- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 415,651
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đm/Edit] Nhóc Câm Bị Cả Nhà Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
Chương 28: Tiệc sinh nhật · Khúc nhạc dạo trước cơn bão
Chương 28: Tiệc sinh nhật · Khúc nhạc dạo trước cơn bão
Ngoài hiên nhà vang lên tiếng động nhỏ, một bóng đen thoáng nhảy lên ở phía đầu cửa kính.Y Lai Ân nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt, nhẹ nhàng vỗ về Thời Thanh đang ngủ say, xác nhận rằng Omega đã ngủ say.
Bóng đen vẫn còn đang nhảy nhót, thậm chí còn cào vào lớp kính pha lê nhưng âm thanh phát ra rất nhỏ.Y Lai Ân đi đến trước cửa sổ sát đất, không mở cửa dẫn ra sân hiên nhà mà chỉ đứng cách lớp kính đối diện với bóng đen.Đó là một con thú hoang kỳ quái, trông giống như loài sói nhưng lại có bộ lông màu đen thẫm hiếm thấy, kèm theo bộ răng nanh cực sắc nhọn.Đôi mắt đỏ rực của nó đối diện với Y Lai An.
"Trở về."
Y Lai Ân lạnh lùng nói.
"Tự mình đi tìm Lâm Tái."
Con thú cũng không quay đầu lại, ngay lập tức không tiếng động nhảy ra khỏi sân hiên nhà.*Hai ngày trôi qua, chưa đợi được kết quả điều tra của Sở Cảnh sát Đô thị, thì tiệc sinh nhật của Hoàng Thái Tử đã tới trước.
Sáng sớm Lâm Tái đi tới phòng ngủ của Vưu Di An, nhìn chằm chằm cậu ta uống hết thuốc rồi mới đi.
Vưu Di An nằm trên sô pha một lúc lâu, chờ đôi tai thú trên đầu dần biến mất cùng với hàm răng sắc nhọn trở về bình thuờng."
Xong rồi."
Âm thanh cậu ta phát ra có chút khàn khàn.
"Hôm nay chắc chắn là bình thường."
Lâm Tái hơi cau mày: "Em không thể không đi sao?"
Vưu Di An ngáp một cái: "A Chiêu đã tự mình gửi thiệp, không đi sao được.
Với lại em đã hai ngày rồi không xuất hiện, anh chắc Thời Thanh sẽ không nghi ngờ?"
"Hiện tại không thích hợp lắm."
Lâm Tái nói: "Sắp đến ngày trăng tròn rồi, đã thế em lại còn vừa mới gặp chuyện."
"Không phải vẫn có anh sao?"
Vưu Di An nói: "Được rồi mà, ngày đó chắc chắn là do tâm tình em kém nên mới xảy ra vấn đề, hôm nay sẽ không xảy ra đâu."
Lâm Tái hỏi: "Em sao vậy, vì sao tâm tình lại kém?"
Vưu Di An không trả lời, chỉ oán giận: "Vẫn là anh quan tâm em, không giống anh cả, em đã biến thành nông nỗi này rồi mà anh ấy chỉ nghĩ muốn đuổi em đi, sợ em quấy rầy giấc ngủ mơ của Thời Thanh."
Lâm Tái đáp: "Gia chủ thực quan tâm tới anh dâu."
"Đúng vậy."
Vưu Di An nhún vai, "Em đi thay quần áo đây."
Lâm Tái nói: "Anh sẽ mang cho nhà mình vài lọ thuốc.
Dạo gần đây, tình trạng của Y Trạch Nhĩ đã ổn định được một chút rồi, nhưng cẩn thận vẫn hơn."
Vưu Di An kéo dài thanh âm tỏ vẻ đã biết.
Bữa tiệc sinh nhật do Hoàng Thái Tử tổ chức dù có phần khiêu vũ mở màn, nhưng không yêu cầu bắt buộc phải mang bạn nhảy.Bởi vậy các anh em nhà Tạp Lạc Tư đều không dẫn theo ai trừ Y Lai Ân dẫn theo Thời Thanh.
