải học trước rồi."
"Một ngày cũng không nghỉ à?"
Dư Thư trợn mắt, "Cậu chăm chỉ quá đấy, chẳng phải năm nào cũng đứng nhất sao?"
Triệu Hi cười: "Chú nhỏ rất quan tâm đến thành tích của tớ, tớ không muốn làm chú thất vọng."
"Không sợ người chăm chỉ, không sợ người có thiên phú, chỉ sợ người vừa có thiên phú vừa chăm chỉ, giờ thì tớ hiểu rồi!"
Dư Thư lắc đầu, "Cậu nghe lời chú nhỏ thế à?"
Triệu Hi đương nhiên đáp: "Tất nhiên.
Chú ấy là người thân của tớ mà."
Dư Thư nhún vai: "Tớ thì chẳng nghe lời bố mẹ thế đâu."
Triệu Hi bất đắc dĩ: "...
Không giống thế."
"Khác gì chứ?
Chẳng phải đều là người thân sao?"
Triệu Hi nghẹn lời, không biết trả lời thế nào.
Dư Thư trêu chọc, huých khuỷu tay vào cậu: "Thật không đi à?
Hàn Tử Thần bảo có nhiều mỹ nữ lắm, cả em gái nhà họ Ngô cũng đồng ý đến, nghe nói vì tưởng cậu đi nên mới đến."
Triệu Hi thờ ơ: "Tớ không yêu đương, mỹ nữ thì liên quan gì đến tớ?
Hàn Tử Thần tự mời người ta, bảo cậu ta tự giải thích đi."
Hàn Tử Thần là một người bạn khác trong nhóm, chơi khá thân.
Khương Hồi từng hợp tác với nhà họ Hàn, nên Triệu Hi quen biết cậu ta.
Hàn Tử Thần cũng học ở trường này, nhưng khác lớp.
"Hả?"
Dư Thư ấp úng, "Cậu bảo không yêu thật à?"
Triệu Hi thoải mái: "Chứ sao?
Chú nhỏ không cho tớ yêu sớm."
Dư Thư: "..."
Chú nhỏ, chú nhỏ, lại chú nhỏ.
Cậu ta tức tối, bất lực đấm vai Triệu Hi: "Chú nhỏ nói gì cậu cũng làm à?
Chú nhỏ là não của cậu phải không vậy?"
Triệu Hi ôm vai, chỉ cười không đáp.Dư Thư càu nhàu: "Cứ chú nhỏ dài chú nhỏ ngắn, chú nhỏ không cho cậu yêu, còn bản thân thì sắp đính hôn rồi..."
Triệu Hi khựng lại, quyển sách vật lý trên tay rơi "bịch" xuống bàn, va một cái rồi rớt xuống cạnh chân cậu, tạo tiếng động không nhỏ.Dư Thư giật mình, chưa kịp hỏi gì, Triệu Hi đột nhiên quay phắt lại, nắm chặt dây đeo cặp, sắc mặt căng thẳng: "Đính hôn?"
Dư Thư chưa từng thấy Triệu Hi với sắc mặt khó coi như vậy.
Từ lúc quen biết, trong mắt cậu, Triệu Hi luôn là hình mẫu chuẩn mực của một thiếu gia nhà giàu.
Ôn hòa, rạng rỡ, khiêm nhường, lễ độ...
Khi ở bên bạn bè thì thân thiện, dễ gần, bất kể đối diện ai, trên mặt luôn nở nụ cười ấm áp.
Cậu ta sững sờ, hai giây sau mới nhớ ra: "Ừ, ừ, đúng thế."
Triệu Hi nhíu chặt mày: "Nghe ai nói?"
Dư Thư nuốt nước bọt: "Mọi người, mọi người đều nói thế mà?
Nhưng chuyện này tớ nghe từ lão Hàn..."
Hàn Tử Thần khác họ, là một công tử bột điển hình, mê mẩn mọi tin đồn trong giới.
Có chuyện gì muốn biết, chỉ cần hỏi cậu ta, cậu ta sẽ kể rõ ràng, rành mạch như mắt thấy tai nghe.
Dư Thư hỏi lại: "Cậu không biết à?
