Tống Uyển vừa bưng thức ăn ra khỏi phòng bếp, thì Lương Chuyết Dương đẩy cửa bước vào.“Về rồi à?”
“Vâng.”
Lương Chuyết Dương cúi đầu, bước thẳng lên lầu.“Thi cử thế nào rồi con?”
Lương Chuyết Dương đi lên lầu, không trả lời câu hỏi của mẹ.Chờ bóng lưng con trai khuất hẳn, ông Lương đang ngồi trên sô pha phòng khách mới rời mắt khỏi đoạn video ngắn trên điện thoại, chậm rãi nói: "Nhìn bộ dạng nó là biết rồi, cần gì phải chạm vào lòng tự trọng của tuổi trẻ làm gì?”
“Em chỉ hỏi vu vơ thôi mà.”
Tống Uyển bĩu môi, chợt ý thức được điều gì, tức giận nói: “Còn dám nói em nữa à!
Em ở trong bếp bận rộn nấu ăn muốn chết, còn anh thì ngồi phòng khách chơi điện thoại.
Mau tới bưng thức ăn phụ em!”
Vừa đóng cửa phòng lại, Lương Chuyết Dương liền nằm xuống giường.Poster của Hắc Lai Đóa Đóa lọt vào tầm mắt.
Cô gái trong ảnh có vóc dáng nhỏ nhắn, mềm mại với nụ cười tỏa nắng đủ làm tan chảy trái tim người nhìn.
Lần đầu tiên Lương Chuyết Dương run động trước Hắc Lai Đóa Đóa là hồi lớp sáu.
Khi đó, cô chỉ là thành viên ít được chú ý nhất trong nhóm nữ nổi tiếng, mỗi lần biểu diễn đều bị xếp nhảy ở góc sân khấu.
Trong một buổi thi tuyển, Hắc Lai Đóa Đóa và một cô gái khác, sẽ có một người bị loại.
Cô gái kia khóc lóc ầm ĩ, nói không muốn rời khỏi sân khấu như thế nào, còn Hắc Lai Đóa Đóa thì dốc hết sức nhảy một bài.
Sau khi nhảy xong, trên mặt đều là mồ hôi, làm trôi cả lớp trang điểm, nhưng cô vẫn thở hổn hển hét lớn: “Cảm ơn mọi người đã thích tôi!
Cho dù bị loại, không thể làm thần tượng nữa, tôi cũng sẽ sống thật tốt với tình yêu này!”
Chính trong khoảnh khắc ấy, Hắc Lai Đóa Đóa trở thành nghệ sĩ Lương Chuyết Dương yêu thích nhất.Lần đầu tiên, Lương Chuyết Dương tiết kiệm tiền không phải để chơi điện tử, mà bỏ phiếu cho thần tượng của mình.
Hai năm sau, Hắc Lai Đóa Đóa trở thành minh tinh nổi tiếng nhất nhóm.Cũng từ khoảng khắc đó, cậu hiểu giới giải trí đã tàn khốc như nào.
Thần tượng mới liên tục ra mắt, thần tượng cũ dần bị quên lãng, Hắc Lai Đóa Đóa cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh này.Lương Chuyết Dương lăn qua lăn lại trên giường, rồi lại bực bội ngồi dậy, đeo tai nghe vào nghe nhạc.Tôn Thần có lẽ nói không sai, thần tượng đều là sản phẩm công nghiệp, ai rồi cũng giống như nhau.Nhưng cậu không muốn tin điều này.Giống như cậu luôn lảng tránh suy nghĩ về thân thể chậm chạp, không phân hóa của mình, cùng với việc chia ban sắp tới.“Chồng à, con mình còn chưa phân hóa mà.”
Có lần, khi Lương Chuyết Dương đi vệ sinh vào ban đêm, vô tình nghe được cuộc trò chuyện của ba mẹ dưới lầu: “Đồng nghiệp em có người quen là chuyên gia về lĩnh vực này, hay mình dẫn con nó đi khám thử?”
“Không cần đâu.”
Ba Lương đáp: “Nó ăn được ngủ được, khỏe mạnh thế còn gì.
Chẳng qua là chưa phân hóa thôi, không nên gấp gáp quá.”
“Nhưng những đứa trẻ khác trong lớp đều đã phân hóa, Vân Vân nhà bên còn trở thành lính gác.”
“Em không nên nghĩ nhiều, nói không chừng mấy hôm nữa nó sẽ phân hóa.”
“Em không lo lắng sao được, còn tiếp tục như vậy, nào có nữ sinh nào muốn quen nó đâu?
Nó không quen ai thì sau này làm sao kết hôn?
Không kết hôn thì lấy đâu ra cháu nội cho bố mẹ…”
Tống Uyển càng nói lại càng không yên lòng, Lương Chuyết Dương trợn mắt, chạy về phòng trước khi ba mẹ phát hiện.Tiếng trống nhạc rock truyền ra từ tai nghe, đập thẳng vào màng nhĩ.Sau khi Lâm Duệ Thư và Tôn Thần phân hóa, biết bản thân là người bình thường, vì vậy họ cũng xác định hướng đi tương lai.
