Editor: Chupachups--------------Vì vết bầm trên cổ được chườm lạnh mấy tiếng, hôm sau Ứng Tân tỉnh dậy đã sốt hâm hấp, ốm yếu không muốn ăn gì.
Dạ dày trẻ con yếu ớt, bác sĩ gia đình không cho nhóc con uống thuốc, chỉ dán miếng hạ sốt lên trán."
Vết bầm trên cổ vẫn chưa tan," bác sĩ gia đình nói, "Sau 24 tiếng chườm lạnh, hôm nay chườm nóng một chút."
Y tá bận rộn làm theo lời bác sĩ.Thiệu Thần thuần thục cầm súng đo nhiệt độ đo cho Ứng Tân.
Nhóc con ngoan ngoãn dựa vào đầu giường, mặt vẫn còn tái, nghe tiếng chuông dưới lầu, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, anh sắp muộn học rồi."
Mọi khi giờ này hai anh em đã lên xe rồi.Thiệu Thần chăm chú ghi nhiệt độ: "Hôm nay anh nghỉ."
Chú Trương đứng ở cửa ngó nghiêng, cầm điện thoại ra ngoài.Thiệu Mạnh Huy biết tin này, quay về phòng ngủ tiếp.Ninh Nhã Văn chặn trước mặt hắn, liếc nhìn camera trên hành lang, nhỏ giọng thêm mắm dặm muối kể lại chuyện tối qua, muốn hắn thấy nguy cơ, chỉ tốt với Thiệu Thần là vô ích, hai người phải hợp sức.Nhưng Thiệu Mạnh Huy chẳng hiểu ý bà ta, nói qua loa: "Trẻ con phạm lỗi thì phải phạt, đổi lại là tôi thì không chỉ phạt, còn phải đánh cho nó chừa thói hư."
Ninh Nhã Văn khựng lại, nhận ra điều gì: "Đánh?
Anh chỉ giỏi nói mồm, anh động vào một sợi tóc của Thiệu Thần thử xem?"
Thiệu Mạnh Huy theo phản xạ muốn cãi, chợt nghĩ ra điều gì, im lặng, nói mỉa: "Thiệu Thần có phạm lỗi đâu mà tôi đánh nó?
Cô đừng cản đường, xéo đi."
Ninh Nhã Văn nhìn bóng ông ta đi khuất, như đang suy tính điều gì.Biết anh trai ở nhà với mình, Ứng Tân vui lắm, nhưng lại lo thành tích của anh, nhỡ không theo kịp thì sao, sẽ bị bố mẹ mắng.Dì Thôi biết chuyện, nói nhóc con lo thừa: "Thiếu gia học nhanh hơn chương trình ở trường nhiều rồi, ông cụ Thiệu cho cậu ấy đi học mỗi ngày là để cậu ấy vui vẻ với bạn bè, kết thêm bạn."
Ứng Tân cái hiểu cái không.Nhóc con biết anh trai chỉ ở trong thư phòng, không thích ồn ào.
Nhóc con thấy cũng tốt, có thể yên tĩnh làm việc, nhưng mọi người lại không nghĩ vậy...
Ứng Tân nghĩ nếu mình là bạn của anh trai thì tốt rồi, có thể cùng anh trai đọc sách, ông Thiệu cũng không lo anh trai không có bạn.Tiếc là mình là em trai, không thể làm bạn.Đúng lúc này, nhóc con thấy ở cửa có cái đầu đang nhìn vào, hơi giống Vệ Tư Lâm, nhưng nhìn kỹ lại thì không thấy nữa, tưởng mình hoa mắt.Bên kia, lớp chồi 1 trường mẫu giáo quốc tế Prince náo loạn, Thiệu Thần, người quản lý kỷ luật trừ điểm, lại không đến.Quyền lực rơi vào tay Tiền Dục Kiệt, người hay gây rối, chỉ một buổi sáng đã xử oan mấy vụ, khiến các bạn nhỏ oán than.Tiền Dục Kiệt bị mấy bạn nhỏ kiện cáo vây quanh, quần còn chưa kéo lên đã bị mọi người ồn ào dồn trong nhà vệ sinh, tức giận ném vở xuống đất: "Có giỏi thì đợi ngày mai Thiệu Thần về, các cậu đi tìm cậu ấy mà kiện."
Không khí im lặng, các bạn nhỏ lập tức im thin thít.Thiệu Thần không thèm nghe họ kể lể "oan tình" gì, dám phiền cậu đều bị ăn đòn, ai cũng sợ cậu .Tiền Dục Kiệt hừ một tiếng, nhặt vở lên: "Các cậu chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, tôi sắp điên đầu rồi."
Về lớp, Tiền Dục Kiệt vẫn cúi đầu nghịch gì đó, bạn cùng bàn nhắc nhở: "Cô giáo đến."
Tiền Dục Kiệt ừ một tiếng, vẫn không ngẩng đầu, bạn cùng bàn liếc nhìn, thấy cậu nhóc đang xem camera trong nhà, một chú chó lông trắng đang chạy tới chạy lui trên màn hình.Cậu bạn không nhịn được ghé lại: "Chó nhà cậu à?
Nhỏ nhắn đáng yêu quá, lần sau mang đến trường chơi nhé."
Tiền Dục Kiệt một mực phủ nhận, thu điện thoại, lần trước mang chó đi khám, bác sĩ thú y nói không có vấn đề gì.Mấy ngày sau, chó lại có biểu hiện biếng ăn, đổi bệnh viện khác vẫn nói chó rất khỏe mạnh, có thể có người khác cho chó ăn, ngày thường nên chú ý, không loại trừ khả năng có người muốn trộm chó đi bán.Tiền Dục Kiệt bắt đầu quan sát nhất cử nhất động của chó, còn tính từ hôm nay sẽ tự mình trông chó, nhất định phải bắt được kẻ muốn trộm chó.Đến chiều, Ứng Tân hết sốt, vết bầm tím trên cổ vẫn còn rất rõ, Thiệu Thần chơi xếp hình với nhóc con một lúc, thấy nhóc con buồn rầu, hình như có chuyện phiền lòng, cứ liếc nhìn mình.Cho rằng nhóc con buồn chán khi ở trong phòng, Thiệu Thần dẫn nhóc con ra ngoài cho chó ăn.Vừa ra cửa đã gặp Thiệu Mạnh Huy hớn hở bước tới, thần bí nói đã chuẩn bị quà cho Thiệu Thần.Thiệu Thần không có phản ứng gì, nhưng Ứng Tân thì có chút tò mò, nhóc con chưa bao giờ được bố mẹ tặng quà.Ngoài thư phòng, công nhân đang chuẩn bị chuyển một chồng sách vào trong.Quản gia già ngăn lại: "Ai cho các cậu vào đây?"
"Là tôi," Thiệu Mạnh Huy bước tới, mang theo chút đắc ý nói với Thiệu Thần: "Ba thấy thư phòng của con còn chỗ trống, nên mua mấy cuốn sách này, đều là sách được thư viện giới thiệu, con xem có thích không?"