Thời Thanh hôm nay vẫn mang chiếc vòng cổ xương thú kia, Vưu Di An không nhịn được liếc nhìn vài lần.
"Bộ nó đẹp vậy sao, mỗi ngày đều thấy đeo."
Cậu ta thì thầm với Lâm Tái.
"Nó đen thùi lùi."
Vưu Di An có gu thẩm mỹ rất lộng lẫy, hoàn toàn không thể hiểu được vẻ đẹp của chiếc vòng cổ bằng xương thú.
Lâm Tái với tính tình tốt chỉ cười: "Anh cũng không hiểu về mặt này lắm."
Vưu Di An nhìn anh ta: "Anh mỗi ngày cũng chỉ biết giao tiếp cùng viện nghiên cứu, không hiểu là đúng rồi."
Lâm Tái ít khi tham gia vào các buổi tụ hội của quý tộc ở thủ đô, hôm nay đến cũng chỉ vì lo lắng cho ba người kia.Diện mạo của anh ta cũng thuộc dạng xuất chúng trong số các Beta, ấn tượng đầu tiên nhìn vào là thấy toát lên vẻ trí thức hiền lành.
Nhìn anh ta không giống như một vai ác, sau lưng sẽ sử dụng các thủ đoạn xảo quyệt như Thời Thanh đã từng nói trong lòng.
Trên vai đột nhiên nặng xuống, Lâm Tái ngẩng đầu, là Y Trạch Nhĩ khoác cánh tay lên vai anh còn uể oải ngáp dài.Vưu Di An liếc nhìn anh hai: "Cứ tưởng hôm nay anh không đến chứ, cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu."
Y Trạch Nhĩ đã rất lâu rồi không về nhà, mọi người chỉ cho rằng hắn lại ra ngoài phong lưu đây đó.Thần sắc Alpha tóc vàng trông chán chường, mái tóc dài kiểu sói rũ rượi trên gáy.Gần đây hắn đang điều tra một số chuyện, bữa tiệc sinh nhật này là nơi hắn nhất định phải đến.Vưu Di An bỗng nhớ ra điều gì đó, cười ranh mãnh, ghé sát Y Trạch Nhĩ hỏi nhỏ, "Không phải anh định tìm Nặc Á, chơi cái gì mà...
ép buộc yêu đương đấy chứ?"
Rõ ràng cậu ta nhớ lại những tiếng lòng mà trước đó nghe được từ Thời Thanh.Y Trạch Nhĩ nắm đầu Vưu Di An: "Em vẫn là trước tiên nên cẩn thận với lão già kia đi."
Vưu Di An trừng mắt nhìn hắn, rồi kéo Lâm Tái lên xe trước.
Trong chiếc xe khác, Thời Thanh nhìn xuyên qua cửa kính xe thấy hai anh em đang "đùa giỡn", cười rồi quay sang nhìn Y Lai Ân."
Quan hệ, của họ, thật tốt."
Y Lai Ân liếc nhìn, cười rồi không nói gì.
Chắc cũng chỉ có Thời Thanh cảm thấy Vưu Di An cùng với Y Trạch nhĩ có tình cảm tốt.
Hai người đó đã cãi nhau từ nhỏ đến lớn, đặc biệt là từ khi "lời nguyền" của Vưu Di An bắt đầu biểu hiện ra.Y Lai Ân nhớ rất rõ, sau lần đầu tiên mất kiểm soát và hóa thú, không biết vì lý do gì mà Vưu Di An đã cãi nhau một trận kịch liệt với Y Trạch Nhĩ.Cậu bé mang đầy nước mắt oán hận chạy tới hỏi Y Lai Ân: "Tại sao anh trai người khác đều bảo vệ em mình, nhưng còn các anh thậm chí không thể yêu thương em sao?"
"Chỉ vì chúng ta không cùng mẹ sao?
Nhưng chúng ta đều có chung dòng máu mà?
"Hay do em là một quái vật?
Thật ra các anh đều không muốn một đứa em là quái vật, em biết hết!"
Vưu Di An lúc đó còn nhỏ tuổi nên không biết rằng, hai người anh trai của mình cũng là quái vật.Khi đó Vưu Di An không nhận được đáp án, về sau cũng không ai đề cập lại đến đề tài đó nữa.
