- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đm/Edit/Hoàn] Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa - Ám Sắc Tinh Vân
Chương 29: Cuộc gặp gỡ đầu tiên của năm mới

Edit: Yeekies"Cậu ngày thường cứ ở đây, sau khi khai giảng tôi sẽ cho cậu về thành phố S."
"Khi tôi không ở thành phố B, cậu muốn làm gì tùy ý, đi chơi cũng được.
Khi tôi ở đây, cậu phải diễn cho tốt, đừng có ý đồ gì khác."
"Thù lao tôi sẽ tính cho cậu theo mức lương trung bình của nam diễn viên, 19 vạn/ngày, còn vấn đề gì không?"
Thịnh Cảnh rũ mắt nhìn xuống đất, không nói một lời, giống như một con thú bông hình người không có sự sống.Lâm Thù xoa xoa giữa trán, bực bội tặc lưỡi một tiếng: "Cậu bây giờ không cần diễn, tôi đang hỏi cậu với tư cách cá nhân."
"A?
Vâng vâng."
Thịnh Cảnh trên mặt hiện rõ biểu cảm, có chút luống cuống, lắc đầu nói: "Ngài Lâm, tôi không có bất kỳ vấn đề gì."
Khuôn mặt Thịnh Cảnh đầy vẻ lấy lòng, khiến Lâm Thù vô cớ thấy bực bội.Lâm Thù bỗng nhiên cảm thấy, so với loại người thật thà chất phác như Tần Du Trì, anh càng ghét loại người giả vờ chất phác nhưng lại có tâm tư không thuần khiết này."
Sau này không được phạm lại sai lầm vừa rồi.
Tôi mặc kệ cậu nghe được xưng hô 'Thù Nhi' này từ đâu, sau này đều không được nói lại, nếu không thì cậu có thể cút được rồi."
Lâm Thù lạnh lùng cảnh cáo."
Vâng, ngài Lâm."
Thịnh Cảnh nhanh chóng gật đầu.Trong lòng bực bội.Phiền hơn cả tiếng móng mèo cào tường, phiền hơn cả việc Biên Tinh Lan đến gây sự.Lâm Thù biết, anh đang khinh bỉ sự ngu xuẩn của chính mình, tại sao lại làm ra chuyện này dưới sự say rượu và bốc đồng?Chỉ vì một cái bóng lưng giống nhau như vậy, sau khi tỉnh táo lại anh vẫn không đổi ý, chấp mê bất ngộ.Anh sao lại biến thành như bây giờ?Một kẻ yếu đuối vô năng.Lâm Thù bực bội đá vào sofa một cái, khoanh hai tay, thở phì phò nằm vật ra sofa.Thịnh Cảnh nhanh chóng nhìn xuống đất, nhẹ nhàng hít thở, không dám gây ra tiếng động, sợ làm phiền vị kim chủ.Mấy kẻ có tiền này đều có những thói quen kỳ quái.Thịnh Cảnh nghĩ thầm, nếu đã thích Tần Du Trì, theo đuổi không phải được rồi sao, tìm hắn đến diễn có ích lợi gì chứ?Mặc dù hắn rất sẵn lòng, nhưng cũng thật sự không thể hiểu được một loạt hành động kỳ quái của vị kim chủ xinh đẹp này đêm nay.Thịnh Cảnh đứng chờ chỉ thị tiếp theo của kim chủ, chờ đến khi eo đau chân đã tê rần, mới nghe thấy Lâm Thù nói: "Đến phòng ngủ."
Thịnh Cảnh tuân thủ quy tắc, nhanh chân hơn, muốn chạy trước mặt Lâm Thù.Lâm Thù lại trợn trắng mắt: "Chẳng lẽ cậu biết phòng ngủ ở đâu sao?
Đi sau tôi."
