Edit: Wine
Beta: ChozeĐừng đến chỗ đông người
Lâm Thủy lần nữa đưa mắt nhìn quanh đại sảnh, ánh mắt lặng lẽ lướt qua những chiếc thẻ công tác đeo trên cổ vài điều tra viên, anh âm thầm ghi nhớ tên và chức vụ của vài người."
Vậy thì tốt."
Anh nghe thấy người đàn ông tên "Tống Sính" chức vụ "Đội trưởng đội đặc nhiệm" trước mặt tự giễu, "Ít ra cách thức điều tra sơ bộ vẫn còn tác dụng."
Nếu giả nhân đặc cấp có thể định vị con mồi từ xa thì không gian sống của nhân loại sẽ bị chèn ép đến cực hạn.Lâm Thủy không tỏ thái độ gì.Anh đã nghe Tống Sính nói qua kế hoạch của mình, sẽ bắt đầu rà soát từ nhóm bạn từng ăn tối cùng người nọ, sau đó đến trung tâm thương mại và cuối cùng là kiểm tra tất cả camera giám sát dọc tuyến đường mà cô đã từng qua ngày 6 tháng 11.Chỉ là không hề đề cập đến Cục Điều tra.Là do tuyệt đối tin tưởng Cục Điều tra hay có ẩn ý gì khác, Lâm Thủy không rõ.Anh bóp nhẹ tay áo, ngón tay khẽ mơ hồ phác họa hình dáng con dao.
Hẳn là hôm qua anh đã nhận ra được cháu của mình, thậm chí khả năng cao hơn là đã dùng đến con dao trong tay áo này.Vì không có ký ức của ngày hôm qua nên anh không biết mình đã thể hiện thế nào, liệu có quá nổi bật khiến Cục Điều tra để mắt đến hay không.Nhưng thực tế tình cảnh của anh không nên quá thân cận với một đơn vị chuyên truy lùng giả nhân.Lâm Thủy thử dò hỏi: "Đội trưởng Tống, tôi hỏi anh một chuyện nhé."
Tống Sính nhìn anh, khẽ gật đầu.Lâm Thủy nói: "Các anh sẽ đối xử với người bị giả nhân nhắm tới thế nào?"
Câu hỏi này của anh nghe hơi kỳ lạ, "sẽ đối xử thế nào" là sao, nghe cứ như Cục Điều tra sẽ làm hại nạn nhân vậy.
Song xét tới phong thái không đáng tin mà Lâm Thủy đã để lại trong mắt mọi người, Tống Sính chỉ đáp: "Mỗi ngày đối chiếu sinh trắc học một lần."
Hôm nay người phụ nữ lại xuất hiện ở Cục Điều tra là để làm loại kiểm tra này.Lâm Thủy thầm nghĩ quả nhiên là vậy, người bị giả nhân nhắm đến có khả năng bị thay thế cao hơn bình thường, vậy nên Cục điều tra mới đối chiếu sinh trắc học mỗi ngày để phòng trường hợp họ bị giả nhân lẳng lặng thế chỗ.Lâm Thủy thì không được, anh không thể làm kiểm tra này, nếu làm là coi như đi đời nhà ma.Dựa trên giả thiết này, việc có giả nhân trà trộn vào Cục Điều tra là chuyện không thể công bố rộng rãi.
Nếu không anh sẽ không thể tránh khỏi việc phải tiết lộ rằng anh cũng đang bị giả nhân nhắm đến.Anh mạo hiểm về nước là để nhận diện cháu trai chứ không phải để rước họa vào thân, xa Cục điều tra được chừng nào hay chừng đó.Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, anh liền nghe thấy tiếng điện thoại rung "rè rè".Lâm Thủy lấy điện thoại ra, là một dãy số lạ, mã vùng ở thành phố Hoài.
Lâm Thủy bắt máy, áp vào tai, nhưng vẫn giữ thói quen không chủ động lên tiếng với số lạ.Đầu dây bên kia cũng im lặng một lúc, đến khi không chịu nổi nữa mới cất lời."
Cậu."