Thiệu Thần ngạc nhiên, nhìn chồng sách trên mặt đất, được bọc giấy trắng, không biết là sách gì.Thiệu Mạnh Huy đứng ở cửa cầu thang, thấy cậu nhóc nhìn thẳng về phía mình, nhất thời có chút hoảng hốt, như trở về mấy năm trước, lúc say rượu hắn từng đứng ở chỗ này, ném từng cuốn sách vào người Thiệu Thần.Đứa con trai sinh ra đã ưu tú hơn mình, được bố yêu quý hơn mình, cướp đi tất cả của mình, lại còn dám nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, không sợ hãi gì cả.
Trước khi sinh ra nó, mình là công cụ sinh sản cho gia tộc, sau khi sinh nó ra, mình bị gia tộc vứt bỏ, bị ném vào xó xỉnh nào đó, còn không bằng một công cụ.Điều này khiến hắn mất lý trí, cơn giận dữ bùng nổ, chỉ muốn tiêu diệt kẻ khiến mình trở thành nỗi ô nhục.Khi tỉnh táo lại, hắn thấy Thiệu Thần nằm trên mặt đất, toàn thân bầm tím, bị trang giấy sắc bén cứa nhiều vết thương, trong đó vết thương trên vai nghiêm trọng nhất, bị kiếm đồ chơi ném trúng, tạo thành một vết thương xuyên thấu.Thiệu Mạnh Huy dời mắt đi, cảm giác tội lỗi muộn màng khiến hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia.Nhưng nghĩ lại, Thiệu Thần lúc đó còn nhỏ, chắc sẽ không nhớ, sau đó mình cũng xin lỗi rồi.Hơn nữa, Thiệu Thần đọc nhiều sách như vậy thì có ích gì, mỗi lần mình dẫn người tình về đều bị quấy rầy, người tình nhiều lần phàn nàn, nói Thiệu Thần cố ý hắt nước sôi vào người cô ta, ném bình hoa vào cô ta...
Khi bị xin lỗi, cậu lại cãi "chưa làm", sau đó không tìm được lý do thì im lặng, vẻ mặt không biết hối cải, còn nhỏ đã biết làm tổn thương người khác và nói dối, khiến hắn phải tốn rất nhiều công sức dỗ dành người tình, mới không nhịn được mà đánh người, không thể trách hắn được.Nhân viên đưa một quyển sách bìa da màu vàng, quản gia già mở ra, liếc nhìn qua, hóa ra toàn là tạp chí người lớn nước ngoài, bìa sách phản cảm, vội vàng đóng lại: "...Thiệu tiên sinh, ngài muốn mua sách thì báo tôi một tiếng là được rồi, chỗ tôi có danh sách đặt mua, toàn là những cuốn thiếu gia thích."
Thiệu Mạnh Huy không để ý: "Mua sách mà cũng lắm chuyện thế à?"
Quản gia già ngập ngừng, rồi nói: "Thư phòng không chứa được nhiều sách như vậy đâu ạ, kẻo làm phiền thiếu gia đọc sách.
Hay là cứ để tạm ở phòng chứa đồ, đợi tôi dọn dẹp chỗ trống, xem thiếu gia thích cuốn nào thì mang lên sau."
Ông nghi ngờ Thiệu Mạnh Huy căn bản không biết đây là loại sách gì, định ám chỉ cho hắn biết."
Không cần phiền phức thế đâu," Thiệu Mạnh Huy dạo này chán ngấy cái cảnh sáng sớm đưa con đi học, muốn Thiệu Thần nhanh chóng chấp nhận mình, phủi tay nói: "Thiệu Thần không có ở đây, ông đưa sách cho nó là được."
Thiệu Thần vốn không muốn xem, nhưng cậu là người yêu sách, không nỡ vứt đi, bèn nói: "Mang xuống phòng chứa đồ."
Quản gia già bảo nhân viên làm theo.Thiệu Mạnh Huy khó chịu, giật lấy xấp sách đưa đến trước mặt Thiệu Thần: "Xem ngay bây giờ đi, ba mày cực khổ mua sách cho mày, mày xem qua loa cũng được, thích thì giữ lại, không thích thì ba bảo họ trả."
Thiệu Thần không động đậy, quản gia già định đến lấy, bị Thiệu Mạnh Huy đẩy ra: "Ông xen vào làm gì, lắm chuyện thế?"
Quản gia già suýt ngã, Thiệu Thần và mấy nhân viên vội vàng đỡ ông.Nhân lúc đó, dây buộc sách bị tuột, mấy quyển sách rơi ra.Thiệu Thần tiến lên đá văng ra: "Tôi không cần quyển nào hết, mang đi đi."
Nhân viên đều dừng tay, nhìn cảnh hai cha con tranh cãi.Đừng thấy cậu kia bé tẹo, nhưng nói năng dứt khoát, còn có khí thế hơn cả ba nó.Nhưng nhiều người lại chú ý đến bìa sách trên đất, mặt mày ai nấy đều biến sắc.
Không biết chữ, nhưng ai cũng hiểu tranh vẽ, toàn là hình ảnh hở hang, chẳng ai dám tin đây là sách một ông bố mua cho con trai năm tuổi.Thiệu Mạnh Huy vẫn chưa nhận ra có gì không ổn, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt giận dữ không giấu được nữa.Trước mặt bao nhiêu người, bị con trai làm bẽ mặt, chẳng khác nào bị tát một cái.Ứng Tân đã nói Thiệu Thần thích sách, hắn liền lập tức bảo thư ký đi mua, muốn tạo bất ngờ cho người ta...
Cho dù không thích, mình cũng tốn bao nhiêu công sức, không công lao cũng có khổ lao, mà thằng nhãi này lại có cái vẻ mặt đó?Quản gia già cũng không kịp nghĩ nhiều, nhỏ giọng nói: "Ngài xem qua mấy cuốn sách này đi đã."
Thiệu Mạnh Huy nén giận, mở xấp sách ra, sắc mặt biến đổi, nghĩ đến chuyện vừa làm mất mặt, liền thấy tối sầm mặt mày.Hắn không thể ngờ được, vì trước kia hay lui tới chốn phong hoa, cùng tình nhân đủ kiểu mặn nồng, thư ký giỏi đoán ý hắn, cho rằng lần này lại muốn chơi trò gì đó, nên đặt mua một đống sách khiêu dâm, còn cố tình nói là sách được "thư viện" giới thiệu.Nói cho cùng vẫn là do hắn không để tâm, nếu lúc dặn dò thư ký hắn nói thêm một câu "mua sách cho con trai tôi", thì đã không đến nỗi gây ra chuyện nực cười này.Tặng quà biến thành trò cười, Thiệu Mạnh Huy hít sâu một hơi, bảo người mang sách trả về xe, chuẩn bị quay người rời đi.Ai ngờ Thiệu Thần lại nói: "Xin lỗi ông Trương."
Thấy hắn quay đầu lại với vẻ mặt sát khí, quản gia già vội vàng đứng giữa hai người.Thiệu Mạnh Huy đẩy ông ra, túm lấy cổ áo Thiệu Thần, ghé sát tai cậu nói: "Nhóc con, mấy ngày nay ba đối tốt với mày, mày liền quên mất trước kia mày khóc thế nào rồi à?"
Hắn vốn không phải là người giỏi nhẫn nại, giả vờ làm cháu ngoan mấy ngày nay, sự nhẫn nại đã đến giới hạn.Thiệu Thần mặt không hề dao động, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tôi không quên."
