Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Đm/Edit) Nuông Chiều Mọi Kịch Bản Của Em - Thanh Lãnh

(Đm/Edit) Nuông Chiều Mọi Kịch Bản Của Em - Thanh Lãnh
Chương 29: Sân khấu


Kiều Thanh Viễn không biết nên giải thích thế nào với Lâm Việt Nhiên.Cho dù hắn có chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu, khi gặp phải chuyện liên quan đến Lâm Việt Nhiên, hắn cũng sẽ rối tung lên.Kiều Thanh Viễn bực bội lắc đầu, hắn nghĩ thầm, quên đi, cứ như vậy đi.Lâm Việt Nhiên vừa an ủi hắn, vừa cười tủm tỉm lúc Kiều Thanh Viễn không để ý, nhưng vẫn cố tình hỏi bằng giọng điệu đầy do dự: "Là thật sao?"

Anh ra vẻ không hiểu, như thể đang đối mặt với một câu hỏi khó khăn và rối rắm."

Nhưng anh là một Omega khiếm khuyết, không hoàn hảo, thật sự sẽ có một Alpha thích một người bạn đời như vậy sao?"

Lâm Việt Nhiên thì thào nói: "Huống chi, đây còn là khiếm khuyết ảnh hưởng đến sự hòa hợp trong cuộc sống vợ chồng."

Anh treo đầu dê bán thịt chó, biến tình cảm thầm lặng của Kiều Thanh Viễn dành cho mình thành sự chiếm hữu phổ biến của Alpha với Omega, đổ lỗi cho việc thiếu hụt pheromone của chính mình.

Chỉ có như vậy, anh mới nắm được nhiều quyền chủ động hơn, để Kiều Thanh Viễn bộc lộ tình cảm nhiều hơn, giúp bản thân cảm thấy an tâm hơn.Nhìn bề ngoài, Lâm Việt Nhiên như đang xé rách vết thương hết lần này đến lần khác, nhưng trên thực tế, chính từng lần tự xé toạc nỗi đau của anh lại lấp đầy khoảng trống không nguôi trong lòng Kiều Thanh Viễn.Lâm Việt Nhiên nghĩ, anh chính là kẻ hèn mọn như vậy, không từ thủ đoạn chỉ để khiến Kiều Thanh Viễn hoàn toàn đắm chìm trong mình.Anh muốn Kiều Thanh Viễn thương xót mình, chiếm trọn mình, vĩnh viễn không dám rời bỏ mình.Quả nhiên Kiều Thanh Viễn thật sự bộc bạch cho anh biết, hắn không keo kiệt từng chi tiết, hắn muốn làm cho Lâm Việt Nhiên tin vào sự yêu thương và quan tâm mà mình dành cho anh.Lâm Việt Nhiên là mối tình đầu của Kiều Thanh Viễn.Những tâm sự thuở thiếu niên không còn lớp vỏ kẹo vẫn vẹn nguyên sự ngọt ngào; tình cảm chân thành, thẳng thắn như ánh hoàng hôn mùa hè mãnh liệt.Mắt Lâm Việt Nhiên đỏ hoe, anh cuộn tròn trong vòng tay Kiều Thanh Viễn, nhưng vẫn nói: "Nếu như anh không thể dành cho em nhiều tình cảm như em dành cho anh, em có phiền lòng không?"

Kiều Thanh Viễn chỉ hỏi: "Bây giờ anh trai có thích em thêm một chút không?"

Lâm Việt Nhiên ra hiệu: "Nhiều hơn một chút."

Kiều Thanh Viễn cười thật sâu: "Vậy là đủ rồi."

Hắn ôm chặt lấy Lâm Việt Nhiên, "

Sau này, anh trai mỗi ngày đều thích em hơn một chút, không cần phải đuổi kịp tình cảm của em, chỉ cần tình cảm của anh ngày càng nhiều hơn, hoặc duy trì ổn định cũng được, không sao cả."

Lâm Việt Nhiên hỏi hắn: "Nhưng em thích nhiều hơn như vậy, thật sự không mệt sao?

Nếu đến cuối cùng anh vẫn không yêu em nhiều hơn, em sẽ buồn chứ?

Nếu cuối cùng chúng ta không ở bên nhau, em có cảm thấy hối tiếc không?"

Từng câu hỏi của Lâm Việt Nhiên đều như đang sát muối vào nỗi đau của Kiều Thanh Viễn, những gì anh cho Kiều Thanh Viễn thấy chính là một người vừa lo được lo mất, vừa thiếu thốn tình yêu nhưng lại khao khát được yêu thương.Anh cần em bảo vệ anh.——Đây là tín hiệu mà Lâm Việt Nhiên liên tục phát ra cho Kiều Thanh Viễn.

Kiều Thanh Viễn đỏ mắt, buồn bã: "Em rất vui khi gặp được anh, anh ở bên cạnh em, dù không làm gì cũng làm em cảm thấy hạnh phúc, anh trai có thể không thích em, chỉ cần đừng ghét em là được."

Lâm Việt Nhiên rơi nước mắt, "Có phải anh đã quá tàn nhẫn và lạnh lùng với em rồi không?"

Kiều Thanh Viễn lắc đầu: "Anh là người dịu dàng và ấm áp nhất, làm anh phải buồn lòng là em không tốt.

Anh không cần cảm thấy có gánh nặng, thích anh chỉ là việc của em thôi."

Trái tim Kiều Thanh Viễn chua xót, hắn hỏi một cách đáng thương, rồi đổi sang một chủ đề thân mật hơn, "Em muốn hôn Nhiên Nhiên, có thể không ạ?"

Lâm Việt Nhiên nhắm mắt lại, chủ động hôn lên khóe môi Kiều Thanh Viễn, "Em muốn làm gì cũng được."

-Trợ lý đeo khẩu trang đen lại xuất hiện.Lần này, tất cả mọi người đều biết Lâm Việt Nhiên là vợ hợp pháp của con trai Kiều gia, nhân viên của tổ chương trình cũng không dám khinh thường, cũng sẽ không có ai xông vào phòng của Lâm Việt Nhiên.Chuyên gia trang điểm vẫn là Lisa, cô nhìn Lâm Việt Nhiên đang mơ màng buồn ngủ, sau đó nhìn Kiều Thanh Viễn người đang hướng ánh mắt về phía mình, ngay khi thu ánh mắt lại va phải dấu hôn ở hõm xương quai xanh của Lâm Việt Nhiên.Mặt Lisa đỏ bừng, ngay khi ngẩng đầu lên, lại một lần nữa chạm mắt với Kiều Thanh Viễn.Trong phòng, không khí như hạ thấp vài độ.

Lisa rùng mình, cười gượng, hai tay chắp lại tỏ ý không có ý định xúc phạm.

Kiều Thanh Viễn lúc này mới nhìn đi chỗ khác.Không khí cuối cùng cũng lưu thông trở lại.Lisa thở ra, vừa thu dọn hộp trang điểm vừa nhẹ nhàng thì thầm mắng trong lòng, mỹ nhân xinh đẹp cùng chú chó sói nhỏ thật sự rất "ngon miệng", còn quá bảo vệ mỹ nhân trong lòng!Tuy nhiên, khi Lisa nghĩ đến những người hâm mộ với bộ trang bị súng dài pháo ngắn bên ngoài, cô ngay lập tức hiểu được sự lo lắng của Kiều Thanh Viễn."

Thanh âm vẫn còn bên tai" hôm nay được thu âm đến số thứ tám, số tiếp theo là giai đoạn đá quán cuối cùng, sau đó là bán kết và chung kết, với thực lực của Lâm Việt Nhiên, đi đến trận chung kết không thành vấn đề.Lisa nghĩ rằng chương trình này sẽ kết thúc sau ba tuần nữa, mặc dù Lâm Việt Nhiên là khách mời bất ngờ, nhưng anh vẫn vững vàng tiến bước đến tận bây giờ, tổng cộng hợp tác được bốn số, nhưng sự xuất hiện của anh trong mắt khán giả trong suốt một tháng qua đã đủ để tạo ra sức hút và độ nổi tiếng không thua kém phần lớn các nghệ sĩ.

Dự kiến trong tập này, Lâm Việt Nhiên sẽ hát rap.

Sự thay đổi nhanh chóng về phong cách âm nhạc và lĩnh vực trải nghiệm đa dạng đến mức rất khó để mọi người không bị thuyết phục."

Tôi đã xem buổi tổng duyệt của cậu, thật ấn tượng."

Sau khi trang điểm xong Lâm Việt Nhiên mới mở mắt, nghe thấy lời khen ngợi của Lisa liền hỏi: "Lát nữa cô có xem buổi biểu diễn không?"

Lisa gật đầu, "Đương nhiên, nhưng tôi không thể đi lên phía trước, chỉ có thể xem qua màn hình lớn ở phía sau."

Lâm Việt Nhiên mỉm cười: "Tôi sẽ làm tốt hơn cả buổi tổng duyệt."

Lisa nghĩ đến những màn trình diễn của Lâm Việt Nhiên trước đây, phong cách biểu diễn của anh như thể có 'hack' vậy, "Tất nhiên phải vậy rồi."

-[Đến rồi đây, đến rồi đây!

Anh đến để thăm vợ đây!][Ánh trăng nhỏ, anh nhớ em quá!

Mau lại đây anh hôn một cái!][Câm miệng!

Lỗ tai của Kiều cún con động qua động lại rồi!][Hahaha, phải rồi, phải rồi!

Vợ cũng là ánh trăng của anh mà!][Hôm nay ánh trăng nhỏ có hát tình ca không?][Oh wow, đoạn nhạc dạo này!