"Lễ tân nói cậu đã trả phòng rồi, cậu bỏ cháu ở khách sạn à?"
Lâm Thủy: "....."
Lâm Thủy chột dạ: "Cậu vừa giải quyết chút việc, về liền đây."
Bên kia "ờ" một tiếng rồi cúp máy.Thấy Lâm Thủy lúng túng cất điện thoại, Tống Sính hỏi: "Cừu Duật à?"
Không đợi Lâm Thủy gật đầu, Tống Sính như sực nhớ ra gì đó, nói: "Không phải hôm nay anh phải đưa Cừu Duật đến Cục để tư vấn tâm lý hả?
Cừu Duật đâu rồi?"
Lâm Thủy nhíu mày.Thảo nào vừa nãy nữ điều tra viên kia lại hỏi sao anh đi một mình.Nhưng mà tư vấn tâm lý?Cháu tôi có vấn đề tâm lý à?Nghe tin này, một người làm cậu như Lâm Thủy sao có thể ngồi yên.
Anh vừa nói chuyện điện thoại với Cừu Duật, nghe thấy Cừu Duật dùng từ "bỏ", lúc nói chuyện thì không thấy vấn đề gì, giờ ngẫm lại thì thấy hình như đúng là Cừu Duật có hơi nhạy cảm.Tình hình cụ thể ra sao, Lâm Thủy đã quên sạch vì mất ký ức.Anh nghĩ một chút rồi nói: "Cừu Duật không muốn tới nên tôi đi thay nó, có gì thì cứ nói với tôi, tôi về sẽ chuyển lời cho nó."
Vừa dứt lời, anh đã thấy Tống Sính sầm mặt, hạ giọng hỏi: "Mấy chuyện này sao nói thay là thay được?"
Lâm Thủy cười hì hì nói: "Chắc không nghiêm trọng đâu nhỉ?
À mà, Cừu Duật bị bệnh gì vậy?"
Tống Sính nhìn chằm chằm Lâm Thủy bằng ánh mắt "anh thật sự quá không đáng tin đó", nhưng vẫn nói: "Cố vấn tâm lý của cục nghi ngờ Cừu Duật có khả năng mắc chứng tự kỷ chọn lọc hoặc bị rối loạn cảm xúc do chấn thương tâm lý thời thơ ấu.
Tình hình cụ thể thế nào anh phải đưa Cừu Duật đi bệnh viện kiểm tra."
"Tự kỷ chọn lọc và rối loạn cảm xúc?"
Lâm Thủy rành về phương diện này, anh thầm khắc ghi vào lòng rồi hỏi, "Có nghiêm trọng không?"
Tống Sính nói: "Nặng hơn nữa là chứng vô cảm và nhân cách chống đối xã hội."
Lâm Thủy còn muốn đào sâu hơn nhưng Tống Sính đã không còn thời giờ để thảo luận vấn đề tâm lý của Cừu Duật với anh nữa, hắn nói: "Tôi có việc rồi, anh có thể đến phòng tư vấn của Cục để hỏi, nhưng tốt nhất là nên đưa Cừu Duật đến kiểm tra."
Lâm Thủy thấy Tống Sính quay người bước đến chỗ người phụ nữ, vài lời trao đổi vụn vặt lọt vào tai anh."
Thời gian này chúng tôi sẽ cử người bảo vệ cô."
Người phụ nữ nghe Tống Sính nói thế càng bồn chồn hơn, móng tay liên tục cào vào chiếc túi xách: "Tôi đã không còn quên chuyện hôm qua nữa, giả nhân... vẫn nhắm vào tôi sao?"
Tống Sính im lặng một lát, nói: "Vì sự an toàn của cô."
"Phòng tư vấn ở tầng hai."
Một điều tra viên bên cạnh nói với Lâm Thủy.Lâm Thủy dời tầm mắt mắt, cười hỏi: "Nhà vệ sinh ở bên kia hả?"
Điều tra viên chỉ cho anh hướng vào nhà vệ sinh.Lâm Thủy vào nhà vệ sinh, đầu tiên kiểm qua từng buồng một, sau khi xác định không có ai rồi mới chọn một buồng đóng cửa lại.