Thiệu Mạnh Huy giật mình, trong đầu mơ hồ hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, sắc mặt lập tức thay đổi, có thể thấy hàm răng hắn nghiến chặt, trong mắt xuất hiện một nỗi sợ hãi, vẻ mặt gần như dữ tợn.Quản gia già vội vàng kéo Thiệu Thần về phía sau mình, cảnh giác nhìn Thiệu Mạnh Huy.Thiệu Mạnh Huy không nói thêm gì, quay người bỏ đi.Xuống lầu, hắn gặp Ninh Nhã Văn, bà ta đứng tựa vào lan can, môi mấp máy, ra hiệu cho hắn.Ứng Tân có chút sợ hãi, nắm lấy tay Thiệu Thần.
Nhóc con không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng thấy chú ấy rất dữ với anh trai, còn dữ hơn cả bố nhóc con.
Sợ anh trai buồn, nhóc con chủ động nói: "Anh ơi, dì nói làm bánh kem nhỏ, mình đi ăn đi."
Thiệu Thần hỏi: "Không đi cho chó ăn à?"
"Không đi," Ứng Tân lắc đầu: "Trời tối rồi, chó về nhà rồi."
Bên kia, Tiền Dục Kiệt canh cả buổi trưa mà không thấy bóng dáng ai, bực bội thu dây xích chó, quyết định ngày mai quay lại.
Nhóc ta không tin là không tóm được kẻ trộm chó.Vệ sĩ nhà họ Tiền ra hiệu cho người đối diện, vệ sĩ nhà họ Thiệu thu ống nhòm.Ứng Tân chỉ tay ra ngoài cửa sổ, nơi có ánh sáng nhấp nháy, bảo Thiệu Thần xem: "Sáng hai lần."
Thiệu Thần giải thích: "Đó là các chú vệ sĩ đang truyền tín hiệu, nghĩa là 'hết cảnh giác'."
Ứng Tân gãi má.Thấy nhóc con không hiểu, Thiệu Thần vừa vuốt lại mái tóc rối bù cho nhóc con, vừa giải thích: "Sáng một lần nghĩa là 'chú ý, có người đến', sáng hai lần nghĩa là 'yên tâm, người đi rồi', sáng ba lần nghĩa là 'chú ý, cầm vũ khí'..."
Khi nói chuyện, tóc nhóc con bị tĩnh điện dựng đứng lên, Ứng Tân nhìn thấy mình trong gương, tóc tai bù xù như nhím con, lắc đầu thì thấy tóc càng dựng ngược, nhóc con kinh ngạc kêu lên.Thiệu Thần không hiểu sao lại thấy buồn cười, bật cười thành tiếng.Thấy anh trai vui vẻ, Ứng Tân gãi đầu, cũng cười theo.Bên này vui vẻ hòa thuận, bên kia Thiệu Mạnh Huy đang nổi trận lôi đình với điện thoại.Đầu dây bên kia nhẹ nhàng an ủi: "Trẻ con thì làm được gì, dù thông minh đến đâu cũng không bằng người lớn được.
Chỉ cần dùng chút mưu mẹo là dụ được chúng nó thôi.
Anh không cần tốn nhiều sức như vậy đâu.
Em có một người bạn thân, tình cảnh cũng giống anh, con cái không thân thiết.
Thế mà cô ấy nghĩ ra một cách, chưa đến nửa tháng đã thu phục được con cái rồi.
Anh biết làm thế nào không?"
Thiệu Mạnh Huy đang tuyệt vọng, thử mọi cách: "Nói tôi nghe xem."
"Chuyện vừa xảy ra đó," giọng người phụ nữ nhẹ nhàng nói: "Con trai cô ấy bị hen suyễn đúng không?
Cô ấy bày kế cho con trai lên cơn hen, rồi trời mưa to thì mang thuốc đến cho con, ngày đêm vất vả chăm sóc...
Nói chung là diễn một màn khổ tình, diễn nửa tháng là gầy cả người.
Đứa con riêng đó từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm, thế là dễ dàng bị cô ấy thu phục."
Thiệu Mạnh Huy nhíu mày: "Con riêng?"
"Ôi dào, con ruột hay con riêng thì cũng thế thôi, thằng nhóc đó đối xử với anh như vậy, anh còn coi nó là con ruột à?
Với lại, tình cảnh của con trai anh cũng giống như thằng bé đó..."
Người phụ nữ vội vàng ngừng lại, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.Thiệu Thần tuy có cả bố lẫn mẹ, nhưng tình cảnh cũng chẳng khác gì mấy đứa trẻ mồ côi.Thiệu Mạnh Huy trầm mặt cúp điện thoại, không để ý đến lời lỡ miệng của cô ta, mà đang nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của kế hoạch này....Lại một cuối tuần nữa.Mấy ngày nay, hai vợ chồng thay phiên đưa đón con, không biết có thỏa thuận gì sau lưng hay không, hay là vì con cái, mà bầu không khí giữa hai người không còn căng thẳng như trước nữa, thậm chí còn có thể ngồi xuống nói chuyện vài câu.Hôm nay, họ còn định cùng nhau đi đón Thiệu Thần.Họ nói là định đưa bọn trẻ đi sở thú chơi.
Ông Thiệu thấy hai người nói chuyện vui vẻ, cảm thấy sự kiên trì của mình cuối cùng cũng có kết quả, ông rất vui mừng: "Tùy các con quyết định, nhưng phải chú ý an toàn, ta sẽ cho vệ sĩ đi theo."
Thiệu Mạnh Huy đảm bảo: "Ba cứ yên tâm!
Con sẽ chăm sóc chúng nó cẩn thận."
Vệ Tư Lâm vốn định trốn học mẫu giáo nên mới đến đây chơi với dì nhỏ, ai ngờ lại bị anh trai mình dạy dỗ mấy trận, vừa lên xe đã háo hức hỏi: "Dì ơi, bao giờ đến nơi ạ?"
Ninh Nhã Văn cười nói: "Sao mà vội thế, còn phải đi đón anh con nữa, hôm nay anh con nghỉ học."
Vệ Tư Lâm cụt hứng, đảo mắt: "Thằng nhóc tóc xoăn đâu ạ?"
"Nó cũng đi," Ninh Nhã Văn xoa đầu cậu nhóc: "Lát nữa con cứ theo sát anh con, lần trước anh con phạt con là vì nó, đừng trách anh con, tại thằng nhóc tóc xoăn này nhiều chuyện, con cứ tránh xa nó ra."
Vệ Tư Lâm nhíu mày, cứng cổ cãi: "Ai nói, rõ ràng là anh trai con sai, con vẫn muốn chơi với Ứng Tân, Ứng Tân sau này là bạn thân nhất của con."
Ninh Nhã Văn ngứa tay muốn giật tóc cậu nhóc, cố gắng làm giọng mình nghe dịu dàng hơn: "Con nói linh tinh gì vậy, con đương nhiên là phải thân với anh trai con nhất rồi, anh ấy mới là người thân nhất của con."
Vệ Tư Lâm hừ một tiếng, không lay chuyển, anh trai cậu nhóc vừa đánh vừa mắng nhóc, còn muốn làm bạn thân nhất?
Không có cửa đâu.
Ứng Tân vẫn tốt hơn, bé tí teo, ôm lên mềm mại, không chỉ cho nhóc ăn hạt óc chó, còn cười với nhóc...