Kim chủ phiền phức.Thịnh Cảnh cúi đầu, im lặng đi phía sau Lâm Thù.Cầu thang trong căn phòng này rất đặc biệt, không phải cầu thang thẳng bằng gỗ, mà là cầu thang xoắn ốc bằng sắt rỗng, khi đi tốt nhất nên vịn tay vịn, nếu không chỉ cần bước hụt một cái là dễ dàng ngã xuống.Thịnh Cảnh nắm chặt tay vịn, Lâm Thù lại không vịn gì cả, đi loạng choạng, giữ thăng bằng kém, như thể giây tiếp theo sẽ ngã, khiến Thịnh Cảnh muốn thót tim.Người đẹp trai như vậy, sao lại không tìm được người yêu?Sao lại cứ nhất quyết muốn con cá trong hồ kia?
Còn làm đến mức sa sút như vậy chứ.Thịnh Cảnh bĩu môi, đi theo Lâm Thù lên trên, đi mãi cho đến tầng 3."
Cậu đừng vào, đứng ở đây chờ tôi."
Lâm Thù đi đến một phòng ngủ lớn, một mình vào phòng.Trong phòng truyền ra tiếng lục lọi.Một lát sau, Lâm Thù đi ra, trên tay cầm một chiếc mặt nạ ren màu đen."
Sau này cậu sẽ ở căn phòng này."
Lâm Thù dẫn Thịnh Cảnh đi đến một phòng ngủ khác: "Bình thường cậu cứ hoạt động ở tầng một và trong phòng ngủ này, những thứ khác tuyệt đối không được động vào."
Hai người lần lượt đi vào căn phòng ngủ nhỏ hơn.Lâm Thù đưa chiếc mặt nạ ren qua, Thịnh Cảnh nhận lấy trong tay, không rõ nguyên do."
Đeo bịt mắt vào, ngủ đi."
Lâm Thù nói.Cái thứ này có thể gọi là bịt mắt sao?Thịnh Cảnh làm theo, buộc chặt chiếc ren màu đen, che mắt lại, nằm nghiêng trên giường, im lặng chờ động tác tiếp theo của Lâm Thù.Nhưng bên tai chỉ có tiếng bước chân, tiếng động dần dần vòng ra phía sau hắn, Lâm Thù căn bản không lên giường.Muốn xem hắn ngủ sao?Mấy kẻ có tiền đúng là kỳ lạ thật.Cả đêm không ngủ, Thịnh Cảnh buồn ngủ đến ngực khó chịu, hắn lặng lẽ ngáp một cái, rồi chìm vào giấc ngủ trong niềm vui được tiền đập vào mặt.Người trên giường hơi thở dần ổn định.Lâm Thù nín thở, như sợ làm ồn đến người đang ngủ say, lặng lẽ đến gần, khuỵu gối ngồi dưới đất, gục lên mép giường, gối đầu lên cánh tay.Vai và lưng Thịnh Cảnh rất rộng, eo cũng thon, gần như giống hệt Tần Du Trì.Lâm Thù bình tĩnh nhìn bóng lưng này, như thể quay trở lại trước đây, khi Tần Du Trì ngủ bên cạnh anh.Mỗi lần xong việc, Tần Du Trì đều ôm anh vào phòng tắm, hai người ngâm mình trong làn nước ấm.Anh nằm trong vòng tay Tần Du Trì, chỉ cần anh ngẩng đầu đòi hôn, Tần Du Trì sẽ cúi đầu hôn anh.Anh muốn hôn môi, Tần Du Trì lại chỉ hôn trán anh.