Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Edit] Sau Khi Bị Tiểu Minh Tinh Ruồng Bỏ, Điên Phê Kim Chủ Quỳ Xin Tha Thứ

[Đm/Edit] Sau Khi Bị Tiểu Minh Tinh Ruồng Bỏ, Điên Phê Kim Chủ Quỳ Xin Tha Thứ
Chương 37+38


Tiết Thụy yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng "Ừ" một tiếng, không để lời nói của cậu rơi vào khoảng không.Nhưng khi cậu dừng lại, Tiết Thụy im lặng rất lâu."

Kỳ Nhiên," Tiết Thụy rốt cuộc mở miệng: "Chị không có quyền quyết định ai sẽ nhận vai, hơn nữa dự án này thực sự vẫn chưa chắc chắn, thế này đi, nếu có động tĩnh gì, bên chị chắc chắn sẽ báo cho em, đến lúc đó chị sẽ giúp em hỏi thử."

Kỳ Nhiên cũng không thất vọng, rất lễ độ cảm ơn, lại trò chuyện với Tiết Thụy vài câu, hỏi thăm đôi chút rồi mới cúp máy.Cậu nghĩ chắc chị Tiết Thụy cũng chẳng nhớ nổi một người như mình, dù gì thì chị ấy bận rộn như vậy mỗi ngày.

Nhưng điều cậu không ngờ tới chính là: lời chị ấy nói về việc sẽ thông báo, là thật.Nhưng đó là chuyện sau này.Sau khi vì bản thân tranh thủ được một cơ hội, Kỳ Nhiên thở phào một hơi, rồi lăn mình xuống chiếc sofa lười.Hiện tại cậu thật sự đã trơ mặt không biết xấu hổ nữa rồi, có cơ hội là tranh thủ liền, còn quan tâm gì đến sĩ diện hay không chứ?

Không có việc tiếp theo, tuy không đến mức chết đói, nhưng cũng không đủ nuôi nổi cả cái studio.Tuyển thêm hai cô gái mới, ban đầu Nguyên Tiểu Nhu định để một trong số họ làm trợ lý riêng cho cậu, nhưng Kỳ Nhiên từ chối.Trước kia studio của cậu, người đến người đi, có vài người thậm chí giờ còn chẳng rõ ở đâu...

Người đại diện từng theo cậu cũng nằm trong số đó.Cuối cùng chỉ còn lại Nguyên Tiểu Nhu và anh tài xế.Tài xế thì Kỳ Nhiên để cho Nguyên Tiểu Nhu dùng, dù gì cô ấy cũng là con gái, trong cái giai đoạn bết bát như hiện tại, nếu có chuyện gì thì cô ấy không tự lo được như cậu.Thế nên tài xế đi theo ba cô gái kia, còn cậu, có tay có chân, cần gì đến trợ lý bên người.Mà thật ra, bây giờ Kỳ Nhiên lại càng thích ở một mình.

Cậu sợ đôi khi cái trạng thái thất thường của mình sẽ dọa người khác.Như bây giờ đây, người vừa gọi điện nói chuyện bình thản với Tiết Thụy.Hiện tại thì mặt còn chưa rửa, ngồi trong phòng khách ăn tô bún ốc cay xè, vừa ăn vừa nước mắt nước mũi giàn giụa.Nước mắt rơi lã chã, nhìn vào chẳng biết lại tưởng đang gặp chuyện gì thảm thương lắm.Nhưng không, cậu chỉ là cay đến phát khóc mà thôi.Một giọt nước mắt rơi thẳng vào nước canh đỏ hồng.Kỳ Nhiên rút một tờ giấy, lau miệng."

Thôi, sau này đừng ăn cay nữa thì hơn."

Vì cái cảm giác lúc rơi nước mắt ấy, lại khiến Kỳ Nhiên thấy hơi khó chịu.Không thể nói rõ cảm giác đó là gì, chỉ thấy như thể cả đời này mình cũng chỉ có thể sống như vậy.Chán nản, chán đến phát mệt.Mọi áp lực từ bốn phương tám hướng dồn lại, đôi khi khiến Kỳ Nhiên cảm thấy mình như không thở nổi.Cậu ăn xong một tô bún ốc cay xé họng, miệng tê rần, dạ dày cũng bắt đầu đau, lúc ấy mới thấy hối hận không thôi.Không phải là tự chuốc khổ vào người thì là gì?Kỳ Nhiên nằm suy sụp trên sofa, lúc Thẩm Diệu Hành gọi điện đến thì cậu không bắt máy.Tâm trạng đã xấu rồi, cậu còn quan tâm ai là đại gia với thiếu gia chứ?Chuông cửa vang lên, vang mãi.

Khi dạ dày cuối cùng cũng đỡ đau hơn, Kỳ Nhiên khó chịu đứng dậy, đi mở cửa.

Nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của Thẩm Diệu Hành qua màn hình giám sát, cậu nhíu mày.Cảm thấy thật sự hơi bực.Mở cửa, Kỳ Nhiên vẫn giữ cái vẻ mặt "chết trong lòng một ít" ấy, con người mà, phải có chút gì đó mới mẻ thì mới thú vị được.Nếu ngày nào cậu cũng ra vẻ thanh cao lạnh lùng, thì Thẩm Diệu Hành lại thấy chi bằng nhanh chóng kéo cậu vào tay, chơi đủ rồi buông cũng được.Nhưng suy nghĩ của Kỳ Nhiên thì lại đơn giản hơn nhiều.Thứ nhất, đảo khách thành chủ, Thẩm Diệu Hành muốn thu phục cậu thì ngược lại, cậu cũng có thể cân nhắc lại gã này một chút.

Thứ hai, điều cậu thật sự muốn là, đã theo Thẩm Diệu Hành, thì phải khiến gã trở thành người yếu thế trong chuyện tình cảm.

Dù điều đó có vẻ không thể, thì ít nhất cũng phải khiến gã dỗ dành cậu.Nói thật, nếu ngày trước Kỳ Nhiên đã có suy nghĩ kiểu này, thì cậu và Lục Cẩn liệu còn như bây giờ không?Nhưng rồi Kỳ Nhiên lại lắc đầu, chắc là vẫn vậy thôi.Vì Lục Cẩn vốn không phải kiểu người dễ bị thao túng.Chuyện đó, Kỳ Nhiên hiểu rất rõ.Cậu để gã vào nhà, cũng chẳng thèm hỏi gã biết địa chỉ mình kiểu gì.Mở cửa xong thì xoay người đi thẳng vào trong.Thẩm Diệu Hành nhướng mày, đóng cửa lại rồi cũng bước vào theo, vừa kịp thấy Kỳ Nhiên bất ngờ quay lại.Sau đó cậu đưa cho gã một đôi dép đi trong nhà: "Mang vào đi, gọi dì đến dọn dẹp cũng tốn tiền đấy."

Toàn nói linh tinh.Thẩm Diệu Hành: "......"

Gã xỏ dép, đi theo sau lưng Kỳ Nhiên, ánh mắt lướt qua xung quanh một lượt: "Nhà trống quá vậy!"

"Thẩm tổng cứ tự nhiên," Kỳ Nhiên ném mình xuống sofa, "Không sao đâu, tôi không để ý."

Thật ra thì đúng là hơi trống thật.

Đồ đạc của cậu phần lớn còn ở căn biệt thự của Lục Cẩn.

Dù sau này trợ lý Trần có tìm cậu, nói muốn chuyển quyền sở hữu biệt thự sang tên cho cậu.Nhưng Kỳ Nhiên từ chối.

Không phải vì cậu cao thượng gì, mà bởi vì khoảng thời gian đó cậu đã trải qua quá nhiều chuyện, vào viện mấy lần, suýt chút nữa không qua khỏi, lòng đầy ấm ức.

Nghe nói trợ lý Trần tìm mình chỉ để "phân rõ ranh giới", Kỳ Nhiên trong cơn giận lại còn uống rượu.Rồi thì...

Ai, sau đó tâm trạng ổn hơn chút, cũng chẳng thể nào chủ động đi hỏi người ta, nên dứt khoát đóng vai cao quý luôn cho tiện.Thẩm Diệu Hành nhìn cậu vùi người trong sofa, còn định kéo chăn đắp lên người, ngồi xuống rồi cười: "Không định rót nước cho tôi à?"

Kỳ Nhiên: "......"

Không nghĩ đến vụ đó.

Cậu đứng dậy đi lấy nước.Dù gì cũng là khách, phép tắc tối thiểu phải có."

Thẩm tổng ăn gì chưa?"

Kỳ Nhiên cầm một chai nước khoáng đưa sang, "Chưa thì tôi gọi cơm hộp cho."

Thẩm Diệu Hành mặc sơ mi trắng, quần jeans, vẻ ngoài thư thái điển trai.

Nghe vậy, gã bật cười: "Tôi còn tưởng em sẽ nấu cho tôi ăn."

Kỳ Nhiên thản nhiên: "Ăn đồ tôi nấu còn không bằng ăn cơm hộp."

Thẩm Diệu Hành thở dài đầy ẩn ý: "A Nhiên, tôi có xem cái show hẹn hò kia, em biết nấu mà."

Kỳ Nhiên: "......"

Thật ra thì cậu chỉ ký hai kỳ.

Hết hai kỳ là tìm lý do hợp lý để chuồn.

Ai ngờ rating chương trình tụt dốc, tổ tiết mục lại đến tìm Kỳ Nhiên, nhưng cậu từ chối.Khi cậu rời khỏi show, trang Weibo chính thức của họ lập tức bóc phốt cậu toàn diện.

Nói không tức thì là nói dối.Nhưng lúc từ chối thì cậu cũng dùng giọng tiểu nhân.Lật mặt thì chưa phải lúc.Bằng không lại bị nói ra nói vào.Ai!