Lâm Duệ Thư nói muốn thi đại học y, làm bác sĩ, còn Tôn Thần thì dự định kế thừa công ty năng lượng của cha.Lương Chuyết Dương nhướng mắt, nhìn qua cửa sổ về phía tòa nhà đối diện.Một khung cửa sổ, rèm buông kín, ánh đèn vàng nhạt hắt raTên Bối Vân Băng kia, dù thi xong rồi chắc vẫn còn đang học!Năm ngoái, sau khi phân hóa thành lính gác, Bối Vân Băng càng cố gắng chăm chỉ hơn.
Ước mơ của cậu ta rất hoành tráng, đương nhiên muốn giống như thần tượng Chu Châm của cậu ta, chiến đấu bảo vệ Đế Quốc.Nghĩ vậy, khóe môi Lương Chuyết Dương giật giật.Chỉ cách một con phố, thần tượng của người ta là tướng lĩnh Đế Quốc, hai mươi bốn tuổi đặc biệt còn được đề bạt làm Thiếu tá lính gác cao cấp.
Mà thần tượng của bản thân, thì lại trở thành nữ diễn viên đóng thể loại phim người lớn bị anh em tốt của mình xem vào đêm giao thừa để “tự giải quyết”.Nghe nhạc cũng khiến cậu bực bội.Lương Chuyết Dương lúc nhỏ đã học được đàn dương cầm vài năm, cảm thụ âm nhạc rất tốt, nhạc rock đang mở thật khó nghe.
Cậu tháo tai nghe xuống, đem áo hoodie cùng áo thun cởi ra một lượt, định đi tắm.
Vừa xoay người, rèm cửa sổ lầu bên cạnh bị kéo ra, Bối Vân Băng đọc sách xong đứng dậy khỏi bàn.Thế là hai ánh mắt chạm nhau.Lương Chuyết Dương thân trên không mặc gì, cơ thể trần như nhộng, cơ bắp mỏng phủ trên khung xương, từ cửa sổ nhà mình toàn bộ đều thu vào ánh mắt của Bối Vân Băng.Chưa kịp để Bối Vân Băng kịp phản ứng, Lương Chuyết Dương đẩy cửa sổ ra hét lớn: “Không được nhìn trộm, hiểu chưa?”
“Cậu bị điên à!”
Sắc mặt Bối Vân Băng lạnh tanh “Sao cậu không mặc đồ?”
“Tôi đang ở trong phòng mình, sao phải mặc?”
Lương Chuyết Dương không biết xấu hổ mà cười “Thật ra phía dưới tôi cũng không mặc, cậu có muốn xem không?”
Nói rồi liền nhấc chân lên khung cửa sổ.“Lương Chuyết Dương!”
Giọng Bối Vân Băng bỗng thay đổi, sợ cậu ta làm ra chuyện biến thái gì, liền quát to ngăn lại.“Biết là cậu ghen tị rồi.”
Lương Chuyết Dương cười nói vẫy tay: “Được rồi được rồi, tôi phải đi tắm, tôi ngửi thấy mùi thức ăn nhà cậu rồi, đi ăn cơm đi.”
Nói xong, cậu lướt qua cửa sổ, mở tủ lấy quần áo thay.
Bối Vân Băng im lặng vài giây, nói với cậu: “Này!”
“Sao?”
“Học kỳ sau phải chia ban.”
Lương Chuyết Dương bỗng khựng lại.
Cậu thò đầu ra, mỉm cười nhìn Bối Vân Băng: “Hôm nay xảy ra chuyện gì, Lâm Duệ Thư cũng nói với tôi chuyện này.
Chia ban thì chia ban, tôi nhất định vào ban bình thường.”
Bối Vân Băng không nói gì.
Khi Lương Chuyết Dương cho rằng cậu ta sẽ không nói gì nữa thì giọng Bối Vân Băng lại vang lên từ cửa sổ đối diện: “Tôi đã xem điểm thành tích của cậu, kết quả còn tốt hơn nhiều lính gác khác.”
“Không thấy mỗi ngày tôi bị mẹ ép uống bao nhiêu sữa à.”
Lương Chuyết Dương vừa tìm quần áo vừa đáp “Bối Vân Băng, nghiêm túc mà nói cậu cũng không bằng tôi đâu.”
“Vậy thì…”, Bối Vân Băng nuốt nước bọt,nắm chặt bút đến mức lòng bàn tay toát mồ hồi.
Sau một lúc lâu, cậu mới cất tiếng “Vậy cố gắng đến lớp đặc biệt xem thế nào...”
Nhưng Lương Chuyết Dương không nghe được câu cuối.Vì cậu đã tìm thấy quần áo, thẳng tay đóng sầm cửa, không để ý tới hàng xóm hiếm khi chủ động mở miệng của mình, rồi trần trụi đi tắm.Những ngày nghỉ trôi qua rất nhanh.
Không cần đi học, không ai gọi dậy, Lương Chuyết Dương mỗi ngày ngủ đến khi tự tỉnh.
