Editor: Kẹo Chupachups--------------Mặc kệ quá trình thế nào, chuyện yêu sớm cuối cùng cũng được giải quyết.Thiệu Thần thư thái cả người, dẫn Ứng Tân đi chạy bộ buổi sáng.Sương sớm mỏng manh lượn lờ trên mặt hồ, những nhánh cây xanh mướt từ vườn hoa nhô ra, rắc xuống những giọt sương, làm ướt ống quần của hai người.Chạy bộ buổi sáng về, Thiệu Thần đi tắm.Ứng Tân như thường lệ đi đo chiều cao, vẫn là vạch cũ, cậu trừng mắt nhìn hồi lâu, muốn phát điên.Thiệu Thần nhìn thấy buồn cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu.Ăn xong bữa sáng, Ứng Tân thu dọn bàn vẽ của mình, Thiệu Thần nhận lấy đeo sau lưng, hướng tới một ngọn đồi ngắm cảnh có tầm nhìn rộng rãi phía sau biệt thự mà đi.Tiếng ve mùa hè râm ran, mặt trời từ chân trời nhô lên.Ứng Tân đi trước, nhặt một cành cây, vừa đi vừa phá phách, trò chuyện với người phía sau: "Anh ơi, anh muốn thi trường cấp ba nào?"
Thiệu Thần nghe cậu hơi thở dốc, giúp cậu chú ý đường đi: "Đến lúc đó tính sau."
Ứng Tân không chút bất ngờ khi nghe câu trả lời đó, cái gọi là "đến lúc đó tính sau" thực ra chính là ý "xem tình hình của em", điểm của Thiệu Thần đủ để anh ấy vào bất kỳ trường nào, cho nên chính cậu mới là mấu chốt quyết định điểm khởi đầu tương lai của hai người.Cậu rụt cằm lại, mím môi: "Anh ơi, anh đừng bận tâm đến em, cứ làm theo ý mình đi."
Cậu không muốn trở thành chướng ngại vật trên con đường trưởng thành của Thiệu Thần, cậu muốn cùng anh trai tiến bộ, cùng nhau đi đến những chân trời rộng lớn hơn."
Ừm."
Thiệu Thần đáp lời.Nhưng Ứng Tân biết, anh ấy căn bản không để tâm lời cậu nói.Tính cách Thiệu Thần vốn lạnh lùng, từ nhỏ đã ít bạn bè, thêm vào đó, tuổi thơ anh lại phải chịu đựng sự ngược đãi từ người thân, khiến anh trưởng thành quá sớm và càng không muốn chấp nhận người khác.
Vì vậy, mọi người đều cảm thấy anh khó gần, tôn sùng anh như một đóa hoa cao ngạo...
Chỉ có cậu là biết, người này đối với những người anh quan tâm thì ôn nhu và bao dung đến nhường nào.Bước lên đỉnh núi, ráng chiều vạn trượng, cỏ cây xanh tươi tốt, nhìn xuống thấy mọi núi đều nhỏ bé.Cảnh sắc đẹp nhất của thành phố A thu trọn vào tầm mắt.Sau khi chọn được vị trí, Thiệu Thần cố định bàn vẽ, Ứng Tân ngồi vào trước bàn vẽ, bắt đầu chuẩn bị.Thiệu Thần từ trong túi lấy sách vở, đặt ly nước lên bàn, thản nhiên tự tại mà xem sách.Trong núi văng vẳng tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu, thỉnh thoảng có tiếng bút vẽ sột soạt trên giấy, cùng tiếng lật sách rất nhỏ.Một con bướm ngũ sắc từ bụi hoa bay lên, cánh uyển chuyển, bay từ đình nhỏ một đường đến trước mặt Ứng Tân, cuối cùng đậu trên khung gỗ của bàn vẽ của cậu.Suy nghĩ của Thiệu Thần bị cắt ngang, ánh mắt không tự giác dõi theo con bướm, trên giấy vẽ đã hiện ra một nửa hình dáng núi non, những đường cong uốn lượn, như từng tinh linh nghịch ngợm, kéo dài từ đầu của một người phụ nữ, tạo thành một vương miện trên đỉnh đầu...
Chỉ vài nét bút đen trắng ít ỏi, đã thổi hồn vào những cây cỏ và rừng cây xanh tươi, như thể chúng sống lại trên trang giấy.Ứng Tân, với phong cách chịu ảnh hưởng từ thuở nhỏ, thích ban cho mọi vật mà cậu nhìn thấy sự sống, một cách nhân cách hóa.Tựa như cây nấm nhỏ có tóc xoăn biết lớn, biết ngủ, biết dùng nạng...