Đợi đến khi anh nhíu mày tức giận, Tần Du Trì mới chịu hôn lên môi anh, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng chạm khẽ, rồi sau đó anh cố ý dụ dỗ, khiến Tần Du Trì thở không ra hơi, lại một lần nữa đắm chìm.Nhưng niềm vui do hoan ái mang lại chỉ là tạm thời, như một liều thuốc kích thích, khi thuốc có tác dụng thì rất vui sướng, nhưng khi ham muốn rút đi, anh chỉ thấy được một bóng lưng lạnh lẽo.Tần Du Trì luôn ngủ ở mép giường, quay lưng về phía anh, mỗi khi anh mở mắt ra, đều sẽ thấy một bóng lưng lẻ loi như vậy.Lâm Thù từng rất ghét nhìn bóng lưng Tần Du Trì, sau khi tỉnh lại, anh luôn chủ động dán vào lưng Tần Du Trì, tay chân ôm chặt hắn như bạch tuộc mới cam tâm.Nhưng bây giờ, anh nhìn bóng lưng của một vật thế thân từ xa, vậy mà lại cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.Hương diên vĩ tuyết tùng hòa vào hơi thở.Lâm Thù hít thật sâu một hơi, trong sự mệt mỏi từ từ rũ mi mắt xuống....Lâm Thù rất ghét Tần Thịnh, mặc dù họ chỉ gặp mặt một lần, vào đêm trước Tết dương lịch.Lâm Thù cũng rất ghét bầu không khí ngột ngạt trong nhà Tần Thịnh, anh chỉ cần ngồi trong căn nhà đó nửa tiếng, sẽ không bao giờ muốn ở lại nữa.Ngay cả Lâm Cảng, cũng không làm ra chuyện bắt anh báo cáo công việc vào đêm Giao thừa sum họp.Nhưng Tần Du Trì lại quen thuộc với điều đó, vào vườn phải báo cáo thành tích và công việc trước, đợi Tần Thịnh gật đầu đồng ý mới được vào nhà.Mùa đông ở thành phố B vốn đã lạnh, lại là buổi sáng sớm, anh còn phải đứng bên cạnh Tần Du Trì, thở ra khói trắng mà chờ."
Năm nay không có đề cử và giải thưởng sao?"
Tần Thịnh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tần Du Trì hỏi.Không có thì không có.Năm sau anh mua cho Tần Du Trì vài giải không phải được sao?
Lâm Thù xoa xoa lòng bàn tay, trong lòng khinh thường."
Xin lỗi, ba."
Bên tai truyền đến tiếng xin lỗi trầm thấp của Tần Du Trì, Lâm Thù cuối cùng không nhịn nổi, trực tiếp túm Tần Du Trì vào nhà.Lâm Thù vào phòng, nhìn cái gì cũng thấy phiền.Bất kể là Đồng Nghi Xuân cười nói vui vẻ, hay đĩa phim 《Tiểu Đảo Thiếu Niên》 đang chiếu, tất cả đều không hợp ý anh."
Phiền chết đi được."
Lâm Thù bất mãn than phiền, đổi 《Tiểu Đảo Thiếu Niên》 thành bộ phim mới anh đầu tư cho Tần Du Trì, lúc này mới thoáng thoải mái hơn một chút.Tay anh lạnh, Tần Du Trì liền giúp anh che tay lại.Anh khát nước, Tần Du Trì sẽ giúp anh đi lấy nước ấm.Anh muốn ăn trái cây, Tần Du Trì dùng đôi tay đẹp đẽ kia bóc bưởi, gọt sạch sẽ lớp màng trắng, rồi đưa múi bưởi vào miệng anh.Lâm Thù ăn ngon uống tốt, nằm vật ra sofa xem phim, giống như một đại gia, thỉnh thoảng khiêu khích liếc nhìn Tần Thịnh, Tần Thịnh càng tức giận thì anh càng vui.Anh lại một lần nữa khiêu khích, Tần Thịnh cũng không nhịn được nổi giận: "Ngài Lâm, xin mời ngài ra ngoài, nhà chúng tôi không chào đón người vô lễ."
Anh luôn mong muốn rời đi, chỉ có thằng ngốc như Tần Du Trì mới chịu ở lại.Cho nên Lâm Thù trực tiếp đứng dậy, túm chặt ống tay áo Tần Du Trì, kéo Tần Du Trì đi ra ngoài."