Thú vị ghê!!]Lần này, Lâm Việt Nhiên là người thứ ba ra sân, anh cũng không có ưu thế về thứ tự.

Hơn nữa, vì khách mời trước đó đã hát một bài tình ca buồn, không khí trong phòng trở nên trầm lắng, càng thử thách khả năng kiểm soát bầu không khí.

Kiều Thanh Viễn ngồi ở hàng ghế đầu tiên của khán giả, ánh đèn trong thính phòng mờ đi.Âm thanh của Lâm Việt Nhiên vang lên."

Tháng Ba, giữa tiếng người ồn ào, gió xuân vẫn ngân vangTiếp nối câu chuyện, mở ra cảnh cuối của mê cung trong cảnh thứ tưLần đầu khai phá, đất đai như mới lạ, Sóng gió mịt mù, vẫy vùng trong biển cả Một chútThêm một chút nữaCán thẳng xuống nước, lưỡi gươm lộ ra!"

Lâm Việt Nhiên khoác trên mình chiếc quần yếm, và đôi giày thể thao trắng tinh, tóc nâu buộc băng đô xanh, tay cầm micro bước lên từ hàng ghế khán giả, rồi nhẹ nhàng nhảy lên sân khấu cao một mét, phong thái nhanh nhẹn, tràn đầy sức sống và nhiệt huyết.[Ahhhhh, cậu ấy thế mà lại hát rap!!][Ánh trăng nhỏ hôm nay thật rực rỡ!] "Bộ sưu tập máy bay giấyCá chuồn đua giữa những tầng mâyLén lút âm mưu suốt bao ngàyDừng lại, ca hát chỉ vì em Công bằng chính nghĩa cũng chẳng tiếc Lừa dối, lòe loẹt, giải mã bí ẩn!"

Anh đang đáp trả.Mặc dù khán giả và ban giám khảo âm nhạc tại hiện trường không phải lúc nào cũng dõi theo từng tin đồn trên mạng, nhưng với sự nổi bật của chương trình "Thanh âm vẫn còn bên tai", việc họ chưa nghe đến những lời đồn về Lâm Việt Nhiên là không thể.Khán phòng ngay lập tức trở nên sôi động, từng làn đạn mạc không ngừng lướt qua, tiếng trống trở nên dồn dập, nhịp điệu hối hả, giọng hát của Lâm Việt Nhiên vang vọng từ sân khấu, lan tỏa khắp ngóc ngách của buổi ghi hình."

Trong lòng bứt rứt không yênDưới ngòi bút, dồn đầy nhiệt huyếtBa bốn người quen cũ tiết lộ Một bài viết được lòng người"."

Một chútThêm một chút nữaĐừng mong làm rối hướng tôi Từ xưa đến nay, tự do vẫn là lý tưởngMuôn việc ngàn đời đều theo gió Sơn hà không rời, thành vương xưng bá Ai hơn ai kiêu ngạo!"

---------
 
(Đm/Edit) Nuông Chiều Mọi Kịch Bản Của Em - Thanh Lãnh
Chương 30: Khẳng định


Ngày hôm sau, tập chính thức còn chưa kịp phát sóng thì hashtag # Lâm Việt Nhiên lần đầu lên tiếng sau lùm xùm# đã nhanh chóng leo lên top tìm kiếm, nhấp vào xem thì chỉ thấy một tài khoản PR úp mở tung ra tin đồn. @Trong vòng818: Omega nào đó nổi lên chỉ sau một đêm gần đây quả thật có điều đáng chú ý, đã trực tiếp phản hồi trên chương trình, nhưng nếu xuất thân từ tầng lớp bình dân, không có hậu thuẫn của Alpha, e rằng cũng chẳng dám mạnh miệng như thế, suy cho cùng đây cũng chỉ là trò chơi quyền lực mà thôi. [Lại là trò giải câu đó đoán tên người à?][Emmm...

Tôi hình như đoán ra là ai rồi.

Lúc ghi hình tôi cũng có mặt mà, nhưng lời của blogger này chẳng có chút giá trị nào đâu, toàn mấy thứ chẳng đâu vào đâu.][Nếu đúng là người tôi đang nghĩ đến, thì thật ra tôi cũng khá nể cậu ấy.

Bởi trong giới đầy tai tiếng này, mấy ai dám lên tiếng phản pháo một cách trực diện như vậy chứ?][Thế mới chất!

Trước đây tính cách của ánh trăng nhỏ hơi nhạt nhòa, dù thẳng thắn nhưng chưa đủ hoang dã, lần này đáp trả mạnh mẽ này, tôi rất hài lòng, yêu luôn rồi, chính thức đổ từ bây giờ.][Vậy ngày trăng tròn sói có thật sự biến hình không nhỉ?

Có một sói con dính người nào đó ngồi ngay hàng đầu tiên kìa.][Gì gì cơ?

Có lên hình không?

Mau lên nền tảng canh giờ phát sóng thôi!]Giới truyền thông từng đồn đoán rằng Lâm Việt Nhiên có thể sẽ phản hồi về những lùm xùm gần đây khi tham gia chương trình, anh có thể sẽ diễn vai đáng thương, khơi dậy sự đồng cảm, cũng có thể sẽ gay gắt châm biếm không thương tiếc, hoặc như lần trước thẳng thắn đối diện với ban giám khảo, nói ra hết những suy nghĩ của mình.Không ai có thể ngờ rằng Lâm Việt Nhiên lại sáng tác hẳn một ca khúc riêng vì chuyện này, sự việc mới lắng xuống được vài ngày, vậy mà chỉ trong 72 giờ, anh đã hoàn thành một bài hát với chất lượng đáng kinh ngạc, điều này thực sự khiến mọi người không khỏi ngỡ ngàng.

Ngay cả những giám khảo trước đây luôn tìm cách châm chọc từng chi tiết cũng không thể tìm ra được nhược điểm để đặt câu hỏi.Dù sao Lâm Việt Nhiên đã nói rất rõ ràng trong lời bài hát - Dù bạn thích hay không, tôi cũng không quan tâm.

Ban giám khảo im lặng một lúc lâu, và chỉ có thể nói một cách khô khan, "Lời bài hát quá đơn giản và không đủ tính nghệ thuật."

Giám khảo nói thêm ở cuối, "Nhưng tôi đánh giá cao thái độ của cậu, và giai điệu rất bắt tai, tôi thích nó."

Lâm Việt Nhiên khiêm tốn nhận lời, cười nhẹ: "Cảm ơn, lần sau tôi sẽ cố gắng hơn." [Ahhh những lời này là sao đây!][Rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì, Lâm Việt Nhiên và ban giám khảo bắt tay giảng hòa ư?][Không, là ban giám khảo đơn phương đầu hàng.][Hiểu rồi, ánh trăng nhỏ ăn mềm không cứng, cậu ấy đã tìm được điểm yếu của mình!][Đó là lý do tại sao Kiều thiếu gia lại bám dính ánh trăng nhỏ như vậy?

Đã phá án thành công cả nhà ơi!][Tôi đã nói rồi mà, giáo thảo luôn lạnh lùng, sao có thể là kẻ dính người như vậy!][Ôi, tất cả đều là âm mưu!

Alpha đầy mưu kế!]Trải qua một trận phong ba mà không gặp phải nguy hiểm gì, Lâm Việt Nhiên cũng không nhàn rỗi, Studio nhận thêm vài đơn đặt hàng, ngay cả vào ngày chung kết, khi ở trong phòng chờ, anh vẫn miệt mài sáng tác nhạc."

Linh cảm không phải cứ muốn có là có."

Lâm Việt Nhiên đã đáp như vậy.

Lưu ca mỉm cười: "Nhưng cậu là một người có tài năng thiên phú."

Lâm Việt Nhiên lắc đầu, không mài giũa thường xuyên, tài năng cũng sẽ mai một.

Anh thử vài giai điệu rồi lần lượt bật cho Lưu ca nghe: "Anh thích phiên bản nào hơn?"

Lưu ca nói: "Gu của hai chúng ta không giống nhau."

"Chính vì khác biệt nên mới cần lắng nghe ý kiến.

Còn việc có áp dụng hay không là việc của em."

Lâm Duyệt Nhiên cười tươi, "Nghe không có nghĩa là sẽ thay đổi, cứ nói thử xem nào."

Lưu ca thản nhiên nói, Lâm Việt Nhiên mỉm cười: "Nhưng em thích phiên bản thứ hai hơn."

Lưu ca không nói thêm về vấn đề này, bởi trong âm nhạc, Lâm Việt Nhiên luôn có chính kiến riêng.

Anh ấy chỉ nhìn Lâm Việt Nhiên và thở dài: "Cậu có vẻ rất vui vẻ."

Niềm vui — qua vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng của Lâm Việt Nhiên có thể nhận ra sự phấn khởi và tự tin lan tỏa đến từng sợi tóc.

Lưu ca không khỏi tự hỏi đã có chuyện tốt gì xảy ra trong thời gian này mà anh ấy không biết.

Tuy nhiên, anh ấy không phải người hay tọc mạch chuyện riêng tư, nên chỉ có thể hỏi một cách tế nhị.Anh ấy còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để nhận được câu trả lời từ Lâm Việt Nhiên.Lâm Việt Nhiên quay đầu nhìn lại bản thân, bóng dáng trong gương, từng đường nét trên khuôn mặt đều thấm đượm niềm vui.Lâm Việt Nhiên hiện tại tựa như vầng trăng sau màn sương tan, thanh thoát mà quyến rũ."

Em đã nhận được câu trả lời mà mình mong muốn từ người yêu thương em."

