- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm/Edit] Sau Khi Bị Tiểu Minh Tinh Ruồng Bỏ, Điên Phê Kim Chủ Quỳ Xin Tha Thứ
Chương 37+38
Chương 37+38
Tiết Thụy yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng "Ừ" một tiếng, không để lời nói của cậu rơi vào khoảng không.Nhưng khi cậu dừng lại, Tiết Thụy im lặng rất lâu."
Kỳ Nhiên," Tiết Thụy rốt cuộc mở miệng: "Chị không có quyền quyết định ai sẽ nhận vai, hơn nữa dự án này thực sự vẫn chưa chắc chắn, thế này đi, nếu có động tĩnh gì, bên chị chắc chắn sẽ báo cho em, đến lúc đó chị sẽ giúp em hỏi thử."
Kỳ Nhiên cũng không thất vọng, rất lễ độ cảm ơn, lại trò chuyện với Tiết Thụy vài câu, hỏi thăm đôi chút rồi mới cúp máy.Cậu nghĩ chắc chị Tiết Thụy cũng chẳng nhớ nổi một người như mình, dù gì thì chị ấy bận rộn như vậy mỗi ngày.
Nhưng điều cậu không ngờ tới chính là: lời chị ấy nói về việc sẽ thông báo, là thật.Nhưng đó là chuyện sau này.Sau khi vì bản thân tranh thủ được một cơ hội, Kỳ Nhiên thở phào một hơi, rồi lăn mình xuống chiếc sofa lười.Hiện tại cậu thật sự đã trơ mặt không biết xấu hổ nữa rồi, có cơ hội là tranh thủ liền, còn quan tâm gì đến sĩ diện hay không chứ?
Không có việc tiếp theo, tuy không đến mức chết đói, nhưng cũng không đủ nuôi nổi cả cái studio.Tuyển thêm hai cô gái mới, ban đầu Nguyên Tiểu Nhu định để một trong số họ làm trợ lý riêng cho cậu, nhưng Kỳ Nhiên từ chối.Trước kia studio của cậu, người đến người đi, có vài người thậm chí giờ còn chẳng rõ ở đâu...
Người đại diện từng theo cậu cũng nằm trong số đó.Cuối cùng chỉ còn lại Nguyên Tiểu Nhu và anh tài xế.Tài xế thì Kỳ Nhiên để cho Nguyên Tiểu Nhu dùng, dù gì cô ấy cũng là con gái, trong cái giai đoạn bết bát như hiện tại, nếu có chuyện gì thì cô ấy không tự lo được như cậu.Thế nên tài xế đi theo ba cô gái kia, còn cậu, có tay có chân, cần gì đến trợ lý bên người.Mà thật ra, bây giờ Kỳ Nhiên lại càng thích ở một mình.
Cậu sợ đôi khi cái trạng thái thất thường của mình sẽ dọa người khác.Như bây giờ đây, người vừa gọi điện nói chuyện bình thản với Tiết Thụy.Hiện tại thì mặt còn chưa rửa, ngồi trong phòng khách ăn tô bún ốc cay xè, vừa ăn vừa nước mắt nước mũi giàn giụa.Nước mắt rơi lã chã, nhìn vào chẳng biết lại tưởng đang gặp chuyện gì thảm thương lắm.Nhưng không, cậu chỉ là cay đến phát khóc mà thôi.Một giọt nước mắt rơi thẳng vào nước canh đỏ hồng.Kỳ Nhiên rút một tờ giấy, lau miệng."
Thôi, sau này đừng ăn cay nữa thì hơn."
Vì cái cảm giác lúc rơi nước mắt ấy, lại khiến Kỳ Nhiên thấy hơi khó chịu.Không thể nói rõ cảm giác đó là gì, chỉ thấy như thể cả đời này mình cũng chỉ có thể sống như vậy.Chán nản, chán đến phát mệt.Mọi áp lực từ bốn phương tám hướng dồn lại, đôi khi khiến Kỳ Nhiên cảm thấy mình như không thở nổi.Cậu ăn xong một tô bún ốc cay xé họng, miệng tê rần, dạ dày cũng bắt đầu đau, lúc ấy mới thấy hối hận không thôi.Không phải là tự chuốc khổ vào người thì là gì?Kỳ Nhiên nằm suy sụp trên sofa, lúc Thẩm Diệu Hành gọi điện đến thì cậu không bắt máy.Tâm trạng đã xấu rồi, cậu còn quan tâm ai là đại gia với thiếu gia chứ?Chuông cửa vang lên, vang mãi.