Trong tầm nhìn chỉ có trắng đen xám của cậu, tất cả sinh vật đều mang dáng vẻ đầy sức sống của riêng mình, là một cảnh tượng hoạt bát và vui vẻ khác biệt.Thiệu Thần khẽ nghiêng mắt, dừng lại trên dáng người trước bàn vẽ, lưng thiếu niên thẳng tắp, ống tay áo xắn lên cánh tay, hơi nhấc lên, cánh tay nhỏ trắng muốt cùng đầu ngón tay xanh nhạt như ngọc trai, cà vạt thắt ngay ngắn thành một chiếc nơ xinh xắn, mái tóc xoăn đen nhánh như dây leo bám trên chiếc cổ trắng nõn tinh xảo, gương mặt nghiêng nhu mì nhưng vẫn đậm nét trẻ thơ tỏa ra hương thơm thuần khiết, cậu ngồi trên đỉnh núi, ánh mắt nhìn xuống chuyên chú và tĩnh lặng.Phác họa xong nét cuối cùng, Ứng Tân thu tay lại, lướt mắt nhìn bức tranh của mình, hơi vừa ý, muốn gọi Thiệu Thần, quay đầu lại mới phát hiện anh đã đứng sau lưng mình ngắm nhìn một lúc lâu."
Anh ơi," Ứng Tân khẽ nghiêng người, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy đầy mong đợi: "Thế nào ạ?"
Thiệu Thần không chút tiếc lời khen ngợi: "Rất có hồn, họa sĩ bậc thầy trong triển lãm tranh cũng không vẽ đẹp bằng em đâu."
Ứng Tân nhảy cẫng lên không ngừng, phấn khởi nói: "Anh ơi, lần sau chúng ta đổi chỗ khác vẽ cảnh thực đi, em nghe Cát Phàm nói quê cậu ấy ở một thị trấn nhỏ ở Vân Nam, phong cảnh đẹp lắm, cậu ấy mời em Quốc khánh qua đó chơi, chúng ta cùng đi nhé!"
Với lời cậu nói, Thiệu Thần từ trước đến nay luôn chiều theo ý muốn: "Được!"
"Được thôi được thôi," Vệ Tư Lâm gọi video về biết được kế hoạch nghỉ lễ của họ, vui vẻ nhảy cẫng lên ba thước: "Em cũng phải đi, các anh khi nào xuất phát?"
Thiệu Thần đặt tách trà trong tay lên bàn, nhàn nhạt nói: "Không mang theo em đâu."
Vệ Tư Lâm kêu rên một tiếng: "Sao lại không mang theo em?
Em đảm bảo lần này sẽ ngoan ngoãn, không quấy rầy cục bông nhỏ vẽ tranh, anh dẫn em cùng đi đi, anh ơi!"
Thiệu Thần nửa dựa vào ghế sofa, đôi chân dài vắt chéo, nhướng mày, liếc mắt lạnh lùng, khiến người nhìn thấy rợn tóc gáy.
Vệ Tư Lâm rùng mình một cái, ôm đầu chạy loạn vòng quanh phòng, thỏa hiệp nói: "Được rồi được rồi, em không gọi cục bông nhỏ nữa, Ứng Tân Ứng Tân, được chưa?"
Cậu ta thầm rủa, anh trai cậu thật là độc đoán mạnh mẽ, không cho cậu ta mời cục bông nhỏ về nhà chơi thì thôi, còn không cho người khác gọi Ứng Tân là "cục bông nhỏ", còn đáng sợ hơn cả dã thú khoanh vùng lãnh thổ, quả thực là điển hình của bạo chúa.......
Chẳng biết cục bông nhỏ đó chịu đựng bao nhiêu năm nay kiểu gì.Thiệu Thần thu hồi ánh mắt, không nói gì.Ứng Tân thấy vậy vội vàng nói cho Vệ Tư Lâm địa điểm của họ, chờ xác định ngày nghỉ cụ thể rồi hẹn thời gian gặp mặt: "Vân Nam độ ẩm cao, nhiệt độ ấm hơn bên mình một chút, nhưng tia UV khá mạnh, anh đừng quên mang kem chống nắng, áo chống nắng......"
Vệ Tư Lâm nghe xong nước mắt chảy thành sông: "Vẫn là cậu tốt với tớ, quan tâm tớ, không như ai kia, cả ngày chỉ biết mắng tớ, huhu, ước gì cậu là em trai tớ thì tốt biết mấy."
Nghe thấy từ khóa nhạy cảm, Thiệu Thần liếc nhìn sang đây với ánh mắt nghiêm khắc, giơ tay định cắt đứt cuộc gọi.Ứng Tân vội vàng ôm chặt anh, cảm giác đối phương bất động, dung túng và bất đắc dĩ cúi đầu nhìn mình, hì hì cười, nắm đúng thời cơ nhảy dựng lên chạy vào phòng.Cát Phàm hàng năm mời Ứng Tân về quê chơi, lần này cuối cùng cũng thành công, vui mừng khôn xiết, bữa trưa cũng ăn thêm hai bát, ở căn tin gặp được lớp trưởng La Hạo Trí, rồi cùng hắn về phòng học."