Lâm Việt Nhiên nói: "Sự khẳng định mà em ấy dành cho em chính là chỗ dựa vững chắc nhất."

Lưu ca vô cớ bị nhồi thức ăn cho chó, bật cười mỉa mai, mặc dù sự chua xót trong lòng anh ấy đã nguôi ngoai, nhưng anh vẫn không thể không tỏ ra ghen tị, hỏi: "Cậu ta tốt đến mức đó sao?"

Lâm Việt Nhiên không chút do dự, "Đúng vậy."

Hơn nữa anh và Kiều Thanh Viễn trên giường cũng rất hòa hợp, anh có thể cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của Kiều Thanh Viễn trong từng cử chỉ âu yếm.

Nhưng điều này không thể nói với người ngoài.Lưu ca đổi chủ đề, "Sau trận chung kết, cậu có suy nghĩ gì không?

Có vài chương trình đã gửi lời mời cho anh."

Lâm Việt Nhiên sao cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc sáng tác nhạc của anh, những thứ khác đều không quan trọng."

Mấy chương trình âm nhạc ăn liền không phải là lựa chọn tốt nhất cho cậu, nếu cậu muốn tận dụng cơ hội thì có thể cân nhắc chương trình tạp kỹ có đối tượng khán giả rộng hoặc làm khách mời trong các tập đơn lẻ.

Ngoài ra, còn hai kịch bản phim thần tượng, nếu cậu thấy thú vị thì có thể xem thử, nhưng diễn không tốt dễ khiến cậu bị mất điểm trong mắt công chúng."

Lâm Việt Nhiên lắc đầu, "Em vẫn biết khả năng của mình đến đâu, việc tự cắt bỏ lông vũ như thế này thì thôi đi."

Lưu ca biết tính khí nóng nảy của anh và đồng ý với lựa chọn của anh.Lâm Việt Nhiên hỏi: "Còn gì nữa?"

Lưu ca do dự một chút, "Một chương trình hẹn hò thực tế."

"Hẹn hò thực tế?"

"Không phải là chương trình hẹn hò kiểu mai mối, mà là chương trình dành cho các cặp đôi đã xác nhận mối quan hệ yêu đương và công khai."

Lâm Việt Nhiên có chút rục rịch, sau khi Kiều Thanh Viễn tự mình lên tiếng đính chính, Lâm Việt Nhiên không còn lo lắng về việc xuất hiện trước ống kính có trở thành gánh nặng cho Kiều Thanh Viễn hay không.Nhưng anh vẫn nói, "Để em hỏi qua về thời gian của em ấy, nếu bị trùng với lịch học thì không thể được."

Điều này có nghĩa là "em muốn tham gia chương trình tạp kỹ này".Lưu ca hỏi: "Cậu chắc chắn chứ?"

Lâm Việt Nhiên gật đầu: "Chương trình này là gì?"

Lưu ca: "Người Là Pheromone Của Tôi."

Lâm Việt Nhiên: "......".

-Lâm Việt Nhiên, Người được dự đoán sẽ chiến thắng, cuối cùng đã thua với cách biệt ba mươi ba phiếu, Lưu ca cảm thấy tiếc cho anh, nhưng Lâm Việt Nhiên thì dường như không có phản ứng gì, anh đội vòng nguyệt quế của á quân, khoác chiếc áo choàng trắng có tua rua với một dấu ấn như hoa lê trên trán, trông như một tiên nhân lạc bước vào trần thế.Kiều Thanh Viễn sau khi tan học thì đến đón người, hôm nay hắn có một tiết học thực nghiệm quan trọng nên không thể đi cùng Lâm Việt Nhiên đến nơi ghi hình."

Em đã xem livestream."

Kiều Thanh Viễn xuất hiện với một bó hoa hướng dương, điểm xuyết giữa những vì sao.

Lâm Việt Nhiên trêu chọc hắn: "Muốn anh đạt quán quân sao?

Thật tiếc anh chỉ được á quân."

"Không."

Kiều Thanh Viễn nói: "Trong lòng em anh luôn là quán quân độc nhất vô nhị, không cần chương trình này chứng minh điều đó."

Lâm Việt Nhiên hỏi: "Vậy em tặng anh cái này với ý nghĩa gì?"

Kiều Thanh Viễn đặt một nụ hôn nhẹ lên cánh hoa lê ở giữa lông mày anh."

Đây là mặt trời, đây là những ngôi sao."

Kiều Thanh Viễn ôm Lâm Việt Nhiên vào lòng, "Em bắt ánh sao và mặt trời tặng cho ánh trăng của em."

Ánh mắt Lâm Việt Nhiên cười đến cong cong khóe mắt, " Em học những lời tán tỉnh quê mùa từ đâu vậy?"

Kiều Thanh Viễn cùng anh đi ra ngoài, "Trước mặt anh em chính là vô sự tự thông."

Hai người tay trong tay, hòa vào màn đêm vô biên.Lưu ca bị quên lãng thở dài một hơi, rồi quay sang nhân viên và nói: "Xin lỗi, Tiểu Nhiên rất vui khi được gặp người yêu, nên việc kí tên để lần sau vậy."

Lisa dẫn đầu nói: "Không sao, không sao, anh Lâm nhất định sẽ càng ngày càng nổi tiếng, chỉ cần anh ấy ở trong làng giải trí thì sẽ luôn có cơ hội gặp gỡ."

Lưu ca mỉm cười, nói thêm vài câu rồi rời đi.Anh ấy vẫn đang suy nghĩ về chương trình tạp kỹ mà Lâm Việt Nhiên nhắc đến, anh phải đi tìm hiểu thêm để tránh phát sinh thêm những vấn đề không đáng có.Một tuần sau, "Người Là Pheromone Của Tôi" bắt đầu được quay, Lưu ca nhìn Lâm Việt Nhiên, người ăn mặc như một con vẹt, nhắc nhở thân thiện, "Tiểu Nhiên, ây là chương trình hẹn hò chứ không phải cuộc thi sắc đẹp."

Lâm Việt Nhiên lạnh lùng đeo kính râm vào, "Thằng em trai rẻ tiền của em cũng sẽ đến đây, không đem nó đè bẹp dưới chân em không cam lòng."
 
(Đm/Edit) Nuông Chiều Mọi Kịch Bản Của Em - Thanh Lãnh
Chương 31: Tình yêu


"Thật đẹp."

Kiều Thanh Viễn lên tiếng.

Lưu ca một lời khó nói hết nhìn hắn: "Tình yêu làm người ta mù quáng sao?"

Kiều Thanh Viễn nghiêm túc lặp lại: "Nhiên Nhiên mặc cái gì cũng đều rất đẹp."

Lưu ca từ bỏ khuyên bảo.

Anh ấy không biết nhiều về tình hình Lâm gia, Lâm Việt Nhiên vốn không phải kiểu người hay than vãn, còn những chuyện lặt vặt rối ren trong nhà thì Lưu ca cũng chỉ nghe từ lời đồn đại từ thế giới bên ngoài mà hiểu được đôi chút.Mà trong trí nhớ của anh ấy, con trai út của Lâm gia dường như không phải là người trong vòng, lần này sao lại đột nhiên chen vào tham gia chương trình hẹn hò?

Thực sự có chút kỳ lạ.

"Dù sao thì, trong chương trình vẫn nên hạn chế tiếp xúc, quay ghi hình sẵn có điểm không hay là khâu hậu kỳ có quá nhiều chỗ để chỉnh sửa."

Lưu ca khẽ nói: "Hôm nay chụp ảnh quảng bá, các nhóm khách mời đều được sắp xếp thời gian khác nhau, không ai gặp ai, nói là để giữ sự bí ẩn.

Thế cũng tốt, tránh được xung đột."

Lâm Việt Nhiên hiểu ý của Lưu ca, gật đầu, không nói gì thêm.

Chỉ thấy Kiều Thanh Viễn khẽ cau mày, trầm giọng nói: "Có em ở đây, những việc còn lại cứ để em lo, anh chỉ cần vui vẻ là được."

Lâm Việt Nhiên ngoắc ngoắc ngón tay Kiều Thanh Viễn, "Cảm ơn Tiểu Viễn, em như thế thật khí phách nha."

Kiều Thanh Viễn chỉ hỏi anh: "Anh có thích không?"

Lâm Việt Nhiên gãi gãi lòng bàn tay Kiều Thanh Viễn, "Thích."

Trợ lý mớ tới vô tội che mắt, ra vẻ cái gì cũng không nhìn thấy.

Lâm Việt Nhiên chụp xong ảnh quảng cáo trong bộ trang phục như chú vẹt này, sau đó đến Kiều Thanh Viễn chụp riêng.Kiều Thanh Viễn mặc áo sơ mi trắng và quần jean, so với Lâm Việt Nhiên thì hơi đơn giản.

Nhưng ngay khi hắn đứng trước ống kính, khí thế của Alpha độc khiến hắn không cần nói gì cũng ào ạt tràn ngập, không thể cưỡng lại.

Ánh mắt hắn có vẻ lạnh lùng, nhưng trong chớp mắt băng tuyết đã tan, máy quay di chuyển theo ánh nhìn của hắn, cuối cùng dừng lại ở Lâm Việt Nhiên bên ngoài sân.

Đạo diễn quay chụp đương nhiên không nỡ rời mắt khỏi cảnh tượng này, liền quay sang nhắc nhở nhân viên quảng bá, "Trước khi phát sóng, hãy cho ra mắt những cảnh quay hậu trường này."

"Hai vị lão sư, chúng ta chụp một bức ảnh tập thể nữa nhé, hôm nay vậy là có thể kết thúc rồi."

