- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
Edit [Đm] Lỡ Thành Đại Tẩu Yêu Giới
Chương 79: Hãy tin tôi
Chương 79: Hãy tin tôi
Thời gian gấp rút, Ninh Tĩnh vừa thở gấp vừa gắng biến về nguyên hình, nhưng đầu óc ngày một nặng khiến cô phát hoảng.
Từng giọt mồ hôi rỉ ra trên trán Lộ Dương men theo thái dương rơi xuống không ngừng, cậu giơ tay đè bên ngực trái, cố gắng bình ổn con tim đang đập quá nhanh trong lồng ngực mình."
Cậu... cứ đi trước đi."
Cả người Ninh Tĩnh không chút sức lực dựa vào người cậu, đến nói chuyện cũng chẳng rõ ràng: "Nhảy lên, lên máy bay đi."
"Vậy còn tôi!"
Cô gái nhỏ có mái tóc vàng óng thấy tình hình không ổn lắm, hoảng hốt hỏi: "Mấy người là do ba tôi phái tới cứu tôi đúng không?
Cứu tôi trước đi!
Ba tôi có rất nhiều tiền!"
Bây giờ hai người đều không có thời gian quan tâm đến cô gái nhỏ, Lộ Dương xiết chặt nắm đấm, thần kinh căng thẳng nhìn chiếc máy bay trực thăng đã ngừng khởi động, lại men theo nóc máy bay nhìn lên phần hổng lớn phía bên trên.Khoảng cách từ cánh máy bay trực thăng đến đó ít nhất chừng sáu, bảy mét, nếu cậu ôm theo một người, ở khoảng cách này...Không nghĩ được nhiều như thế.Sau khi thở gấp mấy hơi Lộ Dương nhắm hai mắt lại.Sabah thấy cậu nhắm mắt lại, cau mày nóng nảy định giục một tiếng, ai ngờ phía sau lưng thiếu niên đột nhiên xuất hiện năm cái đuôi to, khiến cô ta sợ đến nỗi ngã ngồi xuống đất, hai mắt trợn to run rẩy chỉ về phía sau lưng Lộ Dương, tiếng hét sợ hãi cũng bị kìm lại trong họng không phát ra nổi: "A... a..."
Sau khi Lộ Dương mở mắt ra, vẩy vẩy lỗ tai, lập tức ôm lấy Ninh Tĩnh ngã trên mặt đất đứng lên."
Không được... nhảy không nổi đâu..."
Hiện giờ Ninh Tĩnh đã không thể di chuyển, buộc phải nép mình nhũn người nằm trong lồng ngực Lộ Dương."
Cô qua đây."
Lộ Dương cúi người xuống toàn thân căng ra như dây đàn, cậu nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ tóc vàng bảo: "Tự leo lên lưng tôi đi, nhớ ôm cho chặt."
"Hả?"
Sabah thoáng ngẩn người, sau đó nhanh chóng lấy lại phản ứng, nằm nhoài lên lưng Lộ Dương, ôm chặt lấy cổ cậu.Con ngươi trong mắt Lộ Dương chuyển sang lục bích trong chớp mắt, cổ họng phát ra tiếng gầm của loài thú nào đó.Sau đó cậu vận sức, nhảy lên nóc máy bay, lấy nó làm đệm bật lên không trung.Năm mét...
Bốn mét...
Ba mét...Đến khi gân xanh trên cổ nổi cả lên, cậu mới phát hiện bản thân đang rơi xuống đất.Đệt!Ngay giây tiếp theo, theo bản năng cậu muốn ném luôn Ninh Tĩnh trong ngực đi, thế nào cũng phải có một người sống chứ.Nghĩ thế cậu dồn sức, ai ngờ một luống hơi thở đột nhiên bùng nổ vây lấy toàn thân Lộ Dương, mang cậu vọt lên trên.Lúc rơi xuống đất, cả một đám người xông tới vây quanh."
Sao giờ mọi người mới ra!"
Mao Kiến Quốc gào lên một tiếng, người đàn ông to lớn thân cao mét tám vì xúc động mà viền mắt đỏ cả lên: "Sắp nổ tung rồi, nhiều thuốc nổ lắm!
Thuốc nổ nhiều đến nỗi có thể nổ tung cái đất phương đông này thành nổi súp!"
"Ninh Tĩnh sao thế..."
