- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đm/Edit/Hoàn] Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa - Ám Sắc Tinh Vân
Chương 9: Chỉ có hứng thú với cậu

Edit: Yeekies Lâm Thù thực sự chán ghét Đào Liễm, chỉ cần nhìn thấy người này, anh đã cảm thấy khó chịu một cách bản năng.
Nếu Đào Liễm và Tần Du Trì đứng cạnh nhau, cùng xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ chán ghét đến mức muốn nôn.Kiếp trước, Đào Tử Điềm đã tự sát bằng than củi.
Khi khám nghiệm tử thi, thi thể đã bị đâm chín nhát dao, trên mặt chi chít vết cào, báo cáo khám nghiệm tử thi bị làm giả, căn bản không ghi dấu hiệu ngộ độc carbon monoxide.
Đào Liễm đã ngược đãi thi thể, lại còn là thi thể của chính anh trai ruột mình.
Chỉ cần tưởng tượng đến sự thật này, Lâm Thù liền cảm thấy ghê tởm.Đào Liễm càng đi càng gần, trong mắt tràn đầy vẻ nóng nảy, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
Lâm Thù khẽ cười nhạo, chỉ cảm thấy đó là một ác quỷ khoác da người, còn thiếu lương tri hơn cả anh."
Lâm tổng, Đào Tử Điềm ở đâu?
Còn ở phòng cấp cứu sao?"
Đào Liễm mặt sốt ruột, chạy nhanh đến trước mặt anh.Lâm Thù ngước mắt, giữ nguyên vẻ lạnh nhạt thường thấy, trầm mặc không nói.Đào Liễm không nhận được câu trả lời, vô tội chớp chớp mắt, giọng có chút tủi thân: "...
Lâm tổng?"
"Đây là em trai của Đào Tử Điềm, Đào Liễm, lần trước Tạ tiên sinh có nhắc tới."
Tần Du Trì đi chậm hơn một chút, đến sau Đào Liễm.Dù là kiếp nào, anh cũng không thể chịu nổi khi thấy hai người này sóng vai.
Mặc dù kiếp này, Lâm Thù không có tư cách kiểm soát Tần Du Trì, nhưng anh có thể khiến Đào Liễm không vui.Lâm Thù không để ý đến lời giải thích của Tần Du Trì, liếc nhìn Đào Liễm, giọng điệu hách dịch: "Cậu không có miệng à, muốn người khác giúp cậu tự giới thiệu sao?"
Đào Liễm sững sờ, sắc mặt lập tức tái nhợt, cúi người xin lỗi ngay lập tức: "Ngại quá, Lâm tổng.
Tôi là em trai của Đào Tử Điềm, cảm ơn ngài đã đưa anh ấy đến bệnh viện, xin ngài nói cho tôi biết anh ấy ở đâu."
Lâm Thù không nói lời nào, Đào Liễm vẫn cứ cúi người, cơ thể run nhè nhẹ, trông rất đáng thương.Trong tầm mắt còn lại, Tần Du Trì cau mày, môi hé mở, như muốn nói gì đó.
Lâm Thù biết Tần Du Trì muốn nói gì, chẳng qua là muốn giúp Đào Tử Điềm gỡ rối, giống như vô số lần trong kiếp trước.Thật là vô vị.Lâm Thù cười nhạt, ném báo cáo xét nghiệm máu cho bác sĩ, rồi xoay người đi đến trước cửa phòng bệnh."
Tiểu Liễm, ngài Lâm lo lắng cho Đào Tử Điềm nên ngữ khí hơi gấp gáp, cậu ấy không trách cứ cậu đâu, cậu không cần sợ hãi như vậy."
Ngay khoảnh khắc tay anh chạm vào tay nắm cửa, Lâm Thù nghe thấy Tần Du Trì nói.Tần Du Trì đây là đang giải thích thay anh sao?Trái tim đột nhiên nhảy dựng.
Lâm Thù siết chặt ngón tay, mím chặt môi, nhịp tim không thể tránh khỏi mà nhanh hơn."
Anh Du Trì ..."
Giọng Đào Liễm yếu ớt, nghe thật khó chịu, lại kéo Lâm Thù về thực tại.
Tần Du Trì làm sao có thể giúp anh giải thích?
Anh cũng là đồ tiện.
Sao lại dễ dàng bị một câu nói không rõ ý nghĩa làm cho tim đập nhanh chứ?"
Còn anh Du Trì nữa chứ, đóng phim thần tượng sao."