Nhóc không muốn anh trai nữa, nhóc ta cũng muốn một đứa em trai như vậy.Thấy cậu nhóc nói một đằng nghĩ một nẻo, Ninh Nhã Văn trong lòng dấy lên cảm giác nguy cơ, thằng nhóc tóc xoăn này thật sự lợi hại, không chỉ thu phục được Thiệu Thần, giờ đến cháu ngoại bà cũng phản chiến.Sau khi đón hai đứa trẻ, Thiệu Mạnh Huy lái xe đến vườn thú lớn nhất thành phố A, vệ sĩ đi theo hai chiếc xe phía sau, cũng rẽ theo.Thiệu Thần không có phản ứng gì với chuyến đi chơi này, lau mấy hạt cát trên mặt Ứng Tân, chăm sóc chú mèo con này.Ứng Tân nói là dính phải khi chơi trò đóng vai gia đình."
Đóng vai gia đình?"
Thiệu Thần chưa từng nghe qua từ này, cậu có chút nghiêm túc, âm thầm tính về nhà sẽ tra sách.Vệ Tư Lâm ngồi bên cạnh biết được anh trai mình đến cái này cũng không biết, mặt đầy kinh ngạc, hình tượng siêu trí tuệ của anh trai nhóc trong lòng nhóc có dấu hiệu sụp đổ.Để phòng ngừa cậu ta lén lút bắt nạt Ứng Tân, Thiệu Thần ngồi giữa hai người, hoàn toàn ngăn cách khả năng nhóc ta động tay động chân, thấy đối phương ngơ ngác, cậu thản nhiên quay đầu đi.Cổng vườn thú dựng một tấm biển quảng cáo lớn, Ứng Tân ngẩng đầu nhìn, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của một vài con vật vọng lại, hào hứng chỉ cho Thiệu Thần."
Anh ơi, có tinh tinh, voi, ngựa vằn, sư tử, còn có cún con nữa..."
Thiệu Thần nhìn theo hình ảnh tìm chú thích: "Không phải cún, là cáo trắng."
"Cáo ạ?"
Ứng Tân không biết cáo, có chút thất vọng: "Nhưng nó giống cún con của chúng ta mà."
Gần đến cuối kỳ, trường học giao bài tập thủ công, dạo này Ứng Tân về nhà phải làm thủ công, còn phải làm bài tập, có thể nói là rất bận rộn, không có thời gian đi cho con Samoyed ăn, rất nhớ nó.Đương nhiên, nhóc con không biết có một đứa trẻ đang ngồi xổm bên chuồng chó cả tuần nay, sắp tức nổ phổi.Thiệu Thần nắm tay nhóc con: "Tối nay về nhà mình cho nó ăn."
Ứng Tân lại vui vẻ, đếm từng con vật mình biết: "Ngựa vằn có màu trắng đen, chim nhỏ có màu xám..."
Thiệu Thần nhìn qua, sửa lại: "Con chim này màu đỏ."
Ứng Tân ngơ ngác.Có lẽ trường mẫu giáo chưa dạy phân biệt màu sắc, Thiệu Thần chỉ vào quả bóng bay màu đỏ trên biển quảng cáo: "Đây là màu đỏ."
Ứng Tân khó hiểu: "Anh ơi, cái này cũng màu xám mà."
Thiệu Mạnh Huy gọi hai người: "Vào thôi, các con đang nói chuyện gì vậy?"
Thiệu Thần lập tức quay người đi, Thiệu Mạnh Huy có chút xấu hổ, vì chuyện đẩy quản gia già mấy hôm trước, Thiệu Thần vẫn luôn không để ý đến hắn, mặc kệ hắn giải thích thế nào, cậu hoặc là coi hắn như không khí, hoặc là coi như người gỗ, đến chính hắn cũng thấy mình hèn nhát.Ninh Nhã Văn nắm tay Vệ Tư Lâm, một tay khác định nắm tay Thiệu Thần, nhưng bị cậu tránh ra.Thiệu Mạnh Huy tỏ vẻ bất đắc dĩ, bảo vệ sĩ theo kịp, canh giữ hai đứa trẻ, đảm bảo không có vấn đề gì mới vào vườn thú.Hai bên đường cây cối rậm rạp, tấm biển đầu tiên là "Sơn trang sư hổ", sau bức tường cao dày là những con hổ hung dữ, đang lười biếng vẫy đuôi tìm chỗ nghỉ ngơi, có đứa trẻ cầm đùi gà mua bên ngoài ném vào, bị hổ đạp xuống chân, cúi đầu ngửi ngửi, ngoạm một miếng nuốt vào, đám trẻ con bên ngoài reo hò.Nhân viên quản lý nghiêm túc nhắc nhở: "Xin đừng cho thú dữ ăn, chú ý an toàn."
Người nhà đứa trẻ liên tục xin lỗi, dẫn đám trẻ con rời đi.Con hổ ăn xong đùi gà, liếm liếm lông còn thòm thèm, đôi mắt hổ uy phong lẫm lẫm, đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được mục tiêu, nhìn về phía bên này, đột nhiên gầm lên một tiếng, như đang thúc giục.Ứng Tân sợ hãi nắm chặt tay Thiệu Thần: "Anh ơi..."
Thiệu Thần nắm chặt tay nhóc con: "Nó ở trong đó, không ra được đâu."
Vệ Tư Lâm bước lên, vỗ vỗ ngực: "Em đừng sợ, anh sẽ đánh đuổi nó đi."
Nói xong, cậu nhóc muốn kéo Ứng Tân đi.Thấy cậu nhóc đến gần, Ứng Tân theo bản năng che cổ, rụt người về phía sau.Thiệu Thần gạt tay cậu nhóc ra, Vệ Tư Lâm ngẩng đầu lên không phục, liền nghe cậu nói: "Còn bắt nạt Ứng Tân nữa, tối nay tôi cho Boer đến ngủ cùng cậu."
Boer chính là con chó Bordeaux giám sát Vệ Tư Lâm chạy bộ, lớn lên cực kỳ hung dữ, Vệ Tư Lâm mấy ngày liền gặp ác mộng về nó, từ hôm đó trở đi thấy nó là cậu nhóc tránh xa, đúng là nỗi ám ảnh tuổi thơ."
Anh!," Vệ Tư Lâm lùi lại một bước: "Anh không nói lý, em là muốn bảo vệ Ứng Tân, không phải bắt nạt em ấy."
"Không cần cậu bảo vệ," Thiệu Thần nắm tay Ứng Tân đi về phía trước: "Ai bắt nạt em ấy thì tôi sẽ đòi lại."
Ứng Tân ngước đầu nhìn Thiệu Thần, dụi dụi vào người cậu, nhỏ giọng tuyên bố: "Em cũng sẽ bảo vệ anh."
Nhóc con nói nhỏ quá, Thiệu Thần không nghe thấy, nhưng cậu rất thích dáng vẻ mềm mại của Ứng Tân, để mặc nhóc con nắm tay mình, cọ tới cọ lui trên mặt, khóe miệng không nhịn được cong lên.Vệ Tư Lâm bị bỏ lại tại chỗ, còn muốn nằm xuống đất ăn vạ, bị Ninh Nhã Văn kéo lại: "Con lại đi trêu chọc thằng bé đó làm gì?"
Vệ Tư Lâm rất ấm ức: "Dì ơi, dì bắt cóc Ứng Tân cho con được không?"