Mặt mũi Tống Chúc tái nhợt, đôi con người vốn đen láy dường như đã ảm đạm đi rất nhiều, bãi cát trống vắng không một bóng người trước đó khiến sức lực trong cơ thể anh ta như bi rút sạch.Giây phút ấy, những tưởng tất cả mọi người sẽ lao về phía cái rãnh kia, ngay giây phút giằng co giữa sự sống và cái chết, Lộ Dương lại xuất hiện giữa không trung, cậu lấy sức mình đỡ lấy sức nặng ba người mà bật lên.Tống Chúc run rẩy duỗi cánh tay ôm lấy Ninh Tĩnh từ trong lồng ngực Lộ Dương, lúc này Ninh Tĩnh đã không cảm nhận được gì.Lộ Dương nhanh chóng nhìn lướt qua cả đám người, cậu không thấy bóng dáng Kỳ Thiệu.Hết thời gian rồi...Mẹ cậu vẫn còn ở phía dưới...Lộ Dương cắn răng ném ba lô phía sau mình vào ngực Mao Kiến Quốc: "Giữ thật cẩn thận cho tôi."
"Cái gì..."
Mao Kiến Quốc vừa dứt lời đã thấy Lộ Dương lui về sau một bước, sau đó thả mình xuống cái hố sâu kia."
Lộ Dương!"
Mao Kiến Quốc lao đến vô thức muốn kéo người lại, nhưng ngay cả đầu ngón tay người ta cũng không chạm vào được."
Có chuyện gì thế!"
Tống Chúc ôm Ninh Tĩnh đã ngất đi trong lồng ngực, nhíu mày quỳ sụp xuống."
Đệt!"
Mao Kiến Quốc đứng bật dậy muốn nhảy xuống cùng, lại bị Tống Chúc kéo lại.Ông chủ đuổi theo Cảnh Nhạn Sinh để mấy người họ tới đây tập hợp với em trai.Bây giờ em trai không rõ sống chết, mà có lẽ đến cả mấy người họ cũng chẳng sống thêm được bao lâu nữa."
Sắp nổ rồi!
Lui lại trước đã!"
Tống Chúc nhìn thời gian chỉ còn mấy chục giây trên đồng hồ, đặt Ninh Tĩnh trong lồng ngực vào tay Mao Kiến Quốc dặn dò: "Anh đưa Ninh Tĩnh và mấy người họ đi trước đi, lát nữa Lộ Dương lên tới đây tôi có thể hỗ trợ cậu ấy, anh ở đây cũng không giải quyết được gì!"
"Đệt!"
Con ngươi trong mắt Mao Kiến Quốc đỏ lên một cách đáng sợ, nhưng khổ nỗi lời Tống Chúc nói hiện giờ không sai.Lúc Lộ Dương nhảy xuống, vì quá sốt ruột nên toàn thân nện thẳng xuống nóc máy bay làm vỏ chiếc máy bay bị lõm thành một cái hố, nhưng cậu không để ý được nhiều như vậy, vừa rơi xuống đã vội vã bò lên sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ cỗ máy thủy tinh hình bầu dục kia.Cậu đã thử di chuyển nó nhưng không được.Không biết tại sao lúc càng căng thẳng, nhịp tim lúc trước vẫn còn dồn dập bỗng chốc chậm rãi, bình tĩnh lại.Lộ Dương khom lưng nhặt lấy một khẩu súng, chỉ lùi về sau một bước, bắt đầu nhắm về phía quả cầu thủy tinh mà bắn phá.Sau khi bắn cạn sạch đạn trong súng, quả cầu thủy tinh trong suốt cũng chỉ xuất hiện một vài vết nứt.Đây là cái thứ mịa gì thế không biết!Nhanh lên nào!Cậu lại nhặt một khẩu súng khác tiếp tục nhằm vào quả cầu thủy tinh bắn phá, lực giật của súng mạnh đến nỗi tay cậu tê dại, mất cảm giác.Sau khi bắn hết đạn của khẩu súng thứ hai, Lộ Dương đỏ mắt nện một đấm thật mạnh lên thân quả cầu thủy tinh.Quả cầu thủy tinh phát ra tiếng nứt vỡ khiến hai mắt Lộ Dương sáng rực lên, kế đó cậu nện từng đấm một lên đó.Nhưng thời gian đã hết, tiếng nổ mạnh từ đằng xa truyền tới ngày một rõ, tốc độ nắm đấm đánh lên quả cầu thủy tinh của Lộ Dương cũng đã nhanh đến nỗi chỉ thấy tàn ảnh.Nhưng quả cầu thủy tinh mới nứt ra được một khe nhỏ cũng đủ làm xước tay Lộ Dương, mặc cho máu tươi nhiễm đỏ cái khe ấy Lộ Dương cũng không dám dừng tay