Kỳ Nhiên này xưa nay vẫn co được thì dãn được.Khi đắc ý thì cũng chỉ là làm chính mình một cách chân thực nhất.

Ha ha.Bây giờ, trước mặt người từng vì mình mà không ngại va chạm với cả thế giới, cậu cố gắng nặn ra một nụ cười: "Không ăn được đâu, thường thôi, thật đấy, không lừa anh đâu."

Thẩm Diệu Hành khẽ hừ, cũng không gặng hỏi: "Cơm thì thôi, chỉ là em không nghe điện thoại, nên qua xem thế nào."

Kỳ Nhiên tìm đại vài món ăn vặt vớ vẩn đưa cho gã, thấy Thẩm Diệu Hành lộ vẻ chê bai thì cũng mặc kệ, "Thẩm tổng rảnh vậy sao?"

Thẩm Diệu Hành cũng chẳng buồn động vào chai nước: "A Nhiên, em xứng đáng với những điều tốt hơn.

Phải rồi, tôi nghe nói chuyện hợp tác kia của em... lại không thành nữa à?"

Kỳ Nhiên sắc mặt thoáng trầm xuống, chỉ "Ừ" một tiếng nhẹ hẫng.Thẩm Diệu Hành nói: "Tôi có một dự án khá tốt, em có thể xem thử, xem có hứng thú không."

Kỳ Nhiên không từ chối, cũng chẳng nhận lời: "Thẩm tổng đối xử với tôi thế này, thật sự tôi rất cảm kích."

Thẩm Diệu Hành khẽ cười: "Đúng rồi, gần đây Lục tổng hình như cũng vừa lập một dự án mới, nghe nói nam chính là Thẩm Minh."

Biết ngay, gã đến đây là để đâm thẳng vào tim mình mà.Kỳ Nhiên cố nhịn, buông lơi nói: "À, cũng tốt."

Thẩm Diệu Hành đứng lên, đi dạo một vòng trong phòng khách, thấy căn nhà cũng khá ổn: "Em có muốn tôi tặng em một bức tranh trang trí không?"

Kỳ Nhiên cũng đứng dậy, tựa vào ban công, khoanh tay nói: "Tranh mấy ngàn mấy vạn tệ thì tôi còn treo nổi, chứ nếu là loại mấy chục vạn, trăm vạn, hay cả triệu thì tôi không dám nhận đâu."

Thẩm Diệu Hành nhìn về phía cậu, dưới ánh mặt trời, làn da nhợt nhạt của cậu như phủ lên một lớp ánh vàng, khí sắc trông cũng đỡ hơn nhiều.Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Diệu Hành nheo mắt lại, đang định bước tới, thì chuông cửa bất chợt vang lên.Kỳ Nhiên khựng lại, áy náy liếc nhìn Thẩm Diệu Hành, vừa định ra mở cửa thì cánh cửa đã bị đẩy từ bên ngoài."

A Nhiên, em tới rồi~"Là giọng của Nguyên Tiểu Nhu.Cô vừa bước vào, gương mặt rạng rỡ nụ cười nhẹ, nhưng khi thấy Thẩm Diệu Hành thì khựng lại trong giây lát vì xấu hổ, sau đó lại tươi cười hồ hởi chào hỏi: "Aiya, Thẩm tổng, chào Thẩm tổng!

Tôi là người đại diện của A Nhiên, tên Nguyên Tiểu Nhu, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Nhu là được, mau ngồi mau ngồi!

Tôi vừa mua sầu riêng, ăn thử một miếng nha~"Vừa bước vào, Thẩm Diệu Hành đã ngửi thấy mùi sầu riêng gay mũi xộc thẳng vào.Sắc mặt gã thoáng thay đổi, vẫn cố giữ phong độ quý ông để từ chối lời mời của mỹ nhân, sau đó lại trò chuyện với Kỳ Nhiên vài câu rồi rút lui trước.Cái mùi kia, đúng là gã không chịu nổi.Trước khi rời đi, đứng ở cửa nhìn gương mặt Kỳ Nhiên nửa cười nửa không, ánh mắt gã cũng bất giác dịu lại.

Đang định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi: "Thôi, tôi đi trước."

Thẩm Diệu Hành vừa rời đi, Kỳ Nhiên đóng cửa lại.

Bên trong, Nguyên Tiểu Nhu ngó cổ nhìn, thấy Kỳ Nhiên đi tới, liền đưa tay vỗ tay với cậu.Kỳ Nhiên giơ ngón cái: "Đến đúng lúc lắm!"

Nguyên Tiểu Nhu đắc ý vô cùng: "Đương nhiên rồi!

Em ở dưới lầu mua sầu riêng, còn nhờ người ta bổ ra luôn, nếu không... em mà ra tay thì tự hủy cái blind box này mất."

Kỳ Nhiên bật cười: "Lát nữa anh chuyển khoản cho em, em lại đi mua tiếp, mỗi người một quả, hủy hết blind box..."

Cậu thì thầm ba chữ cuối, như gửi một lời ước nguyện: "Mong là bất ngờ nhiều hơn thất vọng."

Trước đó cậu đã nhắn tin gọi Nguyên Tiểu Nhu đến giải vây, vừa khéo cô đang trên đường tới, coi như là trùng hợp.Hai người tiếp tục xử lý công việc, Nguyên Tiểu Nhu vào bếp nấu cơm, đang làm thì dừng lại một chút, rồi nói với Kỳ Nhiên:"A Nhiên... em nghe được vài chuyện."

Kỳ Nhiên đang đứng một bên rửa trái cây, nghe vậy chỉ khẽ "Ừm?" một tiếng như không mấy quan tâm.Nguyên Tiểu Nhu quan sát sắc mặt của cậu, nói: "Thẩm Minh gần đây đang đàm phán một bộ phim, vai nam chính."

Kỳ Nhiên vẫn điềm nhiên như không, "Ồ, chuyện bình thường thôi mà."

Nói xong liếc thấy vẻ mặt hơi khó chịu của Nguyên Tiểu Nhu, cậu bật cười: "Tiểu Nhu, hiện tại hắn vừa có độ hot vừa có giá trị thương mại, tất nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió, quá bình thường rồi.

Anh với hắn vốn không phải cùng một hệ quy chiếu."

Mọi người đều nghĩ sai rồi.

Từ đầu tới cuối, Kỳ Nhiên chưa từng thật sự để Thẩm Minh vào mắt.

Kể cả lúc trước, cậu cũng chỉ muốn chứng minh với Lục Cẩn rằng mình có vị trí trong lòng hắn mà thôi.Nếu không, sao có thể ngốc nghếch đến mức ấy.Ai...

Những chuyện đã qua, nghĩ lại chẳng khác nào một tập "hắc sử" của đời cậu, mỗi lần nhớ tới là lại thấy phiền lòng.Cơm nước xong, Nguyên Tiểu Nhu để lại sầu riêng cho Kỳ Nhiên.

Cậu chuyển khoản cho cô ít tiền, bảo mua trái cây cho mấy người kia ăn.Thật ra mà nói, giữa người với người, nếu không cố tình níu kéo, thì khó mà gặp lại.

Gặp lại rồi, để nảy sinh ràng buộc, lại càng khó.Nhưng cậu với Lục Cẩn đúng thật là định mệnh chó má.Bọn họ chạm mặt ở một hội sở.Chỉ là lần này, Lục Cẩn lạnh nhạt liếc cậu một cái rồi rời đi ngay.Kỳ Nhiên cụp mắt xuống, khẽ cười lạnh một tiếng.

Vào thuê phòng xong, cùng Hoắc Dĩ Thừa gặp gỡ mấy nhà làm phim.Nhờ Hoắc Dĩ Thừa làm cầu nối, mọi việc tiến triển vô cùng thuận lợi.Nói chuyện cũng vui vẻ, lúc về còn được tài xế của Hoắc đưa về tận nơi.Xe vừa lăn bánh, đằng sau một chiếc siêu xe bám theo.

Qua kính chiếu hậu, trợ lý Trần lén liếc sếp mình một cái.Lục Cẩn mặt không cảm xúc, không ai đoán nổi đang nghĩ gì.Trợ lý không dám đoán mò, chỉ dè dặt hỏi: "Lục tổng, có đi không ạ?"

Lục Cẩn liếc hắn một cái, giọng trầm thấp: "Đi."

Đúng là trùng hợp.

Mới dứt chuyện là gặp ngay Kỳ Nhiên.Còn trong xe của Hoắc Dĩ Thừa, đã bao lâu rồi Kỳ Nhiên và anh ta không gặp nhau?Cũng như Tống Cừ, từ sau khi thấy Kỳ Nhiên vì Lục Cẩn mà bỏ bê công việc, liên hệ giữa hai người càng lúc càng thưa thớt.

Sự nghiệp phát triển khác nhau, không còn nhiều chuyện chung để nói, dần dần rồi xa cách.Nhưng tính cách Hoắc Dĩ Thừa khác hẳn Tống Cừ.

Anh ta hơi điên, nói theo kiểu dân mạng là "tâm hồn nghệ sĩ".

Có khi cũng chẳng hiểu nổi mình đang làm gì.

Thấy Kỳ Nhiên sa sút, không nỡ dậm thêm một cước, bèn chủ động nối lại liên lạc.Nói thật thì, Kỳ Nhiên không ngờ, mấy người từng thân thiết trước kia, hóa ra cũng chẳng hoàn toàn vứt bỏ mình.Không, phải nói là, cậu cũng không ngờ, mấy người từng là bạn bè, thật sự từng đặt cậu vào tim.Suy nghĩ ấy lại khiến lòng cậu trào lên cảm xúc phức tạp, nhưng xen lẫn là chút may mắn âm thầm.Khoảng thời gian u ám đó, cảm giác như chỉ cần uống nước thôi cũng bị sặc đến tắt thở.

Nhưng đó là do chính cậu không biết tự thương mình, buông xuôi và trượt dốc.Thế nhưng, đã qua rồi.Không thể nào tệ hơn được nữa.

