Edit by: buoimatongngotngao______________Sau khi Tịch Dương phát biểu, suốt một thời gian dài, câu "Tôi đơn giản nói hai thôi" của hắn lan truyền khắp trường, trở thành câu mở đầu mà bất kể ai, dù muốn nhấn mạnh điều gì, cũng phải thêm vào.Không chỉ học sinh, ngay cả thầy dạy Hóa của Vu Dư Hạnh, sau khi kéo dài tiết học thêm mấy chục phút, cũng dùng câu này để trấn an đám học trò đang nhốn nháo.Đối với học sinh cấp ba mà nói, "kim bài miễn chết" chính là thành tích.
Tịch Dương nghịch ngợm như thế, vậy mà nhờ vào cái mác đứng nhất khối, vẫn thoát khỏi sự phê bình của hiệu trưởng.Hiệu trưởng không những không giận, mà thậm chí sau khi hắn hất hàm bước xuống bục còn khoan dung vỗ tay dẫn đầu, nói hai tiếng "Tốt lắm" để xoa dịu không khí.Dĩ nhiên, ông cũng bổ sung thêm: "Nỗ lực và chăm chỉ cũng là một phần rất quan trọng của việc dùng não, tôi tin chỉ cần các em có mục tiêu phấn đấu, nhất định sẽ giống như bạn học Tịch Dương của chúng ta, mỗi ngày đều tiến bộ!"
"Tôi đơn giản nói hai câu thôi, hahahaha."
Tiểu Nghệ nghe xong câu đầu tiên cũng lặp lại ngay: "Câu này bị cậu ta nói ra đúng là đỉnh luôn."
Vu Dư Hạnh cười: "Chứ còn gì nữa."
Tiểu Nghệ: "Chuyện này của Tịch Dương truyền đến trường bọn tôi thì câu kia biến mất rồi.
Tôi còn thắc mắc, sao một thời gian bạn bè bên trường Phụ Trung ngày nào cũng nhắc: 'Tôi đơn giản nói hai câu thôi, tôi đơn giản nói hai câu thôi', thì ra là học từ Tịch Dương."
Vu Dư Hạnh hiếu kỳ: "Vậy truyền đến tai cậu thành thế nào?"
Tiểu Nghệ: "Cũng gần như thế thôi, nói là cậu ta bất ngờ giành được hạng nhất nên bị hiệu trưởng gọi lên phát biểu, rồi nói gì đó kiểu dựa vào cái đầu các thứ."
Vu Dư Hạnh hỏi: "Ở trường các cậu cậu ấy nổi tiếng lắm à?"
Tiểu Nghệ nghĩ một chút: "Thật ra là cả ba người các cậu cùng nổi, tin đồn tình tay ba gói chung với vụ phát biểu mà truyền qua đấy."
Vu Dư Hạnh: "..."
Ok.Fine.Tiểu Nghệ lại hỏi: "Tịch Dương lần đầu thi được thành tích tốt thế mà đã ngông cuồng như vậy, sau đó chưa từng rớt xuống sao?"
Vu Dư Hạnh: "Hầu như không, chỉ đứng nhất hoặc nhì thôi."
Tiểu Nghệ tặc lưỡi hai tiếng: "Đúng là đáng để ngông."
Tiểu Nghệ lại hỏi thêm: "Vậy lúc cậu ta nhất thì cậu nhì, còn cậu ta nhì thì cậu nhất?"
Vu Dư Hạnh: "Đại khái thế."
Tiểu Nghệ: "Thế còn Trần Tử Đồng?
Lúc nào cũng hạng ba à?"
Vu Dư Hạnh: "Không hẳn, Tử Đồng thỉnh thoảng còn rớt xuống nữa."
Tiểu Nghệ: "Vậy thì hai cậu khá ổn định đấy."
Vu Dư Hạnh nghĩ nghĩ: "Cũng không hẳn, có lần tôi bị rớt xuống," cậu vừa nói vừa cười, "lần đó Tịch Dương cũng rớt luôn."
Quay đầu lại, Vu Dư Hạnh liền thấy ánh mắt kỳ lạ của Tiểu Nghệ.Vu Dư Hạnh: "Cậu lại đang nghĩ gì thế?"
Tiểu Nghệ: "Hahaha không, không có gì."