Ứng Tân không đi cùng cậu à?"
La Hạo Trí hỏi như vô tình."
Cậu ấy giữa trưa không ăn ở đây, có người đi cùng rồi."
Cát Phàm hỏi thăm: "Lớp trưởng, chúng ta Quốc khánh được nghỉ mấy ngày vậy, Tết Trung thu có nghỉ luôn không?"
La Hạo Trí lắc đầu, trong lòng bắt đầu chua chát, Ứng Tân chắc đang cùng bạn trai ngọt ngào ăn cơm ở đâu đó, cái anh đứng nhất khối kia nhìn là biết nhà giàu, đối xử với Ứng Tân cũng rất săn sóc, hắn cũng chẳng có gì phải không cam lòng.Hai người đi vào khu dạy học, hắn đột nhiên "Ơ" lên một tiếng.Cát Phàm theo ánh mắt hắn nhìn sang, trên ban công Thiệu Thần đang đứng nói chuyện với một nữ sinh, hai người quay nghiêng về phía này, nhìn có vẻ đầu tựa vào đầu, rất thân mật."
Dư Miêu Tĩnh," vì thường xuyên công việc các lớp mà La Hạo Trí nhận ra cô ta: "Ủy viên kỷ luật lớp I, học rất giỏi, lần này sẽ đại diện trường đi thành phố B tham gia cuộc thi Vật lý."
Cát Phàm nhìn thêm hai mắt, trong đầu cái bóng đèn nhỏ "Tách" một cái sáng lên, hắn liền nghĩ sao cái tên này quen tai thế, hoa khôi của trường Trung học Fiji cũng tên này mà......
Nói vậy thì, cô ta chính là, bạn gái của Thiệu Thần?Đúng lúc này, một trận gió thổi tới, lá cây rụng lả tả, Dư Miêu Tĩnh giơ tay bắt lấy chiếc lá vàng khô trên đầu Thiệu Thần, Thiệu Thần như đang suy nghĩ, không chú ý đến động tác của cô.La Hạo Trí khẽ nhíu mày, lần trước ở phòng tự học thư viện, cả đám bọn họ tận mắt chứng kiến Thiệu Thần và Ứng Tân thân mật, đã xác định hai người họ là một đôi, giờ người này lại thân mật với một nữ sinh khác như vậy, chút nào cũng không chú ý đến ảnh hưởng, nhỡ bị Ứng Tân nhìn thấy mà hiểu lầm thì sao.Cát Phàm ngửa ra sau một cái, áp lực từ Thiệu Thần rất lớn, trực diện nhìn anh ấy cùng bạn gái ở chung, đối phương còn chưa làm gì, hắn ngược lại bắt đầu chột dạ.Chú ý thấy ánh mắt La Hạo Trí không đúng, Cát Phàm nhắc nhở: "Cậu nhìn chằm chằm bạn gái người ta làm gì?
Cẩn thận anh ấy đánh cậu đấy."
Thiệu Thần đối với kẻ địch rất tàn khốc.La Hạo Trí kinh ngạc: "Bạn gái người khác?"
"Đúng vậy," Cát Phàm hai tay khoanh lại: "Hai người họ, là một đôi."
Xét đến lực chiến của Thiệu Thần, cậu ta thần thần bí bí bổ sung: "Tôi chỉ nói cho cậu thôi đấy, cậu đừng có nói ra ngoài nha."
La Hạo Trí: "!"
Bạn, bạn gái!"......
Thế còn Ứng Tân đâu?"
La Hạo Trí tức sôi máu, xắn tay áo định xông lên tìm người đánh nhau, bị Cát Phàm phát hiện không ổn, chết sống giữ lại, kéo về lớp."
Cậu bị điên à?
Cái này thì liên quan gì đến Ứng Tân."
La Hạo Trí giận dữ trừng hắn: "Sao lại không liên quan, cậu không thấy hai người họ......"
"Hai người họ làm sao?"
Cát Phàm không hiểu gì.La Hạo Trí im bặt, lúc Ứng Tân và Thiệu Thần ở cùng nhau Cát Phàm đều không có mặt, hắn không rõ ràng lắm những ám muội giữa hai người đó, chỉ có mình......
Và đám huynh đệ hôm đó ở cùng.---"Ứng Tân, sao cậu lại học nữa rồi, nghỉ ngơi đi chứ!"
Trở lại phòng học, Cát Phàm liền vứt La Hạo Trí sang một bên, giật lấy bút của Ứng Tân: "Tớ thấy tuần này sau khi về cậu chăm học hơn trước nhiều, giờ tan học cũng không tha, cầu xin cậu đấy, cho tớ một con đường sống đi!"
Ứng Tân giật lại bút: "Còn mấy bài nữa, cậu đi chơi đi, ngoan!"
Nói rồi lại vùi đầu chuyên tâm giải bài, cái bím tóc nhỏ trên đầu cũng vung ra một đường cong "phấn đấu"......