Cả ba anh em Tạp Lạc Tư đều ăn ý với sự thỏa thuận ngầm này.
Bất quá đêm nay, họ dường như cùng bận tâm đến một sự việc.
Y Lai Ân quay đầu, thấy Thời Thanh ghé vào cửa kính xe ngắm cảnh sắc bên đường, chỉ chừa cho anh nhìn chiếc gáy có lông xù màu đỏ."
Đang nhìn cái gì?"
Anh nhẹ giọng hỏi.
Thời Thanh quay đầu cùng với đôi mắt đang tỏa sáng lấp lánh: "Bên kia, có, biểu diễn, khai trương."
Kỳ thật khi bọn họ nói chuyện xe đã chạy đi ra xa, nhưng Y Lai Ân vẫn phối hợp nói: "Ừm, anh thấy rồi, thật náo nhiệt."
Tầm mắt của anh dừng lại trên cổ Thời Thanh, duỗi tay giúp cậu điều chỉnh lại chiếc vòng cổ phòng cắn.
"Đêm nay anh sẽ ở bên cạnh em."
Y Lai Ân thấp giọng nói: "Em không muốn nói chuyện hay không gặp ai cũng được."
Đương nhiên vì một nguyên nhân nào đó, vị anh họ kia của Thời Thanh sẽ không xuất hiện trong bữa tiệc.Thời Thanh gật đầu rồi cười rộ lên.
Tiệc sinh nhật vẫn sẽ được tổ chức ở trong hoàng cung, nhưng không phải tại sảnh tiệc của lần vũ hội trước.
Theo thông lệ khi vào bàn, tất cả đều phải kiểm tra các đồ vật mang theo.Hôm nay những người gác ở cửa đại điện không phải là thủ vệ của hoàng cung, mà đều là những Alpha mặc đồng phục của Sở Cảnh sát Đô Thị.
Hoắc Duy Tư miệng ngậm điếu xì gà dựa vào một bên, mí mắt cũng không buồn nâng lên, nhìn một đám thủ hạ của mình cẩn thận kiểm tra các quý tộc.
Cách đó không xa, xe của Vưu Di An và Lâm tái đã tới trước nhưng bị chặn lại ngay lối vào.Lần đầu tiên cậu ta bị yêu cầu dừng lại vì mang theo dao găm, cảm thấy khó hiểu: "Ta lúc nào cũng mang theo mà."
Alpha của Sở Cảnh sát Đô thị một bộ mang theo giọng điệu xử sự theo việc công: "Đêm nay không thể mang theo bất cứ loại vũ khí nào."
"Nó có phải vũ khí đâu."
Vưu Di An trợn mắt nói dối, quơ quơ con dao găm đính đá quý đầy hoa lệ.
"Chỉ là đồ trang trí mà thôi."
"Không được, nó đã mài bén cả rồi, cậu chủ nhỏ nhà Tạp Lạc Tư."
Không biết do chữ nào đụng chạm tới cậu, Vưu Di An nhíu mày đánh giá huy hiệu cùng với đồng phục của đối phương, lạnh giọng trả lời."
Nếu ta cứ muốn mang theo thì sao?
Ai có thể bảo đảm hôm nay sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn giống như lần trước?"
Alpha đáp: "Chính bởi vì chuyện ngoài ý muốn lần trước nên chúng tôi mới có thể xuất hiện ở chỗ này, toàn lực bảo đảm an toàn cho các vị."
Vưu Di An tức giận, con dao găm trong tay cậu liền bật ra khỏi vỏ.Nhưng trước khi cậu ta kịp làm gì, đột nhiên cảm nhận cổ tay nhói lên, chủy thủ trượt khỏi tay một cách không kiểm soát.Vành mũ của Hoắc Duy Tư được đè ép rất thấp, cả người đầy hơi thở nặng nề."
Cậu chủ nhỏ định làm gì thế kia?"
Vưu Di An nhìn Alpha đang đi tới, lãnh đạm thu hồi tầm mắt, xoay người lại nhặt con dao găm.