Lâm Thù thấp giọng châm biếm, đẩy cửa bước vào phòng bệnh.Đào Tử Điềm đang nửa nằm trên giường ngẩn người, thấy là Lâm Thù đến, nhanh chóng ngồi dậy: "Lâm tổng, hôm nay làm phiền ngài rồi."
Nhưng khi nhìn thấy hai người phía sau theo vào, Đào Tử Điềm có một khoảnh khắc thất thần, bị Lâm Thù nhạy bén bắt được."
Đào Tử Điềm, anh bị thương ở đâu?
Sao tự nhiên lại ngất xỉu?!"
Đào Liễm bước nhanh đến cạnh giường, lúc kinh hãi lúc gào thét, làm Lâm Thù phiền lòng.Lâm Thù nắm lấy cổ áo Đào Liễm, kéo người đó lại."
Tránh xa em ấy ra một chút, cậu đến gần không khí không tốt, em ấy sẽ khó thở đấy."
Lâm Thù lạnh giọng nói.Lời này có chút vô cớ gây rối.
Đào Liễm liếc nhìn Tần Du Trì, rồi rũ mắt xuống, lùi lại hai mét, cách Đào Tử Điềm rất xa.Lâm Thù chờ Tần Du Trì mở miệng, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc đối đầu nảy lửa.
Nhưng Tần Du Trì không nói gì cả, ngược lại khẽ cười một tiếng, một mình đi về phía đầu giường.Tần Du Trì khi cười đùa trông rất sinh động, như một AI được mô hình hóa hoàn hảo vô tình vượt qua bài kiểm tra Turing, khóe miệng chỉ cong lên một khắc rồi lại cụp xuống như thể che giấu điều gì đó.Có gì mà buồn cười chứ?
Lâm Thù trong lòng bực bội không rõ: "Cậu cũng vậy, lùi ra phía sau đi."
Tần Du Trì dừng bước, như thể không hài lòng với cách đối xử của mình, khẽ nhướng mày."
Nhanh lên."
Lâm Thù thúc giục.Tần Du Trì thở dài, lùi đến góc giường: "Thế này được chưa?
Lâm Thù."
Khi Tần Du Trì gọi tên anh có chút mơ hồ, nghe ra có vẻ dính dính, mang theo cảm giác ái muội mông lung.
Tim anh lại vô cớ run rẩy.
Tần Du Trì chẳng qua chỉ gọi tên anh một tiếng thôi, mà anh đã khó giữ được mình rồi.Đồ tiện, Lâm Thù mắng thầm mình trong lòng.Lâm Thù né tránh ánh mắt của Tần Du Trì, ngồi xuống mép giường: "Có gì cần nói thì nhanh nói đi, đừng làm chậm trễ người bệnh nghỉ ngơi."
Trong phòng bệnh im lặng một khắc.Đào Liễm sợ hãi hỏi: "Đào Tử Điềm, anh hiện tại cảm thấy thế nào?
Ngực có khó chịu không?
Ngực còn đau không?"
Đào Tử Điềm cười nhạt nói: "Tôi không sao, nhờ Lâm tổng kịp thời đưa tôi đến bệnh viện."
"Vậy thì tốt rồi..."
Đào Liễm dừng một chút: "Đào Tử Điềm, anh hỏi Lâm tổng chi phí điều động trực thăng là bao nhiêu?
Tôi giúp anh trả lại tiền cho Lâm tổng nhé."
Đào Tử Điềm vừa định mở miệng, Lâm Thù đã ngắt lời: "Không cần trả, tôi không cần."
"Lâm tổng, sao lại như vậy được?"
Đào Tử Điềm có chút kích động."
Tôi nói không cần là không cần!"
Lâm Thù nhíu mày, ngữ khí không cho phép cãi lời.Đào Tử Điềm biết ơn Lâm Thù, nhưng cũng đồng thời sợ hãi anh, không dám phản bác: "Vâng, cảm ơn Lâm tổng."
"Đào Tử Điềm, dù quan hệ giữa anh và Lâm tổng có tốt đến mấy, cũng không thể trắng trợn tiêu tiền của Lâm tổng chứ, nếu như để cha biết..."
Đào Liễm nói bỏ lửng câu.Nghe vậy, sắc mặt Đào Tử Điềm đột nhiên tái nhợt.Lâm Thù không biết Đào Liễm đang ám chỉ điều gì, chỉ cảm thấy Đào Tử Điềm đang sợ hãi.
Lâm Thù thực sự hối hận.