Ngài Lâm, ngài làm gì vậy?"
Tần Thịnh chắn trước mặt họ, nổi trận lôi đình.Anh trợn trắng mắt: "Ông còn muốn nói gì nữa không?
Còn nói nữa tôi san bằng căn nhà này của ông."
Lâm Thù vốn định tiếp tục đe dọa, nào ngờ chỉ một câu như vậy, Tần Thịnh đã tái mặt lùi lại phía sau, hai mắt thất thần."
Kẻ hề."
Lâm Thù cười khẩy một tiếng, túm Tần Du Trì rời đi.Khi họ đi ra ngoài, Tần Hi Mạt vừa lúc đến, thấy họ sắp rời đi, nghi hoặc hỏi: "Anh Lâm, sao vậy ạ?
Có chuyện gì xảy ra sao?"
Ra khỏi nhà, không còn không khí áp lực, tâm trạng Lâm Thù rất tốt.Nhân lúc Tần Du Trì không chuẩn bị, anh hung hăng hôn lên má Tần Du Trì: "Hoàng tử bị ác long giam cầm, tôi đến giải cứu anh ấy."
Nói xong, Lâm Thù lại làm động tác chào kiểu hiệp sĩ với Tần Hi Mạt: "Đi đây, hẹn gặp lại, công chúa Tần."
Anh kéo Tần Du Trì lên xe, phía sau truyền đến tiếng cười thoải mái của Tần Hi Mạt.Tiếng cười của Tần Hi Mạt rất có sức lôi cuốn, Lâm Thù cũng khẽ nhếch khóe miệng, như hộ tống hoàng tử mà mở cửa cho Tần Du Trì, rồi tự mình vòng sang ghế lái."
Muốn đi đâu?"
Lâm Thù ngồi trên xe hỏi.Khi đó họ đã ở bên nhau tròn một năm, anh quen với việc Tần Du Trì trầm mặc ít nói, vốn tưởng sẽ không nhận được câu trả lời, nhưng Tần Du Trì lại hiếm hoi chủ động nói: "Đi lái xe đường đèo."
Lâm Thù ngạc nhiên nhướng mày, rồi sau đó cười: "Được, tôi cũng vừa muốn thử xem, lái Cullinan chạy đường đèo là cảm giác gì."
Mùa đông, thời tiết lạnh, hầu như không có ai ở thành phố B lái xe đường đèo.Cả đỉnh núi im ắng, Lâm Thù nhấn ga thẳng, 'oanh' một tiếng lao về phía đỉnh núi, lướt qua những khúc cua uốn lượn.Khi lái xe đường đèo, Tần Du Trì cũng trầm mặc, không những không hét lên, mà ngay cả hơi thở cũng ổn định, bình tĩnh hơn cả khi hoan ái.Nhưng Tần Du Trì cũng không phải sợ hãi đến mức mất tiếng, mà là lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết hắn đang nhìn gì.Cullinan lao nhanh đến giữa sườn núi, bầu trời bỗng nhiên bắt đầu đổ tuyết nhẹ, rào rạt rơi trên kính xe."
Anh muốn mở cửa sổ xe."
Đây là lần đầu tiên Tần Du Trì yêu cầu anh, cho nên dù nhiệt độ không khí là âm độ, anh vẫn đồng ý.Cửa kính hạ xuống, gió lạnh và tuyết cùng bay vào cửa sổ, khiến Lâm Thù rụt vai lại.Nhưng trong tầm mắt, Tần Du Trì đang lặng lẽ ngắm tuyết, đặt hai tay lên cửa sổ xe, hơi ngẩng đầu, lại có chút vẻ trẻ con.Ngực bỗng nhiên mềm nhũn.Lâm Thù không muốn phá hỏng cảnh này, bỗng nhiên cảm thấy không lạnh đến thế, tiếp tục phóng nhanh xe lên đỉnh núi.Khi xe dừng lại, đỉnh núi đã phủ một lớp tuyết mỏng.Tần Du Trì quay đầu lại, không nói gì liếc anh một cái, đôi mắt còn sáng hơn tuyết ngoài cửa sổ, Tần Du Trì chỉ nhìn một giây, rồi lại quay đầu đi ngắm cảnh đỉnh núi."