Khi dạ dày cuối cùng cũng đỡ đau hơn, Kỳ Nhiên khó chịu đứng dậy, đi mở cửa.
Nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của Thẩm Diệu Hành qua màn hình giám sát, cậu nhíu mày.Cảm thấy thật sự hơi bực.Mở cửa, Kỳ Nhiên vẫn giữ cái vẻ mặt "chết trong lòng một ít" ấy, con người mà, phải có chút gì đó mới mẻ thì mới thú vị được.Nếu ngày nào cậu cũng ra vẻ thanh cao lạnh lùng, thì Thẩm Diệu Hành lại thấy chi bằng nhanh chóng kéo cậu vào tay, chơi đủ rồi buông cũng được.Nhưng suy nghĩ của Kỳ Nhiên thì lại đơn giản hơn nhiều.Thứ nhất, đảo khách thành chủ, Thẩm Diệu Hành muốn thu phục cậu thì ngược lại, cậu cũng có thể cân nhắc lại gã này một chút.
Thứ hai, điều cậu thật sự muốn là, đã theo Thẩm Diệu Hành, thì phải khiến gã trở thành người yếu thế trong chuyện tình cảm.
Dù điều đó có vẻ không thể, thì ít nhất cũng phải khiến gã dỗ dành cậu.Nói thật, nếu ngày trước Kỳ Nhiên đã có suy nghĩ kiểu này, thì cậu và Lục Cẩn liệu còn như bây giờ không?Nhưng rồi Kỳ Nhiên lại lắc đầu, chắc là vẫn vậy thôi.Vì Lục Cẩn vốn không phải kiểu người dễ bị thao túng.Chuyện đó, Kỳ Nhiên hiểu rất rõ.Cậu để gã vào nhà, cũng chẳng thèm hỏi gã biết địa chỉ mình kiểu gì.Mở cửa xong thì xoay người đi thẳng vào trong.Thẩm Diệu Hành nhướng mày, đóng cửa lại rồi cũng bước vào theo, vừa kịp thấy Kỳ Nhiên bất ngờ quay lại.Sau đó cậu đưa cho gã một đôi dép đi trong nhà: "Mang vào đi, gọi dì đến dọn dẹp cũng tốn tiền đấy."
Toàn nói linh tinh.Thẩm Diệu Hành: "......"
Gã xỏ dép, đi theo sau lưng Kỳ Nhiên, ánh mắt lướt qua xung quanh một lượt: "Nhà trống quá vậy!"
"Thẩm tổng cứ tự nhiên," Kỳ Nhiên ném mình xuống sofa, "Không sao đâu, tôi không để ý."
Thật ra thì đúng là hơi trống thật.
Đồ đạc của cậu phần lớn còn ở căn biệt thự của Lục Cẩn.
Dù sau này trợ lý Trần có tìm cậu, nói muốn chuyển quyền sở hữu biệt thự sang tên cho cậu.Nhưng Kỳ Nhiên từ chối.
Không phải vì cậu cao thượng gì, mà bởi vì khoảng thời gian đó cậu đã trải qua quá nhiều chuyện, vào viện mấy lần, suýt chút nữa không qua khỏi, lòng đầy ấm ức.
Nghe nói trợ lý Trần tìm mình chỉ để "phân rõ ranh giới", Kỳ Nhiên trong cơn giận lại còn uống rượu.Rồi thì...
Ai, sau đó tâm trạng ổn hơn chút, cũng chẳng thể nào chủ động đi hỏi người ta, nên dứt khoát đóng vai cao quý luôn cho tiện.Thẩm Diệu Hành nhìn cậu vùi người trong sofa, còn định kéo chăn đắp lên người, ngồi xuống rồi cười: "Không định rót nước cho tôi à?"
Kỳ Nhiên: "......"
Không nghĩ đến vụ đó.
Cậu đứng dậy đi lấy nước.Dù gì cũng là khách, phép tắc tối thiểu phải có."
Thẩm tổng ăn gì chưa?"
