01Chào bạn, tôi tên Nguyên Thanh, là một người song tính.Tôi không cho rằng tôi có gì đặc biệt, tôi chỉ tình cờ có hai bộ phận sinh dục, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến tất cả những gì tôi có, học thức, tài năng, cuộc sống, tương lai của tôi.Đây không phải cái thời mà phải dựa dẫm vào người khác mới sống nổi, cũng không cần phải phơi mặt ra cho thiên hạ phán xét, tôi thấy đủ rồi.Tôi không thua kém gì người khác, thậm chí còn tốt hơn phần lớn mọi người.Tôi có một người mẹ rất tốt, dì là em gái ruột của mẹ đẻ tôi, một người phụ nữ rất độc đáo, lương thiện, và đến nay vẫn chưa kết hôn.Từ nhỏ dì đã nói với tôi đây chỉ là món quà độc nhất vô nhị mà Thượng Đế ban cho tôi, một đặc quyền được tự do lựa chọn.
Cho nên tôi có thể thản nhiên chấp nhận nó, đường đường chính chính hưởng thụ niềm vui mà nó mang lại.Thời đại này không nhất thiết phải lựa chọn bạn đời, cũng không cần gánh vác sức nặng của một người khác, độc thân một mình nhẹ nhàng tự tại, không bị người khác ảnh hưởng.Tôi sẽ không giống như mẹ đẻ của tôi, bị lừa gạt, bị vứt bỏ, rồi vứt bỏ hết mọi trách nhiệm, trở nên điên loạn.Mười lăm năm trước, bà ta ôm tôi đi tìm cha tôi, rồi nhảy từ trên lầu cao xuống.Bà ta đương nhiên không mang tôi theo, dù sao thì sóng vô tuyến cũng không thể truyền đi tiếng lòng của ma quỷ.Bà ta khóa tôi ở bên hàng rào mà nhìn, con người sao mà nhỏ bé, tựa như một con thiêu thân bay loạn, nhìn đến cuối cùng chỉ còn lại nửa chiếc cánh nát tàn.Tôi cũng không muốn khóc, tôi chỉ cảm thấy bà ta ngu xuẩn, dùng tính mạng để trả thù một người không quan tâm đến mình, lẽ nào bà ta ngây thơ cho rằng gã đàn ông đó sẽ vì mất đi bà ta mà hối hận không kịp sao?Cái bộ dạng đi tìm chết đó quá khó coi, dì bịt mắt tôi lại, đưa tôi về nhà.02Tôi không thích giao du với người khác lắm, sau khi hoàn thành việc học và công việc, tôi thật ra thích ở một mình hơn, lạnh nhạt với mọi người, lâu dần, tôi nghe có người nói tôi rất lập dị.
Một mặt nói tôi lập dị, mặt khác lại luôn thích lấy những lý do khó hiểu để tiếp cận tôi, bản chất con người vốn là tiện, như đang nói cả thế giới này hắn là một tên M.Tôi không nhàm chán đến mức đi suy ngẫm ý nghĩa cuộc đời, sống cho qua ngày, thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy sự tồn tại rõ ràng có lẽ chính là cái lồn đã mang đến tuyệt vọng cho mẹ tôi, bà ta cho rằng gã đàn ông kia vứt bỏ bà ta là vì tôi, một đứa con làm bọn họ nhục nhã như tôi.Bà ta đã từng vô số lần ôm tôi nói, tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy, sao mày lại là một con quái vật chẳng ra nam chẳng ra nữ thế này.Tại sao lại như vậy.Chẳng phải tôi vẫn đang sống tốt sao?Tôi không chỉ sống rất tốt, mà nó cũng sẽ rất sung sướng.Mỗi lần tôi nhớ lại đoạn ký ức này, liền không nhịn được mà vuốt ve nó, tôi chạm vào nó, những lời ghê tởm của mẹ tôi lại văng vẳng bên tai, thấp kém, dâm đãng, hạ tiện.Nhưng cái cơ quan truyền đi khoái cảm đó nói cho tôi biết, tôi đang tồn tại, nó chính là một phần của tôi.Tôi chấp nhận nó, tôi hưởng thụ nó.Tôi hưởng thụ nỗi đau, cũng như tôi hưởng thụ niềm vui.03Dư Thành là người tốt không theo cái nghĩa truyền thống.Người quen biết hắn ta ấn tượng lớn nhất về hắn ta có lẽ là hắn luôn treo câu "trai đẹp 24k" trên miệng, một bộ dạng tự luyến vênh váo.Nếu không phải hắn ta luôn đột nhiên thốt ra những câu nói gây sốc, thì mặt hắn đúng là rất tuấn tú, rất sáng sủa, rất giống một con chó bự đẹp trai.Tôi cũng thừa nhận, việc bằng lòng làm bạn chịch lâu dài với hắn ta phần lớn cũng là vì cái mặt và dáng người của hắn.Làm tình với hắnrất sướng, nhiều trò, cũng coi như là một bạn tình chu đáo, thể lực tốt vô cùng, thỉnh thoảng nói chuyện khó nghe nhưng cũng rất kích thích.Có thêm một tên để sai vặt, cũng chẳng có gì không tốt.Chỉ là tôi thấy hắn ta rất ngu, tinh trùng lên não, luôn hùng hồn nói với tôi chuyện yêu đương, vết xe đổ còn đó, tình yêu xấu xí lắm, là thứ không thể đảm bảo chất lượng nhất.Tôi thích nhìn thấy người khác đau khổ, nhưng lời dạy của dì sẽ khiến tôi làm gì cũng chừa lại vài phần.