Nếu mình là mấu chốt quyết định tương lai của hai anh em, cậu không thể kéo thấp đẳng cấp của anh trai, phải cố gắng đuổi kịp bước chân của anh.Nhìn vẻ mặt hạ quyết tâm dứt khoát kiên cường kia, Cát Phàm lại lần nữa giật được bút, vẻ mặt do dự: "Cậu có phải gặp chuyện gì, áp lực lớn quá không?"
Ứng Tân giật vài lần không lấy được, liếc nhìn La Hạo Trí phía sau hắn, từ trong hộc bàn lấy ra một gói sô cô la Vệ Tư Lâm gửi sang nhét vào lòng hắn: "Lớp trưởng, loại sô cô la này hương vị cực phẩm lắm đó, tớ đặc biệt mang đến cho các cậu nếm thử."
La Hạo Trí thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, lo lắng: "Cậu giữ lại mà ăn."
"Tớ ăn rồi," thiếu niên nghiêng đầu nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ, vặn vẹo cổ, thở ra một hơi dài, thần sắc có chút thẫn thờ và lơ đãng: "Cùng một hương vị, dù ban đầu có thích đến mấy, ăn nhiều đều sẽ thấy ngán."
La Hạo Trí cảm thấy cậu ấy đang ám chỉ điều gì, thận trọng nói: "Cậu nếu có chuyện buồn thì nói cho tớ, tớ sẽ giúp cậu đòi lại công bằng."
Ứng Tân dường như đang thất thần, lại như đang hồi tưởng điều gì đó: "Đâu có nhiều chuyện buồn đến vậy, những gì đã qua hãy để nó qua đi, những gì làm lòng ta rối bời, hôm nay phiền muộn quá rồi.
Đời người vẫn nên trân trọng hiện tại, nắm giữ những gì đang có."
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, trên đầu Cát Phàm chậm rãi hiện lên ba dấu chấm hỏi, cảm thấy Ứng Tân học đến mức ngớ ngẩn cả người.
Cậu ta nhìn quét một vòng, giơ tay lật cuốn sách đang đè dưới tay Ứng Tân ra — một bài văn đạt điểm tuyệt đối: Trích dẫn văn xuôi trữ tình # Đọc thuộc lòng và ngâm nga, ai cũng có thể viết ra bài văn chất lượng cao làm người ta rơi lệ #Cát Phàm: "......"
Lúc này, trong mắt La Hạo Trí, Ứng Tân trông tiều tụy, buồn bã, thất vọng......Trên thực tế, Ứng Tân — học lâu rồi cổ mỏi, mắt khô, nhìn xa một chút, trong đầu nhiều thứ quá, lắc lắc cho bớt chỗ để chứa thêm cái khác."
Có phải không," La Hạo Trí lẩm bẩm: "Có liên quan đến cái anh nhất khối lớp I kia không?"
Ứng Tân dụi dụi đôi mắt khô khốc, hết sức kinh ngạc, lớp trưởng sao lại biết mình cố gắng học tập là vì muốn đuổi kịp anh trai chứ.La Hạo Trí nắm chặt tay, nhìn chằm chằm hốc mắt ửng đỏ của cậu, cổ họng nghẹn lại vì xúc động, khẳng định suy đoán của mình — Ứng Tân bị tra nam phụ bạc.Hắn lặng lẽ trở lại chỗ ngồi, nhét sô cô la vào miệng, vị ngọt chinh phục vị giác hắn, nhưng ngực lại nghẹn không chịu nổi, lập tức triệu tập đám huynh đệ của mình, phát sô cô la xuống, rồi kể lại cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy dưới lầu cùng chuyện Ứng Tân âm thầm đau buồn cho mọi người nghe.Học bá số 1 giận dữ phát biểu: "Nực cười, thằng này dám bắt cá hai tay!"
Học bá số 2 vẻ mặt vặn vẹo: "Ứng Tân ngọt ngào thế kia mà!
Sao lại có người nỡ làm tổn thương cậu ấy chứ."
Học bá số 3 mặt âm trầm: "Trách không được Ứng Tân tan học không thèm tìm chúng ta chơi, chắc chắn là bị tra nam làm tổn thương đến tận tâm can, giờ một lòng vùi đầu vào học tập, dùng kiến thức để tê liệt bản thân."
Bọn họ đều sắp tức chết rồi, trên đời sao lại có người không biết tốt xấu đến vậy, một mặt thân mật với Ứng Tân lớp ngoài, một mặt lại lả lơi với nữ sinh lớp mình, đẹp trai học giỏi thì có ích gì......
Đồ tồi, đúng là quá tồi.Học bá bốn siết chặt nắm tay: "Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa, đai đen Taekwondo ngũ đẳng thì sao, chúng ta thế nào cũng phải cho thằng tra này một bài học."
Học bá số 5: "Đúng vậy!
Tán thành!"