Kỳ Nhiên cầm một chai nước khoáng đưa sang, "Chưa thì tôi gọi cơm hộp cho."
Thẩm Diệu Hành mặc sơ mi trắng, quần jeans, vẻ ngoài thư thái điển trai.
Nghe vậy, gã bật cười: "Tôi còn tưởng em sẽ nấu cho tôi ăn."
Kỳ Nhiên thản nhiên: "Ăn đồ tôi nấu còn không bằng ăn cơm hộp."
Thẩm Diệu Hành thở dài đầy ẩn ý: "A Nhiên, tôi có xem cái show hẹn hò kia, em biết nấu mà."
Kỳ Nhiên: "......"
Thật ra thì cậu chỉ ký hai kỳ.
Hết hai kỳ là tìm lý do hợp lý để chuồn.
Ai ngờ rating chương trình tụt dốc, tổ tiết mục lại đến tìm Kỳ Nhiên, nhưng cậu từ chối.Khi cậu rời khỏi show, trang Weibo chính thức của họ lập tức bóc phốt cậu toàn diện.
Nói không tức thì là nói dối.Nhưng lúc từ chối thì cậu cũng dùng giọng tiểu nhân.Lật mặt thì chưa phải lúc.Bằng không lại bị nói ra nói vào.Ai!
Kỳ Nhiên này xưa nay vẫn co được thì dãn được.Khi đắc ý thì cũng chỉ là làm chính mình một cách chân thực nhất.
Ha ha.Bây giờ, trước mặt người từng vì mình mà không ngại va chạm với cả thế giới, cậu cố gắng nặn ra một nụ cười: "Không ăn được đâu, thường thôi, thật đấy, không lừa anh đâu."
Thẩm Diệu Hành khẽ hừ, cũng không gặng hỏi: "Cơm thì thôi, chỉ là em không nghe điện thoại, nên qua xem thế nào."
Kỳ Nhiên tìm đại vài món ăn vặt vớ vẩn đưa cho gã, thấy Thẩm Diệu Hành lộ vẻ chê bai thì cũng mặc kệ, "Thẩm tổng rảnh vậy sao?"
Thẩm Diệu Hành cũng chẳng buồn động vào chai nước: "A Nhiên, em xứng đáng với những điều tốt hơn.
Phải rồi, tôi nghe nói chuyện hợp tác kia của em... lại không thành nữa à?"
Kỳ Nhiên sắc mặt thoáng trầm xuống, chỉ "Ừ" một tiếng nhẹ hẫng.Thẩm Diệu Hành nói: "Tôi có một dự án khá tốt, em có thể xem thử, xem có hứng thú không."
Kỳ Nhiên không từ chối, cũng chẳng nhận lời: "Thẩm tổng đối xử với tôi thế này, thật sự tôi rất cảm kích."
Thẩm Diệu Hành khẽ cười: "Đúng rồi, gần đây Lục tổng hình như cũng vừa lập một dự án mới, nghe nói nam chính là Thẩm Minh."
Biết ngay, gã đến đây là để đâm thẳng vào tim mình mà.Kỳ Nhiên cố nhịn, buông lơi nói: "À, cũng tốt."
Thẩm Diệu Hành đứng lên, đi dạo một vòng trong phòng khách, thấy căn nhà cũng khá ổn: "Em có muốn tôi tặng em một bức tranh trang trí không?"
Kỳ Nhiên cũng đứng dậy, tựa vào ban công, khoanh tay nói: "Tranh mấy ngàn mấy vạn tệ thì tôi còn treo nổi, chứ nếu là loại mấy chục vạn, trăm vạn, hay cả triệu thì tôi không dám nhận đâu."
Thẩm Diệu Hành nhìn về phía cậu, dưới ánh mặt trời, làn da nhợt nhạt của cậu như phủ lên một lớp ánh vàng, khí sắc trông cũng đỡ hơn nhiều.Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Diệu Hành nheo mắt lại, đang định bước tới, thì chuông cửa bất chợt vang lên.Kỳ Nhiên khựng lại, áy náy liếc nhìn Thẩm Diệu Hành, vừa định ra mở cửa thì cánh cửa đã bị đẩy từ bên ngoài."