Mọi thứ bắt đầu khởi sắc, nhìn đâu cũng thấy ánh sáng của may mắn.Nghĩ vậy, Kỳ Nhiên tự thấy trong khổ mà vẫn cười được, cũng thấy lòng nhẹ đi ít nhiều.

Dù sao thì có hy vọng, có mục tiêu, cuộc sống cũng dễ thở hơn.Trên đường, Kỳ Nhiên nói với Hoắc Dĩ Thừa: "Cảm ơn cậu."

Hoắc Dĩ Thừa nhìn cậu: "Bây giờ cậu trông rất tốt."

Kỳ Nhiên "Hả?" một tiếng, "Là kiểu gì?"

Hoắc Dĩ Thừa vuốt cằm ngắm cậu: "Nói sao nhỉ, giống như quay lại thời chúng ta mới quen, nhiệt huyết và đầy tự tin."

Kỳ Nhiên ngẩn ra, buột miệng: "Tôi từng như vậy sao?"

Nói xong thì trầm mặc.Đúng vậy, đến chính cậu cũng không nghĩ mình từng có một thời như thế.Kỳ Nhiên khẽ nhíu mày.Hoắc Dĩ Thừa chẳng nhận ra tâm trạng cậu, vẫn hồn nhiên tiếp lời: "Tất nhiên là có!

Khi đó nếu cậu có cái đuôi chắc nó cũng dựng lên trời.

Còn nhớ lúc hai đứa cùng đi thi tổng nghệ không?

Cảm giác cả thế giới đều muốn theo cậu chạy."

Nhiệt huyết, thẳng thắn.

Dù có chỗ chưa hiểu, chưa giỏi, cũng chẳng làm ai ghét nổi.Đáng tiếc, sau này Kỳ Nhiên lại càng để tâm quá nhiều chuyện.

Cậu chạy theo bước chân người khác, mà quên mất bản thân ban đầu là ai.Điều chí mạng nhất là: cậu bắt đầu tự ti.

Bắt đầu thấy mình không xứng.

Bắt đầu phủ định bản thân khi đứng cạnh người khác.Thậm chí, sau khi biết Thẩm Minh là "bạch nguyệt quang" trong lòng người kia, tuy rằng Kỳ Nhiên chưa từng thực sự để Thẩm Minh vào mắt, cậu vẫn không tránh khỏi có chút so đo trong tiềm thức, chỉ vì mình có một vài điểm vượt trội hơn mà đắc ý ra mặt.Giờ nghĩ lại hành vi của bản thân khi đó, quả thật ngu ngốc đến mức khó tin, lấy giá trị của chính mình đặt cược lên sự công nhận từ người khác, chẳng khác nào bị một chiếc lá nhỏ che kín cả tầm mắt.Kỳ Nhiên nghe Hoắc Dĩ Thừa nói vậy thì ngẩn người vài giây."

Lúc đó tôi đã nghĩ, thằng nhóc này nhất định là người có thể chơi thân lâu dài," Hoắc Dĩ Thừa ngạo nghễ nói.Anh xuất thân không tệ, trong nhà có người cũng nằm trong giới Thẩm Diệu Hành hay lui tới, cho nên một số chuyện về Kỳ Nhiên, Hoắc Dĩ Thừa cũng từng nghe qua.Những chuyện liên quan đến Kỳ Nhiên, ở chỗ anh gần như chẳng có gì gọi là bí mật.Kỳ Nhiên cũng không hề né tránh, có gì nói đó.Cho nên hai người hiểu nhau cũng khá rõ, chỉ là về sau liên hệ càng lúc càng ít.Hoắc Dĩ Thừa là người thích kết giao, tùy hứng lại thoải mái, đôi khi tính cách còn như một cái bao tải rách chẳng giấu nổi thứ gì, cho nên khi thấy Kỳ Nhiên chia tay, liền chủ động tìm đến.Kỳ Nhiên có phần ngạc nhiên, rồi trong lòng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả bằng lời.Có lẽ là vui.Hiện tại, Hoắc Dĩ Thừa nói: "Cảm giác cậu của ngày xưa đã quay lại rồi."

Cậu của ngày xưa ấy.Kỳ Nhiên nhìn về phía Hoắc Dĩ Thừa, con ngươi khẽ dao động, cuối cùng lạnh nhạt "Ờ" một tiếng.Hoắc Dĩ Thừa lập tức đưa tay kẹp lấy cổ cậu: "Còn ra vẻ cái gì nữa."

Kỳ Nhiên bật cười.Hoắc Dĩ Thừa cao hơn cậu nhiều, lại hay tập thể hình, cho nên khi vòng tay ôm lấy cổ Kỳ Nhiên, cậu thật sự chẳng làm cách nào thoát ra được.

Hai người cứ như vậy đùa giỡn một hồi.Cũng may Hoắc Dĩ Thừa là cái loại tính cách trẻ con hơn Kỳ Nhiên một chút, bằng không thì với kiểu ngây ngô đó, chẳng ai mà chịu nổi.Chỉ là ở cạnh Hoắc Dĩ Thừa, cái tốt chính là, không cần phải khách sáo, bởi vì người này đã tự nhiên như không khí rồi.Về đến nhà, tâm trạng Kỳ Nhiên khá tốt.Chỉ là khi vừa nhìn thấy trước cửa nhà mình có một người đàn ông đang kẹp điếu thuốc trong tay, Kỳ Nhiên đột nhiên khựng lại.Hàng lông mày cậu khẽ nhíu, giọng lạnh đi vài phần: "Lục tổng, anh tới đây làm gì?"
 
[Đm/Edit] Sau Khi Bị Tiểu Minh Tinh Ruồng Bỏ, Điên Phê Kim Chủ Quỳ Xin Tha Thứ
Chương 39+40


Kỳ Nhiên không rõ người đàn ông này đột nhiên xuất hiện ở đây là có ý gì.Cậu siết chặt cằm, gương mặt cố giữ vẻ bình thản nhưng ánh mắt vẫn ánh lên tia cảnh giác.Lục Cẩn thản nhiên liếc mắt nhìn sang, ánh nhìn lạnh lùng như gió cắt.Người đàn ông ấy cứ thế đứng đó, thân hình cao lớn khiến người khác bất giác cảm thấy áp lực đè nặng.Ngón tay Kỳ Nhiên khẽ cuộn lại, lặng lẽ nắm thành quyền.Lục Cẩn vận một bộ vest chỉnh tề, phom dáng ôm sát tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon gọn, ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh lửa mờ tỏ phản chiếu trong đôi mắt lạnh băng của hắn.Hắn chỉ hờ hững liếc nhìn Kỳ Nhiên từ trong thang máy bước ra, nhả một làn khói mỏng, giọng trầm xuống, vô cảm buông một câu: "Về rồi à?"

Dưới ánh đèn sáng rực của hành lang, ngũ quan Lục Cẩn hiện lên sắc sảo, góc cạnh rõ ràng, đẹp đến mức gần như lạnh lẽo vô tình, lại tinh tế đến cực hạn.Hắn chỉ lướt mắt một cái, nhẹ như gió thoảng, nhưng cảm giác như đang nói: Kỳ Nhiên, lại đây.Kỳ Nhiên nuốt khan một ngụm nước bọt, cố giữ bình tĩnh đứng yên tại chỗ, tay khẽ siết chặt, đầu óc rối bời, thật sự không hiểu Lục Cẩn đang toan tính điều gì.Chỉ thấy người đàn ông sải bước dài, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, dừng lại trước gạt tàn, dập tắt đầu thuốc rồi nhìn sang khuôn mặt không giấu nổi vẻ khó coi của Kỳ Nhiên, chán chường nói: "Tôi vẫn thấy không thoải mái."

Một câu bâng quơ không đầu không đuôi khiến Kỳ Nhiên trừng to mắt.Nhưng cậu vẫn mơ hồ chẳng hiểu gì.Không thoải mái là sao?Kỳ Nhiên không hiểu, cũng không đáp, chỉ nhíu mày thật chặt.Người đàn ông càng đến gần, Kỳ Nhiên càng rõ mùi rượu nồng nặc vương trên người hắn, không đến mức khó chịu, nhưng cái mùi ấy từ Lục Cẩn toát ra, lại khiến người ta thấy lạ lẫm.Ở cái vị trí và địa vị như hắn hiện tại, ai dám khuyên hắn đừng uống?Huống chi, Lục Cẩn xưa nay vẫn ghét cái cảm giác say xỉn kia cơ mà.Kỳ Nhiên từng nếm trải quá rõ, người này mà uống quá chén, hậu quả với cậu không bao giờ nhẹ nhàng.Tất nhiên, tuy có lúc cũng thấy thỏa mãn, nhưng cái cảm giác ấy quá giới hạn, đủ để cậu phát sợ mỗi lần Lục Cẩn say.Trước kia, những lúc muốn quyến rũ Lục Cẩn, cậu cũng từng tính đến việc chuốc hắn say, nhưng sau khi bị hắn "thu dọn" cho một trận, Kỳ Nhiên chẳng còn dám manh động thêm lần nào nữa.Thế mà bây giờ, tuy trên mặt hắn không lộ biểu cảm gì nhiều, nhưng mùi rượu nồng nặc kia vẫn khiến Kỳ Nhiên thấy lạ.Nhưng khi cậu còn đang kinh ngạc, Lục Cẩn bất ngờ nắm chặt cổ tay cậu, chẳng chút dịu dàng lôi đi rồi mở cửa.Kỳ Nhiên giãy giụa một chút, biết không thể thắng hắn nên cũng thôi phản kháng.Dù gì thì bản thân cũng là đàn ông, chẳng lẽ còn sợ hắn thật sao?Sau khi vào phòng, Lục Cẩn đứng đợi Kỳ Nhiên lấy giày cho mình thay.Nhưng tâm trí cậu giờ chẳng đặt vào mấy chuyện vụn vặt ấy nữa, đến giày của mình còn chưa kịp thay, đứng ngay ngưỡng cửa, đã cất tiếng hỏi thẳng: "Lục tổng, anh có ý gì đây?"