Vừa nói không, giây sau lại bảo: "Bảng xếp hạng toàn trường của các cậu, có phải chỉ dán ảnh người đứng nhất và nhì thôi không?"
Vu Dư Hạnh: "Làm sao?"
Tiểu Nghệ cười đến mức gần như tắc tiếng.Vu Dư Hạnh bất lực: "Cậu lại định nói gì?"
Tiểu Nghệ vội nhấn mạnh: "Nghe nói thôi nhé, toàn nghe nói thôi."
Vu Dư Hạnh: "Nói đi."
Tiểu Nghệ: "Ai đứng nhất, Trần Tử Đồng liền thuộc về người đó."
Vu Dư Hạnh: "......"
Vu Dư Hạnh: "......"
Có thể vô lý đến thế sao?Tiểu Nghệ: "Hahaha, dưới chân núi bọn tôi chỉ rảnh rỗi thế thôi, cao nhân trên núi đại lượng tha thứ nhé."
Vu Dư Hạnh giơ ngón trỏ và ngón giữa: "Không vấn đề gì."
Tiểu Nghệ ho khan hai tiếng, cầm lấy điện thoại.Được rồi.Dừng ở đây thôi.Nhưng vài giây sau, Vu Dư Hạnh bỗng hỏi: "Dạo này cậu gặp Tịch Dương ở đâu?"
Tiểu Nghệ đã bình tĩnh lại, ngồi thẳng: "Sao thế?"
Vu Dư Hạnh: "Tôi chuẩn bị mai phục ám sát cậu ấy."
Tiểu Nghệ khựng nửa giây: "Hahahahahaha."
Tiểu Nghệ: "Gặp một lần ở nhà ăn, một lần ở tòa nhà khoa Khoa học - Kỹ thuật."
Vu Dư Hạnh gật đầu: "Ờm."
Tiểu Nghệ: "Cậu ta quá dễ nhận ra, cao như thế.
Hơn nữa trong đám đông chỉ có cậu ta tóc màu tím, dễ tìm chẳng khác gì tìm cậu vậy."
Vu Dư Hạnh: "Vậy à."
Tiểu Nghệ khóa màn hình điện thoại, lại nói: "Nói chứ, cuối tuần sau cậu có đi không?"
Vu Dư Hạnh hỏi ngược: "Cậu đi không?"
Tiểu Nghệ: "Cậu đi thì tôi đi."
Vu Dư Hạnh cũng đáp: "Cậu đi vậy thì tôi cũng đi."
Tiểu Nghệ nhướng mày nhìn Vu Dư Hạnh: "Có thể, Tịch Dương cũng ở đó đấy."
Vu Dư Hạnh: "Cậu ấy ở đó thì sao?"
Tiểu Nghệ cười: "Tôi sẽ yểm hộ cậu ám sát người."
Vu Dư Hạnh: "Hahaha.
Cảm ơn nhé."
Tiểu Nghệ làm động tác kéo khóa miệng lại.Thái độ hiện tại của Tiểu Nghệ, Vu Dư Hạnh nhìn là hiểu.Là tin Vu Dư Hạnh không có chuyện đó, nhưng tin đồn vẫn hóng bình thường, mặc kệ thật giả.Không lâu sau, các bạn cùng phòng đều trở về giường nằm, Vu Dư Hạnh cũng lên giường.
Nhưng cậu thấy hơi khó ngủ.Vừa nãy trò chuyện về Tịch Dương sôi nổi như vậy, giờ yên tĩnh xuống lại thấy có chút trống trải.Kéo chăn lên, Vu Dư Hạnh nghĩ ngợi một hồi, vẫn mở điện thoại, nhấn vào ảnh chụp màn hình lúc nãy trong nhóm thoại.Trong ảnh có tất cả mười bốn người, lúc Tịch Dương nói chuyện, cậu không thấy mic của ai nhấp nháy cả.Vậy thì...Thế là mấy phút sau, Vu Dư Hạnh lần lượt dựa vào ảnh đại diện mà tìm từng người trong nhóm.Đến khi nhìn thấy một avatar bầu trời sao rất đẹp, cậu mới cảm thấy tìm đúng.Đó là một nam sinh nickname "sunset".Vu Dư Hạnh bấm vào avatar nhìn bầu trời sao, trong lòng giằng co rất lâu, cuối cùng mới ấn "Thêm vào danh bạ".Màn hình lóe sáng.[ Xin lỗi, đối phương cài đặt không cho thêm qua nhóm.]Vu Dư Hạnh thở dài một hơi.