A Nhiên, em tới rồi~"Là giọng của Nguyên Tiểu Nhu.Cô vừa bước vào, gương mặt rạng rỡ nụ cười nhẹ, nhưng khi thấy Thẩm Diệu Hành thì khựng lại trong giây lát vì xấu hổ, sau đó lại tươi cười hồ hởi chào hỏi: "Aiya, Thẩm tổng, chào Thẩm tổng!
Tôi là người đại diện của A Nhiên, tên Nguyên Tiểu Nhu, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Nhu là được, mau ngồi mau ngồi!
Tôi vừa mua sầu riêng, ăn thử một miếng nha~"Vừa bước vào, Thẩm Diệu Hành đã ngửi thấy mùi sầu riêng gay mũi xộc thẳng vào.Sắc mặt gã thoáng thay đổi, vẫn cố giữ phong độ quý ông để từ chối lời mời của mỹ nhân, sau đó lại trò chuyện với Kỳ Nhiên vài câu rồi rút lui trước.Cái mùi kia, đúng là gã không chịu nổi.Trước khi rời đi, đứng ở cửa nhìn gương mặt Kỳ Nhiên nửa cười nửa không, ánh mắt gã cũng bất giác dịu lại.
Đang định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi: "Thôi, tôi đi trước."
Thẩm Diệu Hành vừa rời đi, Kỳ Nhiên đóng cửa lại.
Bên trong, Nguyên Tiểu Nhu ngó cổ nhìn, thấy Kỳ Nhiên đi tới, liền đưa tay vỗ tay với cậu.Kỳ Nhiên giơ ngón cái: "Đến đúng lúc lắm!"
Nguyên Tiểu Nhu đắc ý vô cùng: "Đương nhiên rồi!
Em ở dưới lầu mua sầu riêng, còn nhờ người ta bổ ra luôn, nếu không... em mà ra tay thì tự hủy cái blind box này mất."
Kỳ Nhiên bật cười: "Lát nữa anh chuyển khoản cho em, em lại đi mua tiếp, mỗi người một quả, hủy hết blind box..."
Cậu thì thầm ba chữ cuối, như gửi một lời ước nguyện: "Mong là bất ngờ nhiều hơn thất vọng."
Trước đó cậu đã nhắn tin gọi Nguyên Tiểu Nhu đến giải vây, vừa khéo cô đang trên đường tới, coi như là trùng hợp.Hai người tiếp tục xử lý công việc, Nguyên Tiểu Nhu vào bếp nấu cơm, đang làm thì dừng lại một chút, rồi nói với Kỳ Nhiên:"A Nhiên... em nghe được vài chuyện."
Kỳ Nhiên đang đứng một bên rửa trái cây, nghe vậy chỉ khẽ "Ừm?" một tiếng như không mấy quan tâm.Nguyên Tiểu Nhu quan sát sắc mặt của cậu, nói: "Thẩm Minh gần đây đang đàm phán một bộ phim, vai nam chính."
Kỳ Nhiên vẫn điềm nhiên như không, "Ồ, chuyện bình thường thôi mà."
Nói xong liếc thấy vẻ mặt hơi khó chịu của Nguyên Tiểu Nhu, cậu bật cười: "Tiểu Nhu, hiện tại hắn vừa có độ hot vừa có giá trị thương mại, tất nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió, quá bình thường rồi.
Anh với hắn vốn không phải cùng một hệ quy chiếu."
Mọi người đều nghĩ sai rồi.
Từ đầu tới cuối, Kỳ Nhiên chưa từng thật sự để Thẩm Minh vào mắt.
Kể cả lúc trước, cậu cũng chỉ muốn chứng minh với Lục Cẩn rằng mình có vị trí trong lòng hắn mà thôi.Nếu không, sao có thể ngốc nghếch đến mức ấy.Ai...
Những chuyện đã qua, nghĩ lại chẳng khác nào một tập "hắc sử" của đời cậu, mỗi lần nhớ tới là lại thấy phiền lòng.Cơm nước xong, Nguyên Tiểu Nhu để lại sầu riêng cho Kỳ Nhiên.
Cậu chuyển khoản cho cô ít tiền, bảo mua trái cây cho mấy người kia ăn.Thật ra mà nói, giữa người với người, nếu không cố tình níu kéo, thì khó mà gặp lại.