dù chỉ là một giây.Lúc tiếng nổ to lớn bao trùm, Lộ Dương thoáng thấy ảnh lửa rợp trời phản chiếu trên lớp thủy tinh, ngay sau đó quả cầu nứt vỡ.Lộ Dương ôm lấy người phụ nữ trong lớp chất lỏng màu lam, nửa giây cũng không dám trì hoãn, vội vã xoay người vọt thẳng đến chỗ chiếc trực thăng, ngay khi nhảy lên khỏi nóc máy bay cậu thấy ánh lửa rợp trời lao thẳng tới trước mắt mình.Cậu và ảnh lửa lao ra khỏi khe hở gần như cùng một lúc, lực xung kích cực lớn sau khi đẩy cậu ra khỏi cái khe còn tung người lên cao thêm vài mét.Toàn bộ đầu óc như bị người ta dùng gậy khuấy đảo, lúc ngã xuống đất, Lộ Dương vô thức nghiêng đầu nhìn vầng trăng lớn sáng vằng vặc treo lơ lửng trên trời trên trời tựa như chỉ giây tiếp theo thôi sói lớn trắng bạc sẽ chạy ra từ đó.Tiếng gió dữ dội đột nhiên xuất hiện trên sa mạc về đêm khiến màng nhĩ con người ta đau nhói.Lều vải dựng tại chỗ bị gió mạnh thổi cho xiên vẹo, Kỳ Thiệu lạnh mặt bước ra khỏi lều, Mao Kiến Quốc đứng canh bên ngoài nãy giờ vội vã bước tới lo lắng hỏi: "Ông chủ, em trai thế nào rồi?"
Kỳ Thiệu nhìn anh ta không lên tiếng, gân xanh trên cổ bắt đầu nổi lên, Mao Kiến Quốc dựng lông gáy, anh ta vừa định xoay người bỏ chạy, đã bị Kỳ Thiệu túm cổ lôi lại."
Anh trơ mắt nhìn em ấy nhảy xuống?"
Hai mắt Kỳ Thiệu đỏ lên, ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm Mao Kiến Quốc."
Tôi còn chưa kịp phản ứng!"
Mao Kiến Quốc rụt cổ lại."
Ông đây đệt..."
Kỳ Thiệu hết nhịn lại nhẫn, đạp lên mông anh ta một cái, quát: "Đi mang một bộ đàm lại đây."
"Rốt cuộc anh muốn thế nào!"
Mao Kiến Quốc liều mình cho dù bị chém chết cũng cố gào lên một câu."
Không thể di chuyển, anh mau liên hệ với Đồng Giang, kêu cậu ta qua đây."
Kỳ Thiệu nói xong lại nhanh chóng tiến vào lều vải.Trong lều vải đơn sơ chỉ có một tấm chăn lông, sắc mặt nam sinh nằm dưới tấm chăn dày nhợt nhạt đến đáng sợ.Kỳ Thiệu cau mày, hai mắt đỏ đến nỗi tưởng chừng có thể nhỏ ra máu.Hắn quỳ trên mặt đất dùng tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang quấn băng gạc trắng của Lộ Dương, giọng nói nghe khàn đến lạ: "Tổ tông nhỏ ơi... em dọa anh chết khiếp rồi..."
Lúc Lộ Dương từ từ tỉnh lại, cơn đau dày đặc toàn thân khiến cậu tỉnh táo ngay lập tức.Kỳ Thiệu ôm cậu mãi, thấy hai mắt cậu từ từ mở ra, lập tức sáp lại, nhỏ giọng hỏi han: "Có chỗ nào khó chịu không em?"
"Đuôi đau..."
Toàn thân Lộ Dương đau đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, cậu thầm nghĩ thà ngất đi cho rồi."
Không sao không sao."
Kỳ Thiệu đau lòng vuốt ve mắt cậu: "Đồng Giang tới ngay bây giờ, không sao đâu em."
Lộ Dương đột nhiên cảm nhận được mùi máu tanh xộc lên trên họng, kế đó cơn đau đớn như bị dao cắt dưới bụng truyền tới khiến toàn thân cậu co lại nằm trong ngực Kỳ Thiệu: "Đau bụng..."
Kỳ Thiệu nghe thấy Lộ Dương nói đau bụng, lập tức nhẹ nhàng kéo vạt áo phông của cậu lên.Trước đó hắn đã kiểm tra một lượt tất cả các vết thương trên cơ thể Lộ Dương, trên bụng không hề có vết thương nào, sao bỗng dưng cậu lại đau bụng?Bụng Lộ Dương như bị người ta đổ vào mười xô nước, trướng đau đến nỗi muốn nổ tung, cậu đau đến mức cắn cả lên cánh tay Kỳ Thiệu, cố gắng áp chế tiếng kêu gào đau đớn trong cổ họng."