Tôi tự bổ sung trong lòng, ác như vậy thì lần sau mới có đường sống mà quay lại.Cho nên tôi hôn hắn ta, cũng từ chối hắn ta, thưởng thức nỗi đau mà hắn vì tôi mà sinh ra, từ trên cao mà thao túng cảm xúc của hắn.Người thông minh nên biết rằng, rời xa một người như tôi, mới có thể rời xa đau khổ.Nhưng Dư Thành là một thằng ngốc tự cho là thông minh, tự cho rằng nữ thần chiến thắng nhất định sẽ chiếu cố hắn ta.Cái gọi là tình yêu của hắn ta khiến hắn ta vì tôi mà thay đổi rất nhiều, hắn ta rất vội vàng nhưng đã học được cách nhẫn nại, rất hung dữ nhưng đã học được cách kiềm chế, từ một thằng công tử bột học được cách làm rất nhiều món tráng miệng ngon, tiếp quản chuyện cơm nước sinh hoạt hàng ngày của tôi.Hắn ta luôn ra vẻ hết cách với tôi rồi tự luyến xua tay, nói không có biện pháp, ai bảo bạn gái nhỏ của hắn ta rất thích ăn đồ ngọt.Thật đáng ghét.Không hiểu hắn ta phát hiện ra bằng cách nào, chiêu hối lộ bằng đồ ngọt này có hơi cao tay, ăn chực thì chột dạ, tôi tạm thời làm một kẻ điếc.Hắn ta không nói phải làm bạn trai tôi nữa, chỉ là dọn đến gần nhà tôi, làm hàng xóm với tôi, thường xuyên mà tự nhiên xuất hiện trong cuộc sống của tôi.Hắn ta là người tốt thì cũng không đến mức, rốt cuộc thằng người tốt nào lại đi rình mò đời tư của người khác, lúc chưa thân đã cưỡng ép tôi lên giường với hắn ta.Nhưng lúc đó tôi thật sự không quan tâm, làm tình thì có cái gì to tát, cơ thể của tôi chẳng phải là dùng để làm tình sao?Dư Thành vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện tôi nói mấy tên xấu xí trêu chọc tôi, tôi sẽ càng kích thích hơn, cũng không tính là lừa hắn ta, cảm giác xấu hổ sẽ khiến tôi sinh ra nhiều khoái cảm hơn.Cơ mà hắn ta cũng ngu thật sự, tôi chỉ là thích hưởng thụ niềm vui, chứ không phải chuyên đi tìm tội cho mình chịu.Thôi kệ.04Ưu điểm lớn nhất của Dư Thành có lẽ là thẳng thắn?Hắn ta là một sinh vật đơn bào, tôi ở cùng hắn ta thật ra rất vui, vì không cần phải suy nghĩ quá nhiều, một vài hành vi của hắn ta sẽ lái cảm xúc tồi tệ của tôi đi hướng khác, cạn lời, nhưng sẽ bị hắn ta chọc cười.Hắn ta nhiệt tình, tinh lực dồi dào, chuyên chú, năng lực thực thi rất mạnh.