Đôi mắt cậu ánh lên vẻ kiên quyết, như thể muốn cùng Lục Cẩn dứt bỏ mọi ràng buộc.Phải, nói là quên hẳn người đàn ông này thì không thể.Nhưng Kỳ Nhiên cảm thấy bản thân có quá nhiều điều không cam lòng, bị bỏ rơi không cam lòng, bị chán ghét không cam lòng, không được yêu càng không cam lòng...

Có lẽ còn nhiều hơn thế nữa.Nhưng tất cả những điều đó thì sao chứ?Có người sinh ra đã đứng trên đỉnh cao, như Lục Cẩn, suốt đời cậu cũng không thể với tới.Có người sinh ra để được yêu, như Thẩm Diệu Hành.Cậu không cam lòng thì sao?

Chẳng lẽ chỉ một bước là leo lên được thiên đàng?Kỳ Nhiên không muốn theo đuổi thêm ai nữa, quá mệt rồi.Vậy nên, trước hành động của Lục Cẩn, cậu không hiểu, cũng thấy rất khó chịu.Lục Cẩn không phải không nhận ra sự thay đổi của Kỳ Nhiên, hắn thấy vậy là đúng thôi, nhưng trong lòng lại thấy như có gì đó lệch lạc.Vài đêm nay liên tục mơ thấy Kỳ Nhiên cười rạng rỡ gọi tên hắn: "Lục Cẩn!"

Rồi hắn lại choàng tỉnh giữa đêm.Hắn nghĩ, chắc là do lâu quá chưa "giải toả" thôi.Nên mới thành ra như vậy.Lục Cẩn mặt không cảm xúc, chỉ dùng đôi mắt lạnh lẽo như có dao khóa chặt khuôn mặt Kỳ Nhiên, thản nhiên nói: "Chúng ta làm đi."

Kỳ Nhiên tưởng mình nghe nhầm, lùi lại một bước, không tin vào tai mình, hỏi lại: "Cái gì?"

Giữa hai hàng mày Lục Cẩn khẽ nhíu, ánh mắt lướt qua vẻ phòng bị trên khuôn mặt Kỳ Nhiên, cũng lùi lại một bước.

Hắn đưa mắt nhìn quanh căn hộ, nơi này hắn từng đến một lần, nhưng chưa từng ở lại qua đêm, cho nên trong phòng không hề có bất kỳ dấu vết nào của hai người từng cùng nhau sống.Chỉ còn sót lại một đôi dép đi trong nhà thuộc về hắn.Lục Cẩn bước vào trong: "Lấy cho tôi ly nước."

Cuối cùng, như chợt nhớ ra rằng giữa họ bây giờ chẳng còn liên hệ gì, hắn bổ sung thêm: "Cảm ơn."

Nhưng giọng điệu vẫn mang vẻ áp chế của kẻ ở vị trí cao, nói là ra lệnh cũng chẳng sai.Kỳ Nhiên: "......"

Cậu cụp mắt nhìn đôi giày chưa thay của Lục Cẩn, cuối cùng chẳng nói gì.Tối nay cậu không uống giọt rượu nào, cho nên giờ đây đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.Thay dép xong, cậu liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, rồi quay người bước vào bếp, đun nước.

Một lúc sau, cậu rót hai ly nước ấm, bưng ra.Một ly đặt lên bàn trà, ly còn lại thì cậu uống hết sạch trong mấy ngụm, uống xong nhìn người đàn ông ngồi nghiêng nghiêng trên sofa: "Anh cũng biết, bây giờ tôi không hoan nghênh anh.

Lục tổng, uống nước xong thì mời về, tôi không tiễn."

Nói xong, cậu quay người rời đi, bước vào phòng ngủ.Lục Cẩn nghe tiếng cửa "phanh" một tiếng đóng lại, đưa tay day day giữa hai chân mày.Chính mình đang làm cái quái gì vậy?Hắn bật cười lạnh, tiếng cười khinh thường chính bản thân.Nhấc ly nước uống vài ngụm, hắn cởi áo vest ném sang một bên, tựa đầu vào lưng ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.Trong đầu cứ hiện lên cảnh Kỳ Nhiên bị ai đó cố ý chụp ảnh sau lưng, rồi là hình ảnh cậu cùng một người khác sóng vai thân mật.Hắn chậm rãi mở mắt, trong đáy mắt lóe lên một tia ngoan độc.Đúng vậy, hắn chưa đủ tàn nhẫn.Nếu đủ tàn nhẫn, hắn đã không để Kỳ Nhiên ảnh hưởng mình đến mức này.Cái cảm giác mất kiểm soát này khiến hắn không nhịn được muốn làm điều gì đó thật dứt khoát, tốt nhất là để Kỳ Nhiên biến mất khỏi thế giới của hắn...Lục Cẩn mặt lạnh như băng, nhưng tất cả mới chỉ là ý nghĩ.Trong khi đó, Kỳ Nhiên đi đi lại lại trong phòng ngủ, không hiểu rốt cuộc Lục Cẩn có ý gì?Quan trọng hơn là, cậu rất hoang mang.Kỳ Nhiên đâu phải không thể đuổi Lục Cẩn đi.Nhưng cậu lại tìm đủ thứ lý do để tự thuyết phục bản thân rằng điều đó là không cần thiết.Đúng vậy, Lục Cẩn không phải loại người sẽ quay đầu, càng không phải kẻ quấn lấy người khác không buông.

Vậy thì việc gì cậu phải căng thẳng?Kỳ Nhiên chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục khiến cậu bừng tỉnh.

Cậu theo phản xạ sờ tai phải.Kỳ Nhiên mặt tái nhợt, cầm điện thoại lên nhìn, là Hoắc Dĩ Thừa, nhắn tin kể mấy chuyện trong giới.Là về Cố Túc.Nhưng hiện tại, Kỳ Nhiên không còn tâm trạng để quan tâm.

Cậu xoa xoa tai phải, rồi buông xuống.Khi Kỳ Nhiên bước ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách đã không còn bóng dáng người đàn ông ấy nữa.Cậu đứng sững một lúc lâu giữa phòng khách, cho đến khi cái lạnh giữa đêm luồn lên từ gan bàn chân khiến toàn thân rùng mình, mới hơi có chút phản ứng.Trên bàn trà vẫn còn sót lại một ly nước uống dở, ngoài ra, không có dấu vết gì cho thấy từng có ai đó đến.Cứ như mọi thứ là ảo giác của chính cậu.Kỳ Nhiên bất ngờ vung tay tát mạnh vào tai mình.Không quá đau, nhưng lại khiến cậu tỉnh táo tức thì.Không phải cậu không tỉnh táo, chỉ là trong đầu cứ ngỡ bản thân vừa mơ một giấc mộng.Giấc mộng mà mặt hồ yên ả bị ném vào một viên đá, tạo nên từng đợt gợn sóng.Viên đá đó, dù chỉ lướt qua mặt nước, cũng đủ khiến bề mặt phẳng lặng xé toạc, nghe được cả âm thanh sắc lẹm xé nước mà đi.Kỳ Nhiên bật cười giễu chính mình.Tắm rửa xong bước ra, cậu cầm điện thoại nhìn thoáng qua.Hoắc Dĩ Thừa: 【 Tin tức mới nhất đây, Bùi ảnh đế sắp đính hôn với một cô gái.

Cố lão sư bị phong sát, phải đền một khoản hợp đồng không nhỏ 】Kỳ Nhiên nhớ đến cách nói chuyện dịu dàng của Cố lão sư, liền nhắn lại: 【 Cố lão sư rồi sẽ gặp được điều tốt hơn 】Còn chuyện bị cấm sóng và bồi thường, Kỳ Nhiên cũng không biết phải làm sao, vì bản thân cậu cũng đang ở trong tình trạng chẳng khá hơn bao nhiêu.Nghĩ một lúc, cậu lại gửi thêm một tin nhắn cho Cố Túc: 【 Chúc lão sư luôn gặp may mắn! 】Kỳ Nhiên thực ra không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy, lúc này chắc hẳn Cố lão sư đang rất bất lực.

Những lời nhắn này, dù chỉ là vài dòng đơn giản, cậu cũng mong rằng, trong thời khắc như thế, ít nhất có ai đó vẫn đang đứng về phía Cố lão sư, để ông không cảm thấy đơn độc và tuyệt vọng.Tất nhiên, Kỳ Nhiên cũng hy vọng mình đang nghĩ quá.

Biết đâu, trong mắt Cố lão sư, tất cả chỉ là trò cãi cọ vặt vãnh.Ai...Thở dài một hơi, Kỳ Nhiên không tiếp tục tám chuyện với Hoắc Dĩ Thừa nữa, cậu kéo chăn đắp kín người, mở to mắt, lật qua lật lại vài lần rồi mới dần thiếp đi.Dạo gần đây, chất lượng giấc ngủ của Kỳ Nhiên thực sự khá tốt.Có lẽ vì rượu cũng góp phần.Dù sao thì... chuyện phiền lòng ngày nào cũng có, nếu không thể giải quyết ngay được, chi bằng ngủ một giấc rồi tính tiếp.Còn về Lục Cẩn, tốt nhất là đừng nghĩ đến.