Rồi cậu chợt nhớ, bản thân mình cũng cài không cho thêm bạn qua nhóm.Ok, đừng nghĩ nhiều nữa.Thời gian vẫn trôi, năm nhất tiếp tục huấn luyện quân sự, còn xui xẻo vẫn bám lấy Vu Dư Hạnh.
Cậu vẫn tiếp tục là người thua.Thực ra cậu cũng chẳng còn bực bội gì nữa, chỉ là đi lấy cơm thôi.
Nhưng cuối cùng thì mấy người bạn cùng phòng thấy áy náy, sau này dứt khoát chẳng oẳn tù tì nữa, cả bọn cùng đi luôn.Từ nhỏ đến lớn vận khí của cậu rất tệ, mấy trò chơi dựa vào may mắn thì gần như chưa từng thắng, những trò mang hơi hướng "huyền học" thì càng chẳng dính dáng gì đến cậu.
Thậm chí trên người cậu còn có cái "tag": "Đừng chọn cái mà Vu Dư Hạnh chọn là được."
Cậu tưởng rời khỏi Hạc Thành thì sẽ đổi được vận, toàn là nói nhảm.Vài hôm sau, trong lúc bạn bè đồng loạt đăng status ăn mừng, kỳ quân sự của tân sinh viên kết thúc.Ngày nghỉ ngay sau khi kết thúc, ký túc của Vu Dư Hạnh như phát điên: sáng sớm đã kéo nhau đi dạo phố, trưa ăn đồ nướng, chiều xem phim với đi trung tâm game, tối ăn lẩu, xong còn đi KTV, chơi đến mức suýt nữa bị quản sinh không cho vào ký túc xá.Nửa đêm về lại tiếp tục bốn người xếp đội chơi game, thức trắng đến tận năm giờ sáng.Rồi cả bọn ngủ một lèo đến tận chiều hôm sau.Tỉnh dậy đã là buổi trưa, cả ký túc xá rệu rã như sắp hết hơi.Nhưng cơ thể sau kỳ quân sự lại trở nên khá "trâu", quậy phá đến thế mà chẳng ai tỏ ra quá mệt mỏi.
Ăn xong cơm thì ai làm việc nấy: người yêu đương thì yêu đương, xem phim thì xem phim, tập gym thì tập gym, chơi game thì chơi game.Vu Dư Hạnh là người chơi game.
Trên tay cậu là một trò mà cậu đã gắn bó nhiều năm — vừa có thể là game trí tuệ, vừa có thể là game dưỡng thành.Trong đó có các màn giải đố tùy độ khó, cũng có thể trồng hoa cỏ, xây nhà nuôi thú cưng, có thể đánh quái thăng cấp, vừa có chế độ online lẫn offline, tùy người chơi thích.Vu Dư Hạnh nằm trên giường hăng hái đánh quái được nửa tiếng thì đột nhiên trên điện thoại bật lên một tin nhắn.Tàn Khuyết: "Tiểu Tinh Tinh, đến xem anh chơi bóng không?"
Vu Dư Hạnh ngẩn ra nửa giây, rồi nhanh chóng gạt tin nhắn lên trên, tiếp tục chơi.Đợi qua được màn, cậu mới mở WeChat.Vu Dư Hạnh: "Hả?"
Người gọi là Tàn Khuyết này là một bạn trên mạng mà cậu quen hồi nghỉ hè.Cũng là đồng hương.Nói chuyện hơn một tháng mới biết anh ta cũng học ở Đại học Lam Thành, trên cậu một khóa, chuyên ngành Tài chính, là một đàn anh "có câu chuyện riêng."
Khi Vu Dư Hạnh mới nhập học, hai người đã gặp nhau một lần.Tin nhắn đàn anh lại đến: [Cậu biết vì sao anh gọi cậu đi xem anh chơi bóng không?]Tàn Khuyết: [Hôm nay bọn anh đấu bóng với các em khóa dưới.]Tàn Khuyết: [Anh vừa đến, liếc một cái.]Tàn Khuyết: [Cậu đoán xem anh thấy gì?]Đàn anh này rất biết "thả câu."