Lâm Việt Nhiên đứng trước mặt Kiều Thanh Viễn, tay trái giơ ra sau, cằm Kiều Thanh Viễn đặt trên lòng bàn tay Lâm Việt Nhiên.

Còn tay phải Kiều Thanh Viễn quấn quanh eo Lâm Việt Nhiên, nhìn thẳng vào máy ảnh với ánh mắt sắc bén, giống như một con sói canh giữ một viên ngọc.-
Trong thời đại mà livestream trở nên phổ biến, Tổng đạo diễn của "Người Là Pheromone Của Tôi" vẫn quyết định chọn hình thức ghi hình trước, bất chấp những ý kiến trái chiều.

Phó đạo diễn không sao hiểu nổi, ông và tổng đạo diễn là đôi bạn lâu năm rồi, mà ngay cả trong những bữa nhậu riêng cũng phải cãi cọ về chuyện này, " Theo tôi, ông quá cứng đầu.

Giờ đây chương trình nào không phát sóng trực tiếp?

Ít nhất cũng phải có cả phát sóng trực tiếp và phát lại chứ, Khi đó, có độ hot và lượng người xem rồi, không phải lo lắng về việc hết hạn hoặc các yếu tố bất khả kháng làm cho công sức sau này trở nên vô ích.

Đây là việc lợi cả đôi đường, sao ông lại không đồng ý?"

Tổng đạo diễn thong thả lắc lắc ly rượu, chạm nhẹ vào ly của ông, nói: "Anh nghĩ tôi không từng suy nghĩ về điều đó sao?"

Phó đạo diễn không hiểu, "Vậy sao ông vẫn cố chấp như vậy?"

Tổng đạo diễn không trả lời, mà lại chuyển sang một chủ đề khác, "Cậu có biết tiểu thiếu gia của Dương gia không?"

"Dương gia mà tôi biết?"

"Nếu không còn Dương gia nào ở đây?"

Phó đạo diễn nheo mắt lại, hồi tưởng một chút rồi hỏi: "Có phải cậu ta đã tham gia chương trình âm nhạc gì đó không, chương trình có tên là "Thanh âm vẫn còn bên tai" đúng không?"

Tổng đạo diễn gật đầu: "Anh có đoán được tại sao lần này cậu ta đột nhiên đến chương trình của chúng ta không?"

Phó đạo diễn không biết tình hình cụ thể, "Không phải nói là cùng với người ngoài vòng sao?

Để tôi nghĩ xem, người đó, gọi là Lâm ......"."

Lâm Hân Nhiên."

Tổng đạo diễn thay ông bổ sung phần còn lại, cho ông một ánh mắt thật sâu, "Anh đoán xem người thường đó có liên quan gì đến Lâm gia?

Dù gia Dương gia có yêu chiều đứa con trai út đến đâu, cũng chẳng thể để cậu ta yêu đương với một người thật sự bình thường được.

Tôi thì không tin."

-Vào ngày ghi hình, đội ngũ chương trình đã phân chia thành bốn nhóm, mỗi nhóm đến nhà của một cặp đôi khách mời để đón người.Họ sẽ bắt đầu ghi hình từ cổng nhà, sau đó đưa bốn cặp khách mời đến biệt thự giữa hồ, nơi sẽ tập trung ghi hình trong vòng hai mươi ngày."

Chờ một chút, Nhiên Nhiên vẫn chưa tỉnh lại."

Kiều Thanh Viễn mở cửa cho đoàn phim, nói như vô ý: "Hình như sớm hơn thời gian đã nói một chút?"

Đoàn làm phim khẽ cười gượng hai cái, họ đến sớm hơn dự kiến hơn nửa tiếng, chỉ để chờ chụp một số cảnh bất ngờ.

Không ngờ Alpha Kiều gia lại không chút kiêng nể gì trước ống kính như thế.

Ống kính theo sau dáng người cao ráo, vai rộng và eo thon.

Rèm voan mỏng ở phòng khách làm dịu ánh sáng buổi sáng.Kiều Thanh Viễn cầm một cốc sữa nóng bước vào nhà, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ.Dưới ánh sáng mờ ảo trong căn phòng tối om, Kiều Thanh Viễn bật đèn tường lên để không làm chói mắt Lâm Việt Nhiên.

"Nhiên Nhiên, dậy thôi."

Kiều Thanh Viễn thấp giọng dỗ dành: "Đoàn làm phim đã đến rồi, nếu thấy buồn ngủ thì ngủ thêm trên đường nhé."

Lâm Việt Nhiên đã quá mệt mỏi vì một đêm quá trớn, giờ mắt anh vẫn không mở ra nổi.

Anh nửa tỉnh nửa mê nghe thấy giọng của Kiều Thanh Viễn, vô thức đưa tay ôm lấy cổ Kiều Thanh Viễn, kéo anh xuống và đè lên người mình, lẩm bẩm: "Buồn ngủ quá."

Kiều Thanh Viễn cười bất lực, ngồi dậy và nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay của người trong lòng."

Dậy nào Nhiên Nhiên, nếu không em sẽ hôn anh đấy."

Kiều Thanh Viễn nghiêng người, hơi thở của hai người giao nhau, "Thật sự hôn rồi."

Lâm Việt Nhiên nghiêng đầu, "Bọn họ đã đến chưa?

Vào nhà rồi sao?"

Kiều Thanh Viễn trêu chọc anh: "Chưa vào trong nhà, em chưa mở cửa cho họ."

Lâm Việt Nhiên phát ra một tiếng "ồ", "Chỉ được hôn sau khi rửa mặt xong, nhưng anh không muốn cử động."

Kiều Thanh Viễn nói: "Em bế anh đi."

Hắn bế người lên, Lâm Việt Nhiên tựa vào vai hắn, hai mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm một tiếng: " Chỉ có thể hôn trong năm phút thôi."

Kiều Thanh Viễn cười thật sâu: "Anh nói phải giữ lời."

Sau khi rửa mặt xong, Lâm Việt Nhiên cuối cùng đã tỉnh táo hơn, anh lại được bế lên, ngay lập tức nhìn thấy camera ở cửa phòng ngủ.Lâm Việt Nhiên: "......"

Lâm Việt Nhiên: "Tiểu Viễn."

Kiều Thanh Viễn thành thật nhận sai, "Anh ơi, em ở đây."

Hắn vội vã thay đổi cách xưng hô, không ngừng tỏ ra yếu đuối trước điểm yếu của Lâm Việt Nhiên, "Em sai rồi, anh ơi."

Lâm Việt Nhiên quả nhiên trúng manh điểm mà Kiều đại cẩu làm nũng, anh sờ sờ tóc Kiều Thanh Viễn, "Lần sau không được để anh phải xấu hổ như vậy nữa."

Kiều Thanh Viễn hôn anh một cái, "Không có gì xấu hổ, rất dễ thương."

Hắn chặn camera lại, bảo Lâm Việt Nhiên thay quần áo, "Nhiên Nhiên rất dễ thương."

Lâm Việt Nhiên phát ra một tiếng "hừm", "Nhiên Nhiên dễ thương đói bụng."

Kiều Thanh Viễn dẫn anh ra ngoài, "Bữa sáng đã chuẩn bị xong, anh uống sữa trước đi, vẫn còn ấm."

Đoàn làm phim bị lờ đi suốt quá trình: "......".Đây đúng là hiệu quả mà họ mong muốn, nhưng sao mình lại cảm thấy mình 'sáng' đến vậy?

Lâm Việt Nhiên nâng cốc sữa uống, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, anh tưởng rằng máy quay không nhìn thấy nên lén đá văng dép lê của Kiều Thanh Viễn dưới gầm bàn.Kiều Thanh Viễn véo nhẹ cổ tay Lâm Việt Nhiên, sau đó đặt bánh bao sữa trứng yêu thích của Lâm Việt Nhiên đến trước mặt anh.Lâm Việt Nhiên ăn một lúc rồi nói: "Một lát anh tự đi cũng được, em cũng không ở lại được lâu lại phải rời đi luôn, thời gian đều lãng phí trên đường cả."

Anh không nỡ để Kiều Thanh Viễn phải đi đi về về vất vả như vậy.

Kiều Thanh Viễn lắc đầu, "Để lại cho em chút ngọt ngào đi anh, lớp học thí nghiệm sẽ kéo dài hơn một giờ, em sẽ nhớ anh lắm."

Kiều Thanh Viễn vẫn còn đi học, hắn có thể tự học kiến thức của các lớp lý thuyết, nhưng lớp thí nghiệm vẫn phải đi theo mọi người, dù đã có dự án riêng bên ngoài và nội dung học hiện tại hắn cũng đã nắm vững, nhưng việc điểm danh trên lớp vẫn ảnh hưởng đến tín chỉ, nên ngay cả Kiều Thanh Viễn cũng không dám lơ là.Hắn cũng rõ ràng về trình độ của mình sau khi tính toán theo tỷ lệ, hắn đã tìm ra giải pháp tối ưu cho tỷ lệ điểm danh trong các giờ thí nghiệm, vì vậy sẽ vắng mặt vào buổi chiều trong ba ngày đầu của buổi ghi hình.

Tổ tiết mục không muốn làm phiền trường học, nhưng sau khi nhận được sự đồng ý của nhà trường và Kiều Thanh Viễn, họ vẫn quyết định ghi hình một số cảnh trong khuôn viên trường.

Lâm Việt Nhiên chợt nảy ra một ý tưởng: "Chiều nay anh sẽ đưa em đến trường."