Tớ tưởng chú nhỏ đã nói với cậu rồi."
Triệu Hi khựng lại, sắc mặt vẫn khó coi: "Chuyện khi nào?"
"Chưa đính hôn đâu, chỉ là mọi người đồn đại thôi," Dư Thư gãi đầu, "Nói thế thì cũng chưa chắc.
Nghe lão Hàn bảo, hôm trước ở tiệc nhà họ Trần, nhiều người thấy chú nhỏ của cậu nói chuyện với cô Trần, trông rất tâm đầu ý hợp.
Ba mẹ nhà họ Trần vui lắm, trong lời nói đều lộ ý sắp sửa đính hôn."
"Hơn nữa, chú nhỏ của cậu trước giờ đâu có tiếp xúc nhiều với con gái?
Nghe bố tớ bảo, trước đây có người mai mối, chú ấy đều từ chối thẳng, nhưng hôm đó lại trò chuyện khá vui, nên có lẽ..."
Nên có lẽ mọi người đều nghĩ nhị thiếu gia nhà họ Triệu sắp có tin vui.
Tai Triệu Hi ù đi, lời Dư Thư bên tai mờ dần, cậu chẳng nghe thấy gì nữa.
Cậu hiểu chú nhỏ hơn ai hết.
Nếu chú nhỏ không có ý với ai, sẽ chẳng cho bất kỳ cơ hội nào.
Nếu đã nói chuyện, thậm chí tâm đầu ý hợp, đến mức để tin đồn đính hôn lan ra, thì chứng tỏ cô gái đó trong lòng chú nhỏ thực sự có chút ảnh hưởng.
Nói cách khác, chú nhỏ có thể thật sự đang yêu... và cũng có thể, thật sự sắp đính hôn.
"...
Triệu Hi."
"Triệu Hi?"
Dư Thư vẫy tay trước mặt cậu: "Ngẩn ngơ gì thế?
Này, tớ nói chú nhỏ cậu sắp đính hôn, sao cậu phản ứng dữ thế?"
Triệu Hi giật mình.
"Tớ..."
Tớ gì chứ?
Đầu óc Triệu Hi trống rỗng một lúc, nửa ngày chẳng tìm được lời đáp.
Đúng vậy, chú nhỏ sắp đính hôn, sao cậu lại phản ứng lớn thế?
Triệu Hi chưa từng nghĩ đến việc chú nhỏ có thể yêu đương.
Không chỉ yêu đương, mà còn đính hôn, kết hôn, sinh con...
Những chuyện có thể xảy ra, cậu chưa từng nghĩ tới.
Đến khi chuyện này thực sự đến, cậu cảm thấy một sự không chân thực to lớn, cảm xúc ngập tràn cuối cùng chỉ đan xen thành hai chữ trong đầu cậu.
- Nực cười.
Trong mắt Triệu Hi, chú nhỏ là người toàn năng, nhưng cũng cô độc và mạnh mẽ.
Nếu bên cạnh chú nhất định phải có một vị trí, Triệu Hi nghĩ, chỉ có thể là cậu.
Nhưng mà...Nhưng chú nhỏ cũng là con người, là một người đàn ông trẻ tuổi.
Chú ấy yêu đương, kết hôn, có gì là không thể?
Triệu Hi mang một đầu óc hỗn loạn, như hồn lìa khỏi xác mà trở về nhà.Những lời Dư Thư nói sau đó, Triệu Hi chẳng nghe rõ, thậm chí khi cậu ta chào tạm biệt, cậu chỉ như robot phản hồi từ khóa, máy móc vẫy tay.
Về đến nhà, cậu thấy tin nhắn của Khương Hồi, bảo hôm nay còn một buổi tiệc thương mại, sẽ về muộn.
Dì Lý làm xong cơm rồi đi, cả căn biệt thự rộng lớn giờ chỉ còn mình cậu.
Triệu Hi nhìn chằm chằm tin nhắn, ngẩn ngơ, lật đi lật lại xem.
Cậu ngồi trên sofa, đầu óc rối bời, tự hỏi đi hỏi lại: Dù chú nhỏ kết hôn, hình như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mình.