Cậu nhóc muốn lén mang về nhà giấu đi, để anh trai không tìm thấy.Ninh Nhã Văn tức giận không biết nói gì, nhìn Thiệu Mạnh Huy, người kia gật đầu.Đi về phía trước là khu vực của các loài động vật ăn cỏ nhỏ hơn, chuột túi và các loài động vật giỏi nhảy nhót được ngăn cách bằng một con hào dài, Ứng Tân phát hiện bụng chuột túi phình to, nhìn kỹ mới thấy bên trong còn có một con chuột túi con đang thò đầu ra nhìn xung quanh.Ven đường có mấy người bán đồ trang sức hình tai thỏ, Ninh Nhã Văn mua cho ba đứa trẻ mỗi đứa một cái.Thiệu Thần là một cặp sừng linh dương dài, cậu thấy trẻ con nên không đeo, cầm trên tay.Ứng Tân rất thích đôi tai thỏ của mình, vui vẻ đội lên đầu, đi ba bước lại lắc lư một cái, khiến đôi mắt càng thêm linh động, như một con thỏ trắng nhỏ đang nhảy nhót.Vệ Tư Lâm giật giật đôi tai hổ của mình, kêu gào muốn nhào về phía Ứng Tân.Ứng Tân "A" một tiếng, trốn sau lưng Thiệu Thần, Thiệu Thần liền che chở cho nhóc con.Vệ Tư Lâm bị Thiệu Thần cản, đột nhiên khựng lại, đột nhiên cảm thấy sau lưng bị đẩy một cái, mất đà lao về phía trước.Thiệu Thần bị ngã xuống đất, tất cả vệ sĩ xúm lại đỡ cậu dậy."
Sao lại bất cẩn thế?"
Thiệu Mạnh Huy vỗ vỗ quần áo Thiệu Thần: "Lấm lem hết rồi."
Ứng Tân luống cuống đứng tại chỗ: "Anh ơi, xin lỗi."
Đều tại nhóc con và Vệ Tư Lâm đùa giỡn, mới khiến anh trai bị ngã."
Gần đây có nhà vệ sinh, có thể vào lau qua," Ninh Nhã Văn đẩy Vệ Tư Lâm: "Là con làm bẩn quần áo anh, mau đi giúp anh lau sạch đi."
Thiệu Thần nhìn Ứng Tân, bảo nhóc con đứng đây đợi mình, quay người đi về phía nhà vệ sinh, Vệ Tư Lâm vốn không muốn đi, bị Ninh Nhã Văn đẩy một cái, miễn cưỡng đi theo.Từ hướng trạm tiếp đón bay tới mùi bánh kem nhè nhẹ.Ninh Nhã Văn hỏi: "Ứng Tân có muốn ăn chút gì không?"
Ứng Tân lắc đầu, ngoan ngoãn đứng chờ anh trai, nhưng Ninh Nhã Văn kéo tay nhóc con: "Đừng ngại, dì dẫn con đi mua đồ ăn vặt, xem có món nào Thiệu Thần thích không, mua cho cả anh ấy nữa."
Nhắc đến Thiệu Thần, Ứng Tân không từ chối được, ngoan ngoãn đi theo Ninh Nhã Văn vào cửa hàng.Ngoài ông nội và Thiệu Thần, nhóc con chưa từng nắm tay ai khác, cảm thấy tay dì rất mềm, người cũng thơm tho, nhóc con hơi ngại ngùng cúi đầu.Nhân viên cửa hàng tiến lên hỏi: "Hai vị muốn mua gì ạ?"
Ninh Nhã Văn cúi xuống hỏi Ứng Tân: "Con biết Thiệu Thần thích ăn gì không?
Ở đây có bánh sầu riêng, bánh hoa anh đào, bánh crepe...
Mua mấy loại này được không?"
Nhân viên giới thiệu: "Bánh ở đây ngon lắm ạ, đặc biệt là bánh sầu riêng có công thức đặc biệt, không những không có mùi sầu riêng, mà còn mềm mịn thơm ngon, không bị khé cổ, rất nhiều khách hàng mua lại, nếu quý khách thích sầu riêng mà sợ mùi, đừng bỏ lỡ ạ."
Ứng Tân vội vàng lắc đầu, kéo tay Ninh Nhã Văn, thì thầm vào tai bà: "Đừng mua sầu riêng."
Cậu bé nhớ dì Thôi từng nói, anh trai không ăn được sầu riêng, sẽ bị ốm.Ninh Nhã Văn nhẹ nhàng hỏi: "Vậy Ứng Tân có thích bánh sầu riêng không?
Giống bánh kem dì Thôi làm ấy, ngọt ngào, con muốn ăn đúng không?
Dì mua cho con một phần."
Bánh kem dì Thôi làm rất thơm, nhưng Ứng Tân vẫn lắc đầu nguầy nguậy: "Không thích ạ."
Anh trai sẽ bị ốm, nhóc con không thích.Nhưng Ninh Nhã Văn không hề để ý đến câu trả lời của cậu bé, đành nói với nhân viên: "Cháu nhà tôi đòi ăn bánh sầu riêng, phiền cô mua giúp tôi cả ba loại này."
"Vâng ạ," nhân viên gói ba loại bánh, Ninh Nhã Văn nhận lấy, ra khỏi cửa hàng thì đưa một túi cho Ứng Tân: "Đây là bánh sầu riêng của con, túi màu đỏ, con cầm cẩn thận nhé."
Ứng Tân ngơ ngác nhận lấy, cẩn thận nắm chặt túi, tự nhủ nhất định không được để anh trai ăn đồ ở đây.Quần áo bị bẩn khiến Thiệu Thần mất hứng thú đi dạo vườn thú, Ứng Tân vì lo lắng cho túi bánh trong tay, tinh thần căng thẳng, cũng không có hứng thú gì, chỉ có Vệ Tư Lâm là vui vẻ suốt chặng đường, thỉnh thoảng lại lấy bánh trong túi ra ăn, ăn no rồi lại đi uống nước.Túi bánh của Ứng Tân suýt rơi xuống đất, nhóc con vội vàng siết chặt, kiểm tra túi bánh, vẫn là hình vẽ cũ.Buổi trưa ở vườn thú trôi qua nhanh chóng, Thiệu Mạnh Huy nói: "Ăn hết đồ ăn trong tay đi, chúng ta về nhà."
Ninh Nhã Văn nhận được điện thoại, ra hiệu cho mọi người rồi đi vào một góc.Thiệu Thần cũng có một túi bánh, thấy mọi người đang ăn, nhóc con cũng bắt đầu ăn phần của mình.Bánh quy mua cho trẻ con, nhỏ và ít, ăn rất nhanh.Ứng Tân lúc này ăn nhanh hơn ai hết, nhóc con ăn ít, ngày thường ăn cái gì cũng chậm rãi, một cái bánh bao cầm nửa ngày mới thấy một vết răng, hôm nay lại nhét nhiều như vậy, không nhịn được nôn khan mấy cái."
Ngon đến thế cơ à?"