Mí mắt của đạo diễn quay phim nhảy lên, vội vàng gửi tin nhắn cho tổng đạo diễn, nói rằng nhiệm vụ buổi chiều sẽ có sự điều chỉnh, có thể sẽ thu được thành quả đáng kể.
 
(Đm/Edit) Nuông Chiều Mọi Kịch Bản Của Em - Thanh Lãnh
Chương 32: Ghi hình


*Chưa beta, sáng mai tui dậy tui beta sau nha các tình iu :3 Sau khi xem một vài góp ý trên cfs thì tui cũng rút được kinh nghiệm và quyết định sẽ beta chỉnh sửa lại hết từ đầu, nhưng mà là khi nào tui rảnh, ựaa.------------------------------------------Mất hơn một giờ để đến biệt thự ở giữa hồ.Ngay khi Lâm Việt Nhiên và Kiều Thanh Viễn vừa lên xe, đạo diễn quay phim đã đưa một tấm thẻ nhiệm vụ.

"Thẻ điều ước?"

Lâm Việt Nhiên lấy ra hai tấm thiệp màu hồng từ trong phong bì, "Có giới hạn điều kiện gì không?"

Đạo diễn quay phim: "Tình yêu là một bài toán không có không có đáp án duy nhất, vĩnh viễn khó giải, nó có thể là câu hỏi trắc nghiệm, cũng có thể là câu hỏi tự luận.

Gặp gỡ và thấu hiểu nhau giữa biển người mênh mông, giống như hai con thuyền lênh đênh tìm được điểm neo đậu.

Nhưng trên hành trình này, sẽ luôn có sóng gió, hãy ghi lại những nuối tiếc còn dang dở, biết đâu khi hành trình khép lại các bạn sẽ tìm thấy những niềm vui bất ngờ?"

Phiếu nhiệm vụ cũng ghi: [Sau khi hai người trong mối quan hệ viết xong điều ước của mình, thẻ điều ước sẽ được ban tổ chức giữ cho đến khi hành trình tình yêu kết thúc, các khách mời sẽ phải đoán điều ước của đối phương và kiểm chứng trong suốt quá trình.

Cặp đôi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được công bố thẻ điều ước trong tập cuối cùng, đồng thời nhận được cặp nhẫn cưới thiết kế riêng từ thương hiệu trang sức quốc tế Moonlight.]Lâm Việt Nhiên nhận lấy cây bút dạ Kiều Thanh Viễn đưa qua, "Chúng ta sẽ quay lưng lại với nhau để viết sao?"

Kiều Thanh Viễn hỏi: "Anh tiếc nuối gì sao?"

Lâm Việt Nhiên suy nghĩ một hồi, "Đúng vậy."

Kiều Thanh Viễn lại nói: "Sao chúng ta không đổi thiệp và viết."

Lâm Việt Nhiên lập tức hiểu ra: "Tổ chương trình sẽ đồng ý sao?"

Hai người cùng quay ra nhìn đạo diễn quay phim.Đạo diễn quay phim chớp chớp đôi mắt bối rối và có phần ngốc nghếch: "......"

Xin lỗi, không hiểu.Kiều Thanh Viễn quay đầu lại, "Bọn họ đồng ý."

Đạo diễn quay phim: "......"

Lâm Việt Nhiên cầm lấy thẻ điều ước của Kiều Thanh Viễn quay người lại rồi hạ bút viết.Kiều Thanh Viễn cũng vui vẻ hợp tác, cũng xoay người đối diện cửa sổ để viết.Hai người quay lại gần như cùng một lúc và trao đổi những tấm thiệp điều ước.

Lâm Việt Nhiên nhìn chữ 'nuối tiếc' trên thẻ nguyện vọng của Kiều Thanh Viễn, chợt thoáng hối hận không biết có nên trao đổi với hắn hay không.

"Có chuyện gì vậy?"

Kiều Thanh Viễn nhớ rõ tâm nguyện của Lâm Việt Nhiên, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Việt Nhiên, hắn đoán được nguyên nhân là gì, nhưng vẫn không nhịn được mà trêu đùa anh một chút.

Lâm Việt Nhiên liếc qua ống kính một cái, rồi tiến lại gần bên Kiều Thanh Viễn thì thầm: "Em xem, trên thẻ này có viết tên của anh này."

Kiều Thanh Viễn gật đầu: "Đúng vậy."

Lâm Việt Nhiên lại chỉ xuống: "Đây là tâm nguyện mà em đã viết."

Kiều Thanh Viễn vẫn gật đầu: "Đúng vậy."

Lâm Việt Nhiên ngước lên nhìn hắn, ánh mắt đáng thương, "Nếu phát sóng, bọn họ sẽ nghĩ là anh viết."

Kiều Thanh Viễn hôn lên trán anh, "Là em háo sắc."

Hắn đưa tay khoác vai Lâm Việt Nhiên, đưa thẻ của hai người cho đạo diễn quay phim, " Như thế đã ổn chưa?"

Đạo diễn quay phim chật vật yếu ớt, "Cái này không hợp lệ."

Kiều Thanh Viễn nhẹ giọng nói: "Vừa rồi anh đã đồng ý."

Lâm Việt Nhiên ở bên cạnh gật đầu, "Đúng vậy."

Đạo diễn quay phim: "......

Hai vị này, vừa rồi tôi không nói như vậy."

Lâm Việt Nhiên vỗ vỗ tay, "Nếu anh không phản bác thì là anh đồng ý."

-Biệt thự giữa hồ.Hai nhóm khách mời đầu tiên đã đến.Nhóm đầu tiên là tiểu hoa mới nổi Liễu Phiêu và bạn trai mới trở mình nổi tiếng lại của cô ta là Tạ Ngôn.Họ đã công khai vào năm ngoái, hình ảnh bên ngoài với một người là Beta ôn nhu thâm tình và một người là Omega đáng yêu, tràn đầy năng lượng, theo thông tin từ người trong cuộc, hai người này là ví dụ điển hình của việc "từ tình bạn trở thành tình nhân", Tạ Ngôn coi Liễu Phiêu như một người bạn, Liễu Phiêu coi Tạ Ngôn như chị em, cuối cùng, trong quá trình gắn bó, họ vô tình "dính vào" nhau và cuối cùng nhận ra tình cảm dành cho nhau.

Hai người ngồi bên trái ghế sofa, Liễu Phiêu lấy dâu tây mới rửa sạch đưa cho Tạ Ngôn, "Ngôn ca, ăn một quả đi."

Tạ Ngôn ăn thử một miếng, lại đút Liễu Phiêu ăn thêm một miếng nữa, rồi hướng về phía bên kia của ghế sofa vẫy tay, "Hai vị cũng thử xem."

"Cảm ơn, tạm thời chúng tôi vẫn chưa muốn ăn."

Người trả lời là Chúc Khinh Nhan, vũ công chính của Nhà hát múa Quốc gia, một Omega ít nói, vẻ ngoài mềm mại nhưng bên trong mạnh mẽ, và người yêu Alpha Trình Diệu là một giáo sư đại học và nhà nghiên cứu toán học, với khuôn mặt lạnh lùng và tàn nhẫn, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy sợ hãi gấp đôi.

Liễu Phiêu đặt dâu tây xuống, chào hỏi Chúc Khinh Nhan: "Cô Chúc thật sự biết cách chăm sóc bảo dưỡng, đến tuổi cô mà tôi vẫn được như cô thì thật tốt."

Chúc Khinh Nhan liếc nhìn cô ta: "Không sao, cô cũng không tệ."

Cô không nói nhiều, cũng không mấy thân thiện, khiến Liễu Phiêu lập tức mất hứng trò chuyện.

Thầm nghĩ, chẳng qua chỉ là một vũ công, có gì mà kiêu căng cơ chứ?

Trên mặt cô ta không để lộ ra điều đó, cười lớn: "Cô Chúc thật khiêm tốn, ngài vẫn luôn được mọi người công nhận là nhan sắc đỉnh cao không ai có thể vượt qua mà."

Chu Thanh Nha vuốt ve cành hoa trên bàn, "Thật sao?

Lần đầu tôi nghe thấy."

Cô vẫn giữ nguyên giọng điệu, "Quá khen rồi."

Trình Diệu vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, ánh mắt dõi theo Chu Thanh Nhan, khẽ nói: "Đúng là thật sự rất đẹp."

Chúc Khinh Nhan khẽ vỗ lên cánh tay của Trình Diệu, lại bị anh ấy nắm lấy cổ tay.

Cô thuận thế tựa đầu lên bờ vai của người thương.Bầu không khí ngọt ngào giữa hai người không cho phép người thứ ba xen vào, Liễu Phiêu hạ mắt xuống, nghiêng người về phía Tạ Ngôn.Hai người ăn ý, Tạ Ngôn giơ tay ôm lấy vai Liễu Phiêu, khẽ chạm trán cô ta, "Mệt rồi sao?"

Liễu Phiêu lắc đầu, cô ta che mặt ngáp một cái: "Không sao."

Động tác vô tình để lộ phần cổ nghiêng bị mái tóc che khuất, vết hồng nhạt mờ ảo khẽ nói lên nguyên do khiến cô ta mệt mỏi.

"Mọi người chắc sắp đến rồi phải không?"

Liễu Phiêu ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, quả nhiên có bóng người thấp thoáng.-Lâm Việt Nhiên và Kiều Thanh Viễn đẩy cánh cổng sắt uốn lượn, bước vào trong, từ cổng chính đến phòng khách biệt thự là một con đường lát gạch.

Kiều Thanh Viễn đi ở phía trước, một tay đẩy chiếc vali khổng lồ, tay kia nắm tay Lâm Việt Nhiên.