Học bá số 6: "Tán thành!"
Vì thế, trong một góc mà tất cả mọi người không hay biết, một cuộc "ám sát" lặng lẽ kéo màn.---Buổi chiều, lớp sáu có tiết thể dục, giáo viên thể dục không có yêu cầu gì cứng nhắc với học sinh lớp hai, làm xong bài khởi động liền cho họ tự do hoạt động.
Nếu là bình thường, Ứng Tân chắc chắn sẽ cùng các bạn nam đi chơi bóng, nhưng hôm nay cậu lại khác thường đi về phía phòng học, ngồi xuống rồi chống hai tay lên đầu, mắt rũ xuống, vùi đầu khổ đọc, học thuộc từ vựng.Vì vậy, cậu không nhìn thấy ánh mắt đau khổ tột cùng của đám học bá trong lớp mình."
Bóng cũng không thèm đá, cậu ấy còn chẳng thèm ồn ào đòi cao lên."
Lớp trưởng La Hạo Trí vung tay: "Giữ nguyên kế hoạch tiến hành."
Nhận lời nhờ vả từ ủy viên kỷ luật Dư Miêu Tĩnh đang tạm nghỉ, Thiệu Thần cầm cuốn sổ ghi chép hàng ngày màu hồng của đối phương, mang đi văn phòng chủ nhiệm lớp để đăng ký xác định người trực nhật tuần sau, Tiền Dục Kiệt đuổi theo: "Tôi đi cùng cậu."
Hắn không rảnh tay, hai bước bước lên bậc thang, chắn trước mặt Thiệu Thần, bị tránh đi rồi lại muốn nói nhưng thôi, hiển nhiên là có ý đồ gì đó.Thiệu Thần nhìn hắn một cái, nhớ lại cái thoáng nhìn dưới ánh đèn lờ mờ tối mấy ngày trước.Tiền Dục Kiệt ho nhẹ một tiếng, ghé sát vào nói: "Tôi biết tối hôm đó cậu thấy rồi, coi như tôi nợ cậu một ân tình, đừng nói ra ngoài."
Thiệu Thần không nói gì.Tiền Dục Kiệt thiếu kiên nhẫn: "Này, cậu ít nhất cũng nói một câu đi chứ, có đồng ý không?"
"Tôi không hứng thú với việc cậu làm bậy thế nào," Thiệu Thần nheo mắt, khóe môi mím rất thấp, mang chút ý vị lạnh lùng tàn nhẫn: "Chỉ một điều, đừng làm bậy trước mặt Ứng Tân, quan hệ nam nữ loạn xạ dạy hư em ấy."
Tiền Dục Kiệt: "......"
Nhớ không nhầm thì Ứng Tân năm nay mười ba tuổi, đâu phải ba tuổi đâu chứ!Hắn theo thói quen miệng tiện: "Ứng Tân cũng lớn rồi, nên cho cậu ấy kiến thức về thế giới người lớn chứ."
Thiệu Thần ánh mắt cụp xuống, lạnh lùng mang theo chút cảnh cáo.Thấy vẻ mặt anh không đúng, Tiền Dục Kiệt giơ cao hai tay: "Tôi biết rồi đại lão, tôi đảm bảo từ nay về sau trước mặt Ứng Tân bảo bối sẽ tự kiềm chế bản thân, thanh tâm quả dục, làm một thiếu niên khiêm tốn lễ phép, thuần khiết thiện lương."
Ngoài miệng nói vậy, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chưa bao giờ cảm thấy sáu chữ "quan hệ nam nữ loạn xạ" lại dễ nghe đến thế......
Mặc kệ Thiệu Thần là không nhìn rõ giới tính của một người khác, hay là thấy vậy nhưng nể mặt hắn mà cố ý nói lảng đi — mặc dù hắn thấy khả năng lớn hơn là vế trước, còn vì sao không phải vế sau thì khỏi nói, Thiệu Thần mới không tri kỷ đến vậy — hắn đều cảm kích Thiệu Thần nguyện ý giúp mình giữ bí mật.Hai người từ văn phòng trở về, đối mặt với một nam sinh."
Cậu là Thiệu Thần lớp I phải không?"
Thiệu Thần dừng bước.Tiền Dục Kiệt khoanh tay trước ngực, lười biếng nói: "Có chuyện gì không?"
"Không phải tôi tìm cậu."
Một người thì thái độ kiêu ngạo, một người thì sắc mặt lạnh tanh, nam sinh vội vàng xua tay: "Là một bạn nam tên Ứng Tân, lớp họ có tiết thể dục, cậu ấy bị giáo viên thể dục gọi đi dọn thiết bị, bị thiết bị đổ vào chân, có vẻ hơi nghiêm trọng, muốn cậu đưa cậu ấy đi bệnh viện."
Thiệu Thần, người còn thờ ơ một khắc trước, biến sắc mặt, túm lấy cậu nam sinh: "Ở đâu?"