Anh cắn nắp bút vào miệng, dùng cây bút thuận tay mượn ở sảnh viết một dòng chữ lên giấy vệ sinh: [Đừng tin người của Cục Điều tra, hãy đến chỗ đông người.]Do dự hồi lâu anh vẫn để lại số điện thoại.[372-9876-543210, nguy hiểm thì gọi cho tôi.]Lâm Thủy bước ra khỏi WC, vừa đúng lúc chạm mặt Tống Sính đang dẫn người phụ nữ đến phòng sinh trắc học của Cục Điều tra.Lâm Thủy nhường đường để Tống Sính dẫn người phụ nữ đi ngang qua, lúc người phụ nữ lướt qua mình, anh nhanh tay nhét tờ giấy vào chiếc túi đang mở của cô.Cả Tống Sính và người phụ nữ đều không hề hay biết.Đợi họ đi xa, Lâm Thủy đảo mắt nhìn quanh, xác nhận bốn bề vắng lặng và nằm ở điểm mù của camera anh mới ung dung đút tay vào túi lặng lẽ rời khỏi Cục Điều tra.Lâm Thủy phóng lên mô-tô, rút con dao trong tay áo ra, xoay cổ tay đã bị chuôi dao cọ đau rát, sau đó vít ga, chiếc xe vút đi như mũi tên rời khỏi dây cung, phóng thẳng về khách sạn.Chiếc xe còn chưa dừng hẳn, từ xa Lâm Thủy đã thấy một thiếu niên đứng ở trước cửa khách sạn.Cậu mặc một chiếc áo khoác thể thao màu đen, vóc dáng cao ráo so với bạn đồng trang lứa, sống lưng thẳng tắp nhưng mỏng manh.
Khi có người đi qua cậu sẽ chủ động tránh từ xa, trông như không muốn tiếp xúc với người khác ở khoảng cách dưới một mét.Lúc xe đến gần, thiếu niên nghe thấy tiếng động cơ mô-tô gầm rú, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thủy.Thứ đầu tiên đập vào mắt Lâm Thủy là đôi mắt của thiếu niên, ánh mắt lạnh lẽo tựa như nhựa thông bao bọc nơi đáy mắt, băng qua năm tháng ngưng kết lại thành hổ phách, là một sự lạnh lùng trong suốt nhìn thấu đáy.Đôi mắt này đã gây ấn tượng mạnh về sự lạnh lùng và xa cách ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khi nhìn đến gương mặt cậu, người ta sẽ thấy những đường nét nổi bật đều mang theo vẻ lạnh lùng và khinh miệt.
Dù tuổi còn nhỏ, nhưng phong thái "người lạ chớ đến gần" đã đạt đến trình độ thuần thục.Lâm Thủy thầm nghĩ, đâu ra thằng nhóc ngầu lòi chán đời vậy?"
Cậu" Thằng chán đời gọi anh.Lâm Thủy thầm nghĩ, à, cháu mình.Lâm Thủy nhớ lại những gì Tống Sính nói về "chấn thương tâm lý" "vô cảm," và từ "bỏ" Cừu Duật đã dùng trong cuộc gọi, anh cảm thấy mình cần phải giải thích: "Cậu không có bỏ cháu ở khách sạn, thật ra cậu..."
Nói được nửa câu, Lâm Thủy lại nghẹn lại, anh liếc mắt nhìn Cừu Duật một cái.Thôi vậy, Cừu Duật vừa bị giả nhân tấn công, anh sẽ không nói cho Cừu Duật biết mình cũng bị giả nhân theo dõi, kẻo lại...tạo thêm áp lực tâm lý cho Cừu Duật."
Ăn gì chưa?"
Lâm Thủy cười hỏi.Cừu Duật nói: "Chưa."
Lâm Thủy ngẩng đầu nhìn quanh, thấy một nhà hàng ở phía xa, nói: "Đến đó ăn đi."
Cừu Duật nhìn theo hướng tay Lâm Thủy chỉ.Nhà hàng ở cách đó không xa, Lâm Thủy trực tiếp lái mô tô đến, anh vào bên trong trước, một lúc sau Cừu Duật mới cuốc bộ vào.