Cậu cảm thấy, giữa họ, có lẽ... cứ thế là hết.Rất nhanh thôi, đến một mối liên hệ cũng chẳng còn.....Ngày hôm sau, khi nhận được tin nhắn của Cố Túc, Kỳ Nhiên vẫn có chút ngơ ngác.Cậu thực ra không hy vọng người ta sẽ đọc tin, dù sao cố lão sư có nhiều người hâm mộ như vậy, chắc chắn cũng có vô số kẻ giống cậu, bỗng nhiên lại muốn nói điều gì đó.Ấy vậy mà Kỳ Nhiên không chỉ nhận được phản hồi, còn lấy được cả cách liên lạc của đối phương.Lúc được thêm bạn bè, Kỳ Nhiên cứ ngây ra.Cậu cảm thấy duyên phận thật sự là một chuyện kỳ lạ.Còn đang nghĩ xem nên khách sáo nói gì cho đúng, thì bên kia, người mới thêm làm bạn đã nhắn tới một câu thẳng thừng: 【 Chào nhé, có phải Kỳ Nhiên thật không? 】Kỳ Nhiên vội vàng đáp lại: 【 Là em đây 】Cố Túc lão sư: 【 Anh là Cố Túc đây, ha ha, lâu lắm rồi không gặp tiểu đệ đệ, bên này anh có một phim ngắn muốn quay, em có hứng thú không?

Nếu thấy hứng thú, vai nam chính để cho em đảm nhận luôn 】Kỳ Nhiên sững người một thoáng, không hiểu sao cái cách nói có vẻ tuỳ tiện kia của cố lão sư lại khiến cậu có cảm giác không mấy đáng tin.Cậu còn chưa kịp trả lời thì bên kia đã gọi điện thẳng tới, Kỳ Nhiên vừa bắt máy đã nghe thấy giọng Cố Túc: "Kỳ Nhiên, em khoẻ không!"

Giọng anh vang to, đầy khí thế, hoàn toàn không giống một người đang suy sụp.Chỉ là, Kỳ Nhiên không hề trông thấy bộ dạng hiện tại của Cố Túc, còn tệ hơn cả giai đoạn xuống dốc trước đó, nhìn cứ như một ông chú trung niên thực thụ.Râu mọc lởm chởm, khoé mắt còn vương gỉ, quanh người toàn là những vỏ chai lọ rượu từ đêm qua.Trong căn phòng ám đầy mùi cồn khó ngửi.Cố Túc vò đầu, giọng vang vang cũng chỉ là nhờ dây thanh quản của anh vẫn còn ổn.Thực ra, nói khổ thì đúng là khổ thật.

Đây không chỉ là vấn đề chia tay, mà là bị bạn trai cắm sừng, còn bị treo lên như một món đồ chơi, cuối cùng ép Cố Túc phải rời đi.Coi như bị đá vậy!Nhưng đó không phải trọng điểm.

Trọng điểm là, máu nghệ sĩ trong người anh trào lên, bất chợt lại muốn làm một bộ phim chơi cho vui.Anh vào nghề đã nhiều năm như vậy, nói gì thì nói, cũng kiếm được không ít tiền.

Còn khoản vi phạm hợp đồng?

Cố Túc bảo thẳng bọn họ đi mà đòi nhà họ Bùi.Mẹ nó, chẳng để lại cho anh cái gì, chỉ giỏi đòi tiền đến mức muốn mạng người.Nói thật, vì tiền, nếu không kìm được, anh cầm dao đi chém người cũng dám.Nghĩ lại cũng thấy hối hận.

Ngày trước mẹ Bùi đưa tiền ép anh rời khỏi con trai bà ta, Cố Túc lại không nhận.

Nghĩ là có thể lay động được trái tim mẫu thân nhà họ Bùi, ai ngờ cả thanh xuân của anh rốt cuộc vùi hết vào người Bùi Đình Sơn, cuối cùng thì bị đá, còn bị nhà họ tìm người cướp tài nguyên.Thua sạch sành sanh!Kỳ Nhiên nghe Cố Túc nói, không rõ cụ thể tình hình, nhưng thấy giọng anh vẫn rất bình thường, như thể chẳng hề đau lòng, bèn nhẹ nhàng thở phào, hỏi: "Ca, là em đây, Kỳ Nhiên."

Cố Túc mặc mỗi chiếc quần short và áo ba lỗ, bước khỏi giường, đá văng cái chai rỗng dưới chân.Anh đi ra khỏi phòng ngủ, vào căn bếp nhỏ, rót một cốc nước uống, "Anh nhắn cho em không phải nói đùa đâu, em đến được không?"

Căn hộ này từng là nơi anh sống thời niên thiếu, nơi anh và Bùi Đình Sơn từng lén lút làm không ít "chuyện xấu", bây giờ chỉ thấy trống rỗng lạnh lẽo.Thôi, bao nhiêu năm tình cảm như thế, nhà họ Bùi nói buông là buông, anh có đau lòng thì ai đau lòng thay cho?Cố Túc chớp mắt, khoé mắt ửng đỏ, ướt át.Nghe Kỳ Nhiên không chút do dự nói: "Đi chứ, ca, chỉ cần anh không đùa, em theo anh."

Kỳ Nhiên nói với giọng rất nghiêm túc, đầy quyết tâm.Cậu đứng dậy, bước ra ban công, nhìn những chậu cây xanh mình trồng, rồi nói tiếp: "Ca, em không đùa đâu, giờ em đang ở trong hoàn cảnh chẳng ra gì, nhưng nếu cứ bám lấy giới này thì kiểu gì cũng có ngày ngóc đầu dậy được.

Hơn nữa em còn trẻ, vận khí cũng chưa tệ, có khi chẳng bao lâu nữa sẽ lật ngược ván cờ.

Nhưng em tin tưởng anh."

Tin tưởng Cố Túc, không phải chỉ vì cảm tính bốc đồng.Cậu từng xem các tác phẩm của cố lão sư, thật ra nếu đem đi tranh giải chính thống, hoàn toàn có cơ hội đoạt giải.

Cố Túc từng nhiều lần được đề cử, nhưng một là khi ấy còn quá trẻ, hai là xuất thân từ giới lưu lượng, ba là không có hậu thuẫn mạnh - nói trắng ra là anh không muốn đi đường vòng, còn người khác thì có.Bởi vậy, thật sự rất đáng tiếc!Thị trường thì công nhận Cố Túc, ngay cả thiện cảm của người ngoài giới dành cho anh cũng cao ngất.Kỳ Nhiên cũng không phải mù quáng muốn hợp tác cùng Cố Túc.Ngược lại, cậu cảm thấy nếu lần này nắm bắt được cơ hội, rất có thể sẽ tạo nên một cú lội ngược dòng đẹp mắt, vượt qua giai đoạn khó khăn đang quấn lấy cậu bấy lâu.Cố Túc nghe Kỳ Nhiên nói xong, thoáng sững người, rồi nở một nụ cười.

Sau đó, nét mặt trở nên nghiêm túc, anh trịnh trọng nói: "Em trưởng thành hơn anh tưởng rất nhiều, Kỳ Nhiên, gặp mặt đi!"

Ánh mắt Kỳ Nhiên trầm ổn, chỉ khẽ đáp: "Ừ."

Địa điểm gặp mặt được chọn là tại nhà của Kỳ Nhiên.Vì Cố Túc tạm thời không muốn quay về căn hộ của mình.

Còn việc gặp mặt ở ngoài lại không ổn, bởi hai người đều là nhân vật công chúng, một cử động nhỏ cũng đủ gây chú ý.Hơn nữa, gần đây không ít paparazzi đánh hơi được tin nội bộ, đều đang rình rập Cố Túc.Cố Túc đã lâu không tham dự sự kiện công khai, lượng paparazzi muốn chụp được ảnh anh có thể xếp thành một đoàn dài.Anh che kín từ đầu đến chân khi đến nhà Kỳ Nhiên.Lúc thấy Cố lão sư gỡ khẩu trang xuống, Kỳ Nhiên vẫn không tránh khỏi sửng sốt một thoáng.Bởi vì Cố Túc gầy đi rất nhiều.Cố Túc nhìn vẻ mặt lộ rõ ngạc nhiên của cậu nhóc kia, bật cười ha ha: "Yên tâm đi, ca không sao."

Anh đoán chắc rằng Kỳ Nhiên đã nghe phong phanh không ít chuyện, cũng chẳng có ý định giấu giếm."

Gần đây thất tình, phải chịu đựng một khoảng thời gian buồn bã, nhưng mà chỉ là chuyện nhỏ thôi ha."

Kỳ Nhiên vội vàng mời anh vào nhà: "Ca, em không giỏi an ủi người khác, nhưng thật lòng mong anh ổn."

Cố Túc vỗ nhẹ lên vai cậu, nét u sầu trên mặt cũng tan đi phần nào: "Không sao đâu."

Kỳ Nhiên rửa sạch trái cây, rót cho Cố lão sư một ly nước ấm.Sau khi ngồi xuống, Cố Túc vào thẳng chủ đề: "Anh đã gửi cho em một nửa kịch bản rồi, em cứ xem thử có thấy hứng thú không.

Nói thật, ban đầu anh không nghĩ em sẽ nghiêm túc đến vậy.

Nhưng thái độ của em giống như một mũi kim cố định tinh thần cho anh.

Kỳ Nhiên, nếu em thấy không vấn đề, vai nam chính này, anh nhất định để cho em."

Kỳ Nhiên vừa mới lướt sơ qua kịch bản, kịch bản vẫn chưa trọn vẹn, cũng mới viết được một nửa.

Nhưng cho dù chưa đọc, cậu cũng sẽ đồng ý.

Cậu nói: "Ca, em thật lòng nghiêm túc muốn hợp tác với anh."

Cố Túc chăm chú quan sát cậu hồi lâu, đột nhiên bật cười: "Em không giống như trước nữa."

Kỳ Nhiên hơi ngơ ngác: "Hả?"

Cố Túc uống một ngụm nước, nói: "Kỳ Nhiên, anh luôn thấy em là một người rất biết rõ bản thân.

Thực tế chứng minh anh không sai.

Nhưng đó không phải là lời xem nhẹ em đâu."

