- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 411,080
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đm/Edit] Nhóc Câm Bị Cả Nhà Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 38: Nặc Á tiếp tục gây sự
Chương 38: Nặc Á tiếp tục gây sự
Hoa do Thời Thanh trồng tại vườn hoa của nhà Tạp Lạc Tư đã bắt đầu nở.Nhưng lúc này cậu đã không nhớ gì tới những bông hoa đó.
Thời Thanh cảm thấy áy náy với tất cả mọi người, khi chọn phương pháp cực đoan tuyệt thực để ép Y Lai Ân trở về.Nhưng cậu quá mệt mỏi, còn chưa kịp tìm Mai Lý Khoa và mọi người để xin lỗi, thì cậu đã nặng nề thiếp đi trong lồng ngực Y Lai Ân.Y Lai Ân không đưa Thời Thanh về lại giường, mà cứ như vậy ôm cậu ngồi trên ghế sô pha, để gò má mềm mại của Omega tựa vào cổ mình.
Điều này làm anh nhớ lại nhiều năm về trước, khi anh bế Thời Thanh trên tay từng bước trở về từ chiến trường.Đúng vậy, anh chưa kịp nói cho Thời Thanh biết rằng, Thời Thanh không phải là người duy nhất vẫn còn nhớ lần gặp gỡ đầu tiên của họ vào năm đó.Khi anh đang đào xác chết, anh đã tìm thấy một Omega với khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lấm lem bụi bặm, khóe mắt lấp lánh nước mắt, nhưng đôi mắt dưới ánh mặt trời lại trong suốt như viên đá hổ phách xinh đẹp.Khi bế đứa trẻ ra Y Lai Ân nhớ đến Vưu Di An, thực ra sau khi em trai sinh ra số lần anh bế em mình đếm trên đầu ngón tay, người mẹ kế dịu dàng nhưng có chút thần kinh kia luôn giữ chặt lấy đứa con nhỏ.Y Lai Ân cũng không có nhiều tâm tư để quan tâm đến một đứa trẻ dễ dàng bị bóp chết.Vì vậy khi anh bế Thời Thanh, động tác thực ra có chút vụng về, chỉ là bị che giấu bởi vẻ bình tĩnh.Khi còn bé Thời Thanh là một bé con mềm mại, lúc nói chuyện luôn líu ríu như chim non.
Bé ôm cổ Y Lai Ân như ôm cột điện, muốn biết tên của người anh trai này.Y Lai Ân nghĩ, nếu biết được anh là ai, đứa trẻ này sẽ khóc thét bỏ chạy đi mất.
Vì thế mãi đến khi anh giao trả Thời Thanh cho đôi vợ chồng lo lắng kia, Y Lai Ân cũng không nói họ và tên của mình.Anh nhìn Thời Thanh chạy về vòng tay mẹ, bị mẹ hôn không ngừng trong nước mắt, hỏi han có bị thương không.Trước khi Thời Thanh quay đầu tìm anh, Y Lai Ân đã quay người rời đi.Trong khoảnh khắc đó, anh tưởng rằng Thời Thanh là một đứa trẻ được gia đình yêu quý cưng chiều.Gia tộc Tạp Lạc Tư và Omega như vậy gặp nhau nhất định là sự ngẫu nhiên ngắn ngủi, có lẽ đời này chỉ có thể xảy ra một lần này thôi.
Chỉ là sau đó một năm, quân đoàn Ngân Hà đã thành lập.Khi Y Lai Ân cưỡi ngựa chiến cơ giới vội vã rời khỏi thủ đô, đi ngang qua con phố rộng rãi ở trung tâm quảng trường.
Có một thiếu niên tóc đỏ quen mắt đi theo phía sau người phụ nữ quý tộc, đang ríu ra ríu rít nói gì đó.
Y Lai Ân chỉ liếc mắt nhìn nhiều thêm một chút.Liền phát hiện ra điều không ổn.Trong chiếc xe họ vừa xuống, còn có một khuôn mặt giống hệt "Thời Thanh".Cũng là một đứa trẻ tóc đỏ ngồi một mình ở trong xe, yên lặng nhìn mẹ dắt theo một đứa trẻ khác đi xa.
Cậu bé ngoan ngoãn ngồi đó, khi ngẩng đầu lên liền đối mặt với Y Lai Ân.Khi Y Lai Ân bắt đầu cho người điều tra Thời Thanh, tin tức đưa đến tay anh khiến Y Lai Ân bất ngờ.Ngón tay lướt qua làn da trên cổ Omega, dừng lại nhẹ nhàng dưới yết hầu.Đôi mắt vàng của Y Lai Ân lạnh đi.Nguyên nhân khiến Thời Thanh mất khả năng nói, rốt cuộc là gì.Anh không tin là vì bệnh tật, nếu chỉ là bệnh ngắn hạn, Thời Thanh sẽ không sử dụng ngôn ngữ ký hiệu và thiết bị giọng nói một cách thành thạo như vậy.Nhà họ Thời thật sự có thể giấu kỹ như vậy sao.