Ứng Tân chiều nay quả thật có tiết thể dục."
Ngay sau thư viện, con hẻm bên cạnh phòng thiết bị ấy."
Có lẽ cảm thấy hai người trước mặt không dễ chọc, cậu nam sinh truyền xong lời liền chạy mất.Thiệu Thần thậm chí không đợi xuống lầu, tay bám lan can nhảy phóc từ tầng hai xuống, tóc đen bay lượn, để lộ vầng trán, càng khiến gương mặt anh thêm phần khắc sâu lạnh lùng, đáy mắt lộ rõ vẻ vội vã không chút che giấu.Tiền Dục Kiệt vuốt cằm trầm tư, đang định nói gì đó, ngẩng đầu lên lại thấy người kia chỉ còn lại một chấm nhỏ, vội vàng vẫy tay: "Này, đợi tôi với, đông người thì càng có sức!"
Thư viện ẩn mình sau hàng cây, cách xa khu dạy học, đặc biệt yên tĩnh.
Phòng thiết bị mà cậu nam sinh nói nằm ở phía sau khu kiến trúc, khá khuất, lúc hoàng hôn ánh sáng mờ ảo, con hẻm vừa sâu vừa dài, nhìn từ xa vào chỉ thấy một màu đen kịt, chẳng rõ bên trong tình hình thế nào.---Đúng lúc Thiệu Thần đang vội vã chạy đến con hẻm, Ứng Tân bị giáo viên chủ nhiệm tìm thấy: "Các bạn ban ủy đi đâu hết rồi, thông báo xuống cho cô, cô muốn tổ chức họp ban ủy, em đi gọi các bạn ấy về."
Cát Phàm từ bên ngoài trở về giữ lấy Ứng Tân đang định đi tìm người, biết được đầu đuôi câu chuyện: "Vừa hay hình như tớ thấy họ đi về phía thư viện, cả đám đông nghịt, tớ dẫn cậu đi."
Thiệu Thần vừa bước vào con hẻm, một vật màu đen tuyền từ trên trời giáng xuống, che khuất tầm nhìn, chụp thẳng lên đầu anh.Anh phản ứng cực nhanh, giơ tay che đầu, trong khoảnh khắc tầm nhìn tối sầm, tay anh nhanh chóng vươn ra từ bên cạnh, túm lấy áo ngực của kẻ tấn công."
Ái da!"
Kẻ tấn công kêu thảm một tiếng, là một nam sinh, phát ra tiếng rồi lập tức im bặt, kiên cường như sắt đá.Những người khác thấy vậy cũng chẳng còn quan tâm đến kế hoạch gì nữa, nắm chặt tay xông lên.Vừa đánh vừa tức giận mắng."
Cho mày cái tội đứng núi này trông núi nọ, cho mày cái tội bắt cá hai tay, cho mày cái tội tra nam dám động đến nữ thần của tao."
"Thằng tra nam này, hôm nay chúng ta sẽ thay trời hành đạo."
Thiệu Thần nhấc vật thô ráp giống như bao tải trên đầu ra, một chút bụi bặm từ trong rơi xuống, anh theo bản năng nín thở, lông mày nhíu chặt, giữa tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, anh trùm ngược lại lên đầu bọn chúng.
Mấy kẻ đó định chạy, nhưng bị anh một người một cú đá vào khoeo chân, "Thịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất, chân nọ gác chân kia, tay bị bó chặt một cách khó khăn.Từ lúc bị trùm bao tải đến khi phản đòn khống chế được những kẻ này, tất cả diễn ra chỉ trong vòng hai nhịp thở ngắn ngủi.Tiền Dục Kiệt chậm một bước, nhìn thấy Thiệu Thần bị người ta trùm bao tải thì cả người đều sững sờ: "Này, các cậu làm gì đấy?"
Hắn ta hét lớn, đám người này không muốn sống nữa hay sao, dám đánh lén Thiệu Thần.Phải biết từ khi gặp được thằng nhóc béo ú ở nhà trẻ bắt nạt Ứng Tân, để tự mình trả thù, Thiệu Thần đã bắt đầu tìm thầy học Taekwondo, mỗi chiêu mỗi thức đều là để chế ngự đối thủ, cốt là phải khiến đối phương đau đớn thấu tận tâm can.
Dù sao thì Tiền Dục Kiệt không dám chọc anh ấy......
Cái cảm giác đó, tin rằng chỉ có Vệ Tư Lâm, người thường xuyên khiêu khích giới hạn của Thiệu Thần, và thằng nhóc béo ú ở nhà trẻ của Ứng Tân là cảm nhận sâu sắc nhất.Thế nhưng vạn lần không ngờ, tất cả chỉ mới là khởi đầu, tiếp theo hắn liền nghe thấy những lời buộc tội đủ để khiến mình kinh hãi suốt một năm."