Hắn ta kéo tôi đi rất nhiều nơi, chúng tôi đến vùng tuyết xem chim cánh cụt, đi rừng rậm nhiệt đới, đi đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, đi đảo băng xem cực quang.Nếu là một mình tôi, tôi nguyện ngủ đến chết.Hai người mà nói, cực quang rất đẹp.Chúng tôi sẽ dành cả một ngày chuyên để xem phim, từ sáng đến tối ba suất, buồn ngủ đến độ phải nhắc nhau đây là giá vé.Sẽ ru rú ở nhà chơi game cả ngày, có lần thua rất nhiều, nhưng sau đó phối hợp lật kèo quá đẹp, tôi hiếm khi phấn khích đến mức treo lên người hắn ta cho hắn ta một cái ôm hôn, hắn ta vậy mà lại đơ ra tại chỗ không biết đáp lại, một lúc lâu sau lại cười ngây ngô rất lâu, rồi đột nhiên bổ nhào vào tôi, chúng tôi bắt đầu làm tình.Cũng sẽ có lúc tôi không dậy nổi, hắn ta làm thế nào cũng không lôi tôi dậy được, một mực chôn mình trong chăn.
Hắn ta không đào tôi dậy nổi, bèn uy hiếp tôi, trầm giọng nói tôi mà không dậy nữa hắn ta sẽ ăn thịt con mèo nhỏ này.Tôi rời giường.Không phải bị uy hiếp, chỉ là hơi bị sến đến tỉnh cả người.05Có lẽ ở chung với người khác lâu rồi, đúng là sẽ trở nên khỏe mạnh hơn một chút.
Dư Thành xâm chiếm một cách không hề dịu dàng, lại bất ngờ cho tôi một cảm giác an toàn như đang lơ lửng.Đuổi hắn ta đi hình như còn phiền phức hơn chấp nhận hắn, thế là chúng tôi cứ sống cho qua ngày.Thời gian lại qua mấy năm, chúng tôi từ đại học bước vào công việc, ngày tháng dường như cũng cứ thế trôi qua.Đi công tác khiến chúng tôi có một khoảng thời gian xa nhau nhiều hơn gặp nhau, hắn ta luôn rất không nỡ, mỗi lần ra ngoài đều phải cho tôi một nụ hôn kiểu rửa mặt, sau đó hung hăng nói với tôi, cô đơn cũng không được tìm người khác!
Xấu hơn trai đẹp 24k thì càng không được!Lúc hắn ta đi công tác tôi còn rất vui, vì hắn ta rất phiền.Tôi đã rất lâu không nhớ đến chuyện hồi nhỏ, nhưng khi yên tĩnh lại, ký ức tuổi thơ lại một lần nữa trỗi dậy.Dư Thành mê mệt cơ thể dị dạng của tôi, tôi cảm thấy hắn ta có bệnh, hắn ta luôn thích hôn tôi hết lần này đến lần khác, khen tôi, nói cơ thể của tôi thật xinh đẹp.Thật đáng ghét.Tôi thấy xấu hổ, nhưng cũng cảm thấy một tia xao xuyến không nói thành lời, sự xao xuyến đó khiến tôi càng thêm thẳng thắn trước mặt hắn ta.1 giờ sáng, trong đầu tôi nảy ra ý định đi nhảy bungee.Tôi không định nói với Dư Thành, nhưng dường như lại trùng hợp như vậy, hắn ta đi công tác xong cũng không nghỉ ngơi, nửa đêm nửa hôm chạy về nhà, vừa lúc đụng phải tôi đã thay đồ xong, đeo ba lô ra cửa.Biểu cảm của hắn ta lúc đó rất đặc sắc, cái miệng luôn dẻo quẹo vậy mà nửa ngày không nói nên lời, cũng không biết đã tự tưởng tượng ra cái gì, hốc mắt đỏ hoe ôm chặt lấy tôi rồi ném lên giường.Tôi vừa định nói gì đó, thì những nụ hôn tới tấp phủ xuống, che kín đến mức tôi không thể thở nổi.Dư Thành vừa cởi quần áo vừa hôn tôi, vừa chơi chân tôi, giữ chặt tay tôi, sức trâu lỗ mãng muốn chết, hắn ta còn có thể vừa đáng thương nghẹn ngào oán giận, phát ra tiếng nức nở rất lớn: "...Nếu tao mà không về, thì còn lại cho tao cái gì?
Một căn nhà trống rỗng và một bé vợ không nói một lời đã bỏ nhà đi bụi?!"