Người trong ngực bỗng ngọ nguậy.
Y Lai Ân cúi đầu nắm tay Thời Thanh, kề sát tai cậu nhẹ giọng an ủi.
"Anh ở đây, ngủ đi em." *Trong hoàng cung.Có tiếng bước chân chỉnh tề tiến đến căn phòng này.Nặc Á đứng ở trong phòng, lo lắng kéo rèm cửa, dùng động tác này ép bản thân suy nghĩ.Không lâu trước đó, có lính canh quen thuộc nói cho gã biết, Hoàng Thái tử muốn gọi người đưa gã về Tạp Lạc Tư.Nhưng gã đã dốc hết tâm tư đến bên cạnh Ninh Chiêu - con quỷ đáng sợ này, không phải để bị đưa về để mặc cho Tạp Lạc Tư xử lý.
Tiếng bước chân tới gần, có người gõ cửa phòng.
Gã sắp hết cơ hội rồi.Nặc Á nghiến chặt răng.
Gã không thể buông tha Tạp Lạc Tư, vì báo thù gã đã mạo hiểm quá nhiều, không thể thua ở đây.Huống hồ, Ninh Chiêu đã có nghi ngờ về tuyến thể của gã.
Gã phải nghĩ một biện pháp để rút củi dưới đáy nồi*!Trong mắt Nặc Á lóe lên một tia quyết liệt."
Điện hạ, nếu người không buông tha tôi, cũng không thể để tôi sử dụng ——"Vậy thì đừng trách gã. *Vào chạng vạng hôm nay ở Tạp Lạc Tư, hoàng hôn gần như màu hồng.Thời Thanh thực ra ngủ không được ngon, trong mơ Y Lai Ân luôn trở về rồi lại rời đi.Lúc tỉnh dậy cậu vẫn đang nắm tay Y Lai Ân, tạm thời không phân biệt được mình đang ở đâu.
Alpha nhẹ nhàng lấy tay che trước mắt cậu, giúp cậu có thể thích nghi với ánh sáng mờ sau khi mở mắt: "Em muốn dậy chưa?"
Cuối cùng Thời Thanh cũng tỉnh táo, nắm chặt tay Y Lai Ân chăm chú nhìn anh.Đôi mắt hổ phách lấp lánh, tràn đầy mong đợi.Y Lai Ân và cậu có một sự ăn ý kỳ lạ, anh cúi đầu khẽ hôn lên môi Thời Thanh.Thời Thanh thỏa mãn, ngồi dậy và dựa gần vào Y Lai Ân hơn.
Ngón tay đặt lên khóe miệng hơi cong của Y Lai Ân, cảm thấy có chút mới lạ.[ Y Lai Ân đang cười.... với mình kìa. ] [ À, vì bây giờ mình là Omega của anh ấy mà! ][ Vì Y Lai Ân cũng thích mình ó! ] Thời Thanh cười khúc khích trong lòng, không phát hiện ra trong mắt Y Lai Ân cũng mang theo ý cười.[ Vui quá à. ] [ Y Lai Ân không còn lịch sự với mình nữa. ][ Đây mới đúng là dáng vẻ chồng chồng nè! ]Y Lai Ân kiên nhẫn lắng nghe tiếng lẩm bẩm trong lòng của Thời Thanh, đợi tiếng lòng cậu bình tĩnh lại mới hỏi: "Để anh gọi Mai Lý Khoa mang bữa tối lên đây hay e muốn xuống dưới phòng ăn?"
Thời Thanh hơi lưỡng lự giữa việc muốn ở riêng với Y Lai Ân hay là muốn đi xuống khoe với toàn nhà Tạp Lạc Tư là Y Lai Ân đã thích cậu rồi.
Đương nhiên, vị nguyên soái tinh tường của Đế quốc có thể nhìn thấu suy nghĩ nhỏ nhoi của cậu: "Tới phòng ăn đi, Vưu Di An vừa hỏi thăm em."
Thời Thanh gật đầu thật mạnh, từ trong ngực Y Lai Ân trượt xuống đứng vững trên thảm.
Chờ cậu thay đồ và bước ra khỏi phòng, Y Lai Ân đứng ở cửa phòng ngủ và nghiêng đầu đưa tay về phía cậu.[ Tỏ tình thật tốt, còn có thể nắm tay nữa. ] [
Sau này phải thường xuyên tỏ tình với Y Lai Ân mới được! ] Thời Thanh nghĩ xong ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Y Lai Ân đang hơi cong khóe môi.