Vệ Tư Lâm tò mò thò đầu qua, bị Thiệu Thần đẩy ra.Thấy túi bánh đã hết, Ứng Tân vội vàng ném vào thùng rác, như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng yên tâm.Thiệu Mạnh Huy liếc nhìn Thiệu Thần, thấy nhóc con ăn hết bánh, nhíu mày, hình như muốn nói gì đó.Đúng lúc này, Ninh Nhã Văn đi tới, liếc nhìn bọn trẻ, hắn im lặng, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.Ba đứa trẻ lần lượt lên xe, xe khởi động, Thiệu Thần đột nhiên cảm thấy mu bàn tay ngứa, vén tay áo lên, thấy lấm tấm những nốt đỏ trên cánh tay, còn có nhiều nốt khác đang trồi lên từ dưới da, nhìn thôi cũng thấy khó chịu.Ứng Tân kinh ngạc kêu lên, ôm lấy cánh tay Thiệu Thần: "Anh ơi...
Dì ơi, trên người anh trai có nhiều nốt đỏ quá."
Ninh Nhã Văn và Thiệu Mạnh Huy nhìn nhau, khóe miệng hơi cong lên, khi quay đầu lại thì tỏ vẻ kinh hãi: "Sao lại thế này, Thiệu Thần bị dị ứng rồi, Mạnh Huy, mau đưa con đến bệnh viện."
"Thiệu Thần," Thiệu Mạnh Huy vừa lái xe vừa nói: "Con cố chịu một chút, ba đưa con đến bệnh viện ngay."
Thiệu Thần không thể trả lời, cậu nhắm mắt, ngã vào lòng Ứng Tân.Cùng lúc đó, biệt thự nhà họ Thiệu, cửa thư phòng bị gõ dồn dập.Ông Thiệu nhíu mày: "Chuyện gì vậy?"
Ông Trương đẩy cửa ra, vội vàng nói: "Ông chủ ơi, không hay rồi, thiếu gia bị dị ứng nặng, đang cấp cứu ở bệnh viện."
Ông Thiệu vội vã đến bệnh viện, cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, đèn đỏ sáng, Ninh Nhã Văn ngồi trên ghế dài hành lang, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không, vẻ mặt lo lắng, Thiệu Mạnh Huy đi đi lại lại đầy nôn nóng.Ông Thiệu tiến lên tát Thiệu Mạnh Huy: "Con đã hứa với ta thế nào, nói sẽ chăm sóc Thiệu Thần, đây là cách chăm sóc của con à?"
"Bốp", một tiếng tát vang dội.Thiệu Mạnh Huy ù tai, suýt nữa không đứng vững."
Ông chủ!"
"Bốp!"
Ông Trương và Ninh Nhã Văn cùng xông lên.Thiệu Mạnh Huy đỡ lấy tường, cảm thấy lạnh thấu xương, hắn dùng lưỡi liếm liếm má nóng rát, đáy mắt lóe lên tia hận ý, cúi đầu: "Xin lỗi ba, đều là con sai."
Ông Thiệu ngực phập phồng dữ dội, khó thở, ôm ngực."
Ông chủ ơi," ông Trương hoảng sợ, vội vàng đỡ ông ngồi xuống ghế, lấy thuốc từ trong túi ra: "Ông đừng lo lắng, phải giữ gìn sức khỏe, thiếu gia cát nhân thiên tướng, sẽ không sao đâu."
Ông Thiệu nuốt thuốc, thở phào một hơi, trầm giọng hỏi: "Bác sĩ nói sao?"
Vệ sĩ đi theo tiến lên một bước, thuật lại chi tiết: "Bác sĩ nói đây là sốc phản vệ, đang tiêm adrenalin để cấp cứu, chỉ cần huyết áp tăng lên, chênh lệch mạch áp lớn hơn, số liệu trở lại bình thường là có thể qua khỏi."
Mắt ông Thiệu đỏ ngầu, bàn tay già nua nắm chặt cây gậy, gân xanh nổi lên, rõ ràng là đang giận dữ tột độ.Ninh Nhã Văn lặng lẽ lau nước mắt: "Đều tại tôi không trông nom Thiệu Thần cẩn thận, nếu tôi để mắt đến Ứng Tân, chuyện này đã không xảy ra."
Đúng rồi, còn Ứng Tân nữa.Ông cụ lúc này mới nhớ ra còn hai đứa trẻ, vừa định mở miệng, chợt thấy khuôn mặt nhỏ bé đang nép sau góc tường.Ứng Tân đang đứng dưới cửa sổ góc tường bên cạnh phòng phẫu thuật.
Ngoài kia là màn đêm thăm thẳm, ánh đèn trắng xóa hắt xuống sàn nhà, phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Nhóc con ôm chặt đôi tai linh dương của Thiệu Thần, mặt mày tái nhợt vì sợ hãi, nước mắt đầm đìa, không biết đã khóc bao lâu rồi.
Hai hàng mi nhóc con dính đầy nước mắt, vạt áo ướt sũng, cả người đang trong trạng thái cực kỳ hoảng sợ.Vệ Tư Lâm cũng bị người lớn dọa choáng váng, cậu nhóc hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra với anh trai mình.
Thấy Ứng Tân khóc đến đáng thương, cậu nhóc lo lắng nói: "Cậu đừng khóc, kẹo mút sau này tớ cho cậu ăn hết, đừng khóc nữa."
Nếu không lát nữa anh trai nhóc ra ngoài lại tưởng nhóc bắt nạt Ứng Tân, nhóc lại bị chó cắn mất.Ông cụ Thiệu kéo Ứng Tân đến trước mặt: "Đừng sợ, anh trai con sẽ không sao đâu."
Ứng Tân nấc nghẹn nhìn về phía phòng phẫu thuật, nhóc con sợ lắm, ông nội trước kia cũng như vậy, nằm trên tấm ga trải giường trắng toát, được đẩy ra từ cánh cửa cao lớn kia, rồi không bao giờ mở mắt nhìn nhóc con nữa, cũng không nói chuyện, chọc nhóc con cười nữa, rồi đi đến một nơi rất xa, rất xa.Ông cụ vuốt vai nhóc con, phát hiện Ứng Tân toàn thân đang run rẩy, hàm răng va vào nhau lập cập, tay cũng lạnh buốt, vội vàng nói: "Ông Trương, mau đưa thằng bé đi khám bác sĩ, nó bị dọa rồi."
Ông Trương bước lên.Ứng Tân vội vàng chui vào góc ghế, lắc đầu nguầy nguậy."
Được được được, không đi," ông cụ nhẹ nhàng vỗ lưng nhóc con, nghĩ đến lúc này nhóc con cũng có tâm trạng giống mình, không khỏi đau lòng, động tác vô cùng dịu dàng, chiều chuộng: "Chúng ta không đi, con cứ ở lại đây đợi Thiệu Thần ra, cùng ông nội."
Ông Trương nghe xong thì quay người đi mời bác sĩ đến.Chưa kịp đợi ông ấy quay lại, đèn phòng phẫu thuật đã tắt.Ông cụ Thiệu lập tức đứng dậy, Ứng Tân cũng vội vàng theo sau, Vệ Tư Lâm cũng chen vào.Mọi người xúm lại.Bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng đầu mỉm cười: "Không cần lo lắng, bệnh nhân không sao, may mà cấp cứu kịp thời, tiếp theo sẽ truyền dịch, theo dõi mấy ngày."
Ông cụ Thiệu lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lúc hoảng hốt chạm phải một cái đầu xù xù, cúi đầu nhìn thì thấy Ứng Tân đang nước mắt lưng tròng nhìn mình, ông cụ cười nói: "Thiệu Thần không sao rồi."