Cậu sợ gì chứ? ...Cậu sợ gì chứ?
Có lẽ...
Có lẽ cậu quá phụ thuộc vào chú nhỏ, sợ chú có vợ rồi sẽ không để tâm đến cậu nữa?
Sợ chú dồn tâm sức vào gia đình riêng của mình?
Rồi Triệu Hi sẽ phải dọn ra khỏi nhà này, vì cậu là người ngoài. ...
Đúng vậy, là thế.
Triệu Hi nghĩ.
Nhưng chú nhỏ không thể bỏ rơi cậu được.
Dù có kết hôn, chú chắc chắn sẽ cưới một người phụ nữ hòa hợp với cậu.
Chỉ cần cậu không muốn rời đi, chú nhỏ hẳn cũng không ép buộc.
Chú đối tốt với cậu bao năm, chưa từng bắt cậu làm điều gì không muốn.
Vậy nên chú nhỏ kết hôn, chẳng qua cũng chỉ thêm một người thân yêu thương cậu.
Sao cậu lại phiền muộn thế này? ...
Cơm trên bàn nguội lạnh, Triệu Hi hâm lại mấy lần, còn làm thêm một món – cánh gà kho tàu mà chú nhỏ thích nhất.
Khương Hồi về rất muộn, chín giờ tối, cửa biệt thự mới vang lên tiếng nhập mật mã.
Triệu Hi ba bước thành hai chạy ra, nhận áo khoác từ tay Khương Hồi, đưa khăn giấy cho anh lau mồ hôi.
Thấy anh đầy vẻ mệt mỏi, những lời Triệu Hi nghẹn cả tối đến miệng lại nuốt xuống.
"Chú nhỏ ăn chưa ạ?"
"Đồ ăn ở khách sạn nhạt nhẽo, tôi chỉ ăn vài miếng."
Khương Hồi hơi mệt, anh vốn không thích xã giao.
Nếu không có rượu còn chấp nhận được, nhưng hôm nay tiệc kéo dài quá, giờ này đáng lẽ anh đã nằm ngủ trên giường.
Triệu Hi nhận thấy anh mệt, không hỏi thêm.
Cậu lặng lẽ thay giày cho anh, dọn bát đĩa và cơm canh ra.
"Chú ăn chút đi, không tối lại đau bụng."
Khương Hồi nhận đũa từ tay cậu, nhận ra cậu có gì đó không ổn – tối nay cậu nói ít lạ thường: "Em sao thế?"
Triệu Hi há miệng, dường như khó mở lời.
Khương Hồi nhướng mày, nhìn xuống bàn ăn: "Cho em cơ hội nói lần hai, không nói thì thôi."
Anh quá hiểu cách đối phó với Triệu Hi.
Quả nhiên, chưa đến hai giây, cậu cúi đầu, khẽ nói: "Chú sắp đính hôn à?"
Khương Hồi khựng lại.
"Nghe ai nói?"
Thấy anh không phủ nhận ngay, mắt Triệu Hi thoáng chốc ngấn lệ, nhưng vẫn cố kìm nén.Cậu lẩm bẩm: "Dư Thư nói với cháu.
Mọi người đều nói thế."
Khương Hồi thấy hơi buồn cười, thẳng thắn phủ nhận: "Không có.
Tôi không định đính hôn."
Triệu Hi vội hỏi: "Vậy chú nhỏ thật sự đang yêu à?"
Khương Hồi bật cười thành tiếng: "Họ nói gì với em?"
"Nói..."
Triệu Hi mím môi, "Nói thấy chú nói chuyện rất hợp với một cô gái.
Nhà cô ấy hình như còn định đến bàn chuyện đính hôn với chú."
"Vớ vẩn."
Nghe xong, Khương Hồi lập tức biết đối tượng của 'scandal' là ai.
Anh bình tĩnh kể sơ qua chuyện tối hôm đó, cuối cùng nói: "Chỉ tiện tay giúp một việc, không yêu đương, đính hôn thì càng không thể."
Triệu Hi ngẩn ra nhìn anh: "Thật không?"
Khương Hồi: "Sao, sợ tôi kết hôn rồi đuổi em ra khỏi nhà à?"