Trong nhà hàng đã có một vài vị khách.
Cừu Duật lặng lẽ nhíu mày, tránh những người đó như tránh chướng ngại vật rồi ngồi xuống đối diện Lâm Thủy."
Ăn gì đây?"
Lâm Thủy đẩy thực đơn đến trước mặt Cừu Duật."
Gì cũng được."
Cừu Duật nói, "Cậu gọi đi."
Nói xong, Cừu Duật lại đẩy thực đơn sang chỗ Lâm Thủy.Nghe Cục Điều tra nói Cừu Duật không thích nói chuyện, Lâm Thủy bèn cố tình hỏi: "Thích ăn gì?"
Cừu Duật vẫn nói: "Gì cũng được."
Tuy là lặp lại câu cũ nhưng cũng coi như có trả lời Lâm Thủy chứ không hề im lặng như Cục Điều tra đã nói.Lâm Thủy quan sát Cừu Duật, tuy bên ngoài cháu trai có vẻ lạnh lùng nhưng cũng không giống như có bệnh gì, về cơ bản là người lớn hỏi gì cũng đáp.Lâm Thủy cũng không tiện hỏi "có phải cháu có vấn đề tâm lý không", nghĩ đến việc Cục Điều tra nói Cừu Duật nhận ra mình, Lâm Thủy vừa gọi món vừa nói đùa: "Cừu Duật, cháu thường mơ thấy cậu à?"
Cừu Duật đang nhìn chằm chằm mấy vết dầu mỡ trên bàn, nghe vậy ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn anh.Lâm Thủy dùng nụ cười để che giấu cảm xúc: "Nếu không thì sao cháu lại nhận ra cậu?"
"Mẹ có nhắc đến cậu."
Cừu Duật nói."
À, nhắc đến cậu."
Lâm Thủy hỏi, "Nói gì?
Chuyện khi nào vậy?"
Câu hỏi này hôm qua Lâm Thủy đã hỏi rồi, có điều giờ anh đã quên sạch.Cừu Duật nhìn Lâm Thủy, nói: "Rất lâu rồi, mẹ nói cậu từng bế cháu."
Lâm Thủy hỏi: "Cháu từng xem ảnh của cậu à?"
Nếu không thì sao vừa nhìn đã nhận ra anh ngay lập tức.Cừu Duật nói: "Cậu lúc tám tuổi rất giống bây giờ."
Lâm Thủy thở phào nhẹ nhõm.Ngày xưa gia đình anh cũng có qua lại với nhà Cừu Duật, có ảnh chụp là chuyện rất bình thường, chỉ cần Cừu Duật không biết những gì đang xảy ra với anh lúc này là được.Đồ ăn được dọn ra, Lâm Thủy phát hiện Cừu Duật cứ nhìn mình chằm chằm mà không động đũa.Lâm Thủy có cảm giác như đang bị mổ xẻ: "Sao thế?"
"Cháu không đói."
Cừu Duật nói."
Không đói cũng ăn chút đi."
Lâm Thủy gắp thức ăn cho vào bát Cừu Duật.Cừu Duật không tỏ vẻ phản kháng, nhưng vẫn không hề động đũa.Lâm Thủy rút đũa về, lo lắng: "Không khỏe à?"
Sáng không ăn, trưa cũng không ăn, nếu là anh thì đã đói meo rồi, đói đến mức có thể thấy đồ ăn là dùng tay bốc luôn.Cừu Duật khẽ nói: "Cậu, cháu muốn cắt tóc."
Nghe Cừu Duật nói vậy, Lâm Thủy mới để ý thấy tóc cậu đã dài che cả mắt, có lẽ bốn tháng qua ở Cục Điều tra không ai để ý tóc Cừu Duật đã dài ra."
Được."
Lâm Thủy đồng ý, lại nghĩ đến Cừu Duật đã trải qua bốn tháng chật vật ở Cục Điều tra, anh nói, "Cậu đã về rồi, sau này cậu sẽ bảo vệ cháu."