Lời còn chưa dứt, Thiệu Thần nằm trên giường bệnh trắng toát được đẩy ra, chuẩn bị chuyển lên phòng chăm sóc đặc biệt trên lầu, Ứng Tân nhón chân, mắt nhìn theo hướng anh trai, thân hình nhỏ bé của nhóc con luồn qua giữa hai chân người lớn, ôm sừng hươu và tai thỏ chạy theo xe lăn lên lầu."
Chờ tớ với."
Vệ Tư Lâm muốn chạy theo thì không dễ như vậy, bị Ninh Nhã Văn giữ chặt: "Bệnh viện đông người, đừng chạy lung tung."
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Thiệu Thần, bác sĩ khám cho Ứng Tân cũng đến.
Kiểm tra cẩn thận xong, bác sĩ nói không có vấn đề gì, tay chân lạnh buốt, toàn thân run rẩy là do bị dọa, hoảng sợ nhất thời thôi, uống chút nước ấm, giữ cho tinh thần ổn định, ngủ một giấc là ổn.Ứng Tân ghé sát mép giường trông Thiệu Thần, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm anh trai, anh trai luôn khỏe mạnh, giờ cắm ống đầy người, mặt mũi bệnh tật nằm kia, khiến nhóc con thấy vừa xa lạ vừa đau lòng.
Kim tiêm cắm trên cổ tay, to như vậy, anh trai nhất định đau lắm, Ứng Tân mũi cay cay, nhẹ nhàng thổi thổi vào cổ tay Thiệu Thần, trong lòng lẩm nhẩm, anh trai không đau.Ông cụ Thiệu đứng bên giường nhìn một lúc, quay người bước ra ngoài."
Mạnh Huy, Nhã Văn, hai con ra đây với ta."
Hai người nhìn nhau, biết sắp bị tra hỏi.Ngoài hành lang, ông cụ Thiệu đẩy tay Ninh Nhã Văn ra, lạnh lùng nhìn bà ta: "Thiệu Thần dị ứng với sầu riêng, người nhà họ Thiệu ai cũng biết, bác sĩ nói lần này sở dĩ nghiêm trọng như vậy là vì tiếp xúc quá nhiều chất gây dị ứng, chuyện này là sao?
Các con mua sầu riêng, còn cho nó ăn?"
"Sầu riêng nào ạ, con không có mà!"
Thiệu Mạnh Huy tỏ vẻ oan ức: "Con chỉ đưa bọn trẻ đi dạo vườn thú thôi, không mua trái cây, càng không thấy sầu riêng gì, căn bản không biết vì sao nó lại dị ứng."
Vẻ mặt hắn khẩn trương, ông cụ Thiệu thấy không giống nói dối, con trai mình thế nào ông hiểu rõ nhất, không có tiền đồ, thiếu kiên nhẫn, không giấu được tâm sự, nói dối không hợp lý.Cảm nhận được ánh mắt trầm ngưng dừng trên người mình, Ninh Nhã Văn cắn chặt răng: "Ba, đều tại con, là con mua bánh sầu riêng."
Sắc mặt ông cụ Thiệu hơi khó coi: "Nói rõ ràng."
"Ban đầu chúng con đang đi dạo vui vẻ, đúng lúc gặp quán bán đồ ăn vặt trong vườn thú, Ứng Tân nói muốn ăn, vào trong nghe chủ quán nói bánh sầu riêng là món đặc biệt của quán nên đòi mua bánh sầu riêng."
Ninh Nhã Văn mặt mày khó coi: "Con nghĩ Thiệu Thần dị ứng với sầu riêng, bàn với nó mua một cái ăn thử cho biết, ăn xong ngay cũng không sao, ai ngờ nó không chịu, con đành bảo chủ quán mua cả ba loại, cố ý dùng túi màu đỏ đựng riêng, dặn đi dặn lại Ứng Tân cầm ăn, đừng cho Thiệu Thần, nó cũng đồng ý, ai ngờ...
Ai, giá mà con cứ trông chừng nó thì tốt rồi."
Ứng Tân đòi ăn?Không chỉ ông Trương giật mình, ông cụ Thiệu cũng nhíu mày.Nói Vệ Tư Lâm khóc lóc ăn vạ đòi ăn thì còn có chút tin được, Ứng Tân tính cách ngoan ngoãn, cho gì ăn nấy, hầu như không chủ động đòi đồ, còn sợ người lạ, đến giờ vẫn chưa thân với ông cụ, huống chi là Ninh Nhã Văn mới quen chưa đến nửa tháng.Ông cụ nghi ngờ Ninh Nhã Văn cố tình tìm lý do đổ tội: "Nhã Văn, các con không chăm sóc Thiệu Thần cẩn thận, sơ suất nhất thời ta còn có thể tha thứ, nhưng nếu rõ ràng là mình sai mà không dám nhận lại đổ tội cho một đứa trẻ, nhân phẩm quá thấp kém."
Trước mặt người ngoài, ông cụ luôn giữ gìn con dâu, đây là lần đầu tiên ông nói nặng lời như vậy, có thể nói là rất nghiêm trọng."
Ba," Ninh Nhã Văn mặt trắng bệch: "Con nói câu nào cũng là thật, nếu ba không tin có thể xem lại camera lúc đó, hoặc hỏi người bán hàng trong quán xem có đúng không.
Túi màu đỏ cuối cùng đến tay Thiệu Thần, con đoán là Ứng Tân ăn thấy không ngon, muốn ăn thử cái khác nên đổi cho Thiệu Thần...
Ba biết đấy, Thiệu Thần luôn thương nó, yêu cầu gì cũng đồng ý, con thấy Ứng Tân ngoan ngoãn nghe lời nên mới yên tâm mua bánh sầu riêng, ai ngờ nó biết rõ Thiệu Thần dị ứng sầu riêng mà vẫn cho nó ăn...
Con biết con có lỗi, con nhận sai, nhưng sự thật là vậy, con không hề muốn đổ lỗi cho ai cả."
Ông cụ Thiệu nhất thời á khẩu, Ninh Nhã Văn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hơi thở cũng dồn dập: "Thật ra không cần tìm người ngoài, Ứng Tân ở đây, nó sẽ không nói dối, tôi muốn đối chất với nó."
Nói xong, bà ta mở cửa phòng bệnh."
Nhã Văn!"
Ông cụ Thiệu không ngờ bà ta nói là làm ngay, không kịp ngăn cản, chớp mắt bà ta đã ôm Ứng Tân ra ngoài.Ứng Tân đang trông Thiệu Thần, lúc này ngơ ngác đứng giữa đám người, bị mọi người nhìn chằm chằm, nhóc con rụt rè bất an lùi lại, tìm kiếm chỗ khuất, hoảng sợ như một con thú nhỏ bị giật mình, ông Trương lập tức đau lòng, tiến lên ôm nhóc con vào lòng, ngay lập tức bị nhóc con ôm chặt lấy cổ, đầu nhỏ vùi vào cổ áo ông.Từ khi Thiệu Thần hôn mê, nhóc con luôn trong trạng thái hoảng sợ, một chút động tĩnh nhỏ cũng khiến nhóc con sợ hãi.Ông Trương nhỏ giọng an ủi: "Ứng Tân đừng sợ, chú ở đây, ông nội cũng ở đây."