Vu Dư Hạnh: [Thấy gì?]Tàn Khuyết: [Nhìn từ xa ấy.]Tàn Khuyết: [Trong đám tân sinh viên.]Tàn Khuyết: [Có một đứa cao ráo đẹp trai.]Tàn Khuyết: [Tóc tím.]Vu Dư Hạnh lập tức như người bệnh nặng bật dậy.
Đánh chữ cũng loạn xạ.Vu Dư Hạnh: [Là Tịch Dương?]Tàn Khuyết: [Chỉ hỏi cậu có đến không thôi.]Vu Dư Hạnh: [Ở đâu vậy?]Tàn Khuyết: [Sân bóng ở giữa khu ký túc.]Tàn Khuyết: [Sắp bắt đầu rồi đấy nhé.]Vu Dư Hạnh: [Được.]Tàn Khuyết: [Ai da, trời nóng quá, đàn anh hơi khát nước rồi.]Vu Dư Hạnh bật cười: [Ok.
Để em đây lo.]Cậu lập tức xuống giường, rửa mặt qua loa rồi thay bộ đồ mới mua hôm trước, còn vuốt vuốt lại tóc.Lúc ra cửa tiện thể rủ theo Tiểu Nghệ đang rảnh rỗi, nghe nói cậu đi xem người khác chơi bóng thì cũng muốn đi theo.Hồi nãy đàn anh đã nói sơ qua với Vu Dư Hạnh, chỉ là một trận giao hữu, chơi cho vui thôi."
Nhưng hôm nay đông lắm đó, đặc biệt là con gái."
Mua nước ở cửa hàng tiện lợi dưới cổng nhỏ, Vu Dư Hạnh và Tiểu Nghệ đi thẳng đến sân bóng.Lần đầu tiên cậu thấy Tiểu Nghệ thật vướng víu, sao đi chậm thế không biết.Lúc đến sân bóng, ngẩng đầu nhìn ra, quả thật đông hơn thường ngày rất nhiều.Chính lúc này, cậu liền hiểu câu Tiểu Nghệ nói "Tịch Dương rất dễ nhận ra."
Quả thật dễ, trận đấu đã bắt đầu, trên sân người chạy qua chạy lại, nhưng ngay ánh mắt đầu tiên Vu Dư Hạnh đã thấy Tịch Dương — hắn đang chăm chú chạy theo bóng, mái tóc màu tím gần giống hệt màu tóc của Vu Dư Hạnh.Sự trùng hợp trong tưởng tượng và sự trùng hợp khi chính mắt nhìn thấy, cảm giác hoàn toàn khác biệt."
Vãi chưởng!"
Tiểu Nghệ vừa bước lên một bước liền hét toáng: "Kia chẳng phải là Tịch Dương sao?"
Vu Dư Hạnh chớp mắt: "Đâu?"
Tiểu Nghệ một tay đập vai cậu, một tay chỉ về hướng Tịch Dương, vô cùng kích động: "Kia kìa, không thấy sao?
Cái người tóc tím đang chạy ở giữa sân ấy."
Vu Dư Hạnh ra vẻ bình thản: "Ờm, thấy rồi."
"Vãi chưởng," Tiểu Nghệ vẫn rất phấn khích: "Đàn anh mà cậu quen lại đang chơi bóng với cậu ta kìa, trời ơi, hai người các cậu đúng là có duyên thật."
Vu Dư Hạnh: "Ha ha."
Tịch Dương chơi bóng rất ngầu, hồi cấp ba Vu Dư Hạnh đã từng chứng kiến rồi.
Có đông con gái cố ý đến xem Tịch Dương chơi bóng, với Vu Dư Hạnh cũng chẳng có gì lạ.Đứng xem vài phút thì trận đấu tạm nghỉ.Vu Dư Hạnh dán mắt vào cái đầu tím, thấy hắn vỗ tay với đồng đội, rồi cầm bóng đi về bên lề sân.Ngay lúc đó, bên cạnh sân bóng, cũng tức là không xa sau lưng Tịch Dương, có một nam sinh giơ tay vẫy về phía Vu Dư Hạnh.Lúc này cậu mới thấy đàn anh."
Vu Dư Hạnh!"
Đàn anh gọi.Giọng không to, nhưng nhạy cảm với tên mình, Vu Dư Hạnh lập tức nghe được.Vừa dứt lời, cái đầu tóc tím kia cũng quay lại.Trước tiên là nhìn đàn anh, sau đó theo ánh mắt đàn anh nhìn sang Vu Dư Hạnh.Đệt...