Cừu Duật không đáp lại lời hứa của Lâm Thủy, một lúc lâu sau, Cừu Duật mới lại cất lời: "Buổi chiều cháu muốn đi thăm mẹ."
Lâm Thủy gật đầu: "Được."
Tang lễ của mẹ Cừu Duật là do Cục Điều tra lo liệu, nghĩ đến điều này, Lâm Thủy lại bất giác nhớ đến cô gái cũng bị giả nhân theo dõi.Xét theo tình hình hiện tại, điều duy nhất anh có thể làm chỉ là nhét một tờ giấy vào túi người nọ, chỉ cần cô ấy càng tránh xa Cục Điều tra, khả năng gặp chuyện càng nhỏ.
Suy cho cùng thì giả nhân trong Cục Điều tra đang để tâm đến anh hơn, nếu không người mất đi ký ức "ngày hôm qua" sẽ không phải là anh, cô gái kia hoàn toàn có thể nhân cơ hội trốn khỏi gông xiềng của giả nhân.Hẳn là anh đã viết khá rõ ràng trong mẩu giấy kia, tổng cộng hai dòng.[Đừng tin người của Cục Điều tra, hãy chỗ nơi đông người.] [372-9876-543210, nguy hiểm thì gọi cho tôi.]Thực ra, số điện thoại trong nước thường bắt đầu bằng '1' và có tổng cộng 11 chữ số, còn số anh để lại là số của Fanbolia, với mã quốc gia "372" và có tổng cộng 13 chữ số, trong một số trường hợp nó có thể bị coi là số viết bừa.
Nhưng anh cũng không quá lo lắng, khi con người gặp nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, họ sẽ nắm lấy tất thảy cơ hội sống sót, anh không hy vọng điện thoại sẽ reo, nhưng nếu người nọ gọi cho anh, anh sẽ nghe máy.Anh thoáng nhìn sang Cừu Duật, hiện giờ anh đang nằm trong tầm ngắm của giả nhân, có thể bị giả nhân tấn công bất cứ lúc nào, không thể ở cùng Cừu Duật, cũng không thể đưa về Cục Điều tra.Trong phút chốc, Lâm Thủy cảm thấy thật bế tắc.Cùng lúc đó, tại văn phòng Cục trưởng Cục Điều tra.Đây là lần đầu tiên Cục trưởng nghe thấy khái niệm "giả nhân đặc cấp.", tuy rằng chưa có bằng chứng thực tế cho thấy sự tồn tại của giả nhân đặc cấp, nhưng Cục Điều tra cũng không dám ngó lơ.Cục trưởng nhìn người đang bị giả nhân đặc cấp theo dõi, gần một tuần bị tra tấn khiến cô trông rất tiều tụy, quầng thâm dưới mắt đen đến mức như có thể nhỏ ra mực."
Cục Điều tra sẽ dốc toàn lực bảo vệ tính mạng của cô."
Cục trưởng an ủi.Người phụ nữ không muốn nghe những lời an ủi cho có này, cô bấu chặt túi xách, làm bong cả lớp da túi, len vào kẽ móng tay.Người phụ nữ cúi gằm mặt, mãi một lúc lâu mới cất tiếng, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Đội trưởng Tống, các anh đã tìm được giả nhân chưa?"
Cục trưởng nhìn sang Tống Sính bên cạnh, Tống Sính nói: "Chúng tôi đã gọi những người bạn đã ăn tối với cô vào ngày 6 tháng 11 đến Cục Điều tra."
Người phụ nữ ngẩng đầu lên: "Bạn của tôi có ai là giả nhân không?"
Tống Sính: "Nhận dạng ban đầu bạn của cô không có gì bất thường, nếu cô tiện thì có thể đến xem lại video giám sát trong phòng thẩm vấn, dù sao cô cũng hiểu bạn mình hơn chúng tôi."
Người phụ nữ đau khổ ôm mặt: "Tôi không biết... tôi không biết, tôi không thể nhìn ra được."
Tống Sính đành nói: "Trước khi tìm thấy giả nhân, chúng tôi sẽ bảo vệ cô, nhưng cô nhất định phải kiên cường."