Nhóc con gật đầu.Ứng Tân mắt đỏ hoe nhìn ông Trương: "Chú ơi, cháu muốn anh trai."
Ông Trương đứng lên: "Được, chú đưa cháu đi gặp anh trai."
Ninh Nhã Văn chắn trước mặt hai người, nhẹ nhàng nói: "Ứng Tân, con biết anh trai không ăn được sầu riêng đúng không?"
Ứng Tân có chút sợ hãi bà ta, cúi đầu, không nói gì.Thấy con dâu kiên quyết như vậy, ông cụ Thiệu cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì, ra hiệu cho ông Trương.Nhận được ám hiệu của ông cụ Thiệu, ông Trương nắm tay Ứng Tân: "Ngoan nào, dì hỏi gì thì gật đầu nếu đúng, lắc đầu nếu sai."
Ứng Tân dừng lại một chút, rồi gật đầu.Ninh Nhã Văn lại hỏi: "Lúc đó có phải con nói muốn ăn vặt, dì nói tiện mua cho anh trai con một ít không?"
Ứng Tân cố gắng nhớ lại, rồi gật đầu."
Chủ quán nói bánh sầu riêng là món đặc biệt của họ, dì nói Thiệu Thần dị ứng sầu riêng, không muốn mua, con liền lắc đầu nguầy nguậy, đúng không?"
Ứng Tân nhớ mang máng mình có lắc đầu từ chối, do dự rồi gật đầu.Ninh Nhã Văn khóe mắt ướt át, dần dần nức nở: "Dì không còn cách nào đành phải mua cho con, còn dùng túi màu đỏ đựng riêng, lúc đó dì đã dặn con rất nhiều lần, bảo con giữ túi màu đỏ của mình, đúng không?"
Ứng Tân gật đầu.Mọi người ở đó đều sững sờ.Giọng Ninh Nhã Văn chua xót: "Vậy tại sao cuối cùng túi bánh lại đến tay Thiệu Thần, dì đã dặn đi dặn lại con ăn của con, đừng cho Thiệu Thần mà?
Tại sao con lại đổi cho anh ấy?
Con còn nhỏ mà đã giả tạo, lừa dối bao nhiêu người, giờ lại tỏ vẻ đáng thương cho ai xem?"
Ứng Tân bị bà ta dọa cho run rẩy, nước mắt lã chã rơi: "Cháu không có, cháu không có... hức hức, cháu ăn hết rồi... cháu ăn hết rồi."
"Nhã Văn," ông cụ Thiệu bảo ông Trương đưa Ứng Tân vào trong, nhìn Ninh Nhã Văn mất kiểm soát, thở dài: "Ứng Tân chỉ là một đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu, tham ăn chút cũng có thể hiểu được...
Lần này ta lỡ lời, con đừng để bụng, may mà Thiệu Thần không sao, chuyện này coi như xong."
"Dựa vào cái gì mà coi như xong," Ninh Nhã Văn dường như hoàn toàn suy sụp, nước mắt giàn giụa: "Mọi người không thể vì thấy nó nhỏ, thấy đáng thương mà đổ hết tội cho tôi, Thiệu Thần là con ruột của tôi, nó bệnh tôi còn đau lòng hơn ai hết, nhưng bây giờ tôi không chỉ phải chịu nỗi đau của người mẹ, còn phải gánh chịu sự chỉ trích của người thân.
Lúc đó tôi dặn Ứng Tân bao nhiêu lần, mọi người đều nói nó ngoan ngoãn nghe lời, tôi cũng tin...
Nhưng tôi chỉ quay đi nghe điện thoại một lát, bọn nó đã ăn xong bánh rồi, là tôi sơ ý, tôi không trách nó, tôi xin lỗi Thiệu Thần."
Ông cụ Thiệu thấy bà ta tự trách, thở dài, lau khóe mắt ướt át, bảo Thiệu Mạnh Huy đưa bà ta về phòng nghỉ.Trong phòng bệnh, Ứng Tân lặng lẽ bò lại mép giường Thiệu Thần, nhóc con không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ cảm thấy rất ấm ức, bánh sầu riêng nhóc con rõ ràng đã ăn hết rồi, nhưng anh trai vẫn bị bệnh, nhóc con không hiểu...
Nhưng nhóc con nghĩ anh trai thông minh như vậy chắc chắn biết chuyện gì xảy ra, Ứng Tân nắm chặt vạt áo Thiệu Thần, chuyên tâm chờ anh tỉnh lại, tin chắc chỉ cần anh trai tỉnh lại sẽ nói cho nhóc con biết.Hôm nay nhóc con khóc quá nhiều, đôi mắt xinh đẹp sưng húp, đầy tia máu đỏ, có lẽ hơi ngứa nên nhóc con đưa tay dụi, ai ngờ càng dụi càng đỏ.Ông Trương giữ tay nhóc con lại: "Ứng Tân đừng dụi, chú đi mua thuốc nhỏ mắt cho con, con ngủ một lát đi."
Ứng Tân không chịu rời đi, úp mặt xuống người Thiệu Thần."
Này," ông Trương nhìn ông cụ Thiệu bước vào, ông cụ gật đầu: "Giường đủ lớn, cho Ứng Tân ngủ cạnh Thiệu Thần đi."
Ông tin rằng khi cháu trai bảo bối của ông tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là Ứng Tân, nó sẽ rất vui.Ông Trương làm theo.Ông cụ Thiệu nhìn hai cái đầu nhỏ sát bên nhau, ông cũng không ngờ, kẻ gây ra chuyện lần này lại là cục bột nhỏ mềm nhũn này.Sau khi được Thiệu Mạnh Huy khuyên nhủ, Ninh Nhã Văn đã bình tĩnh lại, tự mình đến xin lỗi ông cụ: "Vừa rồi con kích động quá, nói mấy lời không phải, ba đừng để bụng."
Ông cụ Thiệu cười: "Người một nhà cả, ta cũng có chỗ không đúng, vì Thiệu Thần bị bệnh nên quá lo lắng, lời lẽ nặng nề.
Lần này coi như bài học, sau này trông con phải để ý hơn, đừng để chuyện tương tự xảy ra nữa."
Đến đây, coi như chuyện đã xong, Thiệu Mạnh Huy vội vàng dạ vâng, sau lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh."
Con biết rồi," Ninh Nhã Văn cũng nói, mỉm cười dịu dàng: "Con thật sự không nên giận dỗi một đứa trẻ như vậy, vừa rồi con thấy Ứng Tân ngủ cùng Thiệu Thần, mắt sưng húp, nghe ông Trương nói nó sinh ra đã yếu, dễ bị bệnh.
Nay Thiệu Thần bị dị ứng, bệnh viện nhiều người ra vào, con sợ lây bệnh cho Ứng Tân..."
"Với lại, tuy con biết hôm nay nó không cố ý, nhưng Ứng Tân dù sao cũng còn nhỏ không hiểu chuyện, Thiệu Thần lại quen nhường nhịn nó, hai đứa chơi với nhau nhiều trò, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lỡ lại như hôm nay thì...
Nguy hiểm quá!
Con không yên tâm.
Theo con, hay là tạm thời đưa nó về, đợi Thiệu Thần khỏe lại con sẽ nói chuyện phải trái với nó, bảo nó hứa sau này không nghịch dại nữa, rồi đón nó về, như vậy tốt cho cả hai đứa."