Đến phòng ăn, Vưu Di An quả thực đang ở đây nhưng nét mặt vô cùng nghiêm trọng.
Vừa thấy hai người bước vào, cậu ta còn chưa kịp quan tâm Thời Thanh, "Anh cả, xảy ra chuyện rồi!"
"Anh biết."
So với Vưu Di An, Y Lai Ân trông bình tĩnh hơn nhiều, anh giúp Thời Thanh kéo ghế ra.
"Ăn cơm trước."
Vưu Di An: "Nhưng A Chiêu..."
Y Lai Ân liếc nhìn cậu ta một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thời Thanh, liên tục lấy đồ ăn cho Omega.Vưu Di An cảm thấy mình như gặp ma rồi.
Cậu ta lo lắng ngồi xuống, ăn vài miếng qua loa, cắn thìa nhìn Thời Thanh đang tràn đầy hạnh phúc.Bây giờ không phải lúc tuyệt thực nữa rồi, ăn nhiều thật đấy!Vưu Di An không nói lên lời.
Như cảm nhận được ánh mắt của cậu ta, Thời Thanh tò mò nhìn cậu ta một cái, dùng thiết bị giọng nói hỏi."
Có, chuyện, gì, à, Vưu Di?"
Vưu Di An tức giận: "Tự anh lên mạng coi đi."
Vừa dứt lời, ánh mắt của anh cả thản nhiên nhìn qua, Vưu Di An rụt cổ lại bổ sung.
"Là tin tức của hoàng thất, khắp nơi đều lan truyền rồi, anh mở trang web nào cũng thấy."
Thời Thanh cảm thấy tò mò, ấn mở vòng tay bật diễn đàn lên xem, quả nhiên ngay lập tức biết Vưu Di An đang nói gì.Cả trang chủ, đều bị Hoàng thái tử chiếm lĩnh.[ Scandal!
Bộ mặt thật của người kế thừa Đế quốc! ][ Ứng cử viên Hoàng thái tử phi xuất thân dân thường tố cáo bị ngược đãi, Hoàng thái tử có khuynh hướng bạo lực? ][ Hoàng thất đến nay vẫn chưa phản hồi! ] Thời Thanh khiếp sợ tròn mắt.Tùy ý nhấp vào một bài viết, từng tấm ảnh đều là những vết đánh đáng sợ trên người Nặc Á.Khuynh hướng bạo lực...
Ninh Chiêu sao?Nhớ lại khuôn mặt ôn hòa lễ độ của Hoàng thái tử, Thời Thanh không thể tin được.Nhìn biểu cảm của Thời Thanh, Vưu Di An nói: "A Chiêu tuyệt đối không phải người như vậy, Nạc Á đang nói dối!"
Thời Thanh tất nhiên cũng biết là do Nặc Á giở trò.
Nhưng dù dân chúng muốn tin Hoàng thái tử, Nặc Á lại đưa ra quá nhiều bằng chứng cũng.Trong tiềm thức mọi người đều cho rằng, danh tiếng của Ninh Chiêu vốn rất tốt, ai có gan và thực lực để vu khống y chứ?Hơn nữa tin tức tuôn ra gần một ngày rồi, hoàng thất đến nay vẫn chưa phản hồi.Thấy Thời Thanh xem tin tức chăm chú, Y Lai Ân đưa tay giúp cậu đóng lại trang.Ấm áp nói: "Nghiêm túc ăn đi, những thứ này không quan trọng."
Thái độ của anh đối với chuyện này có thể nói là bình tĩnh đến mức thờ ơ, Vưu Di An không hiểu, nhưng Thời Thanh có thể lý giải.Y Lai Ân trung thành với Đế quốc và nhân dân, nhưng anh không phải bảo mẫu của hoàng thất.Thực tế cũng giống như Thời Thanh nghĩ, quân đội đã ngay lập tức gửi tin nhắn cho Y Lai Ân, anh cũng chỉ nói biết rồi.Chuyện của hoàng thất, xưa nay đều không quan trọng bằng việc để Thời Thanh ngủ ngon.Vưu Di An lại không hiểu điểm này: "Lát nữa em sẽ đến hoàng cung."
Y Lai Ân nói: "Với tác phong của bệ hạ, em sẽ không thể gặp được Ninh Chiêu."
"Kể cả vậy, em cũng không thể chỉ đứng nhìn mà không làm gì."
Vưu Di An nổi cáu, "Em muốn giúp A Chiêu."