Lâm Việt Nhiên mặc áo hoodie màu xanh dương kết hợp với đôi giày thể thao trắng có họa tiết sóng, trong khi Kiều Thanh Viễn khoác áo jean xanh kết hợp với sơ mi trắng đơn giản.

Hai bộ trang phục này, không phải là đồ đôi nhưng còn hơn cả đồ đôi.

Máy quay kịp thời lướt qua, một cảnh cận cảnh hiện ra, trên ba lô của hai người, mỗi chiếc đều treo một món quà nhỏ hình mặt trăng.Ê-kíp chương trình, vốn đang lén lút quan sát qua màn hình trong căn phòng tối, tự lẩm bẩm, không ngờ hai người này lại thể hiện tình cảm một cách tự nhiên đến vậy?

Họ vốn tưởng Tiêu Thanh Viễn là người trầm tính, ít nói, vậy mà hắn cũng sẵn lòng phối hợp cùng Lâm Việt Nhiên khoe tình yêu.

"Chọn hắn là đúng người rồi."

Phó đạo diễn nói: "Chàng trai này quả thật là một nhân vật lợi hại."

Đạo diễn khịt mũi thì thầm: "Người có thể hạ gục đứa con duy nhất của nhà họ Kiều sẽ là người đơn giản sao?

Đừng nhìn vẻ ngoài của anh ta, lúc nào cũng tỏ ra không quan tâm, không tranh giành gì.

Chỉ riêng chuyện hôn sự của họ, tưởng rằng giấy chứng nhận kết hôn tự nhiên sẽ đến tay sao?"

Phó đạo diễn đứng bên cạnh hỏi: "Có phải anh nghe được bí mật gì có giới nhà giàu không?

Không phải họ đang yêu đương tự do sao?"

Lại nhớ đến lần trước, Kiều Thanh Viễn đã lên tiếng trên Weibo, "Hắn thừa nhận ban đầu suýt chút nữa phải liên hôn nhưng cuối cùng vẫn thành đôi, anh đừng nói là nghe phải mấy tin đồn gây nhiễu đấy nhé?"

Đạo diễn xua tay, "

Sau này anh sẽ biết.

Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy, tôi cần phải vì anh ta mà đặc biệt thay đổi kế hoạch sao?"

Đạo diễn chỉ tay vào tin nhắn sáng nay mà người theo dõi đã gửi đến, bên cạnh là vài tờ A4 chứa bản kế hoạch mới cho buổi chiều vừa được chỉnh sửa, "Tin đồn của hai người họ bắt đầu từ diễn đàn trường, Lâm Việt Nhiên vừa rồi lại chủ động đưa Kiều thiếu gia đến trường, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều thuận lợi như vậy, sao chúng ta có thể bỏ lỡ cơ hội này?"

Phó đạo diễn nhíu mày, "Kế hoạch này thực ra không có gì sai..."

Nhìn từ góc độ của một người làm trong ngành truyền thông, kế hoạch này vừa đủ để không quá lộ liễu nhưng vẫn có thể thu hút sự chú ý, tạo được sự mới mẻ mà không làm ảnh hưởng đến đời sống của các sinh viên bình thường."

Chỉ là ......," Phó đạo diễn xoay bút trong tay, "Cảm giác như chúng ta thiếu một vài thông tin gì đó."

Đạo diễn không quan tâm: "Chương trình hẹn hò thực tế chính là sự va chạm giữa cái đã biết và cái chưa biết, như vậy mới có thể tạo ra những khoảnh khắc đặc biệt."

Đôi mắt ông sáng lên, nhìn về phía cặp đôi thứ tư bước vào trong ống kính, "Món khai vị đã đến."
 
(Đm/Edit) Nuông Chiều Mọi Kịch Bản Của Em - Thanh Lãnh
Chương 33: Chạm mặt


Lâm Việt Nhiên và Kiều Thanh Viễn vừa bước vào nhà chưa được bao lâu thì nhóm khách mời thứ tư cũng đã tới.Khoảng cách thời gian ngắn ngủi đến mức, nếu họ đi chậm hơn một chút thôi, có lẽ đã có thể cùng hai người còn lại bước qua cổng viện.Lâm Việt Nhiên vốn biết trước danh tính nhóm thứ tư, nên chẳng tò mò như nhóm Liễu Phiêu.

Anh kéo Kiều Thanh Viễn ngồi xuống chiếc ghế sofa đôi ở góc xa nhất, bỗng cảm nhận ánh mắt ai đó đang hướng về phía mình.

Ngẩng đầu lên, đôi mắt anh chạm phải ánh nhìn đầy ý vị của vợ chồng Chúc Khinh Nhan.

Lâm Việt Nhiên khẽ mỉm cười với họ.

Lúc nãy khi vào nhà, mọi người đã tự giới thiệu qua loa, những người xa lạ mới gặp dù sao cũng chưa có gì để nói.

Bên tai anh văng vẳng tiếng Liễu Phiêu cảm thán.

Lâm Việt Nhiên khẽ cong môi, lười nhác nghịch ngợm ngón tay của Kiều Thanh Viễn.

"Bọn mình là nhóm cuối cùng sao?

Thật xin lỗi nhé, vì mải chuẩn bị quà cho mọi người nên xuất phát muộn một chút."

Giọng Lâm Hân Nhiên vang lên từ phía xa, hơi có chút ngập ngừng trước đám đông, rồi nhanh chóng tiến lại gần với dáng vẻ hối hả.

Chỉ trong chớp mắt, Lâm Việt Nhiên đã cảm nhận rõ một bóng người đứng sừng sững trước mặt.Lâm Việt Nhiên ngẩng mặt lên, ánh mắt chạm phải gương mặt Lâm Hân Nhiên.

Nhưng khác với dự đoán, cậu ta thậm chí chẳng thèm liếc nhìn anh, mà thẳng tay đưa bàn tay về phía Kiều Thanh Viễn.

"Anh Kiều, đã lâu không gặp".

Kiều Thanh Viễn khẽ gật đầu, coi như đã chào hỏi..

Lâm Hân Nhiên và Dương Phú đến muộn nhất, chỉ còn lại chiếc ghế sofa dựa bên kia phòng.

Lâm Hân Nhiên định kéo Dương Phú đi qua, nhưng anh ta lại không nhúc nhích.

Dương Phú đảo mắt nhìn Lâm Việt Nhiên với ánh mắt đầy ẩn ý, cất giọng thân mật: "Tiểu Nhiên, mới có mấy ngày không gặp mà đã xa lạ với anh đến thế sao?"

Điều này được nói một cách mơ hồ, và đôi mắt không thể giải thích được.Lâm Việt Nhiên không thích cảm giác bị dòm ngó này, anh đứng dậy bắt tay Dương Phú một cái thật ngắn ngủi, khéo léo kéo khoảng cách giữa hai người trở lại mức xã giao: "Thầy Dương."

"Vẫn khách sáo như vậy."

Dương Phú thở dài như bất lực, "Mấy lần mời em đi ăn đều từ chối, còn tưởng em muốn ở nhà mãi.

Không ngờ lại gặp nhau ở đây."

Lâm Việt Nhiên thuận thế giới thiệu: "Đây là người yêu tôi – Kiều Thanh Viễn."

Kiều Thanh Viễn đứng thẳng, dáng người cao hơn Dương Phú một chút, khuôn mặt lạnh nhạt thường ngày cũng đủ khiến người ngoài thấy áp lực.Hắn nói:"Xem ra thầy Dương rất mến Nhiên Nhiên.

Cũng chẳng lạ – ai từng tiếp xúc với anh ấy rồi, rất khó mà nói xấu được.

Ngay cả tôi, ngày ngày kề cận bên cạnh, vẫn thường xuyên bị Nhiên Nhiên làm cho ngạc nhiên."

Nói rồi, Kiều Thanh Viễn vòng tay qua vai Lâm Việt Nhiên:"Nhiên Nhiên luôn lo việc xuất hiện trên chương trình sẽ ảnh hưởng đến tôi, nhưng thật ra là tôi muốn tham gia.

Người như em ấy tốt đến thế, tôi được Nhiên Nhiên chọn thì phải hạnh phúc đến mức nào chứ?

Chắc nhiều người cũng thắc mắc, mà đúng lúc tôi lại đang ở tuổi thích khoe tình cảm, thế là kéo Nhiên Nhiên tới cùng."

Một màn biểu diễn này khiến Dương Phú ngẩn người, không biết đáp sao:"Tôi hình như...

đâu có hỏi kỹ vậy."

Kiều Thanh Viễn nhướn mày:"Thầy Dương chẳng phải tò mò sao, tại sao Nhiên Nhiên lại có mặt ở đây?

Đừng hiểu lầm, Nhiên Nhiên vốn có chút hướng nội, chủ yếu là không thích nơi đông người.

Nếu không phải tôi lôi kéo, có lẽ thầy cũng chẳng thể gặp Nhiên Nhiên ở đây."

Hắn mang theo sự tự tin, có phần ngang tàng, lại quay sang Lâm Hân Nhiên:"Cậu vội đi ngồi nghỉ à?

Có phải đã quên chưa chào hỏi ai không?"

Lâm Hân Nhiên khựng lại:"...

Sao thế được, anh Kiều nghĩ sai rồi."

Cậu ta nhìn về phía Lâm Việt Nhiên, nụ cười thoáng đượm chua xót:"Chỉ là lo anh cả không muốn thấy em thôi.

Dù gì cũng từng có chuyện cũ trước kia..."

Giọng nói nghèn nghẹn, vành mắt ửng đỏ:"Cuối cùng thì anh Kiều vẫn chọn đi cùng anh cả.