"Vưu Di."
Lâm Tái vội vàng giữ chặt cậu ta, thấp giọng nói: "Em nhịn một chút, gần đây em vốn đã...."
"Em đâu có làm gì đâu."
Vưu Di An bình tĩnh nói, thẳng eo liếc mắt nhìn Hoắc Duy Tư một cái, "Bang" ném con dao găm sang quý vào thẳng lồng ngực của đối phương.
Vưu Di An nhẹ nhếch môi: "Đêm nay tốt nhất là ngươi nên bảo đảm an toàn cho chúng ta" Nói xong cậu ta không quay đầu lại liền rời đi.
Hoắc Duy Tư tiếp được con dao găm, cau mày nhìn cậu ta đi xa.
"Tính khí như chó."
Thời Thanh cùng Y Lai Ân tới trễ hơn một chút nên hoàn toàn không biết những chuyện nhỏ vừa xảy ra ở cửa.
Họ chỉ nhận ra sắc mặt của Vưu Di An có chút khó coi.
Trong sảnh đã vang lên tiếng nhạc ưu nhã vừa nhẹ nhàng và chậm rãi.Trong không khí thoảng qua một mùi hương nhàn nhạt, khác hẳn với những loại mùi ở buổi vũ hội trước đây.Cách đó không xa có một vài tiểu thư quý tộc đang bàn luận về loại hương này là gì.Rất nhiều người đều lén lút nhìn một nhà Tạp Lạc Tư, dù sao hiếm khi các anh em đều cùng nhau xuất hiện.Nhưng rất mau, sự chú ý của mọi người đã bị thu hút sang hướng khác.Hoàng Thái Tử Ninh Chiêu chậm rãi vào bàn, cùng dắt thêm bạn nhảy đêm nay của y.
"Quả nhiên là vị này......"
"Xem ra lời đồn là sự thật, chúng ta sẽ có một vị Hoàng Thái Tử Phi xuất thân bình dân."
Ninh Chiêu vẫn giữ dáng vẻ ấm áp như ánh mặt trời.
Ánh mắt y chậm rãi lướt qua khắp sảnh, mang theo ý cười đầy nhã nhặn.
Y trước tiên cảm ơn tất cả mọi người đã đến, sau đó chúc mọi người một buổi tối tốt đẹp.Một quý tộc quen biết với Ninh Chiêu vui đùa nói: "Điện hạ nói vậy, tối nay đương nhiên hết thảy đều tốt, ngay cả hương thơm này cũng đặc biệt diệu."
Nghe vậy, Ninh Chiêu dường như mới chú ý đến sự khác biệt của mùi hương hôm nay.
Y mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Thật trùng hợp, ta cũng vừa mới nhận ra."
Y quay đầu ôn nhu nhìn Nặc Á: "Là ngươi chuẩn bị sao?
Vất vả."
Biểu hiện thân cận như vậy trong trường hợp này, mọi người đều cảm thấy vị Beta này xem ra rất được yêu thương.
Trên mặt Nặc Á treo một nụ cười, không tự giác kéo tay Ninh Chiêu lại chặt hơn.
"Đều là việc ta nên làm." [ Vừa rồi đến đây, hình như nghe thấy tên của Tử tước Đức Y. ] Tiếng lòng của Thời Thanh đột nhiên truyền vào tai của mấy anh em.
Y Lai Ân quay đầu, thấy Thời Thanh đang nhìn chằm chằm vào Nặc Á, trên khuôn mặt trắng nõn lại không có biểu tình gì.[ Đó chẳng phải là lão già mà cuối cùng Vưu Di An phải gả sao? ]Vưu Di An cũng quay đầu, ánh mắt dừng lại trong đám người. [ Thật sự không yên tâm được.
Chẳng lẽ bởi vì nhìn thấy Hoàng Thái Tử mang Nặc Á vào, nên Vưu Di An mới ghen ghét?
Vậy cốt truyện có phải sẽ xảy ra không?" ][ Nhưng mà Vưu Di An lấy thuốc ở chỗ nào? ] [ Quan sát xem sao, đúng là trông em ấy có vẻ không vui. ]Ánh mắt của mấy người anh đều không hẹn từ các góc độ khác nhau nhìn về hướng Vưu Di An.