Sao vậy?"
Lâm Thù tắt máy, thuần thục trèo sang ghế phụ, ngồi lên đùi Tần Du Trì.Tần Du Trì vẫn nhìn ra ngoài ngắm tuyết bay.Một vài bông tuyết nhỏ bay vào xe, đậu trên vai Tần Du Trì, Lâm Thù tặc lưỡi một tiếng, phủi hết những bông tuyết đó đi.Phủi xong tuyết, Lâm Thù ghé sát tai Tần Du Trì thì thầm: "Ôm em đi."
Một lát sau, Tần Du Trì đóng cửa sổ xe lại, quay lại tầm mắt, nhìn thẳng vào mắt anh, trầm mặc bật điều hòa sưởi ấm.Tiếng tuyết rơi không lọt qua cửa sổ, trong xe rất yên tĩnh.Lâm Thù cúi đầu xuống, khẽ hôn lên môi Tần Du Trì, còn chưa bắt đầu dụ dỗ, môi đã bị cạy mở, anh bị hôn đến không thở nổi, đại não thiếu oxy."
Ưm..."
Lâm Thù ôm chặt Tần Du Trì, quần áo dính sát vào, không để lại kẽ hở.Họ hôn nhau ôm ấp trong xe, cho đến khi kính chắn gió phủ đầy một lớp tuyết dày...Lâm Thù mở mắt ra, khi thấy bóng người trước mặt lại có một thoáng hoảng hốt, cho rằng mình vẫn còn trong mơ, suýt nữa vươn tay, định sờ đường cong cơ bắp trên lưng kia.Nhưng chân ngồi đã tê rần, đùi và đầu gối đều hơi đau, cơn đau lại kéo Lâm Thù về thực tại.Cảm giác mất mát lớn lao ập đến, một lần nữa Lâm Thù nhận ra, anh đang ở trong hiện thực lạnh lẽo, hiện thực này anh sẽ không ở bên Tần Du Trì, không có nụ hôn, không có tình yêu và cái ôm, cũng không có hận và oán.Cạch ——Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng động rất nhỏ.Lâm Thù chậm rãi đứng dậy, đi chân trần đến bên cửa sổ, kéo rèm ra một chút.Lại tuyết rơi.Mùa đông này sao cứ luôn có tuyết rơi vậy?Cửa sổ đọng sương, Lâm Thù duỗi tay lau hơi nước, áp mặt vào kính, lặng lẽ ngắm tuyết ngoài cửa sổ.Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, Tần Du Trì chắc chắn đã sớm về nhà ăn "bữa tiệc lớn Tết Nguyên Đán".Không biết kiếp này anh không có mặt, Tần Du Trì có giống như một thằng ngốc, chỉ biết ngoan ngoãn ngồi trên sofa, trầm mặc bị Tần Thịnh kiểm soát không?Phía sau vang lên tiếng tặc lưỡi và tiếng nói mê, cắt ngang suy nghĩ của Lâm Thù.Lâm Thù thở dài, xoay người, liếc nhìn Thịnh Cảnh trên giường.Mũi Thịnh Cảnh không cao bằng Tần Du Trì, đeo bịt mắt ren vào cũng không đẹp, ngược lại còn làm lộ khuyết điểm trên khuôn mặt.Lâm Thù vòng ra phía sau Thịnh Cảnh, một tay tháo nút ren ra, rồi sau đó rời đi, mở chiếc Cullinan ra khỏi nhà.Điện thoại khởi động, rung liên hồi.