Chân dẫm hai chiếc thuyền", "Tra nam", "Thay trời hành đạo"..........Tiền Dục Kiệt có chút hoảng loạn: "Còn bảo tôi phải giữ mình trong sạch, không được làm loạn quan hệ nam nữ.
Thiệu Thần, ăn tát đi, tôi thấy cậu mới nên tự ngẫm lại bản thân đi!
Đến nỗi bị khổ chủ tìm tới tận cửa rồi này."
Quả táo đến rồi, thế mà cũng có ngày hắn được khinh bỉ nhân phẩm của Thiệu Thần."
Mà cậu rốt cuộc là chơi đùa với ai vậy chứ, nhiều vệ sĩ của người đó nhìn cậu không thuận mắt như vậy, chắc phải là cấp độ hoa khôi rồi, tsk tsk!"
Thiệu Thần phủi phủi vạt áo, giọng nói vốn dĩ nhàn nhạt giờ trầm xuống: "Các cậu là lớp nào?"
Một bộ dáng muốn "đi kiện" để giải quyết.Các học bá phẫn hận vô cùng, thấy lợi thế đã mất, người là dao thớt ta là cá thịt, đứa nào đứa nấy cứng cổ không nói lời nào.Giải tỏa bằng lời nói cũng tạm, Tiền Dục Kiệt cũng biết biết điều thì nên dừng lại, nhóm người này có kế hoạch có tổ chức, rõ ràng đã chuẩn bị từ lâu, hắn ho nhẹ một tiếng: "Các cậu nhận nhầm người rồi, cậu ấy là Thiệu Thần, không phải tra nam bắt cá hai tay mà các cậu muốn tìm."
"Không nhầm," La Hạo Trí bị đè dưới đất ngẩng đầu lên, căm giận nói: "Chính là cậu ấy."
Hắn ta vô cùng ảo não, không ngờ anh nhất khối lại đánh đấm giỏi như vậy, vốn tưởng rằng dù thế nào cũng có thể đấm anh ta hai quyền cho hả giận, kết quả ba bốn chiêu đã bị đánh gục, đến một góc áo của đối phương cũng chưa chạm tới.Dù không đánh lại đối phương, nhưng khí chất thì vẫn còn đó, La Hạo Trí ngẩng cao đầu."
Hừ, muốn người không biết trừ phi mình đừng làm."
"Cậu một mặt cùng Ứng Tân lớp chúng tôi mập mập mờ mờ, một mặt lại cùng Dư Miêu Tĩnh ám muội không rõ, bội bạc hoa khôi lớp chúng tôi, hại cô ấy thất hồn lạc phách, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt......
Làm người khác đến mức đó, thật sự xem lớp chúng tôi toàn là người chết sao?"
"Anh ơi!"
Ứng Tân vội vã chạy tới, kéo Thiệu Thần kiểm tra từ trên xuống dưới: "Anh không sao chứ?"
Cậu vừa đi đến thư viện đã nhìn thấy Thiệu Thần bị người vây đánh, cấp hỏa công tâm, chẳng kịp lo gì khác, chạy đến thở hổn hển.
Ai ngờ vừa mở miệng đã nghe thấy những lời nói kinh thiên động địa như thế, cứ như bị sét đánh ngang tai, cùng Tiền Dục Kiệt đứng ngây ra tại chỗ."
Hết lời để nói rồi chứ?"
La Hạo Trí ban đầu còn có chút đắc ý, nhìn thấy Ứng Tân chạy tới, nhưng ưu tiên lại là quan tâm cái tên tra nam kia, giận sắt không thành thép: "Ứng Tân, bọn tớ giúp cậu dạy dỗ thằng tra nam này, đừng sợ, có gì muốn mắng hắn thì nói ra hết đi, ở đây không ai dám bắt nạt cậu đâu."
Cái miệng này cũng đủ cứng đầu, hiển nhiên hắn ta còn chưa phát hiện hiện tại kẻ nguy hiểm hơn lại chính là họ.Trong một khoảng lặng, chỉ nghe Thiệu Thần buồn bã nói: "Hoa khôi, thất hồn lạc phách, lấy nước mắt rửa mặt......"
Anh nhìn sang Ứng Tân, ánh mắt chứa đựng cảm xúc nồng đậm đến mức phức tạp khó phân biệt, muốn nói rồi lại thôi.Ứng Tân: "......"
Á á á á, rốt cuộc là chuyện gì thế này ai có thể nói cho cậu biết đi!"
Lớp trưởng," Ứng Tân mắt trợn tròn: "Cậu uống rượu à?"
Cát Phàm theo sau lẳng lặng rụt cổ: Vẫn là giả vờ say, không thì không thể say đến mức này."
Ha ha ha ha," trong không khí bùng nổ một tràng cười, Tiền Dục Kiệt cười đến ngả nghiêng, nước mắt đều sắp trào ra: "Thiệu Thần, cùng Ứng Tân mập mập mờ mờ, ha ha ha, mập mập mờ mờ, lời nói hài hước nhất năm, còn thất hồn lạc phách, lấy nước mắt rửa mặt, bọn họ tưởng Thiệu Thần đá cậu sao ha ha ha......