Kỳ Nhiên nhìn anh ngây ngốc, nghe Cố Túc chậm rãi nói: "Lúc trước gặp em, thứ giúp em toả sáng như ngọn lửa chính là Lục Cẩn.

Dù là tâm lý hay quyền thế, tất cả đều vì người đó mà giữ gìn.

Trong mắt em khi ấy chỉ có người đó.

Nhưng bây giờ, em đang vì chính mình mà dựng xây một giang sơn."

Kỳ Nhiên hơi lặng người: "Em, em thật là như vậy sao?"

"Là thế đấy," Cố Túc cười, đưa tay ra: "Hợp tác vui vẻ nhé."

Kỳ Nhiên cũng đưa tay, siết chặt: "Hợp tác vui vẻ."

Cậu giữ Cố Túc lại ăn cơm, nhưng anh từ chối, không ở lâu, liền rời đi ngay.Một khi đã xác định hợp tác, mọi chuyện phía sau đều có thể đẩy nhanh.Ban đầu Kỳ Nhiên cứ nghĩ kịch bản này có lẽ còn cần thêm thời gian.

Ai ngờ mới khoảng hai mươi ngày sau, cậu đã nhận được tin từ Cố Túc, nói rằng có khả năng sắp tiến hành quay, bảo cậu chuẩn bị sẵn sàng.Cố Túc dù sao cũng không phải kiểu ngây thơ như Kỳ Nhiên, trong giới vẫn có chút mối quan hệ.Dù vậy, những mối quan hệ đó cũng chẳng quá quyền lực.Nhưng đoàn phim lần này lại được kéo lên.Địa điểm quay, Cố Túc thậm chí còn đã chọn xong.Vài ngày trước còn trò chuyện cùng Kỳ Nhiên đôi câu.Không ngờ mọi thứ lại tiến triển nhanh đến vậy.Kỳ Nhiên một lần nữa thán phục hành động quyết đoán của cố lão sư, cảm giác mình học được rất nhiều điều.Giai đoạn đầu có nhiều công việc phải lo, chủ yếu vẫn là vấn đề tài chính.Nhưng sau khi đọc được bản kịch bản hoàn chỉnh, Kỳ Nhiên không do dự, lập tức đem căn hộ đang ở đi thế chấp, trở thành nhà đầu tư thứ hai.Khi nghe tin đó, Nguyên Tiểu Nhu đau lòng suốt một thời gian dài.Không phải vì tiền của cô, mà là vì đau lòng thay Kỳ Nhiên, quan trọng hơn là, cô thật sự sợ!Số tiền đó đổ vào, chưa bàn đến chuyện có thu về được hay không, chỉ riêng việc từ lúc chuẩn bị đến khi phát hành, chu kỳ dài như vậy, bao giờ mới thấy lại tiền?Căn hộ này là tấm chắn cuối cùng.Nhưng Kỳ Nhiên đã suy nghĩ kỹ càng.Cậu nói với Nguyên Tiểu Nhu: "Không sao đâu, đem căn hộ cho thuê lại cũng đủ bù đắp, ít nhất mấy năm tới không thành vấn đề."

Nguyên Tiểu Nhu tự nhiên không nói gì thêm, chỉ là vẫn lo lắng không yên.Cảm giác cứ như đang đặt cược vào một điều không chắc chắn.Cố lão sư thì làm diễn viên được đấy, nhưng đạo diễn thì... thật sự có ổn không?Kỳ Nhiên nhanh chóng vào tổ.

Nửa năm trôi qua, ngay cả nền nhà cậu cũng gần bán sạch, vậy mà cuối cùng lại đường hoàng lên màn ảnh lớn với vai nam chính.Cảm giác như đang mơ.

Nhưng khi nhớ lại đây chỉ là một đoàn phim gà mờ, giấc mộng cũng dần tan thành khói.Thôi thì...Trước đây đã thất bại đầu tư biết bao nhiêu lần, lần này chỉ mong đừng lỗ sạch vốn.

Nếu không thì... cậu thật sự không còn nhà mà về.Ngồi trên máy bay, nhìn bầu trời xanh ngắt và những đám mây trắng lững lờ ngay trước mắt, Kỳ Nhiên thầm nghĩ như thế.
 
[Đm/Edit] Sau Khi Bị Tiểu Minh Tinh Ruồng Bỏ, Điên Phê Kim Chủ Quỳ Xin Tha Thứ
Chương 41+42


Kỳ Nhiên biến mất suốt ba tháng.

Trong ba tháng ấy, cậu gần như tan biến khỏi thế giới, không một dòng tin tức, không một lần xuất hiện.

Cứ như thể cậu chủ động xóa tên khỏi bản đồ giới giải trí.Chỉ khi một người nào đó bất ngờ nhắc đến, rồi đào bới ra, cái tên ấy mới bị lôi trở lại trước ánh đèn sân khấu.Bằng không, ba tháng qua, Kỳ Nhiên hoàn toàn là một cái bóng lặng thầm lui khỏi vòng xoay ồn ào kia.Chuyện thiên hạ ra sao cậu không màng bận tâm.

Hiện giờ, toàn bộ tâm trí cậu đều đổ vào kịch bản.Hiện tại họ đang thuê một căn nhà nhỏ ở vùng nông thôn.Không trách người ta không nhận ra Kỳ Nhiên, diện mạo hiện giờ của cậu...

Ừm, nói sao nhỉ, biến đổi quá lớn.Râu ria lởm chởm, tóc khô dài phủ gần hết gương mặt xanh xao vàng vọt, ánh mắt thì sâu hoắm, u tối đến lạ.Bộ phim này thuộc thể loại tội phạm hiện thực pha yếu tố trinh thám.Cố Túc vốn xuất thân là đạo diễn, nên khi bấm máy, cũng đích thân phụ trách cả khâu hậu trường.Hắn còn tập hợp hẳn một ê-kíp riêng, mời các đạo diễn mỹ thuật và chuyên gia giàu kinh nghiệm ở từng mảng.

Từng góc nhỏ cũng được đầu tư hết sức bài bản.Họ chẳng nghĩ ngợi gì xa xôi, chỉ đơn giản là đã tới bước đường cùng rồi, thì cứ cúi đầu dốc sức mà làm ra một tác phẩm tử tế.Mệt thì có mệt, nhưng lỡ đâu thành công rồi, tiền sẽ tự tìm tới.Cố Túc vẫn ổn, hắn có theo Bùi Đình Sơn làm đầu tư từ sớm, nên tài chính không thiếu.

Nhưng điều hắn không ngờ là: Kỳ Nhiên thì lại không.Vì thế khi nói đến dự án này, hắn cũng hoang mang tột độ."

Không phải chứ, cậu không moi được chút lợi gì từ chỗ Lục tổng à?"

Cách nói của hắn tuy có phần thẳng thừng, nhưng Kỳ Nhiên chẳng hề thấy bị xúc phạm, chỉ thành thật đáp: "Hắn đúng là từng giúp cậu kết nối nhiều nguồn tài nguyên tốt, mấy năm trước cũng kiếm được chút tiền, nhưng mà..."

Kỳ Nhiên hơi lúng túng nói tiếp: "Nhưng trước đó đầu tư thua lỗ chút ít, may mà hồi đó cậu mua được hai căn hộ."

Có lẽ vì chưa bao giờ có cảm giác an toàn, nên ngay khi kiếm được tiền, phản xạ đầu tiên của cậu là mua nhà.

Lúc ấy còn non nớt, cậu tìm đến Lục Cẩn xin lời khuyên.

Nhờ sự giúp đỡ của hắn, Kỳ Nhiên không chỉ mua được nhà với giá rẻ, mà cả khu vực đó dù thị trường có lao đao cũng chẳng bị ảnh hưởng.Hai căn hộ đó chính là tấm khiên vững chãi nhất của cậu.

Một căn đem thế chấp, một căn đã bán từ trước.Bộ phim này đối với cậu như chiếc phao cứu mạng.

Nhưng Kỳ Nhiên nghĩ rồi, đời người vốn là một canh bạc.

Dù có thua sạch, đem nhà đi cầm cố, thì cậu vẫn còn dư một khoản.

Đến khi ấy, không nhất thiết phải bò lên lại bằng nghề này, có thể rẽ hướng sang lĩnh vực khác.Không sao cả.Với suy nghĩ như vậy, Kỳ Nhiên lại thấy lòng mình bình yên hơn.Cố Túc nghe cậu kể, nhìn người thanh niên đã gầy rộc vì giảm cân để nhập vai, chợt vỗ vai cậu một cái: "A Nhiên, trước đây tôi đúng là bốc đồng, nhưng cậu cho tôi thêm một liều động lực cực mạnh.

Yên tâm đi, dù không dám chắc kiếm được bao nhiêu, nhưng ít nhất, sẽ không lỗ uổng gì đâu."

Kỳ Nhiên: "......"

Cậu mỉm cười, "Được, em tin anh, Cố đạo."

Dạo gần đây, Kỳ Nhiên ngày nào cũng nghiền ngẫm kịch bản.

Bản thảo này do chính tay Cố Túc viết, cậu đọc rồi đưa ra vài ý kiến cá nhân.

Một số điểm Cố Túc chưa từng nghĩ tới, nhờ cậu góp ý mà sáng rõ hơn hẳn.Cả đoàn mỗi ngày đều họp bàn kỹ lưỡng, dù chỉ là một hình tượng nhân vật nhỏ, họ cũng tranh luận tới nơi tới chốn.Đôi khi để thấu hiểu nhân vật chính, Kỳ Nhiên không chỉ phân tích nội tâm nhân vật đó, mà còn mở rộng ra hoàn cảnh sống, các mối quan hệ, và cả tâm lý những nhân vật xung quanh.Kịch bản 《Xuân Sinh》 nhìn thì đơn giản, nhưng thực chất cực kỳ phức tạp.Nhân vật chính là Trương Xuân Sinh xuất thân nghèo khó, là con cả trong nhà.