Anh đáng lẽ không nên để Đào Liễm vào, nên chặn người đó ở ngoài cửa.
Loại ác quỷ này phải đề phòng ngàn lần vạn lần, tốt nhất là vĩnh viễn không gặp mặt."
Tôi nguyện ý tiêu tiền cho Đào Tử Điềm, liên quan gì đến cậu?"
Lâm Thù mặt trầm xuống: "Chẳng lẽ cha cậu có ý kiến gì với tôi?
Được thôi, lát nữa tôi tự mình gọi điện thoại nói chuyện với ông ấy."
"Tôi không có ý này."
Đào Liễm nói không lại Lâm Thù, cầu cứu nhìn về phía Tần Du Trì: "Anh Du Trì..."
Lâm Thù nghe thấy ba chữ này liền đau đầu, ghê tởm vô cùng.
Lâm Thù mất kiên nhẫn, lười dây dưa với Đào Liễm: "Nhanh cút đi, Đào Tử Điềm mệt rồi, bây giờ cần nghỉ ngơi."
Đào Liễm đứng bất động, còn định nói nữa.Tần Du Trì đột nhiên nói: "Tiểu Liễm, nghe ngài Lâm nói, cậu về trước đi."
"Cậu cũng nhanh đi đi."
Lâm Thù nói với Tần Du Trì.Tần Du Trì im lặng một khắc, khẽ thở dài một tiếng nhỏ đến không thể phát hiện, cuối cùng cũng dẫn Đào Liễm rời khỏi phòng bệnh.Cửa phòng bệnh mở rồi đóng lại.
Lần này Tần Du Trì chắc hẳn bị anh chọc tức, không nói với anh câu "hẹn gặp lại".
Như vậy cũng tốt, đỡ phải anh lại gặp mặt Tần Du Trì.Hai người vừa đi, sự phòng bị trong lòng Lâm Thù hoàn toàn tan biến.Lâm Thù khẽ thở phào một hơi, cố gắng ôn tồn hỏi Đào Tử Điềm: "Tôi gọi Biên Tinh Lan đến ở với em nhé?"
"Không, không cần."
Đào Tử Điềm có chút lắp bắp: "Một mình em cũng được, Lâm tổng ngài về trước nghỉ ngơi đi, không cần ở đây canh em, cảm ơn ngài."
Lâm Thù rất ghét những người nhút nhát, nhưng lại bất ngờ không ghét Đào Tử Điềm, cả hai đời đều như vậy."
Đừng gọi 'Lâm tổng', 'ngài' nữa, gọi anh là Lâm Thù."
Lâm Thù nói."
Lâm tổng..."
Bị Lâm Thù "hung hăng" trừng, Đào Tử Điềm nhanh chóng sửa miệng: "Lâm... anh Lâm , anh về trước đi, cảm ơn ngài, không, cảm ơn anh."
Đào Tử Điềm không dùng kính ngữ liền nói vấp, ngay cả lời nói cũng không trôi chảy.Lâm ca?Lần đầu tiên nghe thấy cách xưng hô này, Lâm Thù cảm thấy mới lạ.
Không có kính ngữ, Lâm Thù nghe thoải mái, hỏi: "Rạng sáng khi, vì sao em lại đi ngược chiều trên quốc lộ?"
Nghe vậy, Đào Tử Điềm mím chặt môi, im lặng không đáp, lần đầu tiên không trả lời câu hỏi của Lâm Thù.
Đào Tử Điềm không muốn nói, Lâm Thù lười truy vấn, dù sao chỉ cần anh muốn tra, cũng có thể tự mình điều tra rõ.Từ rạng sáng đến sáng, Lâm Thù cũng mệt mỏi, muốn về nhà ngủ.
Anh tiếp tục ở đây chờ, Đào Tử Điềm cũng không thoải mái."
Anh đi đây, em nghỉ ngơi cho tốt."
Lâm Thù đứng dậy, duỗi người: "Anh sẽ tìm vài vệ sĩ đến, nếu em thấy mấy người đàn ông vạm vỡ đi lại ngoài phòng bệnh, đừng sợ hãi, đó là người của anh."
"Anh Lâm, anh không cần thiết..."
Lâm Thù không để ý đến lời từ chối của Đào Tử Điềm: "Còn nữa, khi em hôn mê, anh đã lưu số điện thoại vào máy em, và cũng đã thêm bạn bè WeChat rồi.
Em có khó khăn gì thì liên hệ anh, đừng giấu kín trong lòng."