Triệu Hi bĩu môi, trông vô cùng tủi thân, dường như đúng là đã nghĩ vậy.
"Ngày mai tôi sẽ tìm cô ta nói rõ, đừng nghe mấy tin đồn vớ vẩn này."
Triệu Hi gật đầu, lòng lập tức nhẹ nhõm.
Chỉ cần chú nhỏ nói, cậu sẽ tin, từ trước đến nay luôn vậy.
Nên chú nhỏ nói không có, cậu tin là thật sự không có.
Khương Hồi không ngờ chuyện này lại truyền đến tai Triệu Hi.
Anh vốn nghĩ chỉ là tin đồn vài ngày, nhưng xem ra nhà họ Trần hơi phô trương quá, đến mức đồn cả chuyện đính hôn.
Hôm sau, anh hẹn gặp cô Trần để nói rõ, thẳng thắn rằng chỉ giúp một lần, không thể đính hôn, bảo cô tự giải thích với ba mẹ.
Cô Trần đồng ý, cũng nói lại với ba mẹ.
Nhưng cô nói khéo hơn, chỉ bảo hai bên đang tìm hiểu, không nên phô trương, đính hôn phải có sự đồng ý cả hai.
Song ông Trần là lão hồ ly bao năm, sao không hiểu ý cô?
Khi cô đi rồi, sắc mặt ông trầm xuống.
"Căn bản là không dụ được!
Con bé vô dụng này!
Chuyện nhỏ thế mà cũng không làm nổi, sao tôi yên tâm giao công ty cho nó!"
Bà Trần sững sờ: "Không phải còn đang tìm hiểu sao?"
"Tìm hiểu gì?
Ý nó là thằng nhóc nhà họ Triệu tìm nó rồi, không hài lòng.
Thằng Triệu Hồi đó chẳng có chút ý tứ gì với nó cả!"
Ông Trần hừ lạnh: "Tôi đã thả tin sẽ đính hôn cho con bé, nếu nó không cưa được thằng đó, chẳng phải là tát vào mặt tôi sao?"
Bà Trần hoảng: "Vậy, vậy làm sao?"
"Cũng không phải không có cách."
Ông Trần nghĩ một lúc, cười, "Chỉ cần bà nhẫn tâm, giúp con gái bà một tay."
Bà Trần nghe xong, trợn mắt: "Cái này... có ổn không?
Còn, còn chưa hỏi ý con bé."
"Bà nói với nó, nó chịu sao?"
Ông Trần khinh thường, "Không cưa nổi một thằng đàn ông, tôi sao yên tâm giao nhà họ Trần cho nó?
Bà nghĩ kỹ đi."
"Nếu sau này người ta truy cứu..."
"Truy cứu gì?
Người chiếm lợi là nó chứ."
Bà Trần do dự, nhưng dưới sự thúc giục của ông Trần, cuối cùng gật đầu đồng ý. ...
Vài ngày sau, Khương Hồi được mời đến dự tiệc sinh nhật cô Trần, một mình.
Bình thường anh không cần đến mấy tiệc này, nhưng cô Trần nói nếu anh đến, ông Trần mới thực sự giao cổ phần cho cô.
Khương Hồi rảnh rỗi, bèn đến làm nền.
Cô Trần cầm ly rượu đến chạm ly với anh, khẽ nói: "Cảm ơn anh nể mặt.
Cha tôi đã đồng ý, anh yên tâm, muộn nhất ngày kia, tôi sẽ nhận được thỏa thuận chuyển giao cổ phần."
Khương Hồi không nói, chạm ly với cô rồi tách ra.
Anh không uống rượu, nên nhà họ Trần chuẩn bị nước ngọt cho anh.
Khương Hồi quen ngồi ở góc, vừa ngồi xuống, đã thấy từ xa ở cầu thang, ông bà Trần.
Ông Trần cười nâng ly với anh, Khương Hồi lịch sự đáp lại, nhưng nhận ra ánh mắt bà Trần có vẻ né tránh.
Anh khựng lại, cúi đầu nhấp ngụm nước, lòng thấy hơi lạ.