Gặp lại rồi, để nảy sinh ràng buộc, lại càng khó.Nhưng cậu với Lục Cẩn đúng thật là định mệnh chó má.Bọn họ chạm mặt ở một hội sở.Chỉ là lần này, Lục Cẩn lạnh nhạt liếc cậu một cái rồi rời đi ngay.Kỳ Nhiên cụp mắt xuống, khẽ cười lạnh một tiếng.
Vào thuê phòng xong, cùng Hoắc Dĩ Thừa gặp gỡ mấy nhà làm phim.Nhờ Hoắc Dĩ Thừa làm cầu nối, mọi việc tiến triển vô cùng thuận lợi.Nói chuyện cũng vui vẻ, lúc về còn được tài xế của Hoắc đưa về tận nơi.Xe vừa lăn bánh, đằng sau một chiếc siêu xe bám theo.
Qua kính chiếu hậu, trợ lý Trần lén liếc sếp mình một cái.Lục Cẩn mặt không cảm xúc, không ai đoán nổi đang nghĩ gì.Trợ lý không dám đoán mò, chỉ dè dặt hỏi: "Lục tổng, có đi không ạ?"
Lục Cẩn liếc hắn một cái, giọng trầm thấp: "Đi."
Đúng là trùng hợp.
Mới dứt chuyện là gặp ngay Kỳ Nhiên.Còn trong xe của Hoắc Dĩ Thừa, đã bao lâu rồi Kỳ Nhiên và anh ta không gặp nhau?Cũng như Tống Cừ, từ sau khi thấy Kỳ Nhiên vì Lục Cẩn mà bỏ bê công việc, liên hệ giữa hai người càng lúc càng thưa thớt.
Sự nghiệp phát triển khác nhau, không còn nhiều chuyện chung để nói, dần dần rồi xa cách.Nhưng tính cách Hoắc Dĩ Thừa khác hẳn Tống Cừ.
Anh ta hơi điên, nói theo kiểu dân mạng là "tâm hồn nghệ sĩ".
Có khi cũng chẳng hiểu nổi mình đang làm gì.
Thấy Kỳ Nhiên sa sút, không nỡ dậm thêm một cước, bèn chủ động nối lại liên lạc.Nói thật thì, Kỳ Nhiên không ngờ, mấy người từng thân thiết trước kia, hóa ra cũng chẳng hoàn toàn vứt bỏ mình.Không, phải nói là, cậu cũng không ngờ, mấy người từng là bạn bè, thật sự từng đặt cậu vào tim.Suy nghĩ ấy lại khiến lòng cậu trào lên cảm xúc phức tạp, nhưng xen lẫn là chút may mắn âm thầm.Khoảng thời gian u ám đó, cảm giác như chỉ cần uống nước thôi cũng bị sặc đến tắt thở.
Nhưng đó là do chính cậu không biết tự thương mình, buông xuôi và trượt dốc.Thế nhưng, đã qua rồi.Không thể nào tệ hơn được nữa.
Mọi thứ bắt đầu khởi sắc, nhìn đâu cũng thấy ánh sáng của may mắn.Nghĩ vậy, Kỳ Nhiên tự thấy trong khổ mà vẫn cười được, cũng thấy lòng nhẹ đi ít nhiều.
Dù sao thì có hy vọng, có mục tiêu, cuộc sống cũng dễ thở hơn.Trên đường, Kỳ Nhiên nói với Hoắc Dĩ Thừa: "Cảm ơn cậu."
Hoắc Dĩ Thừa nhìn cậu: "Bây giờ cậu trông rất tốt."
Kỳ Nhiên "Hả?" một tiếng, "Là kiểu gì?"
Hoắc Dĩ Thừa vuốt cằm ngắm cậu: "Nói sao nhỉ, giống như quay lại thời chúng ta mới quen, nhiệt huyết và đầy tự tin."
Kỳ Nhiên ngẩn ra, buột miệng: "Tôi từng như vậy sao?"
Nói xong thì trầm mặc.Đúng vậy, đến chính cậu cũng không nghĩ mình từng có một thời như thế.Kỳ Nhiên khẽ nhíu mày.Hoắc Dĩ Thừa chẳng nhận ra tâm trạng cậu, vẫn hồn nhiên tiếp lời: "Tất nhiên là có!