Sau khi bị hủy hôn, em từng sa sút một thời gian, nhưng thật lòng vẫn chúc phúc cho anh."

Không khí trầm xuống, lại bị tiếng nói không mấy vui cắt ngang.Kiều Thanh Viễn nhíu mày:"Hủy hôn?"

Giọng hắn lạnh hẳn:"Xin đính chính – giữa hai nhà chúng ta vốn dĩ chưa từng có hôn ước."

"Chuyện này ngay từ đầu là tôi không muốn rơi vào cảnh bị sắp đặt.

Không muốn làm lỡ dở cậu, nên ngay khi phát hiện gia đình có ý liên hôn, tôi đã lập tức từ chối, cũng đến tận nơi để giải thích.

Chiếc xe thể thao kia cậu vốn thích, cho nên dù có buồn bực, cũng đừng trút giận lên anh trai mình."

Ánh mắt hắn chuyển sang Dương Phú:"Huống hồ, giờ cậu đã có nơi nương tựa tốt hơn, cứ mãi chìm trong quá khứ, e cũng không hay với người bên cạnh?"

Lâm Hân Nhiên: "..." – có cảm giác bị cảnh cáo.Cậu ta không muốn tranh cãi với Kiều Thanh Viễn, nhưng lại khó cam tâm, đành lẩm bẩm:"Quả nhiên từ nhỏ đến lớn, anh Kiều lúc nào cũng chỉ che chở cho anh cả."

Kiều Thanh Viễn thẳng thắn thừa nhận:"Bởi vì tôi yêu anh ấy."

Một Alpha trẻ tuổi, chẳng giấu giếm uy thế, nhưng trong mắt hắn, quan trọng nhất vẫn là bảo vệ người mình thương – không để anh bị ai làm tổn thương.Bên cạnh, mấy cặp khách mời vốn im lặng, giờ mới chen vào.Liễu Phiêu cảm thán:"Lại nhớ tới mấy bài viết trên Weibo của thiếu gia Kiều rồi...

Quả nhiên hễ dính tới thầy Lâm là cậu ấy liền đổi hẳn phong cách."

Lâm Việt Nhiên bình thản đối diện mọi ánh nhìn dò xét:"Ừ, em ấy yêu tôi."

Kiều Thanh Viễn khẽ xoa tóc anh, tay trượt xuống đặt trên vai.

Lâm Việt Nhiên đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay hắn, bóp khẽ một cái.Cả quá trình không hề trao đổi ánh mắt, cũng chẳng cần lời nói – mà chính sự ăn ý ấy mới khiến người ta phải kinh ngạc.Chúc Khinh Nhan thấy đủ trò vui, hiếm hoi cất tiếng hỏi:"Buổi sáng là tự do hoạt động à?

Tổ chương trình có sắp xếp gì không?"

Ngay lúc ấy, loa phát thanh trong góc vang lên:"Chúc mừng các vị đã hoàn thành nhiệm vụ gặp mặt.

Từ giờ, hành trình hai mươi ngày của chương trình 'Người Là Pheromone Của Tôi' chính thức bắt đầu!

Trong chuyến đi, ngoài các điểm nhiệm vụ cố định sẽ xuất hiện ngẫu nhiên, mỗi cặp khách mời đều có cơ hội kích hoạt tuyến nhiệm vụ ẩn.

Cuối cùng, cặp đôi nào tích lũy nhiều phần thưởng nhất sẽ nhận được món quà bí mật từ chương trình!

Mọi người có mong chờ không nào?"

Vì đang ghi hình, các khách mời đều tỏ vẻ hào hứng.

Sau đó, chương trình lại trở về trạng thái ẩn, để giữ trọn sự chân thực của show hẹn hò."

Thế thôi á?" – Liễu Phiêu nghi hoặc – "Thật sự được tự do hoạt động sao?

Tôi thấy khó tin lắm."

Tạ Ngôn gật gù:"Tôi cũng nghĩ chương trình sẽ không dễ dàng thế đâu."

Lâm Hân Nhiên thản nhiên:"Kệ đi, có nhiệm vụ thì làm, không có thì coi như một buổi hẹn khác lạ, lại còn quen thêm bạn mới, chẳng phải lời sao?"

Liễu Phiêu cười trêu:"Cậu thật biết cách nói chuyện đấy, em trai."

Lâm Hân Nhiên nhướng mày:"Sao chị biết tôi là em trai?"

"Miệng ngọt thế kia, không phải em trai thì là gì.

Với lại..." – Liễu Phiêu ôm chặt lấy cánh tay Tạ Ngôn – "Mấy anh khác tôi không rõ, chỉ hiểu mỗi anh Ngôn thôi."

Chọn đúng thời điểm, Liễu Phiêu thả câu hỏi mà cô đã muốn từ lâu:"Vừa rồi tôi nghe cậu gọi anh ấy là anh trai?"

Lâm Hân Nhiên vốn định giấu, nhưng nghĩ đến mục đích tham gia chương trình, đành nén bực mà nở nụ cười gượng:"Đúng vậy, chúng tôi đã lâu chưa gặp.

Lần này em đến cũng là muốn hàn gắn tình cảm với anh ấy.

Anh ấy hình như có chút hiểu lầm với gia đình, ba mẹ thì luôn lo lắng."

Lâm Việt Nhiên chẳng muốn phụ họa, nhưng nhớ lời dặn của quản lý, đành nhẹ giọng đáp:"Vốn dĩ là anh em kế thôi, có gì để hiểu lầm đâu."

Không phải không thể hiểu lầm, mà là chẳng đáng để hiểu lầm – cùng mẹ sinh ra còn chưa chắc đồng lòng, huống chi là gia đình chắp vá bởi những toan tính lợi ích.Lâm Hân Nhiên mặt mày vặn vẹo, vốn tưởng câu nói của mình sẽ khiến Lâm Việt Nhiên mất bình tĩnh trước ống kính, ai ngờ đối phương không hề mắc bẫy, như một cú đấm rơi vào khoảng không.Cậu ta không hiểu nổi, vì sao sau khi kết hôn, Lâm Việt Nhiên lại như biến thành một con người khác.Dương Phú ngẫm nghĩ, buông một câu đầy ẩn ý:"Cậu quả nhiên là người nhà họ Lâm."

Lâm Việt Nhiên thản nhiên:"Là người nhà họ Lâm hay không, có khác gì?"

Dương Phú bật cười:"Cũng phải."

Nhà họ Dương vốn kiêu ngạo, chẳng mấy coi trọng các gia tộc khác, kể cả nhà họ Kiều mà bao kẻ mong kết thân, cũng không thân thiết bao nhiêu.Với tư cách con út nhà họ Dương, quen thói ngông nghênh, ánh mắt luôn để trên cao, Dương Phú tự nhiên không bận tâm những lời đồn quanh thân phận của Lâm Việt Nhiên.Anh ta nói:"Tôi càng ngày càng mong chờ diễn biến sắp tới.

Chương trình này quả nhiên thú vị thật."

Lâm Việt Nhiên vốn chẳng ưa gì Dương Phú, lần trước thêm liên lạc chỉ để thoát thân.

Lần này lại bắt gặp ánh mắt đầy hàm ý của anh ta, trong lòng càng thêm chán ghét.Anh nghĩ – nếu Dương Phú biết mình là một Omega khuyết tật, không thể tỏa pheromone, chắc hẳn sẽ lập tức cắt đứt quan hệ.Nhưng vở kịch mới chỉ bắt đầu, Lâm Việt Nhiên sẽ không tự tay rút lui.

Anh muốn xem lũ sói hổ vừa chen chân kia rốt cuộc sẽ giở trò gì.Anh mỉm cười:"Chính vì chưa biết, mới thêm phần hấp dẫn."

--------Tui quay lại rồi đây cạ nhà, tui vừa tốt nghiệp nên thời gian rảnh cũng kha khá, có thể tui sẽ tranh thủ làm bộ này xong sớm 1 xíu hẹ hẹ
 
(Đm/Edit) Nuông Chiều Mọi Kịch Bản Của Em - Thanh Lãnh
Chương 34: Thích


Tui edit xong 2 chương này là lúc 4:24, có thể sẽ có nhiều đoạn bị lỗi hay gì đó (tại tui buồn ngủ wa), mng cmt góp ý tui sửa nhaa-------------Chương trình tất nhiên không để khách mời hoàn toàn tự xoay xở, từng ngóc ngách của biệt thự ven hồ đều giấu sẵn chút "tâm ý" của tổ tiết mục.Lúc này mọi người chưa vội chọn phòng, ánh mắt đã bị những tấm thẻ nhiệm vụ "nửa che nửa lộ" trong phòng thu hút."

Ở đây có một cái."

Lâm Việt Nhiên cúi xuống đọc:"Còn nhớ buổi hẹn hò khiến bạn ấn tượng nhất không?"

Nói cho cùng, anh và Kiều Thanh Viễn thật ra chưa từng có một buổi hẹn hò đúng nghĩa nàoKiều Thanh Viễn bước đến, "Có chuyện gì thế?"

Lâm Việt Nhiên đưa tấm thẻ cho hắn, "Tìm thấy ở đây."

Rồi chỉ vào chiếc camera giấu kín phía trên, "Xem ra cứ tìm quanh camera là có."

Kiều Thanh Viễn bật cười, xoa nhẹ sau gáy anh:"Nhiên Nhiên giỏi quá."

Liễu Phiêu cùng bạn đồng hành từ tầng trên bước xuống: "Bọn tôi tìm được ba tấm, còn hai người?"

"Bọn tôi hai."

Lâm Việt Nhiên đáp.Chúc Khinh Nhan và Trình Diệu cũng tiến lại: "Chúng tôi một tấm."