Ứng Tân, lớp các cậu toàn những nhân tài nào vậy?
Nhận nhầm cậu thành nữ sinh thì thôi, còn tự biên tự diễn ra bao nhiêu yêu hận tình thù của cậu với Thiệu Thần ha ha ha ha, không được, đau bụng quá."
"Tớ cũng không biết."
Ứng Tân đỏ mặt: "Lớp trưởng, các cậu đang nghĩ linh tinh gì vậy, Thiệu Thần là anh trai tớ, chúng tớ không phải tình nhân......
Không đúng, Thiệu Thần không có phụ bạc tớ......
Cũng không đúng, tớ là con trai, không phải con gái, cũng không phải hoa khôi......"
Lời cậu nói bắt đầu lộn xộn, không biết phải giải thích từ đâu, những điều họ nói quá thái quá."
Tóm lại mặc kệ các cậu hiểu lầm cái gì, những điều đó đều là sai, sai."
Phản ứng của họ khiến các học bá lớp sáu đờ đẫn.Thiệu Thần đá đá vào khoeo chân của người nằm cạnh chân mình, người đó vừa động, hình nộm "bánh chưng" tự động giải tán.Anh ngồi thẳng dậy, đứng sang một bên, cảnh cáo liếc nhìn Tiền Dục Kiệt một cái, người sau nhận ra, nhưng chẳng chút nào kiềm chế, ôm bụng ngồi xổm tại chỗ cười lớn, hoàn toàn không kiểm soát được, khắp sân trống đều vang tiếng cười ngỗng của hắn.Các học bá cậu đỡ tôi, tôi đỡ cậu, đứng dậy.La Hạo Trí cũng không còn vẻ chính nghĩa ban đầu, có chút hồ nghi, lại càng thêm chần chừ, sâu thẳm trong đáy mắt vẫn giấu kín một nỗi chột dạ thật sâu: "Ứng, Ứng Tân, cậu nói thật đấy à?
Cậu, không phải con gái sao?"
"Đương nhiên, tớ là con trai, con trai hàng thật giá thật đây này!"
Ứng Tân vỗ vỗ ngực, hận không thể cởi quần để chứng minh trong sạch, vắt óc suy nghĩ cậu cũng không ngờ mình lại bị hiểu lầm thành con gái, khai giảng đến giờ đã một tháng rồi đó, một tháng rồi, mà không một ai phát hiện ra điều bất thường......
Càng kỳ lạ hơn là, sao họ lại kiên định đến vậy, phong cách nói chuyện làm việc của cậu rõ ràng rất đàn ông mà!Cậu chỉ vào một nam sinh trong số đó: "Tớ nhớ rất nhiều lần đi vệ sinh đều gặp cậu, cậu có thể chứng minh đúng không?"
Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía đó.Một trong số các học bá nam sinh kinh hoàng nhận ra mình đã gây ra một hiểu lầm lớn, mặt đỏ bừng, ấp úng nói: "Tớ, tớ tưởng cậu đi nhầm, sợ nói ra làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, cho nên coi đó là bí mật chung của chúng ta, giữ, bảo vệ."
"Phụt ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha......"
Đó là Tiền Dục Kiệt, người vừa mới bình thường lại, giờ lại rơi vào trạng thái cười ngỗng, ngã quỵ đập tay bình bịch xuống đất.Cát Phàm đột nhiên nhảy dựng lên: "Cậu xem cậu xem, tớ đã bảo nam sinh lớp chúng ta có vấn đề mà, cậu còn không tin, bọn họ chính là nhận nhầm cậu thành con gái, thầm yêu cậu......
Đối với cậu tỏ vẻ thân thiết, là đang theo đuổi cậu đó!"
Ứng Tân: "......"
Im miệng đi trời ơi!Thiệu Thần: "Thầm yêu?
Tỏ vẻ thân thiết?"
Tiếng thì thầm như của ác quỷ, khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, đồng thời rùng mình một cái.Quên mất trước mặt còn có một người cuồng em trai, Cát Phàm run rẩy sửa lời: "Giờ Ứng Tân biến thành con trai rồi, là tình huynh đệ thôi mà!"
Ứng Tân phát điên, cái gì gọi là "biến thành con trai", tôi vẫn luôn là con trai mà!Nếu cái lý do "Ứng Tân là nữ sinh" này không thành lập, thì tất cả những lời buộc tội phía sau đều không còn đứng vững nữa.Các học bá đờ đẫn, trông như u hồn.Còn gì tuyệt vọng hơn việc nữ thần kết hôn mà chú rể không phải mình?
Chính là nữ thần mà mình thầm yêu một tháng qua căn bản không phải nữ sinh!