Đa phần là tin nhắn chúc mừng năm mới được gửi hàng loạt, chỉ có thằng ngốc Tần Du Trì mới gửi tin nhắn thoại.Lâm Thù bỏ qua điện thoại, giống như trong mơ, lao lên núi trong tuyết rơi, nhưng không phải đỉnh núi mà anh đã lái xe đường đèo, mà là vách đá cuối cùng trong phim 《Khổ Sinh》 của Tần Du Trì.Trên vách núi đã phủ một lớp tuyết mỏng, gần như giống hệt hình ảnh trong phim.Lâm Thù đạp phanh, ném đôi dép lê ra, đi chân trần trên tuyết, theo cảm giác đi đến nơi Tần Du Trì đã nằm.Tuyết rơi trên mi mắt, làm mờ tầm nhìn của Lâm Thù.Gió thổi khiến Lâm Thù run rẩy, nhưng anh không để tâm, nằm vật xuống tuyết.Lâm Thù mở to mắt nhìn bầu trời trong vắt, từng bông tuyết rơi trên mi mắt anh, rồi tan thành nước.Lạnh chết đi được.Lâm Thù nằm vài phút, mặc dù bầu trời rất đẹp, mùi tuyết cũng rất tươi mát, nhưng anh không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc tuyệt vời nào, chỉ cảm thấy lạnh.Cứ tưởng nằm trên tuyết sướng đến mức nào, nhưng cũng chỉ có thế, lạnh muốn chết.Lâm Thù nhanh nhẹn đứng dậy, phủi tuyết trên người, ôm hai tay chạy về xe, để lại một chuỗi dấu chân xiêu vẹo trên tuyết.Tên ngốc Tần Du Trì này.Rõ ràng lạnh như vậy, tại sao lại thích quay loại phim này, phí công vô ích.Lâm Thù run rẩy bật điều hòa, thổi gió nóng mười phút, cơ thể mới dần dần ấm lên.Thôi vậy.Trước đây anh không hiểu Tần Du Trì nghĩ gì, kiếp này mới hiểu được một chút, nhưng cũng không thể thấu hiểu hoàn toàn.Lâm Thù thở dài một hơi, tùy tiện chọn hai suất ăn từ tiệm ăn gia đình trên điện thoại, quay đầu xuống núi về nhà.Khi về đến nhà, Thịnh Cảnh đã dọn thức ăn hộp ra bàn, mang lên bàn, ngồi trên ghế chờ.Trên bàn ăn bày hai con cá chiên bé, Lâm Thù đẩy phần của mình đến trước mặt Thịnh Cảnh, muốn Thịnh Cảnh ăn cùng.Thịnh Cảnh lại hiểu sai ý anh, lập tức đeo găng tay dùng một lần, dùng tay xé từng miếng thịt cá, lấy xương ra, rồi bỏ thịt cá vào bát Lâm Thù.Trên cá chiên bé rắc nước sốt trong suốt.Găng tay của Thịnh Cảnh nhanh chóng dính đầy dầu mỡ, vài chiếc xương cá đâm thủng găng tay, đầu ngón tay cũng dính dầu và nước sốt, thật sự là nhếch nhác.Lâm Thù thở dài: "Không cần lựa đâu, phần còn lại cậu tự ăn đi."
Thịnh Cảnh nghe vậy tháo găng tay ra, vẻ mặt có chút luống cuống, Lâm Thù lại nói: "Đi rửa tay."