Người phụ nữ lắc đầu, nghèn nghẹn nói: "Tôi đã từng làm tin tức về giả nhân, tôi biết giả nhân đáng sợ thế nào.
Con người sẽ có lúc lơ là, nhưng giả nhân thì không!
Giả nhân len lỏi khắp mọi ngóc ngách, không biết khi nào sẽ đột ngột tấn công."
Cô ngẩng đầu lên: "Các anh có biết nạn nhân trong tin tức của tôi đã chết thế nào không?
Cô ấy là một người đang mang thai.
Khi cô ấy nghi ngờ chồng mình là giả nhân, các anh đã cử người bảo vệ cô ấy."
Tống Sính bỗng chốc im lặng.Vụ án này xảy ra ở một đơn vị khác, hắn đã từng nghe qua.
Đây là một vụ án gây tranh cãi, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của Cục Điều tra, giả nhân vẫn chui ra từ bụng sản phụ và ăn thịt cô ấy.
Một số người cho rằng giả nhân đã phân tách một phần, ẩn náu trong bụng người phụ nữ, thực ra cô ấy không hề mang thai.
Một số khác lại cho rằng người phụ nữ đã mang thai con của giả nhân, và bữa ăn đầu tiên của giả nhân chính là mẹ ruột của mình."
Tôi không có ý trách các anh, cũng không phải không tin các anh."
Người phụ nữ khóc nức nở, "Tôi... tôi chỉ là quá sợ hãi thôi."
"Đội trưởng Tống, Cục trưởng Văn, hai người biết không?
Mẹ tôi vừa gọi cho tôi."
Nước mắt người phụ nữ rơi lã chã, "Mẹ nói mẹ rất nhớ tôi."
"Công việc của tôi rất bận, đã lâu lắm rồi tôi không về thăm mẹ."
Cảm xúc của người phụ nữ càng lúc càng trực trào, "Nếu tôi có chuyện gì, mẹ tôi sẽ mãi mãi không đợi được tôi về thăm... huhuhu...
Tôi không muốn chết..."
Trước sự sụp đổ tâm lý này, lời an ủi của Cục trưởng và Tống Sính trở nên vô nghĩa, Cục trưởng đành liếc mắt ra hiệu cho Tống Sính.Hai người họ rời khỏi văn phòng trước, để người phụ nữ một mình tĩnh tâm.Nước mắt người phụ nữ tuôn ồ ạt không ngừng, hai tay không sao lau khô được.Cô phải dùng hết sạch khăn giấy trong văn phòng mới có thể chật vật lau khô hết nước mắt."
Nếu cô tiện thì có thể đến xem lại video giám sát trong phòng thẩm vấn, dù sao cô cũng hiểu bạn mình hơn chúng tôi."
Trong đầu vang vọng lời của Tống Sính, cô muốn lấy cuốn nhật ký ra xem liệu ngày 6 tháng 11 có ghi lại bất kỳ điều gì bất thường của bạn mình không.Cô không muốn chết, cô phải làm gì đó.Cuốn nhật ký nằm trong túi xách mang theo bên người, người phụ nữ cúi đầu lục tìm cuốn nhật ký, khi cô lấy cuốn nhật ký ra, một tờ khăn giấy rơi xuống.Người phụ nữ nhặt lên xem, sững người, trên giấy chỉ có hai dòng chữ.Dòng đầu tiên: [Đừng đến chỗ đông người.]Người phụ nữ cau mày, chữ "đừng" và chữ "đến" cách nhau một khoảng khá xa, hình như đã thiếu mất nội dung gì đó.Dòng thứ hai: [Gọi cho tôi, 19021348092]Người phụ nữ ngẩn người, tờ giấy này được nhét vào khi nào?Là lúc đối chiếu sinh trắc học ở Cục Điều tra sao?
Chỉ có lúc đó chiếc túi mới rời khỏi người cô.Tim người phụ nữ không khỏi đập nhanh hơn, cô đếm từng con số trên tờ giấy kia, 11 số.Không phải là số ngẫu nhiên, là số điện thoại trong nước.