Cha mẹ suốt ngày cãi vã, cậu còn có một em gái mới sáu tuổi tên là Trương Nguyệt Khê.Câu chuyện xoay quanh cô em gái này.Chủ đề phim khá nhạy cảm.Trương Nguyệt Khê phải lòng một người đàn ông lớn hơn rất nhiều tuổi.Sau cùng, cô tự tử trong một tình huống đầy bí ẩn.Cha mẹ đi làm ăn xa, Trương Nguyệt Khê lớn lên trong vòng tay của Trương Xuân Sinh.

Một ngày nọ, khi đang đi làm, Trương Xuân Sinh hay tin em gái mất.

Cậu suy sụp hoàn toàn, không tài nào tin rằng Nguyệt Khê tự sát.Trong quá trình tìm hiểu, Trương Xuân Sinh phát hiện em gái từng quen một người bạn trai.

Cậu lập tức báo cảnh sát...Từ đó, câu chuyện dần hé lộ, đảo ngược rồi lại đảo ngược, bóc trần nhiều mảng tối đáng sợ của xã hội.Bộ phim khơi gợi vô số suy ngẫm.Cái kết, là nhiều năm sau, Trương Xuân Sinh cuối cùng cũng được dư luận và cộng đồng mạng đứng về phía mình.

Nhưng đến lúc đó, cậu đã bước qua tuổi bốn mươi.Kết thúc ấy, khiến người ta không khỏi ngậm ngùi.Cảnh mở đầu của phim là hình ảnh Trương Xuân Sinh nghèo túng và tuyệt vọng, bị người đời chỉ trỏ khinh miệt.Từ hình tượng u ám ấy, câu chuyện dần được hé mở.Gần đây, Kỳ Nhiên dành rất nhiều thời gian để hóa thân vào vai diễn này.

Cậu đang trong giai đoạn cân bằng giữa nhịp phim và những đoạn hồi tưởng quan trọng.Đoàn phim của họ rất mới, không có ngôi sao nổi tiếng, không có gương mặt quen thuộc xuất hiện ở mọi chương trình truyền hình.

Cố Túc thì cả ngày đeo kính râm to đùng, ăn mặc lôi thôi, lại thêm phần lớn cảnh quay đều ở trong nhà nên chẳng ai nhận ra hắn.Còn ngôi sao thứ hai của đoàn, Kỳ Nhiên, với tạo hình hiện tại, so với lần trước lên hot search vì bị chụp ảnh trong diện mạo luộm thuộm, giờ còn kinh khủng hơn.Để nhập vai, cậu phải nhuộm da thành màu vàng bệnh, diện mạo gần như biến đổi hoàn toàn.

Người ngoài nhìn vào, chẳng thể nhận ra đây là Kỳ Nhiên mà họ từng biết.Hơn nữa, bối cảnh là vùng quê hẻo lánh, đa phần các cảnh quay đều rất yên ắng, nên việc ghi hình cũng chẳng khiến ai để ý.Trong quãng thời gian đó, Kỳ Nhiên gần như chẳng buồn quan tâm thế giới mạng đang xoay vần ra sao.Tháng quay cuối cùng, đoàn dời đến một vùng non xanh nước biếc hẻo lánh.

Trời thì ngày càng trở lạnh, sáng ra đất phủ một lớp sương mỏng trắng lóa.Trong núi, mây mù giăng kín, như ai đó mang tấm lụa khổng lồ phủ lên tất thảy.Kỳ Nhiên lạnh đến khẽ rùng mình.Cậu quay sang cô gái bên cạnh, cười nói: "Cảm giác thế này thật ra cũng hay, không chơi điện thoại, chỉ chuyên tâm quay phim thôi."

Cô gái kia tên Trần Nhan Mộ, là diễn viên mới toanh, mới đến mức chẳng thể mới hơn.

Xuất thân bình thường, vai diễn không nhiều, nhưng thiên phú thì có thừa.Cố Túc từng đề cập với Kỳ Nhiên rằng muốn ký hợp đồng với cô.Kỳ Nhiên suy nghĩ một hồi, vẫn chưa đưa ra quyết định.

Dù sao tình cảnh hiện tại của cậu, đâu có sức mà "gánh" thêm một nghệ sĩ.Rồi tuyết rơi.Cảnh cuối cùng cũng sắp hoàn thành.Địa điểm quay được chuyển về nội thành.Hôm đóng máy, Kỳ Nhiên thực sự đã bật khóc, khiến cả đoàn phim cười ồ lên.Nhưng chẳng ai cười thật.

Ai cũng len lén lau nước mắt.

Hơn ba tháng quay ròng, chưa kể giai đoạn chuẩn bị trước đó, gần như đã tốn trọn năm tháng cuộc đời.

Rồi còn hậu kỳ, dựng phim, âm thanh...

Tính thế nào thì cũng đã hơn nửa năm trôi qua.Ngày trở lại Kinh Thành, Kỳ Nhiên mang theo một nỗi trống trải.Cậu trở về một mình.

Còn Cố Túc thì ở lại Quý Thành, nói rằng sẽ lưu lại đó một thời gian.Kỳ Nhiên biết rõ lý do hắn không về cùng, bởi vì, một tháng trước, Bùi Đình Sơn đã đính hôn.Đi bên cạnh cậu bây giờ là cô em gái nhỏ Trần Nhan Mộ.

Trước kia cô nói tiếng phổ thông không sõi, nhưng gần đây luyện tập rất chăm chỉ, gần như đã không còn nghe ra giọng địa phương nữa.Kỳ Nhiên giờ chẳng có tiền, chẳng có tài nguyên để nâng đỡ một ai.

Thế nên, trước ngày rời đi, cậu hỏi Trần Nhan Mộ có muốn theo mình lên Kinh Thành, làm trợ lý tạm thời.

Nếu sau này có thể tìm được tài nguyên phù hợp thì sẽ tính tiếp.Nếu không, cũng chẳng sao.

Về sau gặp chuyện gì khó khăn, cứ đến tìm cậu là được.Hai người họ ở chung với nhau khá hợp.Trần Nhan Mộ nhìn thì diễn xuất có thiên phú, nhưng tính cách lại có phần ngây ngô ngọt ngào, lại chẳng có ai thân cận bên cạnh.

Cô xem Kỳ Nhiên như anh trai ruột, nên lập tức đồng ý, "Cho dù không làm diễn viên cũng không sao hết, anh à, anh bằng lòng cho em làm trợ lý, em đã vui lắm rồi!"

Thế là họ cùng nhau trở lại Kinh Thành.Nguyên Tiểu Nhu tới đón Kỳ Nhiên.

Trên đường đi, cô kể rằng mấy tháng qua mình cũng không ít lần chạy tới chạy lui để tìm cậu, còn giúp thương lượng mấy hợp đồng quảng cáo, chỉ cần quay một phát là có thể kiếm được một ít tiền tiêu vặt.Cô cũng đã kết nối lại với bên Tiết Thụy.

Lần này Kỳ Nhiên trở về, e là không bao lâu nữa sẽ phải nhập tổ.May mắn là vậy.Nguyên Tiểu Nhu cùng chú Trần tới đón, ai cũng đều là người quen.Thế nên khi thấy Trần Nhan Mộ, Nguyên Tiểu Nhu cũng không lấy làm lạ.

Trước đó cô đã cùng Kỳ Nhiên bàn bạc qua chuyện này rồi.Hai cô gái từng gặp nhau, giờ ở chung cũng rất hợp ý.Tài xế chú Trần cũng họ Trần, Trần Nhan Mộ liền bắt chuyện với chú, nói chuyện rôm rả suốt đường đi.Còn Kỳ Nhiên thì có phần mệt mỏi.

Cái mệt này không đơn thuần là thể xác, mà là loại mỏi mệt chưa thể thoát khỏi kịch bản, còn vương vấn mãi trong đầu óc.Cậu khép hờ mắt, không bao lâu sau, bên trong xe liền rơi vào yên lặng.Họ đưa Kỳ Nhiên về nhà, còn Trần Nhan Mộ thì theo Nguyên Tiểu Nhu đến nơi tạm nghỉ trước.Chỗ ở của họ đều là nhà thuê, dù sao cũng là do Kỳ Nhiên bỏ tiền ra.Cho nên chuyện này đâu phải chuyện nhỏ.Một mình Kỳ Nhiên nuôi cả mấy miệng ăn, thật ra thì áp lực không nhỏ chút nào.Về đến nhà, cậu tắm rửa rồi ngả người xuống ngủ một giấc.Nhà cửa sạch sẽ, dì giúp việc hôm qua vừa mới đến dọn dẹp.Trở lại góc nhỏ của chính mình, lại có cảm giác bình yên khác hẳn.Cậu bị đánh thức bởi tiếng điện thoại, mơ màng bắt máy, "Alo."

Giọng cậu hơi mềm, có phần chưa tỉnh hẳn.

"Đang ngủ à?"

Nghe giọng là Thẩm Diệu Hành, Kỳ Nhiên "ừm" một tiếng, "Thẩm tổng, lâu rồi không gặp."

Dạo trước vì bận quay phim, sợ tiếng ồn bên ngoài làm phiền mình, Kỳ Nhiên đã đổi sang dùng một chiếc điện thoại phụ.Suốt mấy tháng nay, cậu và Thẩm Diệu Hành...

Không, cậu gần như không liên lạc với bất kỳ người bạn nào ở Kinh Thành.Vì thế giờ Thẩm Diệu Hành gọi điện tới, khiến Kỳ Nhiên có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp người.Điều tuyệt vời nhất khi quay phim là có thể tạm thời rút mình khỏi hiện thực.Kỳ Nhiên trở mình, nghe thấy bên kia nói: "Hôm nay về rồi?"