Tiếng nước chảy truyền đến từ toilet, Lâm Thù chuyển ánh mắt sang bát, gắp một chút thịt cá đưa vào miệng.Mấy miếng thịt cá đầu tiên còn rất an toàn, nhưng khi ăn đến phần thịt cá ở đuôi nhiều xương, Lâm Thù lại một lần nữa bị xương nhỏ đâm vào miệng.Lâm Thù nhíu chặt mày, ôm má phải, nhổ xương cá ra.Trong miệng thoảng mùi máu nhàn nhạt, Lâm Thù uống một chút nước súc miệng, mới xua tan mùi khó chịu này.Lâm Thù nhìn bàn đầy thức ăn, bỗng nhiên mất đi hứng thú, dù dạ dày còn đói, nhưng khẩu vị đã biến mất sạch sành sanh.Đôi mắt của người đó rốt cuộc lớn lên thế nào vậy?Tại sao chỉ dùng đũa cũng có thể gắp xương cá sạch trơn?Khi Lâm Thù bỏ đũa xuống, Thịnh Cảnh cũng đã rửa tay sạch sẽ, bước chân nhẹ nhàng đi trở lại.Thấy anh không ăn, Thịnh Cảnh cũng không dám động đũa, chỉ dám cúi đầu, lặng lẽ nhìn bàn ăn.Chỗ bị xương đâm vẫn âm ỉ đau.Cơn đau này không thể bỏ qua, không ngừng nhắc nhở Lâm Thù, không ai có thể làm thế thân cho Tần Du Trì.Cho dù có một người khuôn mặt có giống đến mấy, bóng lưng có giống đến mấy, người đó cũng không thể thay thế Tần Du Trì.Anh và Tần Du Trì đã sống trong căn phòng này hai năm.Anh thích không phải cái bóng lưng trong tưởng tượng, mà là chính con người Tần Du Trì."
Cậu ăn đi, không đủ thì tự gọi thêm đồ ăn."
Lâm Thù thất thần đứng dậy, bước chân không vững đi về phía cầu thang.Vẻ mất mát trên mặt Lâm Thù quá rõ ràng, Thịnh Cảnh thật sự sợ anh trượt chân, trực tiếp ngã từ cầu thang xuống, càng sợ kim chủ xảy ra chuyện thì mình cũng theo đó mà xong đời, nhanh chóng chạy đến che chắn phía sau Lâm Thù."
Ngài Lâm, ngài sao vậy?"
Thịnh Cảnh không còn bận tâm đến việc nhập vai nữa, hai tay che chắn sau lưng Lâm Thù cách một tấc."
Tôi..."
Lâm Thù đi chậm rãi, đi đến phòng ngủ lớn mà anh và Tần Du Trì từng ngủ cùng: "Không có gì, tôi mệt nên buồn ngủ.
Cậu cứ tự nhiên đi không cần diễn, muốn ở đâu cũng được."
Lâm Thù nói một cách mơ hồ, Thịnh Cảnh cũng không hiểu ý Lâm Thù, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã bị Lâm Thù nhốt ở ngoài cửa phòng ngủ.Mấy ngày tiếp theo, Thịnh Cảnh không dám rời đi, cũng không dám lên tầng 3 làm phiền Lâm Thù.Đôi khi Lâm Thù ngủ đủ rồi, sẽ xuống lầu xem phim, bảo hắn gọi mấy thùng bắp rang và coca, hai người cùng ngồi trên sofa xem phim của Tần Du Trì.Mỗi ngày gọi đồ ăn hộp, Thịnh Cảnh lặng lẽ ăn xong, dọn dẹp rác thải của hắn và Lâm Thù, rồi chạy nhanh ra ngoài vứt túi rác vào thùng rác, lại ngược gió đông chạy chậm về phòng.Sống cùng Lâm Thù hơn một tuần, Thịnh Cảnh lần đầu tiên được chứng kiến, vậy mà thật sự có người có thể mười ngày nửa tháng không ra khỏi cửa, mà chỉ ở trong nhà xem phim.Hứng thú của Lâm Thù lúc cao lúc thấp, lúc hứng thú tốt thì cùng hắn ăn gà rán xem phim, lúc hứng thú thấp thì ngủ trên giường hoặc sofa, không làm gì cả.Dần dần, Thịnh Cảnh cảm thấy, Lâm Thù cũng không đáng sợ như bạn trai cũ nói, thậm chí còn có chút đáng yêu."