Anh đây anh đây!
Không sao đâu mà..."
Kỳ Thiệu ôm người đã co lại thành một cụm trong ngực, bản thân hắn cũng sợ đến nỗi bắt đầu run rẩy, hắn nghĩ đến kết quả tệ hại nhất, cũng nghĩ đến kết quả tốt đẹp nhất rồi nhẹ nhàng lấy tay phủ lên phần bụng dưới bằng phẳng của Lộ Dương.Lộ Dương khó chịu 'ụa' một tiếng, ban đầu cậu còn có thể nhịn được, nhưng sau đó mùi máu tanh xộc lên cổ họng ngày một nồng khiến cậu phải ói ra ngoài.Lúc ngụm máu lớn men theo cằm Lộ Dương nhỏ xuống cánh tay Kỳ Thiệu, hắn hoảng hốt không bình tĩnh nổi nữa, khàn giọng hét ra bên ngoài: "Đồng Giang đâu!
Cậu ta đâu rồi!"
"Sao thế?"
Mao Kiến Quốc vào đúng lúc trông thấy cảnh Lộ Dương nằm trong ngực Kỳ Thiệu liên tục ói ra máu, nhưng cái khiến anh ta khiếp đảm hơn đó là... hơi máu tràn ngập tinh lực lan tỏa trong không khí nhanh chóng xộc vào xâm chiếm đầu óc anh ta: "Đây là... cái gì..."
"Đệt!"
Kỳ Thiệu đã quên mất chuyện liên quan đến máu của Lộ Dương, thấy đôi mắt Mao Kiến Quốc dần mất đi tiêu cự, lửa giận trong lòng phun thẳng ra ngoài: "Cút ra ngoài ngay cho ông!"
Tiếng 'cút' vừa dứt yêu khí lấy Kỳ Thiệu làm trung tâm mạnh mẽ phóng ra.Mao Kiến Quốc bị luồng sức mạnh mạnh mẽ này đánh cho tỉnh táo lại, lập tức bịt mũi mình, không dám hít thêm."
Người đâu?
Sao còn chưa tới?"
Đầu óc Kỳ Thiệu như muốn nổ tung, màn sương máu vây chặt đôi mắt hắn."
Đáng ra..."
Mao Kiến Quốc còn chưa nói hết câu đã bị Tống Chúc đẩy qua một bên: "Kỳ Thiệu, người phụ nữ kia tỉnh lại rồi, bà ấy muốn gặp Lộ Dương."
"Cái gì?"
Kỳ Thiệu quay đầu nhìn sang, không nghe rõ anh ta nói cái gì."
Tôi có thể làm cho thằng bé đỡ hơn."
Khi giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ truyền vào lều vải, tâm trạng nôn nóng của tất cả mọi người như được hòa hoãn."
Bà..."
Vì mồ hôi nhỏ vào mắt nên Kỳ Thiệu phải chớp mắt mấy cái mới thấy rõ được người phụ nữ mặc đồ rằn ri trước mặt.Người phụ nữ này và Lộ Dương nhìn giống nhau đến bảy, tám phần, nhưng gương mặt bà trông nữ tính hơn, cũng dịu dàng hơn cậu rất nhiều."
Giao thằng bé cho tôi."
Người phụ nữ mỉm cười, khom lưng tiến vào lều vải, muốn ôm lấy Lộ Dương từ tay Kỳ Thiệu, nhưng lại bị hắn cản lại."
Hãy tin tôi."
Người phụ nữ cũng không vội, chỉ đứng đó theo dõi hắn."
Xin nhờ..."
Cổ họng Kỳ Thiệu đã khàn, khi nói chuyện chỉ có thể thốt lên từng chữ, lúc buông tay, hai cánh tay hắn vẫn run rẩy không ngừng.Mao Kiến Quốc thấy thế, vội vã đỡ hắn đi ra ngoài."
Cảnh Nhạn Sinh đâu?"
Kỳ Thiệu ra khỏi lều vải, đôi mắt đỏ được ánh trăng chiếu rọi trông càng thêm quỷ dị."
Lúc anh bắt hắn trở lại, hắn đã bắt đầu biến dị, tác dụng của thuốc phát huy quá nhanh, chúng tôi phải trói hắn với mười con xe việt dã."
Mao Kiến Quốc trả lời."
Anh canh giữ ở đây đi."
Kỳ Thiệu siết chặt nắm đấm, xông về phía trước vài bước nhảy lên giữa không trung, hóa thân thành sói lớn, đôi mắt hung ác đẫm một màu máu.