Đào Tử Điềm ngẩn người một lát, ngồi dậy lần nữa nói lời cảm ơn: "Anh Lâm, cảm ơn anh!"
"Được rồi, thế nhé, lần sau gặp."
Lâm Thù vẫy vẫy tay, đi về phía cửa phòng bệnh.Những vệ sĩ mà anh tìm đã đứng chờ sẵn ngoài cửa.
Các vệ sĩ rất chuyên nghiệp, trông dữ dằn, Lâm Thù rất hài lòng."
Từ giờ trở đi, trừ y tá và Biên Tinh Lan, không ai được phép vào phòng bệnh."
Lâm Thù phân phó."
Vâng, Lâm tổng."
Dặn dò xong việc vặt, Lâm Thù ngáp một cái, từ từ đi về phía thang máy.Thang máy ở cuối hành lang.
Lâm Thù bấm nút gọi thang máy, khoanh tay chờ đợi.Đinh ——Cửa thang máy mở ra, một mùi hương bơ hạnh nhân nồng đậm xộc vào mũi.
Tần Du Trì đang đứng trong thang máy, trong tay xách túi bánh ngọt từ tiệm mà anh từng yêu thích nhất.Hương bơ hạnh nhân...?Trong khoảnh khắc, Lâm Thù suýt nữa cho rằng mình đang nằm mơ.
Kiếp trước, Tần Du Trì đừng nói là cố ý mua cho anh, ngay cả đi ngang qua cửa hàng đó, cũng sẽ giả vờ không thấy.Mùi bơ hạnh nhân này phảng phất như một liều thuốc mê, suýt nữa làm anh không phân biệt được hôm nay là năm nào.
Lâm Thù bản năng lùi lại một bước, trong lòng hoảng sợ.Tần Du Trì bước ra khỏi thang máy, đưa túi đồ ngọt đến trước mặt anh: "Ăn bữa sáng đi."
Túi đồ ngọt bằng giấy dai, bị Tần Du Trì nắm trong lòng bàn tay, sột soạt rung động.Lâm Thù không nhận túi, lại lùi thêm một bước, thân trên ngả ra sau, cách Tần Du Trì xa hơn một chút: "Tôi không cần, mang đi đi."
"Tại sao không cần?
Cậu hẳn là rất thích ăn bánh ngọt của tiệm này mà."
Tần Du Trì có chút nghi hoặc.Tần Du Trì làm sao biết chuyện này?
Lâm Thù mặt trầm xuống, đề phòng hỏi: "Cậu nghe ai nói, Biên Tinh Lan?
Hắn còn nói gì với cậu nữa?"
Tần Du Trì thẳng thừng nhìn vào mắt Lâm Thù, như thể đang quan sát điều gì đó.
Một lát sau, Tần Du Trì cong khóe miệng, hơi cúi người: "Lâm Thù, cậu quả nhiên thích bánh ngọt của tiệm này.
Cậu thích nhất hai loại bánh kem và bánh mousse dâu tây của họ, đúng không?"
Anh quả thật yêu thích hai loại bánh ngọt này nhất.
Biên Tinh Lan chắc chắn không nhớ, càng không thể nói cho Tần Du Trì.
Vậy Tần Du Trì làm sao mà biết được?!Lâm Thù nắm chặt ống tay áo, lo lắng bồn chồn, chất vấn: "Cậu muốn gì từ tôi?
Tiền?
Tài nguyên phim ảnh?
Hay là hợp đồng đại diện xa hoa?"
Lâm Thù biết Tần Du Trì không phải loại người như vậy, thậm chí ghét những giao dịch thể xác.
Nhưng anh hoảng sợ, nói năng không lựa lời.Nụ cười của Tần Du Trì thu lại một ít, ánh mắt lập tức trầm xuống, túi giấy trong tay bị siết mạnh, phát ra tiếng sột soạt khàn khàn."
Tôi ở đây không có thứ cậu muốn, nếu cậu muốn tìm kim chủ, có thể đi lấy lòng những người khác."
Lâm Thù nói xong câu này, định lướt qua Tần Du Trì để vào thang máy.Nhưng trước khi bước vào thang máy, cổ tay anh bị Tần Du Trì giữ chặt."
Tôi không muốn mấy thứ đó."
Tần Du Trì thấp giọng nói: "Lâm Thù, tôi chỉ có hứng thú với cậu."
---Lời tác giả:Đào Tử Điềm: Cảm ơn anh Lâm đã thêm bạn tốt em! (thêm kết bạn trong Wechat á)Tần Du Trì: ...?