Cảnh tượng này thật ra rất kinh dị, giống như ma nữ trong phim kinh dị đội mũ miện đỏ thẫm, mặt mày đỏ bừng như người cao nguyên, cũng giống như Lỗ Trí Thâm vừa đấm cây vừa khóc thành Lâm Đại Ngọc, về tình thì có thể chấp nhận, chẳng qua cảm giác va chạm có hơi mạnh.Nước mắt hiếm hoi làm ướt cổ tôi, tâm lý của tôi lúc đó thật sự rất phức tạp, trong lúc không nói nên lời lại cảm nhận sâu sắc sự vô lý, đồng thời lại mặc nhiên dung túng cho hành vi nổi điên của Dư Thành.06Dư Thành hỏi tôi khi nào đi nhảy bungee.Tôi nói, bây giờ.Thế là chúng tôi xuất phát lúc 3 giờ sáng, một giây trước còn đang làm tình, giây sau cảm giác như chớp mắt đã đến điểm nhảy bungee gần nhất.Dư Thành đánh thức tôi, hắn ta hiếm khi có hai quầng thâm mắt, hắn ta sẽ không hỏi tôi tại sao, nhưng sẽ vừa ngáp vừa nắm tay tôi tìm đường.Vẫn chưa đến giờ mở cửa.
Hắn ta quá mệt mỏi, thế là trong lúc chờ đợi, chúng tôi ngồi trên băng ghế ở đình nghỉ.
Dư Thành nghiêng người ôm lấy tôi, chiếc khăn quàng cổ nối hai đầu để giữ ấm, hắn ta kéo kéo chiếc mũ len của tôi che kín tai tôi, tiếp theo kéo tay tôi nhét vào cổ hắn ta, hai đứa tôi dựa vào nhau, lơ mơ buồn ngủ.Lúc này là mùa đông, trời tờ mờ sáng, sương trắng chưa tan, rất lạnh, hơi thở phả ra khói trắng cũng cực kỳ giống những buổi tối lúc nhỏ.
Điều không giống lắm là, bên cạnh ấm áp, như thể xuyên qua sương mù thổi tan cái lạnh của không khí.Tôi giật nhẹ tóc hắn ta, bâng quơ nói một câu: "Anh là một con chó bự."
Dư Thành bắt lấy tay tôi, hắn ta hôn tôi, cười hì hì: "Ừ ừ đúng rồi, anh là chó ngoan của em."...Hắn ta cực kỳ đáng ghét!Mùa đông cũng sẽ khiến mao mạch trên mặt nóng lên sao?07Đây không phải lần đầu tiên tôi nhảy bungee.Sau khi thắt chặt đồ bảo hộ, Dư Thành đang cùng nhân viên xác nhận các biện pháp cụ thể.Tôi từ trên cầu nhảy xuống.Khi lao xuống, gió sẽ thổi vào tai rất đau, tim sẽ vì mất trọng lực mà rơi xuống, người ta rơi vào trạng thái mất thị giác.Nhưng trong quá trình rơi xuống có thể không nghĩ gì cả, không bận tâm điều gì cả, có thể tìm thấy sự kết thúc trong đau khổ.Tự do như vậy, cũng như người mẹ đã nhảy xuống.Thật ồn ào, thật yên tĩnh.Trong tai toàn là tiếng gió, tôi không mở mắt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, là bóng tối quen thuộc.Một bàn tay đột nhiên nắm lấy tôi, gió thổi làm mặt Dư Thành biến dạng, tôi cũng không hiểu làm thế nào hắn ta có thể phản ứng trong nháy mắt rồi không chút do dự mà tóm lấy tôi.Hắn ta dường như đang nói gì đó, tôi không nghe được, chỉ thấy miệng hắn ta đang động, biểu cảm nghiêm nghị, không phân biệt được.Sau khi hắn ta kéo tôi vào lòng, tiếng gió gào thét đã bị hắn ta chắn đi một nửa, tôi lại nghe được âm thanh.Dư Thành nói: Anh vừa quay đầu lại thấy em nhảy xuống, tim anh muốn rớt ra ngoài vì sợ.Hắn ta nói: Đừng có lúc nào cũng ra cái vẻ nghe thấy tận thế là giây sau có thể đi chết được rồi.Vẫn là hắn ta nói: Nguyên Thanh em có biết không...Hắn ta không nói nữa.Hắn vậy mà lại đang run, tiếng thở dồn dập mà nặng nề vang bên tai tôi, khí thế của trai đẹp 24k không còn sót lại chút gì.Tôi dựa vào lòng hắn ta, nghe tiếng tim đập của hắn ta như muốn làm tôi điếc tai.Gió thật lạnh, trọng tâm mất đi của tôi lại từ từ vững vàng.Tôi nghĩ, chiếc khóa của mười lăm năm trước cuối cùng cũng không giam cầm được tôi.