Vu Dư Hạnh thoáng sững sờ.Ánh mắt Tịch Dương dường như còn dừng lại mấy giây rồi mới quay đi.Nhưng ngay sau đó Vu Dư Hạnh lại thấy không chắc nữa, chủ yếu là vì Tiểu Nghệ bên cạnh chẳng hề lên tiếng.Chắc là ảo giác.Đến gần đàn anh, việc đầu tiên Vu Dư Hạnh làm là đưa chai nước đắt nhất cửa hàng cho anh ta."
Cậu mua cho đàn anh à?
Bảo sao cậu mua tận hai chai."
Tiểu Nghệ ở bên cạnh nói chen vào.Vu Dư Hạnh không đáp, chỉ hỏi đàn anh: "Anh chưa vào sân à?"
Đàn anh uống một ngụm: "Sắp vào rồi."
Nói xong, anh ta còn cố tình liếc sang phía Tịch Dương.Vu Dư Hạnh: "..."
Cậu cảm thấy đáng lẽ không nên kéo Tiểu Nghệ theo mới đúng.Đàn anh đúng là có biết Tịch Dương, nhưng những gì anh ta biết về Tịch Dương cũng chẳng nhiều.
Vốn dĩ Vu Dư Hạnh với Tịch Dương chẳng có gì cả, cũng chẳng liên quan gì.Mà hôm nay đàn anh có thể nói thế này thế kia, hoàn toàn nhờ vào trí tưởng tượng của chính anh ta thôi, trong đầu tự vẽ ra một câu chuyện về Vu Dư Hạnh.May mà Tiểu Nghệ không chú ý đến đàn anh, cũng không thấy được ánh mắt kỳ lạ đó của anh ta.Lại càng may hơn, Tiểu Nghệ nhìn thấy người quen, chào Vu Dư Hạnh một tiếng rồi đi qua bên bạn mình.Vu Dư Hạnh lập tức thở phào nhẹ nhõm."
Cậu mặc mát mẻ ghê ha."
Đàn anh nói.Vu Dư Hạnh nhìn cái quần short trên người: "Nóng mà."
Đàn anh cảm thán một tiếng: "Cậu không phải vừa tập quân sự xong à?
Sao vẫn trắng thế này."
Đàn anh giơ tay ra so với cánh tay Vu Dư Hạnh: "Sao lại trắng hơn anh nhiều vậy."
Vu Dư Hạnh liền vạch cổ áo cho đàn anh xem để anh ta cân bằng lại chút: "Anh nhìn này."
"Ôi, cháy nắng rồi à?"
đàn anh ghé sát hơn: "Cả bong da luôn, không thoa chống nắng à?"
Vu Dư Hạnh: "Có thoa, nhưng hay ra mồ hôi, coi như không thoa vậy."
Đàn anh nhíu mày: "Cậu không xử lý gì à?"
Vu Dư Hạnh sờ sờ, chỗ đó da vẫn rát, trơn trượt: "Không sao, vài ngày là khỏi thôi."
Đàn anh: "Thoa ít gel lô hội đi."
Vu Dư Hạnh: "Cái gì?
Em không có cái đó."
Đàn anh: "Ra mua đi, dưới chân núi có cửa hàng mỹ phẩm, ở đó có bán, nhưng mà chỗ đó toàn con gái thôi."
Vu Dư Hạnh lắc đầu: "Thôi khỏi, phiền lắm.
Chắc không cần đâu."
Đàn anh lại hỏi: "Có mang giấy không?
Lát nữa chắc chắn anh sẽ đổ mồ hôi."
Vu Dư Hạnh thật sự có mang.Khi cậu lấy gói khăn giấy trong túi ra, đàn anh rõ ràng bất ngờ: "Oa, chu đáo ghê."
Vu Dư Hạnh: "Bình thường thôi."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tịch Dương vẫn đứng ở chỗ cũ, quay lưng lại, thẳng tắp, không hề động đậy.Vừa bàn xong chuyện tập quân sự, Vu Dư Hạnh cũng để ý đến màu da của Tịch Dương.Hình như đen đi rồi."
Lát nữa anh nghỉ ngơi," đàn anh bên cạnh lại lên tiếng: "Cậu sẽ lau mồ hôi cho anh chứ?"