Ngài Lâm, hôm nay tôi gọi xiên que chiên và nước ngọt, ngài có muốn ra xem phim không?"
Lâm Thù lại ở trong phòng ngủ một ngày, Thịnh Cảnh bây giờ gan lớn hơn, dám lên lầu hỏi.Gõ cửa xong, Thịnh Cảnh áp tai vào cửa nghe động tĩnh, vốn tưởng sẽ không có phản hồi, nhưng cửa lại bỗng nhiên mở ra.Lâm Thù ngáp, tóc bù xù: "Xiên que vị gì?"
"Đều có."
Thịnh Cảnh nhướng mày nói.Lâm Thù hít hít mũi, đi theo Thịnh Cảnh xuống lầu, bật lại bộ phim 《Tiểu Đảo Thiếu Niên》 đã xem không biết bao nhiêu lần.Lâm Thù vừa nhai kỹ nuốt chậm, vừa xem hết hơn hai tiếng bộ phim 《Tiểu Đảo Thiếu Niên》, mới ăn hết một nửa phần xiên que của mình."
Ngài Lâm, ngài còn ăn nữa không?"
Thịnh Cảnh hỏi.Lâm Thù lắc đầu, ôm bụng nằm vật ra sofa, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình chiếu phim."
Vậy tôi dọn nhé?"
Lâm Thù gật đầu.Thịnh Cảnh gom hết thức ăn thừa trên bàn, cho vào túi, hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật kỹ mới mở cửa.Mùa đông ở thành phố B quá lạnh, gió bên ngoài rít lên.Thịnh Cảnh đội gió lạnh và tuyết bay đến thùng rác, run rẩy kéo nắp thùng ra, ném túi vào.Trời đã về chiều, đèn đường trong khu biệt thự lưng chừng núi Hồ Quang đều đã bật sáng.Chỉ là những ánh đèn đường này hơi mờ, là màu vàng nhạt, tầm nhìn của Thịnh Cảnh bị hạn chế, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.Khi đóng thùng rác lại, Thịnh Cảnh thấy dưới đất có thêm một cái bóng người, trong lòng tức khắc giật mình.Cái bóng đó ở bên phải hắn, rất cao lớn và cường tráng, nhưng bên tai chỉ có tiếng gió, Thịnh Cảnh cho rằng gặp phải ma, căng thẳng nắm chặt ngón tay.Gió càng lúc càng lớn, thổi khiến toàn thân hắn lạnh buốt.Thịnh Cảnh nín thở, cất bước chạy về phía nhà Lâm Thù, cũng không dám quay đầu lại nhìn, sợ nhìn thấy những thứ xui xẻo.Rầm ——!Cửa phát ra tiếng động lớn, tiếng động này làm Lâm Thù tỉnh giấc."
Cậu làm gì vậy?"
Lâm Thù đứng dậy, nhíu mày đi về phía cửa.Thịnh Cảnh mặt tái nhợt, lắp bắp kêu: "Có, có ma!"
Leng keng ——Tiếng chuông cửa đúng lúc vang lên.Lâm Thù tặc lưỡi một tiếng, căn bản không tin lời biện hộ của Thịnh Cảnh, trực tiếp kéo tay nắm cửa, mở cửa ra: "Ít nói dối thôi."
"Đừng mở cửa mà!"
Thịnh Cảnh che tai lại, sợ hãi quay đầu, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên không thấy ma, ngược lại là thấy người còn khiến hắn kinh hãi hơn.Tần Du Trì đứng ngoài cửa, tóc dính đầy tuyết, hắn thở hổn hển, nhìn chằm chằm Lâm Thù hỏi: "Cậu về thành phố B khi nào vậy?"
---Tác giả có lời:Tần Du Trì: Chào cậu, tôi không phải ma.