Ngay lúc đó, Lâm Hân Nhiên và Dương Phú từ ngoài sân bước vào: "Trong vườn cũng có một tấm."

Liễu Phiêu sung sướng ôm chầm lấy Tạ Ngôn:"Anh Ngôn, bọn mình nhiều nhất đó nha!"

Cô nhảy chân sáo đi xuống, rồi đề nghị:"Hay là mình cùng nhau trao đổi thông tin đi!"

Dù sao đây cũng không phải show thi đấu, chẳng có gì cần giấu.

Thế là cả nhóm quay về phòng khách, trải thẻ nhiệm vụ ra bàn trà, xếp thành hàng ngay ngắn.Lâm Việt Nhiên lần này chọn ngồi lên sofa lười, Kiều Thanh Viễn tiện tay ôm một cái gối tựa, ngồi xếp bằng phía sau, tư thế như thể muốn vòng trọn người anh trong vòng tay mình.Sàn phòng khách trải thảm len, tiết rét nàng Bân vừa qua, trời đã dần ấm.

Không lo nhiễm lạnh, nhưng Lâm Việt Nhiên vẫn thấy lo lắng:"Không lạnh sao?

Ở đây không có sưởi sàn mà."

Kiều Thanh Viễn lắc đầu:"Không lạnh đâu, thảm dày lắm."

Lâm Việt Nhiên cúi xuống chạm thử, rồi khẽ chạm cả vào bắp chân hắn mới yên tâm.

Ngẩng lên, anh chợt bắt gặp mấy chiếc gối ôm bông mềm chất trên sofa, mắt sáng bừng:"Đợi anh chút."

Hành lý của mọi người vẫn chất ở cửa, Lâm Việt Nhiên kéo vali của cả hai vào phòng khách, mở ra, lấy ngay tấm chăn mỏng đặt trên cùng."

Đắp cái này đi."

Anh phủ chăn lên chân Kiều Thanh Viễn, rồi mới quay lại chỗ ngồi.Chăn đủ rộng, vốn là loại hai người hay dùng khi cùng xem tivi ở nhà.

Kiều Thanh Viễn dịch người lên trước, kéo nửa còn lại đắp cho anh.Lâm Hân Nhiên ngồi đối diện, cúi gằm không rõ nét mặt.

Dương Phú thì cầm cành nhài trên bàn nghịch ngợm, như đã ngẩn ngơ đi đâu.Liễu Phiêu khẽ hắng giọng:"Tổng cộng bảy tấm thẻ, nhưng câu hỏi hình như có gì đó lạ."

Trên bàn, bảy tấm thẻ lộ ra chữ:【Một ánh nhìn đã rung động, hay lâu ngày mới sinh tình?】【Thế nào là thích?】【Người ấy có phải hình mẫu lý tưởng của bạn?】【Tình yêu là theo đuổi, liệu có câu chuyện nào xảy ra nếu bạn chủ động?】【Ngày hôm đó, tôi đồng ý lời tỏ tình của bạn.】【Còn nhớ buổi hẹn hò khiến bạn ấn tượng nhất không?】【Lần này, đổi vai.】Liễu Phiêu cau mày:"Đã yêu nhau rồi thì dĩ nhiên là thích chứ?

Người mình thích chắc chắn phải là hình mẫu lý tưởng rồi.

Không phải vậy sao?"

Lâm Hân Nhiên gượng gạo cười:"Ừ, cũng đúng."

Kiều Thanh Viễn lúc này mới lên tiếng, một tay ôm vai Lâm Việt Nhiên, giọng trầm ổn:"Không hẳn vậy."

Mọi ánh mắt đều hướng về phía hắn.

Kiều Thanh Viễn thản nhiên, nhặt hai tấm thẻ:【Thế nào là thích?】【Người ấy có phải hình mẫu lý tưởng của bạn?】Hắn hỏi:"Thích và hình mẫu lý tưởng, chẳng phải giống như bài toán gà và trứng sao?"

Lâm Hân Nhiên há miệng, muốn như thường ngày góp lời để thể hiện, nhưng cuối cùng lại nghẹn lại, chỉ biết im lặng.Trình Diệu bấy giờ mới cất giọng:"Nếu gà và trứng là điều kiện tương hỗ thì thích và hình mẫu lý tưởng cũng có thể coi như quan hệ tương đồng."

Kiều Thanh Viễn gật đầu, hỏi tiếp:"Nhưng nếu chúng vốn chẳng liên quan thì sao?"

Trình Diệu đáp:"Thì không thể đem ra so sánh được.

Quá tuyệt đối."

Thanh Viễn mỉm cười:"Đúng.

Thích và hình mẫu không nhất thiết dẫn đến nhau, nhưng cũng có thể giao thoa ở một khoảng nào đó."

Chúc Khinh Nhan đảo mắt nhìn hai người, chợt cười:"Vậy còn hai người thì sao?"

Kiều Thanh Viễn cúi đầu, khóe môi thoáng cong, bỗng trở nên mềm mại, như một chàng Alpha vừa chớm biết yêu:"Nhiên Nhiên là khởi đầu của trái tim tôi.

Anh ấy thế nào, hình mẫu của tôi chính là thế ấy."

Lâm Việt Nhiên đỏ bừng vành tai.

Anh tin rằng hắn thật lòng thích mình mới cưới, nhưng chưa từng dám mơ mộng một người ưu tú như thế đã sớm thầm thương anh.Nghe câu tỏ bày bất ngờ này, tim anh chẳng kìm được mà đập loạn.Anh quay sang nhìn, Kiều Thanh Viễn đã trở lại với vẻ lạnh lùng quen thuộc trước người ngoài, nhưng trong mắt hắn chỉ toàn ôn nhu vương vấn – nơi ấy, Lâm Việt Nhiên trú ngụ."

Còn thầy Lâm thì sao?"

Chúc Khinh Nhan tiếp tục hỏi.Kiều Thanh Viễn cũng chờ đợi nhìn sang.

Lâm Việt Nhiên rút ánh mắt lại, mỉm cười nhạt:"Tôi vốn là người chậm chạp.

Trước kia có một quãng thời gian quá nhiều chuyện chiếm hết tâm trí, thế giới của tôi bị dồn ép, nhồi nhét, những điều không muốn cũng ào ào đổ xuống.

Khi nhận ra, tuổi xuân mơ mộng đã trôi qua mất rồi."

Khi bè bạn cùng trang lứa bắt đầu để ý ngoại hình, chuyền tay nhau những bức thư tình, nép vào những góc sân trường tránh thầy giám thị... thì Lâm Việt Nhiên chẳng còn tâm trí nào để "bắt chước" rung động ấy.

Anh chẳng biết mình sẽ thích dạng người thế nào – nam hay nữ, Alpha, Beta hay Omega.Mảnh vườn nhỏ trong tim toàn là cỏ dại, hoang phế, chẳng còn chỗ cho một đoá "thích" nở rộ."

Người ở lại bên tôi chẳng nhiều, người gắn bó lại càng ít.

Khi còn chưa hình dung được 'lý tưởng' ra sao, tôi mới dần nhận ra... mình đã dành cho Tiểu Viễn một thứ chiếm hữu vượt ngoài tình bạn."

Kiều Thanh Viễn khẽ hỏi:"Từ khi nào?"

"Buổi dạ hội tốt nghiệp của em."

Lâm Việt Nhiên đáp.Đó là lúc Kiều Thanh Viễn mười tám tuổi, cũng là khi Lâm Việt Nhiên cuối cùng thoát khỏi gia tộc, tìm được chỗ đứng trong sự nghiệp của mìnhBàn tay Kiều Thanh Viễn đặt trên vai anh khẽ siết lại, yết hầu nhấp nhô, vội ho khan để che đi giây phút mất kiểm soát trước ống kính.Lâm Việt Nhiên nghiêng đầu nhìn, chỉ một thoáng đã đoán ra tâm tư hắn.Hai người như đang chơi trò ú tim, còn người ngoài thì không sao hiểu được.

Mà ẩn số - giải từng chút một mới thú vị, chưa phải lúc vặn hỏi.

Chủ đề vì thế lại quay về những tấm thẻ."

Nhưng em vẫn không hiểu sao phải tách riêng hai câu này."

Liễu Phiêu thở dài, "Anh Ngôn, anh biết không?"

Tạ Ngôn lại thất thần nhìn về nơi khác, chẳng nghe thấy.

Cô bĩu môi, huơ tay trước mặt:"Anh Ngôn, nghĩ gì mà ghê vậy?

Không lẽ ngay trước mặt em mà còn ngắm Omega khác hả?"

Trong bốn đôi ở đây, chỉ có bọn họ là Beta x Omega, ba cặp còn lại đều là Alpha – Omega.

Câu nói ấy có chút làm Tạ Ngôn mất mặt, nhưng Liễu Phiêu vốn tính thẳng thắn, trước ống kính cũng giữ đúng phong cách ấy, chẳng thấy có gì quá đáng.Anh ta vẫn giữ nét mặt bình thản, chỉ khẽ thu ánh nhìn về, rồi bẻ cành hoa hồng trên bàn đưa cho cô, dịu giọng:"Đừng giận."

Liễu Phiêu vui vẻ nhận lấy:"Ai thèm giận chứ."

Đúng lúc này, loa phát thanh của chương trình vang lên:"Chúc mừng kích hoạt nhiệm vụ ẩn – Câu hỏi nối tiếp: Hoa và tình nhân.

Xin mời các Alpha tặng cho Omega của mình nhành hoa vừa ý nhất!"
 
Back
Top Bottom