Vu Dư Hạnh đầu đầy dấu hỏi: "???"
"Bộp."
Không xa, Tịch Dương bỗng đập quả bóng trong tay, rồi rời đi.Đàn anh cười cười uống một ngụm nước, còn liếc Vu Dư Hạnh ánh mắt xin lỗi.Cố tình quá đáng, cậu với đàn anh nào có kiểu đối thoại như vậy."
Cậu nói xem cậu ta nghe thấy không?"
đàn anh hỏi."
Không biết nữa," Vu Dư Hạnh bất đắc dĩ: "Chắc không đâu."
Vu Dư Hạnh lại nói: "Nói cái gì vớ vẩn vậy."
Chuyện này thì liên quan gì đến Tịch Dương chứ...Đàn anh ha ha cười: "Được rồi, cảm ơn cậu đã mua nước nhé."
Vu Dư Hạnh: "Không có gì."
Đàn anh giơ tay đầu hàng, nhưng miệng lại nói: "Lần sau còn dám nữa."
Vu Dư Hạnh tặng cho đàn anh một cái nhìn bất đắc dĩ.Bên này trận đấu sắp bắt đầu lại, Tiểu Nghệ chào xong bạn bè cũng quay về, hai người tiếp tục đứng bên sân xem.Xem một lúc."
Khà," Tiểu Nghệ hít một hơi: "Sao anh thấy Tịch Dương bỗng đánh hăng lên thế nhỉ."
Vu Dư Hạnh gật gật đầu, đúng là trông có vẻ đang dùng sức, điểm số cũng dần được kéo lại.Cũng khá hay, vì đội của đàn anh rõ ràng ăn ý, còn đội Tịch Dương lại thiếu ăn ý, rất khó chống đỡ.Dần dần Tịch Dương bắt được cảm giác, dẫn dắt đồng đội áp sát từng bước.Quả cuối cùng, giữa tiếng reo hò trên sân, Tịch Dương ném một cú ba điểm chuẩn xác vào rổ."
Vãi, đỉnh thật."
Tiểu Nghệ cũng kêu lên: "Còn dẫn trước rồi kìa."
Nghỉ giải lao, Tiểu Nghệ có vẻ chuẩn bị đi châm chọc bạn mình.Cậu ta đi rồi, đàn anh lại bước đến, Vu Dư Hạnh rất hiểu chuyện đưa cho anh ta một tờ giấy.Đàn anh nhíu mày lắc đầu: "Tịch Dương sao mà giỏi thế?"
Vu Dư Hạnh: "Cậu ấy vốn dĩ rất giỏi mà."
Đàn anh: "Cậu kiêu ngạo cái gì?"
Vu Dư Hạnh cười bất đắc dĩ: "Em có à?"
Đàn anh tu một hơi hai ngụm nước lớn, uống xong hỏi: "Cậu mong anh đây thắng, hay Tịch Dương thắng?"
Vu Dư Hạnh cười: "Tất nhiên là Tịch Dương rồi."
Đàn anh cười ha hả: "Cậu đúng là không thèm giả vờ mà."
Đàn anh bỗng thấy hứng thú: "Hay là chúng ta cược đi?"
Vu Dư Hạnh khẽ nhíu mày, cược?Trong lòng cậu còn đang phân vân có nên đồng ý hay không thì Tịch Dương đi ngang qua.Đương nhiên chỉ là tình cờ lướt qua, đi về phía sau lưng Vu Dư Hạnh."
Cược bữa tối đi, căn-tin học kỳ này mới mở tiệm mì ramen, ăn cũng ngon đấy," đàn anh nhướng mày: "Thế nào?"
Vu Dư Hạnh nghĩ nghĩ: "Nếu cược thì em cược anh thắng."
Đàn anh ngạc nhiên: "Hả?
Cậu cược anh thắng?"
Vu Dư Hạnh: "Ừ."
Đàn anh: "Tại sao?"
Vu Dư Hạnh: "Không tại sao hết, em cứ cược anh thắng thôi."
Đàn anh: "Được, anh thắng thì anh..."
Anh ta suy nghĩ chút về chuyện thắng thua: "Anh đây sẽ mời cậu ăn."
Vu Dư Hạnh gật đầu: "Được."
Vài giây sau.Đàn anh ghé sát, khẽ nói bên tai Vu Dư Hạnh: "Tịch Dương nghe thấy rồi."