Dù sao chuyện cậu đi quay phim cũng không hoàn toàn là bí mật, chỉ cần chịu khó dò hỏi thì cũng biết được đôi chút.Có điều, dù có dò hỏi thì cũng chỉ biết là một đoàn phim nhỏ, đến cả đạo diễn là ai cũng chẳng rõ.Cố Túc dùng tên giả.Kỳ Nhiên lười biếng nói: "Phải rồi.

Thẩm tổng gọi tôi có việc gì không?"

Thẩm Diệu Hành đáp: "Chỉ là muốn quan tâm em một chút thôi, A Nhiên."

Gã đã không nghe được tin tức gì về cậu suốt một thời gian, bỗng nhiên nhận ra bản thân đã phạm phải một sai lầm, đó là chờ đợi.Rõ ràng, bất tri bất giác Thẩm Diệu Hành cũng bị kéo vào quỹ đạo của Kỳ Nhiên, đến khi giật mình tỉnh lại thì phát hiện ra người kia mình muốn giữ đã không còn trong tay nữa.Nhận thức đó khiến gã đã lâu không tìm người khác để phát tiết dục vọng.Như thể chẳng còn điều gì khiến gã thấy hứng thú.Quả nhiên, là gã đã quá nương tay.Hoặc có thể nói, Thẩm Diệu Hành đã tiêu tốn không ít tâm sức ở chỗ Kỳ Nhiên, nên mới muốn chiếm được nhiều hơn những cảm xúc khác biệt từ cậu.Vì thế, cách tiếp cận cũng trở nên quá mức nhẹ nhàng.Kỳ Nhiên nghe ra sự lạnh lẽo trong giọng điệu của gã, lập tức tỉnh táo hơn.Rồi cậu nghe thấy đối phương nói: "A Nhiên, tôi rất muốn gặp em.

Đến Bụi Gai tìm tôi."

Một mệnh lệnh đội lốt lời mời.Kỳ Nhiên cắn nhẹ môi dưới, muốn từ chối, nhưng lại theo bản năng không dám.Đừng nói là bây giờ, dù là thời kỳ đỉnh cao nhất của mình, Kỳ Nhiên cũng không thể đắc tội nổi với Thẩm Diệu Hành.

Huống chi trước đây chính vì gã mà cậu mới có thể vươn lên, được một hơi thở.Nếu không, làm sao có thể thuận lợi đến mức này, giành được cơ hội hợp tác với Cố Túc?Kỳ Nhiên mím môi, ngồi dậy, vuốt lại tóc, vẫn còn lưỡng lự nói: "Thẩm tổng, tôi vừa mới ngủ."

Thẩm Diệu Hành khẽ cười một tiếng, "Vậy cứ ngủ đi, tôi gác máy đây, A Nhiên."

Kỳ Nhiên nuốt một ngụm nước bọt.Suy nghĩ một lúc, cậu nói: "Nhưng nếu là vì Thẩm tổng, tôi sẵn lòng ra ngoài một chuyến.

Ở Bụi Gai đúng không?"

Bên kia vọng lại tiếng ồn ào, chắc là đang uống rượu.Kỳ Nhiên vốc nước lạnh rửa mặt, thay đồ rồi rời khỏi nhà.Cậu không hay lái xe, nên mỗi lần ra đường đều đi chậm.An toàn là trên hết mà.Tới Bụi Gai, cậu dựa theo số phòng Thẩm Diệu Hành báo mà tìm.Nhưng đã có nhân viên phục vụ ra đón cậu dẫn đường.Đứng trước cửa phòng thuê, cậu đã nghe thấy tiếng vọng ra từ bên trong, cậu đuổi nhân viên đi, vừa mở cửa liền nghe có một cậu ấm nào đó nói: "Này, Diệu Hành, đừng bảo là mày vẫn chưa làm gì được cái tên tiểu minh tinh họ Kỳ ấy nha?"

"Thật đấy, nếu không phải mày nhắm trước, tao nhất định ra tay rồi.

Xem thử trai từng bị Lục Cẩn chơi qua thì mùi vị thế nào."

"Ha ha ha ha..."

Cửa vừa mở ra, tiếng cười giễu cợt bên trong lập tức im bặt.Thẩm Diệu Hành đưa mắt nhàn nhạt liếc sang.Kỳ Nhiên bước vào ngay, cậu mỉm cười tiến lên, chỉ vào cậu ấm vừa lên tiếng, giọng điệu chậm rãi: "Tôi cũng rất muốn thử xem, người từng bị đàn ông chơi qua là mùi vị gì."

Chơi đàn ông à, chẳng phải đều như nhau sao?

Lẽ nào trên dưới còn chia ba bảy loại?Người nọ sững người, tưởng cậu vừa nói mình bị rất nhiều đàn ông chơi qua?

Sắc mặt ngay lập tức trở nên u ám, đang định nổi giận thì thấy Kỳ Nhiên bước đến trước mặt Thẩm Diệu Hành.Trên gương mặt Thẩm Diệu Hành nở một nụ cười, vỗ nhẹ vào ngực mình, "Cậu có thể cút rồi, người của tôi đến rồi."

Ánh mắt Kỳ Nhiên nhìn gã không có vẻ gì là dễ chịu.Thậm chí còn mang theo chút chế giễu nhàn nhạt.Chẳng hiểu sao, Thẩm Diệu Hành lại cảm thấy có chút chột dạ, gã xoa tay, là bàn tay vừa mới đụng chạm vào lòng ngực một thiếu niên khác.Kỳ Nhiên ngồi xuống, không nói một lời, lặng lẽ nhìn những người trong phòng.Lúc trước, khi cậu ngồi bên cạnh Lục Cẩn, ánh mắt của những người này luôn chứa đầy khó chịu.

Giờ cậu ngồi cạnh Thẩm Diệu Hành, ánh nhìn đó vẫn y nguyên.Khiến người ta thật sự chẳng biết nói gì hơn.Mẹ nó, cái tên tiểu yêu tinh này quả thật có thủ đoạn, mấy kẻ ngồi đây đều là những người từng khen ngợi cậu ta.Chuyện này đúng là khó phản bác.Cái vẻ kiêu ngạo ấy khiến tâm trạng Thẩm Diệu Hành tốt hẳn lên.Gã ghé sát vào Kỳ Nhiên, mùi rượu nồng nặc, Kỳ Nhiên khẽ nhíu mày.Thẩm Diệu Hành bật cười, "Nghe rồi à?

Giận sao?"

Kỳ Nhiên hơi nghiêng người tránh đi, liếc mắt nhìn gã, "Thẩm tổng, anh nghĩ tôi không nên giận sao?"

Ánh mắt cậu trầm lặng, mang theo thứ lực đạo như muốn xuyên thấu tâm can, ánh nhìn ấy khiến mắt Thẩm Diệu Hành sầm xuống, gã đưa tay ôm lấy vai cậu, "A Nhiên, tôi say rồi, đừng chọc tôi."

Gã quả thực đã uống nhiều, tâm trạng đầy bực bội, chỉ muốn làm một chuyện gì đó.Gã khao khát có được Kỳ Nhiên từ lâu.Nhưng cái mà gã có được, từ trước tới nay chỉ là thân thể.

Vậy nên gã luôn giữ cậu ở mức ái muội mập mờ, chưa từng ép buộc hay bắt ép cậu phải thần phục.

Dù là không tình nguyện, gã cũng cảm thấy không cần thiết.Thế nhưng việc Kỳ Nhiên biến mất suốt mấy tháng qua lại khiến Thẩm Diệu Hành thấy bất an.Gã chợt nhận ra, bản thân đang dùng sự dịu dàng để khiến Kỳ Nhiên cam tâm nằm dưới thân mình, mong rằng chính điều đó sẽ cảm động được cậu, khiến cậu sẵn lòng vì gã mà toàn tâm toàn ý.Nếu đúng là như vậy, thì khi cậu đủ lông đủ cánh, Thẩm Diệu Hành sợ rằng sẽ chẳng giữ nổi người này nữa!Không thể để như vậy được, con thỏ trắng mà gã để mắt đã lâu, nếu không ăn được thì thật không cam tâm.Dù Kỳ Nhiên không thể đọc hết tâm tư Thẩm Diệu Hành lúc này, nhưng cậu đại khái cũng hiểu gã không muốn buông tay.Thật ra, Kỳ Nhiên chưa từng cho rằng Thẩm Diệu Hành có tình cảm gì đặc biệt với cậu.Gã chỉ đơn giản là muốn lấy lòng cậu một cách trọn vẹn hơn mà thôi.Nếu như gã muốn có được thứ khoái cảm vượt trên nhu cầu thể xác ở nơi Kỳ Nhiên, vậy thì gã sẽ tìm cách phát tiết sinh lý ở chỗ khác.Thoạt nhìn thì giống như Kỳ Nhiên là đặc biệt, nhưng thực ra, chỉ vì chuyện này mà dễ dàng lên giường thì có gì là cao quý?Kỳ Nhiên nhìn rõ điều đó, cho nên không bao giờ để mình lạc lối trong cái gọi là "dịu dàng" mà Thẩm Diệu Hành thể hiện.Năng lực của gã không thua kém gì Lục Cẩn, đều là những kẻ kiệt xuất.Nhưng nếu trước kia Kỳ Nhiên từng mong Lục Cẩn toàn tâm toàn ý yêu thương mình, thì cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng trao thân cho bất kỳ ai khác chỉ vì chút an ủi.Đúng là, ngay từ đầu Kỳ Nhiên từng bước đường cùng, bị người ép buộc, nên thấy không sao cả nếu qua lại một hồi với Thẩm Diệu Hành.

Nhưng người khác thì không.Tinh thần cậu đã cạn kiệt, không thể cho người ta thứ giá trị cảm xúc khác biệt.Bọn họ, suy cho cùng, chỉ là những kẻ đáp ứng nhu cầu lẫn nhau.
 
Back
Top Bottom