Y Lai Ân không để ý, anh xưa nay không bao giờ tốn sức thuyết phục Vưu Di An trong bất kỳ chuyện gì.Dù sao đợi Vưu Di An đến trước cổng hoàng cung, tự nhiên sẽ quay về.Nhưng điều lần đầu tiên khiến Vưu Di An đau lòng là thái độ lạnh lùng của anh cả, cậu ta dùng sức ném thìa xuống, phát ra tiếng kêu vang.Thời Thanh giật mình, thấy Vưu Di An quay người bỏ đi, vội vàng đuổi theo giữ chặt lại.Vưu Di An theo phản xạ muốn giật tay cậu ra, sức đã lên một nửa lại cưỡng ép thu về.
"Em, đừng, tức giận."
Thời Thanh dùng thiết bị giọng nói an ủi cậu ta.
"Hoàng Thái tử, sẽ, không sao đâu."
Vưu Di An nói: "Không cần anh an ủi, lo mà ăn cơm của anh đi."
Cậu ta nhẹ nhàng kéo tay Thời Thanh ra, quay người bỏ đi.Khi bước ra khỏi phòng ăn, ánh mắt liếc thấy Thời Thanh vẫn lo lắng nhìn mình, còn Y Lai Ân nắm tay Thời Thanh dắt người trở lại bàn ăn.Cảnh tượng này khiến tâm trạng Vưu Di An rất phức tạp.Nhưng cậu ta không kịp suy nghĩ nhiều, cậu ta phải cứu Ninh Chiêu.Trong những năm tháng qua, Vưu Di An không có bạn bè cũng không có người yêu, chỉ có Ninh Chiêu giống anh trai hơn cả hai người anh ruột của cậu.Thấy Vưu Di An đi mất hút, Thời Thanh vẫn còn không yên tâm.Dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi Y Lai Ân: "Để em ấy đi như vậy, sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
"Không cần để ý đến em ấy."
Y Lai Ân nói: "Em tin tưởng Hoàng Thái tử đến vậy?"
Thời Thanh gật đầu.[ Dù sao Hoàng Thái tử cũng là nam chính, sao có thể là người xấu được. ] [ Mà đợi chút, nhưng Nặc Á cũng là nam chính... ][ Loạn quá, đầu óc muốn nổ tung luôn rồi. ] Y Lai Ân dịu dàng xoa đầu Thời Thanh: "Em đừng dễ dàng tin tưởng người khác."
Thời Thanh lắc đầu, dùng ngôn ngữ ký hiệu: "Em chỉ tin Y Lai Ân."
Nghĩ một chút lại bổ sung, "Còn có, anh trai, còn có Vưu Di An, Y Trạch Nhĩ, em trai Lâm Tái, còn có Mai Lý Khoa..."
Thấy cậu dùng ngôn ngữ ký hiệu như đang đọc tên món ăn, Y Lai Ân khẽ cười.Thời Thanh đột nhiên bị nụ cười của Alpha mê hoặc, ngơ ngác nhìn một lúc lâu.
Y Lai Ân tốt bụng nhắc nhở: "Kem muốn chảy rồi."
Thời Thanh nhanh chóng cầm chiếc thìa nhỏ lên để thưởng thức món tráng miệng sau bữa ăn yêu thích của mình.[ Gu chọn đồ ăn ngọt của Mai Lý Khoa thật đỉnh chóp, còn Y Lai Ân thì rất giỏi trong việc chọn quản gia, tuyệt cả đôi. ] Mặc kệ là chuyện gì, tóm lại đều là công lao của Y Lai Ân – Thời Thanh chính là một con người sùng bái Alpha của mình mù quáng như vậy.
Sau khi vui vẻ ăn hết cây kem, sự chú ý của Thời Thanh lại quay về chủ đề trước.
"Chuyện này, không cần Y Lai Ân ra tay sao?"
Y Lai Ân giải thích: "Theo luật pháp Đế quốc, bước đầu tiên sẽ do cảnh sát tiếp nhận, sau đó là tòa án, nếu trong quá trình liên quan đến những thứ khác, mới tùy tình hình chuyển sang quân đội."
Nói xong anh khẽ cong khóe môi: "Thanh Thanh, anh không phải kiểm sát viên, không thể quản hết mọi việc."
Thời Thanh thích cách gọi thân mật này của anh, lập tức quên hết mọi thứ.Cắn thìa vui vẻ một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên dùng ngón tay chạm rồi chạm vào cánh tay Y Lai Ân.Y Lai Ân cúi người về phía cậu, có ý đợi cậu "nói" chuyện.Thời Thanh dùng ngôn ngữ ký hiệu: "Có lẽ, em có cách chứng minh Hoàng thái tử trong sạch."—------------------------(*) 抽薪止沸 [chōu xīn zhǐ fèi]: là một thành ngữ mang ý nghĩa giải quyết vấn đề từ gốc rễ thay vì chỉ xử lý bề mặt.