"..........."
Vưu Di An nhẫn nhịn không nói gì. [ Thôi, mặc kệ thế nào cũng phải đề phòng Nặc Á đã. ][ Kể cả Vưu Di An không ra tay, cũng không đại biểu rằng Nặc Á sẽ không gây chuyện. ]Vựu Di An tán thành gật đầu.Khi mọi người còn đang bàn tán, trên sân khấu ban nhạc đã bắt đầu một bản nhạc mới.Ninh Chiêu nắm tay Nặc Á bước vào sàn nhảy.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu.Thời Thanh còn đang nhìn chằm chằm Nặc Á, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một bóng dáng che khuất tầm nhìn.
Cả người cậu đều được che phủ bởi thân hình của AlphaCậu ngẩng đầu, ánh đèn phản chiếu khiến khuôn mặt Y Lai Ân có chút mờ ảo.Nhưng ánh mắt ôn nhu của đối phương lại như hiện rõ trước mắt cậu."
Em có sẵn lòng cùng anh nhảy một điệu không?"
Y Lai Ân cong lưng, vươn tay về phía Thời Thanh.
Tim Thời Thanh đập thình thịch, không chút suy nghĩ cẩn thận đặt tay vào lòng bàn tay của Y Lai Ân.
Ngay lúc này, cậu đã quên mất việc bản thân không biết khiêu vũ.
Nhưng điều đó có quan trọng nữa đâu? *Buổi tiệc đã được diễn ra hơn nửa, Y Trạch Nhĩ phát hiện Nặc Á không còn ở trong sân.
Hoàng Thái Tử đang bị vây quanh ở trong đám người, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười hoàn mỹ không tì vết.Y Trạch Nhĩ quan sát trong chốc lát, ra hiệu cho Lâm Tái trông chừng Vưu Di An rồi xoay người đi ra ngoài.
Trên hành lang dài, Nặc Á vội vàng đi qua.Y Trạch Nhĩ chậm rãi bước ra từ chỗ ngoặt, duỗi tay chắn trước mặt gã.
"Vội vã đi chỗ nào đây?"
Nặc Á hoảng loạn ngẩng đầu, chỉ có thể thấy nụ cười thờ ơ trên khuôn mặt của Y Trạch Nhĩ.*Lâm Tái cầm vài miếng bánh ngọt từ quầy tiệc, vừa mới quay người định tìm Vưu Di An nói chuyện, thì bất ngờ bị một người hầu đi ngang va phải.Đồ vật trong tay đối phương "Loảng xoảng" rớt trên mặt đất, vung vãi ra khắp nơi, một phần cũng bắn vào quần áo của Lâm Tái.
"Thật xin lỗi!
Xin ngài tha thứ!"
Người hầu vội vàng xin lỗi, Lâm Tái xua tay tỏ vẻ rằng không sao.
Quanh quẩn chóp mũi đều là mùi hương nồng nặc, ánh mắt anh ta nhìn xuống dưới.
"Đây là cái gì?"
"Là loại hương ban đầu định thay vào."
Người hầu đáp.Hương thơm trong không khí càng trở nên nồng nàn hơn.*Vưu Di An đứng chờ trước cửa phòng vệ sinh, trong lòng than phiền Lâm Tái chỉ cần rửa tay cũng phải kéo cậu ta theo.Nhưng Vưu Di An hiểu rõ Lâm Tái đang lo lắng liệu cậu ta có gặp chuyện Thời Thanh nói đến không.
Nhưng đêm nay mọi thứ dường như vẫn ổn.Vừa nghĩ vậy, Vưu Di An nhàm chán đi qua đi lại, định mở miệng thúc giục Lâm Tái.Từ phía tay truyền đến tiếng bước chân lộn xộn và chậm rãi tới gần.
Vưu Di An quay đầu lại.
Cậu ta thấy Tử Tước Đức Y, khuôn mặt đỏ bừng cùng với bước đi loạng choạng tới gần.