Tới gần cuối năm, thời tiết càng ngày càng lạnh, Lâm Duệ Thư đi du lịch cùng với bố mẹ, Tôn Thần làm ổ ở nhà xem phim sống chết không chịu ra ngoài, cuối cùng vẫn bị Lương Chuyết Dương cứng rắn kéo đi đá mấy trận bóng.Chớp mắt đã đến đêm cuối năm.Ăn tối xong, Tống Uyển bảo Lương Chuyết Dương đem bánh cô mới nướng sang biếu hàng xóm.
Lương Chuyết Dương không muốn nhưng vẫn mặc áo bông vào, đạp xe đi gõ cửa từng nhà đưa đồ ăn.
Làm xong công việc Tống Uyển giao, đã gần tám giờ tối.
Lương Chuyết Dương thở ra một đám sương trắng, xoa xoa bàn tay lạnh cóng, định đạp xe về nhà, nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, lại quay đầu xe, chạy thằng về phía trung tâm thành phố Minh Xuyên.Nửa tiếng sau, cậu đến trước “ZERO.”
ZERO nằm ở vị trí trung tâm thành phố Minh Xuyên, là nơi nổi bật và rộng lớn bật nhất Liên minh Đế quốc.
Tòa nhà cao chọc trời, với kết cấu hình tam giác với những đường nét sắc bén, làm cho người ta liên tưởng đến những kiến trúc Gothic từ kỷ nguyên cũ.
Ngẩng đầu nhìn lên, mọi người cũng chỉ có thể nhìn thấy sương mù tràn ngập toàn bộ lá chắn thế hệ thứ ba của DETAS,không ai thấy được đỉnh cao xa vời của ZERO.Máy tính trung tâm - hay còn gọi là hệ thống mẹ của trung tâm vận hành, đã hoạt động không ngừng suốt hàng trăm năm.Sức mạnh tính toán của máy tính liên tục được cải thiện , mười bảy năm trước, hệ thống mẹ của trung tâm vận hành Altina qua đời, một hệ thống mẹ mới ra đời, tên là Anaya.Anaya nằm ở trên tầng cao nhất của ZERO.Thế giới có 95% là người bình thường.95% người bình thường không ai có tư cách bước vào Zero.
Đó là một thế giới mà chỉ dành cho 5% lính gác và người dẫn đường.Mà trong 5% đó, chỉ có dẫn đường và lính gác từ cấp A trở lên, mới có thể đến tầng cao nhất, tiến vào Anaya khoang trung tâm.Lương Chuyết Dương thu lại ánh nhìn, nhìn về phía người đi đường.Cách Zero không xa, chính là giao lộ phồn hoa nhất khu trung tâm.
Xe cộ tấp nập, đèn đuốc sáng rực, người đi bộ tràn ra bốn phương tám hướng.Lương Chuyết Dương bỗng cảm thấy một sự siêu thực.
Zero nơi mà chỉ dành cho lính gác và người dẫn đường mới có thể bước vào, cùng với những người bình thường đang sống và làm việc trên đường phố của thành phố Minh Xuyên, giống như hai thế giới bị ép buộc lại với nhau.Mà người không phân hóa như cậu, giống như một con kiến rơi vào khe hở hai không gian này.Lương Chuyết Dương dựa vào lan can, lặng nhìn dòng người, quên cả thời gian.
Cho đến khi cậu đột nhiên bị một người va vào.Người đó đeo khẩu trang, vành mũ rất thấp, đưa mắt liếc nhìn một cái rồi quay người chạy vụt đi.Cú va khiến xương sườn Lương Chuyết Dương nhói đau.
Cậu ngẩng đầu nhìn thời gian trên màn hình quảng cáo, liền muốn chửi thề.Gần 11 giờ rồi.Lại bị bà Tống càm ràm cho xem.
Lương Chuyết Dương bước lên xe đạp chạy về nhà, bóng dáng rất nhanh hòa vào dòng người.Bên cạnh đài phun nước của tòa nhà Zero, người đàn ông mặc quân phục đứng thẳng tắp, chờ người đội mũ vòng trở về, thản nhiên nói: “Thấy chưa?”
“Ừm.”
Là giọng phụ nữ, cô tháo mũ và khẩu trang xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.“Cảm thấy thế nào?”
“Chỉ là một thằng nhóc con, bị tôi đụng cũng không biết tránh, ngốc nghếch......
Ngụ, anh chắc Anaya không nhầm chứ?”
“Anaya chưa bao giờ sai.”
“Vậy là cậu ta sao?”
Kiều Trì thở dài, “Không thể tin được, một học sinh trung học, lại trở thành người của Chu Châm...
Rốt cuộc cậu ta được Anaya chọn ở điểm nào?”
“Ngày mai gặp sẽ biết thôi.”
Ngụ nói xong, xoay người dùng tròng mắt quét cửa cấm, chậm rãi bước đến vào cánh cửa màu trắng của ZERO.
Kiều Trì nhún vai cũng nhanh chân bước vào theo.