Khi đó nếu cậu có cái đuôi chắc nó cũng dựng lên trời.
Còn nhớ lúc hai đứa cùng đi thi tổng nghệ không?
Cảm giác cả thế giới đều muốn theo cậu chạy."
Nhiệt huyết, thẳng thắn.
Dù có chỗ chưa hiểu, chưa giỏi, cũng chẳng làm ai ghét nổi.Đáng tiếc, sau này Kỳ Nhiên lại càng để tâm quá nhiều chuyện.
Cậu chạy theo bước chân người khác, mà quên mất bản thân ban đầu là ai.Điều chí mạng nhất là: cậu bắt đầu tự ti.
Bắt đầu thấy mình không xứng.
Bắt đầu phủ định bản thân khi đứng cạnh người khác.Thậm chí, sau khi biết Thẩm Minh là "bạch nguyệt quang" trong lòng người kia, tuy rằng Kỳ Nhiên chưa từng thực sự để Thẩm Minh vào mắt, cậu vẫn không tránh khỏi có chút so đo trong tiềm thức, chỉ vì mình có một vài điểm vượt trội hơn mà đắc ý ra mặt.Giờ nghĩ lại hành vi của bản thân khi đó, quả thật ngu ngốc đến mức khó tin, lấy giá trị của chính mình đặt cược lên sự công nhận từ người khác, chẳng khác nào bị một chiếc lá nhỏ che kín cả tầm mắt.Kỳ Nhiên nghe Hoắc Dĩ Thừa nói vậy thì ngẩn người vài giây."
Lúc đó tôi đã nghĩ, thằng nhóc này nhất định là người có thể chơi thân lâu dài," Hoắc Dĩ Thừa ngạo nghễ nói.Anh xuất thân không tệ, trong nhà có người cũng nằm trong giới Thẩm Diệu Hành hay lui tới, cho nên một số chuyện về Kỳ Nhiên, Hoắc Dĩ Thừa cũng từng nghe qua.Những chuyện liên quan đến Kỳ Nhiên, ở chỗ anh gần như chẳng có gì gọi là bí mật.Kỳ Nhiên cũng không hề né tránh, có gì nói đó.Cho nên hai người hiểu nhau cũng khá rõ, chỉ là về sau liên hệ càng lúc càng ít.Hoắc Dĩ Thừa là người thích kết giao, tùy hứng lại thoải mái, đôi khi tính cách còn như một cái bao tải rách chẳng giấu nổi thứ gì, cho nên khi thấy Kỳ Nhiên chia tay, liền chủ động tìm đến.Kỳ Nhiên có phần ngạc nhiên, rồi trong lòng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả bằng lời.Có lẽ là vui.Hiện tại, Hoắc Dĩ Thừa nói: "Cảm giác cậu của ngày xưa đã quay lại rồi."
Cậu của ngày xưa ấy.Kỳ Nhiên nhìn về phía Hoắc Dĩ Thừa, con ngươi khẽ dao động, cuối cùng lạnh nhạt "Ờ" một tiếng.Hoắc Dĩ Thừa lập tức đưa tay kẹp lấy cổ cậu: "Còn ra vẻ cái gì nữa."
Kỳ Nhiên bật cười.Hoắc Dĩ Thừa cao hơn cậu nhiều, lại hay tập thể hình, cho nên khi vòng tay ôm lấy cổ Kỳ Nhiên, cậu thật sự chẳng làm cách nào thoát ra được.
Hai người cứ như vậy đùa giỡn một hồi.Cũng may Hoắc Dĩ Thừa là cái loại tính cách trẻ con hơn Kỳ Nhiên một chút, bằng không thì với kiểu ngây ngô đó, chẳng ai mà chịu nổi.Chỉ là ở cạnh Hoắc Dĩ Thừa, cái tốt chính là, không cần phải khách sáo, bởi vì người này đã tự nhiên như không khí rồi.Về đến nhà, tâm trạng Kỳ Nhiên khá tốt.Chỉ là khi vừa nhìn thấy trước cửa nhà mình có một người đàn ông đang kẹp điếu thuốc trong tay, Kỳ Nhiên đột nhiên khựng lại.Hàng lông mày cậu khẽ nhíu, giọng lạnh đi vài phần: "Lục tổng, anh tới đây làm gì?"